Chương 11
Mười năm làm trưởng công an xã cũng là mười năm ông Huỳnh Ngọc Thắng tận tâm với công việc. Tính ông như thế, đã nhận làm gì cũng phải làm cho hết sức, không làm được nữa thì xin nghỉ. Tác phong thẳng thắn ấy khiến ông được đảng viên trong xã tín nhiệm, bầu vào Ban chấp hành Đảng bộ, rồi sau đó được phân công làm trưởng công an xã. Khi nhận quyết định ông lo lắm, mấy đêm liền mất ngủ. Ông đã định từ chối chức vụ. Ông đến gặp ông Chủ tịch, trình bày mình xuất thân là nông dân, có vào Đảng thì cũng vẫn là nông dân, biết gì về ngành công an mà lại được cử phụ trách an ninh? Nhưng Chủ tịch xã nghe ông nói thế thì cười hề hề, bảo: Nói như anh thì tôi biết gì mà làm Chủ tịch? Đảng đã phân công nhiệm vụ thì phải làm. Anh không làm tức là không hoàn thành phận sự của người Đảng viên. Ông chủ tịch đã nói đến nước đấy thì ông còn làm gì được nữa? Thế là ông gắn với chức trưởng công an xã từ đó đến giờ.
Làm trưởng công an xã hóa ra cũng không phức tạp như ông tưởng. Xã Vân Trung nằm cách xa những tụ điểm ăn chơi phức tạp, cũng không có tình trạng nghiện ngập ma túy hay mại dâm, cuộc sống người dân yên ấm thanh bình, án hình sự hầu như không xảy ra. Thỉnh thoảng có thằng trộm gà trộm chó, công an xã chưa biết tin, dân đã gô cổ thằng trộm giải lên đồn. Mà thằng trộm thì có phải đâu xa, cũng là con em trong xã cả. Tiếp nhận những trường hợp như thế, biện pháp của ông là gọi phụ huynh lên, yêu cầu gia đình sang xin lỗi, bồi thường cho hàng xóm, rồi cho thằng bé ngu dại về sau khi đã giáo huấn một chập. Thường thì bọn trẻ con phạm lỗi vì thiếu suy nghĩ chứ có đứa nào thuộc dạng đầu trộm đuôi cướp, tội phạm mang tính bản chất đâu? Bị nhốt vào đồn một đêm là chúng sợ đái ra quần, lần sau có rủ cũng cấm có táy máy lần nữa. Ông Thắng lấy cái thế của người lớn, cái uy của Đảng viên, và sức mạnh của bộ máy công quyền mà ông nắm trong tay để giữ vững trật tự trị an. Thỉnh thoảng có những vụ phức tạp như mâu thuẫn giữa gia đình Tuấn với Phong, ông cũng áp dụng biện pháp hòa giải, giáo dục là chính. Mọi việc rồi cũng đâu vào đó cả.
Nhưng đùng một cái, vụ đầu độc gia đình nhà Tuấn xảy ra như quả bom phá tan nét thanh bình của làng quê. Ông Thắng bị sốc nặng. Thực tình, làm sao những việc như thế lại có thể xảy ra ở quê hương ông được? Làm sao những con người trước đây vẫn là người tốt bỗng người chết, kẻ bỏ trốn, kẻ thì bị nghi là hung thủ giết người. Lần đầu tiên kể từ ngày làm trưởng công an xã, ông nhận ra công việc này có thể phức tạp đến mức độ nào.
Ông Thắng không thích nhiệm vụ mà mình vừa nhận được. Ông nhận ra chiếc thòng lọng đang siết chặt quanh đôi trai gái Bùi Hữu Khải - Trần Thu Nga, nhưng ông không muốn tin rằng hai người này đã thông đồng với nhau gây ra vụ án mạng kinh hoàng, dù trong thâm tâm, ông biết rằng khả năng này là có thật, và ngày càng rõ ràng hơn. Ông quý cả hai người. Làm sao họ có thể là những kẻ sát nhân tàn bạo như vậy được chứ? Hai đứa trông thật thà và hiền lành thế cơ mà. Có thể Khải không hiền lành cho lắm, và cũng không phải là người chịu khó hòa đồng hiểu theo nghĩa chầu nhậu nào cũng có mặt. Ở cái xã này, từ chối đi nhậu cũng là từ thối thịnh tình của anh em. Nhưng bù lại nó là đứa tốt tính, thẳng thắn, rộng lượng. Còn Nga là cô gái hiền lành. Ông xem nó như đứa em gái của mình vậy.
Nhưng dù quý hai người họ thế nào, ông vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ của một người phụ trách an ninh trong xã. Ông phải gạt tình cảm riêng để chứng minh họ có tội, nếu họ có tội thật. Nhưng ông biết mình sẽ rất vui sướng nếu ông có thể chứng minh điều ngược lại.
Đi hết con đường này là đến nhà Khải. Từ đằng xa ông đã nhìn thấy ngôi nhà sơn màu xanh dương và cửa hàng cho thuê đồ câu đề chữ Đại Thủy rất to. Ông nhìn thấy xe ô tô của Khải đang chạy chầm chậm từ phía ngược lại. Đến trước cửa nhà, chiếc xe dừng lại. Khải bước xuống mở cửa xe cho hai người phụ nữ. Ông Thắng dụi mắt. Không, ông không nhìn nhầm. Đó là Nga và mẹ cô ta. Nhìn vào đống đồ đạc họ mang theo, ông Thắng đoán rằng đây không phải là một chuyến đi chơi. Họ sẽ ở lại nhà của Khải. Ông bước nhanh về phía trước. Nhìn thấy ông, Khải cười thân thiện:
- Anh Thắng đi đâu đấy.
- Định qua gặp mày có tí việc. Chuyện gì thế này?
- Chuyện gì anh?
- Mày đưa mẹ con Nga về đây làm gì?
- Cô ấy được xuất viện rồi nhưng không có chỗ nào để ở. Nhà cô ấy đang bị niêm phong, không về được. Em đưa mẹ con cô ấy về nhà em ở tạm mấy hôm, chờ các bác trả lại nhà cho Nga.
Ông Thắng la lên:
- Chúng mày điên hết rồi sao? Không biết người ta đang theo dõi chúng mày từng chút một à? Còn cô Nga nữa. Chồng vừa chết đã đến nhà đàn ông độc thân ở, cô không sợ hàng xóm cười vào mặt cho à?
Nga nhỏ nhẹ:
- Em đã đến nước này lại còn phải sợ người khác nghĩ gì về mình hả anh. Em cũng không muốn thế này, nhưng thuê nhà trọ thì tốn lắm, em không có tiền. Anh Khải đối với em rất tốt, em không thể từ chối tấm lòng của anh ấy.
- Cô đã hơn bốn mươi tuổi rồi, mà sao nghĩ mọi chuyện đơn giản vậy. Nếu cần, cô có thể đến ở nhà tôi. Nhà tôi chỗ trống còn nhiều, đủ cho hai mẹ con sống ở đấy thoải mái.
- Em cảm ơn lòng tốt của anh. Nhưng em đã quyết định rồi anh ạ.
Ông Thắng không biết nói gì hơn. Lũ ngốc này, sao cứ tự đưa đầu vào thòng lọng vậy. Ông đành nói với Khải:
- Chú đi theo anh ra trụ sở công an xã. Anh điều tra viên đến từ Hà Nội có chuyện muốn nói với chú đấy.
- Để thư thư đi anh. Bây giờ em phải thu xếp chỗ ở cho Nga.
- Không được, chú phải đi ngay lập tức. Đến đấy mà tự biện hộ cho mình. Cái kiểu dửng dưng này có thể khiến chú nát thây ở pháp trường đấy. Mà hình như bây giờ người ta chuyển sang tiêm thuốc độc rồi nhỉ. Chết kiểu nào cũng chả sướng gì đâu.
Mặt Khải đanh lại:
- Cứ để anh ta chờ. Anh nói hộ em còn có việc bận.
Ông Thắng tức xạm mặt lại. Nhưng lúc đó Nga đã lên tiếng:
- Thôi anh đi đi. Chỉ có ít quần áo, có gì nhiều nhặn đâu. Mẹ con em tự lo được.
- Không việc gì phải thế...
- Em muốn thế. Chẳng lẽ em muốn mà anh cũng không chịu à?
Khải giơ tay đầu hàng:
- Thôi được. Vậy em chịu khó thu xếp đồ đạc nhé, phòng của em anh đã dọn sẵn rồi, bầy biện quần áo và đồ dùng là được.
Trụ sở công an xã Vân Trung là khu nhà chỉ có một tầng, nằm cách Ủy ban nhân dân xã khoảng một trăm mét. Khu nhà có diện tích khoảng một trăm mét vuông, chia thành các phòng làm việc. Vĩnh chọn phòng họp làm nơi xét hỏi. Anh đóng hết cửa sổ và bật đèn neon nhằm tạo cảm giác bức bối lên Khải. Đây là một thủ thuật hỏi cung mà các cán bộ điều tra thuộc nằm lòng. Trong môi trường kín và chật hẹp, đối tượng sẽ chịu áp lực tâm lý lớn hơn là trong không gian thoáng đãng, mát mẻ, và nhiều khả năng sẽ bị thúc ép nói ra các thông tin muốn che giấu.
Ngồi đối diện với Vĩnh, Khải tỏ ra hoàn toàn bình tĩnh. Anh ta nhìn thẳng vào anh, hỏi:
- Anh Vĩnh mời tôi lên đây có chuyện gì?
- Chúng tôi nhận được tố giác của quần chúng rằng anh đã nói dối về quê quán của mình. Anh không phải quê ở Hải Dương mà quê Nghệ An.
- Ai nói vậy?
- Điều đó anh chưa cần biết. Anh Khải, tôi hy vọng anh hiểu rõ lời tố giác này có ý nghĩa như thế nào. Anh đến đây không giấy tờ tùy thân, chính quyền cảm thông với hoàn cảnh khó khăn nên đã tạo điều kiện cho anh được ở lại. Sự hỗ trợ của địa phương đã giúp anh có chỗ ăn, ở, trở thành người thành đạt, được hàng xóm tôn trọng. Nhưng tất cả những điều này sẽ bị xóa sạch nếu chúng tôi phát hiện ra anh dối trá về nhân thân. Chúng tôi hoàn toàn có quyền nghi ngờ anh có quá khứ không trong sạch, và tạm giữ để điều tra chi tiết. Tôi khuyên anh hãy thành khẩn khai báo, điều đó chỉ có lợi cho anh.
Khải không nói gì. Gương mặt anh ta bỗng chốc trở nên lì lợm.
Ông Thắng ngồi bên cạnh khuyên bảo:
- Có gì thì cứ nói thật. Chuyện của mày bây giờ ai cũng biết rồi.
- Thôi được, bây giờ thì chuyện đó cũng không cần dấu. Đích thực quê tôi ở Nghệ An.
- Tại sao anh lại nói dối?
- Điều đó thì anh không cần biết.
- Đừng có chống đối. Anh thừa nhận mình đã khai báo không đúng sự thật về quê quán, chúng tôi có quyền nghi ngờ còn nhiều thứ khác anh cũng đang nói dối.
- Ví dụ như chuyện gì?
- Ví dụ như tên thật của anh. Anh không phải tên Bùi Hữu Khải, mà tên Thái Hòa.
Mặt Hữu Khải bỗng trở nên tức giận:
- Làm sao anh biết...? Các anh thật là một lũ khốn nạn.
- Anh đang phạm tội xúc phạm người thi hành công vụ đấy. Hãy cẩn thận lời nói.
- Tôi không phải Thái Hòa.
- Thế tên thật của anh là gì?
- Hữu Khải.
- Vẫn còn ngoan cố. Tôi yêu cầu anh cho tôi biết địa chỉ quê quán của anh để chúng tôi điều tra làm rõ.
- Gia đình tôi chết hết cả rồi. Ở quê tôi không còn ai thân thích. Các anh có đến điều tra cũng không ai xác nhận cho tôi cả.
- Điều đó vô lý. Anh cho tôi biết tên tuổi của bố mẹ anh, tôi sẽ xác nhận với chính quyền địa phương. Chắc chắn họ vẫn phải lưu hồ sơ theo hình thức nào đấy.
Khải lại lì mặt. Anh ta không nói gì nữa.
- Hữu Khải, hay bây giờ tôi nên gọi anh là Thái Hòa, quan hệ giữa anh với cô Trần Thu Nga như thế nào?
- Tôi với cô ấy là bạn.
- Chúng tôi nghi ngờ điều đó. Mẹ của cô Nga nói rằng hai người trước đây từng yêu nhau.
- Không đúng. Bà ấy nhầm sang người khác rồi.
- Chúng tôi sẽ mời mẹ cô Nga lên đây đối chất.
- Anh không có quyền làm thế.
- Tôi có đấy. Chúng tôi có thể làm mọi điều luật pháp cho phép để xác định anh thực sự là ai. Người có quá khứ trong sạch không có lý do gì nói dối về bản thân.
Im lặng kéo dài. Vĩnh nhận ra người đàn ông ngồi trước mặt anh bắt đầu có dấu hiệu căng thẳng. Trời rất nóng, không khí ngột ngại khó chịu. Mồ hôi của Khải túa ra đầy mặt.
- Anh có biết ông Thái Bá Cang chứ?
- Có.
- Thế tại sao lúc đầu anh lại nói dối hai người không quen biết nhau?
Im lặng kéo dài.
- Lúc các anh bất chợt hỏi về điều đó, tôi sợ mình sẽ bị liên lụy đến cái chết của anh Cang nên đã nói dối. Tôi đã thiếu sáng suốt.
- Dường như tất cả mọi thứ về anh đều dối trá. Ông Cang là người bảo lãnh cho anh làm giấy tờ định cư ở đây.
- Vậy thì sao?
- Tại sao ông ấy nhiệt tình với anh như thế?
- Anh Cang cũng giống như anh trai tôi vậy. Chúng tôi rất thân thiết với nhau.
- Ông ấy là dân đào vàng. Anh cũng từng đào vàng với ông ấy đúng không?
- Đúng vậy.
- Anh có sở hữu chất xyanua không?
- Không.
- Thật không? Xyanua là phương tiện chiết vàng thông dụng của các anh cơ mà.
- Đúng thế, nhưng đó là chuyện nhiều năm về trước rồi.
- Ông Cang là người thân thiết với anh chết vì bị ngộ độc xyanua chỉ mấy ngày sau khi về quê cùng với số tiền lớn mà ông ấy kiếm ra được trong thời gian đào vàng cùng với anh. Tình cờ là đó cũng là thời gian anh đến xã này. Gia đình ông Tuấn là chồng của cô Nga cũng chết vì xyanua. Anh đang nợ ông Tuấn một khoản tiền lớn. Vợ ông ấy có mối quan hệ đáng ngờ với anh. Anh có thấy lạ không?
Mắt Khải đỏ ngầu:
- Ý anh muốn nói gì?
- Anh có liên quan gì đến cái chết của ông Cang, gia đình ông Tuấn không?
- Không.
- Anh đang có ý định bán nhà đúng không?
- Ai nói với anh thế?
- Điều đó không quan trọng. Anh chỉ cần xác nhận đúng hay sai.
- Điều đó không đúng.
- Thật à?
- Thật.
- Anh biết chúng tôi có thể dễ dàng tìm được người môi giới nhà đất thường xuyên đến xưởng của anh chứ?
- Vậy thì anh đi mà tìm.
Vĩnh gằn giọng:
- Thành thật khai báo sẽ tốt cho anh đấy.
- Tôi đang hết sức thành thật.
- Anh không nói thật. Và cả cô Nga nữa. Đầu tiên cô ấy nói rằng không biết anh. Nhưng khi ra viện cô ấy lại đến nhà anh ở. Đừng nói dối tôi. Hai người có mối quan hệ rất mật thiết.
- Vậy thì sao?
- Như vậy anh thừa nhận anh với cô Nga có quan hệ trên mức xã giao thông thường?
Khải lặp lại câu hỏi với giọng dữ dội hơn, đôi mắt anh ta hằn lên các đường vân máu:
- Vậy thì sao?
- Chắc anh không nhận ra. Nhưng khi vào đây anh nói rằng anh với cô Nga không phải là tình nhân. Bây giờ anh lại thừa nhận.
- Có những điều tôi không muốn nói ra. Các anh không cần biết về chuyện riêng của tôi.
- Có chứ. Đây là một vụ án hình sự. Chúng tôi nghi ngờ cô Nga đầu độc cả gia đình nhà chồng và anh là đồng phạm của cô ta.
Khải hét lên một tiếng khủng khiếp và nhảy chồm qua bàn để bóp cổ Vĩnh. Vĩnh tránh người qua một bên khiến anh ta mất đà rơi xuống đất. Nhanh như cắt, Vĩnh ấn đầu gối lên lưng của Khải để giữ nguyên anh ta trên mặt đất và bẻ quặt cánh tay của Khải ra sau lưng.
- Hữu Khải, anh đã bị bắt về tội chống người thi hành công vụ. Các anh hãy còng tay anh ta lại, đề phòng anh ta bỏ trốn.
Ông Thắng lật đật mang đến một chiếc còng số tám. Vĩnh còng tay Khải lại và ấn anh ta ngồi xuống ghế.
- Bình tĩnh. Đừng làm mọi việc tồi tệ thêm. Bây giờ tôi sẽ hỏi lại anh từ đầu.
Chuông điện thoại di động của Vĩnh vang lên. Vĩnh cầm lấy điện thoại, liếc nhìn tên người gọi. Đó là Hoàng. Anh liền bấm nút nghe:
- A lô, Hoàng hả? Đợi chút. Tôi đang thẩm vấn Thái Hòa.
Giọng viên đại úy đầy vẻ kích động:
- Anh nói Hữu Khải? Người đàn ông đó không phải Thái Hòa đâu. Chúng ta nhầm hết cả rồi.
- Cậu nói gì anh không hiểu?
- Vì em đang đứng trước bàn thờ Thái Hòa đây. Anh ta chết cách đây hai mươi năm rồi.