Chương 13
Chủ nhật, cửa hàng cho thuê đồ câu Đại Thủy đóng cửa. Trong phòng khách bà Trần Thu Nga ngồi trên chiếc ghế chính giữa, rót nước cho hai vị khách. Ngồi bên tay trái bà là cậu Trình. Cậu đang chê ỏng chê eo nước chè quá đặc, uống bị cồn ruột. Bà Nga an ủi, nói rằng chè Thái Nguyên vừa hết, mẹ chị đã ra ngoài chợ mua thêm rồi. Cậu Trình liếc nhìn quanh rồi hỏi:
- Anh Khải đâu rồi chị Nga?
- Bị công an bắt rồi.
Trình ngạc nhiên:
- Tội gì mà bắt.
Bà Nga thở dài, vẻ mặt lo lắng:
- Không biết. Anh ấy không nói, chỉ bảo là có khi anh không về được. Em muốn làm gì thì cứ liệu liệu mà làm, đừng đợi anh. Nhưng anh ấy thì làm gì nên tội? Chắc họ bắt nhầm, mấy hôm nữa là thả thôi.
- Công an bắt thì ngồi tù rục xương chứ ở đó mà về.
Người nói câu đó là vị khách thứ hai trong phòng, một cô gái da ngăm đen, mắt trố, cao nhẳng, má đánh phấn đỏ thành hình tròn trông đầy vẻ hoạt kê. Bà Nga liếc xéo sang người cháu gái của ông Tuấn đang ngồi vắt chân chữ ngũ như đàn ông, chép miệng một cái rõ to nhưng rõ ràng cô gái có vẻ đẹp của người đàn ông xấu trai này không hiểu ý tứ của động tác đó. Cô nói oang oang:
- Cháu chả hiểu sao chú Tuấn giàu nứt đố đổ vách mà xây cái nhà bé tí thế này. Lại còn dùng ghế mây nữa chứ. Bây giờ nhà nào bét lắm cũng phải mua sa lông, cô nhé.
Bà Nga nói một cách nhỏ nhẹ:
- Ở quê không ai dùng sa lông như trên Hà Nội đâu cháu Tuyết Mai ạ. Trời nóng lắm, không chịu được.
- Thì cứ đóng hết cửa lại, bật điều hòa lên là được chứ gì.
Cậu Trình trố mắt ra nhìn con bé ngồi khệnh khạng trước mặt như nhìn người ngoài hành tinh. Con này nó bị điên hay sao? Đóng hết cửa lại bật điều hòa?
Cậu phán một cách kẻ cả:
- Ở đây ngay cạnh bờ sông, mở cửa ra là gió thổi lồng lộng, bật điều hòa làm gì vừa tốn điện vừa hại cho sức khỏe.
- Rõ là cách nghĩ nông dân.
Cậu Trình tức xám mặt, đang định tìm câu gì nói lại cho bõ tức thì bà Nga đã xua tay làm hòa. Bà nói:
- Hôm nay nhân tiện cháu Mai xuống đây, cô giới thiệu cậu Trình là thầy phong thủy rất nổi tiếng của xã. Cô muốn để lại cho cháu mảnh đất và ngôi nhà của vợ chồng cô, theo đúng ý muốn của cháu, nhưng vì đất này là đất xấu, nên cần phải làm lễ giải. Cậu Trình sẽ hướng dẫn cháu làm lễ thế nào cho thuận âm thuận dương.
Nghe thế mắt cậu Trình lập tức sáng rực như đèn pha ô tô:
- Cậu chỉ lấy ba trăm triệu làm lễ thôi, không cần nhiều đâu.
Thế là trong phút chốc cậu đã nâng giá thêm một trăm triệu so với giá cũ. Nhưng Tuyết Mai xì ra một tiếng rõ to:
- Ôi dào, ai cần? Mảnh đất này xung quanh là xưởng sản xuất phân bón, mùi hôi không sao chịu được, mà lại ồn ào nữa. Cháu không muốn sống ở đây. Cháu chỉ quan tâm đến giấy cho vay nợ mà chú Tuấn để lại.
Bà Nga lắc đầu kiên quyết:
- Không được, việc đó cháu không quyết định được.
- Cô ạ, cô đừng có tham quá chứ. Thôi lấy hết thì không ổn nhưng cháu muốn lấy một khoản trong đó. Xem nào, giấy tờ đây phải không? Nguyễn Ngọc Phan, hai mươi triệu. Thôi khỏi. Trần Đình Thiên, một trăm triệu. Được đấy. Cháu muốn giấy này. Trung Văn Cừ, hai trăm triệu. Ngon quá. Phạm Bình CHƯƠNG, mười triệu. Ôi cái cậu này, có mười triệu mà cũng cho vay, công sức bỏ ra còn giá trị hơn cả số tiền ấy chứ. Nhưng mà những giấy vay nợ này cũng đã lâu, tiền lãi cộng vào cũng được một khoản kha khá đây.
Bà Nga quát lên làm tất cả mọi người giật mình:
- Bỏ tay ra khỏi đống giấy đấy ngay. Có tin cô gọi công an đến không?
Tuyết Mai chột dạ. Cái bà này thường ngày hiền và dễ dắt mũi lắm mà sao hôm nay dữ dằn vậy. Đúng là động đến tiền thì ai cũng bị tối mắt hết cả. Cô tiếc rẻ nhìn đống giấy tờ vay nợ, bước trở lại bàn. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
Cậu Trình hết liếc cô cháu gái lại liếc nhìn bà Nga, rụt rè nêu ý kiến:
- Hay là Tuyết Mai đi ra ngoài một lúc xem đất cát ở đây thế nào rồi hãy quyết định.
Bà Nga gật đầu đồng tình:
- Phải đó, cậu Trình dẫn Mai đi thăm thú vùng này đi. Khu nhà cô nếu bán đúng giá trên thị trường phải được trên hai tỷ đồng. Giá đất ở đây tăng lên mỗi ngày, cháu nhận về, nếu không ở được thì bán lại cho người khác cũng kiếm được một khoản kha khá. Cô bảo, làm người đừng có tham quá.
Tuyết Mai không muốn đi, nhưng thấy bà Nga tỏ vẻ tiễn khách đành miễn cưỡng đứng lên. Trình đi theo. Bà Nga nhìn hai người đi ra khỏi cửa, mặt lộ vẻ băn khoăn không quyết, rồi sau một lúc nghĩ ngợi cũng đứng dậy đi pha ấm chè mới.
Trời giữa trưa nắng gắt, khu bờ sông không có bóng người. Cậu Trình nhìn con bé da ngăm đen đứng hứng gió bên bờ sông, càng nhìn càng ghét không thể tả.
Con bé cất cái giọng đanh đá mà đến tai cậu Trình không khác gì tiếng quạ kêu:
- Sao lại có vùng đất xấu thế? Ngọn núi kia trông cứ như bãi phân bò ấy nhỉ?
Cậu đáp lại bằng giọng the thé:
- Đó là núi Búp Măng, thắng cảnh đẹp nhất huyện đấy.
- Con sông nào mà lại có hình như chữ V ngửa đít thế này?
- Sông Tích Giang, là sông đẹp nhất cái huyện này đấy.
- Thế là đủ hiểu cái huyện này xấu như thế nào rồi.
Cậu Trình tức tối, dẫn Tuyết Mai lại gần bờ sông:
- Nhìn đi, từ đây có thể thấy động Bạch Ngọc đấy.
- Bạch Ngọc là cái gì?
- Động thạch nhũ đẹp nhất huyện, à không, đẹp nhất miền Bắc, có khi nhất nước đấy, ra tận nơi mà xem.
Tuyết Mai xăm xăm bước lên để xem cái động đẹp nhất Việt Nam ấy mặt mũi nó như thế nào, nhưng chỉ được vài bước cô đã hét lên kinh hãi:
- Á! Đất lún. Cứu tôi với!
Cậu Trình đứng một bên cười nhạt. Mặt người thanh niên này bỗng lộ nét độc ác và thâm hiểm được giấu kĩ sau vẻ ngu ngốc mà hắn vẫn phô bày ra cho người khác xem.
- Cứu em với.
- Mày định moi tiền của ông thì đi chết đi.
- Em có định moi tiền của anh đâu.
- Trong đống giấy tờ vay nợ mày cầm lúc nãy có tên Thái Bá Huân. Chính là tao đây. Tao vay thằng Tuấn hai trăm triệu. Tính cả lãi nữa bây giờ chắc phải hai trăm năm mươi triệu, có khi ba trăm. Nó rành về tiền nong lắm chứ tao đâu có rành. Tao lấy đâu ra tiền mà trả? Tao không trả được, mày muốn lấy tiền thì xuống địa phủ mà đòi.
- Trời ơi, em có biết đâu. Em không lấy tiền của anh nữa. Em thề.
- Muộn rồi. Mày biết hết mọi chuyện rồi, chết đi tao mới yên tâm.
- Ai đó? Cứu tôi với!
- Chỗ này xa khu dân cư, không ai tới cứu mày đâu. Cứ la nữa đi. Càng la càng mất sức, càng chết sớm.
- Có phải anh đã giết chú tôi không?
- Chính tao đấy. Tao không muốn thế đâu, nhưng chúng mày dồn tao đến đường cùng thì phải nhận hậu quả. Thôi chấp nhận đi. Năm phút nữa là mày chết ngạt trong đống cát lún. Khi đó tao mới chạy về kêu cứu, chẳng ai biết được sự tình nó thế nào. Ai bảo mày dại dột, tự tiện bước vào chỗ đất này làm gì. Ha ha.
Trình bật cười, nhưng hắn nhanh chóng cảnh giác, cố kìm nén âm thanh lại để không vang xa. Nhưng đúng lúc ấy một cánh tay cứng như thép vòng từ đằng sau siết chặt lấy cổ khiến hắn ngã nhào ra đất. Tiếng một người đàn ông quát lên:
- Thái Bá Huân, anh đã bị bắt về tội giết hại ba người gia đình anh Nguyễn Đức Tuấn, tội giết người bác ruột của anh là Thái Bá Cang, và âm mưu giết cô Tuyết Mai.
Trong chớp mắt xung quanh Trình, người mà từ nay sẽ được gọi là Thái Bá Huân, đầy những người là người. Hoàng bỏ cánh tay thép khỏi cổ Huân, giật ngược tay hắn ra đằng sau và còng lại. Vĩnh ra lệnh ném sợi dây thừng được chuẩn bị sẵn để kéo người con gái lên bờ.
Vĩnh mỉm cười với cô gái:
- Lần này em phải chịu thiệt thòi lớn rồi. Vừa phải hóa trang thành gái xấu vừa chịu rủi ro đứng trong cát lún. Nhưng nhờ có sự dũng cảm của em mà chúng ta đã bắt được hung thủ.
Người con gái xấu xí kia thở phào nhẹ nhõm. Cô không hề tỏ vẻ hoảng sợ, mà lại bật cười khanh khách:
- Lúc trước em cũng lo, nhưng cát lún chậm hơn em tưởng nên đỡ sợ đi nhiều.
Người con gái ấy chẳng phải ai xa lạ mà chính là đại úy Nguyễn Ngọc Lan hóa trang. Cô ra sông, lấy nước tẩy đi lớp phấn đen và ngay lập tức trở nên xinh đẹp như cũ. Bà Nga lúc này đã chạy đến nơi. Nhìn thấy Huân đang ngồi quỳ, mặt cúi gằm xuống đất, bà bật khóc, nói:
- Làm sao cậu có thể làm như thế với gia đình tôi? Cậu là người tôi rất tin tưởng. Khi họ đề nghị tôi hợp tác lừa cậu, tôi còn khăng khăng nói rằng các anh sẽ mất công toi thôi, cậu Trình là người lương thiện. Nhưng thật không ngờ.
Huân không nói gì. Vĩnh đứng bên an ủi bà Nga:
- Chị cứ bình tĩnh. Mọi việc đã rõ ràng rồi. Huân giết cả nhà chồng chị để không phải trả số tiền hắn vay nợ. Hắn là người có ăn học đàng hoàng, lại là kỹ sư nông nghiệp, anh Tuấn đã rất tin tưởng hắn có thể thành công trong nghề sản xuất phân bón nên cho hắn vay tiền. Ai dè hắn thiếu kiến thức về quản lý, không nhạy bén thị trường nên công việc rối tinh lên, nợ nần chồng chất. Bị anh Tuấn đòi tiền riết quá, hắn đã nghĩ cách giết anh ấy, nhưng cố tình giữ lại mạng sống cho chị. Chị còn nhớ cái chậu quần áo bị giấu đi chứ? Chính hắn giấu nó đi đấy.
Bà Nga ngạc nhiên:
- Tại sao hắn lại muốn cứu tôi?
- Vì hắn biết chị tin tưởng hắn, nên sẽ không thúc ép hắn phải trả tiền. Hắn cũng có thể bày trò làm lễ tiễn vong về trời để moi tiền của chị. Nếu chị cũng chết nốt, họ hàng của anh Tuấn sẽ được thừa kế, và họ chắc chắn sẽ buộc hắn phải trả không thiếu một xu.
- Thật không ngờ bao nhiêu ngày qua tôi vẫn bị anh ta dắt mũi.
- Bây giờ thì hắn không còn lừa được ai nữa. Thái Bá Huân, bộ mặt thật của anh lộ tẩy rồi. Có còn gì để nói nữa không?
Huân ngẩng đầu lên, giương cặp mắt hiểm độc nhìn Vĩnh, nói với giọng the thé:
- Chúng mày nghĩ bắt được tao là xong việc rồi ư? Còn thằng Tùng nữa, chúng mày quên nó à? Tội nghiệp thằng bé ngu dốt. Tao vừa dọa mấy câu đã sợ vãi tè. Nó cho rằng cảnh sát sẽ đổ cho nó tội giết người nên vội chạy trốn. Nhưng nó đâu biết rằng chính hành động đó lại tố cáo nó nhanh nhất.
- Không may cho anh là chúng tôi lại không mắc bẫy. Tùng đang trốn ở đâu?
- Trong động Thiên Quang. Nó bị tao nhốt trong đó mấy ngày rồi.
- Người lấy trộm đồ ăn cho Tùng chính là anh đúng không?
- Phải đấy. Nhưng tao đã trộn thêm xyanua vào trong bánh mỳ để tiễn nó về chầu trời. Giờ này chắc là nó đã chết rồi.
- Thế còn hai can axít thì sao?
- Cũng là tao lấy trộm. Tao định dùng nó để tiêu hủy xác của Tùng. Hoặc ít nhất cũng để nó biến dạng đến mức bố mẹ nó cũng không nhận ra được.
Ông Thắng nghe thế tức quá chửi ầm lên. Vĩnh giơ tay ngăn lại:
- Chửi nó cũng không có tác dụng gì đâu. Anh biết động Thiên Quang chứ?
- Biết chứ. Nó là động lớn thứ hai trong núi Búp Măng. Nhưng đường đến đó rất trơn nên thường không có ai vào đó.
- Anh khẩn trương dẫn Hoàng và Lan đến động Thiên Quang cứu người. Chúng tôi sẽ giải Huân về đồn lấy lời khai.