- 20 -
Bây giờ trong túi Hank đã có thêm 250 đôla của Samson, gã thậm chí ít hăng hái với việc hái bông.
-Hank đâu? - Pappy hỏi ông Spruill khi chúng tôi nhận bao tải và bắt đầu công việc vào sáng thứ hai.
-Đang ngủ, tôi đoán vậy. - Câu trả lời cộc lốc, và không nói gì thêm.
Gã xuất hiện trên đồng vào giữa sáng. Không biết chính xác khi nào bởi tôi đang ở luống cách xa, nhưng ngay sau đó tôi nghe thấy những giọng nói và tôi biết là gia đình Spruill lại nổ ra chiến tranh.
Hơn một tiếng trước bữa trưa, trời đất bỗng dưng tối sầm, và một cơn gió nhẹ thổi từ hướng tây. Khi mây đen che khuất mặt trời, tôi ngừng hái và nhìn lên trời. Cách đó khoảng một trăm yard (1) tôi thấy Pappy cũng làm việc tương tự - hai tay chống hông, mũ rơm hất sang một bên, khuôn mặt nhăn nhó nhìn trời. Gió thổi mạnh và trời tối sầm hơn, một lúc sau cái nóng dường như biến mất. Các cơn bão thường tới từ Jonesboro, còn được gọi là Lốc xoáy Alley.
Đầu tiên là mưa đá dội xuống, những hạt nhỏ cỡ hạt sỏi đậu, và tôi chạy về phía máy kéo. Trời hướng tây nam xanh sẫm, gần như đen kịt, và mây thấp gần như sắp sập xuồng đầu. Gia đình Spruill chạy nhanh qua những luống bông, tất cả đều hướng về toa moóc. Nhóm Mexico chạy về phía chuồng bò.
Tôi chạy nhanh. Mưa đá quất vào sau gáy và đẩy tôi phi nhanh hơn. Gió rít lên qua hàng cây dọc bờ sông và cuốn những bao bông sang một bên. Ánh chớp lóe lên sau lưng, và tôi nghe thấy tiếng một người nhà Spruill, có lẽ là Bo, hét lên.
-Chúng ta không cần phải tới gần toa moóc. - Pappy nói khi tôi tới nơi. - Không, với ánh chớp thế này.
-Tốt hơn là nên về nhà, - cha yêu cầu.
Chúng tôi lên xe, tất cả chen chúc trong vội vã. và khi Pappy khởi động máy, mưa rơi như trút. Mưa nặng hạt, lạnh lẽo và ào ào trút xuống trong cơn gió mạnh. Chúng tôi dần dần ướt sạch; tôi cũng không thể ướt hơn nếu nhảy xuống sông.
Gia đình Spruill ngồi chen chúc, với Tally ở giữa. Còn cha ôm tôi vào ngực, như sợ gió có thể cuốn tôi đi mất. Mẹ và Gran đã rời đồng không lâu trước khi bão tới.
Mưa táp vào người từng đợt. Mưa dầy đặc khiến tôi không thể nhìn rõ những luống bông ngay trước mặt.
-Nhanh lên, Pappy! - Tôi thúc giục.
Bão ầm ầm khiến tôi không thể nghe thấy tiếng gõ tương tự vào động cơ máy kéo. Ánh chớp lại lóe lên, lúc này gần hơn, gần đến nỗi tai tôi thấy đau nhói. Tôi nghĩ chúng tôi sắp chết đến nơi.
Mãi rồi cũng về đến nhà, nhưng khi tới nơi, mưa bỗng tạnh hẳn. Nhưng trời tối sầm hơn, đen kịt tứ phía.
-Kia là một cái phễu! - Ông Spruill nói to khi chúng tôi vừa nhảy xuống xe.
Ở hướng tây, xa phía bên kia sông và phía trên hàng cây, xuất hiện một đám mây hình phễu. Nó có màu xám nhẹ, gần như trắng tương phản với nền trời đen kịt, rồi cái phễu dần to lên và ầm ầm hơn khi di chuyển từ từ về phía mặt đất. Nó chỉ cách chỗ chúng tôi vài dặm, và với khoảng cách đó, dường như nó không quá nguy hiểm.
Lốc xoáy là chuyện bình thường ở vùng chúng tôi, ở bang Arkansas này, và tôi đã nghe nhiều chuyện về chúng trong suốt cuộc đời. Nhiều thập niên trước, cha của Gran đã sống sót sau cơn gió xoáy khủng khiếp, một cơn gió quay vòng và tấn công vào trang trại nhỏ không chỉ một lần. Đó là câu chuyện dài bà thường hay kể. Gió xoáy là một phần cuộc sống, nhưng tôi vẫn chưa được chứng kiến cho tới tận bây giờ.
-Kathleen! - Cha hét to về phía nhà.
Cha không muốn mẹ bỏ lỡ việc chứng kiến cảnh này. Tôi liếc về phía chuồng bò, nơi nhóm Mexico vẫn đang bất động và kinh ngạc như chúng tôi. Hai người trong số họ chỉ chỏ.
Chúng tôi quan sát cái phễu trong sự thôi miên câm lặng, không sợ hãi kinh hoàng, bởi vì nó không ở gần trang trại và đã cuốn về phía bắc và phía đông. Nó di chuyển chậm, như thể đang tìm kiếm địa điểm thích hợp để hạ cánh. Cái đuôi của nó có thể thấy rõ trên đường chân trời, phía trên mặt đất, và kéo dọc giữa không trung, thỉnh thoảng cái phễu nhảy lên trong khi quyết định tấn công nơi nào và khi nào. Phần miệng phễu giống hình cái nón lộn ngược đang xoáy tít theo đường xoắn ốc dữ dội.
Bức mành cửa đóng sầm sau lưng chúng tôi. Mẹ và Gran đứng bên bậc thang, cả hai đang lau tay.
-Nó tiến về phía thị trấn, - Pappy nói với vẻ có kinh nghiệm, như là ông có thể đoán được cơn gió xoáy sẽ tấn công chỗ nào.
-Con cũng nghĩ vậy. - Cha nói thêm, bỗng chốc trở thành chuyên gia thứ hai về dự báo thời tiết.
Cái đuôi gió xoáy chìm xuống thấp hơn và dừng lại nhảy lò cò. Nó có vẻ như đã chạm xuống một chỗ nào đó ở xa, bởi vì chúng tôi không thể thấy nơi nó kết thúc.
Nhà thờ, trạm tách hạt, rạp phim, cửa hàng tạp hóa Pop & Pearl - tôi đang đếm những thiệt hại thì bỗng nhiên cơn gió xoáy bốc lên cao và dường như biến mất.
Lại có tiếng gào thét đằng sau. Ngang qua con đường, ở sâu trong khu đất của Jeter, một cơn gió xoáy khác xuất hiện. Nó đã cuốn tới chỗ chúng tôi trong khi chúng tôi vẫn đang quan sát cơn gió xoáy thứ nhất. Nó chỉ cách chỗ chúng tôi một hoặc hai dặm và dường như hướng thẳng tới nhà chúng tôi. Chúng tôi đứng nhìn trừng trừng trong nỗi khiếp sợ, không thể nhúc nhích được trong vài giây.
-Chúng ta vào chuồng bò mau! - Pappy hét to.
Vài người nhà Spruill chạy vội về phía lều, như thể họ sẽ được an toàn khi ở bên trong.
-Ở đằng kia! - Ông Spruill hét lên và chỉ chuồng bò.
Bỗng nhiên mọi người la hét, chỉ chỏ và chạy nhốn nháo. Cha túm chặt tay tôi, và chúng tôi bắt đầu chạy. Mặt đất rung chuyển, gió gào thét. Nhóm Mexico chạy phân tán tứ phía; vài người nghĩ cách tốt nhất là trốn trong cánh đồng, số khác lại chạy hướng về phía nhà chúng tôi cho tới khi thấy chúng tôi đang chạy tới chuồng bò. Hank cõng Trot trên lưng, phóng như bay qua chỗ tôi. Tally cũng chạy vượt chúng tôi.
Trước khi chúng tôi tới được chuồng bò, cơn gió xoáy rời khỏi mặt đất và bốc cao nhanh về phía bầu trời. Pappy dừng lại và quan sát, sau đó những người khác cũng hành động tương tự. Cái phễu lướt nhẹ về phía đông trang trại, và thay vì cuộc tấn công trước mặt, nó bỏ lại đằng sau một cơn mưa dầy đặc và những đống bùn. Chúng tôi quan sát nó bốc cao lên không trung, tìm kiếm nơi khác để hạ xuống, giống như cơn gió xoáy đầu tiên.
Trong vòng vài phút, chúng tôi quá sửng sốt và kinh hãi nên không thể nói được lời nào.
Tôi chăm chú nhìn những đám mây theo các hướng. Tôi không phải là người duy nhất đảo mắt nhìn xung quanh.
Sau đó trời lại mưa, và chúng tôi vào nhà.
Cơn bão quấy phá trong vòng hai tiếng, và ném gần như mọi thứ trong cơn thịnh nộ của thiên nhiên vào chúng tôi: gió mạnh và mưa tối mắt tối mũi, những cơn gió xoáy, mưa đá, sấm chớp và đôi lúc gần như khiến chúng tôi phải trốn xuống gầm giường. Gia đình Spruill trú ẩn trong phòng khách, trong khi chúng tôi ngồi co rúm trong phần còn lại của ngôi nhà. Mẹ ôm chặt tôi. Mẹ rất sợ bão và điều đó, thậm chí làm cho toàn bộ sự thử thách tồi tệ hơn.
Tôi không rõ chúng tôi sẽ chết như thế nào: bị gió thổi bay, bị sét đánh cháy xém hay bị nước cuốn trôi; nhưng rõ ràng đối với tôi sự kết thúc đã đến. Dù vậy, cha vẫn lim dim ngủ phần lớn thời gian, và sự khác biệt này là niềm an ủi lớn. Cha đã sống trong hầm cá nhân và đã bị người Đức bắn, thế này không có gì khiến cha sợ hãi. Ba chúng tôi nằm trên sàn nhà trong phòng ngủ của cha mẹ - cha đang ngáy, mẹ đang cầu nguyện, và tôi ở giữa lắng nghe âm thanh cơn bão. Tôi nghĩ đến cơn bão Noah suốt bốn mươi ngày mưa gió, và tôi chờ đợi ngôi nhà nhỏ bé của chúng tôi bị bốc lên và bắt đầu nổi.
Cuối cùng mưa gió cũng ngưng, chúng tôi ra ngoài để quan sát tình trạng thiệt hại. Ngoài những đám bông ướt, chỉ có sự thiệt hại nhỏ đáng ngạc nhiên - vài nhành cây rơi vương vãi, các rãnh ngập nước, và vài cây cà chua dập nát trong vườn. Khoảng sáng mai bông sẽ khô, và chúng tôi sẽ trở lại với công việc.
Trong suốt bữa ăn trưa muộn màng, Pappy nói.
-Tôi nghĩ, tốt hơn tôi nên đi kiểm tra trạm tách hạt.
Chúng tôi sốt ruột muốn vào thị trấn. Biết đâu nó đã bị gió xoáy san phẳng?
-Tôi muốn tới xem nhà thờ. - Gran nói.
-Cháu cũng vậy.
-Tại sao con muốn đi xem nhà thờ? - Cha hỏi
-Để xem gió xoáy có gây tổn thất gì không.
-Chúng ta đi thôi! - Pappy nói.
Đống đĩa bát bẩn được tống vào bồn và để lại đó, một việc mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Con đường không có gì ngoài bùn, và ở nhiều chỗ mặt cắt rộng đã bị quét sạch. Chạy qua được một phần tư dặm thì chúng tôi bị sa xuống hố khi Pappy cố rẽ ngang qua một cái rãnh bên trái, gần ruộng bông của ông Jeter. Chiếc xe khựng lại, và chúng tôi bị sa lầy. Cha chạy về nhà lái máy kéo John Deere tới trong khi chúng tôi chờ đợi. Như thường lệ, tôi ngồi sau thùng xe, và vì vậy tôi có nhiều chỗ để cựa quậy. Mẹ bị nhét chật phía trước với Pappy và Gran. Tôi nghĩ chính Gran đã nói đây là hậu quả khi quyết định đi vào thị trấn sau tất cả những việc vừa xảy ra. Pappy bỏ ngoài tai.
Khi quay trở lại, cha móc sợi dây xích vào đằng trước và từ từ kéo chúng tôi ra khỏi cái rãnh. Cánh đàn ông quyết định, tốt nhất nên dùng máy kéo qua cầu. Nhưng đường ở bên này sông thậm chí còn tệ hơn, nên vẫn phải dùng máy kéo kéo xe tải đi khoảng hai dặm cho tới khi đến được đoạn đường sỏi. Chúng tôi để máy kéo lại và hướng về thị trấn, nếu như, thực tế, nó vẫn còn ở đó. Chỉ có Chúa mới biết cảnh tàn phá nào đang chờ đợi chúng tôi. Tôi rõ ràng có thể che giấu được sự thích thú của mình.
Cuối cùng cũng tới Xa lộ, và khi rẽ về hướng Black Oak, chúng tôi để lại một vệt bùn dài trên mặt đường nhựa. Tại sao các con đường không được lát nhựa nhỉ? Tôi tự hỏi.
Mọi thứ có vẻ bình thường khi chúng tôi lái xe ngang qua. Không có cây cối đổ hay bông ngã rạp, không có vôi gạch đổ nát quăng ra hàng dặm, không có những lỗ rộng ngoắc trên đất. Nhà cửa dường như vẫn nguyên vẹn. Cánh đồng trống không vì bông bị ướt nhẹp, nhưng rất may cuộc sống đã không bị xáo trộn.
Đứng sau xe với cha, qua nóc cabin, tôi căng mắt nhìn toàn cảnh thị trấn. Trạm tách hạt vẫn đang gầm rú tiếng động cơ quen thuộc. Chúa đã bảo vệ cho nhà thờ. Dãy cửa hàng dọc phố Main còn nguyên vẹn.
-Tạ ơn Chúa! - Cha nói.
Tôi không phải là không vui khi thấy những tòa nhà không bị ảnh hưởng, nhưng mọi thứ có thể thú vị hơn chứ.
Chúng tôi không phải là những người tò mò duy nhất. Xe cộ đông đúc trên phố Main, và người người chen chúc trên vỉa hè. Điều này không từng xảy ra vào thứ hai. Chúng tôi đỗ xe tại nhà thờ, và một khi đã xác định được là nó không bị tổn hại, tôi chạy vụt tới cửa hàng Pop & Pearl, nơi có vẻ đặc biệt đông người. Ông Red Fletcher có một nhóm vây quanh, và tôi tới đó đúng lúc.
Theo lời ông Red, sống ở phía tây thị trấn, ông ta biết trước về cơn gió xoáy chuẩn bị xuất hiện do con chó săn thỏ già của ông ta trốn dưới bàn bếp, một dấu hiệu báo điềm xấu. Nhận biết được tín hiệu từ con chó, ông Red bắt đầu quan sát bầu trời, và ngay sau đó không ngạc nhiên khi thấy trời tự nhiên đen kịt. Ông nghe thấy tiếng gió xoáy trước khi nhìn tận mắt. Nó lượn xuống từ đâu đó, đi thẳng tới trang trại nhà ông, và nằm trên mặt đất đủ lâu để san phẳng hai chuồng gà và làm tốc mái nhà. Một mẩu gương bắn vào bà vợ ông và gây chảy máu, vì thế chúng tôi có một người bị thương thật sự. Đằng sau tôi nghe thấy mọi người hào hứng rủ nhau tới nhà ông Fletcher để xem xét thiệt hại,
-Nó trông thế nào? - Ai đó hỏi.
-Đen sì như than, - ông Red nói. - Giống tàu lửa chở hàng.
Điều này thậm chí còn thú vị hơn vì hai cơn gió xoáy chúng tôi chứng kiến có màu xám nhạt, gần như trắng. Rõ ràng, nhiều loại gió xoáy đã tàn phá vùng nông thôn của chúng tôi.
Bà Fletcher xuất hiện bên cạnh chồng, cánh tay băng bó, và chúng tôi không thể làm gì được ngoài việc nhìn chằm chằm. Bà tỏ vẻ như thể chỉ đi được trên vỉa hè. Bà giơ vết thương ra và thu hút sự chú ý của mọi người cho tới khi Red nhận ra mình bị mất khán giả, vì vậy ông bước lên trước và tiếp tục bài tường thuật. Ông kể cơn gió xoáy của ông rời khỏi mặt đất và bắt đầu bốc lên cao. Ông nhảy lên xe tải và đuổi theo. Ông đuổi theo xuyên qua cơn bão, mưa đá dồn dập và gần như đã tóm được cơn gió xoáy khi nó vòng trở lại.
Xe tải của Red còn cũ nát hơn xe của Pappy. Vài người trong đám đông bắt đầu nhìn quanh vẻ không tin. Tôi muốn ai đó trong số người lớn hỏi.
- Ông sẽ làm gì nếu bắt kịp nó, Red?
Dù sao, theo lời ông, ngay sau đó ông bỏ cuộc và quay về nhà để xem xét bà Fletcher. Khi thấy nó lần cuối, cơn gió xoáy hướng thắng tới thị trấn.
Sau đó, Pappy tiết lộ với tôi là Red Fletcher nói dối.
Rất nhiều người nói dối vào chiều hôm đó tại Black Oak, hoặc có lẽ chỉ là lời phóng đại. Chuyện về gió xoáy được kể đi kể lại từ chỗ này tới chỗ kia trên phố Main. Phía trước cửa hàng Hợp tác xã, Pappy miêu tả cảnh tượng chúng tôi đã thấy, và trong phần lớn câu chuyện, ông cũng phóng đại sự thật. Câu chuyện hai cơn gió xoáy cùng lúc đã thu hút được sự chú ý của mọi người cho tới khi ông Dutch Lamb bước lên trước, và tuyên bố mình đã chứng kiến cơn gió xoáy thứ ba. Bà vợ ông xác nhận chuyện đó, và Pappy bỏ đi tới chỗ xe tải.
Khi chúng tôi rời thị trấn, thật kỳ diệu là hàng trăm người đã không bị chết.
Khi trời tối, đám mây đen cuối cùng cũng tan. nhưng cái nóng bức không trở lại. Sau bữa tối, chúng tôi cùng ngồi ở hành lang trước và chờ đợi đội Cardinal. Bầu không khí thoáng đãng và nhẹ nhàng - dấu hiệu đầu tiên của mùa thu.
Sáu trận đấu còn lại, ba trận với đội Red và ba với đội Cub, tất cả đều chơi tại sân nhà trên sân Sportsman's Park, nhưng với đội Dodger là sáu trận ở nơi đầu tiên, mùa bóng chày năm nay đã kết thúc. Stan Musial đang dẫn đầu giải về đánh bóng và phát bóng mạnh, và anh cũng có nhiều cú đánh trúng và cú đôi hơn các cầu thủ khác. Đội Cardinal sẽ không đoạt giải vô địch, nhưng chúng tôi vẫn có cầu thủ vĩ đại nhất trong giải. Theo lời Harry Caray, người thường xuyên nói lời chúc mừng chào đón và kể chuyện tầm phào như thể các cầu thủ sống ngay trong nhà mình, các cầu thủ hài lòng quay trở lại St. Louis sau chuyến thi đấu tại Chicago. Musial đã đánh trúng một cú đơn và cú ba, và điểm số hòa nhau tại vạch ba sau chín lượt chơi. Trời đã khuya, nhưng chúng tôi chưa thấy mệt. Cơn bão đã xua chúng tôi khỏi cánh đồng, và không khí mát mẻ là điều cần được tận hưởng. Gia đình Spruill đang ngồi quanh đống lửa, nói chuyện khe khẽ và thưởng thức khoảnh khắc không có Hank. Gã thường biến mất sau bữa tối.
Ở vị trí cuối - thứ mười, Red Schoendienst bị loại, và khi Stan Musial bước tới điểm phát bóng, theo lời Harry Caray, các fan hâm mộ trở nên cuồng nhiệt. Pappy nói Harry thường quan sát một trận đấu nhưng lại tường thuật trận đấu khác, số người tham dự gần mười nghìn người; chúng tôi có thể nói đám đông yên tĩnh. Nhưng Harry Caray đang hò hét ồn ào tương đương với hai mươi nghìn người. Sau 148 trận đấu, ông ta lúc nào cũng phấn khích như ngày khai mạc. Musial chạy hết tốc lực một cú đôi, cú đánh trúng thứ ba trong trận, dẫn trước đội Schoendienst và thắng bốn ba.
Nếu một tháng trước chúng tôi sẽ ăn mừng, cùng với Harry, ở ngay hành lang trước. Tôi hẳn sẽ chạy nhanh quanh sân, lướt đi trong giây lát, giống như Stan Musial vô địch. Một chiến thắng tuyệt vời như thế chúng tôi sẽ đi ngủ với vẻ sung sướng, mặc dù Pappy vẫn muốn sa thải huấn luyện viên.
Nhưng mọi thứ hiện nay đã khác. Chiến thắng có ý nghĩa ít hơn; mùa bóng đã kết thúc với đội Cardinal ở vị trí thứ ba. Sân trước thì toàn người nhà Spruill. Mùa hè sắp qua rồi.
Pappy tắt đài trong khi giọng Harry vẫn đang hổn hển.
- Không cách nào Baumholtz có thể bắt kịp được Stan. - Pappy nói. - Frankie Baumholtz của đội Cub được sáu điểm, đứng sau Musial trong cuộc đua ngôi vị đứng đầu.
Cha ậm ừ đồng ý. Trong suốt trận đấu, cánh đàn ông có vẻ im lặng hơn thường lệ. Cơn bão và thời tiết mát mẻ tác động tới họ như một cơn bệnh. Mùa màng đang thay đổi, tuy nhiên, gần một phần ba số bông vẫn còn ngoài kia. Chúng tôi đã gần như có được một vụ mùa tốt đẹp trong suốt bảy tháng; chắc chắn đây là lúc thay đổi.
Chú thích:
(1) 1 yard bằng 0,914m.