- 28 -
Vào chủ nhật, trời u ám và nhiều mây. Cha không để ý đến việc bị ướt khi ngồi sau thùng xe trên đường tới nhà thờ. Thêm vào đó, xe tải của chúng tôi không phải là không thấm nước, và cánh phụ nữ thường bị nhỏ nước lên người khi ngồi trong cabin lúc trời mưa to. Chúng tôi hiếm khi bỏ buổi cầu nguyện ngày chủ nhật, nhưng đôi khi mưa to buộc chúng tôi phải ở nhà. Nhiều tháng nay chúng tôi không hề bỏ một buổi lễ nào, vì vậy khi Gran đề nghị dùng bữa sáng muộn và nghe đài, chúng tôi vội đồng ý ngay. Bellevue Baptist là nhà thờ rộng nhất ở Memphis, và các buổi lễ được truyền trên đài phát thanh WHBQ. Pappy không thích cha giảng đạo, ông cho rằng tư tưởng của ông ấy quá tự do, nhưng dù sao chúng tôi cũng thích nghe ông ấy. Dàn đồng ca với một trăm giọng hát, nhiều hơn hẳn tám mươi người so với dàn đồng ca tại nhà thờ Cơ đốc ở Black Oak.
Sau bữa sáng, chúng tôi ngồi quanh bàn bếp nhấm nháp cà phê (gồm cả tôi) và lắng nghe bài giảng đạo được phát tới một giáo đoàn gồm ba nghìn thành viên, và lo lắng về thời tiết đang thay đổi. Người lớn thì lo lắng; chỉ mình tôi, giả bộ không.
Bellevue Baptist có một dàn nhạc, gồm các loại nhạc cụ, và khi dàn nhạc chơi bài Kinh Tạ Ơn, Memphis dường như ở cách xa một triệu dặm. Dàn nhạc trong một nhà thờ. Con gái lớn của Gran, bác Betty, sống ở Memphis, và tuy không cầu nguyện tại Bellevue nhưng bác biết hết mọi người ở đó. Tất cả đàn ông đều mặc comlê. Các gia đình đều có ôtô đẹp. Đó quả thực là một thế giới khác hẳn.
Pappy và tôi lái xe ra bờ sông kiểm tra máy đo. Mưa làm xói mòn một vũng trên đoạn đường mới san của ông Otis. Nhiều rãnh nông bên đường chứa đầy nước, và cả những vũng bùn ngập nước. Chúng tôi dừng lại giữa cầu và chăm chú quan sát dòng sông ở cả hai bờ. Thậm chí tôi có thể nói mực nước đang dâng. Những bãi cát cửa sông và cồn cát ngầm bị phủ kín. Nước cao hơn và mầu nâu nhạt hơn, bằng chứng của việc rút nước từ những nhánh sông con chảy qua cánh đồng. Nước xoáy và chảy nhanh hơn. Những mảnh vỡ - gỗ trôi dạt, khúc gỗ mới đốn và thậm chí vài cành cây xanh - đang nổi trên mặt nước.
Máy đo bằng que của chúng tôi vẫn đứng, nhưng vừa đủ thấy Pappy lội ra và lôi nó lên để kiểm tra như thể nó đã làm gì sai sót, và nói thầm.
- Lên cao khoảng mười insơ trong hai mươi tư tiếng. - Ông ngồi xổm và cà cà cái que lên tảng đá.
Quan sát, tôi nhận thấy sự thay đổi của dòng sông. Nước không chảy ào ào, nhưng đã dâng lên bao phủ các cồn cát ngầm và va vào các trụ cầu. Nước bắn tung tóe đập vào đám cây bụi dầy đặc hai bên bờ và làm xói mòn những đoạn rễ cây liễu gần đó. Cảnh huyên náo đầy đe dọa. Một điều tôi chưa bao giờ nghe nói tới.
Pappy đang nghe ngóng. Ông chỉ cái que về phía khúc rẽ trên sông, xa phía bên phải.
-Nước sẽ ngập nhà Latcher trước tiên. Họ ở trên vùng đất thấp mà.
-Khi nào ạ? - Tôi hỏi.
-Tùy thuộc vào mưa. Nếu mưa tạnh, sau đó có thể không xảy ra lụt ở mọi nơi. Tuy nhiên nếu trời tiếp tục mưa, nước sẽ tràn bờ trong một tuần.
-Lần cuối cùng bị lụt là vào năm nào ạ?
-Ba năm trước, nhưng đó là mùa xuân. Trận lụt cuối cùng vào mùa thu xảy ra cách đây khá lâu.
Tôi rất muốn hỏi nhiều về. các trận lụt, nhưng đây không phải là chủ đề Pappy muốn nói. Chúng tôi nghiên cứu dòng sông trong một lúc, lắng nghe tiếng dòng chảy, sau đó trở lại xe và về nhà.
-Chúng ta tới nhánh sông Siler xem thế nào. - Ông nói.
Con đường đồng quá lầy lội đối với xe tải, vì thế Pappy khởi động máy kéo John Deere và chúng tôi rời sân trước ánh mắt tò mò của gia đình Spruill và nhóm người Mexico. Máy kéo không bao giờ được sử dụng vào chủ nhật. Chắc chắn Eli Chandler không định làm việc vào ngày Xaba.
Nhánh sông đã thay đổi. Làn nước trong, nơi Tally thích tắm, đã biến mất. Dòng nước mát rượi chảy quanh tảng đá đã biến mất. Thay vào đó, nhánh sông có vẻ rộng hơn và nước đục ngầu chảy về từ sông St. Francis, cách đó nửa dặm. Chúng tôi xuống xe và bước tới bờ sông.
-Đây là nơi lũ lụt xuất phát, Pappy nói. - Chứ không phải từ sông St. Francis. Đất ở đây thấp hơn, và khi nhánh sông này bị tràn bờ, nước sẽ hướng thẳng về cánh đồng của chúng ta.
Mực nước cách chỗ chúng tôi ít nhất mười bộ, vẫn được ngăn lại an toàn trong khe núi, cắt qua trang trại chúng tôi nhiều thập kỷ trước. Dường như nhánh sông này không thể dâng nước lên cao đủ để tràn ra ngoài được.
-Nó sẽ ngập đúng không, Pappy?
Ông suy nghĩ lâu và chăm chú, hoặc có lẽ không nghĩ gì cả. Ông quan sát nhánh sông và cuối cùng cũng nói với vẻ không thuyết phục cho lắm.
-Không, chúng ta sẽ ổn thôi.
Tiếng sấm vang rền phía tây.
Sáng sớm thứ hai, khi tôi vào bếp thì Pappy đã ngồi bên bàn, đang uống cà phê và bật đài. Ông cố dò sóng đài phát thanh ở Little Rock để kiểm tra tình hình thời tiết. Gran đang rán món thịt lợn muối gần bếp lò. Ngôi nhà rất lạnh, nhưng hơi nóng và mùi thức ăn làm cho mọi vật ấm lên nhiều. Cha đưa tôi cái áo khoác cũ, được thừa hưởng từ chú Ricky, và tôi miễn cưỡng mặc vào.
-Chúng ta sẽ hái bông hôm nay chứ, Pappy? - Tôi hỏi.
-Chúng ta sẽ biết chính xác thôi. - Ông nói mà không rời mắt khỏi cái đài.
-Đêm qua có mưa không ạ? - Tôi hỏi Gran vừa cúi xuống hôn lên trán tôi.
-Mưa suốt đêm, - bà nói. - Bây giờ cháu đi nhặt trứng đi.
Tôi theo cha rời khỏi nhà, đi xuống bậc thang sau, cho tới khi phát hiện có cái gì đó khiến tôi lạnh toát người. Mặt trời rõ ràng chưa mọc nhưng chỗ này có nhiều ánh sáng. Không thể nghi ngờ những gì tôi đang thấy.
Tôi cố thốt ra được câu.
-Nhìn kìa!
Cha đi trước tôi và đang hướng về phía chuồng gà.
-Gì vậy, Luke?
Dưới gốc sồi, nơi Pappy đỗ xe mỗi ngày trong suốt cuộc đời tôi, những vết lún trống không. Xe đã biến mất.
-Xe tải, - tôi lắp bắp.
Cha bước đến bên tôi, mắt mở to. Xe tải luôn ở chỗ đó, luôn luôn, giống như những cây sồi hay dãy chuồng gà kia. Chúng tôi thấy nó hàng ngày, nhưng chúng tôi không nhận ra bởi nó luôn ở chỗ đó.
Không một lời, cha quay lại hành lang, xông vào bếp.
-Tại sao xe tải biến mất? - Cha hỏi Pappy, người đang cố tập trung nghe bản tin từ nơi nào đó rất xa.
Gran cứng người và nghiêng nghiêng đầu sang bên như thể bà cần được nhắc lại câu hỏi. Pappy tắt đài đi.
-Con nói gì?
-Xe tải đã biến mất.
Pappy nhìn Gran, còn bà lại nhìn cha. Rồi tất cả nhìn tôi như thể tôi lại lần nữa làm việc gì sai trái. Đúng lúc ấy mẹ bước vào bếp, và cả gia đình kéo nhau tới thẳng chỗ vết bánh xe lầy lội, nơi xe tải nên có ở đó.
Chúng tôi tìm kiếm quanh trang trại, như thể bằng cách nào đó nó có thể tự di chuyển tới chỗ khác.
-Tôi đã đỗ đúng chỗ mà, - Pappy nói vẻ không tin.
Dĩ nhiên ông đã đỗ ở đó. Chúng tôi không bao giờ lái xe đi đâu vào ban đêm.
Cách đó một quãng ông Spruill gọi to.
-Tally!
-Ai có đã lấy xe của chúng ta, - Gran thì thầm.
-Chìa khóa đâu? - Cha hỏi.
-Gần cái đài, như thương lệ, - Pappy nói.
Chìa khóa xe luôn để trong cái bát nhỏ bằng hộp thiếc gần chỗ đài, phía cuối bàn. Cha vào bếp kiểm tra rồi quay ra ngay.
-Không thấy chìa khóa.
-Tally! - Ông Spruill gọi to hơn.
Cảnh náo động bên trong và quanh khu lều nhà Spruill. Bà Spruill xuất hiện và bắt đầu bước nhanh về phía hành lang trước. Khi thấy chúng tôi đang trố mắt nhìn vào chỗ đỗ xe trống không, bà chạy tới.
-Tally đã biến mất. Chúng tôi không tìm thấy nó.
Đám người nhà Spruill còn lại ngay lập tức có mặt sau lưng bà, và hai gia đình nhìn nhau. Cha giải thích là xe tải của chúng tới biến mất. Ông Spruill thông báo cô con gái mất tích.
-Nó biết lái xe không? - Pappy hỏi.
-Không, nó không biết. - Bà Spruill nói, và điều này gây ra những vấn đế rắc rối.
Một lúc lâu mọi người im lặng khi suy nghĩ về tình huống này.
-Anh nghĩ là Hank không thể quay trở lại và lấy xe đi, phải không? - Pappy hỏi.
-Hank không ăn cắp xe tải của ông, ông Spruill nói với vẻ tức giận xen lẫn bối rối.
Vào lúc này, mọi việc đều có thể cũng như không thể.
-Bây giờ thì Hank đã có mặt ở nhà rồi. - Bà Spruill như muốn khóc.
Tôi chỉ muốn gào lên, “Hank đã chết!” sau đó chạy vào nhà và trốn dưới gầm giường.
Những con người đáng thương kia chưa biết là con trai họ sẽ không bao giờ xuất hiện. Bí mật này bỗng nhiên trở nên quá nặng nề khi gánh vác một mình. Tôi lùi lại sau lưng mẹ.
Mẹ nghiêng người gần cha thì thầm.
-Chúng ta nên kiểm tra Cowboy.
Tôi đã kể cho mẹ về Tally và Cowboy nên mẹ phỏng đoán tình hình.
Cha nghĩ ngợi vài giây, sau đó nhìn về hướng chuồng bò. Pappy, Gran và những người còn lại đều làm vậy.
Miguel đang tiến về phía chúng tôi, để lại những vết chân trên thảm cỏ ướt. Tay cầm mũ rơm bẩn, và điệu bộ khiến chúng tôi nghĩ rằng chú thật sự không muốn làm việc này.
-Chào, Miguel! - Pappy nói, thái độ như thựờng lệ.
-Senor!(Chào ông) - Chú gật đầu chào.
-Có vấn đề gì à? - Pappy hỏi.
-Sí, senor ( Vâng, thưa ông). Một vấn đề nhỏ.
-Gì thế?
-Cowboy đã biến mất. Tôi nghĩ cậu ta lén trốn đi trong đêm.
-Đây hẳn là bệnh dễ lây, - Pappy lẩm bẩm, sau đó nhổ nước bọt xuống bãi cỏ.
Phải mất vài giây để gia đình Spruill liên kết các sự việc. Lúc đầu sự biến mất của Tally không liên quan tới sự biến mất của Cowboy, ít ra là đối với họ. Rõ ràng họ không biết gì về cuộc tình bí mật của hai người. Gia đình Chandler đã hình dung ra mọi việc trước gia đình Spruill.
Sự thật từ từ hé mở.
-Ông nghĩ thằng đó đã bắt con bé theo? - Ông Spruill hỏi đầy vẻ sợ hãi. Bà Spruill sụt sùi, và cố ngăn nước mắt.
-Tôi không biết phải nghĩ gì. - Pappy trả lời.
Ông lo lắng nhiều cho xe tải của mình hơn là nghĩ tới việc tìm Tally và Cowboy.
-Cowboy mang hết đồ đạc đi chưa? - Cha hỏi Miguel.
-Sí, senor.(Vâng, thưa ông)
-Tally cũng đã mang hết đồ của nó? - Cha quay sang ông Spruill.
Ông ta không trả lời. Câu hỏi lơ lửng trong không khí cho tới khí Bo nói.
-Vâng, thưa ông. Túi xách của nó đã biến mất.
-Có gì trong túi?
-Quần áo và đồ lặt vặt. Cả lọ đựng tiền nữa.
Bà Spruill kêu khóc to hơn, sau đó rên rĩ.
-Ôi, con tôi!
Tôi chỉ muốn chui xuống dưới nhà. Gia đình Spruill trở thành một nhóm người nản chí. Những mái đầu cúi gằm, bờ vai so lại, mắt gần như nhắm tịt. Tally yêu quý của họ đã bỏ trốn cùng một kẻ mà họ cho là thuộc dòng máu bậc thấp, kẻ xâm phạm da ngăm đen đến từ một nước nghèo khổ. Rõ ràng họ thấy bẽ mặt trước chúng tôi, và rất đau đớn.
Tôi cũng thấy đau lòng. Tại sao chị có thể làm một việc khủng khiếp như vậy? Chị là bạn tôi. Chị cư xử với tôi như bạn bè thân thiết, và bảo vệ tôi như người chị cả. Tôi yêu Tally. Bây giờ chị bỏ đi với tên giết người tàn bạo.
-Nó đã bắt con bé theo! Bà Spruill nói oang oang.
Bo và Dale dìu bà ra chỗ khác, để lại ông Spruill và Trot đối mặt với vấn đề. Vẻ mặt trống rỗng thường ngày của Trot được thay bằng vẻ mặt đầy bối rối và buồn bã. Tally cũng là người bảo vệ Trot. Bây giờ chị đã bỏ đi.
Cánh đàn ông bàn bạc xem phải làm gì tiếp theo. Sự ưu tiên hàng đầu là tìm Tally, và xe tải, trước khi Tally có thể đi quá xa. Không có chút manh mối nào về thời điểm hai người rời khỏi đây. Rõ ràng bọn họ đã lợi dụng cơn bão để che giấu cuộc bỏ trốn. Suốt đêm gia đình Spruill không nghe thấy gì, ngoài mưa và bão, họ không nghe thấy tiếng xe nổ cách khu lều không xa.
Hai người đó có thể đã bỏ đi từ lâu, chắc chắn đủ thời gian để lái xe tới Jonesboro, Memphis thậm chí là tới tận Little Rock.
Nhưng cánh đàn ông dường như lạc quan cho là có thể nhanh chóng tìm thấy Tally và Cowboy. Ông Spruill đi tháo dây buộc xe tải của họ. Tôi xin phép cha đi cùng, nhưng cha không đồng ý. Mẹ cũng cương quyết từ chối.
- Đó không phải là chỗ của con,
Pappy và cha cùng ngồi chen chúc phía trước với ông Spruill và họ rời khỏi trang trại. Bốn bánh xe quay tròn, bùn văng lại sau.
Tôi đi qua kho thóc đến chuồng hun khói cũ um tùm cỏ dại và ngồi dưới mái thiếc mục nát, quan sát mưa rơi trong suốt một giờ. Tôi thấy yên lòng là Cowboy đã rời trang trại, và vì điều này tôi cảm ơn Chủa trời với lời nguyện cầu thành thật. Nhưng cảm giác nhẹ bớt về việc bỏ đi của hắn lại bị lu mờ bởi nỗi thất vọng về Tally. Tôi cố ghét chị vì những gì chị đã làm. Tôi nguyền rủa Tally, sử dụng các câu chú Ricky đã dạy, và khi nói ra những lời tục tĩu có thể nhớ được, tôi cầu xin Chúa trời tha thứ.
Và tôi cầu xin Người bảo vệ cho Tally.
Cánh đàn ông mất hai giờ mới tìm ra Stick Power. Ông nói rằng mình đang trên đường về từ trụ sở cảnh sát tại Jonesboro, nhưng Pappy kể ông ta trông có vẻ như đã ngủ li bì suốt một tuần. Rõ ràng Stick rất hồi hộp khi xảy ra một vụ phạm tội lớn trong khu vực thuộc phạm vi quyền hạn của mình. Theo bộ luật, ăn cắp xe tải của nông dân chỉ ở cấp độ thấp hơn so với giết người, và Stick khá sốt sắng, Ông gọi điện báo tin tới một số khu vực qua radio liên lạc cũ, và ngay sau đó tin tức này được lan truyền ở phần lớn vùng tây bắc Arkansas.
Theo lời Pappy, Stick không quá lo lắng về nơi ở của Tally. Ông ta đoán chính chị đã tự nguyện bỏ trốn cùng một người Mexico. Đó là việc hèn hạ và đáng hổ thẹn, nhưng không phải là tội ác, cho dù ông Spruill vẫn tiếp tục dùng từ “bắt cóc.”.
Không chắc hai người kia sẽ mạo hiểm thực hiện một chuyến đi dài bằng xe tải. Họ chỉ muốn chạy trốn khỏi Arkansas, và Stick suy luận phương tiện chắc chắn nhất sẽ là xe khách. Họ sẽ bị nghi ngờ khi đón xe đi nhờ; các tài xế bang Arkansas chắc sẽ không chở một kẻ da ngăm đen như Cowboy, đặc biệt lại đi cùng cô gái da trắng.
- Chúng có lẽ lên xe khách đi miền Bắc. - Ông Stick phỏng đoán.
Khi Pappy kể tới đoạn này, tôi nhớ lại ước mơ sống ở Canada của Tally, thoát khỏi cái nóng nực và ẩm ướt. Chị thích tuyết, và vì lý do nào đó chị đã lựa chọn Montréal là nơi sinh sống.
Cánh đàn ông bàn về vấn đề tiền bạc. Cha làm phép tính và đoán là Cowboy kiếm được gần bốn trăm đôla công hái bông. Tuy nhiên, không ai biết hắn đã gửi về nhà bao nhiêu. Tally kiếm được khoảng một nửa số đó và có lẽ tiết kiệm phần lớn. Chúng tôi biết chị đã mua sơn cho Trot, nhưng không rõ những khoản chi tiêu khác.
Đôi lúc, giữa câu chuyện của Pappy, tôi muốn thố lộ bí mật về Hank. Cowboy đã cướp tiền của Hank sau khi giết gã. Không biết Hank tiết kiệm được bao nhiêu tiền công hái bông, nhưng tôi biết chắc chắn là 250 đô của Samson hiện đang trong túi Cowboy. Tôi chỉ muốn nói ra điều này khi chúng tôi ngồi quanh bàn bếp, nhưng tôi vẫn thấy sợ hãi. Cowboy đã bỏ đi, nhưng cảnh sát có thể bắt được hắn ở đâu đó.
Hãy chờ đợi, tôi tự nhủ. Nên chờ đợi. Thời điểm tôi có thể trút bỏ gánh nặng rồi sẽ đến.
Cho dù vốn tiền bạc thế nào, rõ ràng Tally và Cowboy cũng có đủ tiền đi xe khách trong một thời gian dài.
Và rồi chúng tôi giải tán. Ông bà và cha mẹ có nói tới chuyện thay thế xe tải bằng cách nào trong trường hợp không tìm ra, nhưng chủ đề này quá đau lòng nên không ai muốn tiếp tục bàn bạc. Thêm vào đó, tôi lại đang lắng nghe.
Chúng tôi ăn trưa sớm, sau đó ngồi ở hành lang sau ngắm mưa rơi.