← Quay lại trang sách

Chương 7

Chiếc xe khách cà tàng của công ty vận tải Thiên Phúc từ từ lăn bánh khỏi bến xe Nước ngầm. Ngồi trên xe, Hoàng tự nhủ đây không thể gọi là “chạy”, thậm chí cũng chưa phải “đi”, từ chính xác nhất để miêu tả quá trình di chuyển từ nãy đến giờ là “bò”. Nó bò với tốc độ có thể so sánh với loài rùa mà phải là rùa cụ, rùa kị. Chiếc xe cụ rùa này đã cũ lắm rồi, các chi tiết máy móc có vẻ sắp rơi ra mỗi nơi mỗi chiếc, mỗi khi tài xế đạp chân phanh là cả thân xe rung lên bần bật như thể bị sốt rét cấp tính. Mùi xăng dầu tỏa ra nồng nặc, ngồi ở cuối xe cũng ngửi thấy. Chiếc xe cố chen qua con đường đặc kín xe máy, xe đạp, xe ô tô con, xe buýt, lắc lư tránh các bà bán bánh mỳ, các tay phe vé và cả những hành khách bắt xe khác. Phụ lái là một thanh niên trẻ măng, lúc này đang giương to đôi mắt nhìn soi mói vào đám người đứng lố nhố bên dưới, hy vọng sẽ thấy một cánh tay nào đó giơ cao đòi lên xe, nhưng nhìn mãi cũng không thấy có ai. Cậu chàng chửi thề luôn miệng, hết chửi cái ngày khốn kiếp chẳng ra gì, số phận hẩm hiu phải làm nghề phụ lái đến cả đám người ngu ngốc sướng mà không biết đường hưởng, mặc dù không ai rõ những người bị chửi kia sung sướng ở điểm nào. Hoàng nghe những lời chửi bậy tuy thô tục nhưng rất có vần điệu, nếu bỏ qua phần ý nghĩa thì cũng cảm thấy êm tai. Anh vén rèm, lơ đãng nhìn những chiếc xe đạp đang tranh nhau vượt qua chiếc xe khách. Đừng thấy chiếc xe bò lê bò lết thế này mà nhầm. Khi đi hết cung đường quanh bến xe và vào đường cao tốc, tài xế sẽ đạp lún chân ga và cứ giữ như thế suốt hành trình cho đến khi có ai đó bắt xe dọc đường hoặc xe chạy vào bến. Xe khách trên đường cao tốc có thể ví như tàu lượn, hiểu theo nghĩa đen là chúng phóng bạt mạng và hiểu theo nghĩa bóng là chúng tạt ngang, tạt ngửa, đánh võng như tàu lượn. Chỉ có điều tàu lượn trong công viên chạy trên đường ray cố định còn với xe khách thì đâu cũng là đường, đúng chiều hay ngược chiều cũng thế. Hoàng nghiệm ra rằng đã đi xe khách thì nên ngủ, vì nếu tỉnh táo hành khách yếu tim có thể sợ vỡ mật khi nhìn chiếc xe lao vun vút và kim chỉ cây số nhảy vọt lên con số 120 đến 140 kilomet trên giờ, bất kể đường đông hay vắng.

Hoàng chợp mắt, cố gắng chìm vào giấc ngủ. Nhưng mãi không ngủ được. Hình bóng cô gái mặc quân phục đang nhìn anh trêu trọc cứ lảng vảng mãi trong đầu. Anh tự hỏi không biết giờ này Lan đang làm gì? Đôi mắt bồ câu đen láy kia thật đầy tính mê hoặc, chẳng bao giờ anh dám nhìn lâu vào đó. Hoàng thở dài. Lẽ ra anh nên nói cho cô ấy biết mình nghĩ gì. Anh đâu phải là kẻ nhút nhát hay mới biết yêu lần đầu. Nhưng việc thổ lộ sao mà khó khăn, khó hơn nhiều so với uống hết một chai vodka hay đối mặt với họng súng.

Hoàng cứ nghĩ miên man hết chuyện này sang chuyện khác. Điều đó khiến anh thấy thời gian trôi đi thật nhanh, và con đường thì dường như trở nên ngắn hơn. Đầu giờ chiều anh đã đến bến xe Vinh và từ đó anh bắt xe ôm về xã Lộc Sơn ở gần cầu Thuận Hóa. Càng gần đến đích đường càng gập ghềnh khó đi. Có vẻ như xã Lộc Sơn là xã nghèo, nhiều đoạn đường rải nhựa bị vỡ, thỉnh thoảng xe máy phải đi vòng vèo tránh ổ gà, ổ trâu. Có những chỗ ổ voi mặt đường vỡ toác như cái hố, xe không đi được đành phải dắt bộ. Gần đến nơi thì hết đường nhựa, chuyển sang đường đất. Hoàng ngồi trên xe ê hết cả mong. Anh thở phào khi bác xe ôm thông báo đã đến nơi. Anh nhận ra bác tài có vẻ còn mừng hơn cả anh. Hoàng thanh toán tiền xe ôm, rồi vào Ủy ban nhân dân xã Lộc Sơn xuất trình giấy giới thiệu của cơ quan. Anh đề nghị chính quyền xã hỗ trợ tìm gia đình Thái Hòa.

Tiếp anh là một người đàn ông ở độ tuổi trung niên có hàng răng vàng lởm khởm như cánh đồng lúa vừa trải qua cơn bão. Người đàn ông dẫn anh đến khu vực để hồ sơ. Ông lôi từng chồng giấy tờ phủ đầy bụi xuống, lật giở liên hồi. Sau đó ông kết luận:

- Xã Lộc Sơn không có ai tên là Thái Hòa.

- Thế trước đây thì sao?

- Trước đây là bao nhiêu năm?

- Mười, mười lăm năm.

Người đàn ông trợn mắt:

- Thế thì chịu. Thứ nhất, nếu có hồ sơ cũng phải mất hàng tháng mới có thể lần lại thời gian lâu như thế. Thứ hai, chúng tôi không còn lưu hồ sơ.

- Tại sao lại không lưu?

- Ba năm trước trụ sở Ủy ban nhân dân xã bị cháy, bao nhiêu giấy tờ mất hết cả rồi.

- Thế thì phải làm thế nào?

- Anh đến nhà các hộ dân mà hỏi xem có ai còn nhớ không.

Lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu cuộc hành trình, Hoàng đau khổ nhận ra công việc này có thể vất vả như thế nào.

Kim Đỉnh tuy được phân loại là thôn nhưng lại là vùng bán sơn địa nên các ngôi nhà phân tán trên một diện tích rất rộng. Nhiều gia đình nằm trên các sườn đồi trọc. Con đường dẫn lên đồi là con đường đất rất gập ghềnh. Hoàng lần mò từ nhà này qua nhà khác, hỏi han về một người đàn ông có tên Thái Hòa mười mấy năm trước từng sống ở đây. Cũng may anh có người bạn là dân xứ Nghệ nên nắm được một số từ cơ bản, những từ không thể tra được ở bất cứ cuốn từ điển tiếng Việt nào. Nếu không có kinh nghiệm này, hẳn anh đã không thể hiểu được người đối diện nói gì. Các cuộc đối thoại của anh thường diễn ra theo mô típ như thế này:

- Cô/chú/anh/chị có biết về người con trai tên Thái Hòa không?

- Mi nói răng rứa? Thoại Hoa? Thoái Hóa?

- Cháu/em muốn hỏi về người tên Thái Hòa.

- Nỏ biết mô.

Mặc dù chỉ nghe được câu đực câu cái, nhưng căn cứ vào ngôn ngữ cơ thể Hoàng cũng hiểu rằng không ai biết cả. Mất mấy tiếng đồng hồ lang thang khắp thôn, mồ hôi toát ra như tắm, hai bắp chân mỏi nhừ, cuối cùng anh cũng gặp được một người có thông tin có ích. Đó là một cụ ông đang ngồi đuổi ruồi trước cửa. Cụ già lắm rồi. Mồm móm mém nhưng đôi mắt thì vẫn còn tinh nhạy. Khi nghe Hoàng hỏi, ông cụ nói:

- Tau biết thằng Hòa.

Nghe được câu nói đó, Hoàng mừng húm tưởng như bắt được vàng. Anh chờ nghe ông cụ nói tiếp. Ông cụ nói tiếng Nghệ, nội dung như thế này:

- Hai mươi năm trước nó sống ở thôn này. Nhưng sau đó gia đình nó đã bỏ đi chỗ khác. Đó là một thằng bé tốt, nhưng quá lụy tình. Nó yêu một con bé ở thôn Ngân Xá, nhưng không đi đến đâu.

- Cụ có biết gia đình họ đi đâu không?

- Nghe nói là ở Vụ Bản, Nam Định.

- Cụ có nhớ gương mặt anh ta không? Có phải là người này không?

Hoàng giơ ảnh chụp Bùi Hữu Khải cho ông cụ xem. Ông cụ nhíu mày:

- Có nét giống. Nhưng tau không dám chắc. Lâu quá rồi, trí nhớ không còn như trước nữa.

Hoàng xin các thông tin về gia đình Thái Hòa. Lúc anh chào từ biệt và định bỏ đi, ông cụ nói với theo:

- Cẩn thận đấy.

Hoàng ngạc nhiên hỏi:

- Cụ bảo con cẩn thận là cẩn thận cái gì?

- Gia đình đó, họ không bình thường đâu. Đừng đến gặp là hơn.

Hoàng gặng hỏi thêm, nhưng ông cụ chỉ bảo “rồi mày sẽ biết”, sau đó tiếp tục ngồi đuổi ruồi, không trả lời nữa. Hoàng đành bỏ đi, trong đầu vẫn lởn vởn về lời cảnh báo của ông cụ.

Từ thôn Kim Đỉnh, Hoàng cuốc bộ sang thôn Ngân Xá bên cạnh. So với Kim Đỉnh, Ngân Xá trông đỡ nghèo hơn đôi chút, mặc dù đất đai khô cằn, chỉ toàn đá với sỏi. Hoàng hỏi đường đến nhà bố mẹ ruột bà Nga. Lần này mọi việc thuận lợi hơn, chẳng mấy chốc anh đã phát hiện ra ngôi nhà mình cần tìm.

Bố của bà Nga tên Trần Văn Long. Biết Hoàng là cán bộ điều tra từ trên Hà Nội xuống, ông liền mời anh vào nhà uống nước. Ông cụ hỏi:

- Đứa con gái của tôi có khỏe không?

- Chị ấy không sao bác ạ. Số chị ấy vẫn còn may, không bị trúng độc nặng lắm.

- Tôi muốn ra thăm nó mà bị chứng cao huyết áp, không ngồi xe khách được. Con gái lấy chồng xa khổ thế đấy anh ạ.

Hoàng nói lời an ủi. Ngồi nói chuyện dông dài mấy phút, anh hỏi vào việc chính:

- Cháu được biết trước khi đi lấy chồng chị Nga có yêu một người tên Thái Hòa.

Ông cụ gật đầu, mặt buồn hẳn. Hoàng hỏi tiếp:

- Bác có biết anh Hòa bây giờ ở đâu không?

- Không, từ sau khi con Nga lấy chồng, tôi không nghe tin tức gì về nó nữa.

- Bác có nhớ mặt anh Hòa không? Có phải là người này không?

Ông Long đeo kính vào, nhìn bức ảnh một lúc rồi lắc đầu:

- Tôi không nhớ. Thú thật với chú, tôi chỉ nhìn thấy thằng này có đúng một lần lúc nó về nhà chơi. Mà gần đây già rồi, trí nhớ kém, đến mặt con gái còn quên thì mặt thằng Hòa làm sao tôi nhớ được.

Ông Long buông kính xuống, thở dài:

- Tháng trước con Nga gọi điện cho tôi. Nó khóc lóc trên điện thoại, bảo không thể sống thế này mãi được. Nó nói rằng nó sẽ đi đến một quyết định, và yêu cầu chúng tôi không được phản đối.

- Không được phản đối điều gì cơ?

- Tôi có hỏi, nhưng nó không nói. Nó bảo nó đã khổ cả đời, bây giờ nó sẽ làm lại từ đầu.

- Bác có thấy khó hiểu không khi một người phụ nữ có chồng nói sẽ làm lại từ đầu?

- Ai mà biết được. Bình thường nó hiền dịu lắm mà khi nói câu ấy giọng nó nghe khác hẳn. Tôi cũng không can, chỉ nói con phải suy nghĩ cho kỹ trước khi định làm việc gì.

- Sau rồi sao nữa?

- Vậy thôi. Rồi tôi nghe tai họa khủng khiếp đến với gia đình nó. Bà vợ tôi phải lóc cóc chạy ra tận Hà Nội. Khổ, cả đời bà ấy làm ruộng, đã bao giờ đi xa đến thế đâu. Không biết có xoay xở được không nữa.

- Cháu thấy bác gái xử lý mọi việc khéo lắm đấy.

- Được vậy thì tốt. Sau việc này tôi muốn đưa cháu về quê sống với bố mẹ. Chứ ở trên đấy một mình làm sao nó chịu được.

Hoàng gật đầu tỏ ý tán đồng cho ông cụ vui lòng. Trong thâm tâm, anh tự hỏi không biết người phụ nữ đang tâm niệm đổi đời kia có chịu đồng ý về nhà với bố mẹ và sống nốt phần đời còn lại ở vùng đất nghèo này không.