Chương 8
Vĩnh và Ngọc Lan quay trở lại xã Vân Trung một lần nữa. Đến nơi, hai người tách nhau ra. Ngọc Lan đến công ty cho thuê đồ câu Đại Thủy để điều tra thời gian làm việc của Hữu Khải, còn Vĩnh đến trụ sở Ủy ban nhân dân xã. Ông Công bận họp đảng ủy nên trưởng công an xã Huỳnh Ngọc Thắng phụ trách việc phối hợp với Vĩnh. Gặp Vĩnh, ông Thắng than thở:
- Vụ án mạng nhà Tuấn khiến cuộc sống khu vực này khác hẳn so với trước kia. Ai ai cũng lo sợ thằng Tùng sẽ quay trở về giết thêm người khác. Bây giờ những người từng có mâu thuẫn với Tùng không dám đi ra ngoài đường buổi tối. Trẻ con nghe đến tên nó còn sợ hơn ngáo ộp.
- Chúng tôi đang siết vòng vây quanh những kẻ bị tình nghi. Các anh phải làm công tác tư tưởng với dân trong xã để họ yên tâm.
- Chúng tôi có nói với người dân là các anh trên Hà Nội đang gấp rút điều tra vụ này nhưng mọi người vẫn rất lo lắng. Tình trạng trộm cắp vặt cũng gia tăng. Hôm nọ nhà bà Tú báo mất hai cái bánh mỳ. Nhà ông Ba bán đồ ăn sáng báo mất bốn cái bánh bao. Xưởng của ông Hòa thì mất một can axít phốtphoríc. Mọi thứ cứ loạn hết cả lên. Ở đây công an xã ít người, lực mỏng, chỉ nhờ tinh thần tự giác của dân trong xã là chính chứ chúng tôi không bao hết tất cả mọi việc được.
- Trước đây đã bao giờ xảy ra tình trạng trộm cắp trong làng chưa?
- Có, nhưng ít thôi. Phần lớn là bọn trẻ con vặt trộm hoa quả trong vườn nhà người khác, hoặc thanh niên lấy trộm tiền chơi điện tử, mua quần áo. Việc mất can axít là điều chưa từng xảy ra. Đây là dung dịch nguy hiểm. Không hiểu bọn trộm lấy chúng để làm gì?
- Tôi không biết. Nhưng trong lịch sử đã có những tên tội phạm dùng axít để phân hủy xác nạn nhân. Chúng ngâm xác chết vào trong dung dịch axít và để thế trong nhiều ngày. Toàn bộ cơ thể, kể cả xương, gân, và tóc sẽ tan hoàn toàn.
- Câu chuyện anh kể nghe thật rùng rợn.
Vĩnh lại hỏi:
- Những điểm bị mất cắp nằm ở vị trí nào?
- Bà Tú, ông Ba bán hàng ở ven đường quốc lộ. Còn xưởng ông Hòa nằm trên ngã tư Thân, chỗ tập trung nhiều điểm sản xuất phân bón.
Vĩnh gật đầu ghi nhớ những lời ông Thắng nói. Hai người đi sang thôn Tiền Phong là một trong chín thôn thuộc xã Vân Trung. Thôn Tiền Phong chỉ cách tam giác Bon Phấn quốc lộ 32 mà khác một trời một vực. Thôn vẫn mang những nét nguyên sơ của làng quê Việt Nam điển hình. Những con trâu không người chăn dắt mặc sức gặm cỏ non ven đường, có con bước xuống ruộng ăn lúa nhưng bị người nông dân ném đá đuổi lên bờ. Ở đầu làng có giếng nước, có đình thờ thần, trước sân đình có cột cao treo cờ ngũ sắc. Tre và cây cổ thụ được trồng ở khắp nơi, tỏa bóng mát xuống vùng đất chưa được làm đường rải nhựa. Không gian yên tĩnh, thoáng đãng, khác hẳn sự nhộn nhịp tại tam giác Bon Phấn.
Đến trước một ngôi nhà gỗ rộng ba gian, mái lợp ngói, ông Thắng gọi lớn:
- Cậu có nhà không đấy? Cậu Trình ơi.
Thấy Vĩnh giương mắt tỏ vẻ khó hiểu, ông Thắng nói nhỏ vào tai anh:
- Thằng này nó bắt người khác phải gọi nó là cậu, không thì nhất định không chịu nói chuyện.
Nói rồi ông Thắng lại gọi to thêm mấy lần nữa. Được một lúc, từ trong vườn một người thanh niên gầy còm, cặp mắt đảo lên đảo xuống liên tục trông có phần giảo hoạt và hài hước chạy ra, vừa chạy vừa thở. Người này mặc quần đùi phô bày cặp đùi que tăm, bên phía chân trái có vết răng chó cắn đã thành sẹo, cất giọng the thé hỏi:
- Chú Thắng gọi cậu đấy à?
Vĩnh suýt phì cười vì cách xưng hô hết sức trái khoáy trong câu hỏi của người thanh niên được gọi là cậu Trình này. Anh đoán rằng chữ “chú” ở đây là để gọi người lớn tuổi, chứ không phải chú em. Nhưng ông Thắng không tỏ ra lạ lẫm, ngược lại còn trả lời rất nghiêm túc:
- Có anh Vĩnh là trưởng phòng cảnh sát điều tra hình sự từ trên Hà Nội xuống, có chút việc muốn hỏi cậu.
Cậu Trình giương cặp mắt ti hí nhìn Vĩnh, nói với giọng cảnh giác:
- Có chuyện gì thế? Cậu đang cho gà ăn, bận lắm, không có thời gian tiếp cán bộ đâu.
Ông Thắng thuyết phục:
- Không mất nhiều thời gian đâu mà.
Cậu Trình vẫn ngúng nguẩy chưa chịu. Vĩnh phải giơ thẻ ngành ra, đề nghị:
- Chúng tôi muốn hỏi anh một số câu hỏi về vụ án mạng thôn Xuân Vi. Đề nghị anh hợp tác điều tra.
Cậu Trình giương mắt nhìn Vĩnh khó chịu. Anh sực nhớ ra câu nói lúc nãy của ông Thắng liền sửa lại:
- Hy vọng cậu Trình cung cấp những thông tin về vụ án.
Cậu Trình gật đầu, tỏ vẻ hài lòng ra mặt. Cậu dẫn hai người khách mà rõ ràng cậu không muốn tiếp đón này vào nhà. Cậu lấy ra một bộ ấm chén cáu bẩn, vàng khè, nhìn đã thấy buồn nôn để rót nước chè không biết đã pha từ lúc nào, thậm chí chẳng buồn tráng cốc. Cậu đặt cốc nước trước mặt hai người khách nghe cạch một tiếng, rồi cất giọng the thé:
- Vụ nhà ông Tuấn cậu đã cảnh cáo từ lâu mà khinh thường không nghe, chết là đáng. Chỗ đấy âm khí dày, oán tích tụ thành khối, vong không tán mà tụ, người chết phá người sống, sống càng lâu càng có hại cho gia chủ. Cậu đã bảo dọn nhà đi chỗ khác hoặc làm lễ giải hạn, tốn có hai trăm triệu thôi mà tiếc tiền không chịu, bây giờ thì ở dưới âm phủ tha hồ mà đếm tiền tích góp nhé.
Vĩnh ngạc nhiên hỏi lại:
- Lễ giải hạn nào những hai trăm triệu?
- Ồ, cái anh này. Cả khu đất đấy toàn xương là xương, có khi đến hai chục người chết dưới đấy. Phải dọn hết đống xương đi chỗ khác rồi làm lễ tạ để tiễn linh hồn người chết về cõi trời. Hai trăm triệu cho hai mươi bộ xương, vị chi là mười triệu một bộ, rẻ thối ra còn đòi hỏi gì nữa.
- Thế sự tình đầu đuôi nó ra làm sao?
- Chuyện xảy ra hồi đầu năm rồi. Hôm đó là tháng Một, trời chưa bao giờ rét thế, cậu đã mặc một áo ba lỗ, một áo phông, một áo len lại thêm cả áo khoác nữa mà vẫn lạnh run cầm cập. Được bao nhiêu chất bổ dưỡng từ quả trứng vịt lộn ăn bữa sáng đều phải dùng để chống rét cả. Cậu đang ngồi trong nhà thì nhận được tin báo của bà Nga nhờ cậu đến ngay có chuyện rất gấp. Cậu bảo gấp đến đâu cũng không thể đi được vì trời rất lạnh. Bà ấy cứ năn nỉ mãi thế là cậu bảo: xuất hành trong ngày Dương Công Kỵ là đại bất lợi, thời tiết lạnh là trung bất lợi, xe đạp cậu chưa tra dầu đi cọt kẹt khó chịu là tiểu bất lợi, với ba điều đại trung tiểu như thế giá tiền phải tính gấp đôi. Con mụ này keo kiệt không thua gì chồng, kỳ kèo một lúc cậu làm phúc giảm đi một phần ba rồi đạp xe đến đấy. Tính cậu thương người nên không làm khó ai bao giờ.
Trình nói hăng quá sùi bọp mép. Vĩnh nhận ra người thanh niên này thích khoe chữ nhưng lại hay nói sai thành ra trở nên lố bịch.
Ông Thắng đế vào:
- Thế mà tôi cứ tưởng đói thì đầu gối phải bò. Chắc nhà cậu hết thức ăn nên mới phải đi làm vào giáp Tết.
Nói rồi ông Thắng quay sang Vĩnh cười cười:
- Cậu Trình đây chưa vợ, chưa con, bố mất sớm vì nghiện rượu, mẹ bỏ đi lấy chồng khác từ lâu rồi. Bây giờ sống một thân một mình. Cậu thuộc diện hộ nghèo trong xã, năm nào cũng được nhận trợ cấp. Lúc nào phát tiền muộn là cậu đến Ủy ban nhân dân xã ăn vạ ngay.
Cậu Trình lườm một cái rách đuôi mắt:
- Đừng tưởng bở. Nhà cậu thức ăn thừa mứa dùng không hết vứt đi cho gà ăn chứ ở đấy mà đói.
- Thảo nào con gà nhà cậu còi thế.
- Nó còi vì điều kiện thổ nhưỡng không thích hợp cho phát triển thôi nhé.
- Ô, hóa ra nhà cậu giàu thế à? Thế từ năm sau cắt suất hỗ trợ nhé.
Cậu Trình tức sôi máu nhưng không biết làm thế nào, đành xuống giọng:
- Cẩn thận cái mồm, điêu ngoa trời phạt đấy. Lại nói khi đến nhà bà Nga, mới phát hiện ra nhà này định đào giếng. Lúc đào sâu khoảng hai mét phát hiện ra xương người, đào rộng ra thì phát hiện nhiều xương hơn nữa. Vong linh vừa nhìn thấy cậu đến thì đã khóc như ri, cầu xin cậu dang tay cứu giúp để thoát khỏi cảnh chết đói chết khát nơi đất khách quê người.
- Cậu Trình nói chuyện được với vong sao?
Cậu Trình trợn mắt:
- Lại chả được. Hồi nhỏ cậu cũng là người bình thường như cán bộ thôi. Cũng ăn học đàng hoàng, sau mười hai năm đèn sách thi đỗ vào Học viện Nông nghiệp Việt Nam mãi trên tận Gia Lâm. Cậu học giỏi lắm nhé. Khi ra trường về quê cậu mở xưởng sản xuất phân bón nhưng mãi không thành công. Lúc đó cũng không hiểu sao mình thất bại hoài. Sau đó một hôm đang đi trên đường không cẩn thận cậu bị chó dại cắn. Đây này, vết cắn vẫn còn đây. Cậu về nhà ốm mất một tuần, khỏi ốm thì phát hiện ra mình có siêu năng lực có thể giao tiếp với vong. Khi đó mới biết mình không phải sinh ra để làm cái nghề sản xuất ra phân bón bẩn thỉu mà để cứu đời giúp người.
Vĩnh cố nén cười:
- Thế là từ đấy cậu hành nghề xem địa lý, phong thủy, tướng số phải không?
- Chứ lại không? Nói từ nãy đến giờ mà còn không hiểu thì cán bộ dốt để đâu cho hết.
- Hỏi khí không phải, Trình là tên cha sinh mẹ đẻ hay cậu tự đặt?
- Tên bố mẹ đặt cho là tên phàm tục không xứng với cậu nữa. Cậu lấy tên theo Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm. Ngày xưa có Trạng, bây giờ có Cậu, đều là thánh nhân cả.
Ông Thắng ngồi bên cạnh lại đế vào:
- Năm cậu Trình bị chó dại cắn thì ở xã Nhân Hòa bên cạnh có cô Thủy Tiên rơi xuống nước chết đuối rồi lại sống lại, năm sau nữa ở xã Tiên Chỉ có ông Tuân sau một đêm ngủ dậy bị thánh nhập suốt ngày lải nhải điều gì đó không ai hiểu. Huyện Hoài Nhân bây giờ thánh nhân như cậu Trình đây nhiều quá nên khách hàng bị chia sẻ, cả tháng không có ai thèm vào, trừ mấy bà già lười đi lại và mấy thằng học sinh sắp thi đại học muốn hỏi tài vận.
Cậu Trình lại lườm ông Thắng một cái rách khóe mắt lần nữa. Ông Thắng cứ ngồi tỉnh bơ uống nước.
Vĩnh lại hỏi:
- Khi phát hiện ra các bộ hài cốt gia đình ông Tuấn phản ứng ra sao?
- Ông Tuấn mặt xanh như đít nhái nhưng còn làm ra vẻ cứng, chứ bà Nga thì sợ mất vía, nằng nặc đòi chuyển nhà đi chỗ khác. Ông Tuấn không chịu. Bà Nga không thuyết phục được chồng, hỏi cậu có cách nào không? Cậu bảo có thể làm lễ giải hạn tiễn vong về nơi bình an. Nhưng ông Tuấn vẫn không chịu. Người đâu mà keo kiệt thế không biết. Tiền cất trong ngân hàng chắc tiêu mấy đời không hết mà ở cái nhà lụp xụp chó cũng không thèm vào, xe ô tô không có, đi con Future cũ làm ra vẻ ta đây tiết kiệm, ngứa mắt.
- Có thể ông Tuấn không tin vào chuyện vong linh chăng? Người chết thì đã chết rồi, cứ để xương dưới đấy cũng chẳng sao.
- Chết sặc tiết chứ ở đấy mà không sao. Không nghe cậu chỉ có chết.
- Cậu có đoán ra được tại sao ở đó lại có nhiều xương thế không?
- Đấy là đất dữ, ai sống ở đấy cũng chết.
- Không chắc đã đơn giản như vậy. Nhưng thôi chúng tôi hỏi xong rồi, rất cảm ơn cậu đã hợp tác.
Vĩnh đứng lên bắt tay chào nhưng cậu Trình tảng lờ. Vĩnh cười cười không nói gì rụt tay về, rồi cùng ông Thắng đi ra ngoài. Trên đường, Vĩnh nói với ông Thắng:
- Trình là thằng lừa đảo.
- Chúng tôi cũng biết thế nhưng nó cũng chưa làm gì nên tội nên không có chứng cứ để bắt.
- Quan hệ giữa Trình với Nga thế nào?
- Nga rất tin Trình. Trình nói gì cái Nga cũng tin.
- Nga là một trong những nhân vật đáng nghi của vụ này. Cô ta có mối quan hệ mờ ám với Bùi Hữu Khải. Cuộc sống với gia đình nhà chồng của cô ta có vẻ cũng nhiều bi kịch. Nếu bị nhồi nhét vào đầu nỗi ám ảnh về ma quỷ thì người phụ nữ mê tín này có thể làm những điều không ai ngờ. Chúng ta phải theo dõi Nga thật kỹ.
- Anh nghĩ Nga là thủ phạm đầu độc gia đình nhà chồng ư? Điều đó không có khả năng. Nó rất hiền và lương thiện.
- Nếu có gì đó tôi rút ra được sau hai mươi năm làm cảnh sát điều tra hình sự thì đó là anh không thể loại trừ bất cứ khả năng nào. Tôi đã thấy những người bố giết con, con giết bố, vợ giết chồng, chồng giết vợ, mà nhiều hung thủ trong số đó được hàng xóm đánh giá là hiền lành, tử tế. Anh Thắng ạ, những người tốt cũng có thể phạm những tội ác tày trời nếu bị dồn nén. Về phần ngôi mộ, tôi thấy có điều gì đó khó hiểu. Đã có trường hợp nào trong xã mình phát hiện nhiều hài cốt tập trung đến thế chưa?
- Anh cũng biết rằng đất nước mình trải qua bao nhiêu năm chiến tranh, chỗ nào chẳng có xương người. Nhưng nhiều xương người như thế thì tôi cũng chưa nghe nói.
- Tôi muốn tìm hiểu kỹ về lịch sử xã Vân Trung. Liệu thư viện xã có những tư liệu tôi cần không?
Ông Thắng lắc đầu:
- Xã tôi không có thư viện anh ạ. Cũng định xây từ lâu rồi mà không có tiền, không có đất. Với cả những tài liệu như anh nói kiếm đâu ra được? Vân Trung nào có phải trung tâm hành chính quan trọng gì cho cam. Lịch sử tầm năm mươi năm đổ lại thì có, mà cũng sơ lược thôi, còn trước đó thì tuyệt không có gì.
- Liệu có ai trong xã có thể cho tôi biết không? Một cụ già nào đó chẳng hạn?
Ông Thắng như chợt nhớ ra:
- Người như thế thì có đấy. Cụ Phạm Đình Khang năm nay đã gần một trăm tuổi là người cao niên nhất trong xã, có khi trong cả huyện luôn. Cụ sống ở đây từ thời còn bị thực dân Pháp đô hộ, đã chứng kiến tất cả mọi việc. Cụ Khang mà không biết thì chẳng còn ai biết nữa.
- Hay quá, hãy dẫn tôi đến gặp ông ấy.
- Nhà cụ Khang cũng ở thôn Tiền Phong này, cách đây một đoạn ngắn thôi.
Hai người đàn ông đi bộ trên một con đường đất nhỏ rồi rẽ vào một ngôi nhà nằm khuất sau vườn chuối. Ông Thắng gọi to:
- Chị Hoài ơi, có nhà không?
Lần này không phải đợi lâu đã có tiếng phụ nữ trả lời “có” rất to. Một người đàn bà gầy bé nhưng nhanh nhẹn bước ra, trên tay cầm con dao thái thịt, hất hàm hỏi:
- Chú Thắng đến có việc gì thế?
Ông Thắng giới thiệu Vĩnh:
- Đây là anh Vĩnh đến từ Trung ương. Bọn em có chút chuyện muốn hỏi cụ. Cụ đã dậy chưa?
Người đàn bà lẻm bẻm trả lời:
- Dậy từ đêm hôm kia rồi. Khổ, cả ngày có ngủ tí nào đâu, cứ thức suốt, mồm lẩm bẩm như ma làm. Chú định hỏi chuyện gì? Chú tôi mệt lắm, nay mai là chết, hỏi càng nhiều chết càng sớm, không có việc gì quan trọng đừng có làm phiền.
- Chuyện quan trọng mới hỏi chứ ai nỡ làm phiền sự nghỉ ngơi của cụ.
Bà Hoài liếc nhìn Vĩnh như để đánh giá con người anh có thể tin cậy được không rồi cầm con dao chỉ vào nhà:
- Vào đi. Các chú có mười lăm phút, rồi để ông nghỉ. Tôi còn đang dở tay.
Vĩnh vâng dạ rồi cùng với ông Thắng bước vào. Căn nhà tối om, ánh sáng bị bốn bức tường che chắn không lọt vào được. Vĩnh đứng một lúc mới có thể quen dần với khung cảnh tối tăm. Ở chiếc phản gần bàn thờ, Vĩnh thấy lờ mờ một khối nhô lên như thể có người nằm đó. Tiếng thở nhè nhẹ vang lên chứng minh suy đoán của anh đúng. Hai người lần mò đi lại phía chiếc phản. Ông Thắng chào:
- Con chào cụ ạ.
Cụ già vẫn nằm yên bất động, nhịp thở không thay đổi. Ông Thắng lại chào, lần này to hơn:
- Con chào cụ ạ. Cụ có khỏe không?
Ông cụ vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Bà Hoài nói vọng lên:
- Nói to lên, nói bé không nghe thấy gì đâu. Tai ông điếc, mắt ông mù, phải hét lên mới nghe thấy.
Lúc này Vĩnh đã hiểu ra tại sao người đàn bà này bé người mà giọng lại như chuông vỡ thế kia. Trong căn nhà này cách duy nhất để giao tiếp là nói to hết cỡ. Ông Thắng dùng hết sức gào lên:
- Cuuuụ ơi, cháuuuuuu Thắnnnng đâyyyyy.
Cụ già đang nằm trên phản kêu "ối" lên một tiếng rồi xoay mặt ra. Động tác của cụ từ tốn như một cuốn phim quay ở tốc độ cực chậm khiến Vĩnh có cảm tưởng cụ mãi mãi không bao giờ xoay được hết một góc 180 độ. Khi đã yên vị tư thế mới, cụ thều thào hỏi:
- Ai đấy?
Ông Thắng nói to:
- Cháu Thắng đây.
- Ai đấy?
Ông Thắng lại gào lên thật lực. Người không biết điều gì đang xảy ra có khi lại tưởng người đàn ông khỏe mạnh này định ăn thua đủ với cụ già gần đất xa trời nằm bẹp trên tấm phản.
Cụ già lúc lắc đầu làm những sợi tóc bạc trắng thưa thớt còn lại rung rung:
- Mệt. Về đi.
Vĩnh giật mình, anh vội đến gần và nói tướng lên:
- Cụ ơi, con muốn hỏi về lịch sử xã Vân Trung.
- Cái gì?
- Lịcccch sửưưưư xaaã ta.
Cụ già chớp chớp cặp mắt trắng dã, tỏ ra hoạt bát hơn hẳn. Có vẻ như cụ mừng rỡ vì có người muốn được nghe cụ kể chuyện. Cụ đã nằm trên tấm phản này trong khoảng thời gian đủ dài để một đứa trẻ lớn lên, lấy vợ và sinh con. Suốt từng ấy năm tháng cụ chỉ lặp đi lặp lại một nếp sinh hoạt nhàm chán là ăn, uống, đại tiện và tiểu tiện ngay trên tấm phản, và để cô cháu gái xấu người chả ai thèm rước đi dọn tất cả những gì cụ thải ra trong một tình trạng gần như bị cưỡng ép. Cụ không cần con bé làm những điều bẩn thỉu đó nhưng cụ quá yếu để có thể ngăn nó lại. Cụ đành nằm vật trên giường và dành tất cả sức lực tích góp được chửi mắng nó suốt ngày, đáng thương thay tất cả những gì cụ nhận được là vẻ ngây ngô giả điếc, tiếng nói như vỡ nhà vỡ cửa và sự chăm sóc nhiệt tình vô tận khiến cụ vừa đau đớn vừa chán nản. Đôi khi cụ cũng thử gợi chuyện với cô cháu gái về những vấn đề to tát hơn chủ đề cái bô nhưng sự lơ đễnh của cô cho cụ thấy rõ một điều là cô không quan tâm. Thế là hằng ngày cụ đành thều thào nói chuyện với bức tường như người dở. Cụ những tưởng cụ sẽ phải tâm sự với bức tường đến khi cụ chết mà ngày đó – thì cũng gần lắm rồi thì đột nhiên có hai thằng bé đến và nói rằng chúng muốn nghe về lịch sử xã. Trời ơi lịch sử xã thì cụ biết nhiều lắm. Cụ sẽ kể cho chúng nó nghe. Cụ Khang cố rướn người lên, nhưng sự cố gắng quá sức này làm cụ ho sù sụ không sao dừng được.
Cụ Khang cứ ho mãi. Những âm thanh nghèn nghẹn như bị vật gì đó chặn lại, không sao thoát ra khỏi lồng ngực. Vĩnh lo lắng, thử tìm cách vuốt ngực nhưng cơn ho không đỡ hơn. Nghe tiếng ho của ông chú, bà Hoài chạy vọt vào trong nhà nhanh còn hơn mèo và lập tức đỡ cụ ngồi dậy, lấy tay xoa nhẹ trên làn da nhăn nheo ở lồng ngực. Một lúc sau tiếng ho dứt hẳn, cụ ông lại nằm xuống giường, thở dốc. Bà Hoài cau mặt, nói:
- Hết giờ, mời các chú về.
Vĩnh vội nói:
- Chị Hoài, em có việc rất quan trọng muốn hỏi cụ. Việc này có thể liên quan đến tính mạng con người.
- Chú cũng nhìn thấy sức khỏe của ông thế nào rồi đấy. Bây giờ mà nói chuyện tiếp thể nào ông cũng lăn quay ra mà chết.
- Vậy có cách nào không?
- Khi nào ông khỏe, chú có thể đến lần nữa.
Vĩnh thở dài, biết rằng cũng chỉ còn cách này. Anh viết số điện thoại của mình ra một tờ giấy rồi đưa cho bà Hoài:
- Phiền chị gọi giúp em khi cụ khỏe lại. Bất cứ lúc nào cũng được, em sẽ lập tức đến ngay. Việc này rất quan trọng.
Bà Hoài nhướng mày lên:
- Chú nhìn thấy nhà tôi có giống loại mắc điện thoại trong nhà không? Ông chú tôi cần yên tĩnh nên nhà không có ti vi, không có điện thoại.
Thấy Vĩnh tỏ vẻ thất vọng, bà Hoài xuống giọng:
- Thôi được, nếu chú cần thế thì khi nào cụ khỏe, tôi sẽ sang nhà hàng xóm gọi nhờ điện thoại báo cho chú biết.
Ra khỏi nhà bà Hoài, Vĩnh lấy điện thoại gọi cho Hoàng. Tiếng viên đại úy vang lên oang oang trong tai nghe:
- A lô, em nghe.
- Tình hình thế nào rồi?
- Báo cáo anh, gia đình Thái Hòa đã chuyển đi nơi khác từ cách đây hai mươi năm. Em đang tìm tung tích của gia đình Thái Hòa. Em có một số thông tin về anh ta, anh xem có thể nhờ chính quyền huyện Vụ Bản tìm giúp gia đình này được không.
- Hãy nhắn tin thông tin của cậu vào điện thoại cho tôi. Tôi sẽ đề nghị các đồng nghiệp bên Nam Định hỗ trợ cậu.
Hoàng thuật lại cuộc nói chuyện với ông Long. Vĩnh nhận xét:
- Các bằng chứng chống lại Nga đang trở nên rõ ràng hơn. Nhưng chúng ta cần một chứng cứ vững chắc. Hãy tiếp tục điều tra.
Vĩnh tắt máy. Điện thoại anh lại reo lên. Anh bấm nút máy nghe. Đầu dây bên kia là tiếng Ngọc Lan:
- Báo cáo thủ trưởng, em đã phát hiện ra một vài thông tin có thể có ích.
- Hãy về trụ sở Ủy ban xã, anh sẽ đến gặp em ở đó.
Khi Vĩnh về đến trụ sở Ủy ban nhân dân xã Vân Trung, Ngọc Lan đã ngồi đợi sẵn từ lúc nào. Cô mặc quân phục màu cỏ úa, trông đứng đắn nghiêm túc nhưng vẫn toát lên vẻ xinh đẹp. Những công chức trẻ tuổi trong xã liếc nhìn viên nữ đại úy liên tục, thỉnh thoảng lại có tiếng xuýt xoa khen ngợi. Vĩnh lờ đi, coi như không thấy gì. Anh hỏi:
- Em phát hiện được điều gì rồi?
Ngọc Lan giở sổ tay, đọc thông tin ghi chép trong sổ:
- Báo cáo anh, nhân viên cửa hàng cho thuê đồ câu và thuyền xác nhận Hữu Khải có mặt ở cửa hàng trong khoảng thời gian từ 11 giờ trưa đến 2 giờ chiều. Hôm đó có nhóm du lịch nên họ rất bận, làm luôn chân luôn tay. Không lúc nào Khải chạy ra ngoài cả.
- Vậy là một cánh cửa đã bị đóng lại. Anh ta không thể là kẻ giả gái hôm đó. Mà biết đâu đó lại là một phụ nữ thực sự? Chỉ có điều chiều cao như vậy quả là hiếm có.
- Nhưng ngoài ra em cũng điều tra được một thông tin khác nữa. Khi đang nói chuyện với nhân viên cửa hàng thì có người đến hỏi Khải. Anh ta vội dẫn người đó vào phòng làm việc, cứ như sợ em nhìn thấy. Em hỏi cô nhân viên thì biết đó là người môi giới bất động sản. Hình như Khải đang có ý định bán nhà. Anh ta không nói, nhưng nhân viên đoán ra được. Họ rất lo lắng vì điều đó.
- Đó là một thông tin đáng quan tâm. Anh ta định bỏ trốn à?
- Có khả năng là như vậy. Hành động của anh ta rất đáng ngờ. Nhân viên nói rằng đúng vào hôm gia đình Nga bị đầu độc, anh ta nói ngày mai công ty sẽ nghỉ không làm nữa. Nhưng sau đó anh ta lại gọi mọi người đi làm.
- Hành động của Khải có nhiều điểm khả nghi. Việc anh ta định bán cửa hàng và cho nhân viên nghỉ làm dường như là để chuẩn bị cho việc chạy trốn, nhưng một điều gì đó xảy ra làm thay đổi kế hoạch của anh ta. Hãy tiếp tục theo dõi Hữu Khải, đề phòng anh ta bỏ trốn. Nhân lực của chúng ta không đủ, tôi sẽ nói công an xã phối hợp theo dõi anh ta. Em làm tốt lắm.
Ngọc Lan mỉm cười. Cô hỏi:
- Anh Hoàng thế nào rồi anh?
- Sao em không trực tiếp nhắn tin cho Hoàng mà hỏi, hỏi qua anh làm gì?
- Ơ, thủ trưởng lạ nhỉ. Anh ấy đang nhận nhiệm vụ công tác mà anh giao cho, làm sao em dám tò mò cơ chứ. Không hỏi anh thì em biết hỏi ai bây giờ.
- Cậu ấy đang tìm dấu vết gia đình Thái Hòa. Anh tin rằng vào cái ngày Hoàng tìm được gia đình Thái Hòa, chúng ta sẽ vén được bức màn bí mật của vụ án. Bây giờ chúng ta hãy kiểm tra sổ sách của nhà ông Tuấn xem có phát hiện được điều gì quan trọng không.