← Quay lại trang sách

- 17 -

Tôi không rõ mình đã ngủ được bao lâu, nhưng cảm thấy như chỉ vài phút. Pappy đang cúi xuống bên tôi, hỏi tại sao tôi nằm ngủ trên sàn. Tôi cố trả lời, nhưng không thể. Tôi đờ người vì mệt mỏi.

-Chỉ có ông và cháu thôi. - Giọng ông nhát ngừng với vẻ coi thường. - Những người còn lại đang ngủ say như chết.

Vẫn không thể nghĩ ngợi hay nói năng gì, tôi theo ông tới bếp. Ông đã pha sẵn cà phê. Chúng tôi ăn bánh nguội và lúa miến trong im lặng. Dĩ nhiên, Pappy tức bực vì ông mong đợi một bữa sáng ngon lành. Và ông cáu tiết vì Gran và cha mẹ tôi đang ngủ thay vì chuẩn bị đi làm đồng.

-Con bé nhà Latcher sinh đêm qua. - Ông thông báo.

Con bé nhà Latcher cùng đứa trẻ mới sinh đang quấy rầy vụ bông và bữa sáng của chúng tôi. Pappy rõ ràng có thể kiềm chế được tâm trạng tức giận.

-Chị ấy đã sinh rồi ư? - Tôi cố tỏ vẻ ngạc nhiên.

-Đúng, nhưng họ vẫn không tìm ra bố đứa trẻ.

-Họ vẫn chưa ạ?

-Không. Họ muốn giữ bí mật, vì vậy đừng nói gì về việc này nhé.

-Vâng, thưa ông.

-Nhanh lên! Chúng ta phải đi rồi.

-Mọi người về lúc mấy giờ ạ?

-Khoảng ba giờ.

Ông rời bếp và bắt đầu khởi động máy kéo. Tôi xếp đống bát đĩa vào bồn và ghé qua phòng cha mẹ. Họ nằm im phăng phắc; âm thanh duy nhất là tiếng thở sâu. Tôi muốn cởi giầy, bò vào giường nằm cùng cha mẹ, và ngủ một tuần liền. Thay vì thế, tôi phải tự kéo lê mình ra ngoài. Mặt trời mới nhú đằng đông. Từ xa, tôi có thể thấy bóng những người Mexico đi bộ ra đồng.

Gia đình Spruill đang lê bước từ sân trước. Tally không thấy đâu. Tôi hỏi Bo, và anh ta nói chị bị mệt. Có lẽ, chị bị đau bụng. Pappy nghe thấy việc này, và tâm trạng thất vọng lên tới cực độ. Lại một nhân công nữa nằm trên giường.

Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là: tại sao tôi lại không nghĩ ra một cơn đau bụng quằn quại?

Chúng tôi đi một phần tư dặm tới chỗ toa moóc bông đã chất đầy một nửa, nhô lên giống bức tượng giữa đồng và kêu gọi mọi người quay lại một ngày làm việc cật lực mới. Chúng tôi từ từ lấy bao và bắt đầu hái. Chờ Pappy tiến vào một luống bông, tôi liền di chuyển ra cách chỗ ông thật xa và xa hẳn gia đình Spruill.

Tôi làm việc chăm chỉ khoảng một tiếng hoặc hơn một chút. Bông ẩm ướt và mềm mại khi chạm tay vào, và mặt trời cũng chưa lên quá đỉnh đầu. Tôi không bị tác động bởi tiền bạc hay nỗi sợ hãi; hơn hết, tôi muốn có nơi nào đó mềm mại để đánh một giấc. Khi chìm sâu trong cánh đồng, không ai có thể tìm thấy, và bông trong bao cũng đủ tạo thành tấm nệm nhỏ tuyệt vời, tôi nằm lăn ra dât.

Cha xuất hiện vào giữa buổi, và trong số tám mươi mẫu bông, vô tình chọn ngay luống sát chỗ tôi.

-Luke! - Cha giận dữ khi vấp phải tôi.

Cha giật mình nên chưa kịp rầy la. Khi tỉnh hẳn, tôi liền giải thích mình bị đau bụng quằn quại, đầu cũng đau, và trong chừng mực cho phép tôi nói ra sự thật là đêm qua mình không ngủ được nhiều.

-Tại sao không?

-Con chờ cha mẹ. - Rõ ràng có một phần sự thật trong câu nói này.

-Tại sao phải đợi cha mẹ?

-Con muốn biết tin về Libby.

-Được, nó đã sinh em bé. Con còn muốn biết gì nữa?

-Pappy đã cho con biết rồi. - Tôi chầm chậm đứng dậy và cố tỏ vẻ ôm yếu.

-Về nhà đi. - Cha ra lệnh và tôi vội rời cánh đồng ngay, không nói một lời.

Các sư đoàn của Trung Quốc và Bắc Triều Tiên đã phục kích đoàn hộ tống của Mỹ gần Pyonggang, làm chết ít nhất tám mươi người và bắt nhiều tù binh. Edward R. Murrow mở đầu bản tin thời sự hàng đêm, và Gran bắt đầu cầu nguyện. Như thường lệ, bà ngồi bên bàn bếp, đối diện với tôi. Mẹ đang lúi húi bên bồn rửa, vội dừng tay, nhắm mắt cầu nguyện. Tôi nghe thấy tiếng Pappy ho ở hành lang sau. Ông cũng đang lắng nghe.

Cuộc đàm phán hòa bình lại bị bãi bỏ lần nữa, và người Trung Quốc đang chuyển thêm quân tới Triều Tiên. Murrow nói là hiệp ước ngừng bắn, đã từng có lúc đến rất gần, giờ dường như là không thể. Tối nay tin tức trở nên nặng nề hơn, hoặc có lẽ chỉ vì chúng tôi thấy mệt mỏi hơn bình thường. Chương trình quảng cáo thương mại kết thúc bản tin thời sự, sau đó Murrow trở lại với một câu chuyện về trận động đất.

Gran và mẹ đi lại quanh bếp khi Pappy bước vào. Ông xoa rối bù mái tóc tôi như thể mọi việc đều tốt đẹp.

-Bữa tối có món gì? - Ông hỏi.

-Sườn lợn, - mẹ trả lời.

Sau đó cha xuất hiện, và chúng tôi cùng vào bàn. Sau khi Pappy cầu Chúa phù hộ cho thức ăn, tất cả chúng tôi cầu nguyên cho chú Ricky. Chúng tôi lẳng lặng ăn, không trò chuyện; mọi người đều nghĩ tới Triều Tiên, nhưng không ai muốn nhắc đến.

Khi mẹ đang nói về một buổi học chủ nhật, tôi phát hiện có tiếng động khẽ ngay mành cửa ở hành lang sau. Không ai nghe thấy, trừ tôi. Trời lặng gió nên cửa không thể bị xô đẩy. Tôi ngừng nhai.

-Gì thế, Luke? - Gran hỏi.

-Cháu nghĩ, đã nghe thấy gì đó. - Tôi nói.

Mọi người nhìn ra cửa. Không có gì. Họ tiếp tục ăn.

Sau đó Percy Latcher bước vào bếp, và tất cả chúng tôi cứng đờ người. Cậu ta bước hai bước qua cửa rồi dừng lại, như thể bị lạc. Chân đất, từ đầu đến chân phủ đầy bụi, mắt đỏ quạch như thể đã khóc rất lâu. Cậu ta nhìn chúng tôi; chúng tôi nhìn cậu ta; Pappy đứng dậy.

-Đó là Percy Latcher. - Tôi nói.

Pappy đứng nguyên tại chỗ, tay phải vẫn nắm con dao. Đôi mắt Percy đờ đẫn, và khi cậu ta thở, tiếng than vãn trầm phát ra như đang cố nén giận dữ. Hoặc có lẽ cậu ta bị thương, hay ai đó bên kia sông bị đau và cậu ta chạy tới chỗ chúng tôi yêu cầu sự giúp đỡ.

-Có việc gì, cậu bé? - Pappy quát to. Phong cách lịch sự tối thiểu là phải gõ cửa trước khi vào.

Percy đưa ánh mắt thản nhiên nhìn Pappy.

-Ricky đã làm chuyện đó.

-Ricky làm gì? - Giọng Pappy bỗng nhẹ nhàng hơn, có vẻ yếu thế.

-Ricky đã làm việc đó.

-Ricky làm gì? - Pappy nhắc lại.

-Đó chính là con anh ta, - Percy nói, - là của Ricky.

-Im đi, cậu bé! - Pappy hét lên và giữ chặt mép bàn như thể ông sắp lao ra đập thằng bé đáng thương kia.

-Chị ấy không muốn làm việc đó, nhưng anh ta đã lôi kéo. - Percy nhìn tôi chằm chằm thay vì nhìn Pappy. - Sau đó anh ta bỏ ra mặt trận.

-Đó là những gì cô ta nói? - Pappy giận dữ hỏi.

-Không phải gào lên, ông Eli. - Gran nói. Nó chỉ là đứa trẻ.

Gran hít hơi thở sâu, và dường như là người đầu tiên xem xét tới khả năng bà có thể đã có thêm đứa cháu nội.

-Đó là lời chị ấy kể, - Percy khẳng định. - Và chính là sự thật.

-Luke, đi về phòng và đóng cửa lại. Cha đẩy tôi ra khỏi trạng thái thôi miên.

-Không, - mẹ nói trước khi tôi đi. - Việc này ảnh hưởng tới tất cả chúng ta. Nó có thể ở lại.

-Nó không nên nghe chuyện này.

-Nó đã nghe rồi.

-Nó nên ở lại. - Gran đứng về phía mẹ.

Họ cho là tôi muốn ở lại. Điều tôi thật sự muốn vào lúc này là chạy ra ngoài tìm Tally, và đi dạo, tránh xa cái gia đình điên rồ của chị, tránh xa chú Ricky và Triều Tiên, tránh xa Percy Latcher. Nhưng tôi không nhúc nhích.

-Cha mẹ cháu đã bảo cháu tới đây à? - Mẹ hỏi.

-Không, thưa cô. Họ không biết cháu ở đâu. Đứa trẻ khóc suốt ngày. Chị Libby như muốn phát điên, luôn nói về việc nhảy cầu tự tử, và chị kể với cháu là Ricky đã làm việc đó.

-Chi ấy đã kể cho cha mẹ cháu?

-Vâng, thưa cô. Bây giờ mọi người đều biết.

-Cháu nói tất cả mọi người trong gia đình đều biết?

-Vâng, thưa cô. Chúng tôi không nói với ai khác.

-Không nói, - Pappy lẩm bẩm.

Ông lại ngồi xuống ghế, hai vai trũng xuống, nỗi thất vọng dâng lên rất nhanh. Nếu Libby Latcher tuyên bố Ricky là cha đứa trẻ, thì mọi người sẽ tin cô bé. Ricky không có ở nhà để bảo vệ mình. Và trong một cuộc tranh cãi nghiêm túc, Libby chắc chắn sẽ được nhiều người ủng hộ hơn Ricky. Chú sẽ trở thành kẻ gây tai hoạ.

-Cháu ăn tối chưa, bé trai? - Gran hỏi.

-Chưa ạ.

-Cháu đói không?

-Có, thưa bà.

Mặc dù bàn đầy thức ăn nhưng sẽ không ai muốn ăn nữa. Gia đình Chandler chúng tôi chắc chắn vừa mất đi sự ngon miệng. Pappy đứng bật dậy.

-Nó có thể dùng đĩa của tôi. - Ông rời bếp, và bước ra hành lang trước. Cha im lặng đi theo.

-Ngồi đây, con trai. - Gran chỉ ghế của Pappy.

Hai người chuẩn bị một đĩa đầy thức ăn cùng ly trà đường. Cậu ta ngồi xuống và từ từ ăn. Gran bước ra hành lang trước, bỏ tôi và mẹ ngồi lại với Percy. Cậu ta không nói gì ngoại trừ những câu cần thiết..

Sau cuộc tranh luận dài ở hành lang trước, cuộc gặp mà tôi và Percy bỏ lỡ vì bị đuổi ra hành lang sau, Pappy và cha gọi cậu ta lên xe để đưa về nhà ngay khi trời vừa tối, Tôi ngồi trên đu cùng Gran lúc họ lái xe đi còn mẹ đang bóc đậu bơ.

-Pappy sẽ nói chuyện với ông Latcher ạ? - Tôi hỏi.

-Mẹ chắc vậy. - Mẹ trả lời thờ ơ.

-Họ sẽ nói về chuyện gì? - Tôi muốn hỏi rất nhiều vì cho rằng bây giờ mình có quyền được biết.

-Ồ, bà chắc là họ sẽ nói về đứa bé. - Gran nói. - Và về Ricky cùng Libby.

-Họ sẽ đánh nhau?

-Không. Họ sẽ đi tới thỏa thuận.

-Mọi người muốn là không nói gì về chuyện đứa trẻ, và giữ cho tên Ricky tránh xa nó.

-Việc này gồm cả con nữa đấy, Luke, - mẹ nói. - Đây là một bí mật đặc biệt.

-Con không kể cho ai đâu. - Tôi cam đoan.

Ý nghĩ là mọi người biết gia đình Chandler có quan hệ nào đó với gia đình Latcher làm tôi thấy hoảng sợ.

-Chú Ricky thật sự đã làm việc đó đúng không?

-Dĩ nhiên không, - Gran khẳng định. - Gia đình Latcher không đáng tin cậy. Bọn họ không phải tín đồ Cơ đốc ngoan đạo; đó là nguyên nhân con gái mang thai. Có thể họ muốn moi tiền.

-Tiền ư?

-Chúng ta chưa biết họ muốn gì. - Mẹ nói.

-Mẹ có nghĩ chú ấy đã làm việc, đó?

Mẹ lưỡng lự giây lát trước khi nói nhẹ nhàng.

-Không.

-Con cũng không nghĩ chú ấy làm thế. - Tôi đồng tình.

Tôi sẽ luôn bảo vệ chú Ricky, và nếu ai đó đề cập tới đứa trẻ nhà Latcher tôi sẵn sàng đánh nhau ngay.

Nhưng Ricky là mối nghi ngờ có khả năng nhất, và tất cả chúng tôi biết điều đó. Gia đình Latcher hiếm khi rời trang trại. Có một anh chàng tên là Jeter ở cách đây hai dặm, nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh ta lảng vảng gần bờ sông. Không một ai sống gần nhà Latcher ngoài chúng tôi. Chú Ricky là con mèo đực gần nhất.

Công việc nhà thờ bỗng nhiên trở nên quan trọng, và cánh phụ nữ liên tục nói về việc đó. Tôi muốn hỏi nhiều hơn về đứa trẻ nhà Latcher, nhưng không thể xen vào. Cuối cùng, tôi đành từ bỏ ý định và vào bếp nghe trận đấu của đội Cardinal.

Tôi rất muốn được cùng đến nhà Latcher, và nghe trộm cuộc nói chuyện giữa cánh đàn ông khi họ giải quyết vấn đề này.

Sau khi bị bắt đi ngủ một lúc, tôi tỉnh giấc, cố chống lại cơn buồn ngủ vì nghe thấy giọng nói. Khi ông bà nội nói chuyện trên giường, tôi có thể nghe được tiếng thì thầm qua hành lang hẹp. Nhưng tôi không hiểu được câu nào, vì họ cố nói nhỏ hết mức. Nhưng thỉnh thoảng, khi lo lắng hay khi nghĩ về chú Ricky, họ buộc phải nói chuyện vào đêm khuya. Nằm trên giường của chú, lắng nghe câu chuyện giữa ông bà, tôi biết mọi việc rất nghiêm trong.

Cha mẹ ngồi ở hành lang trước, chờ gió mát và khoảnh khắc dịu bớt sau cái nóng hầm hập ban ngày. Lúc đầu họ thì thầm, nhưng nỗi lo lắng dường như quá nặng nề, và những câu nói không tài nào kìm nén được. Chắc là tôi đã ngủ say, cha mẹ trò chuyện to hơn bình thường.

Tôi rón rén bò ra khỏi giường và trườn qua sân nhà như một con rắn. Qua cửa sổ, tôi liếc ra ngoài và thấy cha mẹ ngồi quay lưng về phía tôi tại chỗ quen thuộc, và chỉ cách vài bước chân.

Tôi nghe như nuốt lấy từng lời. Mọi chuyện không được thuận lợi tại nhà Latcher. Libby ở đâu đó đằng sau nhà với đứa trẻ gào khóc liên tục. Dường như tất cả người nhà Latcher xung đột với nhau và mệt lử bởi tiếng kêu khóc. Bà Latcher giận dữ với Percy vì đã tới nhà chúng tôi, nhưng cậu ta thậm chí còn giận dữ hơn khi nói chuyện về Libby. Libby kể là chị không muốn làm chuyện ngớ ngẩn ngu ngốc ấy với chú Ricky, nhưng chú đã ép buộc chị. Pappy phủ nhận việc này, nhưng ông không có đủ lý lẽ để bênh vực con trai. Ông nghi ngờ chuyện chú Ricky đã từng gặp gỡ Libby.

Nhưng gia đình Latcher có nhân chứng. Chính ông Latcher bắt gặp họ hai lần, sau lễ Giáng sinh, Ricky lái xe tải của Pappy tới sân trước nhà Latcher và đưa Libby đi dạo. Hai người tới Monette và Ricky đã mua cho Libby một lon soda.

Cha đoán nếu đúng vậy thì rõ ràng chú Ricky chọn thị trấn đó bởi rất ít người ở Monette biết chú. Ricky chưa bao giờ bị ai bắt gặp đi cùng con gái người lĩnh canh tại Black Oak.

-Cô bé. đó khá xinh. - Mẹ nhận xét.

Nhân chứng tiếp theo là thằng bé gần mười tuổi trong đám trẻ đứng túm tụm quanh cầu thang trước. Ông Latcher gọi nó ra và nó kể đã từng thấy xe tải của Pappy gần một bụi cây, cuối luống bông trên đồng. Nó đã lén trèo lên xe và thấy Ricky đang hôn Libby. Nó không nói ra vì sợ hãi, và nó mới tiết lộ chuyện này chỉ vài tiếng trước.

Gia đình Chandler, dĩ nhiên, không có nhân chứng. Bên bờ sông bên này, không hề có dấu hiệu nào về cuộc tình bắt đầu nảy nở. Chú Ricky chắc chắn không kể cho ai. Pappy sẽ đập chú ngay.

Ông Latcher khẳng định, đã từ lâu ông thấy nghi ngờ Ricky chính là cha đứa trẻ, nhưng Libby phủ nhận. Và thực tế là có hai chàng trai khác cũng tỏ ra quan tâm tới Libby. Nhưng hiện nay chị ấy đã kể hết mọi chuyện - chính Ricky đã cưỡng ép, và chị ấy không muốn có đứa trẻ.

-Họ muốn chúng ta nhận nó? - Mẹ hỏi.

Tôi gần như rên rỉ trong đau khổ.

-Không, anh không nghĩ vậy.

Mẹ nghĩ là đứa trẻ xứng đáng có được một gia đình tốt. Cha nói chuyện đó không phải là vấn đề cho tới khi Ricky công nhận nó là con chú. Nhưng chắc gì chú Ricky đã biết.

-Anh thấy đứa trẻ chưa?

-Chưa.

-Nó là bản sao của Ricky. - Mẹ khẳng định.

Hồi ức của tôi về đứa trẻ mới sinh nhà Latcher, một vật thể nhỏ bé, gợi cho tôi, vào lúc đó, nghĩ tới cái găng tay bóng chày. Nó rõ ràng trông như con người. Nhưng mẹ và Gran đã từng trải qua hàng giờ phân tích khuôn mặt của mọi người và xác định đứa trẻ giống ai, cặp mắt sống mũi và mái tóc thừa hưởng từ ai. Họ thường ngắm đám trẻ tại nhà thờ và nhận xét.

-Ồ, đứa trẻ rõ ràng là người nhà Chisehall.

Hay:

-Hãy nhìn vào đôi mắt này, nó giống hệt bà nội.

Đối với tôi, tất cả bọn trẻ mới sinh đều giống búp bê.

-Vậy em nghĩ nó là người nhà Chandler?

-Không nghi ngờ gì về chuyện này.