- 26 -
Suốt cả ngày, tôi bám lấy mẹ, sau cơn bão, sau bữa trưa, sau khi những người còn lại ra đồng và chúng tôi ở lại nhà. Có tiếng thì thầm giữa cha mẹ và cái nhíu mày của cha, nhưng mẹ cương quyết. Thỉnh thoảng, trẻ con chỉ cần được ở bên mẹ. Tôi sợ mẹ biến mất khỏi tầm mắt.
Ý nghĩ thôi thúc kể mọi chuyện đã chứng kiến trên cầu khiến tôi phát bệnh. Dù cố không nghĩ tới vụ giết người, nhưng những hình ảnh đó luôn hiển hiện trước mắt tôi.
Chúng tôi hái rau trong vườn. Tôi xách làn theo sát mẹ, hai mắt nhìn khắp các hướng, chỉ lo Cowboy núp chỗ nào đó và nhảy ra giết hai mẹ con. Tôi có thể ngửi thấy mùi của hắn, cảm thấy hắn, nghe thấy hắn. Tôi có thể thấy đôi mắt dơ dấy của hắn dõi theo mỗi bước chúng tôi đi. Sức nặng con dao bấm đè lên trán tôi trở nên nặng hơn.
Tôi không nghĩ được gì ngoài hắn, và tôi ở sát bên mẹ.
-Chuyện gì thế, Luke? - Mẹ hỏi đi hỏi lại.
Tôi biết là mình sẽ không thú nhận gì, ngoại trừ khi bắt buộc phải nói. Một tiếng chuông yếu ớt vang lên trong tai tôi. Cuộc sống trôi qua chậm chạp hơn. Tôi chỉ muốn có nơi nào đó để trốn thật kỹ.
-Không có gì đâu ạ. - Tôi trả lời. Thậm chí giọng nói của tôi cũng rất khác, thấp và trầm.
-Con vẫn mệt à?
- Vâng.
Và tôi sẽ mệt trong cả tháng nếu điều đó giúp tôi tránh xa cánh đồng và tránh xa Cowboy.
Chúng tôi dừng lại xem xét việc sơn nhà của Trot. Vì chúng tôi có mặt ở nhà và không hái bông, nên không thấy Trot đâu. Nếu chúng tôi rời khỏi nhà, cậu ta sẽ quay lại công việc ngay. Bức tường phía đông bây giờ đã có một đường sơn khoảng ba bộ, chạy từ đằng trước tới đằng sau. Vềt sơn sạch và gọn, rõ ràng công việc của một người không bị thời gian chi phối.
Với tốc độ hiện nay, Trot không thể hoàn thành được cả ngôi nhà trước khi gia đình Spruill rời đi. Việc gì sẽ xảy ra sau khi họ đi? Chúng tôi không thể sống trong ngôi nhà với tường phía đông có hai kiểu được.
Tôi còn có những việc quan trọng hơn để lo nghĩ.
Mẹ quyết định sẽ “đóng hộp” khoai tây. Mẹ và Gran đã mất rất nhiều thời gian trong hè và đầu thu để đóng hộp số rau củ trong vườn - khoai tây, đậu, mướp tây, rau mù tạc, ngô. Khoảng đầu tháng Mười một các giá chạn thức ăn sẽ xuất hiện một loạt các loại thực phẩm, đủ cho chúng tôi dùng qua hết mùa đông và đầu xuân. Và, dĩ nhiên, chúng sẽ được dành cho cả những người cần giúp đỡ. Tôi chắc chắn mẹ sẽ lại mang thực phẩm tới cho gia đình Latcher trong những tháng tới, bây giờ thì chúng tôi và họ là họ hàng rồi còn gì.
Ý nghĩ duy nhất làm tôi thấy giận dữ, nhưng lại lần nữa, tôi không còn thấy lo lắng về gia đình Latcher.
Nhiệm vụ của tôi là gọt khoai tây. Khi gọt xong, khoai tây được chẻ ra cho vào xoong to và nấu vừa đủ mềm, sau đó xếp vào trong các lọ, với một thìa muối, và cất vào chỗ kín với những cái nắp mới. Chúng tôi sử dụng lọ từ năm này sang năm khác, nhưng nắp thì luôn mới. Lỗ thủng bé quanh dấu niêm kín cũng khiến thực phẩm bị hỏng, và đó sẽ là khoảng thời gian tồi tệ trong suốt mùa đông khi Gran hay mẹ mở lọ ra và đồ bên trong không thể ăn được. Nhưng việc này không xảy ra thường xuyên.
Sau khi đóng hộp và niêm phong, lọ được xếp thành một dãy bên trong lò áp suất lớn với một nửa là nước. Chúng được đun sôi trong nửa tiếng, dưới áp suất, để rút hết không khí còn sót lại và niêm phong nắp. Gran và mẹ hay quan trọng hóa về việc đóng hộp. Đó là niềm tự hào đối với cánh phụ nữ, và tôi thường nghe nhiều phụ nữ quanh nhà thờ khoe về việc đóng hộp nhiều lọ đậu bơ hay các loại rau củ.
Việc đóng hộp bắt đầu ngay khi khu vườn bắt đầu ra hoa kết trái. Đôi khi tôi bị bắt phải giúp đỡ và luôn thấy ghét việc này. Hôm nay lại khác hẳn. Tôi thấy vui khi được ở trong bếp cùng mẹ, còn Cowboy thì ở trên cánh đồng, cách xa chúng tôi.
Tôi đứng bên bồn rửa với con dao sắc, và khi gọt củ khoai đầu tiên tôi nghĩ tới hình ảnh Hank trên cầu. Máu, con dao bấm, tiếng kêu đau đớn với cú đâm đầu tiên, sau đó là ánh mắt lặng câm trong nỗi hoảng sợ với những nhát đâm liên tiếp. Trong giây đầu tiên, tôi nghĩ Hank biết kẻ tấn công gã đã từng làm việc này trước đây. Gã biết mình sẽ chết.
Đầu tôi đập vào chân bàn bếp. Khi thức dậy, tôi thấy mình đang nằm trên ghế sofa, mẹ đang chườm đá lên khối u bên tai phải tôi. Mẹ mỉm cười.
- Con bị ngất, Luke ạ.
Tôi cố nói gì đó nhưng miệng khô khốc. Mẹ đưa tới ly nước và yêu cầu tôi nằm yên.
- Con mệt lắm không?
Tôi gật đầu và nhắm mắt.
Mỗi năm hai lần chính quyền địa phương lại cho rải sỏi trên con đường của chúng tôi. Xe tải chở sỏi tới và đổ thành một đống, ngay phía sau là máy ủi làm nhiệm vụ san phẳng đống sỏi. Otis, một ông già sống gần Caraway là người điều khiển máy ủi. Một mắt băng đen, mặt bên trái đầy sẹo và biến dạng luôn làm cho tôi phải co rúm người lại mỗi khi nhìn thấy. Ông bị thương trong Chiến tranh thế giới thứ nhất, Pappy kể là biết ông già này rất rõ.
Ông Otis có hai con khỉ chuyên giúp ông san phẳng những con đường quanh thị trấn Black Oak. Chúng trông bé nhỏ, lông đen, đuôi dài, và thường chạy dọc theo khung máy, thỉnh thoảng lại nhảy lên nhảy xuống. Đôi khi chúng ngồi ngay trên lưng ông Otis. Khi ông Otis điều khiển máy ủi lên xuống, chỉnh những đòn bẩy, thay đổi góc và mức cánh, khạc nhổ nước thuốc lá, hai con khỉ nhún nhảy rất thích thú.
Nếu, vì lý do mệt mỏi nào đó, đám trẻ con không so sánh việc này với đội Cardinal, nhưng nhiều đứa trong số chúng tôi muốn trở thành thợ lái máy ủi. Đó là một khối máy kềnh càng chịu sự điều khiển của con người, và tất cả những cái đòn bẩy kia phải được làm việc với độ chính xác - tay chân di chuyển với sự phối hợp nhịp nhàng. Thêm vào đó, những đoạn đường bằng phẳng là quan trọng đối với nông dân ở miền ngoại vi bang Arkansas. Gần như chẳng có công việc nào quan trọng hơn, ít ra là theo ý kiến của bọn trẻ chúng tôi.
Chúng tôi không biết việc này được trả công theo kiểu gì, nhưng chắc chắn là sinh lợi hơn việc trồng trọt.
Khi nghe thấy tiếng động cơ, tôi biết ông Otis đã trở lại. Tôi nắm tay mẹ bước ra rìa đường, và phát hiện từ chỗ nhà tôi tới cầu đã xuất hiện ba ụ sỏi mới. Ông Otis đang san phẳng chúng, từ từ tiến lại gần chỗ chúng tôi. Hai mẹ con bước lùi về phía một gốc cây và chờ đợi.
Đầu tôi đã dỡ, và tôi cảm thấy khỏe hơn. Mẹ kéo vai tôi, hình như vẫn lo là tôi có thể lại bị ngất lần nữa. Khi ông Otis đến gần, tôi bước ra đường. Động cơ gầm rú; đòn bẩy khuấy tung đất sỏi. Chúng tôi sẽ có con đường rải sỏi mới. Đây mới là sự kiện quan trọng nhất.
Đôi khi ông Otis vẫy tay chào, đôi khi không. Tôi nhìn vào vết sẹo và cái băng đen trên mắt ông. Tôi có nhiều câu muốn hỏi người đàn ông này.
Và tôi chỉ thấy mỗi một con khỉ đang ngồi ở khung chính, ngay trên vô lăng, và trông có vẻ buồn buồn. Tôi nhìn chăm chú quanh máy ủi để tìm con còn lại, nhưng không thấy nó đâu.
Chúng tôi vẫy vẫy tay chào, ông Otis chỉ liếc sang nhìn chúng tôi nhưng không đáp lại. Đây là thái độ khiếm nhã khủng khiếp trong cuộc sống của chúng tôi. Nhưng riêng đối với ông Otis lại khác. Bởi những vết thương thời chiến tranh, ông không vợ con, không ai, ngoài sự cô độc.
Bỗng nhiên mảy ủi dừng lại. Ông Otis nhìn tôi bằng con mắt lành lặn, sau đó ra hiệu cho tôi trèo lên. Tôi tiến về phía ông, và mẹ chạy theo ngăn tôi lại. Ông Otis hét to.
- Được rồi! Nó sẽ ổn thôi.
Ông kéo tay và lôi tôi lên khoang lái.
-Ngồi đây, ông nói cộc lốc, chỉ vào một chỗ sát bên cạnh. - Ở yên đó nhé!
Tôi bám chặt tay nắm gần sát một đòn bẩy mà tôi rất sợ khi chạm vào. Tôi thấy mẹ vẫn đang đứng chống hai tay bên hông. Mẹ lắc lắc đầu như thể tức giận với tôi, nhưng sau đó tôi thấy nụ cười thoảng qua trên môi mẹ.
Ông dịch chuyển cần lái, và động cơ gào rú ầm ĩ. Ông đẩy côn bằng một chân, sang số, và chúng tôi chuyển bánh. Tôi có thể đi bộ cũng nhanh hơn, nhưng với tiếng động cơ này, dường như chúng tôi đang chạy hết tốc lực.
Tôi ngồi bên trái, sát mặt ông Otis, nhưng tôi không dám nhìn vào những vết sẹo. Sau hai phút, ông dường như quên mất sự hiện diện của tôi. Tuy nhiên, con khỉ lại tỏ ra khá tò mò. Nó quan sát như thể tôi là kẻ xâm phạm, sau đó nó lén bò bằng cả bốn chân, từ từ, như định bất ngờ tấn công tôi. Nó nhảy lên bờ vai phải ông Otis, đi quanh sau gáy, và đứng lại bên vai trái, rồi nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cũng nhìn con khỉ. Nó không to hơn con sóc, lông đen và hai mắt đen nhỏ bị chia đôi bởi sống mũi tẹt. Cái đuôi dài vắt vẻo phía trước áo ông chủ. Ông Otis đang điều khiển những đòn bẩy, san lấp đống sỏi, lầm bầm một mình, dường như không biết con khỉ đang ở trên vai.
Khi chắc chắn là con khỉ chỉ muốn dò xét mình, tôi tập trung chú ý vào các thao tác vận hành máy ủi. Ông Otis điều khiển hàng lưỡi răng cưa xục xuống dưới rãnh nông, rồi nghiêng một góc dốc để moi đất cỏ lên đẩy ra đường. Tôi biết từ lần quan sát trước là ông sẽ đi lên đi xuống vài lần, làm sạch những cái rãnh, chỉnh vào đúng điểm giữa và trải sỏi. Pappy cho rằng ông Otis và chính quyền địa phương nên san lấp đường thường xuyên hơn, và đa số các nông dân khác đều cảm thấy tương tự.
Ông cho máy ủi chạy quanh, hết rãnh này sang rãnh khác, rồi hướng trở lại phía nhà tôi. Con khỉ vẫn không động đậy.
-Con khỉ kia đâu rồi ạ? - Tôi hỏi to, nhướn lên sát tai ông Otis.
Ông chỉ xuống hàng lưỡi răng cưa bên dưới.
-Bị ngã xuống đó.
Mất một giây để nhận thức đầy đủ lời nói, tôi thấy sợ hãi với ý nghĩ con khỉ con đáng thương đã rơi xuống kia và phải chịu một cái chết khủng khiếp. Điều này dường như không ảnh hưởng tới ông Otis, nhưng con khỉ còn sống thì rõ ràng đang thương tiếc cho bạn. Nó vẫn ngồi yên, lúc nhìn tôi, lúc nhìn đi chỗ khác, có vẻ rất cô độc. Và chắc chắn là nó tránh xa hàng lưỡi kia.
Mẹ vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Tôi giơ tay vẫy vẫy, mẹ đáp lại tôi, và lại lần nữa ông Otis không để tâm tới chúng tôi. Ông khạc nhổ liên tục, dòng nước thuốc lá màu nâu nhỏ xuống sàn ngay trước bánh lái. Ông lau miệng bằng ống tay áo bẩn, cả phải lẫn trái, phụ thuộc vào tay nào tình cờ bị mắc bận với một đòn bẩy. Pappy nói rằng ông Otis là người rất điềm đạm - bằng chứng là nước thuốc lá đang chảy xuống cả hai bên mép.
Ngang qua nhà, từ vị trí này, tôi có thể trông thấy toa moóc bông ở giữa cánh đồng và vài cái mũ rơm rải rác khắp nơi. Tôi quan sát hết xung quanh cho tới khi thấy đám người Mexico tại địa điểm thường lệ, và tôi nghĩ tới Cowboy với con dao trong túi đang ở đó, rõ ràng hắn rất tự hào về vụ giết người gần đây nhất. Tôi tự hỏi không rõ hắn có kể cho đám bạn nghe về chuyện kinh khủng ấy. Có lẽ là không.
Trong một thoáng tôi thấy sợ hãi bởi mẹ đang đứng một mình ở phía sau. Tôi biết rõ điều này không gây cảm giác gì, nhưng giờ đây các suy nghĩ của tôi thường không hợp lý.
Khi tôi trông thấy hàng cây dọc bờ sông, một nỗi lo sợ mới bóp nghẹt trái tim. Tôi bỗng sợ phải nhìn cây cầu, hiện trường vụ án mạng. Chắc chắn ở đó còn vết máu, bằng chứng của sự việc khủng khiếp đã xảy ra. Cơn mưa có xóa sạch chúng không? Nhiều ngày trôi qua nhưng không có ôtô hay xe tải nào đi qua cầu. Có ai phát hiện vết máu của Hank? Một cơ hội tốt để bằng chứng bị xóa sạch.
Chỗ đó thật sự đã xảy ra vụ giết người? Hay chỉ là giấc mơ hãi hùng?
Tôi cũng không muốn nhìn ra sông. Vào thời điểm này trong năm, dòng nước thường chảy chậm, còn Hank lại là một nạn nhân to béo. Xác gã có thể dạt vào bờ không? Bị tấp lên một cồn cát ngầm giống cá mập bị mắc cạn? Tôi chắc chắn không muốn ai đó tìm thấy gã.
Hank bị đâm nhiều nhát. Cowboy có con dao bấm và với nhiều động cơ. Đây là một tội ác mà ông Stick Powers có thể giải quyết được.
Là nhân chứng duy nhất, nhưng tôi đã quyết định sẽ chôn chặt bí mật tới khi xuống mồ.
Ông Otis nhấn số và rẽ ngang, hơi khó khăn với máy ủi, như tôi biết. Tôi thoáng thấy cây cầu, nhưng chúng tôi đã ở quá xa để nhìn rõ. Con khỉ bắt đầu chán việc theo dõi tôi và nhảy qua nhảy lại bên bờ vai ông chủ. Nó liếc nhìn tôi qua đầu ông Otis trong một phút rồi sau đó ngồi im như một con cú, quan sát đường đi.
Ôi, nếu Dewayne có thể thấy tôi lúc này! Cậu ta sẽ phải ghen tỵ. Cậu ta sẽ thấy bẽ mặt. Cậu ta sẽ cố vượt qua thất bại này bằng cách không thèm nói chuyện với tôi trong một thời gian dài. Tôi không thể chờ đợi tới thứ bảy. Tôi sẽ rêu rao kể chuyện này khắp phố Main là tôi đã được trải qua cả ngày ngồi trên máy ủi cùng ông Otis - ông Otis và con khỉ. Chỉ một con khỉ, tuy nhiên, và tôi sẽ bị nhiều người khác nữa bắt kể lại những việc đã xảy ra. Từ mặt đất, tất cả những đòn bẩy, nút điều khiển trông có vẻ đáng kinh hãi nhưng thực tế không có vấn đề gì đối với tôi. Tôi sẽ biết cách điều khiển chúng! Đây sẽ là một trong những khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời tôi.
Ông Otis dừng lại trước nhà. Tôi trèo xuống và hét to.
- Cảm ơn ông! - Nhưng ông đã lái xe đi mà không thèm gật đầu hay nói một lời.
Tôi chợt nghĩ về con khỉ đã chết, và bắt đầu khóc. Tôi không muốn và cố ghìm khóc, nhưng nước mắt cứ trào ra, tôi không thể điều khiển nổi bản thân mình. Mẹ chạy lại lo lắng hỏi han. Tôi không biết mình có chuyện gì; tôi chỉ khóc. Tôi thấy sợ hãi và mệt mỏi, gần như ngất lần nữa, và tôi chỉ muốn tất cả trở lại bình thường - nhóm người Mexico và gia đình Spruill không liên quan gì tới cuộc sống của chúng tôi; chú Ricky có ở nhà; gia đình Latcher biến mất; cơn ác mộng về Hank xóa sạch khỏi tâm trí. Tôi phát mệt với những bí mật, mệt vì phải chứng kiến cảnh không muốn thấy.
Vì vậy tôi chỉ khóc.
Mẹ ôm chặt tôi. Khi nhận ra mẹ cũng đang sợ hãi, tôi cố kể cho mẹ về cái chết của con khỉ.
-Con đã thấy nó? Mẹ hỏi trong sợ hãi.
Tôi lắc đầu và tiếp tục giải thích. Chúng tôi bước về hành lang và ngồi xuống một lúc lâu.
Mọi người thỉnh thoảng nhắc tới việc ra đi của Hank. Trong bữa tối, cha kể là ông Spruill thông báo với cha về chuyện đêm qua Hank đã rời đi. Gã vẩy xe đi nhờ và quay về nhà tại Eureka Springs.
Hank đang chìm dưới đáy sông St.Francis, và khi nghĩ về chuyện gã đang nằm dưới đó với những con cá trê kênh, tôi ăn mất cả ngon. Mọi người quan sát tôi kỹ hơn bình thường. Trong suốt hai tư giờ qua tôi đã bị ngất, gặp ác mộng, gào khóc vài lần, lại còn bị mộng du trong khi ngủ. Đã có chuyện gì đó xảy ra với tôi, và họ rất lo lắng.
-Chẳng rõ thằng bé đó có về nhà không? - Gran hỏi.
Câu nói này mở đầu cho một loạt chuyện về những người đã biến mất. Pappy có người em họ di cư cùng gia đình từ Mississippi tới Arkansas. Họ đi trên hai xe tải cũ tới đoạn đường bộ giao với đường tàu. Xe tải thứ nhất do người em họ của Pappy lái, vượt qua trước. Đoàn tàu ầm ầm chạy qua, và xe tải thứ hai phải chờ. Đoàn tàu khá dài, và khi nó chạy qua hết, mọi người không thấy chiếc xe thứ nhất ở bên kia đường rầy. Xe tải thứ hai đi qua và tới một ngã ba. Kể từ đó không một ai gặp lại người em họ, và câu chuyện đã xảy ra ba mươi năm trước. Không một dấu hiệu gì về ông hay chiếc xe tải.
Tôi đã nghe chuyện này nhiều lần. Tôi biết Gran sẽ kể tiếp theo, và chắc chắn, bà nói chuyện về ông ngoại của bà, ông lão đã có sáu đứa con sau đó nhảy lên một chuyến tàu và trốn tới Texas. Hai mươi năm sau, ai đó trong gia đình đã tình cờ gặp lại ông. Ông đã lấy vợ khác và sinh thêm sáu đứa con nữa.
-Cháu khỏe chứ, Luke? - Pappy hỏi khi ăn xong.
Tính cộc cằn của ông biến mất. Mọi người đang kể những chuyện có lợi cho tôi, cố làm tôi vui vì tôi khiến họ lo lắng.
-Cháu chỉ mệt thôi, ông ạ. - Tôi trả lời.
-Con muốn đi ngủ sớm không? - Mẹ hỏi.
Và tôi gật đầu.
Tôi về phòng chú Ricky trong khi mọi người rửa bát đĩa. Lá thư tôi viết cho chú hiện đã dài hai trang, một cố gắng phi thường. Nó vẫn còn nằm trong sấp giấy viết, giấu kỹ dưới đệm, và thư chủ yếu kể về mối mâu thuẫn với gia đình Latcher. Tôi đã đọc lại và khá hài lòng với chính mình. Tôi rất muốn kể cho chú Ricky về Cowboy và Hank, nhưng quyết định chờ tới khi chú về nhà. Khi đó, đám người Mexico đã đi khỏi, mọi việc sẽ an toàn, và chú Ricky sẽ biết phải làm gì.
Lá thư đã hoàn chỉnh rồi nhưng tôi bắt đầu lo không biết gửi thư bằng cách nào. Gia đình chúng tôi thường gửi thư trong cùng một phong bì lớn. Tôi quyết định sẽ hỏi ý kiến ông Lynch Thornton tại bưu điện trên phố Main.
Mẹ đọc cho tôi nghe chuyện Daniel trong hang sư tử, một trong những chuyện ưa thích của tôi. Mỗi khi thời tiết dễ chịu, đêm mát mẻ, chúng tôi ít ngồi ở hành lang hơn và thường dành thêm nhiều thời gian đọc sách trước khi đi ngủ. Mẹ và tôi đọc sách, những người còn lại thì không. Mẹ thích chuyện Kinh Thánh, và tôi cũng vậy. Mẹ sẽ đọc một đoạn, rồi giải thích. Sau đó lại đọc, rồi lại giải thích.
Mỗi câu chuyện đều có một bài răn dạy, và mẹ phải chắc là tôi hiểu được. Không có gì khiến tôi bực bội hơn khi cha Akers phân tích từng chi tiết trong lúc giảng những bài kinh dài lòng thòng.
Khi chuẩn bị ngủ, tôi hỏi xem mẹ có thể nằm cùng, trên giường chú Ricky cho tới khi tôi ngủ không.
- Dĩ nhiên mẹ sẽ ngủ với con. - Mẹ đồng ý.