- 25 -
Trước lúc trời tối cha và ông Léon Spruill đi dạo qua kho thóc. Cha giải thích là Stick Power đang chuẩn bị bắt Hank vì tội giết Jerry Sisco. Dù sao Hank cũng đã gây ra quá nhiều chuyện rắc rối, giờ có lẽ là thời điểm thích hợp để gã trốn đi trong đêm và quay về vùng núi. Rõ ràng, ông Spruill cũng nhận thức rõ mọi chuyện và không có lời đe dọa nào về việc cả gia đình bỏ đi. Tally nói đúng; họ cần tiền. Và họ đã phát mệt với Hank. Có vẻ như họ sẽ ở lại và kết thúc vụ thu hoạch.
Chúng tôi ngồi ở hành lang trước, quan sát và lắng nghe. Không lời lẽ gay gắt, không dấu hiệu thu dọn, nhổ trại. Không hành động chứng tỏ Hank có thể ra đi. Nhìn những bóng người chúng tôi có thể thấy gã mọi lúc, đi lại quanh lều, ngồi xuống bên đống lửa, lục lọi tìm thức ăn. Rồi gia đình Spruill đi ngủ. Chúng tôi cũng đi ngủ.
Tôi kết thúc lời cầu nguyện và nằm xuống giường, hai mắt vẫn mở chong chong, suy nghĩ về đội Yankee và Dodger. Hình như có tiếng cãi vã. Tôi nhảy xuống giường và hé mắt nhìn ra cửa sổ. Tất cả tối đen và yên ắng, trong một lúc tôi không thể thấy rõ ai. Những cái bóng đi đi lại lại, rồi tôi thấy ông Spruill và Hank đang đứng đối mặt nhau, cả hai đang nói. Tôi không thể nghe rõ, nhưng rõ ràng họ đang giận dữ.
Chuyện này không thể bỏ lỡ. Tôi lén ra ngoài và dừng lại nghe ngóng để chắc chắn là người lớn vẫn đang ngủ. Sau đó tôi khom người đi qua phòng khách, qua mành cửa trước, tới hành lang, và lỉnh ra hàng rào phía đông. Trên trời chỉ có mảnh trăng lưỡi liềm và mây rải rác. Sau vài phút lén lút trong im lặng tôi tới gần con đường. Bà Spruill đã tham gia vào cuộc. Họ đang cãi nhau về chuyện đánh Sisco. Hank vẫn khăng khăng về sự vô tội của mình. Ông bà Spruill không muốn gã bị bắt.
-Tôi sẽ giết thằng cảnh sát béo phị đó. - Gã lầu bầu.
-Con chỉ được quay về nhà, con trai, hãy để mọi chuyện lắng xuống. - Bà Spruill vẫn cố thuyết phục.
-Gia đình Chandler muốn con rời đi. - Ông Spruill nói.
-Trong ví tôi có nhiều tiền hơn lũ người ấy. - Hank gầm gừ,
Cuộc tranh cãi đang quay vòng các hướng. Hank xổ ra mọi điều cay nghiệt về- chúng tôi, người Mexico, Stick Power, người dân nói chung ở Black Oak, và thậm chí gã còn nói vài câu xúc phạm dành cho cha mẹ gã, Bo và Dale. Chỉ Tally và Troy là không bị đụng đến. Lời lẽ của gã ngày càng tệ hơn và giọng nói to hơn, nhưng ông bà Spruill không nhượng bộ.
-Được rồi, tôi sẽ đi. - Cuối cùng gã đành chấp nhận.
Gã bực tức xông vào lều tìm gì đó. Tôi núp ở rìa đường sau đó chạy vụt qua và cúi rạp xuống đám bông nhà Jeter ở bên này đường. Từ vị trí này, tôi có được tầm nhìn rõ khoảng sân trước. Hank đang nhét thức ăn và quần áo vào cái túi bạt cũ. Tôi đoán là gã sẽ đi bộ ra đường quốc lộ và vẫy xe đi nhờ. Tôi chạy tắt qua những luống bông và cúi khom người dọc con mương, hướng về sông. Tôi muốn thấy Hank khi gã bỏ đi.
Họ tranh cãi thêm vài lời, sau đó bà Spruill nói.
-Mọi người sẽ về nhà sau vài tuần.
Cuộc nói chuyện kết thúc, và Hank với túi đeo trên vai, chạy vụt ra đường. Tôi đi lần từng bước đến cuối luống bông và quan sát khi gã hướng về phía cầu.
Tôi không thể không mỉm cười. Hòa bình sẽ được khôi phục lại trong trang trại. Tôi ngồi xổm tại chỗ một lúc lâu, sau khi Hank biến mất, và thầm cảm ơn những vì sao trên trời là ccuối cùng gã cũng ra đi.
Tôi định quay về theo lối cũ thì phát hiện có cái gì đó đột ngột chuyển động trực tiếp ngang qua đường. Đám bông kêu xào xạc rất nhẹ, một người đàn ông nhô lên và bước ra phía trước. Anh ta cúi khom người và di chuyển rất nhanh, rõ ràng đang cố tránh bị phát hiện. Anh ta liếc về phía sau, về hướng nhà tôi, và trong một khoảnh khắc ánh trăng soi rõ khuôn mặt. Đó chính là Cowboy.
Trong vài giây tôi quá sợ hãi nên không thể cựa quậy. Thật an toàn khi núp bên này đường, trốn sâu trong đám bông. Tôi muốn chạy về nhà, bò vào giường chú Ricky.
Và tôi cũng muốn xem Cowboy định làm gì.
Cowboy lom khom dưới đoạn mương sâu tới mắt cá
chân và đi nhanh, không một tiếng động. Anh ta tiến lên trước, sau đó dừng lại nghe ngóng. Tôi ở đằng sau, cách chỗ anh ta một trăm bộ, vẫn bên đất nhà Jeter, cũng di chuyển nhanh hết mức có thể. Nếu anh ta nghe thấy tiếng động, tôi sẽ cúi ngay xuống đám bông dầy đặc.
Sau đó tôi có thể thấy dáng người to lớn vụng về của Hank, vẫn ở giữa đường, đang đi rất thong thả. Cowboy chầm chậm đuổi theo, và tôi, cũng chầm chậm theo sau.
Tôi đi chân trần, và nếu giẫm phải một con rắn hổ mang thì tôi sẽ bị cái chết khủng khiếp đây. Hãy về nhà, cái gì đó nhắc nhở tôi. Hãy rời khỏi chỗ này.
Nếu Cowboy muốn đánh nhau, tại sao anh ta phải chờ đợi? Bây giờ trang trại của chúng tôi đã khuất xa tầm mắt và âm thanh. Dòng sông phía trước, và có lẽ đây là điều Cowboy muốn.
Khi Hank tới gần cầu, Cowboy tăng tốc và bước ra giữa đường. Tôi ở lại rìa đường, mồ hôi ướt đẩm, nín thở và tự hỏi tại sao mình lại làm một việc ngu ngốc thế này.
Hark đã tới chỗ sông và bước lên cầu. Cowboy bắt đầu chạy. Khi Hank đi được nửa cầu, Cowboy dừng lại và giơ tay ném một cục đá. Nó rơi xuống tấm ván ngay dưới chân Hank khiến gã dừng lại và xoay người nhìn quanh.
- Lại đây, thằng bẩn thỉu nhỏ bé kia. - Gã càu nhàu.
Cowboy không dừng bước. Anh ta đã lên cầu, hướng thẳng tới chỗ Hank, tỏ ra không sợ hãi trong khi gã kia đứng chờ và chửi rủa. Trông Hank to gấp đôi Cowboy. Họ đụng nhau ở giữa cầu, và chắc chắn một trong hai sẽ bị ướt.
Khi tiến tới gần nhau, Cowboy bỗng vung tay lần nữa và ném cục đá khác, gần như nhắm thẳng mục tiêu. Hank cúi xuống, và tránh được cục đá. Sau đó gã xông tới chỗ Cowboy. Trong nháy mắt, con dao bấm được rút ra. Cowboy giơ dao lên cao. Hank nhún nhảy qua lại làm cái túi lúc lắc mạnh. Nó sượt vào người Cowboy và hất tung mũ của anh ta. Hai người quay vòng tròn trong tư thế thế thủ trên cây cầu hẹp, cả hai đang cố tìm một cơ hội. Hank gầm gừ, văng tục và để ý trông chừng con dao, sau đó gã với cái túi và lấy ra một lọ nhỏ. Gã nắm chặt giống như nắm một quả bóng chày và sẵn sàng ném. Cowboy cúi thấp, ngồi sụp xuống, chờ thời điểm thích hợp. Khi lòng vòng đi quanh, cả hai từ từ nhích lại gần rìa cầu.
Hank chửi tục và ném mạnh cái lọ vào Cowboy đang đứng cách gần mười bộ. Nó đập trúng vào cổ hay cổ họng, tôi không thể nói chính xác, và trong một giây Cowboy loạng choạng suýt ngã. Hank ném túi vào Cowboy và xông vào. Nhưng với một động tác nhanh nhẹn đáng kinh ngạc, Cowboy đổi tay cầm dao, lôi ra cục đá trong túi quần phải, và ném thật mạnh, mạnh hơn tất cả những cú bóng anh ta đã từng ném. Nó trúng vào mặt Hank. Tôi không thể rõ nó trúng vào đâu, nhưng chắc chắn tôi nghe thấy tiếng va chạm. Hank thét lên ôm mặt, và khi gã có thể hồi phục lại được thì cũng đã quá muộn.
Cowboy cúi thấp rồi đâm lưỡi dao xuyên qua bụng và ngực Hank. Gã gục xuống với tiếng kêu đau đớn. khiếp sợ và sửng sốt.
Sau đó Cowboy rút mạnh dao ra và đâm tiếp vào người Hank lần nữa, lần nữa. Hank khuỵu một gối, rồi cả hai chân. Mồm gã mở to, nhưng không nói được tiếng nào. Gã chỉ nhìn Cowboy chằm chằm, khuôn mặt đờ ra trong nỗi khiếp sợ.
Với những cú đâm nhanh và nguy hiểm, Cowboy đâm liên tục và kết thúc công việc. Khi Hank đổ sập xuống và nằm bất động, Cowboy nhanh nhẹn lần túi quần gã lấy tiền. Sau đó hắn lôi xác Hank tới thành cầu và đẩy gã xuống dưới. Cái xác rơi tùm xuống nước và chìm ngay. Cowboy tới lục lọi cái túi, nhưng không thấy gì cần thiết nên hắn ném luôn xuống dưới. Hắn đứng trên rìa cầu và quan sát dòng nước một lúc lâu.
Không muốn chung cảnh ngộ với Hank, tôi ngồi sụp xuống giữa hai luống bông và trốn thật kỹ để không bị phát hiện. Tim tôi đập nhanh hơn bao giờ hết. Tôi run bắn người, ướt đẫm mồ hôi, vừa khóc vừa cầu nguyện. Nhẽ ra tôi nên nằm trên giường, an toàn và ngủ say với cha mẹ ở phòng bên cạnh và ông bà ở phòng dưới. Nhưng lúc này họ ở cách tôi quá xa. Mình tôi trong cái hố toi om, một mình, sợ hãi và đang trong nguy hiểm. Tôi vừa mới chứng kiến cảnh tượng kinh khủng.
Tôi không biết Cowboy đứng trên cầu bao lâu, quan sát mặt nước để đảm bảo là xác Hank đã biến mất. Mây tan dần, trăng khuyết hiện ra, và tôi có thể trông rõ hắn.- Cowboy vẫn đứng ở đó, cái mũ chăn bò bẩn thỉu hất sang bên. Sau một lúc lâu, hắn rời cầu và dừng lại bên bờ sông rửa dao. Hắn nhìn dòng sông thêm lần nữa, sau đó quay lại và bước xuống đường. Khi hắn đi cách chỗ tôi núp khoảng hai mươi bộ, tôi cảm thấy chân mình như bị chôn chặt xuống đất.
Đợi mãi, đợi mãi tới khi hắn khuất khỏi tầm mắt, tới khi hắn không thể nghe thấy gì tôi mới dám bò khỏi cái hố nhỏ và bắt đầu chạy về nhà. Tôi không biết mình sẽ làm gì khi về tới nhà, ngoài việc ở đó tôi sẽ được an toàn.
Tôi cúi khom người, lần từng bước qua đám cỏ cao dọc bờ ruộng. Là nông dân, chúng tôi rất ghét loại cỏ này, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời tôi phải cảm ơn chúng. Tôi muốn chạy nhanh, chạy hết tốc lực ra giữa đường và về nhà nhanh nhất, nhưng tôi thấy sợ, và hai chân nặng chịch. Sự mệt mỏi, nỗi sợ hãi bám chặt lấy tôi, và đôi khi tôi không thể cục cựa gì được. Thời gian trôi qua chậm như rùa trước khi tôi thấy bóng ngôi nhà và khu chuồng bò. Tôi nhìn ra con đường trước mặt, chắc là Cowboy núp chỗ nào đó, đang quan sát đằng sau và hai bên. Tôi cố không nghĩ về Hank. Tôi chỉ quan tâm tới việc về được nhà.
Khi dừng lại để thở, tôi ngửi thấy cái mùi không thể lầm lẫn được của người Mexico. Họ hiếm khi tắm rửa, và sau vài ngày làm việc cực nhọc người họ tỏa ra một mùi đặc biệt.
Mùi khó chịu thoảng qua rất nhanh, và sau một hai phút thở nặng nề tôi tự hỏi phải chăng tôi đang tưởng tượng ra mọi thứ. Không phó mặc số phận, một lần nữa tôi lại lùi sâu vào đám bông nhà Jeter và từ từ hướng về phía đông, đi tắt qua từng luống bông không gây tiếng động. Khi thấy khu lều màu cháo lòng của nhà Spruill, tôi biết là mình gần về tới nhà.
Tôi sẽ kể về Hank thế nào? Sự thật, hay không gì cả. Tôi bị chất nặng với đủ những bí mật, không còn chỗ trống nào, đặc biệt một chuyện kinh khủng như thế này. Tôi sẽ bò vào phòng chú Ricky, cố dỗ mình vào giấc ngủ, và khi cha đánh thức dậy tôi sẽ kể lại toàn bộ câu chuyện. Mỗi bước đi, mỗi sự di chuyển, mỗi vết dao đâm - cha sẽ nghe tất cả. Cha và Pappy sẽ vào thị trấn gặp ông Stick Power và tường thuật lại vụ giết người, rồi họ sẽ bắt Cowboy vào trước bữa trưa, và có thể treo cổ hắn trước lễ Giáng sinh.
Hank đã chết. Cowboy sẽ bị ở tù. Gia đình Spruill sẽ đóng gói đồ đạc và bỏ đi, nhưng tôi không quan tâm. Tôi không muốn thấy người nhà Spruill nào nữa, thậm chí cả Tally. Tôi muốn mọi người biến khỏi trang trại và tránh xa cuộc sống yên bình của chúng tôi.
Tôi muốn chú Ricky về nhà và gia đình Latcher chuyển đi, sau đó mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.
Khi còn cách hành lang trước một khoảng xa, tôi quyết định di chuyển. Các giác quan của tôi rối tung, sự kiên nhẫn không còn. Tôi đã trốn hàng giờ, và thấy mệt mỏi vì chuyện đó. Tôi chạy tới cuối luống bông và bước qua cái rãnh trên đường. Tôi cúi thấp người, lắng nghe một lúc, sau đó bắt đầu chạy. Sau hai hoặc ba bước, có tiếng động sau lưng, rồi một bàn tay túm lấy chân tôi và giật mạnh khiến tôi ngã lăn ra đất. Cowboy ở phía trên, đầu gối tỳ trên ngực tôi, con dao bấm cách mũi tôi một insơ. Hai mắt hắn long sòng sọc.
-Hãy im lặng! - Hắn rít lên.
Cả hai đều thở nặng nhọc, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm, và cái mùi thủm thủm của hắn, chính là cái mùi tôi đã ngửi thấy lúc nãy, tỏa ra nồng nặc. Tôi thôi ngọ nguậy và nghiến chặt răng. Đầu gối hắn đè nghiến lên tôi.
-Mày đã có mặt ở sông phải không? - Hắn hỏi.
Tôi lắc đầu. Mồ hôi từ cằm hắn nhỏ xuống mắt tôi và nóng rừng rực. Hắn khua khua lưỡi dao, như thể tôi không trông thấy.
-Vậy mày ở chỗ nào?
Tôi lại lắc đầu; tôi không thể nói. Sau đó tôi nhận ra cả người tôi đang run bần bật trong nỗi kinh hoàng.
Khi biết là tôi không thể thốt ra được lời nào, hắn đưa mũi dao cà cà lên trán tôi.
-Mày mà tiết lộ một câu về chuyện tối nay, - hắn dằn từng tiếng, - thì tao sẽ giết mẹ mày. Hiểu chưa?
Tỏi vội gật đầu. Hắn đứng dậy bỏ đi, biến nhanh vào bóng tối và để tôi nằm lại trên con đường đất bùn. Tôi vừa khóc vừa bò lết, và cố lê tới chỗ xe tải trước khi kiệt sức.
Mọi người tìm thấy tôi nằm dưới gầm giường cha mẹ. Trong sự hỗn độn về thời gian, với cha mẹ đang gọi và căn vặn đủ thứ - nào là quần áo bẩn, những vết xước chảy máu trên cánh tay, tại sao tôi lại ngủ dưới gầm giường - tôi cố bịa ra chuyện mình đã có một giấc mơ khủng khiếp. Hank bị chết đuối! Và tôi đã ra xem.
-Con bị mộng du rồi! - Mẹ hoài nghi nói.
Tôi vớ lấy ngay câu nói đó.
-Con nghĩ vậy. - Tôi gật đầu.
Mọi thứ sau đó là một trạng thái mập mờ - tôi mệt muốn chết, sợ hãi và không chắc những gì tôi thấy bên sông đã thật sự xảy ra hay chỉ là giấc mơ. Tôi kinh hoàng khi nghĩ tới việc phải đối mặt với Cowboy lần nữa.
-Ricky cũng từng bị như vậy, - Gran nói từ ngoài cửa phòng. - Mẹ đã bắt gặp nó đi qua kho thóc vào ban đêm.
Điều này giúp mọi thứ trở nên dịu đi theo cách nào đó. Mọi người dẫn tôi ra bếp và ấn tôi ngồi xuống bàn. Mẹ rửa ráy cho tôi trong khi Gran xem xét những vết xước trên cánh tay. Sau khi thấy mọi việc đã ổn, Pappy và cha rời bếp đi nhặt trứng, vắt sữa.
Tiếng sấm vang rền khi chúng tôi chuẩn bị ăn, có vẻ
như đối với tôi, đây là một cứu viện quan trọng. Chúng tôi sẽ không phải ra đồng trong vài tiếng. Tôi sẽ không phải chạm mặt Cowboy.
Mọi người nhìn khi thấy tôi gẩy gẩy từng miếng.
-Con ổn mà. - Tôi nói ngay.
Mưa đập ầm ầm trên mái thiếc, cắt ngang cuộc nói chuyện và chúng tôi ăn trong im lặng, cánh đàn ông lo lắng về vụ bông, cánh phụ nữ lo lắng về tôi.
Tôi có đủ nỗi lo có thể ảnh hưởng tới tất cả chúng tôi.
-Con có thể ăn sau được không ạ? - Tôi đẩy nhẹ đĩa ra xa. - Con thật sự cảm thấy buồn ngủ.
Mẹ cho phép tôi quay về giường nghỉ. Khi mẹ và bà dọn bàn, tôi thì thầm với mẹ và muốn mẹ nằm cùng tôi. Dĩ nhiên, mẹ đồng ý.
Mẹ ngủ trước tôi. Hai mẹ con nằm trên giường của cha mẹ, trong căn phòng ngủ tranh tối tranh sáng, yên tĩnh, mát mẻ và lắng nghe tiếng mưa, còn cách đó không xa, Pappy và cha đang ở trong bếp uống cà phê và chờ đợi. Tôi cảm thấy an toàn.
Tôi muốn trời mưa mãi. Người Mexico và gia đình Spruill sẽ rời khỏi đây. Cowboy sẽ lên tàu về nhà, quay trở lại nơi hắn có thể đâm chém tùy thích, còn tôi sẽ không bao giờ biết về điều đó. Và mùa thu hoạch năm sau, tôi chắc là Miguel và nhóm người Mexico sẽ không quay lại thị trấn của chúng tôi.
Tôi muốn mẹ ở sát bên tôi, cùng cha. Tôi muốn ngủ, nhưng cứ nhắm mắt lại thấy hình ảnh Hank và Cowboy trên cầu. Tôi bỗng hy vọng Hank vẫn ở đó, vẫn trong lều trại nhà Spruill lục tìm bánh qui, vẫn ném đá vào chuồng bò trong đêm tối. Sau đó, tất cả sẽ chỉ là một giấc mơ.