Chương 12
Hãy quay ngược thời gian để đến với đại úy Trần Trọng Hoàng khi anh tiếp tục hành trình truy tìm gia đình Thái Hòa. Từ xã Lộc Sơn không có xe chạy thẳng đến Vụ Bản, nên Hoàng phải đổi tuyến đến ba lần. Tuyến cuối cùng, chả hiểu sao, lại đúng là xe của hãng Thiên Phúc. Hoàng rủa thầm chẳng thấy phúc trời ở đâu mà chỉ thấy xương cốt đau ê ẩm, mùi xăng hôi rình làm một người chưa bao giờ say xe như Hoàng cũng cảm thấy nôn nao. Chiếc xe cà tàng phát ra những âm thanh như máy nổ mỗi khi rú ga và long sòng sọc như răng bà lão mỗi khi tài xế đạp lút chân phanh. Xe chạy một cách ầm ĩ nhưng từ tốn trên con đường quốc lộ rộng thênh thang. Hoàng tự hỏi với tốc độ như thế này thì bao lâu nữa anh mới đến được nơi mình cần tới?
Thực ra Hoàng cũng không có trong tay địa chỉ chắc chắn của gia đình Thái Hòa. Công an huyện Vụ Bản cho biết họ không tìm được tên ông bố của Thái Hòa là Nguyễn Thái Thanh trong số những gia đình có hộ khẩu thường trú tại địa phương. Tuy nhiên có một người có tên gần giống như thế là Nguyễn Thái Thành. Hoàng quyết định vẫn lên đường tìm ông Thái Thành, với hy vọng người này chính là người mà ông cụ ở Nghệ An nói đến. Ông cụ cũng cho biết mình không nhớ chính xác tên do thời gian đã trôi đi quá lâu.
Sau khi ì ạch leo qua cầu Cả, chiếc xe khách Thiên Phúc bắt đầu gầm rú lao về hướng huyện Vụ Bản. Đúng lúc xe đang chạy ngon trớn thì bỗng một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Xe nghiêng về một bên, lao thẳng vào vách núi. Những người trên xe hét lên hoảng sợ. Hoàng vội bám chặt tay vào thành ghế đằng trước, không để cơ thể bị quăng quật một khi xe lật nhào. Chiếc xe lết một quãng đường dài mấy chục mét trước khi dừng lại bên đường. Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Hoàng xuống xe để xem. Hóa ra xe nổ lốp. Anh không ngạc nhiên vì điều này, rõ ràng chiếc xe quá cũ và sự cố xảy đến chỉ là chuyện sớm muộn. Tuy nhiên sự cố này sẽ khiến anh mất thêm thời gian quý giá. Trong khi chờ tài xế thay lốp, Hoàng tạt vào quán nước gần đó làm cốc nước chè cho tỉnh táo.
Người phụ nữ bán nước chè mừng húm khi tự nhiên vớ được hơn hai chục ông khách bất đắc dĩ. Cô ta đon đả mời họ vào quán và cứ tự nhiên rót cho mỗi người một cốc nước chè bất kể họ có yêu cầu hay không, và sau đó nài mỗi người ăn thêm củ đậu, lạc, hạt dưa, nghĩa là tất cả những gì một người bán nước chè hay bày bán. Hoàng nhất quyết không ăn gì thêm ngoài uống một cốc nước chè nóng. Người phụ nữ rót nước liên tục đến hết cả bình nước sôi. Cô ta vội bấm máy gọi điện thoại:
- Mang bình nước nóng ra ngay nhé.
Nói xong câu cụt lủn ấy người phụ nữ tắt máy và nói với khách:
- Thằng chồng em lười lắm anh ạ. Đã không làm ra tiền thì chớ lại còn không chịu phụ giúp vợ bán hàng. Cả ngày chỉ có ngồi nhà xem ti vi. Đúng là quân ăn bám.
Những người khách đã mệt mỏi vì chuyến đi dài ậm ừ cho có chuyện. Một lúc sau một người đàn ông mặc quần đùi chạy đến mang theo bình nước nóng. Thoáng nhìn anh ta, Hoàng đã giật mình khi thấy người đàn ông này giống Hữu Khải như đúc. Nhưng anh vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì. Người đàn ông đổi bình nước xong định chạy về, nhưng bà vợ đành hanh giữ lại, bảo về thì trưa nay đừng hòng ăn cơm. Đám khách nghe thế thì cười phá lên. Anh chồng mặt hằm hằm nhưng vẫn phải ở lại phụ giúp vợ.
Một lúc sau, xe đã sửa xong, tài xế kêu mọi người lên xe. Hoàng trả tiền rồi tìm cách lẩn ra triền đê ở đằng sau. Chiếc xe lăn bánh rồi, ông chồng cự nự vợ không biết giữ thể diện. Bà vợ mồm năm miệng mười nói anh thì có quan tâm gì đến tôi mà bắt tôi giữ thể diện cho anh? Bây giờ anh cứ đi kiếm tiền thật nhiều vào, tôi tôn anh làm bố. Không cãi lại được miệng lưỡi phụ nữ, người đàn ông chửi thề và mang bình nước nóng đã cạn về nhà. Hoàng bám theo ở ngay phía sau.
Người đàn ông đi về phía ngôi làng nằm ở gần đó. Khi đến ngã rẽ thì Hoàng bị mất dấu. Anh đang đảo mắt tìm thì bỗng có người chèn tay vào cổ họng siết lại rồi vật anh xuống đất. Rất nhanh, Hoàng ngã người xô đổ kẻ tấn công ra đằng sau rồi nằm đè lên, tay phải thúc ngược cùi trỏ vào bụng. Kẻ tấn công kêu hự lên một tiếng đau đớn và thả tay ra, ôm bụng rên la. Hoàng nhận ra đó không phải ai khác chính là người đàn ông anh đang theo dõi. Hoàng lập tức làm lành:
- Này, anh không phải sợ. Em là Hoàng, cảnh sát từ trên Hà Nội xuống, không phải là cướp.
Hoàng xuất trình thẻ ngành. Người đàn ông tỏ ra bất ngờ:
- Thấy chú rình mò anh tưởng chú có ý đồ xấu. Sao không nói sớm? May mà chú khỏe chứ yếu thì anh đã vả cho gãy răng.
- Em có chuyện muốn hỏi nhưng tình hình lúc nãy không thích hợp. Anh có vẻ cũng manh động phết nhỉ?
- Đó là gen di truyền từ các cụ đấy. Dòng máu ưa thích bạo lực. Vì tính này mà gia đình tôi tan nát. Cậu vào nhà chơi.
Hoàng gật đầu, theo chân người đàn ông vào nhà. Ngôi nhà rất tối. Người đàn ông bật điện lên, tự giới thiệu:
- Tôi là Nguyễn Thái Tâm. Ở đây người ta gọi tôi là Tâm chó.
- Gọi gì khiếp vậy?
- Chúng nó bảo tôi như chó dại vậy, gặp ai cũng phải cắn trước đã. Cả đời tôi chỉ sợ mỗi con vợ. Nó không nấu ăn cho nữa là đói.
Nói rồi Tâm cười sằng sặc. Hoàng gượng cười theo. Ở ngay gần bàn uống nước là bàn thờ, Hoàng ngẩng đầu lên nhìn. Trên đó có nhiều di ảnh. Anh chăm chú nhìn vào một người thanh niên có cặp mắt mơ mộng và nụ cười hiền lành ở ngoài cùng. Người này có nét giống Tâm, nhưng trông dễ gần hơn nhiều.
- Anh cả của tôi đấy. Nguyễn Thái Hòa. Anh ấy chết được hai mươi năm rồi.
Đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng Hoàng vẫn cảm thấy nôn nao.
- Tại sao anh ấy chết trẻ thế ạ?
- Thất tình. Người yêu bỏ, đi lấy chồng khác, đau khổ quá mà chết. Bố tôi vẫn bảo không biết thằng Hòa có phải con ruột mình không hay con tu hú mà sao nó hiền quá, chẳng giống ai trong nhà. Mẹ tôi bị bố tôi sỉ nhục suốt, nhảy xuống sông chết lâu rồi. Bố tôi về già hối hận vì tính điên khùng, uống rượu sưng gan chết nốt. Ai da, đúng là bệnh điên còn có sức phá hại hơn SIDA nữa.
- Thảo nào, bọn em tìm địa chỉ nhà anh mãi không được. Hóa ra là bác đã mất lâu rồi. Nếu không phải tình cờ gặp nhau ngoài đường thì chẳng thể nào tìm được.
Hoàng lại hỏi:
- Ngoài anh Hòa, anh còn người anh em nào không?
- Còn một ông anh nữa. Ông ấy thì giống bố như đúc, tính nóng như lửa, động tí là đánh nhau.
- Anh ấy đâu rồi?
- Bỏ nhà đi lâu rồi, ngay sau khi anh Hòa chết.
- Sao anh ấy lại bỏ đi.
- Chuyện dài lắm, mà tôi còn chưa hỏi chú đến đây làm gì.
Hoàng ngồi xuống, kể lại vụ án giết người ở xã Vân Trung, và cho Tâm xem ảnh Hữu Khải. Tâm xác nhận đây đúng là anh trai của mình. Anh ta đau khổ kêu lên:
- Trời đất ơi, đi đâu cũng gây vạ. Ông ấy ở đây cũng đang vướng lệnh truy nã đó chứ. Vì thế mà phải bỏ nhà tha phương cầu thực, giỗ mẹ, giỗ anh cũng có dám về đâu.
Hoàng ngồi xuống, nghe Tâm kể chuyện.
Thì ra hai anh em Nguyễn Thái Hòa và Nguyễn Thái Khanh tuy tính cách và ngoại hình khác nhau nhưng cùng yêu một cô gái, chính là Trần Thu Nga. Nga chơi thân với cả hai anh em, nhưng dành tình yêu cho Thái Hòa. Thái Hòa vốn sức yếu, ngay từ lúc còn trẻ đã mắc nhiều chứng bệnh. Khi Nga lấy chồng, Thái Hòa đau khổ quá, không ăn uống gì được, bệnh nặng lên, một thời gian sau ốm chết. Người em Nguyễn Thái Khanh trở nên hung dữ, thường xuyên uống rượu, gây gổ đánh nhau. Có lần anh ta đánh người đến thương tật, bị công an truy nã, phải bỏ trốn khỏi làng. Từ đó thay tên đổi họ, che giấu thân phận, không trở về quê cũ nữa.
Hoàng tự nhủ điều đó giải thích hành động kỳ lạ của Thái Khanh, người có tên mới là Hữu Khải. Mặc dù hành động thiếu suy nghĩ, Thái Khanh lại là người chung tình hiếm có khi suốt hai mươi năm qua vẫn chỉ theo đuổi một cô gái, dù bản thân anh ta cũng đang bị pháp luật truy nã.
Nhận được tin báo của Hoàng, Vĩnh quay trở lại phòng hỏi cung. Anh cười nhạt:
- Thái Khanh, anh làm chúng tôi vất vả quá.
Mặt Thái Khanh xám như tro tàn. Anh ta gục đầu xuống bàn.
Vĩnh nói:
- Hai mươi năm trốn chạy chắc anh cũng mệt mỏi rồi. Dừng ở đây thôi, đến lúc đầu hàng rồi. Đánh người thành thương rồi bỏ trốn là tình tiết tăng nặng, nhưng anh vẫn có thể hưởng sự khoan hồng của pháp luật nếu khai báo thành khẩn.
Thái Khanh gật đầu.
- Anh có quan hệ như thế nào với cô Trần Thu Nga?
Thái Khanh trầm ngâm một lúc như để sắp xếp lại ký ức rồi bắt đầu kể.
- Tôi yêu cô ấy. Chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ, lớn lên khi bắt đầu nhận thức được chuyện nam nữ thì tôi yêu cô ấy, nhưng cô ấy chỉ yêu mỗi anh trai tôi. Điều đó khiến tôi rất đau khổ, nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Mọi thứ chỉ trở nên tồi tệ khi cô ấy đi lấy chồng. Tôi phạm tội phải bỏ trốn. Lúc đó tôi cũng đã biết trước rằng mình sẽ không bao giờ trở về nhà nữa. Căn nhà đó có quá nhiều kỷ niệm buồn, tôi không thể chịu đựng được. Tôi đi lang thang nhiều nơi, làm nhiều nghề. Bảy năm trước tôi đến Nam Định gia nhập đội đào vàng. Ở đó tôi quen anh Cang. Anh ấy biết tôi quê Nghệ An vì giọng tôi nặng. Tôi cũng không có ý định giấu giếm chuyện đó. Khi thân nhau, anh ấy hay kể về xã mình. Khi đó tôi mới biết Nga đang sống ở xã Vân Trung. Anh ấy tả vài nét là tôi nhận ra ngay, không nhầm được. Từ đó tôi bắt đầu thôi thúc ý định đến gặp cô ấy. Nhưng để chinh phục cô ấy trước hết tôi phải trở nên giàu có đã. Thế là tôi lao vào đào vàng như điên. Khu vực đó bọn đầu gấu, trấn lột rất nhiều, tôi phải liều mạng mới bảo vệ được mình. Cũng may tôi có sức khỏe và tính bất chấp nên chúng nó cũng sợ. Trong thời gian sống trong rừng, tôi bảo vệ anh Cang mấy lần khỏi bọn trấn lột nên anh ấy chịu ơn tôi. Hai năm trước chúng tôi đào trúng mỏ vàng, cả hai đều trở nên giàu có. Chúng tôi quyết định về quê. Ở xã Vân Trung, tôi thay tên đổi họ, chối bỏ quê hương, làm lại cuộc đời mới. Thật không ngờ về đó chưa lâu thì anh Cang chết. Cái chết của anh ấy là cú sốc rất lớn đối với tôi. Có lẽ các anh cũng biết, bố mẹ, anh trai tôi đều đã mất. Số tôi bất hạnh, không gắn bó với ai được lâu. Tôi mở cửa hàng bán đồ câu vì thấy du lịch ở vùng đất này phát triển, có thể làm ăn được. Định cư ở xã được một thời gian thì Nga biết chuyện. Cô ấy tỏ ra rất hạnh phúc khi được gặp người quen. Tôi nói với Nga rằng tôi vẫn còn yêu cô ấy, và chính vì cô ấy mà tôi đến đây. Tôi cũng không giấu chuyện mình đang bị truy nã. Dường như tôi đã làm cô ấy cảm động. Trong những lần hiếm hoi gặp nhau, cô ấy khóc lóc, kể mình không hạnh phúc. Tôi khuyên cô ấy ly dị chồng nhưng cô ấy bảo không thể được, chồng cô ấy rất hung dữ. Khi cơn ghen nổi lên, anh ta có thể bất chấp tất cả. Anh ta sẽ chém chết em rồi tự sát nếu em dám đề nghị ly dị. Tôi cười bảo, có hung dữ bằng anh không? Anh có thể là kẻ chẳng ra gì, nhưng em có thể yên tâm rằng cưới anh, em sẽ không phải chịu bất cứ nỗi khổ nào. Anh đã hy sinh cả thời trai trẻ vì em, và anh cũng sẽ làm thế trong nốt phần đời còn lại, dù em có đồng ý đến với anh hay không. Cô ấy nói cần có thời gian suy nghĩ. Tôi nói mình sẽ đợi. Tôi đợi rất kiên trì. Tôi biết cô ấy sẽ đồng ý. Rồi một ngày nọ Nga đến nói với tôi cô ấy đã có quyết định. Cô ấy sẽ đến với tôi, nhưng cả hai phải đi khỏi vùng đất này. Tôi tự hỏi nếu đi khỏi đây thì tôi sẽ làm nghề gì để sống, và sẽ sống ở đâu? Tôi không có chỗ nào để đi nữa cả. Nhưng tôi còn khá nhiều tiền mặt. Và tôi không thể cưỡng lại ham muốn được sống cùng người tôi yêu. Chẳng phải tôi đã chờ cả đời cho giây phút này sao? Đã liều, thì năm bảy cũng liều. Tôi quyết định bán hết nhà đất, gom hết tiền đưa cô ấy vào miền Nam. Với từng đấy tiền trong tay, tôi có thể mua được một căn nhà tạm được trong khi tìm kiếm việc làm. Tôi hẹn ngày 17 tháng này sẽ bỏ trốn. Nhưng Nga gieo quẻ thì ngày 17 là ngày xấu, kỵ xuất hành, nên chúng tôi chuyển sang ngày 28.
- Nga biết gieo quẻ ư?
- Có lẽ cô ấy xem lịch vạn sự. Tôi cũng không hỏi.
- Anh nói tiếp đi.
- Sự đời thật không ngờ. Ngay trước khi chúng tôi định bỏ trốn, gia đình Nga lại xảy ra chuyện. Chồng chết, bố mẹ chồng chết, cô ấy thì ốm nặng. Tôi muốn bỏ hết việc vào chăm cô ấy, nhưng Nga bảo không được, anh hãy cứ làm việc như bình thường. Em đã có mẹ chăm sóc. Anh cũng hạn chế đến thăm em thôi. Cô ấy nói thế, tôi còn biết làm thế nào? Hình như kể từ khi quen cô ấy đến nay, chưa bao giờ tôi dám làm trái ý cô ấy. Tôi đành phải về, lòng rối như tơ vò. Mấy ngày vừa rồi tôi không sao tập trung vào công việc được, việc kinh doanh chểnh mảng, lắm lúc tính tiền sai cho khách bị người ta trách mắng. Lúc nãy anh vu cho Nga giết người, tôi căng thẳng quá nên không làm chủ được bản thân. Nhưng anh nhầm rồi, Nga không phải là người như vậy đâu. Cô ấy không bao giờ dám giết một con ruồi, đừng nói là đầu độc chết cả gia đình nhà chồng. Chúng tôi sắp đi trốn rồi, cô ấy làm thế để làm gì?
Vĩnh và ông Thắng nhìn nhau. Câu chuyện mà Khanh kể nghe như một thiên tiểu thuyết đầy những tình tiết hấp dẫn.
- Vậy là anh có kế hoạch bỏ trốn với Nga? Hai người định bỏ trốn vào ngày 28, thì ngày 26 đã xảy ra chuyện?
Khanh gật đầu.
- Có bằng chứng nào chứng minh điều đó không?
- Có. Ở trong túi quần tôi vẫn còn vé máy bay chúng tôi mua đến thành phố Hồ Chí Minh.
Ông Thắng lục túi quần của Khanh, lấy ra hai tờ vé máy bay nhàu nát. Khanh thở dài:
- Hôm đó tôi vừa nhận được vé máy bay thì nghe tin Nga trúng độc, cuống quá nhét luôn vào túi quần. Cả tuần nay tôi lo lắng không ăn không ngủ được, cái quần này cũng mặc từ lúc đó tới giờ.
- Chồng cô ấy có biết không?
- Không.
- Làm sao anh biết?
- Nga nói với tôi như thế. Cô ấy bảo Tuấn không nghi ngờ gì cả.
- Đấy là cô ấy nói với anh như thế.
- Cô ấy nói như thế tức là sự thật nó là như thế.
Nghe Khanh khẳng định như đinh đóng cột, Vĩnh chỉ biết lắc đầu.
- Nghe này, Tuấn cho anh vay tiền với mức lãi suất cao hơn rất nhiều so với những người khác. Anh ta biết anh có quan hệ bất chính với vợ mình.
- Có lẽ anh ta đoán ra được phần nào. Nhưng anh ta không biết rằng chúng tôi định bỏ trốn.
Vĩnh nhìn sang ông Thắng hỏi:
- Hôm trước khi xảy ra vụ án, gia đình anh Tuấn có xảy ra cãi lộn đánh nhau không?
Ông Thắng lắc đầu, nói:
- Hình như là không. Hôm đó tôi sửa xe ở nhà Tùng, thấy hai vợ chồng vẫn sinh hoạt một cách bình thường.
Vĩnh gật gù, rồi lại quay sang Khanh, hỏi:
- Có bao giờ cô ấy hỏi anh về chất xyanua hay bất cứ chất độc nào không?
- Không. Mà thực ra tôi có kể cho cô ấy nghe cách chúng tôi chiết vàng và điều đó để lại hậu quả tai hại cho sức khỏe như thế nào. Nhưng điều đó không có nghĩa là …
Vĩnh ngắt lời:
- Anh có đưa xyanua cho cô ấy không?
- Không. Tôi không còn dùng xyanua từ khi bỏ nghề đào vàng rồi.
- Liệu cô ấy có thể mua được xyanua ở đâu không?
- Cách xã Vân Trung mười cây có cửa hàng bán hóa chất. Ai cũng có thể đến đấy mua được. Nhưng Tuấn không bao giờ cho Nga đi đâu xa cả, cô ấy đi chợ cũng phải hẹn giờ về chính xác. Tuấn là kẻ cực kỳ đa nghi và ghen tuông.
- Sau khi Nga vào viện, hai người có nói chuyện không?
- Có, ngày nào tôi cũng gọi cho cô ấy. Cô ấy hỏi tôi có muốn sống cùng với cô ấy nữa không. Tôi bảo sao em lại hỏi anh câu đấy? Em biết rõ câu trả lời rồi còn gì. Cô ấy nói muốn hỏi lại cho chắc, rồi bảo: chúng ta sẽ giàu có, nhưng em đang gặp chút rắc rối với đứa cháu gái của anh Tuấn. Tuấn có đứa cháu gái, rất xấu, hiện đang bán quần áo trên Hà Nội. Con bé này tính giống chú nó như đúc, thấy tiền là mắt sáng lên, chi li đến tàn nhẫn. Trong thời gian Nga nằm viện, hôm nào nó cũng đến đòi chia tài sản. Nó bảo cháu có quan hệ máu mủ với chú Tuấn, còn cô tuy tiếng là vợ nhưng thực tế là người ngoài, bao nhiêu tài sản đều một tay chú Tuấn dựng nên, cô không thể một mình ăn hết được. Cô không để lại một phần cho cháu, cháu sẽ kiện ra tòa. Nga đang rất lo lắng về chuyện đó. Tôi nghe cô ấy nói mãi chuyện đấy mà cảm giác bị xúc phạm. Thế là bỗng nhiên tôi bị cuốn vào cuộc tranh chấp tài sản của chồng cũ cô ấy. Ngay cả nếu lấy được hết tiền của Tuấn thì sao? Nếu tôi sống dựa vào số tiền của Tuấn, tôi sẽ mãi mãi không thoát được khỏi cái bóng của người chồng cũ đã chết ấy, và Nga sẽ không bao giờ tôn trọng tôi một cách trọn vẹn. Chúng tôi tranh cãi. Rồi Nga khóc, bảo: nếu anh kiên quyết không chịu, thì để em nhường lại cho đứa cháu. Dĩ nhiên quyền thừa kế thuộc về Nga nên cô ấy sẽ là người quyết định.
- Thế Nga quyết định thế nào?
- Tôi chưa hỏi. Cô ấy cần thời gian để suy nghĩ.
- Tình hình đối với Nga có vẻ không khả quan lắm nhỉ?
- Ý anh nói gì?
- Cô ta những tưởng mình sẽ lấy được hết số tiền của gia đình chồng, nhưng nếu xảy ra kiện cáo, có thể cô ấy chẳng lấy được bao nhiêu.
- Nga không quan tâm đến tiền đâu. Cô ấy lo là lo cho tôi thôi. Cô ấy sợ nếu chúng tôi bỏ vùng đất này mà đi, họ hàng thân thích không có, nghề ngỗng không, thì chúng tôi sẽ khổ. Nhưng tôi đã nói rằng tôi có thể làm mọi việc để cho cô ấy có một cuộc sống thoải mái.
- Anh có niềm tin vững chắc vào Nga đấy nhỉ?
- Nếu anh gặp cô ấy rồi anh sẽ nghĩ như tôi thôi.
- Tôi gặp Nga rồi. Thái Khanh, chúng tôi tạm giữ anh với lý do anh là kẻ phạm tội bỏ trốn. Chúng tôi sẽ báo cho công an tỉnh Nghệ An. Anh sẽ bị dẫn về nơi phạm tội để xét xử.
Thái Khanh tỏ vẻ buồn bã:
- Tôi sẽ bị xét xử như thế nào?
- Còn tùy vào mức độ phạm tội của anh, và việc anh có hợp tác với chúng tôi hay không. Chúng tôi sẽ đề nghị Viện kiểm sát khoan hồng nếu anh phối hợp với chúng tôi để làm rõ vụ án ba mạng người nhà anh Tuấn.
Khanh ngẩng đầu lên, đôi mắt lộ vẻ mờ mịt:
- Phối hợp? Chẳng phải tôi vẫn phối hợp với các anh sao? Các anh còn muốn tôi làm gì nữa?
Ông Thắng cũng nhìn Vĩnh vẻ dò hỏi. Vĩnh mỉm cười:
- Tôi có một kế hoạch. Nhưng trước hết phải đợi Hoàng về đã. Tôi cần có người trợ tá đắc lực nhất của mình trong vụ này.