← Quay lại trang sách

- 21 -

Mùa thu kéo dài chỉ gần hai tư tiếng. Khoảng trưa hôm sau bầu không khí trở lại nóng nực, bông đã khô, đất cũng cứng hơn, và tất cả ý nghĩ dễ chịu về những ngày mát mẻ và đám lá bay bay trong gió ngay lập tức bị lãng quên. Chúng tôi trở lại bờ sông để hái lượt thứ hai. Một phần ba còn lại có lẽ sẽ được hái sau đó vào mùa thu, một “vụ gặt hái Giáng sinh” như mọi người vẫn gọi, và số bông còn sót sẽ được thu hoạch lại. Đến lúc đó dân miền núi và người Mexico đã rời khỏi trang trại từ lâu.

Tôi hái gần chỗ Tally gần cả ngày và làm việc chăm chỉ để theo kịp chị. Vì lý do nào đó, chị tỏ vẻ xa cách, và tôi cố tìm hiểu nguyên nhân. Gia đình Spruill có vẻ căng thẳng, họ ít trò chuyện, không hát hò hay cười đùa trên đồng. Hank xuất hiện vào giữa sáng và bắt đầu hái bông với vẻ thong thả. Những người nhà Spruill còn lại dường như né tránh gã.

Chiều muộn tôi quay lại chỗ cân bông lượt cuối cùng. Chỉ còn một tiếng nữa đến giờ nghỉ, và tôi đi tìm mẹ. Thay vào đó tôi thấy Hank, Bo và Dale ngồi dưới bóng mát đối diện toa moóc, chờ Pappy hoặc cha tới cân bông. Tôi vội cúi người xuống thấp, dưới đám thân cây vì thế họ không thấy tôi và chờ đợi những giọng nói thân thiện.

Hank đang nói rất to, như thường lệ.

-Tao mệt mỏi với việc nhặt hái bông rồi. Mệt với cái việc chết tiệt này! Vì vậy tao đang nghĩ tới một công việc mới, và tao đã hình dung ra cách kiếm tiền mới. Rất nhiều tiền. Tao định đi theo hội Carnival kia, qua hết thị trấn này tới thị trấn khác, trốn trong bóng tối trong khi thằng Samson đáng thương và con đàn bà của nó gặt được nhiều tiền. Tao sẽ chờ cho tới khi tiền đầy thùng; tao sẽ quan sát thằng đô vật ném bọn kia ra khỏi sàn đấu, và tới tối, khi nó đã mệt lử, tao sẽ nhảy lên, giơ ra năm mươi đô, tống cho thằng ngu đó vài cú đấm, và bỏ đi với tất cả tiền bạc. Nếu làm vậy một lần mỗi tuần, tao sẽ kiếm được hai nghìn đô mỗi tháng, hai tư nghìn đô mỗi năm. Tất cả đều là tiền mặt. Tao sẽ giầu to.

Giọng nói toát lên vẻ ranh mãnh, Bo và Dale cười hô hố khi gã kết thúc. Thậm chí, tôi buộc phải thú nhận là nó cũng khá khôi hàì.

-Nếu Samson thấy mệt mỏi vì việc đó? - Bo hỏi.

-Mày đùa à? Nó là đô vật vĩ đại nhất thế giới, đến từ Ai Cập. Samson không sợ ai hết. Chết tiệt, tao cũng có thể giành lấy con đàn bà của nó. Cô ả trông rất xinh, phải không?

-Anh phải để cho anh ta thỉnh thoảng thắng chứ, - Bo nói. - Dù sao thì anh ta sẽ không đánh anh mà.

-Tôi thích cái việc chiếm lấy con đàn bà ấy, - Dale hưởng ứng. - Tôi thật sự thích đôi chân của cô ta.

-Những chỗ khác cũng chẳng tồi tí nào. - Hank khẳng định. - Hãy chờ đấy, tao làm được việc ấy! Tao sẽ đuổi cổ thằng cha đó và trở thành một Samson mới! Tao sẽ để tóc dài, nhuộm đen, kiếm cái quần soóc da báo, nói giọng lơ lớ, và bọn lỗ mãng ngu ngốc đó sẽ nghĩ tao cũng đến từ Ai Cập. Delilah sẽ không rời bàn tay cô ả khỏi người tao.

Cả bọn cười khằng khặc rất lâu, và sự thích thú của bọn họ thật dễ lây. Tôi thầm cười khúc khích, tưởng tượng ra hình ảnh Hank khệnh khạng đi quanh võ đài trong cái quần soóc bó, cố thuyết phục mọi người là gã đến từ Ai Cập. Nhưng gã quá ngu để có thể đóng vai nghệ sĩ trình diễn. Gã sẽ làm mọi người bị thương và gây cho những người muốn thử thách cảm giác sợ hãi.

Pappy đến bên toa moóc và bắt đầu cân bông. Mẹ xuất hiện và thì thầm với tôi là mẹ đã sẵn sàng về nhà. Tôi cũng vậy. Chúng tôi cùng đi bộ, trong im lặng, cả hai đều thấy vui sướng vì một ngày nữa đã trôi qua.

Việc sơn nhà lại tiếp tục. Chúng tôi nhận ra khi ở trong vườn và tiến tới gần hơn để xem xét công trình của Trot, chúng tôi vẫn nghĩ cậu ta chính là “thợ sơn”. Năm tấm ván từ dưới lên bằng khoảng diện tích một ô cửa sổ trắng bóng và hợp với lớp sơn trước. Mẹ chạm nhẹ, và sơn dính vào ngón tay.

-Sơn còn mới. - Mẹ liếc về phía trước sân, nơi, như thường lệ, không hề có dấu hiệu gì của Trot.

-Mẹ vẫn nghĩ là cậu ta? - Tôi hỏi.

-Đúng vậy.

-Cậu ta lấy đâu ra sơn?

-Tally mua cho Trot, bằng tiền cô bé kiếm được do hái bông.

-Ai nói với mẹ?

-Mẹ đã hỏi bà Foley tại cửa hàng đồ ngũ kim. Bà ấy kể có một cậu bé miền núi tàn tật và cô chị mua hai thùng sơn trắng phủ nhà và một cái chổi quét nhỏ. Bà. ấy nghĩ

việc đó thật lạ; dân miền núi lại đi mua sơn nhà.

-Hai thùng sơn bao nhiêu tiền?

-Không nhiều lắm.

-Mẹ định kể cho Pappy?

-Chính thế.

Chúng tôi đi nhanh vào vườn và hái những thứ cần thiết: cà chua, dưa chuột, và hạt tiêu đỏ. Một lúc nữa, mọi người còn lại trong đội hái bông sẽ từ đồng về, và tôi lo lắng về cơn giận dữ sẽ xảy ra một khi Pappy biết là ngôi nhà của ông đang được sơn.

Trong vài phút, tôi nghe thấy những lời thầm thì trò chuyện bên ngoài. Tôi có nhiệm vụ thái dưa chuột trong bếp, một chiến thuật để buộc tôi tránh xa cuộc bàn luận. Gran lắng nghe tin tức trên đài trong khi mẹ nấu nướng. Lúc đó, cha và Pappy bước ra phía đông ngôi nhà và xem xét công trình dang dở của Trot.

Sau khi hai người vào bếp, chúng tôi ngồi xuống bàn, đọc lời cầu Chúa và bắt đầu ăn, không nói lời nào ngoài vấn đề thời tiết. Nếu giận dữ về việc sơn nhà, chắc chắn Pappy không thể hiện ra. Có lẽ ông đang quá mệt mỏi.

Hôm sau mẹ giữ tôi lại nhà và tất bật với các việc vặt. Mẹ rửa bát đĩa bữa sáng, giặt giũ, và chúng tôi cùng quan sát sân trước. Gran dọn dẹp xong xuôi rồi ra đồng, còn mẹ và tôi vẫn ở nhà, tiếp tục làm các việc vặt.

Trot không thấy đâu. Cậu ta biến mất khỏi sân trước. Hank lừng khừng ra khỏi lều lúc tám giờ và gõ gõ đống chai hộp tìm đồ ăn. Gã chén sạch mọi thứ, sau đó ợ lên một tiếng và nhìn vào nhà chúng tôi như thể gã có thể đột kích vào để kiếm thức ăn. Cuối cùng, gã bước ầm ầm qua kho thóc theo con đường dẫn ra đồng.

Chúng tôi chờ đợi, hé nhìn qua cửa sổ. Vẫn không thấy dấu hiệu gì của Trot. Cuối cùng, chúng tôi từ bỏ việc rình mò và ra đồng. Khi mẹ trở về nhà ba tiếng sau để chuẩn bị bữa trưa, lại có một vùng sơn mới trên vài tấm ván ngay dưới cửa sổ phòng tôi. Trot đang sơn từ từ về phía sau nhà, công trình bị hạn chế bởi độ cao và bởi ý định giữ bí mật. Theo tiến trình hiện nay, cậu ấy sẽ hoàn thành được nửa mặt phía đông trước khi gia đình Spruill đóng gói đồ đạc và trở lại miền núi.

Sau ba ngày làm việc yên ổn và nặng nhọc, bây giờ là lúc xảy ra nhiều xung đột. Miguel gặp Pappy bên máy kéo sau bữa sáng, và họ bước về hướng chuồng bò, nơi nhóm Mexico đang đợi. Trong cảnh tranh tối tranh sáng của bình minh, tôi lẽo đẽo theo sau, chỉ gần đủ để nghe thấy nhưng không bị ai bắt gặp. Luis đang ngồi dưới một gốc cây, đầu cúi thấp như thể bị ốm. Pappy xem xét anh rất kỹ. Luis bị thương.

Theo như giải thích ngắn gọn bằng tiếng Anh của chú Miguel, suốt đêm qua có ai đó đã ném đất vào chuồng bò. Cục đất đầu tiên đập vào bên vựa cỏ khô ngay sau khi nhóm Mexico đã ngả lưng. Nó nghe như tiếng súng - những tấm ván kêu lộp độp, và cả chuồng bò dường như tỉnh giấc. Vài phút trôi qua, lại cục đất khác. Rồi một cục khác nữa. Sau khoảng mười phút, bọn họ nghĩ có lẽ việc này đã qua, nhưng lại một cục đất ném lên mái thiếc ngay trên đầu. Họ vừa giận dữ vừa hoảng sợ, và giấc ngủ trở thành không thể. Qua những vết nứt trên tấm ván, họ nhìn ra cánh đồng sau chuồng bò. Kẻ quấy rối ở đâu đó ngoài kia, trốn sâu trong ruộng bông, không thể bị phát hiện trong bóng tối đen kịt, và trốn như một kẻ hèn nhát.

Luis từ từ mở ô cửa vựa cỏ để quan sát rõ hơn, và bị một cú như tên lửa phóng thẳng vào mặt. Đó là cục đá lấy từ con đường trước nhà chúng tôi. Kẻ ném đá đã giữ nó cho đúng lúc này, cú ném trực tiếp vào một người Mexico. Những cục đất chỉ là cách gây tiếng động, nhưng hòn đá được sử dụng với mục đích làm người bị thương.

Mũi Luis bị dập, và sưng phồng lên gấp hai lần bình thường. Pappy hét cha đi tìm Gran.

Miguel tiếp tục kể. Sau đó tất cả bọn họ tập trung vào Luis và làm cho anh ta dễ chịu, cuộc nã pháo lại tiếp diễn. Cứ mười phút một lần, chỉ khi họ chuẩn bị nằm xuống, một loạt khác lại tràn vào từ bóng tối. Họ cẩn thận quan sát qua những vết nứt nhưng không thấy gì trên đồng. Chỗ đó quá tối. Cuối cùng kẻ tấn công cũng mệt với trò chơi này và dừng tay. Đối với hầu hết bọn họ, giấc ngủ chỉ là chập chờn.

Gran đến và xem xét cái mũi của Luis. Pappy bỏ đi, lầm bầm chửi rủa. Tôi bị phân vân giữa hai sự việc đầy kịch tính: muốn xem bà chơi trò bác sĩ với Luis, hay muốn nghe Pappy xả cơn tức giận?

Tôi theo Pappy quay về chỗ máy kéo và càu nhàu với cha những lời tôi không thể hiểu. Sau đó ông xông tới chỗ toa moóc, nơi gia đình Spruill còn ngái ngủ, đang ngồi đợi.

-Hank đâu? - Ông cằn nhằn hỏi ông Spruill.

-Đang ngủ, tôi đoán thế.

-Hôm nay nó có làm việc không đấy? - Pappy gay gắt.

-Ông đi mà hỏi nó. - Ông Spruill đứng bật dậy đối mặt với Pappy.

Pappy bước tới gần hơn.

-Đêm qua nhóm Mexico không thể ngủ được vì ai đó ném đất vào chuồng bò. Ông nghĩ ai đã làm việc này?

Cha tôi, với thái độ bình tĩnh hơn, bước tới giữa họ.

-Không. Ông buộc tội ai? - Ông Spruill hỏi.

-Tôi không biết, - Pappy nói. - Mọi người đều làm việc chăm chỉ, ngủ say, mệt đứt hơi vào ban đêm. Mọi người, trừ Hank. Dường như với tôi, nó là kẻ duy nhất có nhiều thời gian động đậy tay chân. Và đó là kiểu việc ngu ngốc Hank sẽ làm.

Tôi không thích cuộc xung đột công khai với gia đình Spruill. Họ cũng đã quá mệt mỏi với Hank như chúng tôi, nhưng họ vẫn là gia đình của gã. Và họ cũng là dân miền núi, làm cho họ điên lên và họ sẽ bỏ đi. Pappy sắp nói quá nhiều.

-Tôi sẽ nói chuyện với nó. - Ông Spruill lập tức tỏ vẻ nhẹ nhàng hơn, như thể biết Hank chắc chắn là thủ phạm.

Cằm chảy dài, ông ta nhìn bà Spruill. Gia đình họ đang rối loạn vì Hank nên không sẵn sàng bảo vệ cho gã.

-Chúng ta làm việc thôi. - Cha nói.

Họ mong cuộc chạm chán kết thúc. Tôi liếc nhìn Tally, nhưng chị nhìn đi chỗ khác, chìm đắm trong suy nghĩ, phớt lờ tôi và mọi người. Pappy leo lên máy kéo và chúng tôi lại ra đồng.

Luis nằm ở hành lang suốt buổi sáng với bịch đá trên mặt. Gran chạy quanh và cố ép anh uống thuốc nhưng Luis từ chối. Khoảng gần trưa, Luis thấy phát ngán cách chữa trị kiểu Mỹ này và muốn trở lại làm việc, cho dù mũi vẫn đau.

Năng suất thu hoạch bông mỗi ngày của Hank giảm từ bốn trăm xuống gần hai trăm pao. Pappy giận tái mặt. Qua nhiều ngày như vậy, tình hình ngày càng khó chịu, và thêm nhiều lời thì thầm giữa người lớn. Chưa bao giờ Pappy được làm chủ liền một lúc toàn bộ số tiền 250 đô.

-Hôm nay nó hái được bao nhiêu? - Ông hỏi cha trong bữa tối.

-Một trăm chín mươi pao.

Mẹ nhắm mắt đầy vẻ thất vọng. Bữa tối được coi là khoảng thời gian dễ chịu nhất trong ngày, và mẹ ghét tranh cãi trong bữa ăn. Trò chuyện về thái độ, cách cư xử của những người quen hoặc không quen còn thú vị hơn, và mẹ không thích xung đột. Thức ăn không thể tiêu hóa nổi nếu cơ thể không được thoải mái.

Cha định ngày mai vào thị trấn, tìm Stick Power, và nói với ông ta chúng ta đã xong việc với thằng đó, - Pappy vẫy vẫy cái nĩa trong không khí.

Ông sẽ không làm việc này, và chúng tôi biết điều đó. Ngay cả ông cũng biết vậy. Nếu Stick, bằng cách nào đó, còng được tay Hank Spruill và tống cổ gã lên xe tuần tra, thì việc cuối cùng tôi sẽ phải chứng kiến chính là cảnh đám người nhà Spruill còn lại sẽ đóng gói đồ đạc và bỏ đi trong vài phút. Pappy không định mạo hiểm vụ mùa chỉ vì một kẻ ngu ngốc như Hank. Chúng tôi sẽ nghiến chặt răng và cố gắng chịu đựng sự hiện diện của gã. Chúng tôi hy vọng và cầu nguyện là gã sẽ không giết thêm ai, cũng không ai giết gã, sau vài tuần ngắn ngủi vụ thu hoạch sẽ hoàn tất, và gã sẽ ra đi.

-Ông không chắc đó là nó kia mà. - Gran nói. - Không ai thấy nó ném đất vào chuồng bò.

-Có vài thứ bà không tận mắt chứng kiến, - Pappy phản ứng. - Chúng ta không thấy Trot cầm chổi sơn, nhưng chúng ta hết sức vui mừng khi tin là nó đang làm việc đó. Đúng không?

Mẹ rụt rè xen vào.

-Luke, đội Cardinal đang đấu với đội nào? - Đó là kiểu của mẹ, một cách khôn khéo cho mọi người biết là mẹ muốn một bữa ăn trong yên bình.

-Đội Cub ạ. - Tôi trả lời.

-Còn bao nhiêu trận nữa? - Mẹ tiếp tục.

-Chỉ còn ba trận.

-Musial bỏ cách người kế tiếp bao xa?

-Sáu điểm. Anh ấy ở mức ba, ba sáu. Baumhokz ở mức ba, ba mươi. Anh ta không thể đuổi kịp Musial đâu.

Vào những lúc như vậy cha thường trợ giúp mẹ và lái cuộc nói chuyện xa hẳn vấn đề nặng nề. Cha hắng giọng.

-Con đụng phải Lou Jeffcoat thứ bảy tuần trước, con quên chưa kể với cha. Anh ta nói đội Tin lành có người phát bóng mới cho trận đấu ngày chủ nhật.

Pappy dịu bớt.

-Anh ta nói dối. Đó là những gì họ nói mỗi năm.

-Tại sao họ cần người phát bóng mới? - Gran hơi mỉm cười, và tôi nghĩ mẹ sắp phá lên cười.

Cuộc picnic Mùa thu sẽ được tổ chức vào chủ nhật tới, một sự kiện hết sức thú vị, nhấn chìm toàn bộ Black Oak. Sau buổi cầu nguyện, thường là rất dài, ít ra là đối với những người Cơ đốc, chúng tôi sẽ gặp những người theo đạo Tin lành tại sân bóng. Dưới bóng cây, cánh phụ nữ sẽ bày biện rất nhiều thức ăn ngon lành, và sau bữa ăn trưa cánh đàn ông sẽ thi đấu bóng chày.

Đây là một trận đấu không bình thường, vì quyền được hãnh diện là nguyên tắc. Người thắng sẽ được phép chế giễu kẻ thua trong suốt một năm. Ngay vào mùa đông tôi đã nghe cánh đàn ông ở Tea Shoppe nói về trận đấu.

Đội Tin lành đã thắng trong suốt bốn năm qua, tuy nhiên họ vẫn luôn tung tin về việc có người phát bóng mới.

-Ai sẽ phát bóng cho đội chúng ta? - Cha hỏi.

Pappy là người dẫn dắt đội Cơ đốc, và sau bốn trận thua liên tiếp, mọi người bắt đầu cằn nhằn.

-Ridley, cha nghĩ vậy. - Pappy không lưỡng lự. Ông đã nghĩ về trận đấu suốt cả năm.

-Cháu có thể loại bỏ Ridley! - Tôi khẳng định.

-Cháu có ý kiến nào tốt hơn sao? - Pappy vặn hỏi.

-Vâng, thưa ông.

-Được rồi, ông không thể chờ đâu.

-Người phát bóng là Cowboy. - Tôi nói và mọi người đều mỉm cười. Một ý kiến mới hay làm sao.

Nhưng người Mexico không được tham gia trận đấu, dân miền núi cũng vậy. Bản danh sách phân công vị trí chỉ dành cho thành viên nhà thờ chính thức - không nhân công trang trại, không người thân từ Jonesboro, không người tham gia gian lận dưới bất cứ hình thức nào. Có rất nhiều luật lệ và được viết ra rất rõ ràng, quyển sách luật lệ chắc rồi sẽ còn dầy hơn cả cuốn Kinh Thánh. Những trọng tài đến từ Monette và được trả năm đôla cộng với bữa ăn trưa no nê. Giả sử không ai quen biết trọng tài, nhưng sau bốn năm bại trận, đã có tin đồn, ít ra là quanh nhà thờ Cơ đốc của chúng tôi, trọng tài là người theo đạo Tin lành hay kết hôn với người Tin lành.

Việc đó sẽ tốt đẹp phải không?

Cha mơ tới cảnh Cowboy hạ đối thủ như rạ. Những cú bóng bổng liên tiếp. Những cú bóng cong mất hút từ khắp mọi phía.

Cuộc nói chuyện chuyển sang bầu không khí dễ chịu và cánh phụ nữ cùng tham gia. Bóng chày được đẩy sang một bên khi mọi người bàn về cuộc picnic, thức ăn, phụ nữ Tin lành sẽ mặc gì, và vân vân. Bữa tối trở nên khá gần gũi thân mật như thường lệ, rồi chúng tôi kéo nhau ra hành lang.

Tôi quyết định sẽ viết thư cho chú Ricky và kể về Libby Latcher. Tôi chắc là không người lớn nào làm vậy; họ muốn chôn chặt bí mật. Nhưng Ricky cần phải biết là Libby đã buộc tội chú. Chú cần phải đáp lại bằng cách nào đó. Nếu biết chuyện, có lẽ chú sẽ được phép về nhà để giải quyết việc này, và càng sớm càng tốt. Gia đình Latcher đang ở một mình, không nói chuyện với ai, như chúng tôi biết, nhưng những bí mật khó mà giữ nổi ở Black Oak.

Trước khi Ricky tới Triều Tiên, chú kể cho chúng tôi chuyện về anh bạn sống ở Texas chú đã gặp trong trại đóng quân. Anh ta mới mười tám tuổi, nhưng đã kết hôn, và cô vợ đang có mang. Quân đội cho anh ta tới California làm việc giấy tờ trong vài tháng để không phải ra chiến trường. Đó là trường hợp được ưu tiên, và anh ta sẽ quay về Texas trước khi cô vợ sinh con.

Bây giờ Ricky có được quyền ưu tiên; nhưng chú không biết điều đó. Tôi sẽ là người cho chú biết. Tôi lẳng lặng rút khỏi hành lang với vẻ mệt mỏi và về phòng chú Ricky lấy bảng chữ cái. Tôi mang nó tới bàn bếp; sáng rõ hơn; và bắt đầu viết từ từ với những nét chữ in to cồ cộ.

Tôi kể ngắn gọn về giải bóng chày, cờ hiệu thi đua, về lễ hội Carnival và Samson, rồi thêm hai dòng về cơn gió xóay hồi đầu tuần. Không bụng dạ nào nói tới gã Hank nên tôi bỏ qua. Tôi kể về chuyện Libby Latcher đã sinh em bé, mặc dù tôi không thú nhận mình đã có mặt ở đó khi mọi việc xảy ra.

Mẹ bước vào từ hành lang và hỏi tôi đang làm gì.

-Con đang viết thư cho chú Ricky. - Tôi trả lời.

-Hay đấy, - mẹ nói. - Nhưng con phải đi ngủ thôi.

-Vâng, thưa mẹ.

Tôi đã viết kín một trang và khá tự hào về mình. Ngày mai tôi sẽ viết tiếp. Sau đó có thể là một trang nữa. Tôi khẳng định đây sẽ là lá thư dài nhất mà chú Ricky nhận được.