- 7 -
Sáng sớm thứ bảy, chúng tôi lại lên xe moóc để ra đồng, với nhóm Mexico ngồi dúi dụi một bên còn bên kia là gia đình Spruill. Tôi ngồi sát cạnh cha, vì sợ hãi gã Hank quái vật có thể lại bám theo khiêu khích. Lúc này, tôi thấy ghét tất cả nhà Spruill, có lẽ ngoại trừ Trot, người duy nhất đứng ra bảo vệ tôi. Bọn họ cũng tỏ ra phớt lờ tôi. Hy vọng là họ thấy ngượng với chính bản thân mình.
Tôi cố không nghĩ về gia đình Spruill. Hôm nay là thứ bảy. Một ngày kỳ diệu đối với những linh hồn khốn khổ phải làm việc vất vả. Ở trang trại Chandler, thường thì chỉ hái bông nửa ngày, còn buổi chiều chúng tôi cũng như các gia đình nông dân khác, kéo nhau vào thị trấn mua thực phẩm và đồ dùng. Chúng tôi có thể tha thẩn dọc phố Main, cùng tán gẫu, và thoát khỏi công việc vất vả cực nhọc trên đồng bông trong vài giờ. Nhóm người Mexico và dân miền núi cũng đi. Đàn ông tụ tập thành từng nhóm trước Tea Shoppe hoặc cửa hàng Hợp tác xã, hết so sánh với nhau sản lượng thu hoạch của trang trại mình lại thi nhau kể chuyện lũ lụt. Phụ nữ sẽ tập trung mua đồ trong cửa hàng Pop & Pear. Đám trẻ được phép chơi rong trên vỉa hè phố Main và những ngõ hẻm bên cạnh tới bốn giờ, khoảnh khắc tuyệt vời khi rạp Dixie mở cửa.
Xe vừa dừng, chúng tôi nhảy xuống và tìm ngay bao bông. Tôi vẫn mắt nhắm mắt mở, không để ý tới xung quanh, thì chợt nghe thấy một giọng nói ngọt ngào.
- Chào buổi sáng, Luke! - Tally đứng gần và mỉm cười với tôi. Chắc đó là cách thể hiện chị lấy làm tiếc vì chuyện hôm qua.
Là một người nhà Chandler, tôi cũng rất bướng bỉnh. Tôi quay lưng bỏ đi và tự nhủ mình ghét tất cả nhà Spruill. Tôi xông vào luống bông đầu tiên như thể sẽ hái sạch cả bốn mươi mẫu trước bữa trưa. Tuy nhiên, chỉ sau vài phút, tôi đã thấy mệt. Tôi bị lạc giữa đám thân cây, và dường như vẫn nghe thấy giọng nói, nụ cười của Tally.
Chị chỉ hơn tôi mười tuổi.
Tắm rửa vào thứ bảy là việc tôi ghét hơn cả. Việc này được tiến hành sau bữa trưa, dưới sự giám sát nghiêm khắc của mẹ. Chậu tắm, gần như khá rộng đối với tôi, sau đó đến lượt các thành viên còn lại trong gia đình. Nó được đặt trong góc khuất tại hành lang sau, quây xung quanh là cái khăn trải giường cũ.
Trước tiên, tôi phải xách nước từ chỗ máy bơm và đổ vào khoảng một phần ba chậu. Việc này mất đến tám chuyến vận chuyển, và tôi thấy kiệt sức trước khi bắt đầu tắm. Sau đó, tôi kéo tấm khăn ngang qua hành lang và khẩn trương cởi quần áo. Nước rất lạnh.
Tôi dùng xà phòng, khăn tắm kỳ cọ thật mạnh để gột sạch đất, sạch ghét. Tôi cố ý làm cho chậu nước nổi bong bóng đục ngầu để mẹ không thể thấy chỗ kín của tôi khi bước vào. Mẹ mang tới cho tôi bộ quần áo sạch và lấy đi bộ bẩn. Sau đó, mẹ đến bên xem xét hai vành tai và cổ tôi. Trong tay mẹ, khăn tắm trở thành một thứ vũ khí. Mẹ chà xát mạnh làn da mềm của tôi như thể mẹ khó chịu vì lớp đất tích tụ sau mấy ngày làm việc trên đồng. Suốt lúc tắm, mẹ luôn kinh ngạc là tại sao tôi có thể bẩn đến vậy.
Khi thấy cổ đã sắp trầy da, mẹ chuyển hướng tấn công sang tóc như thể chúng đầy chấy rận. Mẹ xối nước lạnh từ đầu xuống để gột sạch xà phòng. Tôi thấy rất ngượng khi mẹ bắt đầu lau chùi cánh tay và chân. Dường như có vẻ thông cảm, mẹ bỏ đi giữa chừng.
Tôi nhảy ra khỏi chậu nước đục ngầu - đầy bụi bẩn từ vùng châu, thổ Arkansas tích tụ trong cả tuần. Tôi giật cái nút rồi vừa quan sát nước thấm qua vết nứt trên hành lang vừa lau khô người và mặc quần áo. Tôi cảm thấy người sảng khoái, sạch sẽ, nhẹ đi đến năm pao, và đã sẵn sàng cho chuyến đi vào thị trấn.
Pappy quyết định là xe tải của chúng tôi sẽ chỉ đi một chuyến tới Black Oak. Điều đó có nghĩa là bà và mẹ sẽ ngồi trước với ông, còn cha và tôi sẽ ngồi sau cùng mười người Mexico. Bị nhét vào một cái hộp không làm cho họ khó chịu, nhưng chắc chắn khiến tôi tức tối.
Khi khởi hành, tôi thấy gia đình Spruill dỡ đống cọc, tháo dây chằng và vội vã giải phóng chiếc xe tải. Họ cũng vào thị trấn, Mọi người đều bận rộn, ngoại trừ Hank đang ngồi ăn gì đó dưới bóng cây.
Để tránh bụi đất bay mù mịt và làm chúng tôi ở đằng sau nghẹt thở, Pappy lái xe với tốc độ gần năm dặm một giờ. Nhưng dù ông đã cố thận trọng, việc đó cũng chẳng giúp gì nhiều. Chúng tôi thấy nóng bức và ngột ngạt. Việc tắm rửa vào ngày thứ bảy là một trình tự ở vùng nông thôn Arkansas, ở Mexico, rõ ràng, không như vậy.
Vào thứ bảy, một số gia đình nông dân tới thị trấn ngay từ buổi trưa. Pappy cho đó là hành động tội lỗi khi mất quá nhiều thời gian hưởng thụ ngày thứ bảy. Trong suốt mùa đông, ông thậm chí còn dọa chúng tôi về việc không nên tới thị trấn, ngoại trừ phải dự lễ nhà thờ vào chủ nhật. Mẹ kể đã có lần ông không hề rời khỏi trang trại trong suốt một tháng trời, dĩ nhiên kể cả việc không đi lễ nhà thờ vì mục sư đã làm gì đó khiến ông khó chịu. Không đi đâu cũng không làm cho Pappy bực bội mấy. Nhưng chúng tôi cũng còn may mắn. Một số nông dân lĩnh canh không bao giơ rời khỏi trang trại. Họ không có tiền mua thực phẩm và không có ôtô để vào thị trấn. Có vài người thuê đất giống chúng tôi và kể cả chủ đất cũng hiếm khi tới thị trấn. Theo lời bà nội, ông Clovis Beckly ở Caraway không vào thị trấn trong suốt mười bốn năm. Và cũng từng đó thời gian ông ấy không đến nhà thờ.
Tôi thích nhìn xe cộ qua lại, vỉa hè đông đúc và không biết có thể sẽ gặp ai tiếp theo. Tôi thích những nhóm người Mexico ngồi dưới bóng cây râm mát, ăn kem và chào đón đám dân quê từ các trang trại trong sự ồn ào thú vị với thứ tiếng Tây Ban Nha. Tôi thích những đám người lạ, dân miền núi không lâu nữa sẽ rời khỏi đây. Có lần, Pappy đã kể cho tôi khi ông ở St. Louis, thành phố có hơn nửa triệu dân, vào thời kỳ trước Thế chiến Thứ nhất và ông đã bị lạc trên phố.
Điều này sẽ không xảy ra đối với tôi. Khi tôi đi bộ trên các phố ở St. Louis, mọi người sẽ nhận ra.
Tôi theo mẹ và bà đến cửa hàng Pop & Pearl Watson. Cánh đàn ông tới cửa hàng Hợp tác xã, vì đó là nơi tất cả đám nông dân thường đến vào chiều thứ bảy. Mặc dù, không xác định được chính xác họ làm gì ở đó, nhưng tôi đoán chắc không gì ngoài việc nắm bắt giá bông và bàn về thời tiết.
Bà Pearl đang bận rộn gần máy tính tiền.
Chào bà Watson! - Tôi tiến đến gần. Cửa hàng đông nghẹt phụ nữ và người Mexico.
-Ồ, chào, Luke! - Bà nháy mắt. - Bông thế nào?
Đó là loại câu hỏi mà bạn được nghe đi nghe lại vào thời điểm này.
-Thu hoạch tốt lắm ạ. - Tôi nói như thể mình đã hái được cả tấn.
Bà và mẹ mất một tiếng đồng hồ chỉ để mua năm pao bột, hai pao đường, hai pao cà phê, một chai dấm, một pao muối và hai bánh xà phòng. Các lối đi chật cứng, chủ yếu cánh phụ nữ quan tâm tới việc chào hỏi hơn là mua hàng. Họ nói chuyện về vườn tược, thời tiết và nhà thờ, chuyện ai sắp sinh em bé và ai có thể. Họ nói chuyện như trẻ con về lề tang ở chỗ này, lễ phục hồi đức tin ở chỗ kia, đám cưới nào sắp tổ chức.
Không một lời về đội Cardinal.
Nhiệm vụ duy nhất của tôi trong thị trấn là mang đống hàng chất lên xe. Khi việc này hoàn thành, tôi được tự do tha thẩn chơi trên phố Main hoặc vào những ngõ hẻm cạnh đó mà không bị ai giám sát. Tôi uể oải lê bước về phía bắc Black Oak, ngang qua cửa hàng Hợp tác xã, hiệu thuốc, cửa hàng ngũ kim và Tea Shoppe. Dọc vỉa hè, từng nhóm đứng tán chuyện, không thèm chú ý tới người qua lại. Vùng này khá hiếm điện thoại, và cũng chỉ có một vài chiếc tivi, vì vậy thứ bảy là khoảng thời gian mọi người nắm bắt thông tin và sự kiện mới nhất.
Tôi bắt gặp cậu bạn Dewayne Pinter đang cố xin phép mẹ cho đi chơi. Cậu ấy lớn hơn tôi một tuổi nhưng vẫn đang học lớp hai. Cha Dewayne đã cho cậu lái máy kéo quanh trang trại, và điều này nâng cao vị thế của cậu ấy đối với tất cả đám học sinh khối hai, trường Black Oak. Gia đình Printer theo đạo Cơ đốc và là fan hâm mộ đội Cardinal, nhưng vì lý do nào đó, Pappy vẫn không thích họ.
-Chào, Luke! - Cô Pinter mỉm cười nhìn tôi.
-Chào cô Pinter ạ!
-Mẹ cháu đâu?
-Cháu nghĩ mẹ cháu vẫn trong hiệu thuốc. Cháu cũng không rõ nữa.
Với điều đó, Dewayne có thể được tự do. Nếu tôi có thể được tin tưởng đi trên phố một mình thì cậu ấy cũng vậy. Khi chúng tôi chạy đi, cô Pinter vẫn cố nói với theo lời dặn dò. Chúng tôi tới rạp Dixie, một đám trẻ đang đứng chờ tới bốn giờ. Trong túi tôi có mấy đồng - năm xu mua
vé, năm xu cho lon Côca, ba xu mua bỏng ngô. Mẹ đã cho tôi số tiền này coi như tạm ứng khoản tôi kiếm được nhờ hái bông. Tôi sẽ phải trả lại, nhưng cả mẹ và tôi đều biết việc đó sẽ không bao giờ xảy ra. Nếu Pappy cố muốn lấy lại nó, ông sẽ phải bước qua mẹ.
Rõ ràng Dewayne đã trải qua một tuần hái bông tốt đẹp hơn tôi. Cậu ấy có một túi tiền căng phồng và không thể chờ để khoe chúng. Gia đình cậu ấy cũng thuê đất, nhưng họ làm chủ toàn bộ hai mươi mẫu, nhiều hơn gia đình Chandler.
Blenda, con bé mặt đầy tàn nhang, đang la cà gần chỗ chúng tôi, cố bắt chuyện với Dewayne. Nó đã kể cho tất cả lũ bạn là nó muốn lấy Dewayne. Nó đang làm cho cuộc sống của cậu ấy không thể chịu nổi bằng việc cứ lẽo đẽo đi theo khắp nhà thờ, theo dõi cậu ấy đi lên đi xuống trên phố Main mỗi chiều thứ bảy, và luôn đề nghị cậu ấy ngồi gần nó trong rạp phim.
Dewayne khinh thường nó. Khi một nhóm người Mexico đi ngang qua, chúng tôi vội hòa vào giữa bọn họ.
Có vụ đánh nhau đang diễn ra đằng sau cửa hàng Hợp tác xã, nơi chuyên dành cho đám trẻ lớn tụ tập và thể hiện những cú đấm. Việc đánh nhau xảy ra mỗi thứ bảy, và không có gì kích thích Black Oak bằng một trận đánh hay. Đám đông dồn đẩy trận đánh ngang qua ngõ hẻm rộng, gần cửa hàng Hợp tác xã, và trong lúc bị cuốn đi, tôi nghe thấy ai đó nói.
- Tao cá là có một thằng nhà Sisco.
Mẹ đã cảnh cáo tôi không được xem đánh nhau sau cửa hàng Hợp tác xã, nhưng đó không phải là lời ngăn cấm nghiêm khắc vì tôi biết mẹ sẽ không có mặt ở đó. Không một phụ nữ nào dám để bị bắt gặp đang xem đánh nhau. Dewayne và tôi luồn lách qua đám đông, háo hức xem những cú đấm bạo lực.
Gia đình Sisco là dân lĩnh canh nghèo sống cách thị trấn gần một dặm. Bọn chúng luôn lảng vảng trong thị trấn vào thứ bảy. Không ai biết rõ trong gia đình đó có bao nhiêu đứa con, nhưng tất cả đều có khả năng đánh đấm. Cha chúng nghiện rượu và thường xuyên đánh đập con cái, còn bà mẹ đã từng có lần chống lại cảnh sát khi họ định bắt ông chồng. Nhân viên cảnh sát ấy bị đánh gẫy tay, vỡ mũi và rời thị trấn trong nỗi hổ thẹn. Thằng con lớn nhà Sisco đang ở tù vì tội giết người ở Jonesboro.
Đám trẻ nhà Sisco không đến trường và đi lễ nhà thờ, vì vậy tôi cố tránh chạm mặt chúng. Khi chắc là đã đủ gần, chúng tôi hé mắt nhìn qua đám người xem, và thấy Jerry Sisco đang đấm vào mặt một người lạ.
-Ai thế? - Tôi hỏi Dewayne. Đám đông hò hét cổ vũ.
-Tao không biết. - Dewayne nói. - Có lẽ là dân miền núi.
Điều đó tạo nên khả năng phán đoán. Trong thị trấn toàn nhân công miền núi hái bông, việc này là hợp lý khi đám trẻ nhà Sisco đánh nhau với một ai đó không biết chúng. Dân địa phương đều biết chúng rất rõ. Mặt người lạ sưng húp, máu nhỏ xuống mũi. Jerry Sisco đâm một cú mạnh thẳng vào hàm khiến anh ta gục xuống.
Anh em nhà Sisco và đám bạn đứng ở một góc, cười cười nói nói và có lẽ đang nốc rượu bia thì phải. Tóc tai bọn chúng bờm xờm, bẩn thỉu, quần áo rách rưới và chỉ vài đứa đi giầy. Bản tính cố chấp của chúng là một truyền thuyết. Chúng gầy gò, đói rách và đánh nhau với mọi
ngón đòn bẩn thỉu rất bài bản. Năm ngoái, Billy Sisco gần như đã giết chết một người Mexico trong trận đánh nhau sau trạm tách hạt.
Phía bên kia vũ đài tạm thời là nhóm dân miền núi, tất cả đang hò hét cổ vũ người của họ.
- Doyle, cố lên!
Doyle xoa xoa cằm rồi đứng dậy và tấn công. Anh ta cố húc đầu vào bụng Jerry Sisco, khiến cả hai ngã lăn ra đất. Tiếng reo mừng vang lên từ phe của Doyle. Chúng tôi cũng muốn hò reo, nhưng không dám làm bọn Sisco khó chịu. Đây là trận đấu của chúng, và chúng sẽ theo đuổi bất cứ ngươi nào.
Hai người ôm chặt nhau, cào xé và lăn tròn ra đất như hai con thú hoang dại trong khi tiếng hò hét càng to hơn. Doyle bỗng nhiên giơ tay phải lên và tông một cú đấm chính xác vào giữa mặt Jerry, làm máu bắn ra tung toé. Jerry nằm im trong một giây. Tất cả chúng tôi thầm hy vọng có lẽ một đứa nhà Sisco đã gặp phải đối thủ. Doyle định tống một cú đấm nữa thì Billy Sisco bỗng nhiên nhảy vào cuộc và đá mạnh vào lưng Doyle. Doyle hét lên như con chó bị thương và quằn quại trên đất, hai đứa nhà Sisco ngay lập tức nhảy lên người Doyle, vừa đá vừa nện liên tục.
Doyle bị làm thịt mất thôi. Đây không phải là trận đấu công bằng, sẽ rất mạo hiểm nếu bạn đánh nhau với một đứa nhà Sisco. Nhóm dân miền núi im thin thít, và cũng không ai trong đám người địa phương đang theo dõi trận đấu bước ra can ngăn.
Hai đứa Sisco kéo lê chân Doyle, rồi với tất cả sự nhẫn nại của tên đao phủ, Jerry đá vào háng nạn nhân.
Doyle hét lên và gục xuống đất. Đám nhà Sisco cười như điên.
Bọn Sisco tiếp tục đấm đá anh chàng đáng thương, thì Hank Spruill với cái cổ dầy cộp bước ra và đánh mạnh Jerry làm cho nó ngã xuống. Nhanh như một con mèo, Billy Sisco tung cú đấm bên trái vào quai hàm Hank. Nhưng một điều kỳ lạ xảy ra, cú đấm không trúng Hank. Gã quay lại túm tóc Billy và không cần cố sức nhiều quay tròn rồi quăng nó vào giữa bọn Sisco. Từ ngoài bước tới một đứa khác, Bobby Sisco, gần mười sáu tuổi, nhưng cũng tiều tụy như lũ anh em trai.
Ba đứa Sisco đánh lại Hank Spruill.
Jerry tiến tới gần, Hank đá mạnh vào xương sườn đối thủ với tốc độ không thể tin được. Tất cả chúng tôi đều nghe thấy tiếng kêu răng rắc. Sau đó Hank quay lại và dùng mu bàn tay tát mạnh vào Bobby khiến nó ngã lăn ra. Billy cố xông vào, còn Hank, giống như một diễn viên xiếc lực lưỡng, nhấc bổng thằng bé gầy nhom lên cao rồi ném về phía cửa hàng Hợp tác xã khiến Billy bị va đập mạnh, làm những tấm ván và cửa sổ kêu răng rắc, trước khi ngã đập đầu xuống vỉa hè. Tôi không thể ném được cú bóng chày nào dễ dàng hơn thế.
Khi Billy nằm trên đất, Hank túm cổ và lôi nó quay lại vũ đài. Bobby đang tựa vào bốn đứa khác, gượng đứng lên. Jerry ngã gục một bên, cố giữ chặt mạng sườn và rên rỉ.
Hank đá vào giữa hai chân Bobby, nó kêu rống thảm thiết. Hank cất tiếng cười ghê rợn.
Sau đó gã túm chặt cổ Billy và bắt đầu đánh vào mặt nó bằng mu bàn tay phải. Mặt Billy đỏ lòm và máu chảy ròng ròng xuống ngực.
Cuối cùng, Hank buông Billy và quay sang hai đứa kia.
-Còn thằng nào muốn nữa không? - Gã gào lên. - Nhào vào đi! Đấm xem nào!
Bọn Sisco còn lại sợ hãi núp sau lưng nhau trong khi ba vị anh hùng của chúng đang loạng choạng trên đất.
Trận đánh lẽ ra nên kết thúc, nhưng Hank có dự định khác. Với vẻ thích thú và rất khoan thai, gã đá vào mặt, vào đầu ba đứa kia cho tới khi chúng không còn cựa quậy, rên rỉ. Đám đông bắt đầu giải tán.
-Chúng ta đi thôi, một giọng đàn ông từ sau lưng tôi. - Bọn trẻ các em không được xem đánh nhau.
Nhưng tôi không thể nào nhúc nhích.
Sau đó, Hank thấy một cây gậy. Trong khoảnh khắc đám đông dừng lại, tò mò một cách bệnh hoạn.
Khi Hank phang vào mũi Jerry, một ai đó trong đám đông kêu lên.
-Ôi! Chúa ơi!
Một giọng khác nói đến việc tìm cảnh sát trưởng.
-Chúng ta rời khỏi đây thôi. - Một nông dân già lên tiếng, và đám đông bắt đầu bỏ đi, lần này nhanh hơn.
Hank vẫn không dừng tay. Khuôn mặt gã đỏ bừng giận dữ; mắt loé lên như yêu quái. Gã vẫn tiếp tục nện anh em Sisco cho tới khi cây gậy tan thành những mẩu nhỏ.
Tôi không thấy ai trong gia đình Spruill trong đám đông. Khi trận đánh trở thành giết chóc tàn sát, mọi người bỏ chạy. Không một ai ở Black Oak muốn dây vào nhà Sisco. Và bây giờ không ai muốn đối mặt với gã miền núi điên khùng.
Khi quay lại vỉa hè, những người vừa chứng kiến cảnh tượng hãi hùng kia đều im lặng. Trận đánh vẫn đang diễn ra. Tôi tự hỏi không rõ Hank có đánh chết bọn kia không.
Cả Dewayne và tôi đều không nói một lời khi phóng như bay qua đám đông và chạy về phía rạp phim.
Xem phim chiếu thứ bảy là khoảng thời gian đặc biệt dành cho tất cả đám trẻ nông dân. Chúng tôi không có tivi, và giải trí được xem như là tội lỗi. Trong khoảng hai tiếng chúng tôi được thoát khỏi sự vất vả nặng nhọc của cuộc sống trên đồng bông đến một vùng đất tuyệt vời, nơi ngươi tốt luôn chiến thắng. Phim cho chúng tôi biết bọn tội phạm đã hành động thế nào, cảnh sát tóm được chúng ra sao, chiến tranh đã xảy ra và chiến thắng thế nào, chuyện gì đã xảy ra ở miền Tây hoang đã. Thậm chí, qua một bộ phim tôi biết được sự thật đáng buồn là thực tế miền Nam đã thua trong cuộc Nội chiến, trái với những gì tôi đã được nghe kể, cả ở trường học lẫn ở nhà Nhưng hôm nay, bộ phim về miền tây Gene Autry làm Dewayne và tôi phát chán. Mỗi khi có cảnh đầu tiên trên màn hình, tôi đều nghĩ tới Hank Spruill và có thể thấy gã vẫn đang ở ngoài đó, sau cửa hàng Hợp tác xã và đang nện anh em Sisco. Cuộc hỗn chiến của Autry được so sánh với sự tàn sát thực sự mà chúng tôi vừa chứng kiến. Bộ phim sắp kết thúc và tôi lấy hết can đảm nói với Dewayne.
- Mày nhớ gã miền núi đánh nhau với anh em nhà Sisco không? - Tôi thầm thì. - Gã làm việc trong trang trại nhà tao đấy.
-Mày biết gã? - Cậu ta cũng thầm thì, tỏ vẻ không tin.
-Đúng. Tao biết rõ gã.
Dewayne sửng sốt và muốn hỏi nhiều câu, nhưng nơi đây đang đông người và ông Starnes, giám đốc rạp phim, thường đi qua đi lại với ngọn đèn pin, chỉ để xem xét có sự cố gì. Đứa trẻ nào nói chuyện sẽ bị xách tai và tống cổ ra ngoài. Brenda tàn nhang cũng cố chiếm được ghế ngồi ngay sau chỗ Dewayne, làm cả hai chúng tôi đều không thoải mái.
Trong số khán giả cũng có vài người lớn ngồi rải rác, họ hầu hết là ngươi thị trấn. Ông Starnes cho người Mexico ngồi ở ban công, nhưng điều đó dường như không làm họ khó chịu. Chỉ hơi khó chịu khi phải lãng phí tiền xem phim thôi.
Chúng tôi xô đẩy nhau ra khỏi rạp, và chỉ vài phút sau lại xuất hiện sau cửa hàng Hợp tác xã, mong rằng không thấy những xác chết đầy máu của anh em Sisco. Nhưng không còn ai ở đó. Không có dấu vết nào còn lại của trận đánh - không máu me, không một mảnh vỡ.
Pappy giữ nguyên quan điểm là vào thứ bảy người đứng đắn nên rời thị trấn trước khi trời tối. Những việc tồi tệ thường xảy ra vào tối thứ bảy. Tuy nhiên, chưa từng có gì tồi tệ hơn đánh nhau, tôi chưa bao giờ chứng kiến tội lỗi nào thực sự. Tôi có nghe nói về những cuộc thi uống và chơi súc sắc đằng sau trạm tách hạt, và thậm chí nhiều trận đánh nhau, nhưng tất cả thoát khỏi tầm mắt và chỉ rất ít người chứng kiến. Pappy vẫn sợ là chúng tôi bằng cách nào đó bị liên quan.
Ricky là kẻ lêu lổng trong gia đình Chandler, và mẹ kể rằng chú đã có tiếng về việc ở lại thị trấn quá lâu vào thứ bảy. Trong lịch sử gia đình, gần đấy hình như có xảy ra một vụ bắt bớ nào đó, nhưng tôi không biết chi tiết cụ thể. Mẹ nói rằng Pappy và Ricky đã tranh cãi về thời gian nên rời thị trấn trong nhiều năm qua. Tôi có thể nhớ vài lần chúng tôi rời thị trấn mà không có chú. Tôi đã khóc vì nghĩ là sẽ không còn gặp lại chú, nhưng sáng chủ nhật tôi lại thấy chú ngồi trong bếp uống cà phê, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Chú Ricky luôn về nhà.
Chúng tôi gặp nhau tại chỗ xe tải, lúc này được bao quanh bởi hàng chục loại xe cộ đỗ bừa bãi quanh nhà thờ Cơ đốc vì đám nông dân vẫn đang đi loanh quanh. Mọi người đông nghẹt dọc trên phố Main. Tôi chưa muốn về, và theo ý tôi, không việc gì phải vội vàng.
Bà và mẹ có chuyện gì đó trong nhà thờ. Cánh phụ nữ thường tìm thấy việc để làm trước ngày Xaba [1]. Từ bên kia xe tải, tôi nghe lỏm được câu chuyện giữa Pappy và cha về một vụ đánh nhau. Tôi gần như nín thở khi nghe thấy tên Sisco. Nhóm của Miguel xuất hiện và nói xì xồ liên tục bằng tiếng Tây Ban Nha, vì thế tôi bỏ lỡ mất khúc sau câu chuyện.
Vài phút sau, Stick Powers, một trong hai nhân viên cảnh sát của Black Oak, bước tới chào hỏi Pappy và cha. Ông Stick là một tù binh trong chiến tranh, bước đi khập khiễng. Ông tuyên bố đó là kết quả một hành động lăng mạ trong trại lính Đức. Còn Pappy thì nói, ông ta chưa bao giờ rời khỏi hạt Craighead, chưa bao giờ nghe thấy tiếng súng giận dữ của kẻ thù.
- Một đứa trẻ nhà Sisco sắp chết, - tôi cố nhích lại gần hơn để nghe. Giờ thì trời sắp tối, và không ai theo dõi tôi.
-Không có gì sai lầm về việc đó. - Pappy nhận xét.
-Họ nói rằng do thằng miền núi đang làm thuê tại trang trại của ông.
-Tôi không xem đánh nhau, Stick. - Có vẻ Pappy bắt đầu khó chịu. - Anh có một cái tên chứ?
-Hank gì đó hay đại loại như vậy.
-Chúng tôi có vô số thứ gì đó hay đại loại như vậy.
-Tôi có thể tới chỗ ông sáng mai và xem xét xung quanh được chứ? - Ông Stick hỏi.
-Tôi không thể cấm anh.
-Đúng, ông không thể. - Ông Stick xoay xoay bên chân lành lặn và nhìn về phía nhóm Mexico như thể họ có tội.
Tôi vòng qua phía bên kía xe tải.
-Có chuyện gì vậy?
Như thường lệ, khi có việc tôi không được phép biết hay nghe, mọi người luôn phớt lờ tôi.
Chúng tôi lên xe về nhà trong bóng tối, đèn đóm ở Black Oak mờ dần phía sau, cơn gió mát thổi bay tóc. Lúc đầu, tôi muốn kể cha nghe về trận đánh nhau, nhưng tôi không thể làm vậy trước mặt người Mexico. Sau đó, tôi quyết định mình không phải là một nhân chứng. Tôi sẽ không kể cho một ai bởi vì không có cách nào hay hơn. Bất cứ việc gì liên quan tới nhà Sisco cũng sẽ khiến cuộc sống của tôi trở nên nguy hiểm, tôi cũng không muốn gia đình Spruill phát điên và bỏ đi. Vụ thu hái đã bắt đầu, tôi thấy mệt mỏi vì nó. Và quan trọng nhất, tôi không muốn Hank Spruill giận dữ với tôi, với cha hoặc Pappy.
Xe tải của họ không thấy ở sân trước khi chúng tôi về tới nhà. Họ vẫn còn trong thị trấn, có lẽ đang thăm hỏi những ngươi đồng hương.
Sau bữa tối, chúng tôi ngồi trên hành lang và Pappy bắt đầu dò sóng radio. Đội Cardinal hiện ở Philadelphia, đang chơi dưới ánh đèn. Cầu thủ Stan Musial sẽ phát bóng đầu tiên trong hiệp hai, và tôi bắt đầu mơ mộng.
Chú thích:
[1] Ngày nghỉ ngơi và thờ phụng Chúa