← Quay lại trang sách

- 22 -

Khi đang ở cuối luống bông dài hun hút, gần bụi cây gần nhánh sông Siler, tôi chợt nghe thấy giọng nói. Bông chỗ này rất cao và tôi bị lạc giữa những tán lá rậm rạp. Bao bông đã được một nửa, và tôi đang mơ tới buổi chiều trong thị trấn, nghĩ về bộ phim trong rạp Dixie với lon coca và bỏng ngô. Mặt trời vượt quá đỉnh đầu; chắc hẳn sắp trưa rồì. Tôi định quay trở lại gần chỗ toa moóc, làm việc chăm chỉ và kết thúc một ngày với sự thú vị.

Lúc chợt nghe tiếng người nói chuyện, tôi đứng khuỵu một chân, rồi từ từ ngồi xuống đất không gây tiếng động. Một lúc lâu thấy im ắng, tôi bắt đầu nghĩ có lẽ mình đã nghe nhầm thì một giọng con gái xuyên qua đám bông tới tận chỗ tôi đang núp. Cô ta ở đâu đó bên phải; tôi không thể tính được khoảng cách bao xa.

Tôi nhỏm dậy và hé mắt nhìn nhưng không thấy gì. Sau đó tôi lại nép mình xuống và bắt đầu đi rón rén về phía cuối luống, cái bao tải cản bước nên tôi tháo nó ra. Lặng lẽ, tôi bò trườn và dừng lại, bò trườn và dừng lại, tới khi nghe thấy tiếng nói lần nữa. Cô ta cách chỗ tôi khoảng vài luống, đang trốn trong đám bông, tôi nghĩ vậy. Tôi cứng đờ người đến vài phút khi nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng bị bóp nghẹt bởi bông, và tôi biết đó chính là Tally.

Một lúc lâu tôi nhẹ nhàng bò bằng tay, bằng đầu gối và cố tưởng tượng xem Tally đang làm gì khi trốn trong cánh đồng, cách xa toa moóc. Sau đó tôi lại nghe một giọng nói khác, giọng đàn ông. Tôi quyết định di chuyển tới gần hơn.

Tôi phát hiện một khe hở rộng giữa hai thân cây và nhẹ nhàng đi cắt ngang qua luống đầu tiên. Không có gió để làm xào xạc những chiếc lá và quả nang, vì vậy tôi phải cố giữ thật yên lặng. Và kiên nhẫn nữa. Tôi trườn qua luống thứ hai và chờ đợi giọng nói.

Bọn họ im lặng một lúc lâu khiến tôi lo rằng có lẽ họ nghe thấy tôi. Sau đó có tiếng cười rúc rích, cả hai giọng nói thì thầm vang lên, nhưng tôi không nghe rõ. Tôi nằm ép bụng xuống đất, và quan sát mọi việc từ dưới những thân cây dầy đặc, không có quả nang cũng như đám lá. Chỉ cách vài luống, tôi gần như thấy cái gì đó, có lẽ là màu tóc sẫm của Tally, và cho là mình đã đến đủ gần.

Mọi người trong gia đình Spruill và gia đình Chandler đang làm việc phía sau toa moóc. Nhóm Mexico thì ở xa, không thể thấy gì ngoài những cái mũ rơm.

Mặc dù được che chắn, tôi vẫn toát mồ hôi ướt đẫm. Tim đập nhanh, cổ họng khô không khốc. Tally trốn sâu trong ruộng bông với một người đàn ông, và đang làm gì đó bậy bạ. Nếu không, tại sao họ phải trốn? Tôi muốn ngăn họ lại, nhưng tôi không có quyền. Tôi chỉ là trẻ con, một tên gián điệp đang rình mò bọn họ. Tôi nghĩ đến việc rút lui khỏi chỗ đó, nhưng những giọng nói giữ tôi lại.

Con rắn hổ mang nước, một trong rất nhiều loài rắn ở vùng này, thường sống quanh các nhánh sông con và đôi khi liều lĩnh bò lên cạn phơi nắng hoặc kiếm mồi. Mỗi năm khi bắt đầu trồng trọt vào mùa xuân, chúng tôi thường thấy chúng nằm ngay trên những luống đất đã cày xới. Ngắn, đen, dầy, hung hăng và đầy nọc độc. vết cắn của chúng không gây nguy hiểm, nhưng tôi cũng nghe kể nhiều chuyện về những cái chết khủng khiếp.

Nếu thấy một con rắn như thế, bạn chỉ đơn giản giết nó bằng cái que, cuốc hay bất cứ cái gì có thể túm được. Chúng không nhanh nhẹn như loài rắn chuông, màu da cũng không nổi bật, nhưng dơ dáy và bẩn thỉu.

Con rắn đang bò qua luống bông, thẳng chỗ tôi, cách chỉ khoảng năm bộ. Tôi và nó trố mắt nhìn nhau. Tôi đang bận rình Tally nên quên hết mọi thứ. Tôi kêu lên sợ hãi và cắm đầu chạy thẳng, qua một rồi hai luống bông.

Giọng đàn ông nói to nhưng không phải vào lúc tôi chú ý tới con rắn. Tôi cúi xuống bao bông, buộc dây qua vai và bắt đầu bò về phía toa moóc. Khi chắc chắn đã cách chỗ đó khá xa, tôi dừng lại và nghe ngóng. Hoàn toàn im ắng. Không có ai đuổi theo.

Từ từ, tôi đứng dậy và hé mắt nhìn qua đám bông. Bên phải, cách đó vài luống và quay lưng về phía tôi là Tally, bao bông sau lưng, mũ rơm hất sang bên, ung dung đi dọc luống bông như thể không có chuyện gì xảy ra.

Phía bên trái, Cowboy đang chạy cắt qua luống bông và lén lút giống một tên trộm.

Đa phần các buổi chiều thứ bảy, Pappy có thể đưa ra lý do nào đó để trì hoãn chuyến đi vào thị trấn, chúng tôi kết thúc bữa trưa, và tôi cũng đã chịu đựng nỗi khó chịu trong việc tắm rửa. Sau đó, vì muốn bắt chúng tôi phải đợi, ông sẽ tìm ra một việc gì đó để làm. Chẳng hạn máy kéo có vấn đề, và bỗng nhiên cần tới sự quan tâm của ông. Pappy bò quanh nó với cái cờ lê cũ, cương quyết là nó phải được sửa chữa ngay và ông có thể mua phụ tùng cần thiết trong thị trấn. Hoặc xe tải không khởi động được, và thời điểm thích hợp để kiểm tra động cơ là sau bữa trưa thứ bảy. Hoặc máy bơm có vấn đề gì đó. Thỉnh thoảng ông ngồi tại bàn bếp và tính tính toán toán giấy tờ về việc quản lý hoạt động trang trại.

Cuối cùng, khi mọi người gần như hết sức chịu đựng, ông sẽ thong thả tắm rửa. Và rồi chúng tôi tới thị trấn.

Mẹ háo hức đi xem thành viên mới nhất của hạt Craighead, mặc dù nó thuộc gia đình Latcher, vì thế trong khi Pappy làm những chuyện vớ vẩn trong kho công cụ, chúng tôi chất bốn hộp rau củ lên thùng sau và lái xe qua sông. Cha cố kiếm lý do để tránh chuyến đi này. Ông bố “được cho là của đứa trẻ” chính là em trai cha, và như vậy, dĩ nhiên, làm cho cha trở thành ông bác “được cho là của đứa trẻ” và đó là điều cha không sẵn sàng chấp nhận. Hơn nữa, tôi chắc là cha không muốn chạm trán với ông Latcher.

Mẹ lái xe, tôi cầu nguyện, và chúng tôi cũng được an toàn khi qua cầu. Chúng tôi tới điểm dừng bên kia sông. Xe khựng lại, chết máy. Khi mẹ hít một hơi thở sâu, tôi quyết định nói.

-Mẹ, có việc con cần phải kể cho mẹ.

-Con có thể chờ được không? - Mẹ sờ vào bộ phận đánh lửa.

-Không.

Chúng tôi đang ngồi trong xe tải nóng nực, trên con đường đất một chiều không có nhà cửa và xe cộ. Đây chính là địa điểm và thời điểm lý tưởng cho một cuộc nói chuyện quan trọng.

-Gì vậy? - Mẹ khoanh tay trước ngực, nhìn tôi như thể tôi đã làm việc gì đó tồi tệ.

Có rất nhiều điều bí mật. Hank và anh em nhà Sisco đánh nhau. Tally tại nhánh sông. Việc ra đời của đứa trẻ nhà Latcher. Nhưng những việc đó được bỏ qua. Tôi đã trở nên lão luyện hơn trong việc giữ bí mật. Tuy nhiên, bí mật hiện nay cần phải được chia sẻ với mẹ.

-Con nghĩ là Tally và Cowboy thích nhau. - Tôi nói và ngay lập tức cảm thấy nhẹ người.

-Thật sao? - Mẹ mỉm cười, như thể tôi không biết gì nhiều vì chỉ là trẻ con. Sau đó nụ cười dần biến mất khi mẹ suy nghĩ lại. Tôi tự hỏi hay mẹ cũng biết gì đó về chuyện tình lãng mạn, bí mật này.

-Vâng, thưa mẹ.

-Cái gì làm con nghĩ vậy?

-Con bắt gặp họ trên đồng bông sáng nay.

-Họ đang làm gì? - Mẹ dường như hơi sợ là có lẽ tôi đã thấy cảnh gì đó không được phép nhìn.

-Con không biết, nhưng họ ở cùng nhau.

-Con thấy họ không?

Tôi kể cho mẹ nghe mọi chuyện về những giọng nói, về con rắn và sau đó là việc bỏ chạy của họ. Tôi không bỏ sót một chi tiết nào, và đáng kinh ngạc là tôi đã không hề cường điệu thêm. Có chăng thì chỉ về kích cỡ con rắn thôi, còn lại tôi kể sát sự thật.

Mẹ chăm chú nghe, và dường như thật sự sửng sốt.

-Họ đang làm gì vậy mẹ? - Tôi hỏi.

-Mẹ không rõ. Con không thấy gì hết phải không?

-Không, thưa mẹ. Mẹ nghĩ là họ hôn nhau à?.

-Có lẽ. - Mẹ nói nhanh.

Mẹ lại sờ vào bộ phận đánh lửa.

-Được rồi, mẹ sẽ nói chuyện này với cha.

Chúng tôi tiếp tục chuyến đi. Sau một, hai phút tôi thật sự không thể biết là mình có cảm thấy dễ chịu hơn không. Mẹ đã nói nhiều lần rằng trẻ con không nên giữ bí mật với cha mẹ. Nhưng mỗi lần tôi thú thực việc gì, mẹ lại nhún vai biểu lộ nghi ngờ và sau đó kể cho cha. Tôi không biết mình được lợi lộc gì khi quá thật thà như vậy. Nhưng đó là việc tôi có thể làm. Bây giờ, người lớn đã biết về mối quan hệ giữa Tally và Cowboy. Hãy để họ lo lắng đến chuyện rắc rối.

Gia đình Latcher đang hái bông gần nhà, vì vậy khi xe dừng, chúng tôi có cả một đám khán giả. Bà Latcher xuất hiện từ trong nhà và cố nở nụ cười, sau đó giúp chúng tôi khuân đống thực phẩm tới hành lang trước.

Tôi đoán là cô muốn thấy đứa bé. - Bà nói nhẹ nhàng với mẹ.

Tôi cũng muốn nhìn nó, nhưng tôi biết cơ hội này là rất nhỏ. Hai phụ nữ đi vào trong. Tôi tìm thấy một chỗ dưới gốc cây gần xe tải, và định vừa đi vẩn vơ một mình vừa suy nghĩ về chuyện của chính mình trong khi chờ mẹ. Tôi không muốn thấy bất cứ ai trong nhà Latcher. Giờ đây, sự thật là chúng tôi có thể liên quan máu mủ với họ khiến tôi phát ngán.

Bỗng nhiên, ba đứa trẻ với Percy dẫn đầu xuất hiện quanh xe tải. Hai đứa kia nhỏ và bé hơn nhưng cũng gầy gò và săn chắc như Percy. Bọn chúng im lặng tiến tới chỗ tôi.

-Chào, Percy! - Tôi cố tỏ ra lịch sự.

-Mày đang làm gì ở đây? - Cậu ta gầm gừ.

Hai thằng em trai đứng bên cạnh, cả ba dang hàng trước mặt tôi.

-Mẹ tôi bắt đi cùng.

-Mày không có chuyện gì ở chỗ này. - Nó rít lên qua hàm răng nghiến chặt, và tôi chỉ muốn chạy lui. Tôi thực sự muốn cúp đuôi bỏ chạy.

-Tôi đợi mẹ.

-Chúng tao lại muốn đập thằng ngu như mày đấy. - Percy nói và cả ba đứa nắm chặt bàn tay.

-Tại sao? - Tôi hỏi.

-Vì mày là người nhà Chandler, và chú Ricky của mày đã làm việc đó với Libby.

-Không phải lỗi của tôi.

-Không thành vấn đề.

Đứa bé nhất trông rất hung dữ. Nó nheo nheo mắt và mím chặt môi, gầm gừ nhìn tôi và tôi nghĩ cú đấm đầu tiên sẽ xuất phát từ nó.

-Ba đánh một là không công bằng. - Tôi nói.

-Chuyện xảy ra với Libby mới không công bằng. - Percy khó chịu.

Sau đó, nhanh như một con mèo, nó đấm vào bụng tôi. Ngựa cũng không thể đá được cú nào mạnh hơn, và tôi ngã lăn xuống đất với tiếng kêu thét.

Tôi đã từng đánh nhau ở trường học - cuộc vật lộn trên đất bị thầy cô giáo ngăn lại trước khi những cú đấm nghiêm trọng tung ra. Cô Emma Enos, cô giáo lớp ba, đã cho tôi ba roi vì cố đánh nhau với Joey Stallcup, và Pappy không thể nào tự hào hơn được. Chú Ricky đã từng dạy tôi môn đấu vật và đấm nhau. Tôi không lạ gì với việc đánh đấm. Pappy thích đánh nhau, và khi tôi ngã ra đất, tôi nghĩ tới ông. Một đứa đá vào người tôi, tôi túm chặt lấy chân nó. Rồi hai đứa kia xông vào, chúng đá, cào cấu và chửi rủa bằng những từ tục tĩu. Tôi túm chặt tóc một đứa trong khi bị hai đứa kia nện vào lưng. Tôi cố kéo mạnh đầu thằng kia xuống thì Percy tung một cú đấm khủng khiếp vào trúng mũi tôi. Mắt mũi tôi tối sầm trong một giây, bọn chúng la hét như con thú hoang, và lại xông vào.

Tôi nghe thấy tiếng phụ nữ hét to từ phía hành lang. Đúng lúc quá! Tôi nghĩ. Bà Latcher đến trước và vừa lôi ba thằng kia ra vừa la hét trách mắng chúng. Vì tôi đang nằm ở dưới nên là người đứng dậy sau cùng. Mẹ nhìn tôi kinh hãi. Bộ quần áo sạch sẽ giờ đã lấm lem đầy đất và mũi tôi đang rỉ máu âm ấm.

-Luke, con không sao chứ? Mẹ túm chặt hai vai tôi.

Hai mắt rơm rớm nước, và tôi bắt đầu thấy đau. Tôi gật đầu tỏ ý không sao.

-Mang cho tao cái que! - Bà Latcher ra lệnh cho Percy. Bà gầm gừ và túm hai đứa nhỏ đẩy ra xung quanh. -

-Tại sao bọn mày lại đánh một đứa bé? Nó làm gì nên tội.

Bây giờ thì máu đã chảy ra thành dòng, rơi xuống cằm và nhỏ xuống áo tôi. Mẹ bắt tôi nằm xuống và đỡ đầu tôi lên để cầm máu. Trong khi mẹ đang chăm sóc tôi, Percy đã mang que ra.

-Bác muốn cháu thấy việc này. - Bà Latcher quay sang phía tôi.

-Không, chị Darla! - Mẹ tôi nói. - Chúng tôi về đây.

-Không, tôi muốn con cô chứng kiến việc này. - Bà kiên quyết. - Bây giờ cúi xuống, Percy.

-Con không định làm vậy, thưa mẹ. - Percy rõ ràng rất sợ hãi

-Cúi xuống, hay tao sẽ gọi cha chúng mày. Tao sẽ dạy cho chúng mày vài điều. Có được đánh trẻ con, khách của gia đỉnh không?

-Không. - Giọng Percy run run.

Bà giơ gậy phát mạnh vào Percy. Nó hét lên đau đớn, bà véo tai và bắt nó cúi xuống túm lấy mắt cá chân.

-Mày còn hét thì tao sẽ đánh mày suốt một tuần. -

Percy òa khóc khi bà bắt đầu quất mạnh. Cả mẹ và tôi kinh ngạc bởi cơn giận dữ và hành động hung bạo của bà. Sau tám hay mười que, Percy kêu la thảm thiết.

-Câm mồm! - Bà hét to.

Tay chân gầy như que củi, nhưng bà rất nhanh nhẹn. Cái que quất xuống vun vút, nhanh và mạnh, kêu bồm bộp như tiếng roi bịt đầu da. Mười, hai mươi, ba mươi roi, và Percy kêu rống lên.

-Làm ơn dừng lại đi, mẹ ơi! Con xin lỗi!

Trận đòn vẫn tiếp tục, quá mức trừng phạt. Khi tay đà mỏi, bà đẩy nó ra đất. Percy nằm co người lại như quả bóng và than khóc. Lúc đó mặt mũi hai đứa kia đã giàn giụa nước mắt. Bà túm tóc một đứa.

-Rayford, cúi xuống!

Rayford từ từ túm hai mắt cá chân và cố sức chịu đựng cuộc tra tấn tiếp theo.

-Chúng ta về thôi! - Mẹ thì thầm với tôi. - Con có thể nằm phía sau.

Mẹ đỡ tôi lên sau xe, và lúc đó bà Latcher lôi đứa cuối cùng ra, giật mạnh tóc nó. Percy và Rayford đang nằm co ro trên đất. Mẹ điều khiển xe rẽ lên đường, và khi chúng tôi đi khỏi bà Latcher đang nện đứa bé nhất. Những tiếng nói ầm ĩ, tôi ngồi dậy và thấy ông Latcher đang chạy qua nhà với một lũ trẻ phía sau. Ông ta hét lên can ngăn vợ nhưng bà phớt lờ chồng và tiếp tục đánh. Khi tới được chỗ vợ, ông ta túm chặt tay bà. Đám trẻ chạy toán loạn khắp nơi, và mọi người dường như đều kêu gào hoặc khóc lóc.

Bụi tung mù mịt phía sau, và tôi không thấy bọn họ nữa. Khi nằm xuống và cố lấy tư thế thoải mái, tôi thề rằng sẽ không bao giờ thèm đặt chân tới trang trại nhà họ. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy bất cứ ai trong đám người đó suốt quãng đời còn lại. Và tôi thành tâm cầu nguyện rất lâu, mong không một ai nghe được tin đồn là hai gia đình Chandler và Latcher có liên quan tới nhau.

Chuyến quay về của tôi khá vinh quang. Gia đình Spruill đã chuẩn bị xong và sẵn sàng tới thị trấn. Bọn họ đang đợi dưới gốc cây, uống trà đá với Pappy, Gran và cha khi hai mẹ con dừng xe. Giả bộ đóng kịch hết mức có thể, tôi đứng dậy sau xe tải, và với vẻ rất mãn nguyện quan sát vẻ kinh ngạc của mọi người khi thấy tôi. Luke, một đứa trẻ bảy tuổi, bị đánh, bị chảy máu, bẩn thỉu, quần áo rách toạc, nhưng vẫn đứng hiên ngang.

Tôi trèo xuống xe, và mọi người vây quanh tôi. Mẹ chạy ra phía trước.

-Mọi người không thể tin được những gì đã xảy ra đâu. Ba đứa chúng nó xông vào Luke. Percy và hai đứa nữa bắt gặp Luke khi tôi ở trong nhà. Những tên tội phạm nhí! Chúng ta mang thức ăn cho họ, và họ đáp lại như vậy đây.

Tally có vẻ quan tâm, và tôi nghĩ chị muốn bước tới gần và sờ vào người tôi, để chắc chắn là tôi vẫn ổn.

-Ba đứa? - Pappy nhắc lại, hai mắt trợn trừng.

-Vâng, và bọn nó đều to hơn Luke. - Mẹ khẳng định, và câu chuyện bắt đầu được tăng thêm lên. Hình dáng ba kẻ tấn công sẽ tăng lên khi nhiều ngày tháng trôi qua.

Gran đứng ngay trước mặt tôi, nhìn chằm chằm vào cái mũi bị xước.

-Có lẽ mũi bị vỡ rồi. - Bà nói.

Và mặc dù rất muốn nghe thấy điều đó, tôi cũng không mong sự chữa trị của bà.

-Cháu không bỏ chạy phải không? - Pappy hỏi. Ông cũng tiến đến sát hơn.

-Không, thưa ông. - Tôi tự hào nói. Nhưng tôi sẽ vẫn bỏ chạy nếu có cơ hội.

-Luke không bỏ chạy, - mẹ kể. - Nó đấm đá cũng rất hăng, như bọn kia vậy.

Pappy cười rạng rỡ, và cha mỉm cười.

-Ngày mai, chúng ta sẽ trở lại đó và giải quyết chuyện này với bọn họ. - Pappy tuyên bố.

-Cha không nên làm vậy. - Mẹ can ngăn.

Mẹ hơi khó chịu bởi ông nội thích cãi lộn ầm ĩ. Nhưng vì mẹ xuất thân từ một gia đình toàn con gái nên không thể hiểu chuyện đánh đấm.

-Cháu có nện được cú đẩm nào trúng đích không? - Pappy hỏi.

-Tất cả bọn chúng đều gào khóc khi cháu rời khỏi đó. - Tôi khoe.

Mẹ trợn mắt nhìn tôi.

Hank đẩy mọi người ra và cúi nhìn những vết thương.

-Mày nói ba đứa, đúng không? - Gã lầu bầu hỏi.

-Vâng. - Tôi gật đầu.

-May cho mày đó nhóc. Nếu mày muốn, tao sẽ chỉ cho mày vài cách giải quyết khi một mình chơi ba đứa. -

-Chúng ta đi lau rửa thôi. - Mẹ nói.

-Tôi nghĩ là mũi bị vỡ rồi. - Gran lên tiếng.

-Em ổn chứ, Luke? - Tally hỏi.

-Vâng. - Tôi nói với vẻ khó khăn hết mức có thể.

Mọi người dẫn tôi đi, một cách đầy vinh quang.