← Quay lại trang sách

Chương 9

Trời đã về chiều nhưng ở ngã tư Thân, các xưởng sản xuất vẫn hoạt động nhộn nhịp. Những hộ gia đình sống hai bên đường bật đèn điện sáng trưng. Có điều càng đi gần về hiện trường vụ án càng ít bóng người. Tuyệt nhiên Vĩnh không thấy bóng dáng trẻ con lảng vảng quanh nhà ông Nguyễn Đức Tuấn, cứ như thể bọn nhóc cũng biết đây là đất xấu, phải cố gắng tránh đi thật xa vậy.

Lan nhìn ngôi nhà, lẩm bẩm:

- Trông nó u ám như nhà mồ ấy.

- Không có người ở nên em có cảm giác vậy thôi.

- Không hiểu sao kể từ lần đầu tiên bước chân vào ngôi nhà, em đã có cảm giác không thích.

- Điều đó dễ hiểu thôi mà. Mọi người đều ghê sợ nơi vừa xảy ra vụ giết người. Chúng ta vào thôi.

Vĩnh mở cửa chính, bật đèn. Ánh đèn điện chiếu rọi xung quanh, đem lại bầu không khí ấm cúng hơn đôi chút. Hai người bước vào nhà. Vĩnh đóng cửa lại rồi lên tầng hai. Lan đi theo sau lưng anh. Tiếng gió thổi qua các khe hở tạo nên âm thanh u u.

Vĩnh lấy chiếc chìa khóa mà bà Nga đưa cho, nhét vào lỗ khóa két sắt rồi nhập mật khẩu. Chốt khóa bật ra. Bên trong két có rất nhiều tiền. Lan thì thào:

- Trời ơi, số tiền này phải lên tới hàng trăm triệu.

- Hàng tỷ thì đúng hơn. Nhìn mấy cọc tiền đô này xem. Tất cả đều là tờ một trăm đô. Mà đây chỉ là tiền cho vay nóng của ông Tuấn mà thôi. Phần lớn tài sản chắc được cất giữ trong tài khoản ngân hàng. Sự giàu có của người đàn ông này thật khó tưởng tượng.

- Em cứ nghĩ trong két chỉ có giấy tờ và một ít tiền, không nghĩ là nhiều đến thế này. Vậy mà chị Nga dám giao chìa khóa cho chúng ta ư? Chị ấy không sợ chúng ta ăn cắp sao? Nếu em rút ra vài tờ hay thậm chí mấy chục tờ thì chị ấy cũng chẳng thể nào biết được. Số tiền ở đây quá lớn.

- Tiền mặt cũng chưa phải là vật giá trị nhất trong két đâu. Ở đây có rất nhiều sổ đỏ.

- Của ông Tuấn ư?

Vĩnh lật sổ đỏ ra xem.

- Có cái của ông Tuấn, nhưng phần lớn là của người khác. Họ dùng sổ đỏ làm vật thế chấp để vay tiền. Nếu không trả được nợ, họ sẽ mất nhà.

- Em đã hiểu tại sao bác chủ tịch nói ở đây ai cũng ghét ông Tuấn.

Vĩnh gật đầu, vẻ mặt trầm tư. Anh nói:

- Để lại tiền và sổ đỏ vào trong két. Chỉ lấy giấy tờ ra xem thôi.

Giấy tờ kinh doanh được để trong hai túi nhựa. Cả hai túi đều chật cứng. Vĩnh nhận xét:

- Chỗ này phải có cả trăm giấy cho vay. Có rất nhiều cái tên trong này.

- Chúng ta phải làm gì với đống giấy tờ này?

- Hãy ghi lại những cái tên và số tiền nợ bên cạnh. Sau đó xem có cái tên nào đáng nghi không.

- Như thế nào là đáng nghi?

- Một cái tên nào đó quen thuộc, ví dụ Hữu Khải.

- Anh nghĩ Hữu Khải nợ ông Tuấn ư?

- Không, anh chỉ lấy ví dụ thôi. Một cái tên nào đó có thể khiến chúng ta phải kêu lên: Hóa ra là anh ta.

- Hoặc hóa ra là chị ta.

- Đúng vậy.

Lan lấy giấy bút và bắt đầu ghi lại thông tin thành hai cột. Cột bên trái ghi tên người nợ tiền, và cột bên phải ghi số tiền.

- Em không hiểu chúng ta làm việc này để làm gì. Anh nghi cặp đôi Nga - Khải là hung thủ, vậy thì chúng ta tìm hiểu các con nợ của ông Tuấn để làm gì?

- Theo em vấn đề khó khăn nhất trong vụ án này là gì?

- Chẳng phải xác định ai là hung thủ sao?

Vĩnh bật cười:

- Đúng vậy. Nhưng nói thế thì chung chung quá. Vấn đề trong vụ án này là nạn nhân có quá nhiều kẻ thù. Ai cũng có động cơ giết ông ta. Làm sao biết được trong số vô vàn kẻ tình nghi, ai là kẻ đã thực sự ra tay.

- Anh nghĩ một trong những người nợ ông Tuấn đã xuống tay ư?

- Anh không nghĩ thế. Chúng ta đưa ra nhiều giả thiết, và sau đó chọn một giả thiết có thể vén màn bí mật. Điều em nói là một giả thiết, nhưng là giả thiết yếu. Chẳng qua với tư cách là những điều tra viên, chúng ta không được quyền bỏ sót bất cứ chi tiết nào có liên quan đến vụ án.

- Hồi xưa chắc anh học giỏi toán lắm nhỉ.

- Nói chính xác thì anh là một người yêu môn toán. Anh thích cách tư duy lô-gic.

- Thảo nào trông anh hết sức mô phạm. Nếu không nói ra, có khi nhiều người lầm tưởng anh là giáo sư đại học.

- Anh xem đó là một lời khen.

- Anh cứ tự nhiên. Mà đó thực sự là một lời khen đấy. Trong vụ này anh nghĩ ai là thủ phạm?

- Anh nghĩ rằng người vợ ông Tuấn chính là kẻ giết người, với người tình Hữu Khải là kẻ đồng lõa.

- Em không nghĩ như vậy.

- Tại sao?

Lan ngừng viết, ngẩng đầu lên nhìn Vĩnh:

- Em tin cô ấy là người trong sạch khi nhìn vào mắt cô ấy. Cô ấy tạo cho em cảm giác tin cậy giống như anh với anh Hoàng vậy.

Vĩnh lắc đầu:

- Sau bao nhiêu năm làm điều tra viên, em vẫn suy nghĩ cảm tính như vậy ư?

- Em đang nói hết sức thành thật suy nghĩ của em cho anh biết.

- Để tin rằng ai đó trong sạch em phải có bằng chứng xác thực. Cũng giống như em tin anh với Hoàng, ít nhất điều đó cũng đã được chứng minh sau năm năm chúng ta làm việc với nhau.

- Em đã đọc một bài báo nói rằng sự tin tưởng có thể được tạo ra ngay từ phút gặp gỡ đầu tiên. Và đó là cảm giác chính xác nhất.

- Thật ngớ ngẩn.

- Tại sao chị Nga lại sẵn sàng giao chìa khóa két với hàng tỷ đồng cho anh trong khi chính anh yêu cầu chị ấy có mặt lúc mở két? Chị ấy đã tin anh ngay khi vừa nhìn thấy anh, cũng như em tin chị ấy.

- Thôi đủ rồi. Em viết tiếp đi.

Lan lại tiếp tục viết.

- Nhưng khi nhìn vào mắt Nga, anh có tin chị ấy thực sự phạm tội không?

- Đó là một câu hỏi anh sẽ không trả lời.

- Có nghĩa là bản thân anh cũng không tin chị ấy phạm tội? Anh đang cố chứng minh một điều chính anh cũng không tin.

- Buổi tối nay em làm sao vậy? Cách suy nghĩ của em thật kỳ cục. Nó không giống em ngày thường chút nào.

- Em cũng không biết. Nhưng căn phòng này tạo cho em một cảm giác kỳ lạ. Em chưa bao giờ ở trong một căn nhà vừa mới có tới ba người bị giết cùng một lúc.

- Đây chắc chắn là một trải nghiệm hiếm có mà anh cũng không muốn lặp lại. Được rồi. Chúng ta đã có một danh sách. Hãy xem nào.

Vĩnh đọc to:

Trần Thanh Thủy: 50 triệu

Vũ Tuấn Sơn: 100 triệu

Hoàng Nhật Lệ: 200 triệu

Nguyễn Chí Công: 30 triệu

Lan thì thào:

- Bác chủ tịch xã.

- Không có gì lạ. Tuấn là người giàu có nhất trong xã và ông ta sẵn sàng cho người khác vay. Chủ tịch xã cũng phải có lúc thiếu tiền chứ. Chính anh Công cũng đã nói từ trước rằng đang vay tiền Tuấn.

Huỳnh Ngọc Thắng: 30 triệu

Lan lại nói, vẫn với cái giọng gần như thì thào:

- Bác trưởng công an xã.

Vĩnh nhún vai, đọc tiếp:

Trần Bá Nam: 300 triệu

Phạm Công Khanh: 250 triệu

Thái Bá Huân: 200 triệu

Bùi Hữu Khải: 200 triệu.

Vĩnh bất chợt kêu “ồ” một tiếng. Anh ngừng đọc, vẻ mặt trở nên bối rối. Lan cười:

- Cuối cùng cũng có thứ phải làm cho anh ngạc nhiên. Lúc nãy anh vừa lấy ví dụ về Hữu Khải thì có ngay Hữu Khải. Anh Vĩnh, anh sao vậy?

Nghe Lan hỏi giật giọng, Vĩnh như choàng tỉnh khỏi cơn mơ:

- Tìm cho anh giấy tờ vay nợ của Hữu Khải.

Lan lấy từ trong túi nhựa ra một tờ giấy và đưa cho Vĩnh. Anh đọc lướt qua một lượt.

- Hồi tháng Ba năm nay Hữu Khải vay Tuấn hai trăm triệu để mua thêm thuyền. Lãi suất là ba phần trăm một tháng. Thực đáng sợ.

Ba phần trăm một tháng là ba mươi sáu phần trăm một năm. Nói một cách đơn giản, cứ một năm, Khải phải trả cho Tuấn bảy mươi hai triệu đồng, mà đó mới chỉ là tiền lãi thôi.

- Lãi suất gì khủng khiếp như vậy? Làm sao anh ta có thể trả nổi?

- Vậy đấy. Thế mà ông Công nói rằng Tuấn cho vay thấp hơn nhiều so với thị trường chợ đen. Gượm đã! Xem những hợp đồng cho vay khác này. Mức lãi suất chỉ dao động từ một phẩy năm đến hai phần trăm một tháng. Điều đó có nghĩa là Tuấn buộc Khải phải vay tiền với mức lãi suất cao gấp đôi so với những người khác.

Vĩnh nhìn Lan, nhưng anh nói như thể cho chính mình nghe:

- Tuấn biết quan hệ giữa vợ mình và Khải. Tờ giấy vay nợ này là công cụ trả thù của anh ta.

Lan mở to đôi mắt:

- Có lẽ nào em nhầm? Người vợ bị phát hiện ra chuyện ngoại tình đã quyết định giết chồng để che giấu sự việc.

- Đó là một khả năng mà chúng ta không thể bỏ qua. Anh luôn nói rằng người tốt mà bị đẩy vào bước đường cùng thì cũng có thể phạm những tội ác tày trời. Có vẻ như đôi trai gái này đã bị dồn đến chân tường.

- Chúng ta phải làm gì tiếp theo bây giờ?

Vĩnh cầm lấy bản danh sách:

- Tiếp tục theo dõi Hữu Khải và Thu Nga. Ngoài hai người đó ra, ở đây có những cái tên rất thú vị. Chúng ta sẽ phải làm rõ vấn đề này.