Chương 12
Việc kết thúc sự nghiệp y tế ngắn ngủi khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm đến không ngờ. Sau khi hoàn thành kỳ nội trú, tôi đã trải qua một thời kỳ mà tôi có thể thấy được mọi thứ đều tuyệt hảo, nhất là khu bị đánh giá thấp ở phía Bắc Manhattan. Lần đầu tiên trong quãng đời trưởng thành, tôi có thể dành một giờ đồng hồ để nói chuyện với một anh chàng trong cửa hàng kim khí về keo sealant. Tôi có thể mắc sai lầm khi sửa chữa gì đó, như nhà vệ sinh, nhưng không để lại hậu quả nghiêm trọng. Tôi chà nhám sàn nhà và sơn tường cho những căn hộ trống trong tòa nhà của tôi, và khi hoàn tất công việc, tôi chuyển đến đó sống. Dựa theo tiêu chuẩn của tất cả các phòng ký túc mà tôi từng trải qua khi tôi còn trẻ và nông nổi, căn hộ của tôi rộng hơn - nhiều nắng, ồn ào và của riêng tôi. Việc sở hữu căn hộ đang sống, hay ngân hàng để nó đứng tên tôi, đã bịt chặt lỗ thủng không ngừng rú rít trong tôi suốt nhiều năm. Celeste làm một tấm rèm bằng máy may của mẹ và đi tàu mang chúng đến đây. Em nhận việc tại một trường tiểu học gần Columbia và bắt đầu dạy đọc và môn họ gọi là Nghệ thuật Ngôn từ trong khi tôi sửa sang các hạng mục khác trong tòa nhà này rồi đến tòa nhà khác được xây bằng đá kết nâu. Tôi không có lý do gì để nghĩ em đã chịu chung sống hòa bình với quyết định của tôi, nhưng em không hỏi tôi về điều đó nữa. Chúng tôi cứ thuận theo dòng sông cuộc đời để tiến về phía trước. Tòa nhà, căn hộ, công việc của em, mối quan hệ của chúng tôi, tất cả đều đang gắn kết một cách chặt chẽ với những lý lẽ không thể bác bỏ. Celeste thích kể câu chuyện của chúng tôi dưới dạng một phiên bản thật nhẹ nhàng, ủy mị, chúng tôi mỗi người chọn con đường riêng sau khi em tốt nghiệp đại học như thế nào, là nạn nhân của thời gian và hoàn cảnh ra sao, rồi giữa thế giới rộng lớn, chúng tôi lại tìm thấy nhau tại đám tang của thầy Martin như thế nào. “Đấy là sự sắp đặt của số phận,” em nói, dựa vào tôi.
Vậy nên câu chuyện về Fluffy trôi tuột khỏi tâm trí tôi. Tôi không nghĩ gì đến cô cho đến nhiều tháng sau khi Maeve xuất viện, chuông điện thoại reo. Tôi nhấc máy, một giọng nói cất lên: “Đấy có phải số của Danny không?” và tôi nhận ra Fluffy giống như Maeve đã nhận ra cô khi thấy cô trên đường VanHoebeek. Tôi biết cô ấy đã chần chừ rất lâu, lấy hết can đảm để gọi cho tôi và tôi biết chúng tôi sẽ uống cà phê ở cửa hàng bánh Hungary dù tôi có muốn hay không. Chống lại nó chỉ tổ phí công.
Chưa bao giờ tiệm Cửa hàng bánh ngọt ở trong tình trạng vắng khách. Fluffy đến sớm và đợi để có chỗ ngồi bên cửa sổ. Thấy tôi đi xuống vỉa hè, cô ấy đã gõ vào kính ra hiệu và vẫy tay chào. Cô lục tục đứng dậy khi thấy tôi tiến đến phía mình. Tôi tự hỏi dựa vào miêu tả của Maeve liệu tôi có nhận ra cô. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô có thể nhận ra tôi nhờ vào dáng hình thời tôi lên bốn.
“Tôi có thể ôm cậu không?” Cô ấy ngại ngần đề nghị. “Liệu có được không?”
Tôi vòng tay ôm lấy cô vì không biết phải từ chối thế nào. Trong ký ức của tôi, Fluffy là một người khổng lồ, ngày càng cao to. Thực ra cô là một phụ nữ nhỏ nhắn và mềm mại. Cô mặc quần vải với chiếc áo cardigan xanh mà Maeve đã nhắc đến. Cô áp mặt vào cổ tôi rồi buông ra tắp lự.
“Trời ơi!” Cô ấy nói, đưa tay phẩy phẩy để cảm xúc dịu lại, đôi mắt màu xanh lục hoen lệ. Cô ấy ngồi xuống, trước mặt là cà phê và bánh Đan Mạch. “Tôi xúc động quá. Tôi coi cậu như con mình vậy, cậu biết đấy. Tôi coi tất cả những đứa bé mình trông như con, nhưng cậu là đứa trẻ đầu tiên mà tôi chăm sóc. Khi đó, tôi không biết rằng mình không nên dành hết tình cảm cho một đứa trẻ không phải con mình. Điều đó không khác gì tự sát. Nhưng lúc đó tôi cũng chỉ là một đứa trẻ, mẹ cậu đã qua đời, chị cậu thì bị bệnh, còn cha cậu...” Cô ấy bỏ qua phần nói về cha tôi. “Tôi có rất nhiều lý do để thương yêu cậu.” Cô ấy dừng lại đủ lâu để uống hết cốc nước mát, rồi lấy giấy thấm lên môi. “Ở đây nóng nhỉ? Mà chắc là do tôi. Tôi hồi hộp quá.” Cô ấy phe phẩy cổ áo. “Tôi hồi hộp, với cả cũng đang ở tuổi tiền mãn kinh nữa. Tôi có thể nói vậy với cậu chứ? Cậu là bác sĩ mà nhìn cứ như học sinh cấp ba ấy. Danny thật sự là bác sĩ ư?”
“Vâng.” Chẳng có ích gì khi kể cho cô ấy sự thật.
“Tốt quá! Tôi rất mừng cho cậu. Chắc cha mẹ cậu rất tự hào về cậu. Tôi có thể nói gì được chứ? Tôi ngồi đây, nhìn cậu và thấy cậu có khuôn mặt điển trai. Tôi không biết mình mong đợi điều gì nhưng nhìn cậu như thể không tì vết vậy.”
Tôi đã định chỉ ra vết sẹo nhỏ nơi lông mày nhưng rồi quyết định đấy không phải là một ý hay. Cô bồi bàn Lizzy có mái tóc đen được túm đuôi ngựa mà tôi quen mang ra một tách cà phê và một chiếc bánh muffin đặt trước mặt tôi. “Mới ra lò,” cô nói rồi rời đi.
Fluffy nhìn thái độ của Lizzy vẻ nghi kỵ. “Ở đây họ biết cậu sao?”
“Cháu sống ngay gần đây.”
“Trông cậu thật đẹp trai,” cô ấy khen. “Phụ nữ sẽ muốn kết hôn với một cậu chàng đẹp trai như thế này. Maeve nói cậu đã có bạn gái, cô ấy nghĩ bạn gái cậu cũng xoàng thôi, nếu cậu không biết. Nhưng đó không phải việc của tôi. Tôi thấy rất mừng khi không làm hỏng khuôn mặt cậu. Lần cuối tôi nhìn thấy cậu, cậu đang gào khóc, khuôn mặt thì bê bết máu. Sau đó, Jocelyn phóng tới và đưa cậu đến bệnh viện. Tôi tưởng mình đã giết chết cậu rồi, với lượng máu chảy ra đó, nhưng hóa ra cậu vẫn ổn.”
“Cháu ổn.”
Cô ấy mím môi như muốn nở một nụ cười. “Sandy nói với tôi rằng cậu ổn nhưng tôi không tin. Cô ấy còn có thể nói gì khác chứ? Tôi đã đem gánh nặng này theo mình suốt nhiều năm. Tôi luôn cảm thấy thật tệ hại. Tôi không giữ liên lạc với họ, cậu biết đấy. Một khi đã chuyển đến thành phố nghĩa là tôi để quá khứ lại phía sau. Nhiều lúc phải để quá khứ ở đúng nơi nó thuộc về.”
“Chắc chắn rồi.”
“Điều ấy khiến tôi nghĩ đến cha cậu.” Cô ấy uống nốt cốc nước. “Maeve kể với tôi rằng ông ấy đã chết. Tôi rất tiếc về điều đó. Cậu biết là cậu rất giống ông ấy chứ? Ba đứa con tôi đều thật kỳ lạ. Chúng chẳng giống tôi hay cha chúng. Bobby Dicamillo là người Ý. Fiona Dicamillo là một cái tên kỳ lạ. Tôi không kể cho Bobby chuyện của tôi với cha cậu.” Cô ấy ngưng bặt, cổ đỏ lựng. Cơ thể cô phản bội cô mọi lúc, mọi nơi. Mọi cảm xúc đều được thể hiện rất rõ trên khuôn mặt. “Maeve đã kể với cậu chuyện đó chứ? Về cha cậu và tôi?”
“Vâng.”
Fluffy thở dài, lắc đầu. “Chúa ơi, tôi tưởng tôi sẽ là người đầu tiên làm việc đó. Bobby không cần biết chuyện đó. Cậu cũng không cần biết nhưng giờ chuyện cũng đã rồi. Khi đó tôi chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch. Tôi nghĩ cha cậu sẽ kết hôn với tôi. Tôi ngủ ở tầng hai, phòng ngay cạnh hai cô cậu và nghĩ rằng chỉ cần đi bộ qua hành lang là giải quyết được mọi vấn đề. Haizz!”
Nhân viên phục vụ ở cửa hàng bánh Hungary đang phải lách người đi qua các bàn, bình cà phê giơ cao. Mọi người phải len lỏi giữa đám đông chật ních. Ánh sáng tràn vào khắp các bàn làm bằng formica, chạm đến đống đồ bằng bạc rồi tiến đến đống cốc sứ trắng dày nhưng tôi chẳng nhìn thấy gì cả. Tôi như đang trở lại căn bếp trong Ngôi nhà của Người Hà Lan và Fluffy cũng ở đó.
“Sáng hôm đó,” cô nói, gật đầu với tôi để chắc rằng tôi hiểu cô muốn nhắc đến buổi sáng nào, “cha cậu và tôi cãi nhau và tôi đã không nghĩ được gì cả. Tôi không muốn chối bỏ lỗi lầm của mình, tôi chỉ muốn nói rằng lúc đó tôi không còn là chính mình.”
“Hai người cãi nhau vì chuyện gì?” Tôi đưa mắt qua quầy bánh, những chiếc bánh trong đó cao gấp đôi bình thường.
“Về việc chúng tôi sẽ không kết hôn. Ông ấy sẽ không ngỏ lời và lúc đó là năm 1950, 1951. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng tôi sẽ không kết hôn. Tôi đang ở trên giường của ông ấy, xin hãy tha thứ cho tôi vì đã nói vậy, còn ông ấy đã dậy để thay đồ. Lúc đó tôi đã rất hạnh phúc khi nói rằng chúng tôi nên bắt đầu sửa soạn dần. Ông ấy đáp lại là: ‘Sửa soạn cái gì cơ?’”
“Ôi,” tôi nói, cảm thấy khó chịu với sự tự nhiên của cô.
Fluffy nhướn mày, đôi mắt màu xanh lục mở to hết cỡ. “Việc ông ấy không chịu kết hôn với tôi đã quá tệ rồi, nhưng lý do còn...” Cô ngưng bặt rồi bắt đầu dùng nĩa xiên hết miếng bánh này đến miếng khác. Cuối cùng, cô ăn hết cả cái bánh. Chỉ có vậy. Fluffy, người không ngừng nói từ lúc tôi bước vào cửa, lại im lặng như một con ngựa máy đang cần bỏ thêm xu. Tôi cứ đợi cô kể tiếp chuyện.
“Cô có định kể cho cháu tiếp không?”
Cô gật đầu, nguồn năng lượng mạnh mẽ đã thôi thúc cô làm điều đó. “Tôi có rất nhiều điều muốn nói với cậu,” cô nói.
“Cháu vẫn đang nghe.”
Cô nhìn tôi dò xét, như thể cô gia sư nhìn đứa học trò khéo miệng. “Cha cậu nói rằng ông ấy không thể kết hôn với tôi vì ông ấy và mẹ cậu vẫn đang là vợ chồng.”
Đó là điều mà tôi chưa từng nghĩ đến. “Họ vẫn là vợ chồng sao?”
“Tôi sẵn sàng sống vô luân, tôi nghĩ điều đó không có vấn đề gì. Tôi ngủ với người đàn ông mà tôi chưa kết hôn - được rồi, không sao, đấy là sai lầm của tôi và tôi sẽ sống với điều đó. Nhưng tôi nghĩ cha cậu đã ly dị. Tôi sẽ không bao giờ lên giường với người đàn ông đã có vợ. Cậu tin tôi chứ?”
Tôi nói rằng tôi tin cô, tất nhiên rồi. Nhưng tôi không nói với cô rằng một người đàn ông muốn ngủ với cô bảo mẫu trẻ đẹp ở phía bên kia hành lang không bao giờ có ý định kết hôn với cô. Còn lời nói dối nào hoàn hảo hơn là ông vẫn đang kết hôn chứ? Cha tôi không có vẻ gì là sùng đạo, nhưng ông có đủ niềm tin tôn giáo để không sống đa thê. Andrea quá thông minh khi cưới một người đàn ông đa thê và luật sư Gooch đã quá tỉ mỉ khi để ý đến chi tiết này.
“Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì chống lại mẹ cậu. Tôi thích cha cậu, đúng vậy. Ông ấy đẹp trai, có nét buồn và có tất cả những thứ mà những cô gái tuổi đó cho là quan trọng nhưng tôi yêu Elna Conroy. Tôi chưa bao giờ muốn thay thế bà ấy, không ai có thể làm điều đó. Tôi đã chăm sóc cậu, chị gái cậu và cha cậu theo cách bà ấy muốn. Trước khi rời đi, bà ấy đã rất lo lắng cho cậu. Bà ấy yêu ba người rất nhiều.”
Trước khi kịp hỏi điều gì, tôi cảm thấy có một bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai mình. “Danny! Trò được nghỉ hả?” Tiến sĩ Able tươi cười rạng rỡ hỏi thăm tôi. “Đáng lẽ ta nên gặp trò nhiều hơn vì trò đã học xong nội trú chứ nhỉ? Ta có nghe nhiều người kể chuyện về trò.”
Fluffy và tôi đang ngồi đối diện nhau. Có hai chỗ trống ở hai bên đã được bày biện sẵn thìa và khăn mà tôi mong ông không nhìn ra. “Chào Tiến sĩ Able,” tôi đáp. “Đây là bạn em, Fiona.”
“Cứ gọi tôi là Morey.” Tiến sĩ Able nghiêng người qua bàn để bắt tay cô.
“Còn tôi là Fluffy.”
Morey Able mỉm cười gật đầu. “Chà, tôi thấy hai người đang có việc. Danny, trò sẽ không bắt ta phải theo dấu trò chứ?”
“Không đâu ạ. Cho em gửi lời chào đến cô Able ạ.”
“Cô Able biết ai đã sở hữu những bãi đậu xe đó,” ông nói và cười lớn. “Có thể trò sẽ không nhận được lời mời đến Lễ Tạ ơn năm nay.”
“Tốt,” Fluffy đáp lại thầy. “Vậy thì Danny có thể đến dự Lễ Tạ ơn cùng chúng tôi.”
Khi thầy rời di, Fluffy bắt đầu nhận ra rằng thời gian của chúng tôi ở cửa hàng bánh Hungary là có hạn. Cô quyết định đi thẳng vào vấn đề. “Cậu biết không, mẹ cậu đang sống ở đây,” cô ngập ngừng. “Tôi đã nhìn thấy bà ấy.”
Lizzy nghiêng người đi qua, nghiêng bình cà phê vào chiếc cốc của tôi. Tôi lắc đầu trong khi Fluffy nâng cốc của cô lên để lấy thêm. “Cái gì cơ?” Cơn gió lạnh tràn vào cửa căn phòng đang ấm áp. Bà ấy đã chết, tôi gào thét trong tâm trí, chắc chắn bà ấy đã chết rồi.
“Tôi không thể kể chuyện đó với chị gái cậu. Tôi không muốn bệnh tiểu đường của cô ấy trở nên tệ hơn.”
“Biết mẹ mình ở đâu không làm bệnh tiểu đường của chị ấy tệ hơn,” tôi nói, cố gắng áp dụng thuyết logic vào cuộc trò chuyện mà chẳng có chút logic nào.
Fluffy lắc đầu. “Chắc chắn là vậy. Cậu không biết được cô ấy đã ốm nặng thế nào đâu. Lúc đó cậu còn quá nhỏ. Mẹ cậu cứ về nhà rồi đi, về rồi đi và cuối cùng, khi bà ấy rời đi để tốt cho mọi người, Maeve đã ốm thập tử nhất sinh. Thật là thế đấy. Sau đó, cha cậu nói với mẹ cậu rằng bà sẽ không bao giờ được về nhà nữa. Ông đã viết một bức thư cho mẹ cậu khi Maeve đang nằm viện. Tôi biết chuyện đó. Ông ấy nói với mẹ cậu rằng bà ấy đã giết chết hai bọn cậu.”
“Hai bọn cháu?”
“Chà, thì,” cô ấy phân trần, “không phải cậu. Ông ấy chỉ nói vậy để khiến mẹ cậu cảm thấy có lỗi hơn. Nếu cậu hỏi ý kiến tôi thì tôi thấy ông ấy chỉ tìm cách để bà ấy quay lại mà thôi. Ông ấy làm sai mọi chuyện.”
Nếu có ai hỏi tôi một tiếng trước cuộc gặp mặt này rằng tôi cảm thấy thế nào về mẹ mình thì tôi thề rằng tôi chẳng có cảm xúc gì. Điều đó khiến tôi không hiểu nổi cơn thịnh nộ đang dấy lên trong mình lúc này. Tôi đưa tay lên ngăn Fluffy nói tiếp để có thể bắt kịp câu chuyện, cô ấy đưa tay lên chạm nhẹ vào lòng bàn tay tôi như thể chúng tôi đang đo chiều dài của những ngón tay. Có lẽ vì thấy một sinh viên ngồi cách đó hai bàn, cậu trạc tuổi tôi hồi đó, tôi như thấy mình đang đứng trước cửa phòng thầy Morey Able.
Mô cồi sao? Ông đã hỏi tôi vậy.
“Bà ấy đang ở đâu?” Tôi chợt nhìn quanh bởi biết đâu mẹ sẽ đi vào tiệm bánh này, kéo một chiếc ghế ra, biết đâu cuộc sum họp này là sự sắp đặt cho điều bất ngờ kinh khủng nào đó.
“Tôi không biết hiện bà ấy đang ở đâu. Tôi đã gặp bà hơn một năm trước, có lẽ là hai năm trước. Tôi nhớ ngày tháng tệ lắm. Tôi chắc chắn mình đã thấy bà ở Bowery. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe buýt và thấy bà ấy, Elna Conroy. Bà ấy cứ đứng vậy như thể đang đợi tôi. Trái tim tôi như ngưng đập.”
Tôi thở phào như trút được gánh nặng trong lòng. “Ý cô là cô nhìn thấy một người giống mẹ cháu khi cô ngồi trên xe buýt sao?” Ý nghĩ nhìn thấy ai đó bạn quen qua cửa sổ xe buýt có vẻ xa vời, nhưng tôi không bao giờ đi xe buýt và nếu có, tôi cũng nghĩ mình sẽ không nhìn ra ngoài cửa sổ.
Fluffy đảo mắt. “Chúa ơi! Tôi đâu phải là một con ngốc, Danny. Tôi xuống xe, quay lại và thấy bà ấy.”
“Đúng là bà ấy sao?” Elna Conroy, người đã trốn chạy trong đêm tối đến Ấn Độ, bỏ lại chồng và hai đứa con thơ đang say giấc, đang ở Bowery sao?
“Bà ấy vẫn vậy, tôi thề. Tóc bà ấy đã điểm bạc và tết tóc kiểu mà Maeve hay làm. Cả hai đều có mái tóc kỳ cục.”
“Bà ấy còn nhớ cô không?”
“Tôi không khác xưa là mấy,” Fluffy nói.
Còn tôi đã thay đổi rất nhiều.
Fluffy đổ cà phê vào cốc nước của mình để đá tan ra. “Điều đầu tiên bà ấy hỏi là về cậu và Maeve, tôi không biết tin tức gì nên chẳng biết trả lời sao. Tôi thậm chí còn không biết cô cậu sống ở đâu. Sự hổ thẹn ùa về trong tôi như thể mọi thứ vừa xảy ra ngày hôm qua. Tôi sẽ không bao giờ vượt qua cảm giác đó. Nghĩ đến việc đã từng bị đuổi là tôi nghĩ đến lý do tại sao tôi lại bị đuổi và tôi đã không ở lại chăm sóc cậu như đã hứa với bà.” Sự đau khổ của cô như dày đặc trong không khí, lan tỏa đến trái tim tôi.
“Chúng cháu là con bà ấy. Đáng lẽ bà ấy nên ở lại và tự tay chăm sóc chúng cháu.”
“Bà ấy là một người phụ nữ tuyệt vời, Danny à. Thời gian đó bà ấy đã phiền muộn và khổ sở biết nhường nào.”
“Phiền muộn khi phải sống ở Ngôi nhà của Người Hà Lan sao?”
Fluffy cúi gằm xuống đĩa bánh đã hết nhẵn. Đấy không phải lỗi của cô ấy. Ngay cả khi cô ấy đánh tôi, ngay cả khi cô ấy bị tống ra đường vì điều đó. Tôi rất ít khi tha thứ cho ai nhưng tôi đã quyết định tha thứ cho Fluffy.
“Thật khó để cậu có thể hiểu được điều đó,” cô nói. “Bà ấy không thể sống một cuộc sống như vậy. Giờ bà ấy phục vụ xúp từ thiện cho người nghèo. Bà ấy đang cố gắng bù đắp cho những gì mình đã gây ra.”
“Bà ấy muốn bù đắp cho ai? Cho cháu hay cho Maeve?”
Fluffy suy nghĩ rồi đáp: “Cho Chúa, tôi đoán vậy. Chẳng có lý do nào khác khiến bà ấy đến Bowery.”
Tôi đã mua bất động sản ở Harlem và Washington Heights nhưng sẽ không bao giờ chạm vào bất kỳ nơi nào ở Bowery. “Mẹ cháu rời Ấn Độ khi nào?”
Fluffy xé hai gói đường, cho vào ly cà phê rồi khuấy đều. Tôi muốn nói với cô ấy rằng sẽ ngon hơn nếu bỏ đường vào khi cà phê còn nóng. Thực ra tất cả những gì tôi muốn thảo luận với cô là cách thức hòa tan đường. “Từ lâu rồi. Bà ấy nói bà ấy đã về đây rất nhiều năm rồi. Bà ấy nói mọi người ở đó rất tốt với bà. Cậu có tưởng tượng được không? Bà ấy rất vui khi ở lại đó nhưng bà ấy phải đến những nơi cần đến.”
“Miễn là không phải Elkins Park.”
“Bà ấy từ bỏ mọi thứ, cậu phải hiểu cho bà ấy. Bà ấy từ bỏ gia đình và ngôi nhà đó để có thể giúp đỡ người nghèo. Bà ấy sống ở Ấn Độ và chỉ có Chúa mới biết còn những nơi kinh khủng nào khác nữa. Giờ bà ấy sống ở Bowery, cái nơi bốc mùi khủng khiếp đó rặt lũ rác rưởi và những người khốn cùng. Bà ấy phục vụ xúp cho đám nghiện ma túy và nghiện rượu. Nếu đấy không phải là hối hận thì tôi không biết phải gọi là gì.”
Tôi lắc đầu. “Đó là ảo tưởng chứ không phải hối hận.”
“Tôi ước mình có thể nói chuyện với bà ấy nhiều hơn,” Fluffy nói, cảm thấy bị tổn thương sâu sắc. “Nhưng bấy giờ đã muộn, tôi lại phải đi làm. Giờ tôi là bảo mẫu. Tôi làm nơi này nơi nọ để tránh cảm thấy gắn bó quá sâu đậm với bất kỳ đứa trẻ nào. Nói thật thì lũ trẻ sẽ bò khắp nhà và tôi không thoải mái lắm khi mình thì cứ đứng đó. Ngay khi tôi có ý nghĩ đó, bà ấy nói rằng sẽ tiễn tôi ra bến xe buýt. Bà ấy khoác tay tôi như thể tôi với bà là bạn cũ. Bà ấy nói sẽ làm việc ở đây một thời gian và tôi có thể ghé qua làm cùng hoặc thăm bà bất cứ lúc nào. Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ tới gặp lại bà vào ngày nghỉ nhưng Bobby không muốn vậy. Anh ấy bảo tôi không việc gì phải chuẩn bị bữa trưa cho mấy gã nghiện.”
Tôi ngồi lại xuống ghế, cố gắng tiếp nhận mọi chuyện. Tôi thấy mừng vì Maeve không đến thành phố. Tôi không muốn chị nhìn ra cửa sổ xe buýt và thấy mẹ chúng tôi trên phố. “Cô có biết giờ mẹ cháu ở đâu không?”
Cô ấy lắc đầu. “Đáng lẽ tôi phải gặp cậu sớm hơn để có thể nói cho cậu biết. Cũng không khó để tìm được hai người. Tôi cảm thấy tệ quá.”
Tôi ra hiệu cho Lizzy tới thanh toán. “Nếu mẹ muốn gặp chúng cháu, bà ấy sẽ tự tìm gặp. Như cô đã nói, không khó gì để tìm gặp được bọn cháu.”
Fluffy vần vò mảnh giấy ăn. “Tin tôi đi, tôi hiểu mọi người phải trải qua khoảng thời gian tồi tệ thế nào. Tôi đã ở đó và chứng kiến mọi chuyện. Nhưng lời mẹ cậu có sức thuyết phục hơn, chỉ vậy thôi.”
Tôi để tiền trên bàn, đáp: “Vậy thì cháu mong bà ấy sẽ thích điều đó.”
Tôi nhìn đồng hồ, nhận ra mình đã bị muộn. Tôi lên lịch một cuộc họp với nhà thầu vì nghĩ chắc cuộc gặp của tôi với Fluffy sẽ không quá lâu. Cô ấy đã đi bộ qua hai dãy nhà cùng với tôi trước khi nhận ra mình đi nhầm đường. Fluffy nắm lấy tay tôi, van nài: “Tôi có thể gặp lại cậu chứ, phải không cậu Danny? Maeve có số của tôi. Tôi muốn gặp cả hai cô cậu. Tôi muốn cô cậu gặp các con tôi. Chúng là những đứa trẻ rất dễ thương, như cậu và chị gái cậu vậy.”
Maeve đã đúng. Không chỉ chuyện tôi nên gặp Fluffy mà còn chuyện tôi không còn thấy giận cô ấy nữa. Cô ấy ở trong một tình huống bất đắc dĩ. Không ai trách cô ấy về những gì đã xảy ra. “Cô có bỏ chúng không?”
“Ai cơ?”
“Lũ trẻ tuyệt vời nhà cô,” tôi nói. “Cô có rời đi và bỏ chúng lại, không bao giờ để cho chúng biết rằng mình sống hay chết? Cô có bỏ lại chúng trước khi chúng đủ tuổi để nhớ mặt cô không? Để chúng lại cho một mình Bobby nuôi dạy?”
Những lời đó như cú đánh trí mạng, khiến Fluffy phải lùi lại một bước. “Không,” cô thừa nhận.
“Vậy cô là người tốt chứ không phải mẹ cháu,” tôi nói.
“Ôi, Danny,” giọng cô nghẹn lại.
Fluffy ôm tôi thay lời tạm biệt. Fluffy bước đi mà cứ ngoái lại nhìn tôi mãi như thể muốn trở lại quá khứ trong một vòng lặp vô tận.
Sự thật là tôi cũng đã gặp mẹ tôi chỉ là lúc ấy tôi không nhận ra. Lúc đi bộ xuống đường 116 sau khi Fluffy rời đi, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng điều đó đã xảy ra. Đó là một đêm như thường lệ tại phòng cấp cứu ở Bệnh viện Ablert Einstein hai, ba năm về trước. Phòng chờ đông nghịt bệnh nhân, chật kín chỗ. Cha mẹ ôm những đứa trẻ vào lòng, dỗ dành chúng trong vòng tay. Vài người tựa vào tường, chảy máu và rên rỉ rồi nôn mửa đầy người, một đêm thứ Bảy như thường lệ tại Câu lạc bộ Súng và Dao. Lúc đó tôi vừa khám cho một người phụ nữ bị dập đường thở (do đập ngực vào vô lăng? Hay do bạn trai bạo hành?), khi đưa ống nội soi vào đường mũi của cô, tôi phát hiện cả hai dây thanh quản đã đứt. Máu và đờm bắn tung tóe, phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể đặt được ống nội khí quản. Hoàn thành thủ thuật xong, tôi vào phòng chờ và xem ai là người nhà bệnh nhân. Tôi vừa gọi tên cô trên bệnh án thì một người phụ nữ đứng sau vỗ vai tôi và gọi: “Bác sĩ ơi.” Mọi người đều làm vậy, bệnh nhân và người nhà bệnh nhân. Họ cầu xin đi cầu xin lại: “Bác sĩ ơi”, “Y tá ơi”, “Bác sĩ ơi”, “Y tá ơi”. Phòng cấp cứu ở Bệnh viện Ablert Einstein là nơi có cả núi yêu cầu của bệnh nhân, mẹo là tập trung vào việc mình làm, mặc kệ các việc khác. Nhưng khi tôi quay lại, người phụ nữ đó đã nhìn tôi bằng một ánh mắt như thể... Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Ngạc nhiên? Sợ hãi? Tôi nhớ rằng mình đã quệt tay lên mặt để xem trên mặt có dính máu không. Việc này đã từng xảy ra. Bà ấy cao và trông gầy một cách thảm hại, đối với tôi, trông bà như một bệnh nhân ung thư phổi giai đoạn cuối hoặc bị bệnh lao. Trông bà chẳng khác gì những bệnh nhân khác trong phòng chờ này. Lý do duy nhất khiến tôi lưu tâm đến bà là do bà gọi tôi là Cyril.
Tôi hỏi làm thế nào bà biết cha tôi, nhưng rồi một người đàn ông ở đó nhận cô gái tôi vừa đọc tên là bạn gái anh ta. Tôi đưa anh ta vào phòng chờ và tự hỏi liệu có phải anh ta đã bóp cổ cô gái không. Tôi ở trong phòng chờ chưa đầy một phút và khi có cơ hội tự vấn về người phụ nữ tết tóc đuôi sam đã gọi tôi bằng tên cha thì bà ấy đã biến mất tự lúc nào, thế là tôi hết hứng thú với việc đó. Tôi không thắc mắc liệu bà có phải là người đã từng thuê một trong những tòa nhà của Conroy hay là người mà ông quen ở Brooklyn không. Tôi chưa từng nghĩ bà là mẹ tôi. Giống như những bác sĩ khác làm việc trong phòng cấp cứu, tôi quyết tâm giải quyết những vấn đề ở ngay trước mắt và hoàn thành công việc cho đến hết đêm.
Lớn lên trong cảnh mẹ bỏ sang Ấn Độ, bặt vô âm tín, đó là một điều tồi tệ - như thể mọi thứ đều khép lại, tất cả đã chết. Nhưng phát hiện ra bà ấy đang sống cách đó mười lăm trạm dừng từ trạm xe lửa Số 1 đến trạm Canal mà không liên lạc thì quả là kinh khúng. Bất kể những ý tưởng lãng mạn mà tôi nuôi dưỡng bấy lâu, bất kể những lời bào chữa hay sự dung thứ mà trái tim tôi biện minh thay mẹ, chúng cũng bị thổi bay nhanh chóng.
Nhà thầu đã đợi tôi ở sảnh khi tôi đến nơi và chúng tôi lại nói về những khung cửa sổ đã sắp long ra khỏi bức tường gạch phía mặt tiền tòa nhà. Anh ta vẫn ở lại đó đo đạc một tiếng sau khi Celeste từ trường về. Em hớn hở, vui vẻ với mái tóc vàng rối bời vì gió. Em kể cho tôi nghe về những đứa trẻ trong lớp em, chúng đang cắt hình lá từ mấy tấm giấy đề can và in tên lên đó để em có thể làm một cái cây danh sách lớp trên cửa ra vào. Tôi không nghe thấy gì nhiều mà chỉ cảm thấy giọng nói dễ chịu của em, và tôi biết Celeste sẽ luôn ở đó. Em chứng minh lòng chung thủy của mình hết lần này đến lần khác. Nếu những người đàn ông thường có xu hướng lấy người giống mẹ mình thì đây là cơ hội của tôi để làm điều ngược lại.
“À!” Em thả cặp sách xuống sàn rồi rướn người lên hôn tôi. “Em nói nhiều quá! Em cứ như trẻ con vậy, nhắng cả lên. Kể em nghe thế giới của người trưởng thành đi. Kể em nghe chuyện ngày hôm nay của anh nào.”
Nhưng tôi không kể cho em bất cứ điều gì, chuyện ở cửa hàng bánh Hungary, Fluffy hay mẹ tôi. Thay vào đó, tôi nói với em rằng tôi đang suy nghĩ và thấy rằng đã đến lúc thích hợp để kết hôn.