Chương 14
Bên bờ sông Tích Giang, đám trẻ con đang chơi trò bịt mắt bắt dê. Chơi được một lúc thì chúng mệt quá, nằm lăn ra đất. Một đứa chỉ tay vào động Bạch Ngọc, nói:
- Một ngày nào đó tao sẽ đi hết các ngõ ngách trong hang này.
Bọn trẻ phá lên cười, chê thằng bạn phách lối. Từ trước đến nay chưa từng có ai đi được một nửa ngách trong hang, nói gì đến đi hết? Các cụ già trong xã nói ngóc ngách trong lòng núi như chân rết, chỗ này nối với chỗ kia, nếu bị lạc vào đó có thể không bao giờ tìm được đường ra.
Dũng lên tiếng:
- Nhưng ngày xưa các chú bộ đội vẫn sống trong lòng núi hàng năm trời để đánh Pháp đó thôi. Có lẽ các chú thuộc hết đường trong lòng núi rồi.
Bọn trẻ con gật gù, công nhận các chú bộ đội giỏi. Dũng nhìn vào ngọn núi to lớn vượt xa khả năng chấp nhận của cái đầu non nớt, tự hỏi không biết trong núi có ẩn chứa thế giới ma thuật nào đó không?
Tại phòng làm việc công an xã Vân Trung, Huân bị còng tay vào thành bàn và bị xét hỏi. Vĩnh gọi điện báo về số 7 Thiền Quang, yêu cầu cử xe đặc chủng đến giải Huân về trụ sở Phòng cảnh sát hình sự Hà Nội.
Huân nhìn anh chòng chọc. Khi anh nói chuyện điện thoại xong, hắn hỏi:
- Làm sao mày biết tao giết gia đình thằng Tuấn để dựng ra cái bẫy này?
Vĩnh mỉm cười:
- Lật mặt anh quả cũng không dễ dàng chút nào. Anh đã dựng nên một vở kịch hoàn hảo đến nỗi chính tôi cũng suýt bị đánh lừa. Từ đầu đến cuối anh luôn hành động một cách khéo léo để đổ hết tội lỗi lên đầu người khác còn bản thân anh thì đứng đằng sau giật dây sự việc.
Cũng giống như các đồng nghiệp, tôi đến đây với niềm tin mạnh mẽ rằng Tùng chính là thủ phạm. Hành động bỏ trốn của anh ta là bằng chứng kết tội hùng hồn nhất. Nhưng niềm tin của tôi bị lung lay dữ dội chỉ sau ngày làm việc đầu tiên. Tôi nhận ra rằng anh ta không có cách nào bỏ thuốc độc vào nồi canh mà không bị gia đình Tuấn phát hiện. Từ đó sự nghi ngờ của tôi chuyển sang bà vợ ông Tuấn. Lý do cho sự nghi ngờ này khá đơn giản, bà Nga có dấu hiệu ngoại tình.
Cuộc điều tra tiến hành sau đó dần dần làm mối nghi ngờ của tôi trở nên sâu sắc hơn. Người vợ xinh đẹp có một cuộc đời không may mắn trong chuyện tình cảm và người si mê bà ta từ thời trẻ vẫn đeo đuổi một cách kiên trì. Nhân thân đáng ngờ của anh ta càng làm vấn đề trở nên rắc rối hơn. Tôi xác định cặp trai gái này là đối tượng tình nghi số một, với bà Nga là hung thủ trực tiếp và người tình Hữu Khải là kẻ tòng phạm.
Nhưng rồi những phát hiện mới sau đó khiến tôi phải nghĩ lại. Hóa ra Nga và Khải đã lên kế hoạch bỏ trốn chỉ vài ngày trước khi vụ án mạng xảy ra. Nếu họ đã quyết tâm đi trốn thì hành động bỏ thuốc độc vào nồi canh là một việc làm không chỉ vô lý mà còn hết sức ngớ ngẩn, trừ khi kế hoạch bỏ trốn bị bại lộ và người vợ bị đe dọa tính mạng. Nhưng không có bất kỳ dấu hiệu nào gợi ý một điều như vậy.
Tôi buộc phải nhìn lại hướng điều tra của mình. Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu người vợ không phải là thủ phạm?
Trong những vụ án như thế này, một manh mối nhỏ cũng mang tầm quan trọng đặc biệt, dựa trên cơ sở đó một phương pháp suy luận đúng có thể dẫn đến việc lật tẩy hung thủ. Ngay từ đầu tôi đã nhận ra ý nghĩa của chi tiết chậu quần áo bị giấu đi. Nếu bà Nga nói thật – điều mà tôi luôn do dự không muốn chấp nhận – thì một kẻ nào đó biết rõ về vụ đầu độc đã ra tay cứu mạng bà ta. Kẻ đó nhiều khả năng chính là thủ phạm. Ai có lợi ích từ việc sát hại cả gia đình nhà ông Tuấn trừ người vợ? Kẻ đó chắc chắn phải có mối quan hệ hết sức thân thiết với bà Nga. Nhưng Hữu Khải lại có bằng chứng ngoại phạm vào thời điểm đó. Điều này buộc tôi phải xác định lại tính chất vụ án. Tôi đi đến kết luận rằng đây không phải là vụ án giết người vì tình mà có liên quan đến yếu tố tiền bạc. Sẽ không có gì bất hợp lý nếu giả định rằng kẻ giết ông Tuấn đang nợ ông ta một số tiền lớn không trả được. Đồng thời kẻ đó phải có mối quan hệ tốt đẹp với bà vợ, đủ để đảm bảo rằng hắn sẽ không bị thúc ép trả nợ một khi tất cả tài sản chuyển sang cho bà ta.
Khi nhìn vào danh sách những người nợ tiền của ông Tuấn, tôi đã sững người khi thấy cái họ kép Thái Bá. Lúc đó tôi chưa biết Thái Bá Huân là tên thật của anh, tôi chỉ quan tâm đến cái tên này vì nó gợi cho tôi đến vụ án giết ông Thái Bá Cang hai năm về trước. Ngay từ đầu, tôi đã suy đoán rằng hung thủ của hai vụ án này là một, hoặc ít ra cũng có liên hệ với nhau. Sau đó tôi hỏi anh Thắng và được biết anh chính là Thái Bá Huân, cháu bên nội của ông Thái Bá Cang. Lúc này thì mọi thứ bỗng trở nên sáng tỏ, trăm sông đổ về một mối.
Anh nợ ông Tuấn khoản tiền lên đến hai trăm triệu, mà với gia cảnh của anh thì chẳng có cách nào trả được. Anh lại được bà Nga vợ ông Tuấn hết sức tin tưởng. Bà Nga đã hỏi anh giờ đẹp cho cuộc chạy trốn. Ngoài Nga và Khải, anh là người duy nhất biết, hoặc ít ra cũng đoán được âm mưu của họ. Rồi tôi nhận ra rằng nếu anh đi giầy cao gót thì cũng cao lắm, và vóc dáng gầy gầy của anh rất thích hợp để cải trang thành phụ nữ.
Cặp mắt ti hí của Huân híp lại:
- Biết thế sao mày không bắt tao ngay? Còn chần chờ gì nữa?
- Khi đó tôi vẫn còn phân vân. Tôi vẫn chưa thể xóa bỏ nghi ngờ với bà Nga. Chỉ sau cuộc hỏi cung Hữu Khải, tôi mới tin chắc được bà ta không phải thủ phạm. Ngoài ra còn một chi tiết quan trọng nữa củng cố nhận định của tôi.
Sau ngày Tùng bỏ trốn, bỗng nhiên trên địa bàn xảy ra những vụ mất trộm hết sức kỳ lạ. Kẻ trộm ăn cắp bánh mỳ, bánh bao là những đồ ăn khô rất phổ biến, rẻ tiền. Anh Thắng cho tôi biết rằng điều tương tự chưa từng diễn ra trước đây. Tôi đoán rằng tên trộm hẳn đang tiếp tế cho Tùng. Nhưng tên này có lẽ hết sức nghèo túng nên mới phải ăn cắp những thứ mà người bình thường có thể đường hoàng mua về một cách dễ dàng. Suy luận này lại chỉ mũi tên về anh. Cùng với việc ăn trộm đồ ăn khô, tên trộm còn lấy luôn cả hai can axít. Đồ ăn khô thì rõ ràng dùng để chống đói, còn axít dùng để làm gì? Tôi không nghĩ ra được điều gì ngoài âm mưu hủy thi diệt tích. Như thế kẻ trộm không phải là người thân thiết của Tùng mà là kẻ có ý định lợi dụng anh ta, rồi sau đó giết người diệt khẩu. Vì cả Nga và Hữu Khải đều không có dấu hiệu nào cho thấy có liên hệ với Tùng, tôi xác định chắc chắn kẻ phạm tội là anh.
Khi đã xác định anh là thủ phạm, tôi gặp một khó khăn nữa là làm thế nào chứng minh tội trạng của anh. Anh là kẻ gian xảo, chắc chắn sẽ tìm cách chối tội. Tôi liền giăng một cái bẫy để anh chui vào, bằng cách cho Lan đóng giả cô cháu gái của ông Tuấn. Chúng tôi biết anh cực kỳ lo ngại nếu các tờ giấy vay nợ lọt vào tay cô gái khắc nghiệt đó. Cô ta sẽ bóp nặn anh đến giọt mỡ cuối cùng để lấy tiền. Thế nên anh phải tìm cách giết cô ta. Anh quyết đoán lắm, không khác so với suy tính của tôi.
Huân rít giọng:
- Thằng công an chó đẻ.
- Bây giờ mọi thứ đã rõ ràng rồi. Tôi chỉ băn khoăn một điều, tại sao anh phải giết bác mình?
Huân cất giọng lạnh tanh:
- Mày sung sướng từ bé thì làm sao mà hiểu được? Tao sống nghèo đói, khổ sở từ lúc lọt lòng. Từ nhỏ đã ốm đau lên xuống, không có tiền đi bệnh viện nên mỗi lần ốm nặng bố mẹ chỉ hái lá cây thuốc nam cho uống, may mà không chết. Bố thì nghiện rượu nặng, mới hơn bốn mươi tuổi răng đã rụng không còn chiếc nào, phải lắp răng giả cả hàm. Mỗi lần ăn cơm xong lại phải tháo ra để rửa. Ông ấy ham rượu lắm, uống như để chết vậy. Rồi ông chết thật. Khi đó tao mới học lớp bảy nhưng đã thấy hết sức nhẹ nhõm vì từ nay không phải chịu đòn roi của lão già điên khùng ấy nữa. Mẹ tao ráng sống với con cho đến lúc tao thi đỗ đại học rồi cũng bỏ đi lấy chồng khác, có gia đình khác, bây giờ ăn sung mặc sướng, có thèm quan tâm đến đứa con rơi vãi này đâu?
Từ nhỏ tao đã khao khát được trở nên giàu có chứ không muốn sống hết đời như một anh kỹ sư nông nghiệp. Nhưng lại không biết phải làm thế nào ra tiền. Muốn khởi nghiệp thì phải có vốn lớn. Đúng lúc đang bế tắc thì ông bác ngu ngốc của tao đi đào vàng về, mang theo một đống tiền. Tao qua chơi, hỏi vay, nhưng ông ta không cho. Nhân tiện thấy gói thuốc độc xyanua để ở xó nhà, tao liền tiện tay pha cho ông bác cốc chè nóng để tiễn về với diêm vương. Không khó để tao tìm ra bọc tiền giấu dưới gầm giường. Nhà ông ta có còn chỗ cất tiền nào khác đâu?
Nhưng ba trăm triệu lấy được của ông bác vẫn chưa đủ. Tao phải hỏi vay thêm thằng Tuấn nữa. Với tổng cộng năm trăm triệu, tao xây một cái xưởng nhỏ, mua máy móc thiết bị, thuê nhân công, những tưởng mọi thứ sẽ trôi chảy, tiền cứ thế đổ vào túi, ai ngờ sản xuất phân bón không chỉ cần kiến thức hóa học mà còn phải biết quản lý công nhân, dự đoán được diễn biến thị trường. Phải thừa nhận tao dốt mấy khoản này. Chỉ sau sáu tháng xưởng đã lỗ nặng, phải ngừng hoạt động. Thật là đau xót. Bao nhiêu tiền đội nón ra đi hết, không những thế tao còn nợ thằng Tuấn một đống tiền. Lãi mẹ đẻ lãi con, biết bao giờ mới trả được. Làm ông thầy cúng không có khách, chỉ để duy trì cuộc sống không bị chết đói mà thôi.
Vĩnh nhận xét:
- Cũng có nghe nói ông Tuấn từng nhầm lẫn trong một vụ giao dịch cách đây vài năm. Chắc hẳn ông ấy ám chỉ về việc cho anh vay tiền. Anh có cái mác tốt nghiệp Học viện Nông nghiệp Việt Nam. Ông ấy nghĩ rằng anh nhất định sẽ thành công, ai dè anh lại làm ăn bết bát như thế.
Huân tiếp tục kể, giọng nói có phần cay đắng hơn trước:
- Cái thằng khốn nạn ấy, đúng là trẻ không tha già không thương. Tao đã bảo em hết tiền, từ từ em sẽ trả, mà hắn cũng không chịu. Ngày nào cũng gọi điện thúc ép, gần đây còn bắt tao bán nhà trả nợ. Ngôi nhà này là do tổ tiên để lại, tao không bán được, mà bán xong rồi tao ở đâu, gầm cầu xó chợ chăng? Tao bí quá, muốn tìm cách giết chết thằng khốn ấy, nhưng phân vân chưa quyết.
Mấy tháng trước, tao phát hiện ra con mụ Nga ngoại tình. Nó giấu, nhưng làm sao mà qua mắt tao được? Một người phụ nữ đã có chồng lại đi hỏi thầy về đường tình duyên, rồi vận mệnh tương lai, không ngoại tình thì là cái gì? Tao đã định tống tiền con mụ này. Nhưng thật không may, mụ lại lộ ý định bỏ trốn với trai. Lúc đó tao bỗng nảy ra một ý. Con mụ này đối với tao rất tin tưởng. Nếu cả nhà chồng chết đi, mụ sẽ là người thừa hưởng tài sản, nhất định mụ sẽ không làm khó tao. Không những thế tao còn có thể lợi dụng sự mê tín của mụ để làm ăn nhiều vụ nữa. Nghĩ đến đây, tao hồi hộp đến mất ngủ. Tao vẫn còn giữ gói thuốc độc xyanua lấy được từ chỗ ông bác. Tao có thể dùng gói thuốc này hạ độc, nhưng phải làm thế nào cho khéo, để mụ Nga có thể sống sót. Kế hoạch thành công, thằng Tuấn phải trả giá cho những gì hắn đã gây ra cho tao.
Vĩnh lắc đầu:
- Xét cho cùng anh Tuấn không làm gì sai cả. Anh ấy chỉ có một cái tội là quá khôn, và tính cách có phần khắc nghiệt. Thái Bá Huân, dù anh bao biện thế nào, anh cũng không thể bào chữa tội ác của mình. Anh sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Huân ngồi im, nét mặt lộ vẻ căm tức, nhưng không nói gì thêm.
Ông Thắng dẫn Hoàng và Lan đến chân núi Búp Măng. Hai người đã nhiều lần quan sát núi từ xa, nhưng lại gần mới nhận ra ngọn núi này lớn đến mức nào. Ba người tiến vào động Bạch Ngọc. Lúc này không có khách du lịch nào đang có mặt trong động. Sau khi đi qua phần hang chính, đường đi trở nên trơn trượt, ẩm ướt. Xung quanh tối đen, xòe tay ra không thấy ngón. Hoàng lấy đèn pin ra soi đường. Ba người chậm rãi tiến lên.
Hoàng đi bên cạnh Lan, nói nhỏ:
- Có chuyện này anh muốn nói với em.
- Chuyện gì thế anh?
- Lúc đi điều tra ở Nghệ An, chiếc xe khách chở anh bị nổ lốp. Xe mất lái, lao thẳng vào vách núi. Lúc đó anh đã tưởng mình sẽ chết. Anh bỗng thấy ân hận vì mình chưa dám nói với em một điều vẫn canh cánh trong lòng. Anh tự hỏi nếu không may mình chết ở đó, chẳng phải mình sẽ ôm mối hận xuống tuyền đài sao? Thế nên anh đã quyết rằng khi về gặp em, anh nhất định sẽ phải nói với em điều này.
Lan khẽ cười trong bóng tối:
- Anh không phải nói ra điều đó đâu.
- Anh yêu em.
- Hãy coi như em chưa nghe thấy gì hết.
- Em vô tình vậy sao?
- Em nghĩ tình cảm giữa chúng ta chưa chín muồi.
- Trong lòng em có người khác rồi ư? Có phải là anh Vĩnh không?
Lan im lặng. Cô đi vượt lên phía trước. Hoàng thở dài, bám theo sau.
Trong phòng làm việc của công an xã Vân Trung, tiếng đồng hồ điểm từng tiếng tích tắc nghe rõ mồn một trong buổi trưa hè oi ả. Vĩnh rót cốc nước để uống. Anh nhận ra Huân đang nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Vĩnh bất chợt cảm thấy nôn nao.
- Từ nãy đến giờ anh nhìn đồng hồ liên tục. Có chuyện gì mà sốt ruột vậy?
Huân cười gằn, không nói gì. Vĩnh nhìn hắn chằm chằm. Anh ra lệnh cho công an xã giám sát hắn chặt chẽ, rồi ra bên ngoài gọi điện thoại cho Hoàng. Trong ống nghe vang lên tiếng tút tút. Giọng nói trả lời tự động của tổng đài cho anh biết số điện thoại của Hoàng đang ở ngoài vùng phủ sóng.
Sau khi vượt qua không biết bao nhiêu đường đá trong lòng núi, có chỗ hẹp đến nỗi chỉ đủ một người lách qua, ba công an viên cũng đến được một khu vực hang động rộng rãi. Những giọt nước rơi tí tách, tạo nên những âm thanh vang vọng có phần chói tai. Ông Thắng nói:
- Chỗ này là động Thiên Quang.
Hoàng gật đầu, chỉ thị mọi người tản ra xung quanh để tìm Tùng. Khu vực hang động rất rộng lớn, xung quanh lại thiếu ánh sáng, việc tìm kiếm diễn ra chậm chạp. Ba người gọi to tên Tùng. Nhưng mãi vẫn không có tiếng trả lời.
Đột nhiên Lan bỗng kêu lên mừng rỡ:
- Tìm thấy rồi!
Hoàng và ông Thắng vội chạy lại. Họ phát hiện ra Tùng đang nằm co ro dưới nền đá, gương mặt lộ vẻ hoảng sợ. Lan thốt lên:
- Thì ra anh nằm ở ngay đây. May quá, tôi cứ lo anh đã chết rồi. Ba người bọn tôi gọi anh mãi, sao không trả lời? Mọi việc xong hết rồi. Chúng tôi đã bắt được Huân. Hắn chính là hung thủ giết người. Anh không phải lo lắng gì nữa. Hãy theo chúng tôi trở về thôi.
Tùng gật đầu, gượng ngồi dậy, nhưng chân anh ta ríu lại, không sao đứng lên được. Hoàng liền lại gần, đỡ anh ta đứng lên. Tùng nói thì thào: “Cảm ơn”. Rồi đột nhiên anh ta cầm con dao găm dấu trong người dùng hết sức đâm thẳng vào ngực Hoàng. Hoàng kêu lên một tiếng đau đớn, máu phọt ra tung tóe. Anh đổ gục người xuống nền đá, chiếc đèn pin văng xa, vỡ tan thành từng mảnh. Tùng chồm đến, giật tung khẩu súng Hoàng đeo bên người. Ông Thắng há hốc mồm, đứng ngây như tượng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lan rút phắt khẩu K59 đeo bên hông, gạt chốt an toàn, không cần mất thời gian nhắm bắn cô lập tức nổ súng. Khoảng cách hai bên rất gần, Lan lại là đệ nhất thiện xạ của đội hình sự nên trong điều kiện ánh sáng mờ ảo viên đạn vẫn xuyên trúng bả vai của Tùng khiến hắn rú lên đau đớn. Lan rút còng tay định bắt nhưng Tùng gượng đau nhanh chân trốn vào trong ngách hang, trước khi biến mất hắn vẫn kịp mang theo khẩu súng. Lan giắt súng vào bao, nhào tới ôm cứng lấy Hoàng. Sự dũng cảm mang tính phản xạ có được nhờ quá trình đào tạo khắc nghiệt tan biến. Cô òa khóc nức nở.
Vĩnh đứng ngồi không yên. Anh có cảm giác như mình đã phạm một sai lầm gì đó mà nhất thời không nhận ra. Ánh mắt hiểm độc như mắt rắn của Huân làm anh lo lắng. Vĩnh ngồi xuống, tự tay rót một cốc trà nóng, uống một ngụm cho tỉnh táo rồi tập trung suy nghĩ. Nghĩ tới chuyện gì, anh bỗng đánh rơi cốc nước xuống sàn, đứng phắt lên, nói với giọng run run:
- Vũ Khắc Tùng không phải là nạn nhân. Hắn là đồng phạm với mày.
Huân hấp háy nhìn anh, hỏi lại:
- Sao mày lại nghĩ ra điều đó thế?
- Hành động của Tùng hôm đó thật kỳ lạ. Hắn đi qua đi lại trước cửa nhà chị Nga như thể trêu ngươi. Đúng vào hôm đó mày đã bỏ thuốc độc vào nồi canh. Nếu Tùng không thu hút sự chú ý của gia đình chị Nga thì mày đâu dễ hạ độc được? Phải rồi, tao đã nghĩ đến tình tiết này, nhưng mày đã cố tình nhận hết lỗi về mình, biến Tùng thành nạn nhân. Điều đó đã đánh lạc hướng suy nghĩ của tao. Mày làm vậy với mục đích gì?
Huân phá lên cười sằng sặc.
- Vĩnh, đằng nào thì tao cũng chết, tao muốn kéo theo vài kẻ chết cùng. Tùng sợ nhất là bị bắt. Bây giờ chúng mày lại tự dẫn xác đến, nó nhất định sẽ phản kháng. Nó là dân địa phương, quen thuộc với địa hình hang động trong núi Búp Măng. Hai đứa nhân viên của mày thì ngu ngơ như bò đội nón. Tao thấy mày có vẻ quý cả hai đứa nó lắm. Hãy nhớ thắp hương cho bọn nó hằng năm nhé.
Vĩnh đứng nghe Huân nói, người trào lên nỗi căm giận. Không phải anh căm giận Huân mà anh giận chính mình. Lan nói đúng, anh quá tự hào về trí tuệ bản thân, quá tự tin sau vô số chiến thắng mà chưa một lần thất bại nên đã bị mắc bẫy của tên tội phạm nguy hiểm. Anh sẽ không thể tha thứ cho mình nếu hai người đồng đội gặp nạn.
Vĩnh tự nhủ phải hết sức bình tĩnh. Thời khắc sinh tử này mỗi quyết định của anh đều mang ý nghĩa sống còn. Anh ra lệnh cho những người công an viên của xã túc trực canh gác Thái Bá Huân, không được rời mắt phút nào cho đến khi lực lượng cảnh sát hình sự thành phố đến nơi. Sau đó anh chạy sang trụ sở Ủy ban nhân dân xã Vân Trung chỉ cách đó một trăm mét, tìm gặp chủ tịch ủy ban là ông Nguyễn Chí Công.
Nghe Vĩnh thông báo tình hình, ông Công lo lắng ra mặt. Vĩnh hỏi:
- Anh có nắm được địa hình hang động núi Búp Măng không?
- Mang máng thôi. Trong đó ngóc ngách nhiều, không ai nắm hết được.
- Anh biết được bao nhiêu thì cứ cho tôi biết.
Ông Công liền lấy ra một tờ giấy trắng và vẽ sơ đồ hang Bạch Ngọc lên đó.
- Núi Búp Măng có hai động lớn là động Bạch Ngọc và động Thiên Quang. Nhưng phần lớn mọi người chỉ dừng chân ở động Bạch Ngọc vì địa hình Thiên Quang hiểm trở, khó đi. Động Thiên Quang có một cái ao nhỏ, từ đây có nhiều nhánh tỏa đi khắp nơi. Theo tôi biết có một nhánh lớn đâm ra mặt sau sườn núi.
- Công an xã có bao nhiêu người, được trang bị như thế nào?
- Tính cả anh Thắng nữa là năm. Họ chỉ được trang bị mỗi đồng phục thôi. Anh cũng biết công an xã là lực lượng tình nguyện, không chính quy mà. Xã Vân Trung an ninh rất tốt, nên chúng tôi cũng không nghĩ đến việc tăng cường thêm nhân sự.
- Thế thì không huy động được ai cả. Họ cần phải ở lại để trông coi Huân.
- Chúng ta có thể yêu cầu tuyến huyện chi viện.
- Tôi đã gọi rồi, nhưng phải một tiếng nữa họ mới tới. Chúng ta không có từng đấy thời gian. Tôi phải lập tức đi ngay. Anh cử người thông thuộc địa hình dẫn đường cho tôi, đồng thời bố trí người ứng cứu ở cửa hang, phòng khả năng các đồng đội của tôi quay trở ra.
- Chúng ta có nên cho người vào hang tìm kiếm không?
- Không. Tùng là kẻ giết người nguy hiểm, các anh lại không được đào tạo nghiệp vụ, lớ ngớ vào đó chỉ tìm chết mà thôi. Mình tôi đi được rồi. Anh cho người chặn các con đường vào trong hang Bạch Ngọc, không cho người nào vào, đợi đội cảnh sát hình sự huyện đến để truy bắt Tùng.
Vĩnh cho tay vào túi quần lấy ra con dao bấm. Món quà của Ngọc Lan. Con dao lạnh lẽo, cứng rắn, là đòn sát thủ của anh lúc này.