- 19 -
Vào mùa xuân và mùa đông, các buổi chiều chủ nhật thường được sử dụng như khoảng thời gian thăm viếng bạn bè, bà con. Sau bữa trưa chúng tôi thường nghỉ một chút, sau đó lên xe tải và đi tới Lake City hoặc Paragould, đến thăm một số người thân hoặc bạn bè cũ, những người luôn vui sướng khi gặp chúng tôi. Hoặc họ sẽ tới thăm chúng tôi. “Các bạn hãy tới thăm chúng tôi.” là một câu nói thông dụng, và mọi người thường nói như vậy. Không có sự sắp xếp hay báo trước. Chúng tôi không có điện thoại và người thân, bạn bè cũng không có.
Nhưng việc thăm viếng không phải là quyền ưu tiên hàng đầu vào dịp cuối hè và mùa thu, bởi công việc vất vả hơn và buổi chiều cũng rất nóng nực. Chúng tôi quên mất các bà cô, các ông chú trong một thời gian, nhưng chúng tôi biết sẽ gặp lại họ sau đó.
Đang ngồi trên hành lang trước, lắng nghe trận đấu của đội Cardinal và quan sát mẹ cùng Gran bóc đậu, tôi thấy một đám bụi từ phía cây cầu.
- Ôtô đang tới. - Tôi nói, và hai người nhìn về hướng đó.
Ôtô hiếm khi đi lại trên con đường của chúng tôi. Hầu như chỉ là xe tải nhà Jeter hoặc xe thuế vụ đi ngang qua. Thỉnh thoảng, có ôtô hay xe tải lạ phóng qua, chúng tôi sẽ im lặng dõi theo cho tới khi đám bụi tan hẳn, sau đó chúng tôi sẽ nói về nó trong bữa tối, và phán đoán nó thuộc về ai và họ đang làm gì tại hạt Craighead này. Pappy và cha sẽ đề cập đến nó tại cửa hàng Hợp tác xã, còn mẹ và Gran sẽ kể cho đám phụ nữ trước buổi học chủ nhật, và không sớm thì muộn họ sẽ tìm ra ai đó đã thấy chiếc xe lạ kia. Thông thường thì bí mật được giải quyết, nhưng đôi khi chúng tôi không bao giờ tìm ra được xuất xứ của nó.
Chiếc ôtô đi chầm chậm. Tôi thấy một khối màu đỏ ngày càng to hơn, sáng hơn, và sau đó một xe mui kín hai cửa sáng bóng đang rẽ vào con đường hướng tới nhà tôi. Cả ba người chúng tôi đứng trên hành lang, quá kinh ngạc nên không thể nhúc nhích. Rồi chiếc xe đỗ ngay sau xe tải của chúng tôi. Ở sân trước, gia đình Spruill cũng đang trố mắt nhìn một cách ngớ ngẩn.
Người lái xe mở cửa và bước ra.
-Ô, đó là Jimmy Dale. - Gran nói.
-Chắc chắn là anh ấy. - Mẹ hơi thất vọng.
-Luke, chạy đi tìm Pappy và cha cháu ngay. - Gran ra lệnh.
Tôi chạy hết tốc lực qua nhà và hét gọi ông, gọi cha, nhưng họ đã nghe thấy tiếng sập cửa và đi ra từ sân sau.
Tất cả chúng tôi gặp nhau ngay trước xe, trông mới cứng, sạch sẽ và rõ ràng là loại xe đẹp nhất mà tôi từng thấy. Mọi người ôm nhau, bắt tay và chào hỏi, sau đó Jimmy Dale giới thiệu Stacy, cô vợ mới cưới, một cô gái nhỏ, gầy gò, trông có vẻ còn nhỏ tuổi hơn Tally. Cô ta đến từ Michigan. Giọng nói nhanh và rõ, và mới vài giây cái giọng mũi đó khiến tôi nổi da gà.
-Tại sao cô ta lại nói giọng như vậy? - Tôi thì thầm hỏi mẹ khi mọi người kéo nhau tới hành lang.
-Bác ấy là người Mỹ chính gốc. - Đó là lời giải thích đơn giản.
Cha của Jimmy Dale là Ernest Chandler, anh trai của Pappy. Ông Ernest có một trang trại ở Leachville cho tới khi mất vì bệnh tim vài năm trước. Tôi không nhớ rõ ông Ernest, hay bác Jimmy Dale lắm, mặc dù đã nghe nhiều chuyện về họ. Tôi biết Jimmy Dale đã rời khỏi trang trại và di cư tới Michigan. Bác tìm việc làm tại hãng sản xuất ôtô Buick, kiếm được ba đô mỗi giờ, số tiền lương không thể tin nổi so với mức sống ở Black Oak. Bác đã giúp nhiều thanh niên địa phương khác kiếm việc làm ở đó. Hai năm trước, sau vụ mùa thất bại, cha đã trải qua một mùa đông khốn khổ ở Flint, làm việc lắp kính chắn gió vào xe Buick mới. Cha đã mang về nhà một nghìn đôla và tiêu hết vào việc trả những khoản nợ trồng trọt còn lại.
-Xe nào thế? - Cha hỏi ngay khi họ ngồi xuống bậc thang trước.
Gran ở trong bếp pha trà đá. Mẹ có nhiệm vụ không mấy dễ chịu là trò chuyện cùng Stacy, một người không thích nghi được với ngoại cảnh từ lúc bước ra khỏi ôtô.
-Xe mới đấy. - Jimmy Dale tự hào nói. - Tôi mua nó tuần trước, chỉ dùng khi lái xe về thăm nhà. Tôi và Stacy đã kết hôn tháng trước, và đây là món quà cưới của chúng tôi.
-Stacy và tôi đã kết hôn, chứ không phải tôi và Stacy, - cô vợ mới ngắt lời chồng từ hành lang.
Một khoảng ngưng ngắn khi tất cả chúng tôi nhận thấy sự thực là Stacy vừa sửa lỗi ngữ pháp cho chồng ngay trước mặt người khác. Trong cuộc đời, tôi chưa bao giờ thấy việc này.
-Nó là đời năm năm hai phải không? - Pappy hỏi.
-Không, nó thuộc đời năm ba, đời mới nhất hiện nay. Nó do chính cháu sản xuất ra.
-Cháu nói thật chứ?
-Vâng. Hãng Buick cho phép tự bọn cháu nhận đơn đặt hàng các loại ôtô, sau đó phải xem xét, chỉnh sửa ngay trên dây chuyền sản xuất. Cháu đã đặt một bảng đồng hồ.
-Cái đó giá bao nhiêu ạ? - Tôi hỏi, và nghĩ mẹ sẽ tới túm cổ tôi.
-Luke! - Mẹ la lên.
Cha và Pappy ném sang tôi ánh mắt khó chịu, và khi tôi chưa kịp nói gì thì Jimmy Dale lên tiếng.
-Hai trăm bảy mươi đô. Cái giá đó không phải là bí mật. Mỗi nhân viên bán hàng trong nước đều biết giá.
Lúc đó gia đình Spruill đang túm tụm xem xét quanh xe, tất cả, trừ mỗi Tally. Bây giờ là chiều chủ nhật, và theo như tôi nghĩ, thì đây là khoảng thời gian dành cho việc tắm gội tại sông con Siler. Tôi đi vẩn vơ quanh hành lang chờ chị xuất hiện.
Trot chạy vòng quanh xe trong khi Bo và Dale cũng tham gia nhìn ngó. Hank hé mắt vào bên trong xe, có lẽ là tìm chìa khóa. Ông bà Spruill thì ngắm nghía từ xa.
Jimmy Dale quan sát kỹ bọn họ.
-Dân miền núi à?
-Đúng, họ đến từ Eureka Springs.
-Bọn họ tốt chứ?
-Đa số thôi. - Pappy nói.
-Cái gã to lớn kia đang làm gì?
-Làm sao biết được.
Sáng nay, tại nhà thờ, chúng tôi đã nghe nói là cuối cùng Samson cũng đứng dậy được và rời khỏi võ đài. Nhờ thế Hank không ghi thêm số người chết vào bản danh sách của gã. Cha Akers đã giảng giải suốt một tiếng về tội lỗi của lễ hội Carnival: trò chơi đánh cuộc, đánh nhau, trò chơi mang tính dâm dục, những bộ quần áo thô tục, trộn lẫn với đám người Gipxi, cùng tất cả lời nói tục tĩu. Dewayne và tôi lắng nghe từng từ, nhưng tên chúng tôi không bị nhắc tới.
-Tại sao họ lại sống thế kia? - Stacy nhìn khu lều trại của gia đình Spruill. Lời nói sắc như dao, cắt ngang bầu không khí.
-Họ còn có thể sống thế nào được nữa? - Pappy khó chịu.
Ông cũng không thích bà Jimmy Dale Chandler mới kia. Bác ta ngồi phía trên giống con chim đậu trên gờ đá, nhìn xuống mọi vật xung quanh.
-Chú không thể cung cấp cho họ nhà ở sao?
Tôi có thể nói là Pappy bắt đầu nóng mặt.
-Dù sao, hãng Buick sẽ cho phép chúng tôi cấp tiền cho những chiếc xe trong vòng hai tư tháng. - Jimmy Dale nói.
-Thật sao? - Cha vẫn nhìn chiếc xe chằm chằm. - Tôi nghĩ đó là chiếc ôtô tuyệt nhất mà tôi đã từng thấy.
Gran mang khay trà đá với đường ra hành lang. Stacy nghiêng người.
-Trà đá ư? Không, xin cảm ơn. Thím có trà nóng không?
Trà nóng? Ai đã từng nghe câu nói nào ngu ngốc vậy chưa?
-Không, ở đây chúng tôi không uống trà nóng, - Pappy nói từ chỗ cái đu khi nhìn Stacy.
-Ồ, ở Michigan chúng tôi không bao giờ uống trà đá.
-Đây không phải Michgan. - Pappy phản ứng.
-Chị có muốn đi xem khu vườn của tôi không? - Mẹ đột ngột lên tiếng.
-Được, ý kiến hay đấy. - Jimmy Dale tán thành. - Đi đi, em yêu, Kathleen có khu vườn xinh xắn nhất Arkansas đây.
-Tôi sẽ đi với mọi người. - Gran cũng muốn đẩy Stacy khỏi hành lang và tránh xa cuộc tranh cãi.
Ba người phụ nữ biến mất, và Pappy đợi một lúc mới hỏi.
-Cháu moi cô ta ở đâu vậy, Jimmy Dale?
-Cô ây rất ngọt ngào, chú Eli ạ. - Bác trả lời không thuyết phục cho lắm.
-Cô ta là cái đồ dân Yankee (1) chết tiệt.
-Người Yankee không quá tệ đâu. Họ đủ thông minh để không dính dáng gì tới bông. Họ sống trong những ngôi nhà xinh xắn có hệ thống điện nước hiện đại, có điện thoại và tivi. Họ làm ra nhiều tiền và họ xây dựng những ngôi trường tốt. Stacy đã học hai năm đại học ở đấy. Gia đình cô ấy có tivi đã ba năm nay. Mới tuần trước cháu xem trận đấu giữa hai đội Indian và Tiger trên tivi. Cháu có thể tin được việc này không, Luke? Xem một trận đấu bóng chày qua truyền hình.
-Không, thưa bác.
-Ồ, vậy mà bác tôi đã xem. Bob Lemon phát bóng cho đội Indian. Đội Tiger không có nhiều; họ hiện lại đấu trận cuối cùng.
-Cháu không quan tâm nhiều tới giải Liên đoàn Mỹ. - Tôi nhắc lại những lời đã nghe từ cha và ông nội kể từ ngày bắt đầu nhớ được.
-Thật đáng ngạc nhiên, - Jimmy Dale cười. - Nói giống hệt một fan hâm mộ đội Cardinal. Bác cũng như vậy cho tới khi tới miền Bắc. Năm nay bác đã xem mười một trận trên sân Tiger, và Giải Liên đoàn Mỹ phần nào thừa thãi đối với cháu. Đội Yankee đến thị trấn hai tuần trước. Bọn họ mua được một cầu thủ mới, Mickey Mantle. Anh chàng khá hòa nhã, tài năng tuyệt vời, tốc độ tuyệt hảo, những cú bóng mạnh, mỗi khi anh ta đánh trúng, bóng lao vụt đi rất xa. Mickey sẽ trở thành một cầu thủ xuất sắc đấy. Và bọn họ còn mua cả Berra và Rizzuto nữa.
-Cháu vẫn không thích họ. - Tôi cương quyết, và Jimmy Dale lại cười.
-Cháu vẫn muốn chơi cho đội Cardinal?
-Vâng, thưa bác.
Cháu không muốn ở trang trại sao?
-Không, thưa bác.
-Cậu bé thông minh đấy.
Tôi đã nghe người lớn nói chuyện về Jimmy Dale. Bác khá thiển cận nhưng tự mãn khi cố thoát khỏi đồng bông và tạo lập cuộc sống tốt đẹp hơn ở miền Bắc. Bác thích nói về tiền bạc. Bác đã có được cuộc sống sung sướng hơn và thường khuyên bảo nhiều thanh niên nông dân khác.
Pappy thì nghĩ đồng áng là công việc đáng vinh dự duy nhất mà một người đàn ông nên làm, ngoài việc chơi bóng chày chuyên nghiệp.
Chúng tôi nhấm nháp thưởng thức trà, sau đó bác Jimmy Dale hỏi.
-Vụ bông thế nào?
-Cũng ổn, - Pappy trả lời. - Đợt gặt hái đầu tiên diễn ra thuận lợi.
-Rồi chúng tôi sẽ kết thúc vụ thu hoạch. - Cha nói thêm. - Có lẽ khoảng hơn tháng nữa.
Tally xuất hiện từ sau lều, tay cầm khăn mặt. Chị đi vòng qua chiếc xe màu đỏ, nơi cả gia đình chị vẫn đang đứng chắn ngữ; họ không thấy chị. Tally nhìn tôi từ xa nhưng không tỏ dấu hiệu gì. Tôi bỗng nhiên chán nói về bóng chày, về bông và ôtô nhưng tôi không thể bỏ đi được. Sẽ là bất nhã nếu bỏ đi, và cha sẽ nghi ngờ. Vì vậy, tôi ngồi yên quan sát Tally biến mất.
-Luther thế nào? - Cha hỏi.
-Làm việc tốt, - Jimmy Dale nói. - Tôi đã xin cho chú ấy vào bộ phận thiết bị. Chú ấy kiếm được ba đôla mỗi giờ, bốn mươi giờ một tuần. Luther chưa bao giờ có được nhiều tiền như vậy.
Luther là một anh họ khác, bà con xa trong họ Chandler. Tôi đã gặp bác ấy một lần, tại đám tang.
-Vậy là nó sẽ không về nhà phải không? Pappy hỏi.
-Cháu nghĩ vậy.
-Nó lại sẽ cưới một cô Yankee nữa sao?
-Cháu không hỏi. Cháu đoán chú ấy sẽ làm việc gì chú ây muốn.
Cuộc nói chuyện lắng xuống một lúc, và sự căng thẳng dường như đỡ đi. Sau đó Jimmy Dale tiếp tục.
-Chú không thể trách Luther vì đã tới đó. Cháu định nói, thật tồi tệ, họ đã bị mất trang trại. Chú ấy hái bông thuê cho người khác, kiếm được một nghìn đô mỗi năm, nhưng không có nổi hai đô trong túi. Bây giờ chú ấy kiếm được hơn sáu nghìn đô mỗi năm, thêm cả tiền thưởng và chế độ hưu trí.
-Anh ấy có gia nhập liên đoàn không? - Cha hỏi.
-Chú ấy đã có quyển lợi chết tiệt ấy rồi. Tôi đưa tất cả thanh niên từ nơi đây vào liên đoàn.
-Liên đoàn là cái gì? - Tôi tò mò.
-Luke, ra xem mẹ cháu thế nào, - Pappy nói. - Đi đi!
Lại lần nữa tôi đã hỏi một câu ngây thơ, và vì nó, tôi bị đuổi khỏi cuộc nói chuyện. Tôi rời hành lang, sau đó chạy ra sau nhà với hy vọng thấy Tally. Nhưng chị đã đi mất, rõ ràng là xuống sông tắm mà không có một lính canh trung thực đi cùng.
Gran ngồi ngay ngoài cổng, bên hàng rào, quan sát
mẹ và Stacy đi hết chỗ cây này sang cây khác. Tôi tiến đến bên bà, và bà xoa bù mái tóc tôi.
-Pappy nói, bác ấy là người Yankee chết tiệt, tôi thì thào.
-Không được nói lung tung.
-Cháu không nói lung tung. Cháu chỉ nhắc lại.
-Họ là người tốt, họ chỉ khác chúng ta thôi.
Tâm trí Gran hình như đang ở đâu đó. Thỉnh thoảng trong mùa hè năm nay, bà nói chuyện mà không nhìn tôi. Đôi mắt mệt mỏi nhíu lại khi suy nghĩ bay lơ lửng tách rời khỏi trang trại.
-Tại sao bác ấy nói như vậy? - Tôi hỏi.
-Bác ấy nghĩ là chúng ta nói chuyện buồn cười.
-Bác ấy như thế ạ?
-Dĩ nhiên.
Tôi không thể hiểu được điều này.
Một con rắn xanh dài gần một bộ, ló đầu ra từ đám dưa chuột, sau đó trườn xuống đường đất ngay gần chỗ mẹ và Stacy. Họ thấy nó ngay. Mẹ điềm nhiên chỉ.
-Kia là loài rắn xanh nhỏ.
Stacy phản ứng theo cách khác hắn. Mồm há hốc, nhưng vì quá sợ hãi nên phải mất vài giây không nói được lời nào, sau đó bác ấy hét to khiến gia đình Latcher cũng có thể nghe thấy - một tiếng kêu tắc nghẹn khủng khiếp.
-Rắn! - Stacy lại kêu lên lần nữa khi nhảy ra sau lưng mẹ. - Anh Jimmy Dale! Jimmy Dale!
Con rắn nằm im lìm trên đường và có vẻ như đang nhìn bác ấy. Đó chỉ là con rắn xanh nhỏ vô hại. Làm sao có người có thể sợ nó? Tôi lao vào vườn và nhặt con rắn lên, tôi nghĩ là mình đang giúp mọi chuyện. Nhưng cảnh tượng đứa bé cầm một sinh vật gây chết người còn tệ hơn những gì Stacy có thể chịu được. Bác ấy ngất xỉu và ngã lăn vào đám đậu bơ khi cánh đàn ông chạy tới.
Jimmy Dale đỡ cô vợ dậy trong khi chúng tôi cố giải thích chuyện xảy ra. Con rắn khốn khổ mềm oặt. Tôi nghĩ là bác trai cũng muốn ngất xỉu luôn. Pappy không thể giấu được nụ cười khoái chí khi chúng tôi đi theo Jimmy Dale và cô vợ quay lại hành lang trước. Bác đặt vợ nằm xuống băng ghế dài trong khi Gran đi lấy thuốc.
Sau đó Stacy tỉnh lại, khuôn mặt tái nhợt, làn da lạnh và ẩm. Gran lảng vảng quanh với mảnh vải ướt và có vị muối.
-Ở Michigan không có rắn sao? - Tôi thì thầm hỏi cha.
-Cha đoán là không.
-Chỉ là con rắn xanh nhỏ thôi mà.
-Tạ ơn Chúa là bác ấy không thấy rắn hổ mang. Bác ấy sẽ chết mất. - Cha nói.
Mẹ đun nước sôi và rót vào tách trà. Stacy ngồi dậy uống, và lần đầu tiên trong lịch sử, món trà nóng được tiêu thụ tại trang trại của chúng tôi. Bác muốn được ở một mình, vì vậy chúng tôi quay lại hành lang trong khi bác nghỉ ngơi.
Sau đó, cánh đàn ông tới chỗ chiếc xe sang trọng. Họ ngó nghiêng, sờ mó quanh xe. Khi không thấy ai chú ý tới mình, tôi rời hành lang và ra sau nhà tìm Tally. Tôi trốn gần kho thóc, địa điểm ưa thích mà tôi không thể bị phát hiện. Tôi nghe thấy tiếng động cơ khởi động, một âm thanh lớn êm ru, và biết đó không phải tiếng động cơ xe tải của chúng tôi. Họ định đi dạo, và tôi nghe cha gọi tên mình. Nhưng khi không thấy trả lời, chiếc xe lăn bánh.
Tôi bỏ việc tìm Tally và quay lại nhà. Stacy ngồi trên chiếc ghế đẩu dưới một gốc cây, đang đưa mắt nhìn khắp cánh đồng vẻ thất vọng, hai cánh tay bắt chéo như thể không vui. Chiếc xe Buick đã đi khỏi.
-Cháu không đi một vòng à? - Stacy hỏi.
-Không, thưa bác.
-Tại sao không?
-Cháu chỉ không đi thôi.
-Cháu đã từng được đi ôtô bao giờ chưa? - Giọng nói vẻ chế giễu, vì vậy tôi bắt đầu nói dôì.
-Chưa ạ.
-Cháu mấy tuổi?
-Bảy ạ.
-Cháu bảy tuổi, và cháu chưa bao giờ đi ôtô sao?
-Chưa, thưa bác.
-Cháu đã từng xem tivi chưa?
-Chưa, thưa bác.
-Cháu đã từng sử dụng điện thoại chưa?
-Chưa, thưa bác.
-Không thể tin nổi. - Stacy lắc đầu vẻ chán ghét, và tôi mong ước là mình đang ở gần kho thóc. - Cháu có đi học không?
-Có ạ.
-Tạ ơn Chúa vì điều đó. Cháu biết đọc chứ?
-Có ạ. Cháu cũng biết viết nữa.
-Cháu sẽ tốt nghiệp trường phổ thông?
-Chắc chắn rồi.
-Cha cháu đã tốt nghiệp phổ thông chưa?
-Rồi ạ.
-Còn ông nội cháu?
-Chưa, thưa bác.
-Bác cũng nghĩ là không. Quanh đây có ai học đại học không?
-Vẫn chưa.
-Nghĩa là sao?
-Mẹ nói cháu sẽ học đại học.
-Bác thấy nghi ngờ việc đó. Làm sao cháu có đủ khả năng học đại học được nhỉ?
-Mẹ nói cháu sẽ học.
-Cháu sẽ lại trở thành một chàng nông dân đáng thương thôi, giống cha và ông cháu vậy.
-Bác không biết được đâu. - Tôi khẳng định. Bác lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
-Bác đã học hai năm ở trường đại học. - Stacy nói vẻ tự hào.
Việc đó không làm cho bác thông minh hơn đâu, tôi muốn nói như vậy. Một khoảng ngưng lâu. Tôi muốn bỏ đi nhưng không biết bằng cách nào kéo mình ra khỏi cuộc nói chuyện. Bác gái ngồi trên ghế đẩu, nhìn chằm chằm vào khoảng cách xa xôi, đầy vẻ ác ý.
-Bác không tin nổi mọi người ở đây lạc hậu như vậy.
Tôi đứng dậy. Ngoài Hank Spruill, tôi chưa từng gặp một người nào khiến tôi ghét như bác Stacy. Chú Ricky sẽ làm gì trong trường hợp này? Có lẽ chú sẽ nguyền rủa Stacy, và vì không thể làm vậy, tôi quyết định bỏ đi chỗ khác.
Ôtô đang quay về, với cha ngồi sau tay lái. Cha dừng xe, và tất cả bước xuống. Jimmy Dale hét to gọi gia đình Spruill đến gần. Bác cho Bo, Dale và Trot ngồi lên băng ghế sau, Hank phía trước, và họ lại lái xe ra con đường đất, hưởng về phía bờ sông.
Cuối chiều, Jimmy Dale nói tới chuyện ra về. Chúng tôi đã sẵn sàng tiễn họ, và tôi đặc biệt lo là họ có thể lởn vởn ở đây tới tận bữa ăn tối. Tôi không thể tưởng tượng cảnh ngồi quanh bàn và cố nuốt trong khi Stacy bình phẩm thức ăn và các thói quen của chúng tôi. Rõ ràng bác ấy coi thường mọi thứ liên quan tới cuộc sông ở đây, vậy thì tại sao bác ấy lại muốn ở lại ăn tối?
Chúng tôi từ từ bước tới bên xe Buick, những lời chia tay uể oải lặp đi lặp lại, như thường lệ.
Không ai tỏ ra vội vàng. Chúng tôi bắt tay, ôm hôn thật chặt và trao nhau những lời hứa hẹn cho tới khi cả nhóm đến bên xe. Rồi toàn bộ cuộc diễu hành tạm ngưng lại khi có người nhớ ra chuyện gì đó. Thêm những cái ôm hôn, thêm nhiều lời hứa hẹn sẽ quay trở lại sớm. Sau nỗ lực đầy kết quả, hai người khách chui vào xe, sau đó ló đầu ra ngoài để nói tiếp một vòng tạm biệt.
Khi chúng tôi vẫy vẫy tay, Stacy thì thầm gì đó với Jimmy Dale. Bác quay sang mẹ và nói nhẹ nhàng.
-Cô ây cần tới phòng tắm.
Mẹ trông có vẻ lo lắng. Chúng tôi không có phòng tắm. Bạn muốn nhẹ người, hãy đến nhà vệ sinh nhỏ bằng gỗ trên một cái lỗ sâu, sau kho công cụ, ở giữa khoảng sân sau và chuồng bò.
-Chị đi với tôi. - Mẹ nói với bác gái, và họ bước đi.
Jimmy Dale bỗng nhiên nhớ ra chuyện về một thanh niên địa phương đã tới Flint và bị bắt trước mặt đông người vì say rượu ngay ngoài quán bar. Tôi bỏ đi rồi lén chuồn ra sân sau và chạy qua lối đi giữa hai chuồng gà, nơi tôi có thể thấy mẹ đang dẫn Stacy tới nhà vệ sinh. Bác ấy dừng lại, nhìn nó và dường như rất miễn cưỡng khi bước vào. Nhưng làm gì còn lựa chọn nào khác.
Mẹ tôi để Stacy lại đó và lui về sân trước.
Tôi vội tiến đến gần. Ngay khi mẹ vừa rời khỏi, tôi gõ cửa nhà vệ sinh. Tôi nghe thấy tiếng hét yếu ớt đầy vẻ tuyệt vọng.
-Ai đó?
-Bác Stacy, là cháu, Luke đây.
-Bác trong này rồi! - Lời nói sắc và rõ ràng như thường lệ nhưng lúc này có vẻ vội vã và tắc nghẹt bởi sự ẩm ướt, ngột ngạt của nhà vệ sinh. Trong đó tối thui, ánh sáng duy nhất từ vết nứt nhỏ giữa những tấm ván.
-Bác đừng ra ngoài ngay nhé! - Tôi vờ tỏ vẻ sợ hãi.
-Cái gì?
-Ngoài này có một con rắn đen to!
-Ôi lạy Chúa! - Stacy thở hổn hển. Bác ta sẽ ngất xỉu lần nữa, nhưng bác đã đang ngồi xổm rồi.
-Im lặng nhé! - Tôi nói. - Nếu không nó sẽ phát hiện ra bác trong đó đấy.
-Lạy Chúa tôi! - Giọng nói như vỡ òa. - Hãy làm gì đi!
-Cháu không thể. Nó rất to, và nó cắn đấy.
-Nó muốn gì? - Giọng cầu xin như thể sắp khóc.
-Cháu không rõ. Nó là loài rắn cứt, luôn lảng vảng quanh đày.
-Hãy gọi bác Jimmy Dale ngay!
-Được rồi, nhưng bác đừng ra ngoài nhé. Nó ở ngay ngoài cửa đấy. Cháu nghĩ nó biết bác đang ở trong đó.
-Ôi Chúa ơi! - Stacy lại kêu lên, và bắt đầu khóc.
Tôi cúi khom người giữa hai chuồng gà, sau đó vòng qua khu vườn phía đông. Tôi di chuyển chậm rãi và lặng lẽ dọc bờ rào chạy quanh trang trại tới một bụi cây, nơi có thể nấp và quan sát sân trước. Jimmy Dale đứng dựa người trên xe, đang kể chuyện, đợi cô vợ mới cưới xong việc.
Thời gian trôi qua. Cha mẹ, ông bà nội lắng nghe và cười khúc khích khi chuyện này nối tiếp chuyện kia. Thỉnh thoảng một người trong số họ liếc mắt về phía sân sau.
Cuối cùng mẹ bắt đầu lo lắng và rời sân trước để xem xét Stacy. Một phút sau có những giọng nói lao xao, và Jimmy Dale chạy như bay về phía nhà vệ sinh. Tôi nấp sâu hơn dưới bụi cây.
Khi trời nhá nhem tối tôi mới dám vào nhà. Tôi đã quan sát từ xa, từ bên kia kho thóc, và biết là mẹ và Gran đang chuẩn bị bữa tối. Tôi đã gặp đủ rắc rối rồi và đến bữa ăn muộn sẽ tăng thêm tội nữa.
Mọi người đã vào chỗ, Pappy chuẩn bị cầu Chúa ban cho thức ăn khi tôi bước qua cửa từ sân sau và lặng lẽ ngồi vào chỗ. Cả nhà nhìn tôi, nhưng tôi chọn cách cúi gằm xuống đĩa thức ăn. Pappy nói lời cầu nguyện ngắn gọn, và mọi người bắt đầu ăn. Sau một khoảng im lặng đủ lâu để gây căng thẳng, cha nghiêm giọng.
-Con đã ở đâu, Luke?
-Con ở dưới nhánh sông.
-Làm gì ở đó?
-Không làm gì ạ. Con chỉ nhìn ngắm vớ vẩn thôi.
Lời nói nghe có vẻ mập mờ, nhưng mọi người bỏ qua. Khi tất cả đã im lặng, Pappy, với sự điều chỉnh hoàn hảo và với vẻ giận dữ trong giọng nói.
-Cháu có thấy con rắn cứt nào ở sông không?
Ông buột miệng nói ra trước khi kịp dừng lại.
Tôi nhìn quanh bàn. Hai quai hàm Gran nghiến chặt như thể bà đang cố nín cười. Mẹ bịt miệng bằng khăn ăn, nhưng đôi mắt để lộ vẻ cũng muốn cười. Cha cắn một miếng to, và cố nhai trong khi vẫn giữ bộ mặt hình sự.
Nhưng Pappy vẫn la hét. Ông gào lên từ cuối bàn trong khi Gran và cha mẹ cố giữ bình tĩnh.
-Đó là một việc tốt, Luke! - Ông hổn hển nói. - Đối xử với cô ta đúng đấy.
Cuối cùng tôi phá lên cười, nhưng không phải vì hành động của chính tôi. Cảnh tượng Pappy cười như điên trong khi ba người còn lại cố kiềm chế, thật buồn cười.
-Đủ rồi đấy, ông Eli. - Gran cuối cùng cũng động đậy quai hàm.
Tôi cắn một miếng đậu to và nhìn chằm chằm vào đĩa. Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh, và chúng tôi im lặng ăn tiếp.
Sau bữa tối, cha lôi tôi tới kho công cụ. Trên cửa có dắt cái que do cha tự làm. Nó là để dành cho tôi.
Tôi đã được dạy là phải chịu trừng phạt như một người đàn ông. Không được khóc, ít ra là không khóc công khai. Và chú Ricky luôn gây cảm hứng cho tôi, vì chưa bao giờ, theo lời ông bà và cha mẹ, chú rơi một giọt nước mắt.
-Việc con đã làm với bác Stacy thật hèn hạ, - cha bắt đầu. - Bác ấy là khách của chúng ta, và bác ấy đã kết hôn với bác họ của con.
-Vâng, thưa cha.
-Tại sao con làm vậy?
-Vì bác ấy nói chúng ta là những kẻ ngu ngốc và lạc hậu. - Thêm thắt một chút lúc này sẽ không gây tổn hại gì.
-Bác ấy đã nói thế?
-Vâng, thưa cha. Con không thích bác ấy, cả cha hay mọi người đều không thích mà.
-Đó là sự thực, nhưng con vẫn phải kính trọng người lớn. Con nghĩ việc này đáng bao nhiêu roi?
Tội lỗi và sự trừng phạt luôn được bàn luận trước. Khi cúi xuống, tôi đã biết chính xác mình sẽ nhận được bao nhiêu roi.
-Một ạ. - Một roi luôn là mức đề nghị phạt thường xuyên của tôi.
-Cha nghĩ là hai, - cha nói. - Còn tội ăn nói lung tung thì sao?
-Con nghĩ nói như thế không có gì xấu.
-Con đã sử dụng những từ không thể chấp nhận được.
-Vâng, thưa cha.
-Bao nhiêu roi vì chuyện đó?
-Một ạ.
-Chúng ta có thể đồng ý tất cả là ba roi, được chưa? - Cha hỏi.
Cha không bao giờ đánh tôi khi đang giận dữ, vì thế thường có một khe hở để thương lượng. Ba roi có vẻ là công bằng, nhưng tôi luôn đẩy xuống ít hơn. Sau hết, tôi cũng nhận được kết cục cuối. Tại sao không mặc cả?
-Hai roi thì hợp lý hơn. - Tôi nói.
-Ba roi. Bây giờ cúi xuống mau.
Tôi cố nuốt nước bọt, nghiến chặt răng, quay lại sau, cúi xuống và túm chặt hai mắt cá chân. Cha quất vun vút vào mông tôi ba roi. Tôi đau điếng người, nhưng cha không thèm quan tâm. Tôi đã từng bị đòn nặng hơn nhiều.
- Giờ đi ngủ ngay. - Cha ra lệnh, và tôi chạy về nhà.
Chú thích:
(1) Người Mỹ chính gốc.