- 18 -
Lại một ngày thứ bảy, nhưng không có sự háo hức với chuyện đi thị trấn. Tôi biết chúng tôi sẽ đi bởi chưa bao giờ chúng tôi bỏ qua hai tuần liên tục. Gran cần mua một số hàng hoá, đặc biệt là bột mỳ và cà phê, còn mẹ cần tới hiệu thuốc. Cha không tới cửa hàng Hợp tác xã suốt hai tuần. Tôi không được quyền biểu quyết trong chuyện này, nhưng mẹ biết bộ phim ngày thứ bảy quan trọng thế nào đối với sự phát triển của một đứa trẻ, đặc biệt là trẻ nông dân có quá ít mối giao tiếp với thế giới bên ngoài. Vâng, chúng tôi sẽ vào thị trấn, nhưng không có vẻ hăng hái như tnường lệ.
Nỗi lo sợ mới bao trùm lên chúng tôi, nó còn khủng khiếp hơn chuyện Hank Spruill. Nếu ai đó nghe được chuyện nhà Latcher thì sao? Chỉ cần một người, một lời thì thầm cuối phố Main, và chuyện ngồi lê đôi mách sẽ ngay lập tức lan truyền khắp thị trấn. Cánh phụ nữ trong cửa hàng Pop & Pearl sẽ đánh rơi làn và bịt miệng vì sửng sốt. Cánh nông dân già tụ tập quanh cửa hàng Hợp tác xã sẽ cười mỉa mai.
-Tôi chẳng thấy ngạc nhiên.
Bọn thanh thiếu niên ở nhà thờ sẽ chỉ vào tôi như thể tôi chính là kẻ có tội. Thị trấn sẽ biết rõ tin đồn như là một sự thật đáng tin, và dòng máu nhà Chandler sẽ mãi mãi bị ô uế.
Vì vậy tôi không muốn tới thị trấn. Tôi muốn ở nhà, chơi bóng chày hay đi dạo với Tally.
Vấn đề này được bàn đến trong bữa sáng. Tâm trạng mọi người dịu bớt tí chút, và tôi nghĩ đó là vì tất cả chúng tôi đã biết sự thật. Chú Rickỵ để lại sau lưng một kỷ niệm nhỏ. Tôi tự hỏi không hiểu chú có biết chuyện Libby và đứa bé không, nhưng tôi không định nói ra băn khoăn này. Tôi sẽ hỏi mẹ sau vậy.
-Lễ hội Carnival đang ở trong thị trấn. - Pappy thông báo.
Bỗng nhiên hôm nay trở nên tươi sáng hơn. Sự lưỡng lự bị dập tắt giữa chừng.
-Chúng ta sẽ đi lúc nào ạ? - Tôi háo hức hỏi.
-Như thường lệ. Sau bữa trưa.
-Chúng ta có thể ở lại bao lâu?
-Chúng ta sẽ xem xét chuyện đó.
Carnival là lễ hội gồm các trò vui chơi giải trí do một nhóm người Gipxi du mục với giọng nói rất buồn cười, thường sống ở Florida vào mùa đông, và kéo đến các thị trấn trồng trọt nhỏ vào mùa thu, khi đang thời kỳ thu hoạch vụ mùa và người dân đã có tiền trong túi. Họ thường đến bất ngờ vào thứ năm và kéo dài qua kỳ nghỉ cuối tuần. Không có trò gì kích động Black Oak giống như lễ hội Carnival.
Mỗi năm một nhóm khác nhau tới thị trấn của chúng tôi. Nhóm thì có voi và rùa khổng lồ. Nhóm khác không có loài vật nhưng lại có những người kỳ lạ - anh chàng tí hon nhào lộn, cô gái có bàn tay sáu ngón, người có ba chân. Nhưng tất cả các nhóm hội Carnival đều có vòng đu, vòng quay ngựa gỗ, và hai hoặc ba người cưỡi kêu cót két, lách cách và nói chung thường khiến tất cả các bà mẹ khiếp sợ. Nhóm Sling có vòng đu quay với những dây xích quay càng lúc càng nhanh cho tới khi người cưỡi đu bay song song với mặt đất rồi kêu thét lên và van vỉ xin dừng lại. Hai năm trước ở Monette, khi một đây xích dứt một cô bé bị văng ra ngang chừng và rơi xuống lề đường, Thế mà ngay tuần sau nhóm Sling có mặt tại Black Oak, với những dây xích mỏi và vẫn nhiều người xếp hàng chờ tới lượt.
Tại nhiều quán lều, bạn có thể ném vòng, ném phi tiêu và bắn súng hơi trúng thương. Một số nhóm Carnival có thầy bói, nhóm khác có quán tranh ảnh, có nhóm còn có cả thầy phù thủy. Tất cả các nhóm đều ầm ĩ, sặc sỡ và đầy hứng thú. Thông tin lan truyền rất nhanh, mọi người ùn ùn kéo tới, và chỉ trong vài tiếng Black Oak sẽ đông nghẹt. Tôi rất muốn tham gia.
Có lẽ, tôi nghĩ, hứng thú với lễ hội Carnival sẽ át hẳn sự tò mò về Libby Latcher. Tôi nuốt vội miếng bánh và chạy ra ngoài.
-Hội Carnival đang ở thị trấn. - Tôi thì thầm với Tally khi chúng tôi gặp nhau bên máy kéo.
-Nhà em sẽ đi phải không?
-Dĩ nhiên. Không ai bỏ qua lễ hội Carnival cả.
-Chị biết một bí mật. - Tally thì thầm, hai mắt đảo quanh.
-Gì vậy?
-Chuyện chị nghe được đêm qua.
-Chị nghe ở đâu?
-Hành lang trước.
Tôi không thích sự tò mò của chị khiến tâm trí tôi căng thẳng.
-Cái gì?
Tally cúi sát hơn.
-Về Ricky và con gái nhà Latcher. Chị nghĩ là em đã có chú em họ mới.
Câu nói thật tàn nhẫn, và mắt Tally trông có vẻ hèn hạ. Đây không phải là Tally mà tôi quen biết.
-Chị làm gì ở đó? - Tôi bực tức hỏi.
-Không phải chuyện của em.
Pappy ra khỏi nhà và bước tới bên máy kéo.
-Chị không được kể cho ai. - Tôi nói qua hàm răng nghiến chặt.
-Chúng ta cùng giữ bí mật, nhớ chưa? - Tally quay người.
- Đúng.
Tôi ăn trưa rất nhanh, sau đó khẩn trương thực hiện nhiệm vụ tự kỳ cọ và tắm rửa. Mẹ biết tôi háo hức vào thị trấn, vì vậy mẹ không lãng phí thời gian với việc tắm rửa của mẹ.
Tất cả mười người Mexico cùng ngồi sau xe tải với hai cha con, và chúng tôi rời trang trại. Cowboy đã hái bông suốt cả tuần với xương sườn gẫy, một thực tế không được Pappy và cha để ý. Họ rất khâm phục sức chịu đựng của anh ta.
- Họ là người mạnh mẽ. - Pappy đã nói. vậy.
Gia đình Spruill cũng chạy nhanh, cố theo kịp chúng tôi. Tally đã kể về lễ hội Carnival, và thậm chí Trot cũng tham gia với vẻ thích thú.
Khi ngang qua sông, tôi nhìn chăm chú xuống con đường đồng dẫn tới nhà Latcher, nhưng không thể thấy rõ cái lều nhỏ bé của họ. Tôi liếc sang cha. Cha cũng đang nhìn, hai mắt nhíu lại, gần như giận dữ. Tại sao những con người đó có thể xâm phạm vào cuộc sống của gia đình Chandler?
Chúng tôi đi dọc theo đường lát sỏi, và rồi những cánh đồng nhà Latcher lùi lại phía sau. Khi dừng lại trên Xa lộ, một lần nữa tôi lại phấn khởi nghĩ tới lễ hội Carnival.
Dĩ nhiên tài xế của chúng tôi, không bao giờ vội vàng. Với chiếc xe chất đầy người thế này, tôi không rõ nó có thể đạt tới tốc độ ba bảy không, và Pappy chắc chắn không bao giờ tăng tốc. Dường như chúng tôi đi mất một giờ.
Xe tuần tra của ông Stick đỗ bên nhà thờ Cơ đốc. Xe cộ trên phố Main đã thưa thớt hơn, hai bên lề đường mọi người đi lại đông đúc. Chúng tôi dừng xe, và đám người Mexico tản ra tứ phía. Ông Stick xuất hiện và bước về phía chúng tôi. Gran và mẹ đi về phía dãy cửa hàng. Tôi ở lại với ông và cha. Chắc chắn sắp có chuyện nghiêm trọng.
-Xin chào, Eli, Jesse! - Ông Stick nói, mũ đội lệch sang một bên, một lá cỏ ló ra bên khóe miệng.
-Chào, Stick! - Pappy đáp lại.
Còn cha chỉ gật đầu. Họ không tới thị trấn để trò chuyện với Stick, và sự khó chịu được giấu kín dưới vẻ bề ngoài.
Tôi đang nghĩ tới việc bắt thằng bé nhà Spruill.
-Tôi không quan tâm anh làm gì. - Pappy phản ứng ngay, vẻ giận dữ tăng lên rất nhanh. - Chỉ cần đợi khi vụ mùa xong xuôi.
-Chắc là ông có thể chờ đợi một tháng nữa. - Cha nói thêm.
Ông Stick nhai nhai cọng cỏ.
-Tôi nghĩ vậy.
-Nó là một nhân công tốt, - cha nói. - Và còn rất nhiều bông. Ông bắt nó bây giờ, chúng tôi sẽ mất thêm sáu nhân công làm việc nữa đấy. Ông biết rõ những kiểu người ấy mà.
-Tôi nghĩ tôi có thể chờ. - Stick miễn cưỡng. Ông dường như sốt ruột muốn đi tới một thỏa hiệp. - Tôi đã nói chuyện với nhiều người, và tôi không chắc cậu bé nhà anh đã kể sự thật.
Ông ta nhìn tôi một lúc lâu khi nói điều này và tôi giả bộ chú ý đá đá viên sỏi.
-Hãy để nó ngoài chuyện này, ông Stick, - cha khó chịu. - Nó chỉ là trẻ con.
-Nó mới bảy tuổi. - Pappy bực tức. - Tại sao anh không đi tìm những nhân chứng thật sự.
Hai vai Stick kéo giật lại như thể bị đánh.
-Thế này nhé, - Pappy nói. - Anh hãy để Hank yên cho tới khi bông thu hoạch xong, rồi tôi sẽ tới thị trấn và báo cho anh biết. Lúc đó tôi không quan tâm anh sẽ làm gì với nó.
-Được đấy. - Ông Stick đồng ý.
-Nhưng tôi vẫn nghĩ anh không có vụ kiện nào đâu. Ba đánh một, Stick ạ, và không vị bồi thẩm nào muốn kết án vụ này.
-Chúng ta sẽ thấy thôi. - Stick vênh váo nói.
Ông ta bỏ đi, thọc hai tay vào túi quần, với thái độ nghênh ngang khiến chúng tôi khó chịu.
-Cháu có thể tới lễ hội Carnival? - Tôi xin phép.
-Dĩ nhiên. - Pappy gật đầu.
-Con muốn bao nhiêu tiền? - Cha hỏi.
-Bốn đô ạ.
-Cha nghĩ hai là đủ.
-Ba đô được không ạ?
-Hai đô rưỡi, được chứ?
-Vâng, thưa cha.
Tôi chạy len lỏi qua nhiều người, và tới ngay sân bóng chày ở giữa cửa hàng Hợp tác xã và rạp Dixie. Lễ hội Carnival bao kín sân bóng. Vòng đu quay đứng giữa, bao quanh là những ghế cưỡi nhỏ, và các quán lều. Âm nhạc inh tai phát ra từ những cái loa trên vòng quay ngựa gỗ và trò kéo quân. Hàng người dài đang chờ tới lượt. Tôi có thể ngửi thấy mùi bỏng ngô và cái gì đó rán trong dầu.
Tôi tìm thấy xe kẹo bông. Giá chỉ một xu. Tôi gặp Dewayne giữa đường khi đang xem vài anh lớn chơi trò bắn súng hơi vào lũ vịt bơi trong hồ. Họ không bắn trúng con nào, và điều này là vì, theo như lời Pappy, các nòng súng đã bị bẻ cong.
Táo ướp đường cũng giá một xu. Chúng tôi mua một miếng và cùng đi xem lễ hội Carnival. Một bà phù thủy mặc váy đen dài, tóc đen, mọi thứ đều đen, và. chỉ với hai mươi lăm xu bà ta có thể nói về tưởng lai của bạn. Một bà già có đôi mắt đen có thể làm việc tương tự, với giá tương tự, bằng quân bài. Một người đàn ông ăn mặc lòe loẹt với cái micro có thể đoán ra tuổi hay cân nặng của bạn với giá một hào. Nếu ông ta đoán lệch ba tuổi hay mười pao, bạn sẽ nhận được phần thưởng. Giữa đường có một loạt những trò chơi thông thường: trò bóng mềm ném bình sữa, ném bóng chày vào vòng nhỏ, ném phi tiêu vào bóng bay, và ném vòng cổ chai.
Chúng tôi đi dạo khắp sân, thưởng thức tiếng ồn ào và sự hứng thú. Đám đông tụ tập quanh một vũ đài có vẻ nhộn nhịp và chúng tôi chen vào xem. Tấm biển hiệu thông báo sự có mặt của “Samson, đô vật vĩ đại nhất thế giới, đến từ Ai Cập" và phía dưới là tấm thảm vuông với các cọc lót ở bốn góc và dây thừng bao quanh. Samson không có trên vũ đài, nhưng sắp xuất hiện, theo như lời Delilah, một cô gái cân đối, cao lớn, đang nói vào micro. Quần áo để hở toàn bộ đôi chân và phần lớn vùng ngực. Tôi chắc chắn trước đây mọi người chưa bao giờ thấy quá nhiều da thịt phơi bày trước công cộng ở Black Oak. Cô ta giải thích với khán giả, một đám đông im ắng đa phần là đàn ông, luật chơi rất đơn giản. Samson trả một ăn mười cho ai có thể cầm cự trên sàn đấu với anh ta trong một phút.
-Chỉ sáu mươi giây! - Cô ta hét to. - Và số tiền thuộc về bạn!
Giọng nói rất lạ, đủ thuyết phục chúng tôi là họ đến từ nước khác. Tôi chưa bao giờ thấy người Ai Cập; mặc dù qua những bài học ngày chủ nhật tôi biết Đức Mose đã từng có vài cuộc phiêu lưu ở đó.
Cô ta diễu qua diễu lại trước vũ đài, tất cả các ánh mắt chăm chú dõi theo mỗi cử động của cô nàng.
-Trong chuyến đi của chúng tôi, Samson đã thắng ba trăm trận liền. - Cô ta nói giọng châm chọc. - Thực ra, lần cuối Samson đã bị thua ở Nga, khi ba người cùng xông vào đánh anh ấy, và họ đã phải chơi trò gian lận để được thắng cuộc.
Âm nhạc từ cái loa treo trên biển hiệu vang lên ầm ĩ.
-Và bây giờ, thưa các quý bà và quý ông! - Delilah gào to át tiếng nhạc. - Tôi xin giới thiệu với các bạn, đô vật duy nhất, vĩ đại nhất thế giới, Samson lạ thường!
Tôi nín thở.
Samson xuất hiện từ sau tấm màn và nhảy lên vũ đài giữa tiếng vỗ tay hờ hững. Tại sao chúng tôi phải vỗ tay tán thưởng? Anh ta đến đây để đánh bại chúng tôi. Mái tóc của anh ta là thứ đầu tiên tôi chú ý. Đen, quăn và buông dài xuống hai bờ vai giống như tóc phụ nữ. Tôi đã thấy tranh minh hoạ theo chuyện trong kinh Cựu ước và đàn ông đều có mái tóc như vậy, nhưng đó là năm nghìn năm trước. Samson trông giống người khổng lồ, với thân hình săn chắc, các đường cơ bắp nổi thành cục quanh bờ vai và dưới ngực. Hai cánh tay được bao phủ bởi một lớp lông đen trông khỏe mạnh, gân guốc. Và để chúng tôi có thể thấy rõ toàn bộ vóc dáng cơ thể, anh ta cởi trần. Thậm chí sau khi chúng tôi đã trải qua hàng tháng làm việc trên đồng, làn da của anh ta vẫn đen hơn chúng tôi nhiều, và bây giờ tôi thật sự bị thuyết phục là anh ta đến từ một nơi nào đó xa xôi. Anh ta đã đánh nhau với người Nga!
Samson đi khệnh khạng quanh vũ đài theo điệu nhạc, hai cánh tay gồng lên và làm nổi rõ cơ bắp. Anh ta trình diễn thể hình cho tới khi chúng tôi có thể thấy được tất cả những gì anh ta có, nhiều hơn là đủ, theo ý tôi.
-Ai là người đầu tiên? - Delilah hét to trong micro khi âm nhạc ngưng lại. - Tối thiểu hai đôla!
Đám đông bỗng nhiên lặng xuống. Chỉ thằng ngốc mới bò lên cái vũ đài ấy.
-Tôi không sợ. - Một ai đó kêu to.
Chúng tôi không tin nổi khi thấy một thanh niên tôi chưa từng gặp trước đây, bước ra phía trước và đưa hai đôla cho Delilah.
-Một ăn mười. Hãy ở trên sàn đấu trong vòng sáu mươi giây, và anh sẽ thắng được hai mươi đô. - Cô ta nhận tiền và đưa micro về phía anh thanh niên. - Anh tên gì?
-Farley.
-Chúc may mắn, anh Farley!
Anh thanh niên trèo lên võ đài như thể không sợ Samson, người cũng không mảy may lo lắng. Delilah cầm cái vồ và đập vào chuông bên võ đài.
-Sáu mươi giây! - Cô ta hô.
Farley hơi di chuyển xung quanh, sau đó lui về góc khi Samson tiến một bước về phía trước. Hai đối thủ đang nghiên cứu nhau, Samson nhìn xuống vẻ coi thường, còn Farley nhìn lên vẻ dè chừng.
-Bốn lăm giây! - Delilah thông báo.
Samson tiến tới gần hơn, và Farley lao sang bên kia võ đài. Vóc dáng nhỏ nhắn hơn Samson, anh ta cũng nhanh nhẹn hơn nhiều, và rõ ràng đang sử dụng chiến thuật né. Samson đuổi theo; Farley tiếp tục né.
-Ba mươi giây!
Võ đài không đủ rộng để chạy mãi, rồi Samson túm được Farley. Anh ta nhún nhảy nhẹ nhàng quanh Farley, và khi túm lấy Farley, anh ta quấn chặt một tay quanh đầu Farley và sử dụng miếng võ khóa đầu.
-Ôi, trông giống một cú chém! - Delilah phun ra một tràng, hơi có vẻ đóng kịch. - Hai mươi giây!
Samson vặn cánh tay đối thủ và nhăn mặt với vẻ hài lòng thích thú, trong khi anh chàng Farley đáng thương bị đánh bại.
-Mười giây!
Samson xoay tít và sau đó quăng Farley ngang qua sàn đấu. Trước khi Farley có thể hoàn hồn, đô vật vĩ đại nhất thế giới túm chân và nâng anh ta lên cao, rồi treo anh ta lên chỗ cái cọc, và qua hai giây, đặt anh xuống đất với vẻ đầy vinh quang.
-Ôi, hết giờ rồi, Samson! - Delilah nói trong micro.
Farley vẫn còn choáng váng, nhưng bỏ đi ngay và dường như có vẻ khá tự hào. Anh ta đã chứng minh lòng can đảm của mình, đã tỏ ra không sợ hãi. Với hai giây vượt quá anh ta thắng được hai mươi đô. Anh chàng tình nguyện tiếp theo cũng xa lạ đối với tôi, một thanh niên có vóc dáng to cao tên là Claude, đã trả ba đô mong có cơ hội thắng được ba mươi đô. Claude nặng gấp hai lần Farley
nhưng chậm chạp hơn, và chỉ trong mười giây Samson đã hạ anh ta bằng một cú bật nảy chớp nhoáng. Mười giây nữa, đô vật nhấc bổng Claude qua đầu, và trông một màn trình diễn tuyệt vời về sức mạnh, bước tới góc võ đài rồi quăng anh ta ra xa.
Claude, dù thua cuộc, cũng bỏ đi với vẻ tự hào. Rõ ràng là Samson, mặc dù thái độ đầy vẻ hăm dọa nhưng có nghệ thuật sân khấu và là một nhà thể thao giỏi. Anh ta sẽ không làm hại ai. Và vì phần lớn đám thanh niên muốn được tiếp xúc với Delilah, một dãy người xếp hàng ngay cạnh chỗ cô nàng.
Một cuộc biểu diễn khá hay, Dewayne và tôi ngồi khá lâu quan sát Samson xử lý hết người này tới người khác với những bước di chuyển theo từng tiết mục định trước. Gia đình Boston Crab, Scissor, Piledriver, Jackhammer, Body Slam. Delilah chỉ cần nói về những thế đánh qua micro và Samson nhanh chóng thao diễn.
Sau một tiếng đồng hồ, người Samson ướt đẫm mồ hôi và cần nghỉ giải lao. Dewayne và tôi chuồn ra chỗ đu quay chơi hai vòng. Chúng tôi đang tranh cãi xem nên hay không mua thêm kẹo bông thì nghe thấy vài thanh niên nói chuyện về buổi trình diễn khoả thân.
- Cô ta cởi hết sạch quần áo! - Một người kể khi bước gần chỗ chúng tôi.
Và chúng tôi quên ngay chuyện kẹo bông. Chúng tôi đi theo sau họ tới những toa xe của người Gipxi. Phía sau là một cái lều nhỏ dựng thẳng đứng để không ai nhìn được vào trong. Vài người đàn ông đang hút thuốc chờ đợi, và tất cả bọn họ đều có vẻ tội lỗi. Âm nhạc vẳng ra từ trong lều.
Vài lễ hội Carnival có những cuộc trình diễn khoả thân. Năm trước, chú Ricky, chẳng có gì ngạc nhiên, đã từng bị bắt gặp khi rời khỏi đó, và đã gây náo động trong gia đình chúng tôi. Chú sẽ không bị phát hiện nếu ông Ross Lee Hart không bị bắt gặp. Ông Hart là ủy viên trong nhà thờ Tin lành, nông dân được làm chủ đất đai của mình, một công dân ngay thẳng đã kết hôn với một phụ nữ lắm điều. Tối thứ bảy, vào giữa lễ hội Carnival, bà ta đi tìm chồng và tình cờ thấy ông vừa rời khỏi khu lều rạp bị cấm. Bà vợ than vãn khi bắt gặp ông chồng thay đổi; ông ta nấp vội sau những toa xe. Bà đuổi theo, gào thét, đe dọa, và khắp Black Oak có câu chuyện mới.
Bà Hart, vì nguyên nhân nào đó, kể lể cho mọi người về hành động ông chồng đã làm, và ông lão đáng thương trở thành người bị xã hội ruồng bỏ trong nhiều tháng liền. Bà ta cũng thao thao nói về người rời khỏi khu lều quái quỷ đó, ngay sau ông Hart chính là Ricky Chandler. Chúng tôi đã phải im lặng chịu đựng sự bẽ mặt. Không bao giờ được đặt chân tới buổi trình diễn khoả thân trong thị trấn quê bạn chính là một qui định không thành lời. Nếu muốn xem, hãy lái xe tới Monette hay Lake City hay Caraway, nhưng không được làm việc đó ở Black Oak.
Dewayne và tôi không nhận ra người nào quen lảng vảng quanh lều. Chúng tôi đi ngược qua dãy toa xe và lén vòng lại từ phía đối diện, nhưng một con chó to buộc xích nằm ngay chỗ đó, như thể trông chừng những anh chàng tò mò giống chúng tôi. Hai đứa bọn tôi đành phải rút lui và quyết định chờ tới khi trời tối.
Gần bốn giờ chiều, chúng tôi phải đưa ra một quyết định đau khổ: tới rạp xem phim hay ở lại lễ hội Carnival. Chúng tôi đang nghiêng về phía xem phim thì Delilah xuất hiện tại sàn đấu vật. Cô ta đã thay trang phục, và bây giờ là bộ quần áo hai mảnh màu đỏ, thậm chí còn phô bày da thịt nhiều hơn. Đám đông chen chúc quanh cô ta, và rất lâu trước khi Samson lại lần nữa lật nhào các anh nông dân, vài chàng miền núi và thậm chí cả một anh chàng người Mexico ra khỏi võ đài.
Thách thức duy nhất xuất hiện khi trời tối. Ông Horsefly Walker có cậu con trai bị câm điếc với cân nặng khoảng ba trăm pao. Chúng tôi gọi anh ta là Grunt (1)không phải vì bất kính hay nhẫn tâm, chỉ vì anh ta luôn được gọi như vậy. Horsefly đưa ra năm đôla, và Grunt nhảy lên võ đài.
-Anh chàng này to lớn đấy, Samson! - Delilah kêu vào micro.
Samson biết là trận này có thể phải lâu hơn một chút mới đẩy được khối thịt ba trăm pao bật khỏi sàn đấu, vì vậy quyết định tấn công ngay. Anh ta cúi xuống thấp với một cú võ tàu, bước di chuyển được thiết kế để đập cả hai mắt cá chân vào nhau và làm cho đối thủ ngã. Grunt ngã ngay, nhưng lại ngã đè lên người Samson khiến đô vật không thể làm được gì khác ngoài việc rên rỉ, đau đớn. Vài người trong đám đông cũng la hét và bắt đầu cổ vũ cho Grunt, nhưng dĩ nhiên, anh chàng to béo không thể nghe thấy sự động viên, cả hai người lăn tròn và vật lộn quanh võ đài tới khi Grunt ghìm chặt được Samson trong một giây.
-Bốn mươi giây! - Delilah thông báo.
Đồng hồ có vẻ chạy chậm hơn khi Samson đang nằm sóng sượt. Anh ta đá đá chân vài lần, nhưng không kết quả gì, sau đó sử dụng cú búng nhẹ, bước di chuyển nhanh nhẹn khi hai chân tung lên và túm được hai tai Grunt, sau đó lôi anh chàng câm điếc về phía sau. Samson bật mạnh hai chân trong khi Grunt cố thoát ra. Một cú bật nảy chớp nhoáng khiến Grunt choáng váng.
-Mười lăm giây! - Cô ta tuyên bố, đồng hồ một lần nữa lại đi nhanh.
Grunt tấn công như một con bò điên, và cả hai lại ngã lăn. Đám đông càng kêu gào cổ vũ. Horsefly nhảy nhót cuồng nhiệt phía ngoài sàn đấu. Họ ôm ghì lấy nhau một lúc, sau đó Delilah hét to.
-Mười giây!
Vài tiếng la ó phản đối về phía người bấm giờ. Samson vặn và giật mạnh cánh tay Grunt ra sau, tóm chân, và đẩy trượt anh chàng đáng thương qua võ đài, qua hàng dây thừng. Grunt hạ cánh ngay dưới chân ông bố. Horsefly hét to.
-Tụi mày chơi trò gian lận, đồ chó đẻ!
Samson nghe thấy câu nói và vẫy tay ra hiệu cho Horsefly bước vào võ đài. Horsefly tiến lên trước một bước và Samson giật giật sợi dây thừng. Delilah rõ ràng đã chứng kiến nhiều lần kiểu đe dọa này.
-Tôi sẽ không làm việc đó nếu là ông. Anh ấy sẽ làm mọi người bị thương mỗi khi giận dữ. - Cô ta can ngăn.
Ngay lúc đó Horsefly tìm được một lý do để đứng yên. Samson cao lừng lững mười bộ đang đứng bên gò võ đài, nhìn xuống và cười nhếch mép. Horsefly cúi xuống xem xét Grunt đang xoa hai vai và có vẻ sắp khóc đến nơi. Samson cười khẩy khi hai cha con họ bỏ đi. Và để chế nhạo chúng tôi, anh ta bắt đầu uốn cong bắp tay và đi khệnh khạng quanh võ đài. Vài người trong đám đông huýt gió phản đối, và đây chính là điều anh ta muốn,
Samson tiếp tục đấu với vài người nữa, sau đó Delilah thông báo đến giờ nghỉ ăn tối. Một tiếng sau, họ sẽ trở lại trong cuộc trình diễn cuối cùng.
Bây giờ trời đã tối. Cả không gian lấp đầy âm thanh náo nhiệt của lễ hội Carnival; tiếng kêu gào phấn khích của đám trẻ cưỡi đu quay, tiếng reo hò cố vũ những người thắng cuộc tại các quán lều, âm nhạc phát ra từ hơn chục cái loa đủ loại, tất cả đều mở với âm lượng tương đối, tiếng người rao hàng liến thoắng khi cố lôi kéo mọi người chi tiền xem con rùa to nhất thế giới hay chi tiền để giành được phần thưởng, và trên hết, là ánh đèn điện tràn ngập khắp nơi. Người người đông nghẹt khiến bạn cứng đờ không thể nhúc nhích, như lời Gran thích nói. Đám đông bu kín quanh các quán lều, xem xét và hò hét. Những hàng người dài xếp ngoằn ngoèo quanh đu quay. Từng nhóm người Mexico tha thẩn đi lại, nhìn chằm chằm mọi thứ với vẻ kinh ngạc, nhưng đa số đều cố giữ chặt tiền. Tôi chưa bao giờ thấy nhiều người ở cùng một nơi như thế này.
Tôi thấy cha mẹ ở gần đường, đang uống nước chanh và quan sát đám đông từ khoảng cách an toàn. Pappy và Gran đã ra xe, sẵn sàng về nhà nhưng cũng sẵn sàng chờ đợi. Lễ hội Carnival chỉ có một lần mỗi năm.
-Con còn bao nhiêu tiền? - Cha hỏi.
-Khoảng một đô ạ.
-Vòng đu quay đó có vẻ không an toàn, Luke. - Mẹ nói.
-Con đã lên đó hai lần rồi. Tuyệt lắm mẹ ạ.
-Mẹ sẽ cho thêm một đô nếu con không chơi trò đó lần nữa.
-Con đồng ý.
Mẹ đưa tôi một đôla. Cha mẹ cho phép tôi chơi thêm khoảng một tiếng. Tôi lại đi tìm Dewayne và chúng tôi quyết định đây là lúc điều tra về cuộc trình diễn khoả thân. Chúng tôi len qua đám đông và lò dò tới gần dãy toa xe của người Gipxi. Chỗ đó còn tối hơn. Bên ngoài lều có vài người đàn ông đứng hút thuốc, phía trước cửa một cô gái trong bộ quần áo thiếu vải, đang lắc hông và nhảy đầy vẻ khêu gợi.
Là một tín đồ đạo Cơ đốc, chúng tôi biết tất cả các kiểu nhảy nhót không chỉ xấu xa mà còn rất tội lỗi. Việc này tương đương với tội uống rượu và chửi tục trong bản danh sách tội lỗi.
Cô vũ công không hấp dẫn, cũng không phơi bày hở hang nhiều hay cử động duyên dáng bằng Delilah. Dĩ nhiên, Delilah có nhiều năm kinh nghiệm và đã đi khắp thế giới.
Chúng tôi lách qua và cố len lên từ từ tới khi nghe thấy một giọng nói từ chỗ nào đó.
-Thế là quá đủ rồi; Các con hãy ra khỏi đây.
Chúng tôi cứng đờ người nhìn quanh, và rồi chính giọng nói đó hét lên từ phía sau.
-Tội lỗi! Những con người tội lỗi! Tội lỗi!
Đó là đức cha Akers, đang đứng sừng sững, một tay cầm cuốn Kinh Thánh trong khi ngón tay dài, cong queo ở bàn tay kia chỉ chỏ.
-Các người là một lũ rắn độc! Ông hét lên giận dữ.
Tôi không biết cô gái trẻ kia có ngừng nhảy nhót hoặc có người đàn ông nào lảng ra chỗ khác không. Dewayne và tôi nằm rạp xuống đất và bò như con mồi bị săn đuổi ngang qua trạng thái hỗn độn giữa những toa xe và xe tải, tới khi thấy ánh đèn gần hai quán rạp khác. Chúng tôi đứng dậy và lủi vào đám đông.
-Mày nghĩ ông ta thấy chúng ta không? - Dewayne hỏi khi đã an toàn.
-Tao không biết. Tao nghĩ là không.
Chúng tôi đi loanh quanh và vòng lại một chỗ khá kín đáo gần dãy toa xe của người Gipxi. Cha Akers đã tiến tới gần lều và đang xua đuổi những yêu ma, theo như lời ông. Và ông có vẻ thành công. Cô vũ sư, và đám đàn ông hút thuốc lảng vảng quanh đó cũng tản đi. Ông đã phá được cuộc trình diễn xấu xa, mặc dù tôi cho là họ vẫn còn ở bên trong, đang ngồi sụp xuống và chờ ông bỏ đi.
Delilah đã quay lại với trang phục khác. Bộ quần áo được làm bằng da báo, rõ ràng chỉ bao phủ những chỗ cần thiết, và tôi biết cha Akers sẽ nói về chuyện này vào sáng mai. Ông thích lễ hội Carnival bởi nó mang lại cho ông nhiều tư liệu cho bài thuyết giáo.
Đám đông lại vây quanh sàn đấu, mọi người trố mắt nhìn Delilah và chờ đợi Samson. Một lần nữa, cô nàng giới thiệu chàng đô vật với những lời chúng tôi đã nghe. Cuối cùng anh ta nhảy lên võ đài, và cũng mặc bộ da báo. Quần soóc chật căng, cởi trần, đôi ủng da màu đen sáng bóng. Anh ta đi khệnh khạng, làm điệu làm bộ và cố khiêu khích chúng tôi la ó.
Anh bạn lớn của tôi, Jackie Moon, bước lên sàn đấu trước tiên, và giống như đa số nạn nhân, giao chiến với chiến thuật né tránh. Anh chạy quanh trong vòng hai mươi giây cho tới khi Samson thấy đã đủ thời gian. Một cú chém, sau đó là cú lật sấp kiểu Thổ Nhĩ Kỳ, như lời Delilah giải thích, và Jackie nằm trên bãi cỏ không xa chỗ tôi đang đứng.
Thật không tồi tí nào. - Jackie cười.
Samson không định làm ai bị thương; điều này sẽ có hại cho công việc của anh ta. Nhưng khi cuộc trình diễn cuối cùng tiếp tục, anh ta trở nên vênh váo hơn và gào thét liên tục vào đám người xem.
-Có người đàn ông nào trong số các bạn không? - Giọng nói là một kiểu lai tạp kỳ cục; sâu và đầy vẻ đe dọa. - Ở thị trấn Black Oak, bang Arkansas này không có chiến binh nào đúng không?
Tôi ước gì mình cao tới bảy bộ. Lúc đó tôi sẽ nhảy lên võ đài và tấn công Samson trong khi đám đông cổ vũ như điên. Tôi sẽ hạ anh ta ngon lành, cho anh ta bay lên, và trở thành anh hùng vĩ đại nhất Black Oak. Nhưng bây giờ, tôi chỉ có thể la ó phản đối.
Hank Spruill có mặt trong đám đông. Gã bước quanh võ đài giữa các trận đấu, rồi dừng lại để thu hút sự chú ý của Samson. Đám đông im phăng phắc khi hai gã gườm gườm nhìn nhau. Samson bước tới thành võ đài.
-Vào cuộc đi, anh chàng bé nhỏ! - Samson khiêu khích.
Hank, dĩ nhiên, chỉ cười khinh bỉ. Sau đó gã tiến tới chỗ Delilah và đưa tiền.
-Ô, la la, Samson! - Cô nàng nhận tiền và reo lên. - Hai lăm đôla!
Mọi người dường như lẩm bẩm không tin.
-Hai lăm đô! - Tiếng một người đàn ông đứng sau. - Đó là cả tuần làm việc.
-Đúng, nhưng hắn có thể thắng được hai trăm năm mươi đô, Người khác nói.
Đám đông chen lấn nhau, Dewayne và tôi chuồn lên phía trước để có thể xem rõ.
-Tên anh là gì? - Delilah giơ micro ra.
-Hank Spruill. - Gã lầu bầu. - Đằng đó vẫn đang chơi một ăn mười chứ?
-Đó là thỏa thuận mà, anh chàng to lớn. Anh có chắc là mình muốn đánh cược hai lăm đôla?
-Đúng. Và tất cả việc tôi phải làm là trụ được trên võ đài này trong vòng một phút phải không?
-Vâng, sáu mươi giây. Anh biết là Samson chưa từng thất bại trận nào trong suốt năm năm. Lần cuối cùng anh ấy thua là ở Nga, và họ đã chơi trò gian lận.
-Tôi không quan tâm tới người Nga. - Hank cởi áo. - Còn luật lệ nào nữa không?
-Không. - Delilah quay về phía đám đông, và hét to với vẻ rất kịch. - Thưa quý ông, quý bà! Samson vĩ đại đã nhận lời thách thức trận đấu lớn nhất từ trước tới nay. Ngài Hank Spruill đã đặt cược hai lăm đôla cho trận đấu một ăn mười. Trước nay chưa bao giờ có ai đặt số tiền lớn như vậy.
Samson đang làm bộ làm tịch trên võ đài, lắc lắc mái tóc dài và chờ đợi với vẻ thăm dò.
-Tôi muốn thấy số tiền. - Hank gầm gừ với Delilah.
-Nó ở đây, - cô ta nói vào micro.
-Không, tôi muốn thấy hai trăm năm mươi đô cơ.
-Chúng tôi sẽ không cần tới nó, - cô ta mỉm cười, chỉ thoáng chút lo lắng.
Rồi cô ta hạ thấp micro, và họ tranh cãi những chi tiết. Bo và Dale xuất hiện từ đám đông, và Hank bắt họ đứng canh cái bàn nhỏ, nơi Delilah giữ tiền. Khi gã được thuyết phục là tiền đang ở đó, gã bước lên võ đài, nơi Samson vĩ đại đang đứng với hai cánh tay săn chắc khoanh trước ngực.
-Hắn có phải là kẻ đã giết thằng bé nhà Sisco? - Ai đó hỏi.,
-Chính hắn đấy. - Một người trả lời.
-Hắn cũng to gần bằng Samson.
Hank thấp hơn Samson khoảng vài insơ, và ngực không nở bằng, nhưng Hank dường như quên mất mối nguy hiểm. Samson bắt đầu nhảy nhót quanh một bên võ đài trong khi Hank quan sát và dang hai cánh tay.
-Anh đã sẵn sàng chưa? - Delilah nói vào micrô, và rung chuông.
Hai đối thủ nhìn nhau ánh mắt dữ dằn. Tuy nhiên, Hank vẫn ở bên góc của gã. Sau vài giây, Samson, theo tôi nghĩ, đã biết mình đang gặp phải đối thủ. Anh ta nhún nhảy, dứ dứ nắm đấm và lắc lắc người giống động tác của một đô vật thật sự. Hank vẫn đứng yên.
-Vào đi, chàng trai! - Samson hét to, nhưng Hank vẫn đứng yên.
-Bốn lăm giây! - Delilah nói.
Sai lầm của Samson chính ở chỗ đã cho rằng đây là cuộc đấu vật chứ không phải đánh nhau. Anh ta cúi xuống thấp, cố tóm hoặc ôm được đối phương, và trong một giây đã để hở mặt. Hank xông vào tấn công giống loài rắn chuông. Bàn tay phải tung ra một cú đấm nhanh và hạ cánh ngay giữa hàm Samson.
Đầu Samson bật ngửa ra sau, mái tóc chải chuốt xổ
tung. Sự va chạm gây ra âm thanh kêu răng rắc. Stan Musial cũng không thể đánh được một cú bóng chày mạnh hơn thế.
Hai mắt Samson trợn ngược. Phải mất một giây cơ thể Samson mới nhận ra cái đầu đã bị tê liệt. Một chân trở nên cứng đờ và đầu gối khuỵu xuống. Sau đó chân kia cũng đổ sụp, và đô vật vĩ đại nhất thế giới, đến từ Ai Cập, ngã uỵch xuống sàn. Võ đài nhỏ nảy lên và hàng dây thừng lúc lắc. Samson có vẻ như chết rồi.
Hank đứng thư giãn ỏ góc của mình bằng cách đặt tay lên dây thừng trên cao. Gã không có vẻ gì vội vàng. Delilah đáng thương không nói được lời nào. Cô nàng cố thanh minh với mọi người đây chỉ là một phần trong cuộc trình diễn, nhưng chính lúc đó cô ta rất muốn nhảy vào võ đài và chăm sóc Samson. Cả đám đông sửng sốt.
Giữa sàn đấu, Samson bắt đầu rên rỉ và cố đứng lên. Anh ta chống hai tay lên đầu gối, và lắc lắc đầu vài lần trước khi đưa một chân ra trước. Với dáng vẻ lảo đảo, anh ta cố đứng lên, nhưng hai chân không tuân theo ý muốn. Anh ta nhích vai về phía dây thừng và cố tóm lấy chúng để khỏi ngã. Anh chàng khốn khổ nhìn thẳng vào chúng tôi, nhưng không thấy gì. Hai mắt đỏ ngầu và hoang dại, Samson dường như không biết mình đang ở đâu. Anh ta túm lấy sợi dây thừng, đi lảo đảo, cố lấy lại ý thức.
Ông Horsefly Walker chạy tới gần võ đài và hét với lên chỗ Hank.
-Giết thằng chó đẻ đó đi! Tiến lên, kết thúc hắn ta đi!
Nhưng Hank không động đậy. Thay vì thế, gã chỉ la to.
-Thời gian!
Nhưng Delilah đã quên mất đồng hồ..
Vài tiếng reo hò và tiếng cười chế nhạo từ đám đông, nhưng phần lớn đều tỏ vẻ thờ ơ. Đám khán giả bị sốc khi thấy cảnh Samson đang loạng choạng, các giác quan của anh ta dường như mất hết.
Samson quay lại và cố tập trung nhìn vào Hank. Nắm chặt hàng dây thừng để giữ thăng bằng, anh ta trượt chân hai bước, sau đó liều lĩnh xông lên tấn công. Hank chỉ cúi nhanh sang một bên, và Samson lao vào hàng dây thừng ở góc. Những sợi dây căng ra vì cân nặng và ba sợi dây dường như đà đứt. Samson rên rỉ và vùng vẫy như con gấu bị trọng thương. Anh ta gắng sức lê chân và cố đứng vững đủ để quay xung quanh. Nhẽ ra anh ta nên ở chỗ tấm thảm. Hank xông vào và tung một cú đấm tay phải từ trên xuống, cú đấm xuất phát từ giữa sàn đấu và tới được chính xác đích đầu tiên. Với mục đích không phòng thủ, gã tiếp tục tung cú đấm thứ ba và một đòn cuối cùng. Samson đổ sụp. Delilah kêu lên và bò vào trong võ đài. Hank lại đứng nghỉ tại góc của gã, hai cánh tay đặt trên hàng dây thừng, cười toe toét, không để ý tới đối thủ.
Tôi không biết phải làm gì, và phần lớn những người xem cũng im phăng phắc. Một mặt, việc này cũng tốt khi thấy một người Arkansas đánh bại anh chàng khổng lồ Ai Cập. Nhưng người đó lại là Hank Spruill, và gã đã sử dụng những cú đấm. Chiến thắng của gã thật nhơ bẩn, nhưng không vấn đề đối với gã. Tất cả chúng tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, nếu một thanh niên địa phương đánh bại được Samson theo luật công bằng.
Khi thời gian đã kết thúc, Hank bước qua hàng dây thừng và nhảy xuống đất. Bo và Dale vơ lấy tiền, rồi ba tên biến mất.
- Hắn đã giết Samson rồi, - ai đó đứng sau tôi nói.
Đô vật vĩ đại nhất thế giới nằm ngay đơ, hai tay hai chân dang thẳng, cô nàng của anh ta cúí xuống bên cạnh, cố lay gọi. Tôi cảm thấy thương cho họ. Họ có một tiết mục đa dạng tuyệt vời, tiết mục chúng tôi sẽ không còn được xem trong thời gian tới. Thực tế, tôi nghĩ là Samson và Delilah sẽ không bao giờ trở lại Black Oak, bang Arkansas lần nữa.
Khi Samson ngồi dậy, tất cả chúng tôi thở phào. Một số người tốt bụng vỗ tay cổ vũ, sau đó đám đông bắt đầu giải tán.
Tại sao Hank lại tham gia vào lễ hội Carnival? Gã có thể được trả tiền cho việc đánh bại mọi người, và điều này sẽ khiến gã rời trang trại Chandler. Tôi quyết định nói chuyện này với Tally.
Samson khốn khổ đã làm việc cực nhọc cả ngày dưới cái nóng oi bức, và chỉ trong một giây đã mất sạch số tiền kiếm được. Đây là cách kiếm sống của họ. Cuối cùng, tôi cũng thấy một công việc còn tồi tệ hơn cả việc hái bông.
Chú thích:
[1] ủn ỉn.