- 16 -
Tôi quyết định ngồi đợi cha mẹ và Gran trở về từ nhà Latcher. Tôi gần như có thể thấy cảnh tượng ở đằng kia; cánh phụ nữ ở phòng sau với Libby, cánh đàn ông ngồi bên ngoài với đám trẻ, cách xa chỗ sinh đẻ. Nhà họ chỉ ngang qua sông, không xa lắm, và tôi đang bỏ lỡ việc này.
Sự mệt mỏi tác động mạnh, và tôi gần như thiu thỉu ngủ. Trại gia đình Spruill yên lặng và tối thui, nhưng tôi không thấy Tally quay trở lại.
Tôi rón rén nhón chân đi ngang qua nhà, nghe thấy Pappy vẫn trong giấc ngủ sâu, và đi tới hành lang sau. Tôi ngồi lên lan can và hai chân đu đưa. Cánh đồng ở bên kia chuồng bò, và kho thóc là một màu xám đen khi mặt trăng khuất sau những đám mây rải rác. Rồi tôi thấy Tally đang đi một mình trên đường đồng, khi ánh trăng quét trên mặt đất trong một giây. Chị đi rất thong thả. Sau đó mọi thứ lại tối đen. Một lúc lâu không có động tĩnh gì cho tới khi chị giẫm lên một cành cây gần nhà.
-Chị Tally! - Tôi thì thào.
Sau một lúc dừng lâu, chị trả lời.
-Là em phải không, Luke?
- Ở đây, - tôi nói. - Trên hành lang.
Tally đi chân đất và bước đi không một tiếng động.
-Em đang làm gì ở đây, Luke? - Chị đứng ngay trước mặt tôi.
-Chị đi đâu vậy?
-Đi dạo một lát.
-Tại sao chị lại đi dạo?
-Chị không rõ. Đôi khi chị cần phải thoát khỏi gia đình.
Điều đó chắc chắn tôi hiểu. Chị ngồi xuống cạnh tôi, kéo váy qua đầu gối, và cũng đu đưa chân.
-Thỉnh thoảng chị chỉ muốn thoát khỏi họ, - Tally nói nhẹ nhàng. - Em đã bao giờ muốn bỏ trốn chưa, Luke?
-Không hoàn toàn như vậy. Em mới bảy tuổi. Nhưng em sẽ không sống ở đây trong suốt quãng đời còn lại.
-Em định sống ở đâu?
-St. Louis.
-Tại sao lại ở St. Louis?
-Đó là nơi đội bóng Cardinal chơi.
-Và em muốn trở thành cầu thủ đội Cardinal?
-Chắc rồi.
-Em là cậu bé thông minh, Luke ạ. Chỉ thằng ngốc mới muốn suốt đời thu hái bông. Còn chị cũng muốn đi lên phương Bắc, nơi nào đó có thời tiết mát mẻ và nhiều tuyết.
-Ở dâu?
-Chị không chắc. Có thể là Montréal.
-Đó là đâu?
-Canada.
-Ở đó họ có chơi bóng chày không?
-Chị nghĩ là không.
-Vậy thì quên nó đi.
-Không, nơi đó rất đẹp. Bọn chị đã biết điều đó ở trường học, môn Lịch sử. Nơi đó do người Pháp định cư, và đó là những gì mọi người nói.
-Chị nói được tiếng Pháp?
-Không, nhưng chị có thể học.
-Việc đó thật dễ dàng. Em có thể nói được tiếng Tây Ban Nha. Anh Juan đã dạy em năm ngoái.
-Thật không?
-Sí.
-Nói câu gì nữa xem nào.
-Buenos días. Por favor. Adios. Gracias. Senor. Cómo está?
-Ồ!
-Hãy xem, em nói với chị việc đó rất dễ. Montréal cách đây bao xa?
-Chị không biết. Rất xa, chị nghĩ vậy. Đó là một lý do khiến chị muốn tới đó.
Bỗng trong phòng ngủ của Pappy tháp thoáng ánh đèn. Nó lướt ngang qua cuối hành lang và làm chúng tôi giật mình.
-Yên nhé! - Tôi thì thào.
-Ai đấy? - Tally cũng thì thầm, cúi người xuống như thể đạn đang chuẩn bị bắn về phía chúng tôi.
-Pappy đi uống nước đấy. Ông thường đi lên đi xuống cả đêm.
Pappy tới bếp và mở tủ lạnh. Tôi quan sát ông qua bức mành cửa. Ông uống hai cốc nước, sau:đó quay lại phòng ngủ và tắt đèn. Khi mọi thứ lại chìm trong bóng tối và yên tĩnh, Tally lên tiếng.
-Tại sao ông ấy lại thức dậy cả đêm?
-Ông lo lắng nhiều việc. Chú Ricky đang chiến đấu tại Triều Tiên.
-Ricky là ai?
-Chú ruột em. Chú ấy mười chín tuổi.
Tally suy nghĩ một lúc.
-Anh ấy có đáng yêu không?
-Em không rõ. Em không thật sự nghĩ về việc này. Chú là người bạn tốt nhất của em, và em mong chú sẽ trở về nhà.
Chúng tôi nghĩ về Ricky một lúc trong khi hai chân vẫn đung đưa và đêm lặng lẽ trôi qua.
-Hãy nói xem, Luke, xe tải rời đi trước bữa tối. Mọi người đi đâu?
-Tới nhà Latcher.
-Họ là ai?
-Dân lĩnh canh ở ngay bên kia sông.
-Tại sao phải tới đó?
-Em không thể nói cho chị.
-Tại sao không?
-Vì đó là bí mật.
-Kiểu bí mật nào?
-Bí mật lớn.
-Thôi nào, Luke. Chúng ta đã có nhiều bí mật, đúng không?
-Em nghĩ thế.
-Chị không nói cho ai về chuyện em đã nhìn trộm chị tại con sông nhỏ, đúng không?
-Đúng.
-Và nếu chị làm thế, em sẽ gặp rắc rối lớn, đúng không?
-Đúng.
-Vậy đấy. Chị có thể giữ bí mật, em cũng có thể. Vậy cái gì đang xảy ra tại nhà Latcher?
-Chị phải hứa sẽ không kể cho ai.
-Chị hứa.
Dù sao, cả thị trấn đều đã biết việc Libby mang thai. Lợi lộc gì khi giả vờ như đó là điều bí mật nhỉ?
-Được rồi, đó là vì Libby Latcher. Chị ấy đang sinh em bé. Ngay lúc này.
-Chị ấy bao nhiêu tuổi?
-Mười lăm.
-Thật kỳ quá.
-Họ muốn giữ im lặng. Họ sẽ không gọi bác sỹ vì sợ mọi người biết chuyện. Vậy nên họ đề nghị Gran đến giúp.
-Tại sao họ muốn giữ im lặng?
-Libby chưa kết hôn.
-Đừng có đùa. Bố đứa trẻ là ai?
-Chị ấy không nói.
-Không ai biết à?
-Không ai, ngoại trừ Libby.
Em biết cô bé đó không?
-Em đã gặp chị ấy trước đây, nhưng nhà Latcher nhiều con lắm. Em biết Percy, em trai Libby. Thằng đó nói nó mười hai tuổi, nhưng em không tin. Thật khó có thế biết chính xác vì chúng nó không đi học.
-Em biết cô bé đó mang thai thế nào không?
-Không.
-Vậy thì chị không nên nói cho em.
Thật tốt đối với tôi. Có lần chú Ricky đã cố gắng kể về các cô gái, nhưng việc đó thật đáng ghê tởm.
Hai chân Tally đu đưa nhanh hơn trong khi đăm chiêu suy nghĩ. Đây sẽ trở thành một chuyện ngồi lê đôi mách tuyệt vời.
-Sông không xa lắm, - chị nói.
-Cách đây khoảng một dặm.
-Bên kia họ sống bao xa?
-Một đoạn đường đất.
-Em đã từng thấy trẻ sơ sinh chưa, Luke?
-Chưa. Em đã thấy bò và chó con nhưng một cứa trẻ thì chưa.
-Chị cũng chưa.
Tally nhảy xuống, nắm tay tôi và kéo mạnh. Sức khỏe của chị thật đáng kinh ngạc.
-Chúng ta đi nào, Luke, Xem chúng ta có thể thấy được gì. - Tally lôi tôi đi trước khi tôi có thể nghĩ ra điều gì.
-Chị điên rồi, Tally. - Tôi phản đối, cố ngăn lại.
-Không, Luke, - Tally thì thầm. - Đây là việc mạo
hiểm, chỉ giống như việc ra sông vào một ngày khác thôi. Em thích điều đó, đúng không?
-Chắc thế.
-Vậy hãy tin ở chị.
-Nếu chúng ta bị bắt gặp?
-Làm sao bị bắt gặp chứ? Mọi người quanh đây đều ngủ cả. Ông em vừa mới tỉnh giấc và không nghĩ tới việc xem xét em. Thôi nào, đừng như gà con nữa.
Tôi bỗng nhận ra là mình sẽ sẵn sàng theo Tally đến bất cứ đâu.
Chúng tôi cúi thấp người sau những gốc cây, ngang qua vết xe tải, dần dần cách xa khu trại nhà Spruill. Chúng tôi có thể nghe rõ tiếng ngáy và tiếng thở nặng nề của những con người mệt mỏi đang say giấc nồng. Chúng tôi bước ra đường không một tiếng động. Tally bước nhanh, và có vẻ quen với bóng tối. Chúng tôi rẽ về hướng sông. Mặt trăng ló ra sau đám mây và soi sáng đường đi. Đường một chiều đủ rộng cho hai xe tải tránh nhau, và bông mọc ngay sát bờ ruộng. Khi mây che khuất trăng, chúng tôi phải dò dẫm từng bước, nhưng với ánh sáng lờ mờ chúng tôi có thể thấy rõ phía trước, cả hai đều chân trần.
Tôi sợ hãi nhưng cố không thể hiện ra ngoài. Tally dường như không sợ hãi - không sợ bị bắt gặp, không sợ bóng tối, không sợ việc rình rập ngôi nhà có đứa trẻ sắp sinh. Đôi khi Tally thể hiện thái độ xa cách, hơi buồn buồn và dường như già gần bằng mẹ tôi. Sau đó chị có thể trở thành đứa trẻ cười tươi khi chơi bóng chày, giống như được thấy khi đang tắm, bước sải dài trong bóng tối, và quan trọng nhất, thích đi cùng một đứa trẻ bảy tuổi.
Chúng tôi dừng lại giữa cầu và cẩn thận nhìn ngó mặt nước phía dưới. Tôi kể cho Tally về loài cá trê sông, về kích cỡ, về những thứ rác rưởi chúng ăn, và về con cá bốn mươi bốn pao chú Ricky đã bắt được. Chị nắm chặt tay tôi khi chúng tôi tới bờ sông bên kia. Cái xiết tay dịu dàng, một thiện ý và không phải là sự che chở.
Đường tới nhà Latcher dần tối hơn. Chúng tôi đi chậm vì còn phải quan sát ngôi nhà. Xung quanh trang trại tối om bởi vì họ không có đèn điện. Không có gì ngoại trừ bóng tối.
Tally nghe thấy gì đó và cứng người dừng lại. Có nhiều giọng nói, ở khoảng cách xa. Chúng tôi bước về phía bờ ruộng và kiên nhẫn đợi ánh trăng. Tôi chỉ chỗ này chỗ kia và cố tỏ ra cho Tally thấy là tôi biết rõ mọi vị trí trong nhà. Giọng nói là của đám trẻ, rõ ràng là con nhà Latcher.
Cuối cùng, trăng cũng xuất hiện, và chúng tôi thấy rõ quang cảnh trước mặt. Bóng tối sẫm của ngôi nhà là khoảng cách giống như từ chuồng bò đến hành lang sau, khoảng 350 bộ, giống như từ home-plate đến tường sân ngoài trong sân Sportsman’s Park. Những khoảng cách xa nhất trong cuộc đời tôi được đo lường bởi bức tường đó. Xe tải của Pappy đỗ tại cổng trước.
- Chúng ta nên đi vòng đường này. - Tally bình tĩnh nói, như thể đã từng lãnh đạo nhiều cuộc tấn công bất ngờ giống thế này.
Chúng tôi lủi vào ruộng bông, im lặng bám sát nhau. Bông của họ đa phần cao bằng tôi. Khi tới một khoảng trống do đám thân cây mỏng, chúng tôi dừng lại và nghiên cứu địa hình. Một ánh đèn yếu ớt trong căn phòng phía sau nhà, nơi Libby đang ở. Chúng tôi lò dò cắt ngang qua những luống bông, lặng lẽ di chuyển lại gần nhà.
Cơ hội để ai đó bắt gặp chúng tôi là rất nhỏ. Dĩ nhiên, chúng tôi không mong đợi việc này, và mọi người còn đang lo nghĩ tới những chuyện khác. Hơn nữa, cánh đồng trong đêm cũng dầy đặc và tối om; một đứa trẻ có thể bò trườn ngang qua những thân cây mà không bị phát hiện.
Người bạn đồng hành của tôi di chuyển thật khéo léo. Tally vẫn để mắt quan sát ngôi nhà và cẩn thận vạch đám thân cây sang một bên, luôn dọn một lối đi cho tôi. Chúng tôi từ từ tiến tới gần hơn. Bông mọc gần khoảng sân đất hẹp. Khi còn cách đó mười luống bông, chúng tôi dừng lại và quan sát tình hình.
Chúng tôi có thể thấy đám trẻ nhà Latcher đang tập trung ngay gần xe tải nhà tôi. Cha và ông Latcher ngồi sau thùng xe, nói chuyện rất khẽ. Đám trẻ yên lặng, rồi tất cả cùng nói luyên thuyên. Mọi người dường như đang đợi, và sau vài phút tôi có ấn tượng là họ đã phải chờ khá lâu.
Trước mặt là ô cửa sổ, và từ chỗ núp này, chúng tôi ở gần với quá trình diễn biến hơn những người còn lại trong gia đình họ và cha tôi. Chúng tôi kiếm được một chỗ khá lý tưởng; dù có ngọn đèn pha rọi từ mái nhà cũng không thể phát hiện ra.
Trong khung cửa sổ, một ngọn nến đặt trên bàn. Cánh phụ nữ chạy qua chạy lại. Từ những bóng người cao lên và nhỏ đi, tôi đoán là có vài ngọn nến trong phòng. Ánh sáng yếu ớt, bóng người đậm rõ.
- Chúng ta tiến về phía trước đi, - Tally thì thầm.
Năm phút trôi qua, và mặc dù rất sợ hãi, tôi không nghĩ chúng tôi sẽ bị bắt gặp.
Chúng tôi tiến thêm mười bước, sau đó nấp vào một chỗ an toàn khác.
-Chỗ này đủ gần rồi. - Tôi nói.
-Có lẽ.
Ánh sáng từ căn phòng tỏa ra khu đất bên ngoài. Cửa sổ không màn che, không rèm. Trong khi chờ đợi, tim tôi đập chậm lại, hơi thở từ từ bình thường. Hai mắt tập trung quan sát xung quanh, và tôi bắt đầu nghe thấy âm thanh của màn đêm - dàn đồng ca của lũ dế, lũ ếch nhái bên sông kêu ộp oạp, tiếng lầu bầu nho nhỏ của cánh đàn ông ở khoảng cách xa.
Mẹ, Gran và bà Latcher cũng thì thào nói chuyện. Chúng tôi có thể nghe thấy loáng thoáng, nhưng không thể hiểu họ nói gì.
Tất cả yên tĩnh, im ắng. Rồi Libby gào lên trong đau đớn. Tôi gần như sởn hết gai ốc. Tiếng khóc đau đớn xuyên qua cánh đồng, và tôi chắc là chị sắp chết đến nơi. Sự im lặng bao quanh xe tải. Thậm chí lũ dế dường như dừng lại trong một giây.
-Điều gì xảy ra vậy? - Tôi hỏi.
-Hiện tượng co thắt chuyển dạ. - Tally không rời mắt khỏi ô cửa sổ.
-Cái gì cơ?
Tally nhún vai.
-Chỉ là một phần thôi. Việc này, thậm chí còn tồi tệ hơn.
-Một cô gái đáng thương!
-Cô ta cần gặp nó mà.
-Chị định nói gì?
-Không.
Mọi thứ yên tĩnh trong vài phút, sau đó chúng tôi lại nghe thấy tiếng kêu khóc của Libby. Bà mẹ và Gran đang cố động viên cô gái.
-Con thực sự xin lỗi. - Libby nói đi nói lại.
-Việc này sẽ ổn thôi mà. - Giọng bà Latcher.
-Sẽ không ai biết về việc này đâu. - Gran nói.
Rõ ràng là lời nói dối, nhưng có lẽ nó tạo ra niềm tin nhỏ bé cho Libby.
-Cháu sẽ sinh ra một đứa trẻ xinh đẹp. - Mẹ tôi lên tiếng.
Một đứa bé nhà Latcher đi tha thẩn và lén tiến tới gần cửa sổ, y như hành động của tôi vài tiếng trước và Percy đã suýt ném tôi bị thương. Thằng bé hay con bé - tôi không thể phân biệt được - bắt đầu rình mò và cố xem cảnh hấp dẫn thì một đứa lớn hơn gào lên phía cuối nhà.
-Lloyd, tránh xa ô cửa sổ đó ra.
Lloyd lập tức thụt xuống và chạy vội vào trong bóng tối. Hành động sai trái này nhanh chóng được báo lại cho ông Latcher, và một trận đòn dữ dội xảy ra sau đó.
-Lần sau cha sẽ sử dụng cái que to hơn đấy! - Ông tuyên bố.
Lloyd nghĩ tới cái que hiện tại đã là quá đủ. Tiếng kêu khóc của nó vang tới tận chỗ cây cầu.
Khi kết thúc trận đòn, ông Latcher nói to.
-Cha đã nói các con phải ở đây, và tránh xa ngôi nhà cơ mà!
Chúng tôi có thể không thấy đoạn này, cũng không phải nhìn mới biết kết quả.
Nhưng tôi sợ hãi hơn khi nghĩ về tính nghiêm khắc và thời gian trận đòn nếu cha biết tôi đang ở đây lúc này. Tôi bỗng nhiên muốn rời khỏi đây.
-Mất bao lâu mới sinh được em bé? - Tôi thì thầm hỏi Tally.
Nếu có mệt mỏi, chị cũng không thể hiện ra. Chị chống hai tay lên đầu gồi, người cứng đờ, mắt không rời cửa sổ.
-Cũng tùy. Con so thường ra lâu hơn.
-Đứa trẻ thứ bảy thì mất bao lâu?
-Chị không biết. Lúc đó nó chỉ tự rơi ra, chị nghĩ vậy. -Ai có đứa thứ bảy?
-Mẹ Libby. Bảy hay tám gì đó. Em nghĩ bà ấy đẻ mỗi năm một đứa.
Tôi vừa lơ mơ ngủ thì hiện tượng co thắt chuyển dạ lần hai xảy ra. Sự việc này lại làm căn phòng náo loạn với tiếng khóc lóc rồi tiếp đến là những lời nói dịu dàng. Sau đó mọi thứ trở lại bình thường, và tôi nhận ra việc này có thể tiếp tục trong một thời gian dài.
Khi không thể giữ nổi hai mắt mở to, tôi thu mình nằm trên lớp đất ấm giữa hai luống bông,
-Chị không nghĩ là chúng ta phải rời đi rồi sao? - Tôi thì thầm.
-Không. - Tally nói, người không động đậy.
-Đánh thức em dậy nếu có chuyện gì xảy ra nhé.
Tally thay đổi tư thế. Chị ngồi bệt xuống và nhẹ nhàng đặt đầu tôi lên đùi. Chị xoa xoa vai và đầu tôi. Tôi không muốn ngủ nhưng hai mắt díp tịt lại.
Khi tỉnh giấc, lúc đầu tôi thấy mình đang ở trong một thế giới xa lạ, xung quanh là bóng tối. Tôi không động đậy. Mặt đất quanh tôi không còn ấm, hai chân lạnh toát. Tôi mở mắt và nhìn chằm chằm lên trên, cảm thấy kinh sợ cho tới khi nhận ra bên cạnh là những cây bông. Tôi nghe thấy những giọng nói khẩn trương ở rất gần.
-Libby!
Một ai đó kêu lên khiến tôi giật mình quay về thực tại. Tôi sờ quanh tìm Tally nhưng không thấy chị.
Tôi nhỏm dậy và hé mắt nhìn qua thân cây. Cảnh tượng không có gì thay đổi. Cửa số vẫn mở, nến vẫn cháy, nhưng mẹ, Gran và bà Latcher đang rất bận.
-Tally! - Tôi thì thầm, có lẽ là hơi to, nhưng chưa bao giờ tôi thấy sợ hãi hơn lúc này.
-Suỵt! - Một giọng nói đáp lại. - Chị ở đây.
Tôi có thể thấy rõ Tally đang ở bên phải. Dĩ nhiên, chị tranh thủ tìm chỗ quan sát tốt hơn. Tôi vạch đám thân cây và ngay lập tức đến bên Tally.
Chúng tôi tiến tới sát cửa sổ hơn. Khoảng cách giữa chúng tôi và gờ sân chỉ còn hai luống bông. Cúi mình thật thấp và nhìn qua thân cây, cuối cùng tôi có thể thấy khuôn mặt lờ mờ đẫm mồ hôi của mẹ, Gran và bà Latcher. Họ đang nhìn chằm chằm xuống phía dưới, dĩ nhiên, nhìn vào Libby, và chúng tôi không thể thấy được chị. Tôi không rõ mình muốn xem cảnh này, nhưng bạn đồng hành của tôi chắc chắn muốn.
Cánh phụ nữ đang thúc giục, hướng dẫn Libby rặn và hít thở, rặn và hít thở, đồng thời cũng thuyết phục chị là mọi việc sẽ tốt đẹp. Nhưng thực tế dường như không có vẻ như vậy. Cô gái đáng thương đang kêu la và rên rỉ, đôi khi gào rất to - tiếng hét ing tai the thé, âm lượng gần như không được giảm bớt qua bức tường phòng. Tiếng la đau đớn chìm sâu, xuyên qua màn đêm tĩnh lặng, và tôi tự hỏi đám em trai, em gái của Libby nghĩ gì về việc này.
Khi hết rên rỉ, gào khóc, Libby lại nói.
-Con xin lỗi, con rất xin lỗi. - Lời nói cứ tiếp tục tiếp tục, lúc này tiếp lúc kia, nhịp điệu đều đều đơn điệu từ một cô gái đang đau đớn.
-Được rồi, con yêu. - Bà mẹ cũng đáp lại hàng nghìn lần.
-Họ không thể làm gì sao? - Tôi hỏi.
-Không, họ không thể. Đứa trẻ sẽ ra khi nó thích.
Dù rất muốn hỏi Tally chính xác làm cách nào chị biết nhiều về chuyện sinh đẻ, nhưng tôi im lặng. Đó không phải là chuyện của tôi, và chị có thể sẽ nói với tôi như vậy.
Mọi thứ trong phòng trở lại yên tĩnh. Hai phụ nữ nhà Chandler cầm cốc nước và nghiêng người. Libby im lặng.
-Chuyện gì thế? - Tôi hỏi.
-Không có gì.
Khoảng yên lặng cắt ngang sự ồn ào, tạo cho tôi thời gian nghĩ tới những việc khác, việc bị phát giác. Tôi đã chứng kiến đủ rồi. Sự mạo hiểm đã đi quá xa. Tally so sánh việc này với chuyến đi tới sông Siler, nhưng hành động phiêu lưu này dường như làm chuyện đi kia bị lu mờ. Chúng tôi đã đi được vài tiếng. Nếu Pappy tình cờ bước vào phòng chú Kicky để kiểm tra tôi? Nếu một người nhà Spruill chợt tỉnh giấc và bắt đầu tìm Tally? Nếu cha thấy chán việc này và bỏ về trước?
Trận đòn chắc sẽ đau trong nhiều ngày, nếu thực tế là tôi có thể chịu dựng nổi. Tôi cảm thấy hoang mang khi Libby lại bắt đầu la hét, trong khi cánh phụ nữ khẩn nài chị hít thở và rặn.
-Nó đây rồi! - Tiếng mẹ, và ba người vội sáp vào quanh bệnh nhân.
-Tiếp tục rặn đi nào! - Gran kêu to.
Libby rên rỉ nhiều hơn.
-Đừng ngừng lại, con yêu! - Bà mẹ thầm thì. - Đừng ngừng lại.
Tally và tôi hoàn toàn bất động, như bị thôi miên trước vỡ kịch này. Tally nắm chặt tay tôi, hàm răng nghiến chặt, mắt mở to kinh ngạc.
-Nó đang ra đấy! - Mẹ nói.
Một khoảnh khắc ngắn ngủi trôi qua, chúng tôi nghe thấy tiếng khóc, một đứa bé Latcher mới đã ra đời.
-Con trai, - Gran reo to, và nâng cao đứa bé nhỏ tí, vẫn bao phủ trong máu me và đống nhau.
-Con trai, - bà Latcher nhắc lại.
Không có phản ứng gì từ Libby.
Tôi đã chứng kiến nhiều hơn những gì có thể tưởng tượng.
-Chúng ta về thôi! - Tôi nói, cố đi khỏi chỗ đó, nhưng Tally vẫn đứng nguyên.
Gran và mẹ tiếp tục săn sóc Libby trong khi bà Larcher lau rửa cho đứa trẻ. Nó đang giận dữ gì đó và gào khóc rất to. Tôi không thể không nghĩ là nó thật bất hạnh khi trở thành thành viên trong gia đình Latcher, sinh ra trong ngôi nhà nhỏ bé, bẩn thỉu với một lũ trẻ khác.
Vài phút trôi qua, và Percy xuất hiện gần cửa sổ.
-Tụi con có thể nhìn đứa trẻ không? - Nó hỏi, gần như sợ phải nhìn vào.
-Chờ một phút! - Bà Latcher trả lời.
Gia đình Latcher tập trung lại, kể cả ông bố, giờ đã trở thành ông ngoại, chờ đợi được nhìn đứa trẻ. Họ đứng ngay trước mặt chúng tôi, và tôi nín thở vì sợ họ sẽ nghe thấy hơi thở của mình. Nhưng họ không hề nghĩ tới những kẻ đột nhập mà đang nhìn vào cửa sổ, với sự kinh ngạc.
Bà Latcher mang đứa trẻ ra và cúi xuống để nó có thể gặp cả nhà. Nó gợi cho tôi nghĩ tới cái găng tay bóng chày; da gần như sẫm, và được bọc trong khăn tắm. Nó yên lặng một lúc và có vẻ không ấn tượng gì với đám đông đang quan sát.
-Libby thế nào? - Một người hỏi.
-Nó vẫn ổn. - Bà Latcher nói.
-Bọn con có thể nhìn chị không?
-Không, không phải lúc này. Chị đang rất mệt.
Bà giơ đứa trẻ lên, và đám người kia từ từ rút về trước nhà. Tôi không thấy cha, nhưng tôi biết cha đang trốn ở đâu đó gần xe tải. Cho tiền cùng không thể dụ dỗ được cha đến xem đứa bé đẻ hoang.
Trong vài phút, cánh phụ nữ dường như bận rộn như khi họ sinh đẻ, nhưng sau đó họ chậm rãi kết thúc các việc còn lại.
Trạng thái bị thôi miên của tôi biến mất, và tôi nhận ra là chúng tôi đã đi khỏi nhà quá xa.
-Chúng ta phải về thôi, Tally! - Tôi vội vã thì thào.
Tally cùng đã sẵn sàng và tôi theo sau chị khi quay về theo lối cũ, tắt ngang qua đám bông cho tới khi cách xa ngôi nhà, sau đó rẽ về hướng nam và chạỵ dọc theo luống bông. Chúng tôi dừng lại để định hướng. Không còn thấy ánh đèn từ cửa sổ. Mặt trăng biến mất. Không một hình thù hay bóng dáng nào từ phía nhà Latcher. Tất cả đều tối om.
Chúng tôi rẽ sang hướng tây, lại lần nữa cắt ngang qua đám bông, kéo chúng sang một bên để không bị quất vào mặt. Luống bông kết thúc, và chúng tôi tìm thấy con đường nhỏ dẫn tới đường chính. Hai bàn chân tôi đau rát,
mỏi nhừ, nhưng chúng tôi không thể lãng phí thời gian. Chúng tôi chạy tới cầu. Tally muốn xem mặt nước xoáy phía dưới, nhưng tôi bắt chị phải đi nhanh.
-Chúng ta về thôi, - Tally nói.
Sang được bên này cầu, và trong một khoảnh khắc chúng tôi ngừng chạy. Chúng tôi bước đi trong im lặng, cả hai cố gắng lấy lại hơi thở. Sự mệt mỏi nhanh chóng ngấm vào cơ thể; việc mạo hiểm có cái giá của nó, và chúng tôi đang phải trả giá. Khi gần tới trang trại chúng tôi nghe có tiếng động cơ đằng sau. Ánh đèn pha! Trên cầu! Trong nỗi sợ hãi, chúng tôi vội trốn sau một ụ đất cao. Tally có thể dễ dàng chạy trước tôi, điều này thật xấu hổ nhưng tôi không có thời gian ngượng ngùng, và chị chạy chậm lại để không lạc mất tôi.
Tôi biết cha sẽ không lái nhanh khi đi trong đêm tối, trên con đường đất, với Gran và mẹ ngồi bên, nhưng ánh đèn pha vẫn chiếu vào chúng tôi. Khi tới gần nhà, chúng tôi nhảy qua đoạn rãnh cạn và chạy dọc cánh đồng. Tiếng động cơ ngày càng rõ hơn.
-Chị sẽ chờ ở đây, Luke! - Tally dừng lại gần mép sân. Xe tải gần như bắt kịp chúng tôi.
- Em chạy ra hành lang sau và chuồn vào nhé. Chị sẽ đợi tới khi họ vào trong. Nhanh lên đi!
Tôi tiếp tục chạy, và lao như bay qua góc sau nhà ngay lúc xe tải vào tới sân. Tôi gần như nín thở bò vào bếp, sau có lò dò về phòng chú Ricky, chộp vội cái gối và cuộn người nằm trên sàn, ngay sát cửa sổ. Người tôi bẩn, ướt át, và tôi cầu nguyện là Gran và cha mẹ đã quá mệt nên không ghé qua kiểm tra tôi.
Họ lặng lẽ vào bếp, thì thào nói chuyện khi cởi giầy. Một ánh đèn xiên vào phòng tôi. Những bóng người di chuyển, nhưng không ai ghé mắt xem bé Luke bé bỏng, Chỉ vài phút sau, họ lên giường, và ngôi nhà lại chìm trong im lặng. Tôi dự định chờ một chút, rồi lén vào bếp lấy khăn rửa mặt mũi chân tay, sau đó sẽ bò vào giường và đánh một giấc dài. Nếu ai nghe thấy tiếng đi lại, tôi chỉ cần nói là họ đã đánh thức tôi.
Thực hiện được kế hoạch này là điều cuối cùng tôi nhớ trước khi chìm vào giấc ngủ.