← Quay lại trang sách

- 24 -

Đầu tháng Mười, cái nóng dường như dịu bớt. Đêm mát mẻ, và những chuyến ra đồng vào sáng sớm có vẻ giá lạnh. Độ ẩm giảm xuống mức thấp, mặt trời bớt chói chang. Khoảng giữa trưa, trời lại nóng, nhưng không giống cái nóng tháng Tám, và khi trời tối, không khí nhẹ nhõm hẳn. Chúng tôi chờ đợi, nhưng cái nóng bức không quay lại. Mùa đang thay đổi, ngày dường như ngắn hơn.

Vì mặt trời không làm mất nhiều sức lực, chúng tôi làm việc chăm chỉ và hái được nhiều bông hơn. Dĩ nhiên, sự thay đổi thời tiết là điều Pappy quan tâm.

Sau một tháng trên đồng, tôi không tới trường. Giờ học sẽ bắt đầu lại vào cuối tháng Mười, và tôi cũng bắt đầu nghĩ đến sự dễ chịu khi được ngồi ở bàn học cả ngày, xung quanh là bạn bè thay cho những bao tải bông, và không có ai trong gia đình Spruill để phải lo lắng. Bây giờ, mùa bóng chày đã qua đi, tôi cần phải mơ ước về cái gì đó.

Việc đi học trở lại sẽ hết sức thú vị khi tôi được biểu diễn áo jacket bóng chày đội Cardinal mới cứng. Giấu kỹ trong hộp đựng xì gà ở ngăn trên cùng trong tủ của tôi là tổng số tiền 14,50 đô, kết quả của những ngày làm việc cực nhọc và chi tiêu dè sẻn. Tôi miễn cưỡng nộp tiền thuế ủng hộ nhà thờ, đầu tư một cách khôn ngoan vào các bộ phim thứ bảy và món bỏng ngô, nhưng đa phần số tiền được cất kín an toàn cùng tấm các của Stan Musial và con dao nhíp tay nắm nạm ngọc trai Ricky tặng tôi trước ngày chú lên đường tới Triều Tiên.

Tôi muốn đặt mua áo jacket từ tạp chí Sears, Roebuck, nhưng mẹ cho là tôi nên đợi tới khi vụ mùa kết thúc. Chúng tôi vẫn trả bằng tiền mặt khi đặt mặt hàng nào đó. Tầu hàng đi phải mất hai tuần, và tôi chắc chắn phải trở lại trường trong màu đỏ của áo jacket đội Cardinal.

Stick Power đợi chúng tôi vào một chiều muộn. Gran, mẹ và tôi vừa rời đồng vài phút trước những người khác. Như thường lệ, ông Stick đang ngồi dưới bóng cây, gần chỗ đỗ xe của Pappy. Đôi mắt ngái ngủ để lộ ra là ông đã có một giấc ngủ trưa đẫy tễ.

Ông nhấc mũ chào Gran và mẹ.

-Chào bà Ruth và cô Kathleen!

-Chào, Stick! - Gran nói. - Chúng tôi có thể làm gì cho anh đây?

-Tôi đang tìm Eli hoặc Jesse.

-Chút nữa họ mới về. Có chuyện gì sao?

Stick nhai nhai cọng cỏ lấp ló bên khoé môi và nhìn ra đồng như thể đang bị đè nặng bởi những tin tức nghiêm trọng, không thích hợp với phụ nữ.

-Việc gì thế, Stick? - Gran hỏi lại.

Khi con trai đang ở mặt trận, mỗi cuộc viếng thăm của một người mặc quân phục thật đáng sợ. Vào năm 1944, một trong những người tiền nhiệm của Stick đã thông báo tin cha tôi bị thương tại Anzio.

Ông Stick nhìn hai phụ nữ và cho là họ có thế tin tưởng được.

-Tuần trước, Grady, con trai lớn nhà Sisco, thằng bị án tù vì tội giết người ở Jonesboro, trốn tù. Người ta nói là nó đã quay lại nơi này.

Trong một khoảnh khắc, hai người phụ nữ lặng thinh không nói lời nào. Gran nhẹ người vì không phải tin xấu về chú Ricky. Mẹ chán ngán với đống lộn xộn nhà Sisco.

Anh nên nói chuyện với Eli. - Gran nói. - Chúng tôi phải chuẩn bị bữa tối.

Họ xin lỗi và vào nhà. Stick nhìn theo hai người, rõ ràng đang nghĩ tới bữa tối.

-Hắn đã giết ai thế ạ? - Tôi hỏi ông Stick ngay khi bà và mẹ vào trong.

-Bác không biết.

-Hắn giết người như thế nào?

-Bác nghe nói là đánh bằng xẻng.

-Ôi, đó hẳn là một vụ ấu đả.

-Chắc vậy.

-Bác nghĩ là hắn sẽ theo dõi Hank?

-Nghe này, bác nên tới gặp Eli đây. Chính xác thì ông ấy ở chỗ nào?

Tôi chỉ một điểm sâu trong cánh đồng. Từ đây, toa moóc có thể trông thấy rõ.

-Xa ra phết. - Stick lầu bầu. - Theo cháu, bác nên lái xe tới chỗ đó không?

-Chắc rồi. - Tôi nói và chạy tới bên xe tuần tra. Chúng tôi lên xe.

-Đừng chạm vào thứ gì nhé. - Stick căn dặn khi thấy tôi xông lên chỗ ngồi trước.

Tôi trố mắt nhìn những nút bấm và radio. Dĩ nhiên, ông Stick phải điều khiển phần lớn thời gian.

-Đây là nút bật radio, ông chỉ chỏ, vẻ phô trương. - Cái này là còi, đây là đèn. Còn đây là đèn pha.

-Bác nói chuyện với ai qua radio? - Tôi tò mò.

-Phần lớn là với HQ. Đó là Sở chỉ huy cảnh sát.

-Sở chỉ huy ở đâu ạ?

-Jonesboro.

-Bác có thể liên lạc với họ ngay lúc này được không?

Stick miễn cưỡng cầm micro, kéo nó tới gần miệng, nghênh nghênh đầu sang bên, và nhíu mày.

-Số bốn đang trên đường đây. - Giọng nói nhỏ hơn, nhanh hơn, với nhiều vẻ quan trọng hơn.

Chúng tôi chờ đợi. Khi HQ không trả lời, ông nghiêng đầu sang bên kia, nhấn một nút ở micro và nhắc lại.

-Số bốn đang gọi.

-Bác là số bốn? - Tôi hỏi.

-Đúng thế.

-Có bao nhiêu số tất cả ạ?

-Cũng tùy.

Tôi nhìn chằm chằm vào radio và chờ HQ trả lời đã nhận được tín hiệu từ Stick. Dường như đối với tôi, không thể có chuyện một người đang ngồi ở Jonesboro lại nói chuyện trực tiếp được với Stick.

Nhưng rõ ràng HQ không mấy quan tâm tới cuộc gọi của Stick. Đến lần thứ ba, ông vỗ vỗ vào micro.

-Số bốn đang gọi. Nhận máy đi.

Hình như, lời nói của ông hơi tác động tới họ.

Nhưng rồi, HQ lại phớt lờ ông. Sau vài giây, ông tiếp tục vỗ vỗ vào cái micro.

-Chắc là Theodore, lại ngủ gật đây.

-Theodore là ai ạ?

-Một trong những nhân viên trực ban. Anh ta ngủ gần như suốt ngày.

Ông cũng vậy thôi, tôi nghĩ.

-Bác có thể hú còi được không?

-Không. Nó có thể khiến mẹ cháu hoảng sợ.

-Còn đèn thì sao?

-Không, làm thế nhanh hết pin. - Ông với tay tới ổ khóa; xe nổ máy và rung lên nhưng không chuyển bánh.

Ông cố lần nữa, động cơ mãi mới nổ khục khặc. Hẳn HQ đã giao cho Stick chiếc xe tuần tra tệ nhất. Và rõ ràng Black Oak không phải điểm nóng về hoạt động tội phạm.

Trước khi xe có thể lăn bánh, tôi thấy máy kéo đang chầm chậm đi trên đường đồng.

-Họ về kia rồi. - Tôi chỉ.

Stick nheo mắt nhìn và sau đó tắt máy. Chúng tôi ra khỏi ôtô và quay lại dưới gốc cây.

-Cháu có nghĩ tới việc trở thành cảnh sát không? - Ông Stick hỏi.

Để lái chiếc xe tuần tra gỉ sắt, ngủ suốt nửa ngày, và giải quyết những kẻ giống như Hank Spruill và anh em nhà Sisco sao?

-Cháu sẽ chơi bóng chày. Tôi nói.

-Ở đâu?

-St. Louis.

-Ồ, bác biết. - Ông nở nụ cười khôi hài kiểu người lớn thường dành cho đám trẻ mơ ước viển vông. - Các cậu bé đều muốn trở thành cầu thủ đội Cardinal.

Tôi có rất nhiều câu hỏi, đa phần là liên quan tới khẩu súng và đạn. Tôi cũng muốn thấy cái còng tay để xem nó có thể khóa và mở bằng cách nào. Khi Stick quan sát toa moóc tiến lại gần, tôi chăm chú nhìn khẩu súng trong bao đeo ngang hông ông.

Nhưng Stick đã ngồi và nói chuyện với tôi cũng khá lâu rồi. Ông muốn tôi ra chỗ khác. Tôi đành chôn chặt những câu hỏi.

Khi máy kéo dừng lại, gia đình Spruill và vài người Mexico nhảy xuống. Pappy và cha đến thẳng chỗ chúng tôi. Một bầu không khí căng thẳng bao trùm.

-Anh muốn gì, Stick? - Pappy lầu bầu.

Pappỵ đặc biệt khó chịu với Stick và sự hiện diện rầy rà của ông trong cuộc sống của chúng tôi. Chúng tôi đang thu hoạch vụ mùa; những việc khác không quan trọng. Stick rình rập theo dõi chúng tôi, trong thị trấn và ngay trên vùng đất của chính mình.

-Có việc gì thế, Stick? - Pappy hỏi.

Thái độ coi thường thấy rõ trong giọng nói. Pappy vừa trải qua mười tiếng đồng hồ hái năm trăm pao bông, và ông biết viên cảnh sát không phải nhỏ giọt mồ hôi nào trong nhiều năm qua.

-Tuần trước, con trai cả nhà Sisco, thằng ở tù vì tội giết người, đã trốn thoát. Tôi nghĩ là nó sẽ trở về nhà.

-Vậy thì anh hãy đi mà bắt nó. - Pappy bực bội.

-Tôi đang. Nghe nói chúng bắt đầu gây rắc rối đấy.

-Ví dụ?

-Ai chả biết nhà Sisco. Chúng có thể theo đuổi Hank.

-Hãy để bọn chúng tới đây. - Pappy nóng lòng trông chờ một trận đánh ra trò.

-Tôi nghe nói bọn chúng có súng.

-Tôi cũng có súng, Stick ạ. Anh hãy nhắn với nhà Sisco nếu bắt gặp một ai trong gia đình họ bén mảng tới

gần nơi này, tôi sẽ bắn bay cái đầu ngu của nó đấy. - Pappy rít lên ngay khi Stick vừa ngừng lời.

Thậm chí, cha dường như cũng bị kích động bởi ý tưởng bảo vệ tài sản và gia đình.

-Việc đó sẽ không xảy ra ở đây đâu. - Stick nói. - Ông hãy nói cậu thanh niên của ông nên rời thị trấn.

-Anh đi mà nói với nó. - Pappy phản ứng lại. - Nó không phải là cậu thanh niên của tôi. Tôi không quan tâm tới việc sẽ xảy ra với nó.

Stick nhìn quanh sân trước, nơi gia đình Spruill đang tíu tít sửa soạn bữa tối. Ông không muốn mạo hiểm tới đó.

Ông nhìn sang Pappy.

-Hãy nói với nó, ông Eli. - Stick quay người và bước tới bên xe.

Xe lại nổ khục khặc rồi cuối cùng cũng chuyển bánh. Chúng tôi quan sát ông lái ra đường và dần dần mất hút.

Sau bữa tối, tôi đang quan sát cha vá săm máy kéo thì Tally xuất hiện ở xa. Trời đã muộn nhưng chưa tối lắm, và chị dường như tận dụng những khoảng tối khi đi về phía kho thóc. Tôi nhìn theo cho tới khi chị dừng lại và vẫy vẫy tôi. Cha đang lầu bầu, việc vá săm không được tốt lắm, và tôi chuồn về nhà. Sau đó tôi chạy ra sau xe tải, men theo bóng tối, và chỉ mất vài giây chúng tôi đã bước đi dọc cánh đồng, thẳng tới hướng sông Siler.

-Chị đi đâu thế? - Cuối cùng tôi lên tiếng, sau khi thấy rõ là chị không có ý định mở lời trước.

-Chị không biết. Chỉ đi dạo thôi.

-Chị định ra sông à?

Chị cười nhẹ.

-Em thích thế, phải không Luke? Em lại muốn nhìn chị, đúng không?

Hai má nóng bừng, và tôi không biết nói gì.

-Có lẽ để sau nhé. - Chị nói.

Tôi muốn hỏi Tally về Cowboy, nhưng vấn đề đó dường như rất xâu xa và riêng tư nên tôi không đủ can đảm để nói ra. Tôi muốn hỏi tại sao chị biết Libby Latcher đã vu cho chú Ricky là bố đứa trẻ, nhưng một lần nữa, đó là điều tôi không thể đề cập đến. Tally luôn bí hiểm, luôn buồn rầu, và tôi hoàn toàn ngưỡng mộ chị. Đi dạo cùng chị trên con đường hẹp làm cho tôi thấy mình như một chàng trai tuổi hai mươi.

-Ông cảnh sát đó muốn gì? - Chị hỏi.

Tôi kể cho Tally nghe mọi chuyện. Stick đã không tiết lộ những bí mật bị cấm. Gia đình Sisco đang nói khắp nơi, chúng đã phát điên và sẵn sàng làm một việc gì đó. Tôi kể tất tật cho Tally.

Chị ngẫm nghĩ rất lâu.

-Stick có định bắt Hank vì tội giết người không?

Lúc này tôi cần phải thận trọng. Nội bộ gia đình Spruill đang hục hặc, nhưng nếu có dấu hiệu đe dọa từ bên ngoài thì họ sẽ lại đứng về phía nhau.

-Pappy lo lắng về chuyện cả nhà chị sẽ rời đi. - Tôi nói.

-Ông ấy định làm gì Hank?

-Nếu anh ta bị bắt, sau đó gia đình chị có thể bỏ đi.

-Chúng tôi sẽ không đi đâu cả. Chúng tôi cần tiền.

Hai chị em dừng bước. Tally nhìn tôi, và tôi chăm chú nhìn xuống hài bàn chân trần của mình.

-Em nghĩ Stick sẽ đợi tới khi vụ thu hoạch kết thúc.

Chị im lặng lắng nghe, sau đó quay người và bắt đầu bước về phía nhà. Tôi theo sau, và cho là mình đã nói quá nhiều. Chị chia tay tôi tại kho thóc và biến vào bóng tối.

Nhiều giờ sau, khi gần như đã ngủ, tôi nghe thấy qua ô cửa sổ mở, tiếng gia đình Spruill gầm gừ cãi cọ. Hank luôn là trung tâm mọi chuyện ầm ĩ. Tôi không thể nghe được hết nội dung, nhưng dường như mỗi cuộc cãi cọ mới đều bắt nguồn từ việc Hank đã nói hay làm gì đó. Họ thấy mệt mỏi; còn gã thì không. Họ tỉnh giấc trước khi mặt trời mọc và trải qua ít nhất mười tiếng trên đồng, còn gã ngủ muộn đến lúc nào gã muốn, sau đó hái bông với tốc độ chậm chạp. Và rõ ràng là gã lại đang gào lên trong đêm.

Miguel đang chờ ở cạnh bậc thang khi cha và tôi mở cửa bếp đi lấy trứng và sữa cho bữa sáng. Chú cầu xin sự giúp đỡ. Việc nã pháo lại tiếp tục; ai đó đã ném đất liên tục vào chuồng bò tới tận giữa đêm. Nhóm Mexico vừa mệt mỏi vừa giận dữ, và thế nào cũng xảy ra ấu đả.

Việc này trở thành chủ đề độc nhất trong suốt bữa sáng, Pappy rất tức giận và hầu như không ăn gì. Việc này quyết định chuyện Hank phải ra đi, và nếu những người còn lại trong gia đình Spruill cũng đi cùng gã thì bằng cách nào đó chúng tôi sẽ cố sắp xếp. Mười người Mexico chăm chỉ và làm việc cần cù còn giá trị hơn rất nhiều lần gia đình Spruill.

Pappy rời bàn ăn và đi thẳng tới sân trước với quyết định cuối cùng, nhưng cha cố làm cho ông dịu bớt. Hai người quyết định là sẽ chờ tới cuối ngày, theo cách đó còn vớt vát được một ngày lao động của gia đình Spruill. Thêm vào đó, chắc bọn họ sẽ không muốn nhổ trại khi trời đã tối.

Tôi chỉ lắng nghe. Tôi muốn kể lại cuộc nói chuyện với Tally, đặc biệt về chuyện gia đình Spruill cần tiền. Theo ý tôi, bọn họ sẽ không bỏ đi, nhưng sẽ rất vui khi thoát khỏi Hank. Tuy nhiên, ý kiến của tôi không bao giờ được tham gia trong những cuộc tranh luận căng thẳng của gia đình. Tôi nhai bánh và chăm chú ngóng chuyện.

-Còn Stick thì sao? - Gran hỏi.

-Anh ta cái gì? - Pappy quắc mắt nhìn bà.

-Ông định nói cho Stick biết khi nào chúng ta xong việc với Hank mà.

Pappy cắn miếng giăm bông, vẻ suy nghĩ.

Gran đã nêu ra trước một vấn đề, nhưng sau đó bà nghĩ tới việc thuận lợi khi không giận dữ. Bà vừa nhấm nháp cà phê vừa nói thong thả.

-Dường như với tôi việc cần làm là nên nói cho ông Spruill biết Stick đang theo dõi Hank. Hãy để thằng đó trốn khỏi đây vào ban đêm. Nó ra đi, mọi chuyện sẽ ổn thỏa, và gia đình Spruill sẽ biết ơn ông vì đã giữ cho nó không bị bắt.

Kế hoạch của Gran có vẻ hoàn hảo. Mẹ cười nhẹ. Một lần nữa, phụ nữ phân tích tình thế nhanh hơn đàn ông.

Pappy không nói gì. Cha vội vàng kết thúc bữa ăn và ra ngoài. Mặt trời vừa lấp ló phía trên những ngọn cây xa xa, một ngày mới báo hiệu nhiều sự kiện quan trọng.

Sau bữa trưa, Pappy nói ngay.

-Luke, chúng ta vào thị trấn thôi. Toa moóc đã đầy.

Toa moóc chưa thật sự đầy, và chúng tôi chưa bao giờ chở bông tới trạm tách hạt vào giữa trưa. Nhưng tôi không định từ chối.

Chỉ có bốn toa moóc đứng xếp hàng khi chúng tôi tới. Như thường lệ, vào thời điểm này trong vụ thu hoạch, phải có ít nhất mười xe, nhưng đó là sau bữa tối, khi chỗ này chật cứng nhân công.

-Buổi trưa là thời điểm lý tưởng để tới trạm tách hạt.

- Pappy nói.

Ông để chùm chìa khóa trên xe, và khi chúng tôi bước khỏi đó, ông nói.

-Ông cần tới cửa hàng Hợp tác xã. Chúng ta hướng ra phố Main đi.

Nghe có vẻ hấp dẫn đối với tôi. Thị trấn Black Oak có ba trăm người, và rõ ràng tất cả sống cách phố Main khoảng năm phút đi bộ. Tôi thường nghĩ sẽ rất tuyệt khi có ngôi nhà nhỏ sạch sẽ trên một con đường râm mát, chỉ cách cửa hàng Pop & Pearl và rạp phim Dixie một quãng ngắn, không có bông trong tầm mắt.

Giữa đường tới phố Main, chúng tôi đột ngột quay lại.

-Bà Pearl muốn gặp cháu. - Ông chỉ vào nhà ông bà Watson phía bên phải.

Tôi chưa bao giờ tới nhà ông Pop và bà Pearl, chưa bao giờ có lý do để tới đó, nhưng tôi đã thấy nó từ bên ngoài. Đó là một trong vài nhà gạch trong thị trấn.

-Việc gì ạ? - Tôi hoàn toàn ngơ ngác.

Ông không nói gì, và tôi đành im lặng đi theo.

Bà Pearl đang đợi trước cửa. Khi bước vào tôi có thể ngửi thấy mùi thơm béo ngậy và ngọt ngào của một món nướng. Tôi rất lúng túng nên không nhận ra bà đang chuẩn bị buổi chiêu đãi dành cho mình. Bà vỗ nhẹ lên đầu tôi và nháy mắt ra hiệu với Pappy. Trong một góc phòng, ông Pop ngồi khom người, lưng quay về phía chúng tôi, và

đang nghịch nghịch gì đó.

-Vào đây, Luke! - Ông gọi mà không quay người lại.

Tôi đã nghe nói nhà ông bà có tivi. Chiếc tivi đầu tiên ở hạt của chúng tôi là của ông Harvey Gleeson, chủ nhà băng, mua năm trước, nhưng ông ấy là người thích ẩn dật, và theo như chúng tôi biết, không một ai được xem tivi của ông. Họ hàng của vài thành viên trong nhà thờ sống ở Jonesboro sở hữu những chiếc tivi, và bất cứ khi nào tới đó thăm bố con thì lúc quay về họ sẽ kể liên tục về cái phát minh kỳ diệu này. Dewayne thấy tivi trong một cửa hàng ở Blytheville, và đã vênh váo rêu rao quanh trường học suốt một thời gian dài.

-Ngồi xuống đây. - Ông Pop chỉ một chỗ trên sàn, bên phải phía trước tivi. Ông vẫn đang điều chỉnh những nút bấm. - Đây là giải bóng chày NewYork World. Trận thứ ba, đội Dodger trên sân vận động Yankee.

Tim tôi cứng đờ; miệng há hốc. Tôi quá sững sờ nên không thể nhúc nhích. Cách đó ba bước là một màn hình nhỏ với những đường kẻ ngang đang nhảy nhót. Nó ở giữa một ngăn gỗ sẫm màu với chữ Motorola viết bằng thuốc nhuộm vàng ngay dưới dãy nút bấm. Ông Pop nhấn vào một nút, và bỗng nhiên chúng tôi nghe thấy giọng nói lạo xạo của phát thanh viên đang miêu tả một quả bóng trên mặt đất. Sau đó ông Pop bật hai nút cùng một lúc, và hình ảnh trở nên rõ nét.

Đây là một trận bóng chày. Truyền trực tiếp từ sân vận động Yankee, và chúng tôi đang xem trận đấu ngay tại Black Oak, Arkansas.

Ghế dịch chuyển đằng sau, và tôi có thể cảm thấy Pappy tiến tới gần hơn. Bà Pearl không phải là fan hâm mộ môn thể thao này. Bà đang bận rộn trong bếp, sau đó xuất hiện với đĩa bánh sôcôla và ly sữa. Tôi nhận chúng và cảm ơn bà. Bánh vừa mới lấy từ lò ra, thơm phức. Nhưng tôi không thể ăn, không phải lúc này.

Ed Lopat đang ném bóng cho đội Yankee, cầu thủ phát bóng Roe cho đội Dodger. Yankee gồm Mickey Mantle, Yogi Berra, Phil Rizzuto, Hank Bauer, Billy Martin, còn Pee Wee Reese, Duke Snider, Roy Campanella, Jackie Robinson, và Gil Hodges chơi cho đội Dodger. Tất cả đều ở trong phòng khách nhà ông Pop và bà Pearl, đang thi đấu trước sáu mươi nghìn ủng hộ viên tại sân Yankee. Tôi bị thôi miên đến mức lặng câm. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào tivi, nhìn mà không thể tin nổi.

-Ăn bánh đi, Luke. - Bà Pearl nhắc khi đi qua phòng. Đó là yêu cầu nhiều hơn lời mời, và tôi cắn một miếng.

-Cháu bắt đội nào? - Ông Pop hỏi.

-Cháu không biết. - Tôi lẩm bẩm.

Thật sự là tôi không biết. Tôi đã được dạy phải ghét cả hai đội này. Thật dễ dàng ghét họ khi họ ở xa mãi tận New York, một thế giới khác. Nhưng bây giờ họ đang chơi môn bóng tôi ưa thích, được truyền trực tiếp từ sân vận động Yankee. Sự căm ghét của tôi biến mất.

-Đội Dodger, cháu nghĩ vậy.

-Chúng tôi luôn ủng hộ cho giải Liên bang. - Pappy giải thích sau lưng tôi.

-Tôi nghĩ vậy. - Ông Pop miễn cưỡng nói. Nhưng khó có thể ủng hộ cho đội Dodger được.

Trận đấu được truyền tới chỗ chúng tôi trên kênh 5 của đài truyền hình Memphis, một chi nhánh của Hãng Phát thanh Quốc gia. Có cả chương trình quảng cáo thuốc lá Lucky Strike, xe Cadillac, và nước ngọt Coca-Cola. Giữa các lượt chơi, màn hình thay đổi - một chương trình quảng cáo xuất hiện, rồi sau đó chúng tôi sẽ quay lại sân vận động Yankee. Đây là điều thật đáng kinh ngạc, thu hút tôi hoàn toàn. Trong suốt một tiếng tôi được đưa tới một thế giới khác.

Pappy có việc và rời khỏi nhà. Tôi không biết ông đi lúc nào, nhưng đến một chương trình quảng cáo tôi nhận ra sự vắng mật của ông.

Yogi Berra đánh trúng cú home-run, và khi thấy anh chạy vòng quanh các góc trước sáu mươi nghìn người cuồng nhiệt, tôi biết là mình sẽ không thế ghét đội Yankee được. Họ là những huyền thoại, những cầu thủ vĩ đại nhất của một đội bóng vĩ đại nhất trong môn thể thao nổi tiếng. Tôi thấy người mềm đi và thề sẽ giữ tình cảm mới mẻ này cho riêng mình. Pappy sẽ không cho phép ai có cảm tình với người Yankee ở trong nhà ông.

Đầu lượt chơi thứ chín, Berra bỏ lỡ một cú ném sượt qua người. Đội Dodger được hai vòng chạy và thắng trận đó. Bà Pearl gói bánh vào trong túi và đưa cho tôi. Tôi cảm ơn ông Pop đã cho tôi cùng chia sẻ cuộc phiêu lưu tuyệt vời này, và hỏi ông tôi có thể quay lại xem khi đội Cardinal thi đấu không.

- Chắc rồi. - Ông nói. - Nhưng có lẽ còn lâu đấy.

Quay lại trạm tách hạt, tôi hỏi Pappy khái niệm cơ bản trong việc phát sóng truyền hình. Ông nói về những tín hiệu và những cái tháp trong giới hạn rất mơ hồ, khó hiểu và cuối cùng ông thú nhận là mình cũng biết rất ít về lĩnh vực này, vì đó là một phát minh mới. Tôi hỏi khi nào chúng tôi có thể mua tivi.

- Một ngày nào đó. - Ông nói như thể điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Tôi cảm thấy hổ thẹn vì đã hỏi vậy.

Chúng tôi kéo toa moóc rỗng về trang trại, và tôi hái bông tới tận lúc nghỉ. Trong suốt bữa tối người lớn cho phép tôi phát biểu ý kiến. Tôi liên tục kể về trận đấu, các chương trình quảng cáo và mọi thứ mà tôi đã thấy trên tivi nhà ông bà Pop.

Nước Mỹ hiện đại đang từ từ lan đến vùng Arkansas quê mùa này.