- 3 -
Gia đình Chandler thuê đất của ông Vogel ở Jonesboro, người tôi chưa bao giờ gặp. Tên ông hiếm khi được nhắc tới, nhưng mỗi khi được nói thoáng qua, trong câu chuyện thường đi kèm với sự kính trọng và nể sợ. Tôi nghĩ ông là người giầu nhất thế giới. Pappy và bà nội đã thuê đất từ trước thời kỳ khủng hoảng kinh tế xuất hiện sớm và ra đi muộn ở vùng nông thôn Arkansas. Sau ba mươi năm lao động miệt mài, họ đã mua được của ông Vogel ngôi nhà và ba mẫu đất xung quanh. Họ cũng làm chủ máy kéo hiệu John Deere, hai đĩa bừa, máy gieo hạt, toa moóc chở bông, một xe moóc phẳng, hai máy kéo sợi, xe bò, và xe tải. Cha có một thoả thuận không rõ ràng cho phép quyền sở hữu vài tài sản trong số này. Các văn bản chứng từ về đất đai đều đứng tên Eli và Ruth Chandler. Những nông dân duy nhất làm ra tiền là chủ đất. Còn nông dân thuê đất, giống chúng tôi, cố gắng để phá vỡ quy luật. Nông dân lĩnh canh nhận về mình phần cực nhọc nhất và bị cảnh bần cùng vĩnh viễn đe dọa. Mục đích của cha là làm chủ bốn mươi mẫu đất, không phải trả tiền và không nợ nần. Giấc mơ của mẹ rất kín đáo, chỉ chia sẻ với tôi khi tôi lớn hơn. Tôi biết mẹ mong mỏi được thoát khỏi cuộc sống nông thôn và quyết định là tôi sẽ không phải làm nghề nông. Khi tôi bảy tuổi, mẹ đã đặt niềm tin vào tôi. Mẹ thấy hài lòng khi những người Mexico đã sắp xếp xong xuôi và bảo tôi đi tìm cha. Chiều đã muộn, mặt trời đang khuất sau hàng cây dọc bờ sông St.- Francis, và cũng là lúc cha vác bao tải bông cuối cùng sau một ngày làm việc. Tôi đi chân đất dọc theo đường đất giữa hai cánh đồng, nhớn nhác tìm cha. Đất sẫm màu và màu mỡ, đất trang trại vùng đồng bằng châu thổ cho hoa lợi đủ để cột chặt bạn vào nó. Phía trước, tôi thấy toa moóc chứa bông, và tôi biết cha đang tiến đến đó. Cha tôi, Jesse Chandler, là con trai lớn của ông bà nội. Em trai cha, chú Ricky, mười chín tuổi, hiện đang chiến đấu tận Triều Tiên. Hai chị gái của cha đã rời trang trại ngay khi tốt nghiệp trung học. Cha không trốn chạy. Cha kiên quyết trở thành nông dân giống ông nội và cụ cố, ngoại trừ cha là người Chandler đầu tiên được làm chủ vùng đất của mình. Tôi không biết cha có mơ về một cuộc sống thoát khỏi đồng áng không. Giống ông nội, cha cũng từng là cầu thủ bóng chày xuất sắc, và tôi chắc cha cũng từng ước đạt vinh quang. Nhưng cha bị một viên đạn Đức xuyên qua bắp đùi ở Anzio vào năm 1944, và sự nghiệp bóng chày kết thúc. Cha đi hơi khập khiễng, nhưng phần lớn người lao động cần cù trên đồng bông đều có dáng đi như vậy. Tôi dừng lại bên toa moóc vẫn gần như trống không. Nó đứng ngay bên đường bông hẹp, chờ được lấp đầy. Tôi trèo lên trên. Xung quanh tôi, khắp các phía, những luống bông màu xanh và nâu ngay ngắn trải dài đến tận hàng cây rìa trang trại. Trên ngọn, những quả nang phồng ra và nở tung. Từng giây phút, bông đến với cuộc sống, vì thế khi đứng trên toa moóc và quan sát xung quanh, tôi thấy cả một đại dương trắng xốp. Những cánh đồng yên tĩnh - không giọng nói, không động cơ máy cày, không ôtô trên đường. Trong một khoảnh khắc, khi đang dựa vào toa moóc, tôi gần như có thể hiểu được tại sao cha lại muốn trở thành nông dân. Tôi phát hiện cái mũ rơm cũ ở phía xa, khi cha di chuyển giữa những luống bông. Tôi nhảy xuống và chạy vội tới chỗ đó. Bóng tối đang dần buông, khoảng trống giữa các luống bông tối hơn. Đám lá dầy xanh mướt, nhờ ánh mặt trời và mưa, đan xít quất ngược vào người khi tôi chạy nhanh. - Con đấy à, Luke? - Cha gọi, biết rõ không còn ai khác tới tìm cha. - Vâng ạ! - Tôi trả lời, đổi giọng nói. - Mẹ bảo đã tới lúc về rồi. - Vậy à? - Vâng, thưa cha. Tôi chỉ còn cách cha một luống. Tôi vạch ngang qua những thân cây. Cha đây rồi. Cha đang cúi lom khom, hai tay di chuyển qua đám lá, khéo léo hái bông và nhét vào cái bao gần đầy đeo trên vai. Cha đã ra đồng từ lúc bình minh, chỉ nghỉ mỗi khi ăn trưa. - Ông và con tìm được nhân công chứ? - Cha hỏi mà không nhìn tôi. - Có ạ. - Tôi nói với giọng đầy vẻ tự hào. - Người Mexico và dân miền núi. - Bao nhiêu người Mexico? - Mười, - tôi nói như thể chính tôi đã tóm được họ. - Tốt rồi. Dân miền núi là gia đình nào? - Gia đình Spruill. Con không nhớ quê quán họ. - Bao nhiêu người? - Bao đã đầy và cha cúi về phía trước, kéo lê cái bao nặng trịch đằng sau. - Một xe tải đầy. Thật khó mà kể được. - Bà tức phát điên vì họ đã cắm trại ngay sân trước, thậm chí còn đốt lửa gần home-plate nữa. Pappy yêu cầu họ dựng trại gần kho thóc. Con đã nghe ông nói thế. Con không nghĩ họ lại láu cá như vậy. - Đừng nói thế. - Vâng. Nhưng dù sao bà nội cũng không hài lòng. - Bà sẽ ổn thôi. Chúng ta cần họ. - Vâng. Pappy cũng nói vậy. Nhưng con ghét họ đốt lửa gần home-plate. - Việc hái bông quan trọng hơn bóng chày trong những ngày này. - Con biết. Chỉ là theo ý của cha thôi. - Nhóm Mexico thế nào? - Không tồi lắm. Họ lại bị chất đống trên một toa moóc, và mẹ không hài lòng về việc này. Đôi tay cha ngừng hái giây lát khi nghĩ đến mùa đông cùng những cuộc cãi vã chẳng đâu vào đâu. - Bon họ chỉ hạnh phúc khi ở đây. - Hai tay cha tiếp tục làm việc. Tôi bước vài bước về toa moóc, rồi quay lại nhìn cha. - Cha hãy nói với mẹ như thế. Cha nhìn tôi trước khi hỏi. - Juan có trong số đó không? - Không ạ. - Tiếc quá nhỉ. Tôi đã kể chuyện về Juan suốt một năm qua. Mùa thu năm ngoái anh Juan đã hứa với tôi sẽ quay lại. - Điều đó cũng tốt, - tôi nói. - Một người mới là Miguel. Chú ấy cũng rất được. Tôi kể về chuyến đi thị trấn, chúng tôi đã tìm thấy gia đình Spruill như thế nào, về Tally, Trot và anh chàng to béo trên thùng xe, sau đó quay trở lại thị trấn, nơi Pappy tranh cãi với gã quản lý nhân công, chuyến đi đến trạm tách hạt, sau đó về nhóm người Mexico. Tôi kể tất cả mọi chuyện vì ngày của tôi hôm nay chắc chắn nhiều sự kiện hơn ngày của cha. Đến chỗ toa moóc, cha tháo dây cột bao và treo lên móc cân. Kim chỉ vạch năm mươi tám pao. Cha viết nguệch ngoạc con số vào cuốn sổ cũ, rách tả tơi buộc bên thành toa. - Bao nhiêu hả cha? - Tôi hỏi khi cha gấp cuốn sổ. - Bốn trăm bảy mươi pao. - Gấp ba lần rồi. Cha nhún vai. - Cũng không tồi. Năm trăm pao tưởng xứng với một cú home-run, điều cha có thể thực hiện được hàng ngày trước kia. Cha ngồi xuống. - Về thôi con. Tôi nhảy lên lưng cha, và chúng tôi đi về nhà. Áo sơ mi và quần bảo hộ lao động của cha ướt đẫm mồ hôi, và đã qua cả ngày làm việc nhưng hai cánh tay cha vẫn cứng như thép. Ông Pop Watson kể cho tôi là Jesse Chandler có lần đã đánh một cú bóng ra tận giữa đường quốc lộ. Ngày hôm sau ông Pop và ông Snake Wilcox, thợ cắt tóc, đã đo khoảng cách đó và kể cho mọi người về cú đánh bóng với khoảng cách 440 bộ. Nhưng ở Tea Shoppe, ông Junior Barnhart nêu ý kiến phản đối khá ầm ĩ, là quả bóng đã nảy lên ít nhát một lần trước khi tới đường quốc lộ. Ông Pop và ông Junior không thèm nói chuyện với nhau hàng tuần lễ. Mẹ đã xác nhận có cuộc tranh luận nhưng không nói gì về cú đánh tuyệt vời kìa. Mẹ đợi cha con tôi gần máy bơm. Cha ngồi trên băng ghế dài và tháo ủng cùng bít tất, rồi đến quần bảo hộ và áo sơ mi. Một trong những nhiệm vụ của tôi vào buổi sáng tinh mơ là đổ đầy nước vào chậu giặt và đặt dưới ánh nắng mặt trời cả ngày để có nước nóng cho cha mỗi chiều. Mẹ nhúng khăn vào chậu và nhẹ nhàng lau cổ cho cha. Mẹ lớn lên trong một gia đình toàn con gái, và phần nào đó được nuôi dạy bởi hai bà cô già khó tính. Tôi nghĩ, họ tắm rửa nhiều hơn nông dân, và niềm say mê đối với sự sạch sẽ của mẹ đã lây sang cha. Tôi cũng phải tắm rửa sạch sẽ vào mỗi chiều thứ bảy, dù cần thiết hay không. Khi cha rửa mặt và lau khô xong, mẹ đưa cho cha áo sạch. Đã tới lúc chào đón những người khách mới. Mẹ sắp xếp nhiều loại rau củ ngon nhất trong vườn vào một cái làn to, tất cả đều được chọn cẩn thận, dĩ nhiên, và rửa sạch trong suốt hai tiếng. Cà chua An, hành củ Vidalia, khoai tây, tiêu xanh và đỏ, rồi ngô. Chúng tôi xách làn đến sau chuồng bò, nơi nhóm người Mexico đang nghỉ ngơi, trò chuyện và chờ đợi đống lửa từ từ cháy lên để làm món bánh ngô. Tôi giới thiệu cha với Miguel, và chú đứng lên nói tên từng người trong nhóm. Cowboy ngồi một mình, dựa lưng vào vách, không nhúc nhích tỏ vẻ chào hỏi. Tôi có thể thấy anh ta đang quan sát mẹ qua vành mũ. Việc này khiến tôi sợ hãi trong giây lát; sau đó tôi nhận ra Jesse Chandler sẽ bẻ gãy cái cổ nhỏ bé gầy nhom của Cowboy nếu anh ta có hành động sai trái. Chúng tôi đã biết rất nhiều từ nhóm Mexico năm ngoái. Họ không ăn đậu bơ, đậu thường, bí, cà, hay củ cải, nhưng rất thích khoai tây, hành, cà chua, tiêu và ngô. Và họ sẽ không bao giờ ngỏ lời xin. Việc này phải được mời. Mẹ giải thích với Miguel cùng mọi người là vườn nhà chúng tôi trồng nhiều rau và mẹ sẽ mang đến cho họ mỗi ngày. Họ không phải trả tiền. Đó là một phần trong thoả thuận. Chúng tôi xách một làn khác tới trước nhà, nơi khu trại của gia đình Spruill dường như đang mở rộng thêm ra mỗi giờ. Họ đã lấn thậm chí ngang qua sân, hộp cáctông và bao tải rải rác khắp nơi. Bàn ăn được tạo thành từ ba tấm ván đặt ngang qua một cái hộp và thùng. Cả gia đình họ đang tụ tập quanh bàn ăn tối khi chúng tôi tiến đến gần. Ông Spruill đứng lên bắt tay cha tôi. - Leon Spruill, - ông ta nói, thức ăn còn dính trên môi. - Rất hân hạnh được gặp anh. - Tôi rất vui khi các bạn có mặt tại đây, - cha tỏ vẻ hài lòng. - Cảm ơn, - ông Spruill vừa nói vừa thở hổn hển. - Đây là vợ tôi, Lucy. Bà mỉm cười và vẫn từ tốn nhai. - Đây là con gái tôi, Tally. Ông chỉ tay. Khi chị nhìn tôi, tôi có thể cảm thấy hai má mình nóng bừng. - Và đây là hai cháu trai, Bo và Dale. Ông hất đầu về phía hai cậu thanh niên ngủ trên nệm khi họ dừng xe bên đường quốc lộ. Họ có lẽ khoảng mười lăm tuổi. Và ngồi gần họ là gã khổng lồ tôi đã thấy lần đầu trên thùng xe, nửa tỉnh nửa ngủ. - Đây là con trai tôi, Hank. - Hank ít nhất khoảng hai mươi tuổi và chắc chắn đủ tuổi để đứng lên bắt tay khách. Nhưng gã vẫn tiếp tục ăn. Hai má phồng to vì cái bánh mì ngô. - Nó ăn được lắm. Chúng tôi cố mỉm cười. - Còn đây là Trot, - ông tiếp tục. Trot không thèm ngước lên. Cánh tay trái mềm rũ đung đưa bên cạnh. Cậu ta nắm chặt thìa bằng tay phải. Vị trí của cậu ta trong gia đình không được nêu ra. Mẹ tôi đưa cái làn to đầy rau, trong một giây, Hank ngừng nhai nhồm nhoàm và ngước lên nhìn đống rau cỏ tươi. Sau đó anh ta quay lại với món đậu. - Cà chua và ngô năm nay rất ngon, - mẹ nói. - Và chúng tôi có rất nhiều. Chỉ cần cho tôi biết các bạn thích gì. Tally nhai chậm rãi và nhìn tôi chằm chằm. Tôi cúi gằm mặt xuống đất. - Cô thật tốt bụng, thưa cô. - Ông Spruill lịch sự, và bà vợ nói thêm câu cảm ơn nhanh gọn. Gia đình Spruill không thiếu ăn, họ chắc không bị đứt bữa. Hank khá lực lưỡng với lồng ngực dầy chỉ hẹp lại một chút đoạn cổ. Hai ông bà Spruill chắc nịch và có vẻ khỏe mạnh. Bo và Dale không gầy lắm. Tally, dĩ nhiên, hoàn toàn cân đối. Chỉ Trot là hơi gày gò và hốc hác. - Chúng tôi không định cắt ngang bữa tối của các bạn. - Cha nói và chúng tôi đi khỏi. - Xin cảm ơn lần nữa. - Ông Spruill với theo. Theo kinh nghiệm, tôi biết chỉ trong thời gian ngắn chúng tôi sẽ biết rõ hơn về gia đình Spruill. Họ sẽ ở chung với chúng tôi, dùng chung nước ăn, chung nhà vệ sinh. Chúng tôi sẽ cho họ rau trong vườn, sữa bò, trứng gà. Chúng tôi sẽ mời họ ra thị trấn vào thứ bảy và đến nhà thờ vào chủ nhật. Chúng tôi sẽ làm việc cạnh họ trên đồng từ sáng tới tối. Và khi vụ thu hoạch kết thúc, họ sẽ rời khỏi đây và trở về miền đồi núi. Cây cối sẽ rụng lá, mùa đông sẽ đến, và chúng tôi sẽ trải qua nhiều đêm lạnh giá quây quần bên đống lửa kể những câu chuyện về gia đình Spruill. Bữa tối gồm khoai tây rán thái mỏng, mướp tây luộc, ngô nướng, và bánh mì ngũ cốc nóng hổi - nhưng không có thịt vì nó ngày càng hiếm, và vì hôm qua chúng tôi đã được thưởng thức rồi. Mỗi tuần Gran làm món gà rán hai lần, nhưng không bao giờ vào thứ tư. Khu vườn của mẹ cung cấp đủ cà chua và hành củ để nuôi cả Black Oak, vì vậy bữa nào mẹ cũng thái mỏng mỗi loại một đĩa. Nhà bếp nhỏ và nóng nực. Cái quạt quay chạy lọc xọc trên nóc tủ lạnh để lưu thông không khí khi mẹ và bà chuẩn bị bữa tối. Mọi cử động của họ chậm chạp, nhưng đều đặn. Họ mệt mỏi, và thời tiết quá nóng nên không thể vội vàng. Thật ra, hai người không ưa nhau lắm, nhưng cả hai cố sống trong hòa bình. Tôi chưa bao giờ nghe bà và mẹ tranh cãi, không bao giờ nghe mẹ nói xấu mẹ chồng. Họ sống cùng nhà, cùng nấu ăn, cùng giặt giũ, cùng hái bông. Với nhiều công việc như vậy, làm gì còn thời gian để cãi nhau vặt? Nhưng Gran sinh ra và được dạy dỗ trong trang trại trồng bông. Bà biết, bà sẽ bị chôn chặt với đất đai. Còn mẹ mong mỏi thoát khỏi cuộc sống này. Theo thường lệ, họ im lặng sắp xếp công việc bếp núc một cách rõ ràng. Gran làm việc gần bếp, phụ trách món bánh mì ngũ cốc, rán khoai tây, luộc mướp tây, và ngô. Vị trí của mẹ ở bên bồn rửa, gọt cà chua và dọn dẹp đống bát đỉa bẩn. Tôi phát hiện ra sự phân bố công việc này khi ngồi tại bàn bếp và gọt dưa chuột vào mỗi tối. Cả bà và mẹ đều thích âm nhạc, thỉnh thoảng một người ậm ừ ngâm nga làn điệu nào đó trong khi người kia hát khe khẽ. Âm nhạc làm cho sự căng thẳng giảm đi. Nhưng tối nay thì không như vậy. Cả hai rất lo lắng nên không có hứng thú hát hò và ngâm nga. Mẹ đứng ngồi không yên vì chuyện người Mexico bị chuyên chở giống lũ gia súc. Gran thì khó chịu vì gia đình Spruill đã chiếm mất sân trước. Đúng sáu giờ, bà cởi tạp dề và ngồi xuống đối diện tôi. Cái đài RCA trong vỏ bao bằng gỗ óc chó nằm trên một giá rộng chất đủ mọi thứ ở cuối bàn. Gran bật nút và mỉm cười với tôi. Chương trình thời sự của CBS (1) do Edward R. Murrow ở New York đọc bản tin. Trong tuần đã xảy ra trận chiến dữ dội ở Pyonggang, gần biển Nhật Bản, và từ tấm bản đồ cũ bà nội vẫn giữ trong ngăn kéo bàn trang điểm, chúng tôi biết sư đoàn bộ binh của chú Ricky đang ở chỗ đó. Lá thư cuối cùng của chú tới tay chúng tôi vào hai tuần trước. Đó chỉ là mẫu giấy viết vội, nhưng qua những dòng chữ vẫn chứng tỏ là chú có mặt giữa chiến trận. Sau khi nói qua chủ đề chính về vụ tranh cãi với người Nga, Murrow bắt đầu đề cập tới Triều Tiên, và Gran nhắm mắt lại. Bà đan hai bàn tay vào nhau, đặt hai ngón trỏ lén môi, và chờ đợi. Tôi không chắc bà đợi điều gì. Murrow sẽ không thông báo với cả nước là Ricky Chandler đã chết hay còn sống. Mẹ cũng lắng nghe. Mẹ đứng dựa vào bồn rửa, lau tay, nhìn đăm đăm về phía bàn ăn. Việc này xảy ra hầu như mỗi tối mùa hè và mùa thu năm 1952. Các nỗ lực hoà bình đã được khơi mào, sau đó bị gạt bỏ. Quân đội Trung Quốc rút lui, sau đó lại tấn công. Qua lời tường thuật của Murrow và thư từ của chú Ricky thì chúng tôi đang sống trong chiến tranh. Pappy và cha không nghe tin tức. Hai người còn bận việc bên ngoài, tại kho dụng cụ hay máy bơm nước, làm những việc vặt, nói chuyện về vụ mùa, tìm xem có gì đáng lo lắng, ngoại trừ chú Ricky, cả hai đã tham gia chiến tranh. Họ không cần ngài Murrow ở New York đọc tin tức phóng sự của phóng viên từ Triều Tiên gửi về và kể cho cả nước điều gì đang xảy ra trong trận chiến này hay trận tiếp theo. Họ đã biết tất cả. Trong bất cứ trường hợp nào, bản tường thuật ngắn tối nay nói về Triều Tiên, và được truyền đến trang trại bé nhỏ của chúng tôi như một điều tốt lành. Murrow chuyển sang đề tài khác, và cuối cùng Gran cũng mỉm cười với tôi. - Ricky vẫn ổn. - Bà xoa xoa tay tôi. - Chú ấy sẽ về nhà trước khi cháu hiểu được điều này. Gran luôn tin như vậy. Bà đã chờ đợi Pappy suốt Thế chiến thứ nhất, đã cầu nguyện cho con trai lớn suốt Thế chiến thứ hai. Những chàng trai của bà luôn trở về, và chú Ricky sẽ không để chúng tôi thất vọng. Gran tắt đài. Khoai tây và mướp tây cần đến sự chú ý của bà. Gran và mẹ quay lại nấu nướng, và chúng tôi chờ Pappy bước vào qua cánh cửa màn che phía sau. Tôi cho là Pappy đã nghĩ tới kết cục tồi tệ nhất của chiến tranh. Gia đình Chandler gặp nhiều may mắn trong thế kỷ này. Ông không nghe bản tin, nhưng ông muốn biết mọi việc tốt hay xấu. Thường thì ngay khi đài tắt, ông vào bếp. Tối hôm đó ông dừng lại bên bàn, và vò tóc tôi. Bà nhìn ông mỉm cười. - Không có tin xấu. Mẹ kể rằng mỗi đêm Gran và Pappy thường chỉ ngủ được vài tiếng rồi tỉnh giấc và lo lắng cho con trai út. Bà tin chú Ricky sẽ trở về. Pappy thì không. Sáu giờ rưởi, chúng tôi ngồi quanh bàn, chắp tay và thì thầm lời cảm tạ Chúa đã ban cho thức ăn cùng sự may mắn. Pappy đọc lời cầu nguyện. Ông cảm ơn Chúa trời vì người Mexico, gia đình Spruill và những vụ mùa bội thu. Tôi yên lặng cầu nguyện, và chỉ duy nhất cho chú Ricky. Tôi biết ơn về thức ăn, nhưng dường như không quan trọng bằng chú tôi. Mọi người ăn từ tốn và chỉ nói chuyện về bông. Tôi không được phép tham gia. Gran đặc biệt có quan điểm là trẻ con chỉ nên nhìn chứ không nên nghe. Tôi muôn tới chuồng bò và kiểm tra nhóm người Mexico. Tôi cũng muốn lẻn ra sân trước và biết đâu lại bắt gặp ánh mắt thoáng qua của Tally. Mẹ nghi ngờ điều gì đó, và khi bữa ăn kết thúc, mẹ yêu cầu tôi giúp rửa bát đĩa. Tôi thích chuồn đi hơn, nhưng không có sự lựa chọn nào khác. Mỗi tối chúng tôi thường ngồi ở hành lang trước nhà. Đó dường như một thói quen đơn giản, nhưng không hoàn toàn như vậy. Trước tiên, chúng tôi nghỉ một chút sau bữa ăn, rồi bàn luận về bóng chày. Chúng tôi sẽ mở radio và Hary Caray ở đài KMOX tại St. Louis sẽ bình luận trực tiếp về đội bóng Cardinal yêu thích của chúng tôi. Mẹ và bà lột vỏ đậu Hà Lan hoặc đậu bơ. Cuộc trò chuyện trong bữa tôi sẽ kết thúc. Dĩ nhiên, vụ mùa cũng không được đề cập tối. Nhưng tối hôm đó ở St. Louis, cách chỗ chúng tôi hai trăm dặm, trời mưa, và trận đấu bị hoãn. Tôi ngồi trên bậc thang, nắm chặt găng tay Rawlings, bóp quả bóng chày bên trong, quan sát những bóng người trong gia đình Spruill từ xa và tự hỏi liệu còn ai vô ý đến mức đốt lửa bên cạnh home-plate không. Cha dã mua cái radio này ở Boston sau khi rời bệnh viện. Mục đích duy nhất là mang đội bóng chày Cardinal đến với cuộc sống. Chúng tôi hiếm khi bỏ lỡ một trận đấu. Radio đặt trên thùng gỗ gần cái đu kẽo kẹt, nơi cha và ông đang nghỉ ngơi. Bà và mẹ ngồi trên ghế tựa gỗ độn bông cách đó không xa, ngay bên kia hành lang, và tách vỏ đậu. Tôi ngồi giữa, ngay bậc thang trước. Trước khi người Mexico đến, cái quạt xách tay của chúng tôi thường đặt gần mành cửa. Tối tối, nó sẽ lặng lẽ quay ro ro và thổi tan bầu không khí nóng bức xung quanh nhưng cũng chỉ đủ làm cho mọi thứ có thể chịu đựng được. Nhưng, cảm ơn mẹ, bây giờ nó đang ở trên gác xép chuồng bò. Việc này đã gây ra xích mích, mặc dù phần lớn đều được dập tắt nhờ tôi. Và đêm nay rất yên tĩnh - không bóng chày, không quạt – chỉ có tiếng nói chuyện thì thầm giữa những nông dân mệt mỏi đang chờ nhiệt độ hạ. Mưa ở St. Louis khiến cánh đàn ông lo lắng về thời tiết. Sông và lạch ở đồng bằng châu thổ Arkansas thường bị ngập. Cứ bốn hoặc năm năm một lần chúng lại bị lở bờ và cuốn sạch mùa màng. Tuy không nhớ chính xác trận lụt nào, nhưng đã nghe kể rất nhiều khiến tôi cảm thấy mình giống người từng trải. Chúng tôi sẽ cầu nguyện hàng tuần lễ về một cơn mưa dễ chịu. Mưa sẽ đến, và ngay khi đất ướt đẫm, Pappy và cha sẽ bắt đầu quan sát trời mây và kể chuyện lũ lụt. Gia đình Spruill yên ắng dần. Tôi có thể thấy vài cái bóng di chuyển quanh lều. Tất cả trang trại Chandler chìm trong yên tĩnh. Chúng tôi đã thuê một gia đình miền núi. Chúng tôi thuê cả người Mexico. Cánh đồng bông đang chờ đợi. Chú thích : (1) Columbia Broadcasting System: Mạng lưới.