- 27 -
Sau một ngày nghỉ ngơi, chắc chắn cha không cho phép việc vắng mặt trên đồng nữa. Từ năm giờ cha đã lôi tôi ra khỏi giường, và chúng tôi đi một vòng lượm trứng, vắt sữa.
Tôi biết mình không thể tiếp tục trốn mãi trong nhà với mẹ, vì vậy tôi đã sẵn sàng dũng cảm đi hái bông. Rồi cũng có lúc tôi phải đối mặt với Cowboy trước khi hắn rời khỏi đây. Bây giờ là thời điểm tốt nhất để giải quyết việc này và làm việc đó với nhiều người xung quanh.
Nhóm Mexico đã ra đồng. Họ có thể bắt đầu sớm hơn, thêm vào đó vị trí này tạo cho họ tránh xa gia đình Spruill. Chúng tôi rời khỏi nhà ngay trước khi mặt trời mọc. Tôi ôm chặt ghế ngồi của Pappy trên máy kéo và quan sát khuôn mặt mẹ từ từ biến mất sau cửa sổ bếp. Đêm qua tôi đã cầu nguyện rất lâu, rất thành tâm, và cái gì đó nói với tôi rằng mẹ sẽ được an toàn.
Trên đường ra đồng, tôi nghiên cứu kỹ máy kéo John Deere. Tôi đã trải qua hàng giờ với nó, khi cày xới, lúc trồng trọt, thậm chí khi mang bông vào thị trấn cùng cha hoặc Pappy. Điều khiển máy kéo dường như cũng phức tạp. Nhưng bây giờ, sau ba mươi phút được ngồi trên máy ủi, với một dãy toàn những đòn bẩy và nút phím, việc điều khiển máy kéo lại khá đơn giản. Pappy chỉ ngồi ở đó, hai tay nắm vô lăng, chân để nguyên, ngủ gà ngủ gật - trong khi ông Otis phải thao tác liên tục - thêm một lý do khiến tôi nên làm nghề san đường chứ không nên trồng trọt, dĩ nhiên, không tính đến việc chơi bóng chày.
Nhóm Mexico đã tới giữa luống, mất hút trong đám bông và không để ý tới chúng tôi. Tôi biết Cowboy đang ở cùng họ, nhưng trong ánh sáng mặt trời sớm thế này tôi không thể không thấy hắn.
Tôi cố tránh hắn cho tới lúc nghỉ ăn trưa. Rõ ràng hắn đã thấy tôi suốt buổi sáng, và tôi đoán hắn nghĩ rằng lời nhắc nhở sẽ được đánh giá cao. Trong khi mọi người trong nhóm ngồi ăn dưới bóng mát của toa moóc, Cowboy đi về cùng chúng tôi. Hắn ngồi một mình một chỗ và tôi phớt lờ cho tới khi hắn gần tới nhà.
Cố lấy hết can đảm nhìn sang hắn, tôi thấy hắn đang dùng con dao bấm cà cà móng tay. Hắn đang chờ tôi. Hắn mỉm cười - nụ cười độc ác chứa đựng hàng ngàn lời nói - và nhẹ nhàng vẫy vẫy con dao về phía tôi. Không có ai thấy hành động này, và tôi quay mặt đi ngay.
Thỏa thuận giữa hai chúng tôi được củng cố chắc hơn.
Khoảng chiều muộn, toa moóc đã đầy. Sau bữa tối khẩn trương, Pappy thông báo hai ông cháu tôi sẽ mang bông vào thị trấn. Chúng tôi ra đồng và móc toa bông vào xe tải, sau đó đi trên con đường mới lát sỏi. Ông Otis là người khá lành nghề. Con đường thật êm ái, thậm chí trên chiếc xe tải cũ kỹ của Pappy.
Như thường lệ, khi lái xe Pappy luôn im lặng, và như thế lúc này cũng tốt đối với tôi bởi tôi không có gì để nói. Rất nhiều bí mật nhưng không có cách nào đế trút bỏ. Chúng tôi từ từ qua cầu, Tôi chăm chú nhìn mặt nước sâu, chảy lờ đờ phía dưới nhưng không thấy gì bất thường - không vết máu hay dấu hiệu tội ác mà tôi đã chứng kiến.
Đã hơn một ngày kể từ khi vụ giết người xảy ra, một ngày làm việc bình thường và công việc vất vả trên đồng. Tôi nghĩ về bí mật này trong mỗi hơi thở, nhưng tôi đang che giấu rất kỹ, tôi nghĩ vậy. Mẹ được an toàn, và đó là tất cả vấn đề.
Chúng tôi đi qua con đường rẽ vào nhà Latcher, và Pappy liếc nhìn về hướng đó. Lúc này, đối với tôi, họ chỉ còn là nỗi khó chịu nho nhỏ.
Tôi bắt đầu nghĩ đến một ngày không xa tôi có thể tống khứ được những gánh nặng. Tôi có thể kể cho một mình Pappy, chỉ có hai ông cháu thôi. Khi Cowboy quay về Mexico, an toàn ở một nước khác. Gia đình Spruill sẽ trở về nhà, và Hank không có ở đó. Tôi có thể kể tất cả cho Pappy, và ông sẽ biết phải làm gì.
Chúng tôi đến Black Oak sau một toa moóc và đi theo nó tới trạm tách hạt. Khi xe dừng lại, tôi trườn người và tiến sát tới chỗ Pappy. Vài nông dân đứng lộn xộn ngoài văn phòng, và cuộc bàn cãi nghiêm trọng đã nổ ra được một lúc. Chúng tôi bước lại chỗ họ và lắng nghe.
Tin tức rất ảm đạm và đầy đe dọa. Đêm hôm trước, mưa to đã trút xuống thị trấn Clay County. Một vài nơi bị ngập trong suốt mười tiếng đồng hồ. Clay County ở phía bắc Black Oak, ngược trên sông St. Francis. Những nhánh sông nhỏ, suốt bị ngập và nước chảy vào sông lớn.
Mực nước vẫn đang dâng cao.
Cuộc tranh luận bàn về mức độ ảnh hưởng tới thị trấn chúng tôi. Ý kiến thiểu số cho rằng bão sẽ không ảnh hưởng mấy tới con sông gần Black Oak. Chúng tôi ở quá xa và, vẫn chưa bị mưa nhiều, lượng nhỏ nước tăng trên sông St. Francis sẽ không thể gây lũ lụt. Nhưng đa số tỏ ra bi quan hơn, phần lớn bọn họ thật sự thấy rất lo.
Một nông dân nói, lịch niên giám của ông có đề cập tới những trận mưa to vào giữa tháng Mười.
Người khác nói, nhà ông anh họ ở Oklahoma đang bị ngập, và vì thời tiết của chúng tôi xuất phát từ phía tây, ông ấy cảm thấy dấu hiệu mưa là không thể tránh khỏi.
Pappy lẩm bẩm gì đó về ảnh hưởng thời tiết ở Oklahoma sẽ đến nhanh hơn bất cứ thông tin nào.
Thêm nhiều tranh luận, thêm nhiều ý kiến, và giọng điệu nói chung đều có vẻ ảm đạm. Chúng tôi đã bị tấn công nhiều lần bởi thời tiết, giá cả thị trường, giá hạt giống, phân bón, và chúng tôi chờ đợi sự việc tồi tệ nhất.
- Hai mươi năm qua chúng ta không hề bị bão lụt vào tháng Mười. - Ông Red Fletcher tuyên bố.
Câu nói làm dấy lên một cuộc tranh luận nóng bỏng về lịch sử lũ lụt vào mùa thu. Rồi những chuyện kể, những hồi ức khác nhau khiến vấn đề càng rắc rối một cách vô vọng.
Pappy không tham gia vào cuộc tranh cãi, và sau nửa
tiếng lắng nghe, chúng tôi bỏ đi. Ông tháo móc toa bông, và chúng tôi đi về nhà, dĩ nhiên, trong im lặng. Một đôi lần tôi liếc sang ông và thấy ông như tôi đã nghĩ - câm lặng, lo lắng, lái xe bằng cả hai tay, trán nhíu lại, tâm trí ông không có gì ngoài cơn lụt đang sắp tới.
Chúng tôi đỗ lại trên cầu và bước qua vũng bùn tới rìa sông St. Francis. Ông xem xét một lúc như có thể thấy được mực nước sông đang dâng. Tôi chỉ sợ xác Hank bỗng nhiên nổi lên và tấp vào bờ ngay trước mặt chúng tôi. Không nói một câu, Pappy nhặt một que gỗ dài khoảng ba bộ, buộc nó vào một hòn đá và cành cây rồi ném xuống bãi cát cửa sông. Ông đánh dấu mực nước bằng con dao bấm.
- Sáng mai chúng ta sẽ kiểm tra lại. - Câu nói đầu tiên của ông sau một thời gian dài.
Trong vài phút, chúng tôi xem xét chiếc máy đo mực nước mới, cả hai ông cháu đều chắc chắn là sẽ thấy nước sông dâng. Không thấy gì thay đổi, chúng tôi quay lại xe.
Dòng sông khiến tôi sợ hãi không chỉ vì nó có thể gây ngập lụt. Xác Hank đang ở dưới đó, bị đâm, đã chết và trương phềnh vì ngấm nước, sẵn sàng tấp vào bờ và ai đó sẽ thấy gã. Ngay tại trang trại của chúng tôi xảy ra vụ giết người thực sự, không giống vụ đánh nhau với anh em nhà Sisco, mà là một vụ giết người hung bạo.
Mưa sẽ xoá hết mọi vết tích của Cowboy. Mưa sẽ làm nước sông dâng lên và chảy nhanh. Hank, hay cái gì còn lại của gã, sẽ bị cuốn trôi xuôi dòng đến thị trấn khác, thậm chí có thể đến tận bang khác. Một ngày nào đó sẽ có người phát hiện ra xác gã, nhưng không có manh mối để xác định gã là ai.
Đêm hôm đó, trước khi đi ngủ, tôi đã cầu nguyện cho gã, thành tâm hết mức có thể. Tôi cầu xin Chúa trời cho xuống một trận lụt lớn nhất kể từ trận lụt Noah.
Thứ bảy, khi chúng tôi đang dùng bữa sáng thì Pappy sầm sầm bước vào từ hành lang sau. Nét mặt ông khiến chúng tôi tò mò.
-Mực nước sông đã dâng lên bốn insơ, Luke ạ.Ông nói với tôi ngay khi ngồi xuống và lấy thức ăn. - Và có chớp ở phía Tây.
Cha nhíu mày nhưng vẫn nhai. Khi nói về chủ đề thời tiết, cha luôn thấy bi quan. Nếu thời tiết tốt, thì chỉ là vấn đề thời gian trước khi nó trở nên xấu đi. Nếu thời tiết xấu, đó chính là những gì cha đã nghĩ. Gran không thể hiện thái độ gì khi tiếp nhận tin mới. Con trai út của bà đang đánh nhau ở Triều Tiên, và đó là việc quan trọng hơn so với trận mưa tiếp theo. Bà chưa bao giờ rời khỏi cánh đồng, và bà biết sau vài năm thời tiết thuận lợi thì cũng sẽ có những năm tồi tệ, nhưng cuộc sống vẫn cứ tiếp tục. Chúa trời cho chúng ta cuộc sống, sức khỏe và thức ăn, đó mới là điều quan trọng. Thêm vào đó, Gran ít kiên nhẫn với những phiền muộn vì thời tiết.
-Chúng ta không thể làm gì được. - Bà luôn nói vậy.
Mẹ không mỉm cười hay nhíu mày, nhưng có vẻ hài lòng lạ kỳ. Mẹ kiên quyết không chịu sống cả đời tằn tiện, nghèo nàn bằng việc trồng trọt. Thậm chí mẹ còn kiên quyết không cho tôi theo nghề nông. Những ngày tháng ở trang trại đều được mẹ đánh dấu. Một vụ mất mùa khác có lẽ chỉ thúc đẩy nhanh sự khởi hành của chúng tôi mà thôi.
Khi ăn xong, chúng tôi nghe thấy tiếng sấm. Gran và mẹ đã rửa sạch bát đĩa, sau đó pha ấm cà phê khác. Chúng tôi ngồi quanh bàn, nói chuyện và im lặng, chờ đợi xem cơn bão sẽ dữ dội tới mức nào. Tôi nghĩ lời nguyện cầu của tôi đã được đáp lại, và cảm thấy có lỗi vì mong ước không thành thật này.
Nhưng sấm và chớp di chuyển về hướng bắc. Không có mưa. Khoảng bảy giờ sáng, chúng tôi lại ra đồng, chăm chỉ hái bông và làm việc tới trưa.
Khi chúng tôi vào thị trấn, chỉ mỗi Miguel leo lên thùng xe. Những người Mexico còn lại đang làm việc, Miguel giải thích, chú cần mua vài thứ cho mọi người. Tôi thấy nhẹ hẳn người. Tôi sẽ không bị buộc phải đi chung trên thùng xe với Cowboy.
Chúng tôi gặp mưa tại rìa Black Oak, mưa phùn mát mẻ thay vì cơn bão giận dữ. Hai bên lề đường chật ních người đi lại chậm rãi dưới tán dù và ban công các cửa hàng. Mọi người cố gắng, nhưng không thể hoàn toàn, để không bị ướt.
Thời tiết làm nhiều gia đình nông dân không ra được thị trấn. Điều này thấy rõ khi suất chiếu bốn giờ chiều tại rạp Dixie bắt đầu. Nửa số chỗ ngồi còn trống, dấu hiệu chắc chắn đây không phải là một thứ bảy bình thường. Sau nửa buổi chiếu đầu, ánh đèn soi lối đi giữa các dãy ghế sáng lên lập lòe, sau đó màn hình trắng xóa. Chúng tôi ngồi trong bóng tối, cảm giác sợ hãi, muốn chạy trốn, và lắng nghe tiếng sấm.
- Điện tắt rồi. - Một giọng nói vang lên phía sau. - Xin quý khách từ từ rời khỏi rạp.
Chúng tôi túm tụm vào hành lang chật hẹp và quan sát mưa rơi như trút trên phố Main. Bầu trời xám xịt, và rất ít ôtô chạy qua sử dụng đèn pha.
Thậm chí, bọn trẻ chúng tôi cũng biết là có mưa nhiều, bão to, và những tin đồn về chuyện nước dâng. Lũ lụt thường xảy ra vào mùa xuân, hiếm khi vào mùa thu hoạch. Trong một thế giới, nơi người làm nghề trồng trọt hay buôn bán các sản phẩm nông trại, vụ mùa ướt át vào giữa tháng Mười là đáng thất vọng.
Khi mưa ngớt, chúng tôi chạy ra khỏi rạp và đi tìm cha mẹ. Mưa to có nghĩa là đường phố bùn lội, và thị trấn sẽ sớm vắng tanh khi các gia đình nông dân về nhà trước khi trời tối. Cha đã nói tới chuyện mua lưỡi cưa, vì thế tôi nhảy vào cửa hàng kim khí với hy vọng thấy cha. Ở đó rất đông, toàn những người chờ đợi và quan sát thời tiết bên ngoài. Từng nhóm nhỏ bàn tán, cánh người già đang kể chuyện về những trận lụt cổ xưa. Cánh phụ nữ băn khoăn không rõ những thị trấn khác - Paragould, Lepanto, và Manila - có mưa nhiều không. Các lối đi giữa cũng chật kín người, chỉ nói chuyện, không mua bán hay tìm hàng hóa.
Tôi len qua đám đông, tìm cha. Cửa hàng kim khí khá cũ, phía sau tối om. Sàn gỗ ướt do xe cộ và võng xuống vì đã qua nhiều năm sử dụng. Cuối một lối đi, tôi đối mặt với Tally và Trot. Chị xách một thùng sơn trắng. Trot cầm một bình. Họ tha thẩn giống mọi người, chờ cơn bão qua. Trot thấy tôi và cố trốn sau Tally.
-Chào, Luke! - Chị nở nụ cười tươi.
-Xin chào! - Tôi nhìn thùng sơn. Tally đặt nó xuống bên cạnh. - Sơn làm gì thế?
-Ồ, không có gì đâu, - chị lại mỉm cười.
Một lần nữa tôi nhớ ra rằng Tally là cô gái dễ thương nhất mà tôi từng gặp, và khi chị mỉm cười với tôi, tâm trí tôi trở nên trống rỗng. Một khi bạn đã được nhìn thấy thân hình khỏa thân của một cô gái xinh đẹp, bạn sẽ có tình cảm quyến luyến thật sự với cô ấy.
Trot nép chặt phía sau Tally, giống như cáo con trốn sau lưng mẹ. Tally và tôi nói chuyện về cơn bão, và tôi truyền đạt lại những thông tin về điện tắt giữa buổi chiếu phim. Chị lắng nghe với vẻ quan tâm, và tôi càng muốn nói nhiều hơn. Tôi kể cho chị tin đồn về mực nước tăng, về cái máy đo Pappy và tôi đã đặt ở sông. Chị hỏi về Ricky, và chúng tôi trò chuyện về chú một lúc lâu.
Tuy nhiên, tôi quên mất chuyện thùng sơn.
Ánh sáng lập lòe, và điện sáng trở lại. Trời vẫn đang mưa nên không ai rời cửa hàng.
- Cô gái nhà Latcher thế nào rồi? - Chị hỏi, hai mắt đảo quanh như thể ai đó có thể nghe thấy.
Đây là một trong những bí mật của chúng tôi. Tôi định trả lời thì bỗng nhiên cái gì đó nhắc nhở tôi là anh trai của Tally đã chết, và chị không hề biết gì. Có lẽ gia đình Spruill nghĩ rằng lúc này Hank đã về tới nhà, về tới Eureka Springs, về tới ngôi nhà sơn nhỏ xinh xắn. Họ sẽ gặp lại gã trong vài tuần nữa, sớm hơn nếu trời vẫn mưa. Tôi nhìn Tally và cố nói chuyện, nhưng tôi chỉ có thể tưởng tượng ra cảnh chị sẽ bị sốc thế nào nếu biết được những suy nghĩ của tôi lúc này.
Tôi ngưỡng mộ Tally, cho dù tính khí và những bí mật của chị, cho dù cái chuyện vớ vẩn giữa chị với Cowboy. Tôi không thể làm gì được ngoài việc tôn thờ chị, và chắc chắn tôi không muốn chị đau lòng. Ý nghĩ nói tuột ra rằng Hank đã chết khiến tôi muốn khuỵu gối.
Tôi nói cà lăm, lắp bắp và nhìn xuống sàn. Đột nhiên tôi thấy lạnh và sợ hãi.
-Gặp lại chị sau. - Tôi vội bước ra trước cửa.
Khi mưa tạnh, các cửa hàng trống trơn và mọi người chạy nhốn nháo ra lề đường, hướng về dãy ôtô và xe tải. Mây vẫn xám xịt, và chúng tôi muốn về nhà trước khi mưa lại trút xuống.