← Quay lại trang sách

Chương 6

Buổi chiều tối hôm đó, Vĩnh trở về số 7 Thiền Quang. Tòa nhà ba tầng xây theo kiểu Pháp này trước đây là bản doanh của Đại đội hình cảnh Bắc Bộ, tiền thân của phòng cảnh sát hình sự Hà Nội ngày nay. Những bức tường màu vàng nhạt qua bao nhiêu năm vẫn đứng đó, lặng lẽ mà vững chắc, tựa như bức thành trì không thể lay chuyển, bảo vệ nền an ninh của thủ đô.

Về phòng làm việc, Vĩnh lập tức triệu tập cuộc họp của phòng cảnh sát điều tra. Anh trình bày những thông tin tìm hiểu được trong ngày, sau đó kết luận:

- Vụ án này có nhiều chi tiết cần phải được làm sáng tỏ. Hiện nay nổi lên hai giả thiết. Một là Vũ Khắc Tùng đích thực là thủ phạm vụ án. Động cơ của Tùng là hằn thù cá nhân. Chúng ta vẫn đang truy lùng anh ta, theo dõi các địa điểm anh ta có thể đến lẩn trốn, và khuyên gia đình vận động đầu thú nếu nghi phạm liên lạc về nhà. Giả thiết thứ hai, Trần Thu Nga mới chính là người đầu độc cả nhà chồng. Động cơ của Nga là gia đình lục đục, bất hòa, cuộc sống không hạnh phúc. Nếu Bùi Hữu Khải và Thái Hòa là một người, thì Nga có thêm động cơ giết người để được sống với người tình cũ. Tôi đã chỉ đạo đồng chí Hoàng về Nghệ An làm rõ nhân thân con người có tên Thái Hòa. Trong khi đó ở đây, chúng ta cần phải xác minh các nghi vấn liên quan đến Nga và Hữu Khải. Mọi người có đề xuất gì không?

Đại úy Nguyễn Ngọc Lan lên tiếng với vẻ bức xúc:

- Sao chúng ta không tách bà mẹ khỏi cô con gái để hỏi cho rõ, mà phải cử anh Hoàng về tận Nghệ An làm gì cho vất vả.

Vĩnh cười thầm, tự nhủ không phải lúc nãy chính cô đã hưởng ứng việc để Hoàng đi hay sao? Bây giờ khi không có anh ta thì lại tỏ vẻ ấm ức thay. Đội điều tra vẫn vun vén cặp trai tài gái sắc với nhau, nhưng trong khi Hoàng cứ lừ đừ không tỏ thái độ gì thì Lan một mực tuyên bố rằng trừ khi đàn ông trên đời chết hết cô mới chịu lấy anh chàng thô kệch này.

Vĩnh nói:

- Dù bà mẹ có xác nhận thì chúng ta vẫn phải có bằng chứng rõ ràng. Lời khai của nhân chứng không bao giờ được xem là nguồn duy nhất. Hơn nữa, cô con gái đã có dấu hiệu cảnh giác. Không dễ để tách mẹ con họ ra được. Các đồng chí có ý kiến gì thêm không?

Vẫn lại là Lan phát biểu:

- Cậu bé Dũng nói rằng khi chạy ra ngoài kêu cứu, cậu có thấy một người phụ nữ lạ mặt đang bỏ đi. Khi Dũng gọi cô ta còn đi nhanh hơn. Thật lạ khi một người lớn lại mặc kệ lời cầu cứu của một đứa bé, nhất là khi đó lại là phụ nữ. Hành động của cô ta rất giống người đang bỏ trốn. Liệu có khả năng người phụ nữ đó liên quan đến vụ án này không?

- Ý em nói đó có thể là thủ phạm?

- Hoặc đồng phạm. Dũng nói rằng cô ta rất cao, cao gần bằng anh Hoàng. Ở quê con gái mà cao như thế thật hiếm có.

- Tầm vóc đó vừa khéo lại tương đương với Bùi Hữu Khải. Với cả cũng ít có người phụ nữ nào sống ở nông thôn đội tóc giả.

- Liệu có khả năng Hữu Khải giả trang thành phụ nữ đứng ở gần đó quan sát. Khi thấy màn kịch đã thành công thì anh ta bỏ đi.

- Lập luận đó không phải không có lý. Nga uống phải thuốc độc, dù cô ta đóng kịch hay không thì lượng thuốc đó cũng khiến cô ta kiệt sức. Cô ta cần phải sớm được đưa đến bệnh viện để được điều trị. Sự có mặt của Khải sẽ là phương án dự phòng trong trường hợp không ai phát hiện ra tình trạng trúng độc của gia đình ông Tuấn.

- Nếu đó là sự thật, chúng ta có thể hỏi nhân viên trong công ty của Khải về sự vắng mặt của anh ta trong khoảng thời gian mấy tiếng buổi trưa hôm đó. Dũng nói người phụ nữ đó tóc dài, mặc áo tím. Ta có thể dò hỏi những cửa hàng bán tóc giả và cửa hàng quần áo tại đó xem có người nào mua những đồ như thế không. Huyện Hoài Nhân không lớn, cửa hàng bán tóc giả và quần áo phụ nữ chắc chắn không nhiều, sẽ không mất thời gian để kiểm tra thông tin này.

Vĩnh gật đầu, thừa nhận đề xuất này khả thi:

- Đồng chí Lan hãy tiến hành điều tra theo hướng này. Em có thể gọi thêm người đi cùng nếu cần. Tôi tuyên bố thành lập chuyên án có mật danh “Chuồn chuồn ớt”. Các đồng chí hãy hết sức cố gắng để sớm phá vụ án, bắt hung thủ đền tội.

Lan thắc mắc:

- Tại sao anh lại đặt tên cho chuyên án là “Chuồn chuồn ớt”?

Vĩnh mỉm cười:

- Vì con chuồn chuồn này đã vô tình giúp tôi tìm ra Hữu Khải. Không có nó, có lẽ chúng ta sẽ mất thêm rất nhiều thời gian mới phát hiện ra anh ta.

Buổi tối hôm đó Vĩnh gọi điện về nhà nói anh sẽ về muộn. Vợ anh hỏi trêu có cần phải mang đệm vào cơ quan nằm cho ấm không, vì có thấy anh ngủ ở nhà bao giờ đâu. Vĩnh cười nói không cần, trời nóng thế này nằm ra sàn cho mát. Vĩnh ngồi trong phòng làm việc đọc lại hồ sơ vụ án. Đột nhiên có tiếng gõ cửa. Vĩnh nói:

- Mời vào.

Người gõ cửa là Ngọc Lan. Vĩnh hỏi:

- Có chuyện gì thế?

Lan bước vào, hai tay chắp sau lưng. Cô hỏi với vẻ tinh nghịch:

- Thủ trưởng có nhớ hôm nay là ngày gì không?

Vĩnh nhìn lịch. Anh không hiểu ý cô nói.

- Anh không nhớ rồi. Nhưng đúng ngày này cách đây năm năm là lúc em được phân công về phòng mình. Khi đó chính anh là người phản đối mạnh mẽ nhất.

Vĩnh phá lên cười:

- Ồ, vậy là mấy năm trời canh cánh trong lòng, hôm nay tới tính sổ đấy hả? Lúc đó anh nghĩ em không phù hợp với đội. Trông em mảnh dẻ quá, lại xinh đẹp nữa nên có khi đi bắt cướp, cướp thì không bắt được mà lại tự hại bản thân mình. Yêu cầu trước hết đối với mỗi lính hình sự là phải có khả năng tự vệ trước khi trông chờ đồng đội.

- Nhưng bây giờ anh đã thay đổi quan điểm?

- Phải, anh không biết rằng em bắn súng giỏi hơn tất cả các thành viên khác trong phòng. Thế là đủ tiêu chuẩn rồi.

- Anh nói thế thì em yên tâm rồi. Đây, em có quà cho anh.

Lan đưa cho Vĩnh món quà mà cô vẫn giấu từ nãy đến giờ sau lưng. Vĩnh nhận lấy gói quà nhỏ, tò mò:

- Sao anh lại có quà thế này?

- Thì nhân dịp kỷ niệm năm năm em về công tác dưới quyền anh mà.

- Thế có phải hơi ngược đời không? Lẽ ra kỷ niệm năm năm em về công tác phòng mới là bên phải chúc mừng chứ.

- Chẳng ngược đời gì cả. Em thích tặng quà thì em cứ tặng thôi. Anh mở ra xem đi.

Vĩnh bóc lớp giấy bọc bên ngoài. Món quà bên trong là một con dao bấm cỡ nhỏ. Vĩnh dùng ngón tay đẩy cần gạt. Lưỡi dao màu đen sắc lẹm bật lên kêu tách một tiếng.

- Dao bấm của Pháp đấy. Em thấy anh đi điều tra không bao giờ mang theo vũ khí, nhỡ có chuyện gì thì làm thế nào, thế nên em mua cho anh con dao này phòng thân. Con dao rất nhỏ, cất giấu dễ dàng, phù hợp cho cận chiến.

- Chuyện gì có thể xảy ra với thủ trưởng của cô được chứ? Từ trước đến nay đã bao giờ anh gặp nguy hiểm đâu? Nhưng dù sao cũng cảm ơn em. Con dao này rất đẹp.

- Và tiện dụng nữa. Em nói câu này thủ trưởng đừng giận, nhiều khi em thấy anh tự tin vào trí tuệ của mình quá nên có nhiều hành động mạo hiểm. Anh phải cẩn trọng hơn mới được. Nghề của chúng ta nguy hiểm vô cùng, sơ sẩy là mất mạng ngay.

- Ồ được rồi, anh sẽ rút kinh nghiệm chuyện này.

Lan ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của Vĩnh. Cô im lặng một lúc rồi hỏi:

- Anh có biết tại sao em xin về đây không?

- Không phải em nói em thích nghề điều tra hình sự sao?

- Tất nhiên là như thế. Nhưng còn một lý do khác. Hồi đó em có cơ hội về đội điều tra tỉnh Bắc Ninh là chỗ quê nội, nhưng em đã xin được công tác ở đây. Điểm tốt nghiệp của em rất cao nên khi đăng ký nguyện vọng cấp trên cũng dễ ủng hộ hơn.

- Thế lý do chính là gì?

- Vì anh đấy. Anh là thần tượng của em. Nói đúng hơn là thần tượng của tất cả lũ học viên ngây thơ trong Học viện Cảnh sát nhân dân đang cần một ngôi sao sáng dẫn đường. Anh không biết đâu, các thầy cô trong Học viện đều rất khâm phục anh, nói rằng anh là trường hợp duy nhất từ trước đến nay được thăng hàm đại úy ngay sau khi tốt nghiệp. Kể từ khi nghe kể về anh, em đã biết mình sẽ phải về công tác ở lực lượng cảnh sát hình sự Hà Nội.

Vĩnh bất chợt cảm thấy lúng túng. Anh không biết rằng cô bé này lại hâm mộ mình đến thế. Anh làm bộ thở dài tiếc nuối:

- Chết thật, sao em không nói sớm? Nghĩ lại anh thấy mình đối xử với em nghiêm khắc quá. Chắc thần tượng sụp đổ rồi hả?

Lan lắc đầu:

- Đâu có. Không có sự chỉ bảo của anh, bao giờ em mới trưởng thành được? Em chỉ muốn được làm việc với anh mãi.

Vĩnh càng lúng túng tợn. Là người hoạt bát nhưng lúc này anh nghĩ mãi không biết nói gì. Bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo. Lan cười khanh khách, nói to:

- Thôi em về đây. Anh cũng nhanh về đi không chị ấy đợi. Anh đã làm việc cả ngày rồi.

Vĩnh nhìn theo bóng viên nữ cảnh sát khuất sau cánh cửa. Anh cất con dao bấm vào túi quần, lắc đầu giũ bỏ những cảm xúc kỳ lạ vừa rồi, và tiếp tục nghiên cứu hồ sơ vụ án.