- 23 -
Cuộc Picnic Mùa thu luôn được tổ chức vào chủ nhật cuối cùng trong tháng Chín, mặc dù không ai biết chính xác nguồn gốc sự kiện này. Đơn giản chỉ là truyền thống ở Black Oak, một nghi thức lâu đời như lễ hội Carnival và Lễ phục hồi đức tin mùa xuân. Đây được cho là thời điểm kết nối một mùa mới, mở đầu cho việc hoàn thành vụ mùa, và kết thúc mùa bóng chày. Không phải tất cả đều được làm trọn vẹn trong một buổi picnic, nhưng ít ra thì sự cố gắng đã được thực hiện.
Chúng tôi cùng chia sẻ ngày hôm đó với người theo đạo Tin lành, những người bạn và cũng là đối thủ thân thiện của chúng tôi. Black Oak quá nhỏ nên không thể phân cách. Ở đây không có các nhóm vô thần, không có người da đen, Do Thái hay Châu Á, không có nhiều nhóm người ngoài cuộc thường xuyên. Tất cả chúng tôi đều thuộc dòng giống Anh lai Ai Len, có lẽ một hoặc hai dòng máu Đức, và mọi người đều cày cấy trồng trọt hoặc bán đất cho nông dân. Mọi người đều là tín đồ Cơ đốc hay được cho là vậy. Sự bất hòa chỉ lộ ra khi một fan hâm mộ đội Cub nói quá nhiều tại Tea Shoppe, hay khi kẻ ngớ ngẩn nào đó tuyên bố John Deere kém hơn so với một loại máy kéo khác, nhưng đa phần cuộc sống là hòa bình. Đám thanh niên thích đánh nhau sau cửa hàng Hợp tác xã vào thứ bảy, nhưng chuyện đó thiên về rèn luyện thể thao. Một vụ ấu đả giống vụ Hank nện anh em nhà Sisco hiếm khi xảy ra nên đến bây giờ cả thị trấn vẫn còn bàn tán.
Đôi khi, chỉ vài mối ganh ghét cá nhân kéo dài một thời gian; Pappy thường giữ mối hiềm khích nhiều hơn người kia. Nhưng không có kẻ thù đặc biệt nào. Trật tự xã hội rất rõ ràng, giữa dân lĩnh canh bần nông và dân buôn bán trung lưu. Mọi người biết vị trí của mình và cùng sống hoà thuận.
Ranh giới giữa người theo đạo Cơ đốc và Tin lành không bao giờ phức tạp và căng thẳng. Nghi thức tôn giáo hơi khác nhau, với nghi lễ rửa tội cho trẻ nhỏ là khuynh hướng rõ ràng nhất theo Kinh Thánh. Người theo đạo Tin lành không gặp nhau thường xuyên, dĩ nhiên, điều này không có nghĩa là họ không coi trọng niềm tin. Không ai gặp nhau nhiều như người theo đạo Cơ đốc. Chúng tôi rất tự hào về nghi thức cầu nguyện liên tục. Pearl Wason, người theo đạo Tin lành yêu quý của tôi, nói là bà thích đạo Cơ đốc, nhưng bà không thể cải đạo.
Ricky đã nói với riêng tôi là khi rời trang trại chú có thể sẽ theo đạo Thiên chúa bởi họ chỉ gặp nhau mỗi tuần một lần. Tôi không biết người Thiên chúa là thế nào, nhưng chú Ricky là người dễ dao động về tín ngưỡng nhất.
Sáng chủ nhật hôm đó, Mẹ và Gran dành nhiều thời gian hơn trong việc là ủi quần áo. Và tôi chắc chắn bị kỳ cọ với nhiều mục đích hơn. Trái với nỗi mong đợi, mũi tôi không bị vỡ, cũng không sưng phồng, nhưng vết xước có thể thấy rõ.
Chúng tôi cần phải ăn mặc trông tuyệt nhất bởi phụ nữ Tin lành thường có những bộ cánh đẹp hơn. Mặc những thủ tục rườm rà, tôi vẫn cảm thấy phấn khích và sốt ruột mong chờ được tới thị trấn.
Chúng tôi đã mời gia đình Spruill. Đây là thái độ tỏ tính thân thiện và sự quan tâm của tín đồ Cơ đốc, tuy nhiên tôi chỉ muốn xem xét và lựa chọn khách mời. Với tôi, Tally sẽ được chào đón; còn những người khác thì không. Nhưng khi quan sát căn lều sau bữa sáng, tôi không thấy có sự chuẩn bị. Xe tải chưa được tháo khỏi đống dây cọc.
- Gia đình họ sẽ không đi. - Tôi thì thầm với Pappy, đang nghiên cứu bài học ngày chủ nhật.
- Tốt. - Ông nói nhỏ.
Viễn cảnh Hank phá tan buổi picnic, nhìn chằm chằm từ bàn này sang bàn khác, ngốn một đống thức ăn và cố muốn gây ấu đả, không hấp dẫn cho lắm.
Nhóm Mexico thật sự không có sự lựa chọn nào khác. Ngay từ đầu tuần, mẹ đã gửi lời mời tới Miguel, rồi nhắc nhở nhẹ nhàng hai lần nữa khi chủ nhật tới gần. Cha đã giải thích với Miguel là sẽ có một buổi cầu nguyện đặc biệt bằng tiếng Tây Ban Nha, sau đó là một bữa trưa với nhiều thức ăn ngon. Họ không có việc gì vào chiều chủ nhật.
Chín người nhồi nhét lên sau xe tải; chỉ vắng mặt mỗi Cowboy. Điều này kích thích trí tưởng tượng của tôi. Anh ta đang ở đâu và làm gì? Còn Tally đâu? Tôi không thấy chị ở sân trước. Tim tôi trĩu nặng khi nghĩ rằng hai người lại lén lút ra đồng và làm việc gì mờ ám. Nếu bây giờ chị nhờ Cowboy làm lính cạnh trong khi tắm gội ở sông Siler thì sao? Tôi không thể chịu được ý nghĩ đó, và trong suốt quãng đường tới thị trấn tôi luôn thấy lo về Tally.
Đức cha Akers, với nụ cười hiếm hoi, bắt đầu bài giảng đạo. Nhà thờ chật kín, mọi người ngồi trên các dãy ghế hoặc đứng dọc tường. Cửa sổ mở toang, và phía bắc nhà thờ, dưới gốc cây sồi cao là một đám đông người Mexico đang ngồi. Tất cả đều bỏ mũ để lộ ra mái tóc sẫm màu tạo thành một biển màu nâu.
Đức cha Akers chào đón những vị khách. Như thường lệ, ông yêu cầu họ đứng dậy và phân biệt từng nhóm. Họ đến từ những nơi như Hardy Mountain Home, Calico Rock, và cũng ăn mặc chải chuốt như chúng tôi.
Loa phóng thanh đặt tại một ô cửa sổ, vì thế lời nói của cha Akers được truyền ra ngoài nhà thờ và tới thẳng chỗ những người Mexico, Ông Carl Durbin, thầy truyền giáo đã nghỉ hưu, đến từ Jonesboro, chịu trách nhiệm dịch bài giảng đạo sang tiếng Tây Ban Nha. Ông từng làm việc tại Peru trong ba mươi năm, sống trên núi cùng những người da đỏ thực thụ. Ông thường đến nói chuyện với chúng tôi trong tuần truyền giáo và cho chúng tôi xem những bức ảnh về vùng đất xa lạ nơi ông đã ở. Ngoài tiếng Tây Ban Nha, ông còn nói được tiếng thổ ngữ da đỏ, và điều này luôn mê hoặc tôi.
Dưới bóng cây, ông Durbin đứng giữa bãi cỏ còn đám người Mexico ngồi vây xung quanh. Quần áo trắng, mũ rơm trắng, và giọng nói của ông vọng lại nhà thờ cũng với âm lượng như cha Akers hét vào loa. Ricky từng nói rằng ông Durbin có ý thức hơn cha Akers, và chú đã đưa ra ý kiến này trong một bữa tối chủ nhật và lại gây ra rắc rối. Bạn có tội khi phê phán thầy giảng kinh của chính bạn, ít nhất là không được nói toạc ra như vậy.
Tôi ngồi cuối dãy ghế ngay sát cửa sổ, vì thế có thể quan sát và lắng nghe ông Durbin. Tiếng Tây Ban Nha của ông chậm hơn so với người Mexico. Họ thường nói rất nhanh khiến tôi luôn tự hỏi làm cách nào họ có thể hiểu được nhau. Ông Durbin nói năng trôi chảy, thong thả và đặc sệt chất giọng Arkansas. Mặc dù tôi không có một chút ý niệm về những gì ông đang nói, nhưng rõ ràng ông vẫn thu hút hơn so với cha Akers.
Không có gì ngạc nhiên, trước một đám đông lớn, bài giảng đạo buổi sáng tạo ra sinh khí và trở thành cuộc chạy trường kỳ. Đám đông nhỏ, bài giảng ngắn hơn. Với đám đông lớn, như trong Lễ Phục sinh, ngày Lễ của Mẹ và buổi Picnic Mùa thu, cha Akers thích trình diễn. Đôi khi, cha nói lan man dông dài khiến ông Durbin có vẻ phát chán. Ông phớt lờ bức thông điệp được truyền ra từ trong nhà thờ và bắt đầu bài giảng đạo của chính mình. Khi cha Akers dừng lại thở, ông Durbin vẫn thao thao nói. Và khi cha Akers lấy hơi tiếp tục bài giảng lê thê, ông Durbin lại nghỉ uống nước. Ông ngồi xuống bãi cỏ cùng đám người Mexico và dường như muốn hét to vào trong nhà thờ yêu cầu dừng lại.
Tôi cũng chờ đợi: Tôi chỉ nghĩ tới bữa ăn ngon lành sắp được thưởng thức - những đĩa thức ăn đầy tú hụ với gà rán và cốc kem tự làm.
Người Mexico bắt đầu liếc nhìn vào cửa sổ nhà thờ. Tôi chắc là họ nghĩ cha Akers đã phát cuồng.
-Hãy thư giãn đi! - Tôi muốn nói với họ. - Việc này xảy ra thường xuyên đấy.
Chúng tôi hát năm khổ thơ trong bài Just as I am cầu xin Chúa ban phúc lành trước khi kết thúc buổi lễ. Và cha Akers miễn cưỡng cho giải tán. Tôi gặp Dewayne ngay cửa trước, và chúng tôi chạy thẳng đến sân bóng chày xem người Tin lành có mặt chưa. Dĩ nhiên là họ đã ở đó, họ không bao giờ hành lễ lâu như chúng tôi.
Thức ăn được bày trên dãy bàn phủ khăn màu đỏ trắng. Người Tin lành đang tụ họp quanh đó, đàn ông và trẻ con bưng bê thức ăn trong khi phụ nữ sắp xếp bát đĩa. Tôi thấy bà Pearl Wason và tiến đến chỗ bà.
-Cha Akers sẽ tới chứ? - Bà mỉm cười hỏi.
-Ông ấy mới giải thoát cho chúng cháu xong.
Bà đưa cho Dewayne và tôi hai cái bánh sôcôla. Chỉ cần hai miếng tôi đã giải quyết xong cái bánh.
Cuối cùng, nhóm người Cơ đốc bắt đầu tới, giữa một dàn đồng ca: “Xin chào”, “Anh đã ở đâu thế?” và “Sao mà lâu thế?” Ôtô và xe tải đậu san sát dọc hàng rào sân bóng. Hai năm trước, chiếc xe mui kín hiệu Chrysler mới cứng của ông Wilber Shifflett bị mất một kính chắn gió khi chú Ricky đánh trúng một cú home-run qua hàng rào bên trái sân. Vụ va chạm thật khủng khiếp - một tiếng uỵch to, sau đó là cảnh kính bắn tung toé khắp nơi. Nhưng ông Shifflett có tiền, vì vậy không ai phải lo lắng. Ông biết rõ sự mạo hiểm khi đỗ xe chỗ đó. Năm trước, đội bóng Tin lành cũng đánh bại chúng tôi với tỷ số bảy năm, và chú Ricky có ý kiến là huấn luyện viên, Pappy, nhẽ ra nên đổi người phát bóng ở lượt chơi thứ ba.
Hai cha con không nói chuyện với nhau một thời gian- vì chuyện đó.
Những bát rau to, đĩa gà rán, những giỏ bánh mỳ ngô, bánh mỳ cuộn và các loại bánh khác đã được bày biện trên bàn. Dưới sự chỉ dẫn của bà Orr, vợ mục sư đạo Tin lành, từng bát từng đĩa được chuyển tới chỗ này chỗ kia. Một bàn bày toàn các loại rau sống - hơn chục loại cà chua, dưa chuột, hành trắng vàng dầm dấm... kế đó là đậu - đậu mắt đen, đậu đông, đậu xanh trộn giăm bông, và đậu bơ. Mỗi cuộc picnic đều có salát khoai tây, và mỗi đầu bếp đều có cách chế biến khác nhau. Dewayne và tôi đếm được tất cả mười một bát, và không loại nào giống nhau. Trứng vật nuôi hầu như phổ biến, và những đĩa trứng chiếm mất gần nửa bàn. Cuối cùng, và quan trọng nhất, là món gà rán.
Phụ nữ chạy hối hả xung quanh, rối rít nhặng xị về
thức ăn trong khi đàn ông nói chuyện, cười đùa và chào hỏi lẫn nhau, nhưng luôn để mắt vào món gà rán. Trẻ con có mặt ở khắp nơi, Dewayne và tôi chạy tới gốc cây đặc biệt, nơi vài phụ nữ đang sắp xếp món tráng miệng. Tôi đếm có mười sáu thùng ướp đá món kem tự làm, tất cả được bao chặt bằng khăn.
Sau khi công việc chuẩn bị đã được sự phê chuẩn của bà Orr thì chồng bà, mục sư Vernon Orr, cùng cha Akers đứng giữa dãy bàn, còn đám đông dần lắng xuống rồi trật tự. Năm ngoái, cha Akers đã nói lời cảm ơn Chúa trời vì những may mắn mà Người mang lại; năm nay vinh dự đó thuộc về người Tin lành. Cuộc picnic có một thể lệ không thành lời về chuyện này. Chúng tôi cúi đầu và lắng nghe khi mục sư Orr tạ ơn Đức chúa vì lòng tốt của Người, vì tất cả thức ăn ngon, vì thời tiết, vụ bông, và vân vân. Ông nói không sót thứ gì; Black Oak biết ơn Người vì mọi thứ.
Tôi có thể ngửi thấy mùi gà rán. Tôi có thể thưởng thức sôcôla hạnh nhân và kem. Dewayne đá vào chân tôi, và tôi muốn đập cho cậu ta một phát. Tuy nhiên, tôi không làm vậy bởi đã phải đấu tranh suốt lúc cầu nguyện.
Khi mục sư Orr kết thúc lời tạ ơn Chúa, cánh đàn ông mời nhóm người Mexico. Đây là một truyền thống; người Mexico trước tiên, tiếp theo đến dân miền núi, rồi trẻ con, cuối cùng mới tới người lớn. Ông Stick Power xuất hiện từ đâu đó, dĩ nhiên, trong bộ quân phục, và cố cắt ngang hàng. Tôi nghe thấy ông giải thích là đang làm nhiệm vụ và không có nhiều thời gian. Ông ta mang đi hai đĩa - một đựng gà rán và đĩa kia chất đầy mọi thứ. Chúng tôi biết ông ta sẽ ăn cho tới khi no căng, sau đó tìm một bóng cây bên rìa thị trấn và đánh một giấc.
Vài người Tin lành hỏi tôi về Ricky - chú đang làm gì, chúng tôi có nhận được tin tức của chú không. Tôi cố tỏ ra dễ thương và trả lời câu hỏi, nhưng gia đình Chandler chúng tôi không thích sự chú ý. Và bây giờ, chúng tôi rất sợ bí mật nhà Latcher, lời nói nào đề cập tới chú Ricky ở nơi công cộng đều khiến chúng tôi sợ hãi.
-Hãy nói với Ricky, chúng tôi luôn nghĩ về cậu ấy.
Họ thường nói vậy, như thể chúng tôi có điện thoại và gọi điện cho chú mỗi đêm.
-Chúng tôi luôn cầu nguyện cho cậu ấy.
-Cháu cảm ơn ạ. - Tôi luôn trả lời.
Khoảng thời gian tuyệt vời trong buổi Picnic Mùa thu có thể bị phá hỏng bởi một câu hỏi không mong đợi về Ricky. Chú đang ở Triều Tiên, trong trại lính, giữa cuộc chiến, đang né tránh đạn và việc giết người. Không biết chú sẽ còn được về nhà để đi nhà thờ cùng chúng tôi, tham dự buổi picnic cùng cả thị trấn, chơi bóng với đội Tin lành nữa không. Giữa sự phấn khích, tôi bất chợt cảm thấy cô đơn, và rất sợ hãi.
-Hãy cứng rắn lên! - Pappy sẽ nói vậy.
Thức ăn làm giảm nhẹ nỗi lo trong tôi. Dewayne và tôi lấy đĩa và ngồi dưới một bóng râm nhỏ. Những tấm chăn được rải quanh, và các gia đình ngồi cùng nhau dưới ánh nắng mặt trời. Ô dù được dăng ra; phụ nữ phe phẩy quạt mát cho đám con nhỏ cùng những đĩa thức ăn. Nhóm Mexico tụ tập dưới một bóng cây bên sân phải, cách xa chỗ chúng tôi. Năm ngoái, anh Juan đã thú nhận với tôi là họ không thích món gà rán cho lắm. Tôi chưa bao giờ nghe câu nói nào vô lý như vậy. Nó còn ngon gấp bội lần bánh ngô, vào lúc đó tôi đã nghĩ như thế.
Cha mẹ và ông bà nội ngồi ăn trên một tấm chăn gần góc thứ ba. Sau nhiều lần mặc cả và điều đình, tôi được phép ngồi ăn cùng đám bạn. Một bước ngoặt lớn dành cho đứa trẻ bảy tuổi.
Dòng người không bao giờ dừng lại. Khi cánh đàn ông tới được bàn cuối cùng, đám trẻ con đã quay lại lượt sau. Đối với tôi một đĩa thức ăn là đủ. Tôi muốn bụng mình còn chỗ dành cho món kem. Ngay sau đó, chúng tôi ùa sang bàn tráng miệng, nơi bà Irene Flanagan đang đứng canh và cố ngăn chặn sự tấn công ồ ạt từ những kẻ giống Dewayre và tôi.
-Bà có bao nhiêu món sôcôla? - Tôi nhìn bộ sưu tập các thùng kem xếp dưới bóng mát.
Bà mỉm cười.
-Ô..,bà không biết nữa. Vài món thôi.
-Bà Cooper đã mang món kem hạnh nhân tới chưa ạ? - Dewayne hỏi.
-Rồi. - Bà Flanagan chỉ vào thùng nằm giữa.
Bà Cooper, bằng cách nào đó, đã trộn sôcôla với hạnh nhân vào kem, và kết quả thật lạ thường. Mỗi năm, mọi người đều la hét phản đối món kem đó. Năm ngoái, hai cậu bé, một theo đạo Cơ đốc và một theo đạo Tin lành, suýt lao vào đánh nhau để giành suất thứ hai. Trong khi mục sư Orr cố lập lại trật tự thì Dewayne vẫn kiên quyết giằng lấy hai bát. Cậu ta nhảy ra đường và trốn sau kho rồi ăn ngấu nghiến từng bát. Suốt cả tháng sau, giọng cậu ta lúc nào cũng khàn khàn.
Chồng bà Cooper đã mất. Bà sống trong ngôi nhà nhỏ hai tầng xinh xắn sau cửa hàng Pop*& Pearl, và khi cần thuê dọn dẹp sân bà chỉ cần làm một thùng kem bơ hạnh nhân. Bọn trẻ sẽ hiện ra từ nơi nào đó, và bà sẽ có được cái sân sạch gọn nhất trong thị trấn. Thậm chí vài thanh niên đã bị phát hiện khi ghé qua chỗ bà nhổ cỏ dại
-Các cháu phải đợi. - Bà Flanagan nói.
-Đến khi nào ạ? - Tôi hỏi.
-Tới khi mọi người ăn xong.
Chúng tôi chờ mãi. Vài thằng lớn hơn và đám thanh niên bắt đầu vươn vai và tung tung quả bóng. Người lớn vẫn cứ nói chuyện và thăm hỏi nhau, rồi lại nói chuyện và thăm hỏi nhau, khiến tôi sốt ruột sợ kem chảy mất. Hai trọng tài đến từ Monette, và gây ra tiếng rì rầm phấn khích trong đám đông. Dĩ nhiên, trọng tài được mời ăn trước tiên, và trong một lúc họ chú ý tới món gà rán hơn là trận bóng chày. Rồi đống chăn và ô dần được thu dọn khỏi khu vực xa cửa thành. Cuộc picnic đã kết thúc, sắp đến giờ đấu bóng.
Phụ nữ tập trung quanh bàn tráng miệng và bắt đầu phục vụ lũ trẻ. Cuối cùng, Dewayne cũng lấy được kem bơ hạnh nhân. Tôi tấn công ngay kem sôcôla hạnh nhân của bà Lou Kiner. Trong vòng hai mươi phút đã xảy ra một vụ ồn ào, nhưng trật tự vẫn được duy trì. Mục sư Akers và cha Orr đứng giữa các dãy bàn, cả hai cùng đang xơi kem cũng nhiều như mọi người. Hai trọng tài từ chối món tráng miệng, họ kêu ca cái nóng bức như một lý do khiến họ ngừng ăn.
Ai đó hét lên.
-Chơi bóng thôi!
Và đám đông di chuyển về phía sân. Đội Tin lành do ông Duffy Lewis, một nông dân ở phía tây thị trấn, huấn luyện. Và theo như lời Pappy, Lewis là người ít có năng khiếu về môn bóng chày. Nhưng sau bốn trận thua liên tiếp, sự coi thường của Pappy đối với ông Lewis gần như mất hắn. Hai trọng tài gọi hai huấn luyện viên đến trao đổi đằng sau home-plate, và họ tranh luận về luật lệ bóng chày ở Black Oak. Họ chỉ vào hàng rào và cột cùng nhánh cây to phía trên sân chơi - mỗi bên đều có quy luật riêng và lịch sử riêng. Pappy không đồng ý với phần lớn ý kiến của các trọng tài, và vụ điều đình vẫn tiếp tục, tiếp tục.
Năm ngoái, Cơ đốc là đội nhà, vì vậy chúng tôi đánh trước. Cầu thủ ném bóng đội Tin lành là Buck Prescott, con trai Sap Prescott, một trong những chủ đất lớn nhất ở Craighead. Buck mới hai mươi tuổi và gia nhập đội bóng bang Arkansas được hai năm. Anh đã tập luyện ném bóng ở trường đại học, nhưng gặp một số rắc rối với huấn luyện viên. Buck thuận tay trái, chỉ ném được những cú bóng cong, và năm ngoái đã đánh bại chúng tôi, với tỷ số chín hai. Khi anh bước ra ụ đất, tôi biết đội chúng tôi sẽ gặp nhiều khó khăn. Cú ném đầu tiên là một cú bóng cong chậm, và Pappy đang càu nhàu với trọng tài. Buck ném hai cú tiếp theo, sau đó rút về cho cha tôi một cú bóng bay đến giữa sân.
Cầu thủ ném bóng của chúng tôi là Duke Ridley, một nông dân trẻ có đến sáu đứa con, với cú bóng nhanh thậm chí tôi cũng có thể đánh trúng. Duke tuyên bố đã từng ném bóng ở Alaska trong thời kỳ chiến tranh, nhưng việc này không hề được xác minh. Pappy nghĩ đó là lời nói dối. Năm ngoái, sau khi quan sát những cú ném của Duke bị bắt gọn, tôi cũng thấy nghi ngờ lời tuyên bố kia. Duke bước tới ụ đất trong lượt đầu tiên và chỉ ném được một cú bóng cong. Tôi nghĩ, Pappy có thể xông tới ụ đất và làm chú bị thương đến nơi. Anh chàng tiếp theo nổi cơn hung hăng để làm trống bên trái. Chúng tôi may mắn khi cầu thủ số sáu của đội bạn, ông Lester Hurdle, người chơi già nhất ở độ tuổi năm hai, đánh trúng một cú bóng bay dài sang bên phải và người chặn bóng của đội chúng tôi, Bennie Jenkins, không găng tay, không giầy, đã bắt gọn.
Trận đấu là cuộc tranh chấp tay đôi của cầu thủ ném bóng, vì không đội nào có thể đánh trúng. Dewayne và tôi lại xông tới chỗ món kem đang được lau dọn. Vào lượt chơi thứ ba, cánh phụ nữ của cả hai đội đã tập trung thành từng đám trò chuyện và đối với họ, trận đấu ít quan trọng hơn. Cách đấy khồng xa, tiếng radio vang lên trong một ôtô nào đó, và tôi có thể nghe thấy giọng của Harry Caray. Đội Cardinal đang đấu với đội Cub trong trận cuối mùa bóng.
Khi lấy được cốc kem cuối cùng, Dewayne và tôi bước ra sau một tấm chăn với năm sáu phụ nữ đang nghỉ ngơi và trò chuyện.
-Này, cô bé Libby bao nhiêu tuổi? - Tôi nghe thấy một người hỏi.
Tôi dừng lại, xúc một miếng kem, nhìn lướt qua chỗ họ, giả bộ như đang theo dõi trận đấu và không quan tâm tới chuyện họ đang nói.
-Chắc chỉ khoảng mười lăm. - Người khác trả lời.
-Nó là người nhà Latcher. Nó có con là quá sớm.
-Trai hay gái?
-Tôi nghe nói con trai.
-Còn thằng bố thì sao?
-Không rõ là ai. Nó không chịu nói ra.
-Thôi đi. - Dewayne huých khuỷu tay vào người tôi.
Chúng tôi bỏ đi chỗ khác. Tôi không rõ là mình cảm thấy yên tâm hay sợ hãi. Lời bàn tán về đứa trẻ nhà Latcher đã xuất hiện, nhưng bố của nó thì vẫn chưa bị phát hiện.
Việc này cũng chẳng kéo dài lâu đâu, tôi nghi. Và chúng tôi sẽ bi hủy hoại thanh danh. Tôi có đứa em họ là người nhà Latcher, và mọi người sẽ biết việc đó.
Vụ tranh chấp tay đôi ném bóng căng thẳng đã kết thúc trong lượt chơi thứ năm khi cả hai đội qua sáu vòng chạy. Trong suốt ba mươi phút bóng bay khắp nơi - những quả bạt thẳng hàng, những cú ném hoang dại, những cú bóng cong. Đội chúng tôi thay đổi người ném bóng hai lần, và tôi biết là chúng tôi gặp vấn đề khi Pappy đi tới ụ đất và chỉ vào cha tôi. Cha không phải ở vị trí ném bóng, nhưng còn ai nữa đâu. Tuy nhiên, cha chuyên về những cú ném thấp, và chúng tôi sẽ sớm bị loại khỏi lượt chơi.
- Musial đang ném bóng đấy! - Ai đó hét lên.
Là câu nói đùa hay sự lầm lẫn? Stan Musial ở rất nhiều vị trí, nhưng trước đây anh chưa bao giờ ném bóng. Chúng tôi chạy ra sau hàng ghế ngồi ở khán đài không có mái che tới chỗ đỗ xe ôtô. Một đám đông nhỏ đang tụ tập quanh xe Dodge đời 48 của ông Rafe Henry. Radio trên ôtô mở rất to, và giọng Harry Caray đang gào lên cuồng nhiệt - Stan Musial đứng ở vị trí ụ đất, ném bóng cho Frankie Baumholtz, cầu thủ đội Cub, người anh đã phải cạnh tranh mỗi năm. Đám đông tại sân Sportsman's Park như điên cuồng. Harry đang gào thét vào micrô. Tôi sững người với ý nghĩ Musial đứng bên ụ đất.
Baumholtz đánh trúng một cú bóng mặt đất tới góc thứ ba, và họ đưa Musial quay trở lại giữa sân. Tôi chạy ra góc thứ nhất và kể cho Pappy là San Musial thật sự đã ném bóng, nhưng ông không tin. Tôi nói cho cha, và cha cũng có vẻ nghi ngờ. Đội Tin lành đã dẫn trước tám-sáu, cuối lượt chơi thứ bảy, và đội Cơ đốc đang rất căng thẳng.
Cầu thủ của hai đội ướt đẫm mồ hôi, quần áo ngày chủ nhật sạch sẽ và trắng tinh giờ đã dính chặt vào người. Họ di chuyển chậm hơn - cái giá phải trả cho món gà rán và salát khoai tây - và không chen lấn xô đẩy mạnh như Pappy mong đợi.
Cha của Dewayne không tham gia chơi, nên gia đình cậu ta ra về sau hai tiếng. Vài người khác cũng tản đi. Nhóm người Mexico vẫn ngồi ngổn ngang dưới gốc cây, và dường như đang ngủ. Cánh phụ nữ để hết tâm trí vào việc tán chuyện; họ ít quan tâm tới đội nào thắng, đội nào thua.
Tôi ngồi một mình chỗ khán đài không mái che và quan sát đội Tin lành ghi thêm ba điểm trong lượt chơi thứ tám. Tôi mơ ước tới ngày mình có mặt ở đó, đánh trúng một loại cú home-run và tạo ra những bàn thắng không thể tin nổi. Đội Tin lành đáng thương kia sẽ không còn cơ hội khi tôi khôn lớn.
Họ đã giành chiến thắng với tỷ số mười một tám, và trong năm năm liên tiếp Pappy dẫn dắt đội Cơ đốc thất bại. Các cầu thủ cười nói, bắt tay nhau khi trận đấu kết thúc, sau đó kéo nhau tới chỗ bóng mát uống trà đá. Pappy không cười, không nói, cũng không bắt tay ai. Ông biến đi đâu một lúc, và tôi biết là ông sẽ khó chịu suốt một tuần.
Đội Cardinal cũng thua, với tỷ số ba không. Họ đã kết thúc mùa bóng bốn trận đứng sau Giant và tám trận sau Brooklyn Dodger, đội sẽ đối mặt với Yankee trong trận chung kết tại giải New York World.
Thức ăn còn lại được thu dọn và chất lên xe. Người ta đã lau sạch bàn và thu dọn rác rưởi. Tôi giúp ông Duffy Lewis cào xới mô đất và home-plate. Khi chúng tôi làm xong, sân bóng lại trông đẹp mắt như mọi khi. Mất một tiếng đồng hồ để mọi người tạm biệt nhau. Lời đe dọa từ đội thua về chuyện sẽ xảy ra trong năm tới, và lời chế nhạo như thường lệ từ đội thắng. Nhưng tôi có thể nói, không ai tỏ vẻ khó chịu, trừ Pappy.
Khi rời thị trấn, tôi nghĩ về thời điểm kết thúc mùa bóng chày. Trận đầu tiên bắt đầu vào mùa xuân, khi chúng tôi trồng trọt với bao niềm hy vọng. Mùa bóng diễn ra qua mùa hè, và thường là trò giải trí duy nhất sau những giờ làm việc vất vả, cực nhọc trên đồng. Chúng tôi lắng nghe mỗi buổi tường thuật, sau đó bàn tán về trận đấu, cầu thủ và chiến lược cho tới khi có trận tiếp theo. Đây rõ ràng là một phần cuộc sống hàng ngày trong suốt sáu tháng, sau đó mùa bóng kết thúc. Bây giờ chỉ còn toàn chuyện về bông.
Tôi rất buồn khi về tới nhà. Không còn trận đấu nào để theo dõi. Sáu tháng thiếu giọng nói của Harry Caray. Sáu tháng không có Stan Musial. Tôi lấy găng tay và chạy ra đoạn đường đồng, ném bóng vào không khí, tự hỏi mình sẽ làm gì cho tới tận tháng Tư.
Lần đầu tiên, bóng chày khiến tim tôi tan nát.