← Quay lại trang sách

- 5 -

Bà và mẹ đều cho rằng giấc nghỉ trưa rất quan trọng đối với sự phát triển hợp lý của một đứa trẻ. Tôi hoàn toàn tin như vậy chỉ khi chúng tôi đang thu hoạch bông. Thời gian còn lại trong năm, tôi chống lại ý kiến này, như đã lập kế hoạch trở thành cầu thủ bóng chày nhà nghề.

Nhưng trong suốt vụ mùa, mọi người đều nghỉ ngơi sau bữa trưa. Nhóm Mexico ăn rất nhanh và nằm dài dưới bóng cây thích gần chuồng bò. Gia đình Spruill ăn giăm bông và bánh bích quy rồi cũng nghỉ ngơi dưới bóng mát.

Tôi không được phép lên giường vì người bẩn, nên thường ngủ ngay trên sàn. Người mệt mỏi và cứng đơ vì lao động nặng nhọc, tôi phát sợ khi nghĩ đến buổi chiều vì thời gian đường như dài hơn, và chắc chắn còn nóng nực hơn rất nhiều. Tôi chìm ngay vào giấc ngủ và thậm chí còn cảm thấy mệt mỏi hơn khi tỉnh dậy sau nửa giờ.

Trot đang thu hút sự quan tâm ở sân trước. Gran, vốn rất tự hào cho mình là thầy lang quê, tới khám cho cậu ta, rõ ràng với mục đích sử dụng một trong những loại thuốc pha chế đáng sợ của bà. Họ đặt Trot lên tấm nệm cũ dưới bóng cây, mảnh vải ướt đắp trên trán. Cậu ta không thể quay lại đồng, và ông bà Spruill đành miễn cưỡng để Trot ở nhà một mình.

Gia đình họ, dĩ nhiên, cần phải hái bông kiếm tiền. Tôi thì không. Một kế hoạch được đưa ra cho phép tôi ở nhà trông Trot trong khi mọi người làm việc dưới cái nóng suốt buổi chiều còn lại. Nếu Trot có biểu hiện xấu, tôi sẽ phải chạy nhanh tới chỗ bốn mươi mẫu đất thấp và tìm một nguời trong gia đình Spruill ở gần nhất. Tôi cố tỏ vẻ không vui với quyết định này khi nghe mẹ giải thích.

-Vậy còn áo jacket Cardinal của con? - Tôi hỏi mẹ với vẻ tập trung cao nhất.

-Vẫn còn khối bông dành lại cho con mà, - mẹ nói. - Con chỉ cần ngồi đó với cậu ấy chiều nay thôi. Ngày mai cậu ta sẽ khoẻ.

Dĩ nhiên, chúng tôi có đến tám mươi mẫu bông, tất cả phải hái hai lần trong khoảng hơn hai tháng. Nếu tôi lỡ mất cái áo đội Cardinal, chắc chắn không phải do Trot.

Tôi nhìn theo toa moóc, lần này có cả bà và mẹ ngồi cùng đám nhân công. Toa xe kêu cót két và lạch xạch rời khỏi nhà, ngang qua chuồng bò, rẽ xuống đường đồng và cuối cùng mất hút giữa những luống bông. Tôi không thể từ bỏ được ý nghĩ không rõ Tally và Cowboy còn nhìn nhau không. Nếu đủ can đảm, tôi sẽ hỏi mẹ điều này.

Khi tôi bước đến gần cái nệm, Trot vẫn nằm yên, mắt nhắm nghiền. Cậu ta có vẻ như không còn thở.

-Trot, - tôi gọi to, bỗng nhiên sợ cậu ta chết dưới sự giám sát của tôi.

Trot mở mắt, chầm chậm ngồi dậy và nhìn tôi. Sau đó cậu ta liếc nhìn xung quanh, như để chắc chắn là chỉ còn lại mỗi hai chúng tôi. Cánh tay trái teo tóp không to hơn cái cán chổi, bờ vai treo nó cũng không cử động. Mái tóc rễ tre cứng đơ.

-Cậu ổn chứ? - Tôi hỏi. Tôi muốn nghe tiếng cậu ta, tò mò muốn biết cậu ta có thể nói chuyện được không.

-Tắc trồi. - Trot ngọng nghịu lầm bầm, giọng mệt mỏi.

Tôi không rõ Trot có trở ngại về ngôn ngữ hay chỉ vì mệt mỏi và choáng váng. Cậu ta vẫn nhìn quanh, cử chỉ đó khiến tôi chợt nghĩ có lẽ Trot đã hơi giả bộ. Tôi bắt đầu thấy khâm phục cậu ta.

-Chị Tally thích bóng chày không? - Một trong hàng trăm câu tôi muốn khai thác từ Trot.

Tôi cho đó chỉ là câu hỏi đơn giản, nhưng cậu ta phớt lờ, lại nhắm mắt, quay người sang bên, sau đó co đầu gối lên sát ngực.

Cơn gió nhẹ thoảng qua khiến đám lá sồi kêu xào xạc. Tôi đến bên thảm cỏ dầy dưới bóng mát gần nệm, và nằm duỗi thẳng người. Nhìn ngắm những chiếc lá và cành cây trên cao, tôi suy nghĩ về vận may của mình. Mọi người đang ướt đẫm mồ hôi dưới ánh mặt trời trong khi thời gian thì trôi chậm như sên. Tôi cố cảm thấy mình có lỗi, nhưng không hiệu quả. Sự may mắn chỉ là tạm thời, vì vậy tôi quyết định hưởng thụ khoảnh khắc này.

Trot cũng vậy. Trong khi cậu ta ngủ như một đứa trẻ, tôi ngắm nhìn bầu trời. Tuy nhiên, nỗi buồn tẻ nhanh chóng ập tới. Tôi chạy vào nhà lấy bóng và găng tay. Tôi tự ném những đường bóng gần hành lang trước, việc tôi có thể làm được hàng giờ.

Suốt buổi chiều, Trot không rời khỏi nệm. Cậu ta ngủ, sau đó ngồi dậy nhìn quanh, rồi quan sát tôi. Tôi cố tìm cách nói chuyện, nhưng cậu ta co người lại và tiếp tục ngủ. Ít ra cậu ta cũng còn sống.

Nạn nhân tiếp theo chạy khỏi cánh đồng là Hank. Anh ta lạch bạch đi bộ về và không ngớt phàn nàn về sự nóng bức. Anh ta nói cần kiểm tra tình hình của Trot.

-Tao đã hái được ba trăm pao, - anh ta làm như con số này gây ấn tượng với tôi. - Sau đó cái nóng đánh gục tao.

Khuôn mặt bắt nắng đỏ bừng. Hank không đội mũ, điều này nói lên rất nhiều về trí tuệ của anh ta. Mọi người đều phải bao bọc kỹ khi làm việc trên đồng.

Anh ta lướt nhìn Trot, sau đó đến chỗ xe tải và lục lọi đống hộp, đống bao bố như con gấu đói. Anh ta nhét bánh quy lạnh vào cái mồm to tướng, nhai nhồm nhoàm, sau đó nằm dài dưới gốc cây.

Mang cho tao ít nước, thằng nhóc. - Hank đột ngột gầm gừ nhìn tôi.

Tôi đờ người kinh ngạc. Tôi chưa bao giờ nghe một người miền núi ra lệnh cho ai đó trong số chúng tôi. Tôi không biết phải làm gì. Nhưng gã lớn hơn, và tôi chỉ là một đứa trẻ.

-Cái gì? - Tôi nói.

-Mang cho tao chút nước! - Gã cao giọng nhắc lại.

Tôi chắc là bọn họ có dự trữ nước ở đâu đó trong đống đồ đạc. Tôi vụng về bước tới gần xe tải. Hành động này khiến gã khó chịu.

-Nước mát cơ, thằng nhóc! Nước nhà mày ấy. Nhanh lên! Tao đã làm việc cả ngày. Mày thì không.

Tôi chạy vội vào bếp, bà thường để bình nước trong tủ lạnh. Tay tôi run run khi rót nước. Tôi biết rằng nếu tôi kể lại sự việc này, sẽ có chuyện ngay. Cha sẽ nói chuyện với ông Spruill.

Tôi đưa cho Hank ly nước. Gã nốc sạch, chép chép môi.

-Mang cho tao ly nữa.

Trot đã ngồi dậy và đang nhìn. Tôi lại chạy về nhà và rót nước. Khi Hank uống xong ly thứ hai, gã nhổ nước bọt ngay sát chân tôi.

-Mày là thằng bé ngoan đấy, - gã ném cho tôi cái ly rỗng.

-Cảm ơn, - tôi bắt lấy cái ly.

-Bây giờ để tụi tao ở một mình. - Gã nói rồi nằm dài xuống bãi cỏ. Tôi rút lui vào nhà và đợi mẹ.

Bạn có thể thoát khỏi việc hái bông vào lúc năm giờ nếu muốn. Đó là lúc Pappy kéo toa moóc quay về nhà. Hoặc bạn có thể ở lại trên đồng cho tới khi trời tối, giống nhóm người Mexico. Sức chịu đựng của họ thật đáng kinh ngạc. Họ sẽ hái bông tới khi không thể nhìn rõ quả nang, sau đó mới đi bộ nửa dặm với bao tải nặng trịch về chuồng bò. Rồi họ sẽ đốt lửa và ăn vài cái bánh ngô trước khi lăn ra ngủ vì mệt mỏi.

Cả gia đình Spruill quây quanh Trot, chỉ trong giây lát cậu ta thậm chí trông có vẻ còn ốm yếu hơn. Khi thấy cậu ta vẫn ổn, họ vội vàng chuyển sự tập trung vào bữa tối. Bà Spruill nhóm lửa.

Tiếp theo, Gran tới bên Trot. Bà có vẻ thật sự quan tâm và tôi nghĩ gia đình Spruill cảm kích vì hành động này. Tuy nhiên, tôi biết, bà nội chỉ muốn tiến hành thí nghiệm trên cậu bé đáng thương với một trong những loại thuốc chẳng có giá trị do bà điều chế. Vì là nạn nhân nhỏ nhất ở đây, tôi thường xuyên là vật thí nghiệm cho mọi pha chế mới bà khám phá ra. Tôi biết, theo kinh nghiệm, bà có thể đưa ra loại thuốc trị bệnh khiến Trot bật dậy khỏi nệm và chạy như chó phổng nước sôi. Sau vài phút, Trot có vẻ nghi ngờ và bắt đầu quan sát bà kỹ hơn. Bây giờ cậu ta dường như nhận biết rõ hơn về mọi việc, và cử chỉ này là dấu hiệu để bà hiểu rằng cậu ta không cần bất cứ loại thuốc nào, ít ra không cần ngay. Nhưng Gran đặt Trot dưới sự giám sát, và bà sẽ kiểm tra lại kết quả vào ngày mai.

Vào chiều muộn, công việc vặt tồi tệ nhất của tôi là làm vườn. Tôi nghĩ thật quá tàn nhẫn khi bắt buộc tôi, hay bất kỳ đứa trẻ bảy tuổi nào, làm những việc như vậy: tỉnh giấc trước bình minh, hái bông cả ngày trên đồng, sau đó lại phải chăm sóc vườn tược trước bữa tối. Nhưng tôi biết chúng tôi may mắn có được một khu vườn đẹp.

Vào thời điểm nào đó trước khi tôi ra đời, cánh phụ nữ đã phân chia những khu đất nhỏ trong và ngoài nhà. Tôi không biết bằng cách nào mẹ nhận được toàn bộ khu vườn, nhưng rõ ràng là nó thuộc về mẹ.

Khu vườn nằm phía đông, khá yên tĩnh, cách xa cửa bếp, sân chuồng bò và chuồng gà. Cách xa khỏi ánh mắt Pappy và điểm đậu xe dành cho các vị khách hiếm hoi. Khu vườn được bao kín trong hàng rào dây thép do cha làm dưới sự chỉ dẫn của mẹ, mục đích là để ngăn lũ hươu nai và cáo.

Ngô trồng quanh hàng rào, và khi đã chốt cánh cổng ọp ẹp, bạn bước vào thế giới bí mật được giấu kín sau những thân cây.

Việc của tôi là xách làn theo sau trong khi mẹ hái những thứ mẹ cho rằng đã chín. Mẹ cũng mang theo một cái giỏ, và dần dần lấp đầy với cà chua, dưa leo, bí, tiêu, hành, và cà. Mẹ thầm thì nói chuyện, không chỉ là với tôi, mà với cả khu vườn.

-Nhìn hàng ngô kìa, thấy không? Chúng ta sẽ ăn chúng vào tuần tới.

-Vâng, thưa mẹ.

Mẹ chậm rãi tìm cỏ dại, những kẻ xâm hại bé nhỏ chỉ tồn tại tạm thời trong khu vườn. Mẹ dừng lại, chỉ chỏ.

-Con nhổ lũ cỏ dại kia đi, Luke, gần đám dưa hấu ấy.

Tôi đặt làn trên đất bẩn và nhổ cỏ với sự căm ghét.

Vào cuối hè, việc làm vườn không nhọc nhằn như mùa xuân, khi mặt đất cần được cày xới và cỏ dại mọc nhanh hơn cả rau.

Một con rắn xanh dài xuất hiện khiến hai mẹ con ớn lạnh trong giây lát, sau đó nó lẩn vào đám đậu leo. Khu vườn đầy rắn rết, tất cả đều vô hại, tuy nhiên, chúng vẫn là rắn. Mẹ sợ rắn, nhưng chúng tôi đã tạo cho chúng nhiều nơi ở. Tôi sống trong nỗi sợ hãi mỗi khi chạm vào quả dưa leo và cảm giác như những cái răng nọc cắm sâu vào mu bàn tay.

Mẹ yêu thích khu đất nhỏ này vì nó là của mẹ - không một ai thật sự muốn nó. Mẹ coi khu vườn như nơi trú ẩn. Khi nhà đông người, tôi có thể tìm thấy mẹ trong vườn, nói chuyện với rau củ. Loại từ ngữ khó nghe hiếm khi xuất hiện trong gia đình chúng tôi. Nhưng khi việc đó xảy ra, tôi biết mẹ sẽ biến vào trong nơi này trú ẩn.

Tôi gần như không thể vác nổi làn, khi mẹ kết thúc việc lựa chọn.

St. Louis đã hết mưa. Vào đúng tám giờ, Pappy bật đài, ông điều chỉnh hàng nút bấm và ăngten, giọng nói sôi động đầy màu sắc của Harry Garay vang lên. Mùa bóng năm nay vẫn còn hai mươi trận. Đội Dodger dẫn đầu, Giant thứ hai. Card đứng vị trí thứ ba. Các fan hâm mộ Cardinal tự nhiên thấy ghét Yankee, và cả hai đội bóng New York trong liên đoàn bóng chày. Chúng tôi cũng không thể chịu nổi bọn họ.

Pappy cho rằng huấn luyện viên Eddie Stanky đáng bị sa thải nhiều tháng trước. Khi đội Cardinal thắng, là nhờ công Stan Musial. Khi bị thua, vẫn với những cầu thủ đó trên sân, thì lại do lỗi của huấn luyện viên.

Pappy và cha cùng ngồi trên đu, những sợi dây xích gỉ rít lên khi họ đu đưa nhẹ nhàng. Bà và mẹ bóc vỏ đậu bơ bên kia hành lang nhỏ. Tôi ngồi uể oải trên bậc thang, vừa nghe đài vừa quan sát gia đình Spruill đón gió, cùng người lớn chờ đợi cái nóng giảm bớt. Tôi đã quên tiếng o o đều đặn của cái quạt cũ, nhưng tôi biết tốt hơn là không nên nêu ra vấn đề này.

Cuộc nói chuyện giữa Gran và mẹ nhẹ nhàng hơn khi bàn về nhà thờ. Một cô gái Black Oak sẽ kết hôn ở Jonesboro, tại nhà thờ lớn, với một thanh niên được cho là giàu có, và điều này cần phải được bàn luận mỗi đêm. Tôi không thể tưởng tượng nổi tại sao phụ nữ lại bị những chủ đề đó thu hút hết đêm này qua đêm khác.

Cánh đàn ông thật sự không có gì để nói, ít ra là những chuyện không liên quan tới bóng chày. Pappy có thể im lặng rất lâu, cha không làm được như vậy. Rõ ràng, họ đang lo lắng về thời tiết hoặc giá bông, nhưng họ quá mệt mỏi để bàn luận.

Tôi hài lòng với việc lắng nghe, nhắm mắt lại và cố hình dung ra Sportsman’s Park ở St. Louis, một sân vận động nguy nga có sức chứa ba mươi nghìn người đến xem Stan Musial và đội Cardinal. Pappy đã từng tới đó, và trong suốt mùa bóng tuần nào tôi cũng đề nghị ông miêu tả sân vận động cho tôi nghe không chỉ một lần. Ông nói mỗi khi thấy sân cỏ, nó dường như rộng ra. Có thể lăn tròn trên bãi cỏ xanh mượt. Sân trong rõ ràng được dọn kỹ cho tới khi không còn một cọng rác. Bảng ghi tỷ số ỏ giữa biên trái to hơn cả nhà chúng tôi. Những cư dân may mắn ở St. Louis vừa được xem đội Cardinal thi đấu vừa không phải hái bông.

Dizzy Dean, Enos Slaughter biệt danh “Đồng Quê” và Red Schoendienst, những cầu thủ nổi tiếng của Cardinal, cả nhóm Gashouse huyền thoại, đã chơi ở đó. Và vì ông nội, cha và chú Ricky đều chơi được bóng chày, trong tâm trí tôi, rõ ràng một ngày nào đó tôi sẽ thống trị sân Sportsman’s Park. Tôi sẽ lướt trên sân, trước ba mươi nghìn khán giả và một mình nhấn chìm đội Yankee xuống vũng bùn.

Cầu thủ vĩ đại nhất mọi thời đại của đội Cardinal là Stan Musial, và khi anh tiến đến điểm phát bóng trong lượt phát bóng thứ hai, ngay lượt đầu anh đã có một cú home-run, tôi thấy Hank Spruill lủi trong bóng tối và ngồi vào chỗ khuất, lại gần hơn để lắng nghe.

-Đến lượt Stan à? - Mẹ hỏi.

-Vâng ạ, - tôi trả lời.

Mẹ giả bộ quan tâm tới bóng chày vì mẹ không biết gì về nó. Và nếu tỏ ra chú ý đến Stan Musial chỉ là để sau đó mẹ có thể tham gia tán chuyện về chủ đề này quanh Black Oak.

Tiêng tách đậu bơ lạo xạo mềm mại dừng lại. Cái đu vẫn đưa qua đưa lại. Tôi siết chặt găng tay. Cha cho rằng giọng nói của Harry Caray trở nên bực bội khi Musial bước vào, nhưng Pappy không đồng ý.

Cú ném bóng thứ nhất của cầu thủ phát bóng đội Pirate là một đường bóng thấp và ra ngoài. Rất ít cầu thủ phát bóng thách thức được Musial với những đường bóng tại cú phát bóng đầu tiên. Năm ngoái, anh đã dẫn đầu Liên đoàn Bóng chày Liên bang với trung bình các cú đánh là 355. Năm 1952, anh cùng với Frankie Bauholtz của đội Cub dẫn đầu mùa giải. Anh có năng lực và tốc độ, chiếc găng vĩ đại, và thường xuyên tập luyện chăm chỉ mỗi ngày.

Tôi có một tấm danh thiếp của Stan Musial giấu trong hộp xìgà trong ngăn kéo, nếu chẳng may nhà bị cháy thì đó sẽ là thứ tôi cứu đầu tiên.

Cú phát bóng thứ hai bổng và cao, và bạn hầu như có thể nghe thấy tiếng các fan hâm mộ bật dậy khỏi chỗ ngồi. Trái bóng bay hết tốc lực vào điểm xa nào đó trong sân Sportsman’s Park. Không có cầu thủ phát bóng nào theo sau và vượt được Stan Musial trong thời gian quy định. Cú phát bóng thứ ba là cú bóng nhanh, và Harry Caray ngập ngừng vừa đủ để chúng tôi nghe thấy tiếng gẫy rắc của cây gậy. Đám đông dường như nổ tung. Tôi nín thở, chờ đợi giây lát để Harry tường thuật rõ quả bóng đáp xuống chỗ nào. Nó đập vào tường sân bên phải, và đám đông gào thét thậm chí còn to hơn. Hành lang trước cũng rất phấn khích. Tôi nhảy cỡn lên, như thể bằng cách đó tôi có thể thấy St. Louis. Cả Pappy và cha ngả người về phía trước ngay khi vang lên tiếng hò hét của Harry Caray. Mẹ cũng góp lời cổ vũ.

Musial cùng đồng đội Schoendienst đang dẫn đầu Liên đoàn Quốc gia trong trận đánh đôi. Năm ngoái, anh đã thắng mười hai lần ba, cầu thủ tuyệt vời nhất trong số những người tuyệt vời. Khi anh chạy vòng thứ hai, tôi có thể nghe thấy rõ giọng Caray vang lên từ đám đông, cầu thủ chạy ghi điểm lần đầu thật dễ dàng, và Stan chạy đến lần thứ ba, trong đám bụi mù, hai chân anh chạm vạch, nhưng cầu thủ thứ ba không may đã bắt được cú ném cuối và ném trở lại cho cầu thủ phát bóng. Tôi có thể tưởng tượng cảnh anh nhảy lên khi đám đông dường như phát cuồng. Sau đó bằng cả hai tay, anh phủi bụi trên bộ đồng phục trắng đỏ.

Trận đấu chưa kết thúc, nhưng đối với nhà Chandler, ít ra là đối với cánh đàn ông, hôm nay thế là hoàn hảo. Musial đã dội bom, và vì có ít hy vọng là đội Cardinal sẽ thắng hiệp phụ, chúng tôi vui mừng nắm lấy chiến thắng này. Đám đông ngồi xuống. Giọng nói của Harry cũng lắng xuống, và tôi lại ngả lưng trên hành lang, tiếp tục theo dõi. Stan tới lượt chơi thứ ba.

Nếu gia đình Spruill đáng ghét kia không có ở đây, tôi sẽ lẻn ra ngoài kia và chiếm vị trí tại home-plate. Tôi sẽ chờ đợi cú bóng nhanh, đập nó giống như người anh hùng của tôi, sau đó chạy quanh sân tới tận góc thứ ba, ngay nơi gã Hank quái vật đang lảng vảng trong bóng tối.

- Đội nào đang thắng? - Giọng ông Spruill vẳng ra từ bóng đêm.

- Đội Cardinal. Một không. Cuối lượt hai. Musial chỉ đánh được một lần ba. - Hank trả lời.

Nếu là fan hâm mộ bóng chày, tại sao họ lại đốt lửa ngay tại home-plate và dựng cái lều rách tả tơi quanh sân bóng của tôi? Bất cứ thằng ngu nào nhìn vào sân trước, mặc dù có cây cối, cũng thấy rõ nó là dành cho bóng chày.

Nếu không phải vì Tally, tôi sẽ đuổi toàn bộ cái đám kia đi. Và còn Trot nữa. Tôi cảm thấy thương cho cậu bé khốn khổ.

Tôi quyết định không kể lại chuyện Hank và ly nước mát. Tôi biết nếu nói lại cho cha, hoặc cho Pappy, sau đó sẽ xảy ra cuộc bàn chuyện nghiêm trọng với ông Spruill. Nhóm rgười Mexico biết rõ vị trí của mình, và dân miền núi cũng phải như vậy. Họ không được đòi hỏi gì từ gia đình chúng tôi, và họ không được ra lệnh cho tôi hay bất cứ ai.

Tôi chưa thấy người nào có cái cổ dầy như Hank, hai cánh tay và bàn tay đều to, nhưng cái làm cho tôi sợ lại là đôi mắt. Tôi nghĩ, chúng gần như trống rỗng và ngu ngốc, nhưng khi gã quát tôi đem nước, mắt gã hẹp lại và ánh lên vẻ ác độc.

Tôi không muốn Hank nổi điên với tôi, và cũng không muốn cha phải đối đầu với gã. Cha có thể đánh bất cứ ai, có lẽ chỉ ngoại trừ ông nội, người già hơn nhưng khi cần thiết cũng cừ hơn rất nhiều. Tôi quyết định bỏ qua chuyện này. Nếu xảy ra lần nữa, tôi sẽ không còn sự lựa chọn nào khác là kể cho mẹ.

Đội Pirate ghi hai điểm trong lượt chơi thứ tư, theo lời Pappy, rõ ràng là do Eddie Stanky không thay đổi cầu thủ phát bóng trong khi cần phải làm vậy. Sau đó Pirate lại ghi ba điểm trong lượt thứ năm, và Pappy quá điên tiết nên ông bỏ đi ngủ.

Vào lượt chơi thứ bảy, bầu không khí bớt nóng hơn và có thể đi ngủ. Đậu Hà Lan và đậu bơ đã bóc vỏ xong. Gia đình Spruill đã biến đi. Chúng tôi cũng thấy kiệt sức, và đội Cardinal sẽ chẳng đi đâu mất. Chẳng khó khăn gì khi rời khỏi trận đấu.

Sau khi mẹ kéo tôi vào phòng, chúng tôi cầu nguyện, tôi đá tung tấm khăn trải giường ra để có thể thở được. Tôi lắng nghe bản đồng ca ầm ĩ khi lũ dế gọi nhau trên đồng. Vào mùa hè, chúng tấu khúc nhạc này hằng đêm, trừ những hôm trời mưa. Tôi nghe thấy giọng nói xa xôi - một người nhà Spruill nói luyên thuyên, có lẽ là Hank đang lục lọi vét nốt cái bánh quy cuối cùng.

Trong phòng khách, chúng tôi có một cái quạt vuông, giống ô cửa sổ rộng, về lý thuyết, nhiệm vụ của nó là hút không khí nóng trong nhà và thổi ra sân chuồng bò. Nó làm việc khoảng nửa thời gian. Nếu cửa ra vào vô ý sập lại sẽ phá vỡ dòng di chuyển của không khí, và bạn sẽ đầm đìa mồ hôi khi chìm vào giấc ngủ. Gió từ bên ngoài sẽ làm cánh quạt quay thế nào đó, và không khí nóng sẽ tụ lại trong phòng khách, sau đó len lỏi vào các phòng làm cho

chúng tôi thấy ngột ngạt. Cái quạt thường xuyên gặp rắc rối - nhưng nó là một trong những tài sản đáng tự hào nhất của Pappy, và chúng tôi biết chỉ có hai gia đình nông dân khác gần nhà thờ sở hữu một tài sản sang trọng như vậy.

Đêm hôm đó cái quạt làm việc khá hiệu quả.

Nằm trên giường chú Ricky, lắng nghe lũ dế, cảm nhận lớp bã lúa mạch bên trong cái gối nhẹ vắt ngang người trong khi không khí mùa hè oi bức bị dồn về phía phòng khách, tôi thả hồn tới tận Triều Tiên. Cha không muốn kể cho tôi nghe chuyện về chiến tranh. Không một mảy may. Còn Pappy hay kể về cuộc phiêu lưu hết sức thú vị và chiến công của cụ cố nội trong cuộc Nội chiến, nhưng khi nói đến cuộc chiến trong thế kỷ này, ông lại nói rất ít. Tôi muốn biết Pappy đã bắn bao nhiêu người. Ông đã chiến thắng bao nhiêu trận. Tôi muốn nhìn những vết sẹo của ông. Có hàng nghìn câu tôi muốn hỏi.

- Không nói chuyện về chiến tranh. - Mẹ đã cảnh cáo tôi nhiều lần. - Nó quá khủng khiếp.

Và bây giơ Ricky đang ở Triều Tiên. Chú ra đi vào tháng Hai khi tuyết đang rơi, ngay sau lễ sinh nhật lần thứ mười chín ba ngày. Bây giờ thời tiết ở Triều Tiên cũng đang lạnh. Tôi biết nhiều tin tức qua đài. Tôi được an toàn và ấm áp trên giường của chú trong khi chú phải nằm dưới hầm, phải bắn người và bị người bắn lại.

Nếu chú không trở về thì sao?

Đó là câu hỏi tôi tự dằn vặt mỗi đêm. Tôi nghĩ đến cảnh tượng khủng khiếp nhất cho tới khi bật khóc. Tôi không cần giường, không cần phòng của chú. Tôi chỉ muốn Ricky về nhà, để chúng tôi có thể chạy qua các góc quanh sân trước, tập ném bóng và câu cá ở St. Francis, Đối với tôi, Ricky thật sự giống anh trai hơn là người chú.

Nhiều thanh niên đã chết ở đó, rất nhiều người. Chúng tôi thường cầu nguyện cho họ tại nhà thờ. Chúng tôi nói chuyện về chiến tranh tại trường học. Vào lúc đó, Ricky là chàng trai duy nhất ở Black Oak đang chiến đấu tại Triều Tiên, tạo cho gia đình Chandler chúng tôi sự kính trọng nực cười mà tôi không thèm quan tâm.

- Các bạn có tin tức gì của Ricky không? -Là câu hỏi chúng tôi thường xuyên nghe mỗi lần vào thị trấn.

Có tin gì không, điều đó không thành vấn đề. Hàng xóm láng giềng chỉ cố tỏ ra quan tâm. Pappy sẽ không trả lời. Cha sẽ lịch sự đáp lại. Bà và mẹ sẽ thì thầm tán chuyện trong vài phút về lá thư gần đây nhất của chú.

Tôi thì luôn khẳng định.

- Vâng. Chú ấy sẽ trở về sớm thôi.