← Quay lại trang sách

Chương 10

Ngôi nhà bà Ngô Thị Hà nằm trơ trọi ở cuối thôn Vĩnh Lợi, cách nhà gần nhất đến mấy trăm mét. Nhưng bà cũng không vì thế mà sợ. Gia đình bà nghèo từ cái hàng rào mục nát nghèo đi, đến con gà con, chó cũng biết nhà này không có gì để ăn nên không bao giờ thèm bước chân vào. Trộm cắp thì thôi, càng không cần phải nói. Như bà Hà vẫn đùa là chúng nó vào như thế nào thì ra như thế ấy, mà chúng nó có lấy cái gì thì coi như dọn rác thay gia chủ vì trong nhà không có vật gì giá trị cả. Mà đúng thật, trong nhà chả có vật dụng gì ngoài cái bàn gỗ sứt sẹo dùng làm nơi ăn cơm. Nhà bà quanh năm suốt tháng cứ mở cửa thông thống, gió lùa từ đầu này sang đầu kia. Bà Hà năm nay đã gần sáu mươi, răng đen mắt toét, được xem là một trong những người xấu nhất trong thôn. Bà có một người con đi làm công nhân xa, một năm mới về nhà một lần, mỗi lần chỉ cho mẹ được năm triệu. Năm triệu đồng thời buổi này thì làm được cái gì? Bà cũng biết cuộc sống của nó khổ nên khuyên nó về quê, mẹ con rau cháo nuôi nhau. Nhưng cậu con trai vẫn quyết tâm bám trụ trên thành phố lớn, chết cũng không về.

Lại nói đến cái chết. Sau khi chồng chết, bà Hà đã chẳng còn biết sợ cái gì trên đời, kể cả cái chết. Có khi chết sớm bà lại được đoàn tụ với chồng. Mặc dù nói cho cùng, khi sống thì hai vợ chồng cũng có được ở gần nhau đâu. Chồng bà đi đào vàng gần hai mươi năm mới về, khi về vợ chồng phải đứng một lúc mới nhận ra nhau. Ông chồng cười thòi lòi ra cái lợi đã móm gần hết: “Con mụ mày vẫn xấu như ngày nào”. Còn bà thì khóc: “Sao lúc trước tôi thấy ông còn ba cái răng cửa, mà bây giờ rụng đâu hết mất rồi? Có phải trêu con nào bị nó vả cho gẫy răng không?” Nói thế chứ bà biết thừa chồng bà thì có biết trêu ai, tính ông ấy hiền lành cả tin, bị đẩy đến chỗ xa nhà lang bạt nơi rừng thiêng nước độc cũng chỉ vì miếng cơm manh áo cho vợ cho con. Nghĩ đến đây bà lại thở dài. Ôi, thế mà mọi chuyện cứ như vừa mới diễn ra ngày hôm qua.

Đang ngồi trong nhà đan cái mũ len cho cậu con trai, để mùa đông này nó có cái mà đội cho đỡ rét, bà Hà nghe tiếng kẹt cửa. Bà nói vống ra:

- Nhà hết đồ ăn rồi. Không có gì để trộm đâu, đi đi.

Ông Thắng cười lên ha hả:

- Em Thắng đây. Khổ, ai thèm vào lấy trộm nhà chị làm gì. Có người đang muốn gặp chị đây này.

- Tôi thì ai muốn gặp? Đến chó nhìn thấy tôi còn phải sợ mà chạy. Chú Thắng đừng có đùa với gái xấu nhé.

- Thật chứ lại đùa. Bọn em vào nhé.

Nghe giọng Thắng không có vẻ gì là đùa cợt, bà Hà ngạc nhiên nhìn ra sân. Có anh nào mặc áo sơ mi trắng đang đi vào cùng với Thắng. Bà lấy làm khó hiểu lắm nhưng vẫn bỏ cái mũ len đan dở xuống và đứng lên. Nhà không có chè, bà rót cho người khách lạ cốc nước lọc.

Người khách lạ không phải ai khác ngoài Vĩnh, nhân vật chính của chúng ta. Vĩnh nhìn chiếc cốc thủy tinh sứt mẻ nham nhở, tự hỏi mình sẽ đặt môi ở chỗ nào để khỏi rách mồm. Anh không tìm ra câu trả lời nên đành bỏ qua cốc nước, lên tiếng:

- Chào chị Hà. Em là Phạm Chí Vĩnh, cảnh sát điều tra thành phố Hà Nội.

Bà Hà lo lắng:

- Tôi làm gì sai mà các anh định đến bắt tôi sao?

Vĩnh xua tay:

- Không phải thế, chị hiểu nhầm rồi. Em đến để hỏi về việc chồng chị bị sát hại hai năm trước.

Người phụ nữ thở phào, rồi lại lập tức buồn rầu:

- Chồng tôi chết đã hai năm mà các anh vẫn chưa bắt được thủ phạm. Đêm nào tôi cũng khấn ông nhà tôi hiện về báo mộng kẻ nào đã hại ông ấy, mà chẳng thấy gì cả. Không biết có phải ở trên đấy ăn sung mặc sướng, ông ấy quên mất con mụ vợ xấu xí này rồi không.

Ông Thắng cố gắng lắm mới không phá ra cười. Vĩnh nói một cách nghiêm túc:

- Thôi chị à, người mất thì đã mất rồi. Chị buồn rầu cũng không làm anh ấy sống lại được. Hãy cố sống vì con, vì cái.

- Thì tôi cũng nghĩ thế. Năm nào cũng đan cho nó cái quần, cái áo, mà nó chê xấu không mặc. Năm nay tôi quyết đan cái mũ, nó không đội tôi cũng chụp lên đầu, xem có tránh được không? Không phải mũ dùng bây giờ, mà là dịp Tết ấy. Tết nhất ai cũng mấy lớp áo ấm, chỉ mình nó chẳng có gì mặc chống rét. Gió thổi căm căm mà cứ phơi mặt ngoài đường.

Vĩnh gật gù. Anh quyết định nói về chủ đề chính:

- Lúc chồng chết, chị có ở nhà không?

- Tôi đi làm đồng về mới phát hiện ra anh ấy chết trong nhà. Sau đó tôi chạy ra ngoài hô hoán lên.

- Chị có biết anh Cang hẹn ai đến hôm đấy không?

- Không, ông ấy chẳng nói gì cho tôi biết cả. Bình thường chuyện gì ông ấy cũng kể hết cho tôi biết.

- Anh chị giấu tiền ở chỗ nào?

- Ở gầm giường chứ còn chỗ nào. Nhà tôi không có tủ, không có bàn, có mỗi gầm giường là giấu được thôi.

- Đúng là cũng không khó đoán lắm nhỉ. Có khả năng tên giết người cũng nhận ra được điều này. Anh Cang về được lâu không thì vụ án mạng xảy ra chị nhỉ?

- Làm gì đã lâu. Ông ấy vừa về được có mấy hôm. Đang tính xây cái nhà cấp bốn thay thế cái nhà dột này thì bị giết luôn. Thằng cướp mất dạy, nó chọn đúng thời điểm thế. Nếu nửa năm nữa nó mới đến, có phải mẹ con tôi bây giờ đã được ở trong nhà đẹp rồi không? Đúng là số nghèo thì nghèo cả đời, anh ạ.

- Rõ ràng hắn biết anh Cang vừa về, và mang theo một khoản tiền lớn. Lúc anh Cang về có nhiều người biết không?

- Có chứ, hàng xóm kéo đến ùn ùn hỏi han sức khỏe. Rồi ông ấy đi hỏi thầy, hỏi thợ xây nhà. Mọi thứ cứ rối tinh rối mù lên ấy.

Vĩnh gật đầu, lấy trong túi ra bức ảnh chụp Bùi Hữu Khải:

- Chị có biết người này không?

- Chú Khải, sao tôi lại không biết. Chú ý đào vàng cùng với chồng tôi, lúc về cũng về cùng đợt luôn. Chính chồng tôi nói với Ủy ban nhân dân xã để chú ấy được làm giấy tờ ở lại xã này. Chú Thắng có nhớ chuyện đó không?

Ông Thắng lắc đầu. Bà Hà gắt:

- Đầu óc chú cứ như bã đậu, chuyện gì cũng không nhớ.

Thế rồi bà thao thao nói tiếp:

- Chú ấy tốt lắm. Hai năm nay cứ vào ngày chồng tôi bị chết là lại đến đây thắp hương, rồi hỏi tôi có cần giúp đỡ gì không. Tôi đã nói không, mà lần nào chú ấy cũng dúi vào tay tôi mấy triệu rồi mới ra về. Người tốt như thế hiếm có quá anh ạ.

Vĩnh ghi thông tin này ra giấy.

- Chị có biết anh Khải quê ở đâu không?

- Nghệ An.

Ông Thắng nghe thế giật mình:

- Vô lý. Chính Khải nói với em quê nó ở Hải Dương mà.

- Thế thì chú bị ngãng tai nên nghe nhầm rồi. Chồng tôi sống với chú ấy mấy năm trời ở bãi vàng, lẽ nào lại nhầm được. Mà sao chú tưởng tượng hay thế. Cái giọng đó mà quê Hải Dương được à? Hải Dương có ai nói rõ âm “tr” như thế không?

Hai người đàn ông nhìn nhau. Vĩnh hỏi:

- Chị còn biết thêm điều gì về anh Khải không?

- Biết thêm gì nữa là sao?

- Ví dụ tại sao Khải không lấy vợ?

- À, tôi có hỏi, nhưng chú ấy không thích nói về chuyện này. Nếu tôi nhớ không nhầm thì chồng tôi có lần nói người yêu cũ của Khải bị tai nạn xe ô tô chết, nên cậu ấy không thiết lấy vợ nữa. Nghe thương nhỉ? Trông chú ý phong độ thế, lấy ai chả được. Gần đây có con Thu trông được lắm, mắt hơi lé tí thôi nhưng ngoan ngoãn, xốc vác, nhanh nhẹn. Tôi định dẫn chú ấy đi xem mặt mà chú ấy cứ gạt đi. Thế có chán không? Hay là chú ấy định chết già với cái cửa hàng cho thuê đồ câu đó?

Vĩnh gật đầu, đóng sổ tay lại. Anh nói với bà Hà:

- Em biết rồi. Cảm ơn chị đã dành thời gian.

- Chú đừng nói văn vẻ thế, tôi nghe cứ gai người lên khó chịu chết đi được.

Vĩnh bật cười. Anh chào tạm biệt người phụ nữ, rồi cùng ông Thắng đi về. Anh nói với ông Thắng:

- Phiền anh mời Khải lên phòng làm việc của công an xã gặp tôi. Tôi muốn mượn chỗ của các anh để hỏi chuyện anh ta.

- Anh định bắt Khải sao?

- Khải đã trở thành nghi can số một của vụ giết ông Cang hai năm trước. Hành động quan tâm một cách bất thường đến người vợ góa của anh ta rất giống với người phạm tội bị lương tâm cắn rứt. Tôi cũng nghi anh ta là đồng lõa với Nga trong vụ án mạng nhà anh Tuấn. Tất cả mọi manh mối đều chỉ về phía anh ta. Anh ta là dân đào vàng. Dân đào vàng thường sử dụng xyanua để chiết vàng từ quặng, nên sẽ không có gì bất hợp lý nếu cho rằng Khải vẫn giữ một ít xyanua trong người. Có thể anh ta đã đầu độc ông Cang để cướp tiền, vì anh ta biết rõ người đàn ông này có tiền. Sau đó anh ta đưa xyanua cho Nga để giết gia đình nhà chồng. Hãy nghĩ mà xem, với gia tài của Tuấn để lại, hai người có thể sống an nhàn đến già.

- Nhưng chúng ta chưa có bằng chứng nào chứng minh những điều anh nói cả.

- Đúng là thế đấy. Chúng ta chưa có gì trong tay cả. Vì thế nên mọi việc cần được tiến hành một cách thận trọng. Cần phải khai thác con người này một cách từ từ. Khải có vẻ là tuýp người rắn mặt, không dễ bắt nọn được anh ta đâu.

Ông Thắng gật đầu. Trước khi ông ta đi, Vĩnh hỏi một câu khiến ông ngơ ngác:

- Hôm nay trên địa bàn có xảy ra vụ mất trộm nào không?

- Nhà ông Ba lại mất thêm hai cái bánh bao. Ông ấy nổi khùng lên, bảo sẽ gắn máy quay để rình kẻ trộm. Tất nhiên ông ấy nói cho vui thôi, chứ lợi nhuận của cái quán bé tí đấy được bao nhiêu mà lắp camera. Xưởng ông Phú mất một can axít phốtphoríc.

Vĩnh gật đầu:

- Tôi biết rồi. Anh đi gọi Hữu Khải đi.

Ông Thắng đến nhà Hữu Khải, vừa đi vừa tự hỏi tại sao Vĩnh lại quan tâm đến vấn đề trộm cắp trong xã một cách bất thường như vậy?