- 6 -
Ngay sau bữa sáng, tôi theo Gran tới sân trước. Bà, với trách nhiệm của Bác sĩ Gran, làm một tua thăm bệnh sáng sớm đầy thiện ý.
Gia đình Spruill đang khom người quanh bàn ăn. Cặp mắt lờ đờ của Trot hồi tỉnh khi thấy chúng tôi.
-Xin chào! - Gran đi về phía cậu ta. - Trot thế nào?
-Tốt hơn rồi. - Bà Spruill trả lời.
-Nó khỏe. - Ông Spruill tiếp lời.
Bà sờ trán Trot.
-Có sốt không?
Trot lắc đầu khó chịu. Hôm qua nhiệt độ bình thường, sáng nay làm sao có thể sốt chứ?
-Cháu thấy đầu óc quay cuồng không?
Trot không biết điều đó có nghĩa gì, tất cả người nhà Spruill cũng vậy. Tôi hình dung ra cậu ta tỉnh lại trong trạng thái đầu óc luôn quay cuồng.
Ông Spruill dùng mu bàn tay chùi hạt lúa miến dính bên mép.
-Chúng tôi nghĩ sẽ đưa nó ra đồng và để nó ngồi dưới toa moóc, tránh ánh nắng.
-Nếu có bóng mây, nó có thể hái bông. - Bà Spruill nói thêm. Đó là bằng chứng cho thấy gia đình Spruill đã có kế hoạch cho Trot.
'Mẹ kiếp!' Tôi thầm rủa.
Chú Ricky đã dạy tôi vài câu chửi. Tôi thường luyện tập trong cánh rừng bên sông, sau đó cầu xin tha thứ ngay khi vừa chửi xong.
Tôi đã tưởng tượng một ngày lười biếng khác dưới bóng cây ở sân trước, trông chừng Trot lúc chơi bóng chày.
-Tôi nghĩ vậy. - Bà nhìn chăm chú vào một bên mắt mở to của Trot. Mắt bên kia ánh lên vẻ hoảng sợ.
-Tôi sẽ ở gần để theo dõi cậu bé. - Bà rõ ràng khá thất vọng.
Trong bữa sáng tôi đã nghe bà nói với mẹ, bà sẽ dùng loại thuốc gồm dầu, dấm ớt, chanh, và loại cỏ đen bà trồng bên cửa sổ. Tôi đã ngừng ăn khi nghe tới đoạn này. Đó là loại thuốc dự phòng cũ mà bà đã từng cho tôi sử dụng vài lần. Nó còn tác động mạnh hơn cả phẫu thuật. Bệnh tật của tôi thường được chữa trị bằng liều thuốc thiêu cháy từ lưỡi đến ngón chân, và vẫn còn cảm giác cháy bỏng.
Có lần, bà pha chế thuốc cho Pappy khi ông bị táo bón. Ông phải ở liền hai ngày trong nhà vệ sinh, không thể ra đồng, chỉ luôn uống nước, còn tôi thì chạy ngược chạy xuôi với bình sữa. Tôi nghĩ bà đã giết ông. Khi Pappy xuất hiện - xanh xao, mệt mỏi, và gầy tọp đi - ông lê bước vào nhà, giận dữ chưa từng thấy. Cha mẹ đã ném tôi lên xe và chúng tôi làm một chuyến đi dạo khá lâu.
Bà lại hứa sẽ trông chừng Trot cả ngày. Cậu ta không nói gì, chỉ ngừng ăn và nhìn chằm chằm ngang qua bàn về phía Tally, người đang giả bộ coi như tôi không tồn tại.
Chúng tôi quay về nhà. Tôi ngồi ngay bậc thang, chờ đợi ánh mắt thoáng qua của Tally và thầm nguyền rủa Trot quá ngu ngốc. Cậu ta sẽ lại gục thôi. Chắc chắn khi mặt trời lên cao quá đầu cậu ta sẽ không chịu nổi, và họ lại cần tôi trông chừng người ốm.
Khi chúng tôi tập trung tại toa moóc, tôi chào hỏi Miguel khi cả nhóm xuất hiện từ chuồng bò và chiếm một bên toa moóc. Gia đình Spruill chiếm giữ bên kia. Cha ngồi giữa, chen chúc giữa hai nhóm người. Pappy lái xe, và tôi quan sát họ từ chỗ ngồi lý tưởng ngay sát bên ông. Sáng nay tôi quan tâm đặc biệt đến mọi cử chỉ giữa Cowboy đáng ghét và Tally yêu quý. Tôi không phát hiện ra dấu hiệu nào. Mọi người đều mắt nhắm mắt mở và nhìn xuống, nghĩ tới một ngày làm việc cực nhọc dưới ánh mặt trời mà thấy sợ.
Toa moóc chuyển động và lắc lư tiến đến những cánh đồng trắng muốt. Khi nhìn chăm chú vào đồng bông, tôi không thể không nghĩ tới áo jacket bóng chày đội Cardinal đỏ chói. Tôi cố hết sức kìm nén hình ảnh về Musial vĩ đại cùng những đồng đội đầy cơ bắp đang chạy qua bãi cỏ xanh đươc cắt tỉa cẩn thận trên sân Sportsman’s Park. Tôi cố tưởng tượng ra tất cả bọn họ trong bộ đồng phục đỏ trắng và rõ ràng là với áo jacket bóng chày giống như trên tờ quảng cáo của Sears & Roebuck. Tôi cố hình dung ra cảnh này vì nó không bao giờ ngừng hấp dẫn tôi, nhưng xe đã dừng lại, tất cả những gì tôi có thể thấy là đồng bông mênh mông hiện ra, ngay tại đây, luống này tiếp luống kia, và đang chờ đợi.
Năm ngoái, anh Juan đã phát hiện ra tôi rất thích món ăn Mexico, đặc biệt là bánh ngô. Người Mexico ăn bánh ngô ba bữa mỗi ngày, vì thế tôi nghĩ là nó rất ngon. Một ngày, tôi ăn trưa với Juan và nhóm của anh, sau khi đã ăn trong nhà. Anh nhét vào tay tôi hai cái bánh ngô, và tôi ăn ngấu nghiến. Ba tiếng sau tôi bị phạt quỳ dưới toa xe moóc, khốn khổ như một con chó. Tôi bị tất cả người nhà Chandler trách mắng, đặc biệt là mẹ.
-Con không thể dùng thức ăn của họ! - Mẹ nói với thái độ khinh bỉ.
-Tại sao không ạ? - Tôi hỏi.
-Bởi vì chúng không sạch sẽ.
Tôi bị cấm tuyệt đối ăn bất cứ thứ gì do người Mexico nấu. Và điều này, dĩ nhiên, làm cho món bánh ngô, thậm chí, càng hấp dẫn hơn. Tôi bị bắt gặp lần nữa khi Pappy đột ngột xuất hiện tại chuồng bò để xem xét con Isabel. Cha lôi tôi ra sau kho công cụ và đánh tôi bằng thắt lưng.
Tôi buộc phải ngừng xơi món bánh ngô.
Nhưng một anh đầu bếp mới đang ở cùng chúng tôi, và tôi háo hức muốn so sánh tài làm bánh giữa Miguel và Juan. Sau bữa trưa, khi chắc chắn mọi người đang ngủ, tôi lén mở cửa bếp và rón rén đến chuồng bò. Đây là cuộc dạo chơi nguy hiểm vì Pappy và bà ngủ trưa không say lắm, ngay cả khi họ kiệt sức vì công việc đồng áng
Nhóm Mexico đang nằm dài dưới bóng mát cuối chuồng bò phía bắc, phần lớn đang ngủ trên đồng cỏ. Miguel biết là tôi sẽ đến vì sáng nay chúng tôi đã nói chuyện một lúc khi gặp nhau ở chỗ cân bông. Khối lượng của chú là bảy mươi pao còn tôi là mười lăm pao.
Miguel đang quỳ xuống bên đống than nhỏ và hâm nóng bánh ngô trong chảo. Chú lật bánh, và khi thấy mặt bánh ngả màu nâu, chú rắc thêm một lớp muối mỏng rồi thái cà chua, hành và tiêu, tất cả đều từ vườn của chúng tôi. Nó còn có cả bột tiêu đỏ, loại này chưa bao giờ được trồng tại Arkansas. Người Mexico mang theo loại tiêu này trong những cái túi nhỏ.
Hai người Mexico thích thú với sự thực là tôi khoái món bánh ngô. Những người còn lại đang say giấc. Cowboy không thấy đâu. Đứng ở góc chuồng bò, với tầm quan sát toàn cảnh ngôi nhà và bất cứ người Chandler nào có thể xuất hiện, tôi bắt đầu ăn. Bánh ngô nóng, có gia vị và bẩn. Tôi không thể nói được vị khác nhau giữa bánh của Miguel và Juan. Cả hai đều ngon. Miguel hỏi tôi muốn ăn nữa không, và tôi có thể xơi cái nữa ngon lành. Nhưng tôi không muốn lấy thức ăn của họ. Tất cả bọn họ đều nhỏ bé, gầy nhom và bẩn thỉu. Năm ngoái, khi bị bắt gặp, tất cả người lớn lần lượt trách mắng và chất lên tôi những lời đáng xấu hổ. Gran cho đó là tội lỗi khi nhận thức ăn từ người kém may mắn hơn. Là người Cơ đốc, chúng tôi không lúc nào thiếu cảm giác bị ám ảnh bởi tội lỗi.
Tôi cảm ơn Miguel, rón rén về nhà và đi vòng lối cổng trước mà không đánh thức một ai trong gia đình Spruill. Tôi nằm co người trên đu như thể đã ngủ trưa tại đó. Không ai động đậy, chỉ mình tôi vẫn không thể ngủ được. Cơn gió thoảng qua, tôi mơ màng nghĩ đến một buổi chiều lười biếng trên hành lang, không hái bông, không có việc gì làm nhưng có thể đi câu cá ở St. Francis và tập bắt bóng ở sân trước.
Suốt buổi chiều, công việc gần như đánh gục tôi. Chiều muộn, tôi khập khiễng đi về chỗ toa moóc, kéo lê bao tải phía sau, nóng nực và khát, mồ hôi ướt đẫm, ngón tay sưng phồng do những gờ sắc đâm vào. Tôi đã hái được bốn mốt pao. Chỉ tiêu của tôi vẫn là năm mươi, và chắc bây giờ trong bao cũng có ít nhất mười pao. Tôi hy vọng mẹ sẽ ở đâu đó gần chỗ cân bởi vì mẹ sẽ khẳng định là tôi được phép nghỉ và về nhà. Cả Pappy và cha sẽ bắt tôi quay lại hái thêm, dù đã đủ chỉ tiêu hay chưa.
Chỉ hai người được phép cân, và nếu họ đang mải mê hái bông ở đâu đó, bạn có thể tranh thủ nghỉ ngơi trong khi họ trên đường quay lại toa moóc. Tôi không thấy cả Pappy lẫn cha, và ý tưởng giấc ngủ tranh thủ xuất hiện trong đầu.
Gia đình Spruill đã tập trung bên toa moóc, dưới một bóng mát. Họ ngồi trên bao bông kềnh càng, nghỉ ngơi và nhìn Trot, người mà như tôi có thể nói, không hề dịch chuyển quá mười bước trong ngày.
Tôi tháo dây đeo ra khỏi vai và bước về phía cuối toa moóc.
-Xin chào, - một người nhà Spruill lên tiếng.
-Trot thế nào rồi? Tôi hỏi.
-Tôi đoán là nó sẽ ổn thôi. - Ông Spruill nói.
Họ đang ăn bánh quy và xúc xích, loại thức ăn ưa thích trên đồng. Ngồi sát bên Trot là Tally, tỏ ra hoàn toàn phớt lờ tôi.
-Mày có cái gì xơi không, nhóc? - Hank bất ngờ hỏi, đôi mắt gã sáng rực nhìn tôi.
Trong một giây, tôi quá kinh ngạc không thể nói được gì. Bà Spruill lắc đầu và nhìn xuống đất.
-Mày có không? - Gã dời chỗ để ngồi đối diện tôi.
-Ư, không. - Tôi lúng túng.
-Mày định nói “Không, thưa anh,” phải không, nhóc? - Gã giận dữ.
-Thôi nào, Hank. - Tally xen vào.
Những người còn lại trong gia đình dường như không muốn tham gia. Tất cả đều cúi đầu nhìn xuống.
-Không, thưa anh. - Tôi nói.
-Không, thưa anh cái gì? - Giọng gã gay gắt hơn. Rõ ràng là Hank thích chọn kiểu giao tiếp hiếu chiến. Gã có lẽ đã đánh nhau nhiều lần.
-Không, thưa anh, - tôi nhắc lại.
-Đám nông dân chúng mày rõ là tự cạo tự đại, mày biết chứ? Mày nghĩ chúng mày hơn hẳn dân miền núi tụi tao vì có đất đai và vì trả công cho sức lao động của tụi tao. Phải thế không, nhóc?
-Đủ rồi đấy, Hank. - Ông Spruill xen vào, nhưng có vẻ thiếu sức thuyết phục.
Tôi bất chợt mong Pappy và cha xuất hiện. Tôi đã rất muốn đám người này rời khỏi trang trại nhà tôi.
Cổ họng tôi khô khốc, và môi dưới bắt đầu run run. Tôi bị tổn thương, bối rối và không biết nói gì.
Hank không định im lặng. Gã chống tay, và nở nụ cười thô tục.
-Tụi tao chỉ là bọn mọi rợ miền ngược, phải không nhóc? Chỉ là kẻ làm thuê. Chỉ là một lũ kém văn minh chuyên uống rượu lậu và lấy chị em họ của mình. Phải thế không, nhóc?
Gã dừng lại giây lát như đợi câu trả lời. Dù rất muốn bỏ chạy, nhưng tôi chỉ biết đứng im nhìn chằm chằm vào đôi ủng dưới chân. Những người Spruill còn lại có lẽ cảm thấy thương xót, nhưng không ai bước ra giải cứu cho tôi.
-Nhà tao còn đẹp hơn nhà mày, nhóc ạ. Mày có tin không? Đẹp hơn rất nhiều.
-Đừng nói nữa, Hank. - Bà Spruill lên tiếng.
-Rộng hơn, có hành lang trước dài, mái thiếc không có những miếng vá nhựa đường, và mày biết còn gì nữa không? Mày không thể tin nổi đâu, nhóc, nhưng nhà tao được sơn đấy. Màu trắng. Mày chưa bao giờ thấy sơn phải không, nhóc?
Bo và Dale, hai người hiếm khi nói chuyện, bắt đầu cười khẽ, như thể muốn khích lệ Hank trong khi bà Spruill không tỏ vẻ khó chịu.
-Hãy bảo anh ấy ngậm mồm lại đi, mẹ. - Tally nói, và nỗi nhục nhã của tôi tạm ngưng, nhưng chỉ trong một giây.
Tôi nhìn Trot, và trái với sự kinh ngạc của tôi, cậu ta chống khuỷu tay, hai mắt mở to, chăm chú quan sát cuộc chạm trán không cân sức. Cậu ta đường như đang thưởng thức nó.
Hank ném sang Bo và Dale nụ cười nham nhở ngu ngốc, và chúng thậm chí còn cười to hơn. Bây giờ ông Spruill cũng có vẻ vui thích. Có lẽ ông đã từng nhiều lần bị gọi là kẻ kém văn hoá.
-Sao gia đình mày không sơn những đám cỏ xanh kỳ quái lên ngôi nhà nhỉ? - Hank nhìn tôi nói ông ổng.
Từ “những đám cỏ xanh kỳ quái” đập vào dây thần kinh của cả bọn. Bo và Dale rung người vì cười. Hank rống lên với điệu cười như máy khoan. Cả lũ dường như sắp vỗ đầu gối khoái chí thì Trot lên tiếng, với âm lượng phải hết sức cố gắng.
-Câm đi, Hane!
Giọng nói hơi lắp bắp với âm “Hank” thành “Hane” nhưng rõ ràng tất cả đều hiểu. Bọn họ giật mình, và câu chuyện đùa bẩn thỉu đó đột ngột chấm dứt. Mọi người nhìn Trot, người đang chằm chằm nhìn Hank với ánh mắt đầy phẫn nộ.
Tôi sắp khóc đến nơi, vì vậy tôi quay đi và bỏ chạy dọc theo đường đồng cho tới khi cảm thấy an toàn, thoát khỏi tầm nhìn của bọn họ. Sau đó tôi ngụp lặn trong bông và chờ đợi những giọng nói thân thiện. Tôi ngồi trên mặt đất nóng, bao quanh là bông, và khóc, một hành động tôi thật sự căm ghét.
Toa moóc của các trang trại khấm khá hơn, thường có tấm che bằng vải dầu để giữ bông không bị thổi bay trên đường mang ra trạm tách hạt. Chúng tôi dùng tấm bạt cũ buộc cố định, giữ chặt thành quả lao động trong hai ngày qua, trong đó có cả công sức của tôi. Không ai trong gia đình Chandler dại gì đi rải đám bông trắng như tuyết trên đường. Nhiều nhà khác thì ngược lại, vì thế một phần mùa màng phủ trắng bờ cỏ dại và mương rãnh hai bên Xa lộ 135 khi các nông dân vội vã đưa sản phấm tới trạm tách hạt.
Toa moóc chất đầy bông làm công việc thu hoạch của chúng tôi có vẻ nhỏ lại. Pappy lái xe với tốc độ dưới hai mươi dặm một giờ trên đường ra thị trấn. Và ông không nói năng gì. Cả hai chúng tôi đều nhịn bữa tối. Tôi đang nghĩ về Hank và cố quyết định nên làm gì. Tôi chắc Pappy đang lo lắng về thời tiết.
Nêu kể cho ông về Hank, tôi biết rõ điều gì sẽ xảy ra. Ông sẽ bắt tôi cùng đến chỗ nhà Spruill, và sẽ xảy ra một cuộc chạm trán tồi tệ. Vì Hank trẻ và to lớn hơn, Pappy sẽ cầm trong tay một cái gậy, và ông rất vui khi được sử dụng nó. Ông sẽ yêu cầu Hank phải xin lỗi, và khi gã từ chối, Pappy bắt đầu đe dọa và lăng nhục.. Hank đánh giá sai đối thủ, và cái gậy sẽ vào cuộc. Hank sẽ không cần cầu nguyện. Cha bắt buộc phải bảo vệ phe Chandler với khẩu súng mười hai ly. Cánh phụ nữ sẽ an toàn ở hành lang, nhưng mẹ, một lần nữa, sẽ bị bẽ mặt bởi thiên hướng bạo lực của Pappy.
Gia đình Spruill sẽ liếm những vết thương và đóng gói đống đồ đạc rách rưới. Họ sẽ cuốn xéo đến một trang trại khác cần và đánh giá cao họ, còn chúng tôi sẽ thiếu nhân công.
Tôi sẽ phải hái nhiều bông hơn.
Vì vậy tôi im lặng.
Chúng tôi lái xe chầm chậm dọc theo Xa lộ 135, làm đám bông bên lề đường bay lên. Trên cánh đồng bên phải, một nhóm người Mexico vẫn đang làm việc, chạy đua với bóng tối.
Tôi quyết định mình nên tránh Hank và gia đình Spruill tới khi vụ thu hoạch xong xuôi và họ quay về miền núi, trở về với ngôi nhà sơn tuyệt vời, với rượu lậu và những cuộc hôn nhân với chị em họ. Và đến cuối đông, khi ngồi quanh đống lửa trong phòng khách nói chuyện về vụ thu hoạch, tôi sẽ tuôn ra hết những hành động xấu xa của Hank. Tôi sẽ có nhiều thời gian để tiếp tục câu chuyện của mình, và sẽ thêm thắt những tình tiết thích hợp. Đó là truyền thông của gia đình Chandler.
Tuy nhiên, tôi cần phải cẩn thận khi kể chuyện về ngôi nhà sơn.
Khi tới gần Black Oak, chúng tôi đi ngang qua trang trại Clench, nhà của Foy và Laverl Clench cùng tám đứa con. Tôi chắc là tất cả bọn họ vẫn còn trên đồng. Không một ai, thậm chí cả người Mexico, làm việc chăm chỉ hơn gia đình Clench. Cha mẹ rõ ràng là chủ đất, nhưng đám trẻ dường như thích việc hái bông và làm hết phần lớn việc vặt quanh trang trại. Đám bông quanh hàng rào sân trước đã được hái xong. Hàng rào nhà họ thẳng tắp và không cần sửa chữa. Khu vườn rộng và mang lại nhiều sản lượng. Thậm chí cái xe tải cũ của họ cũng luôn sạch sẽ. Một trong số đám trẻ lau rửa xe mỗi thứ bảy.
Và nhà của họ được quét sơn, ngôi nhà đầu tiên trên Xa lộ vào thị trấn. Sơn trắng với những đường kẻ xám quanh các góc. Hành lang và cầu thang trước sơn màu xanh đậm.
Gần thị trấn tất cả các ngôi nhà đều được sơn.
Nhà chúng tôi được làm từ trước Thế chiến Thứ nhất, khi chưa có hệ thống ống nước và điện trong nhà. Bên ngoài là những tấm gỗ ghép, có lẽ xẻ từ cây sồi tại khu đất hiện chúng tôi đang canh tác. Theo thời gian và dưới ảnh hưởng của thời tiết, những tấm ván ghép dần phai thành màu nâu nhợt nhạt, giống màu nhà ở những trang trại khác quanh Black Oak. Quét sơn là không cần thiết. Chỉ cần giữ cho những tấm ván ghép được sạch sẽ và sửa chữa nghiêm chỉnh. Hơn nữa, sơn chỉ tô tốn thêm tiền.
Ngay sau ngày kết hôn, mẹ quyết định ngôi nhà cần phải nâng cấp. Mẹ bàn chuyện với cha, và cha sốt sắng muốn làm hài lòng cô vợ trẻ. Tuy nhiên, ông bà nội lại không hào hứng. Pappy và bà, với tính cách bướng bỉnh đã ngấm sâu, thẳng thừng từ chối việc quét sơn. Chi phí là lý do chính. Cha thuật lại ý ông bà. Không có trận chiến nào xảy ra - không một từ nào. Chỉ một mùa đông căng thẳng trôi qua khi bốn người lớn sống trong ngôi nhà không quét sơn và cố tỏ ra thân mật với nhau.
“Sơn” là một từ nhạy cảm ở trang trại Chandler.
Khi tới trạm tách hạt, tôi đếm được mười một toa moóc chất đầy bông đang đứng chờ. Còn khoảng hai mươi toa xe rỗng đỗ bên cạnh. Chúng thuộc quyền sở hữu của đám nông dân khá giả. Họ có hai toa moóc, một nằm lại chờ tách hạt vào ban đêm trong khi cái thứ hai vẫn ở trên đồng. Cha rất muốn mua thêm toa moóc nữa.
Pappy xuống xe và bước tới nhóm nông dân túm tụm gần đó. Tôi biết là họ đang có chuyện lo lắng.
Trong suốt chín tháng, cái trạm này hoàn toàn yên ắng. Một tòa nhà cao, dài như cái hộp, và lớn nhất quanh vùng. Cứ đến đầu tháng Chín, khi vụ thu hoạch bắt đầu, nó dường như hồi tỉnh. Suốt vụ mùa, trạm tách hạt làm việc cả ngày đêm, chỉ nghỉ tối thứ bảy và sáng chủ nhật. Tiếng động cơ gầm rú vang khắp Black Oak.
Thấy anh em sinh đôi nhà Montgomery đang nghịch ném đá vào bãi cỏ dại, tôi chạy tới nhập hội. Chúng tôi kể cho nhau nghe chuyện về người Mexico và phóng đại về sản lượng hái bông của chính mình. Trời dần tối, và dòng xe moóc chậm chạp dịch chuyển.
-Cha tao nói giá bông đang hạ, - Dan Montgomery ném một hòn đá vào bóng tối. - Và đám lái bông ở Memphis đang đẩy giá xuống vì có quá nhiều bông.
-Năm nay là một vụ bội thu. - Tôi nhận xét.
Hai đứa sinh đôi nhà Montgomery định sẽ tiếp tục làm nghề nông. Tôi cảm thấy tiếc cho bọn nó.
Khi mưa lũ làm mất mùa, giá bông tăng lên vì đám lái buôn ở Memphis không thể thu mua đủ bông. Nhưng nông dân, dĩ nhiên, lại không có gì để bán. Còn khi mưa thuận gió hòa và vụ mùa thắng lớn, giá bông lại sụt xuống vì đám lái buôn ở Memphis có quá nhiều bông. Người lao động cực nhọc trên đồng bông không kiếm đủ tiền thanh toán phí tổn mùa màng.
Vụ mùa bội thu hay thất thoát, chẳng có gì khác nhau
Chúng tôi nói chuyện một lúc vế bóng chày. Gia đình Montgomery không có đài, vì vậy kiến thức về đội Cardinal rất hạn chế. Lại lần nữa, tôi cảm thấy tiếc cho bọn nó.
Khi rời trạm, Pappy lặng thinh không nói gì. Vết nhăn trên trán ông nhíu lại gần nhau hơn, và cằm ông dường như nhô ra, vì vậy tôi biết ông đã nghe được tin xấu. Tôi đoán là có việc gì đó về giá thu mua bông.
Tôi cũng im lặng suốt quãng đường rời Black Oak. Khi ánh đèn đã lùi lại phía sau, tôi dựa đầu lên cửa sổ hứng gió. Không khí vẫn nóng nực, và tôi muốn Pappy lái xe nhanh hơn cho bớt nóng.
Ngày mai tôi sẽ cố dỏng tai nghe ngóng. Đợi cho người lớn có đủ thời gian thầm thì với nhau, sau đó tôi sẽ dò hỏi mẹ.
Nếu có tin không hay về việc trồng trọt, thế nào mẹ cũng sẽ cho tôi biết.