← Quay lại trang sách

Chương 15

Trong động Thiên Quang, Hoàng nằm dưới nền đá lạnh lẽo, máu ướt đẫm lồng ngực. Ông Thắng xé vạt áo của mình để băng bó cho Hoàng. Lan buộc lớp vải lên vết thương, làm động tác sơ cứu đơn giản. Nhưng lớp vải không cầm được máu. Trong phút chốc màu trắng đã chuyển màu đỏ thẫm. Nhìn Hoàng bắt đầu thất thần, Lan đau lòng thốt lên:

- Anh phải cố lên nhé!

Hoàng nói bằng giọng yếu ớt, Lan phải cúi người xuống mới nghe thấy.

- Anh sắp chết rồi.

- Bậy nào. Chẳng phải anh yêu em hay sao? Em cũng yêu anh. Em đã từng phân vân, nhưng bây giờ thì em biết rõ em muốn gì. Chúng ta sẽ sống bên nhau đến đầu bạc răng long.

- Giá như em nói điều đó sớm hơn, để anh có dịp tận hưởng niềm vui đó. Nhưng chẳng phải em yêu anh Vĩnh sao?

- Anh đúng là con trâu đực ngốc nghếch mà. Em nói thế bao giờ, tất cả là tự anh suy diễn ra. Em chỉ xem anh Vĩnh như người thầy, người anh lớn mà thôi. Mà sao anh nghĩ em có thể yêu anh Vĩnh khi anh ấy đã có gia đình rồi nhỉ? Trí tưởng tượng của anh phong phú quá.

- Vậy đấy. Khi sắp chết con người thường suy nghĩ linh tinh.

- Anh im đi, đừng nói đến từ chết một lần nữa trước mặt em. Bây giờ em và anh Thắng sẽ đưa anh ra khỏi đây.

Lan ra hiệu cho ông Thắng cùng ra sức đỡ Hoàng dậy. Nhưng Hoàng bỗng gạt tay Lan sang một bên bằng một sức mạnh không thể tin được của người kiệt sức sắp chết.

- Mình anh Thắng đi cùng với anh được rồi. Em đuổi theo Tùng đi.

Lan nhìn Hoàng ngỡ ngàng. Trông anh lúc này hoàn toàn tỉnh táo, còn đâu vẻ ngây dại của người mất nhận thức.

- Ồ, ra là từ nãy đến giờ anh lừa em.

- Anh chỉ diễn kịch một chút thôi mà. Khi Tùng đâm anh đã kịp thu mình lại. Anh có thể kiên trì được cho đến khi quay trở lại cửa hang. Em rút lại những lời nói của mình lúc nãy vẫn còn kịp. Anh sẽ coi như chưa nghe thấy gì.

Lan chợt nhận ra người đàn ông mà cô vẫn thường trêu là ngốc này thực ra chẳng ngốc nghếch chút nào. Cô lắc đầu:

- Muộn rồi. Em sẽ không để cho anh tuột khỏi tay mình lần nữa đâu.

- Anh rất vui khi nghe thấy điều đó. Nhưng nhiệm vụ là trên hết. Em phải bắt Tùng quy án. Hắn còn tự do phút nào, còn gây ra tội ác lúc đó.

- Anh muốn đẩy người thương của mình vào chỗ chết sao?

Hoàng cười:

- Vào lúc này em không phải là một cô gái chân yếu tay mềm mà là đại úy Nguyễn Ngọc Lan, đệ nhất xạ thủ và võ sư Taekwondo của lực lượng cảnh sát hình sự. Đến anh đối mặt với em còn sợ. Tùng hại được anh vì hắn có ưu thế bất ngờ, bây giờ ưu thế đó không còn, anh tin em sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Với cả, nếu em biết anh tự đi lại được, em sẽ không chịu đưa anh ra khỏi động mà sẽ quay lại tìm Tùng đúng không?

Lan gật đầu thừa nhận:

- Anh hiểu em lắm. Vậy phiền anh Thắng đưa anh Hoàng ra khỏi đây hộ em.

Lan lấy một cái đèn pin, kiểm tra lại vũ khí. Cô chào hai người đàn ông lần cuối rồi đi thẳng đến ngách hang nơi Tùng bỏ trốn, không hề ngoái đầu lại.

Người dẫn đường cho Vĩnh là một thanh niên tên Bình, tuổi khoảng hơn hai mươi. Trên đường anh ta liến thoắng luôn mồm, nói rằng mình là người nắm vững động Bạch Ngọc nhất huyện này, vì đã có bốn năm kinh nghiệm làm hướng dẫn viên du lịch. Vĩnh chỉ ậm ừ. Hai người chạy được một lúc thì đến sườn núi. Bình vạch đống lá cây làm lộ ra một cửa hang nhỏ cao khoảng một mét. Anh ta nói:

- Cửa hang đây rồi. Hang nhỏ, chúng ta phải đi cúi người. Nhưng đi được một trăm mét thì hang bắt đầu phình to và rẽ nhánh, rất dễ lạc, anh phải bám sát em mới được.

Vĩnh lắc đầu:

- Không được, anh sẽ là người đi trước. Em bám theo sau, đến chỗ rẽ thì bảo anh. Trên đường hạn chế tuyệt đối việc nói chuyện, khi nói không được nói to, tốt nhất là giật áo để báo hiệu cho anh biết.

Bình thắc mắc:

- Sao phải thế hả anh?

- Nếu cậu muốn còn sống mà về với mẹ thì cứ làm y như thế.

Nói rồi Vĩnh lom khom chui vào cửa hang. Bình nhún vai, rồi cũng làm theo.

Đường trong động trơn láng, rất ít gờ lồi ra để làm điểm tựa, nên hai người chỉ có thể đi với tốc độ chậm chạp. Đúng như Bình nói, sau khoảng một trăm mét đầu tiên, hang bắt đầu tỏa nhánh như mê cung, ở nhiều chỗ ngóc ngách bản thân Bình cũng phải dừng lại một lúc lâu mới có thể định hướng. Càng đi sâu vào trong động, không khí càng trở nên ẩm ướt. Những giọt nước chảy xuôi theo vách hang làm áo sơ mi của Vĩnh ướt đẫm.

Đi được một lúc, chính Bình lại là người mất sức trước tiên. Chàng thanh niên này đi chậm lại, đôi lúc mệt quá phải ngồi nghỉ. Vĩnh không có cảm giác mệt mỏi. Anh làm được nghề này không phải chỉ dựa vào tư duy phá án thuần túy. Xét về sức bền, Vĩnh không hề thua kém ai trong đơn vị. Anh bình tĩnh ngồi đợi cho đến khi Bình lại sức, rồi hai anh em lại tiếp tục tiến lên.

Đi thêm được mười lăm phút, Bình thì thào nói sắp đến nơi rồi. Vĩnh gật đầu. Anh bỗng phát hiện ra những dấu máu trên nền hang mà dòng nước chảy ri rỉ chưa kịp xóa đi dấu vết. Anh ra hiệu cho Bình đi chậm lại. Một lúc sau đến ngã ba. Phía tay trái có vết máu. Vĩnh xem xét kỹ lưỡng, rồi ra hiệu cho Bình rẽ sang tay trái.

Trong đêm tối, Tùng lê từng bước, cố tránh những đoạn trơn trượt. Hắn biết rất rõ về hang động trong núi Búp Măng. Nếu còn đủ sức khỏe, có lẽ bây giờ hắn đã thoát được ra ngoài. Nhưng hắn lại đang bị thương. Viên đạn chui sâu vào trong ngực hắn, làm vỡ xương vai, khiến hắn đi lại khó khăn như con thú bị thương. Lũ cảnh sát khốn kiếp. Hắn đã nhắm vào thằng cao to nhất hội, nghĩ rằng hạ được nó rồi thì lão Thắng ngớ ngẩn và con bé yếu đuối kia sẽ hoảng sợ, ai ngờ đứa con gái lại phản xạ nhanh đến thế.

Dường như bọn cảnh sát đang dốc toàn lực truy tìm hắn. Thoát được ba đứa kia rồi, hắn lại phát hiện ra hai thằng khác bám theo. Chúng rất cẩn thận, nói nhẹ, đi khẽ, nhưng trong lòng hang, những tiếng động vang đi rất xa. Sau một lúc yên tĩnh lắng nghe, hắn nhận ra giọng thằng Bình. Hình như nó đang trao đổi với một thằng nào khác. Nếu lúc thường ngày còn khỏe mạnh, Tùng đã chẳng ngại trò một đấu hai. Nhưng sau năm ngày sống chui lủi trong hang, ăn bánh mỳ, uống nước lã cầm hơi, Tùng đã kiệt sức. Vết thương trên vai không ngừng chảy máu càng làm hắn đau đớn và mệt mỏi. Không thể nghĩ đến việc đối đầu với cảnh sát, Tùng nghĩ cách đánh lạc hướng bọn chúng. Hắn rải máu ở đường mé bên trái. Hai đứa đần độn ấy quả nhiên bị đánh lừa một cách dễ dàng. Chúng rẽ trái. Đợi một lúc cho chúng đi rồi, Tùng mới ra ngã ba, đi ngược lại con đường mà chúng vừa rời khỏi.

Tùng tự phụ hắn là kẻ có tài nhưng không gặp thời. Hắn đã từng mơ làm ca sĩ, nhưng có cố tập luyện thế nào hắn cũng không sửa được chất giọng vịt đực mà bố mẹ truyền lại. Rồi sau đó hắn đi làm kinh doanh, nhưng thất bại hết lần này đến lần khác. Tiền đã chẳng kiếm ra, ngược lại còn ôm vào mình một đống nợ. Trong làng này, người có thể cho hắn vay nhiều tiền chỉ có mỗi mình Tuấn. Hắn đã trả hết gốc hết lãi cho thằng khốn nạn ấy, nhưng suốt đời này Tùng cũng không bao giờ quên được những ngày tháng căng thẳng bị thúc nợ, cơm không buồn ăn, đêm ngủ không yên giấc, thậm chí đêm ba mươi Tết còn phải chứng kiến bộ mặt cao ngạo bề trên của Tuấn đến đòi nợ. Buồn cười! Người ta cứ bảo hắn mâu thuẫn với Tuấn vì chuyện con chó. Nhưng con chó chỉ là một phần của câu chuyện mà thôi. Chẳng phải bản thân Tuấn cũng là một con chó đội lốt người sao? Tuấn thính mũi, chỗ nào có hơi tiền là lập tức mò đến, sục mõm vào ăn cho kỳ hết, không để lại cả cặn. Nhưng hắn là một con chó thành đạt, một con chó giàu có, tiền tiêu ba đời không hết, và điều đó càng khiến Tùng tự ái. Ngày còn bé, Tùng đã từng là niềm tự hào của gia đình. Nhưng bây giờ hắn thấy mình chẳng là cái gì trong xã cả. Từ vị trí cậu bé thông minh, học giỏi, được dân làng kỳ vọng sẽ làm ông nọ bà kia, đến bị buộc phải hành nghề sửa xe đối với Tùng là nỗi nhục. Nỗi nhục đó càng sâu sắc thêm khi ngày ngày Tuấn chõ mồm sang chửi đổng, nói kháy, hỏi đểu nhà mày có gì ăn tối nay không? Không có thì sang đây tao cho vay ít tiền. Tao tính lãi ít, chỉ năm phân thôi. Tuấn không biết rằng mỗi lời mỉa mai của hắn đều làm vết thương trong lòng Tùng rách sâu thêm một ít, mãi mãi không lành lại được. Đúng lúc chưa biết làm gì để đáp trả, thằng Huân bỗng mò sang gặp hắn, mang theo một diệu kế. Phải, đúng là diệu kế. Kế này hay ở chỗ hắn chẳng phải làm gì ngoài việc đánh lạc hướng nhưng cũng đủ đưa cả nhà Tuấn vào chỗ chết. Vào cái ngày hôm đó sau khi đã thu hút sự chú tâm của gia đình Tuấn để Huân bỏ thuốc độc vào nồi canh, Tùng lập tức trốn tiệt lên nhà tạo chứng cứ ngoại phạm. Mãi đến khi hàng xóm kêu la ầm ĩ hắn mới lò dò bước xuống, làm ra vẻ ta đây không biết gì. Nhưng rồi hắn lại nghe nói con mụ Nga chưa chết. Thế là thế nào? Lẽ ra con mụ này phải lăn ra chết cùng với chồng chứ. Mụ còn sống thì rách việc rồi, họ sẽ nghi ngờ mình. Mà đúng thế thật, mọi người trong xã đều giữ khoảng cách với hắn. Họ nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ. Trong lúc đang hoang mang, Huân đến, nói rằng mày đang là đối tượng tình nghi số một, mày phải trốn ngay lập tức, nếu không công an đến bắt bây giờ. Hoảng quá, không nghĩ được gì nhiều, Tùng lập tức trốn vào trong động Thiên Quang. Hằng ngày Huân đến mang theo đồ tiếp tế. Tùng hết sức buồn phiền khi biết tin công an thành phố Hà Nội cử lực lượng xuống để điều tra vụ án. Thế thì làm sao mà thoát được? Tất cả việc này đều từ thằng Huân mà ra. Nếu không phải nó đến đánh thức con ác quỷ đang ngủ say trong lòng, thì giờ này Tùng vẫn vợ đẹp con khôn, ngày ăn cơm ba bữa, đâu có phải chạy chui trốn lủi như chó cùng đường thế này? Đang trong lúc không biết tính sao, thì đột nhiên có mấy người đến tìm hắn. Ba đứa, tính cả lão Thắng nữa. Chúng đều là công an cả. Tùng biết nếu hắn theo chúng về thì chắc chắn sẽ bị xử tử hình. Tội hắn, hắn biết rõ lắm, không có hy vọng xin pháp luật khoan hồng. Một liều ba bảy cũng liều. Đã thế thì hắn sẽ giết hết bọn chúng để chạy trốn. Hắn giết được một tên – mà có thực là đã giết được chưa nhỉ – hai tên kia vẫn còn sống. Thật không may, con bé khốn kiếp kịp để lại một viên đạn trên người hắn. Em gái xinh đẹp là thế mà sao bắn súng tài vậy?

Trong đầu nghĩ miên man đủ chuyện, Tùng lê lết đến gần cửa hang. Từ đây hắn đã nghe được tiếng sóng sông Tích Giang vỗ rì rào. Ngoài kia là bầu trời, là tự do. Một sức mạnh sinh ra từ khao khát được thoát khỏi kiếp chui lủi khiến Tùng bước nhanh hơn. Nhưng bỗng từ đâu một người nhảy ra chắn ngay trước mặt hắn. Người này cơ thể không hề cao lớn, mà sao trông đáng ngại đến thế.

Người chặn đường Tùng không phải ai khác chính là Vĩnh. Anh đứng thẳng người chặn ngang ngách hang, nét mặt nghiêm nghị, tay cầm đèn pin soi thẳng vào mắt Tùng. Tùng lóa mắt, phải cúi đầu xuống. Vĩnh nói rõ từng tiếng:

- Vũ Khắc Tùng, định trốn đến bao giờ? Giơ tay chịu trói đi.

Tùng thốt lên đầy vẻ kinh ngạc:

- Là mày, thằng đuổi theo. Chẳng phải mày đã bị tao đánh lừa đi sai đường rồi cơ mà?

- Cái trò mèo đó cũng định mang ra lừa cảnh sát hình sự à? Dấu máu có ở bên trái nhưng chỉ được vài mét là đứt đoạn, ở bên phải có dấu hiệu máu bị xóa nhưng không hết. Tôi chỉ giả vờ bị lừa để anh bạn yên tâm mà chạy thôi. Đi được một lúc là chúng tôi vượt lên chặn đầu. Còn gì để nói nữa không?

- Được rồi, tôi đầu hàng.

Tùng làm bộ giơ tay lên đầu, nhưng tay phải trong chớp mắt rút ra khẩu súng K59, nhằm thẳng vào hướng ánh đèn pin bóp cò. Tùng nhanh, Vĩnh còn nhanh hơn. Anh phi con dao bấm vào cánh tay phải của Tùng làm hắn bật ngửa người ra phía sau. Khẩu súng rơi lăn lóc dưới nền đá. Vĩnh nhặt khẩu súng lên, cầm trên tay, bước về phía tên tội phạm đang lăn lộn rên la.

Nhưng chuyện đời cứ như trêu ngươi. Khi Vĩnh đinh ninh mọi thứ đã kết thúc thì một cái đầu bé xíu bỗng ló ra. Chẳng phải ai khác mà chính là Dũng còi, cậu bé luôn có mặt ở những nơi không nên đến. Dũng nhìn Tùng, ngạc nhiên:

- Chú Tùng, chú chảy máu đấy à?

Như bắt được vàng, Tùng lập tức chồm đến, kéo Dũng vào trong lòng, tay trái rút con dao cắm trên tay phải, ấn vào cổ họng của Dũng, quát lên:

- Tránh đường, không tao giết chết thằng oắt con này bây giờ.

Vĩnh nói lớn:

- Tùng, quay đầu lại là bờ. Đừng phạm thêm tội ác nữa.

- Quay đầu lại là bờ hay là pháp trường? Đừng nói lời vô nghĩa. Không tránh đường, tao giết thằng bé này rồi tự sát.

Tùng nhấn dao vào cổ Dũng rạch một đường nhẹ cho máu rỉ ra. Mắt hằn vằn lên, trông như kẻ điên khùng. Dũng đau quá, khóc ầm lên. Vĩnh thở dài. Anh không đủ tự tin có thể bắn hạ Tùng mà không làm tổn hại đến cậu bé. Không còn cách nào khác, anh phải đứng tránh sang một bên. Tùng ôm Dũng lết nhanh ra cửa động. Từ bên ngoài ánh sáng ùa vào. Tùng mừng rỡ. Hắn chạy ra khỏi hang núi, lao đến chỗ một chiếc thuyền máy đang neo đậu bên bờ sông. Vĩnh bám theo ở phía sau.

Tùng nhảy vọt lên thuyền, muốn kéo cậu bé lên. Nhưng Dũng nhận ra lên thuyền lành ít dữ nhiều. Cậu bé bám chặt lấy cái cọc gỗ dùng để neo thuyền, nhất định không chịu lên. Tùng giằng tay cậu bé ra không được. Trong lúc giằng co, Vĩnh chạy gần đến nơi. Tùng phát khùng, hắn cầm con dao toan đâm cậu bé.

Một tiếng súng nổ khô khốc vang lên. Đó không phải là phát súng của Vĩnh. Viên đạn từ đâu bay đến găm thẳng vào đầu Tùng, đẩy hắn ngã nhào xuống sông. Tùng chết tức thì. Xác hắn nổi lên lềnh phềnh trên mặt sông Tích Giang. Gió thổi rì rào làm mặt nước xao động.

Vĩnh chạy đến ôm lấy Dũng, không để cậu bé nhìn thấy xác người chết. Anh quay đầu lại nhìn về phía tiếng súng. Ở cửa động, Lan đang đứng thẳng người, tay cầm khẩu súng vẫn đang tỏa khói. Cô nhìn anh, gương mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Mái tóc cô tung bay. Trông cô đẹp như một nữ thần. Trong giây phút ấy, Vĩnh không thể không tự hỏi làm sao cô có thể bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách hơn hai trăm mét từ vị trí khó như thế, chỉ với một phát đạn duy nhất?