← Quay lại trang sách

- 29 -

Xe tuần tra cảnh sát cũ rích, kêu ầm ĩ của ông Stick xuất hiện ở sân trước, và xe tải bị lấy cắp của chúng tôi đi ngay đằng sau. Stick bước ra, mặt đầy vẻ quan trọng vì ông đã giải quyết được phần cấp bách nhất trong vụ này. Một nhân viên cảnh sát khác của Black Oak đang lái chiếc xe tải, mà như chúng tôi có thể nói, không hề thay đổi chút gì. Gia đình Spruill, chạy ùa ra, sốt sắng với tin tức về Tally.

-Chúng tôi đã thấy nó tại bến xe khách ở Jonesboro. - Stick thông báo khi đám đông nhỏ tụ tập xung quanh. - Đúng như tôi đã phỏng đoán.

-Chìa khóa đâu? - Pappy hỏi.

-Dưới ghế ngồi. Và thùng đầy xăng. Tôi không biết xăng có đầy khi họ rời khỏi đây không, nhưng bây giờ thì vẫn đầy.

-Chỉ còn một nửa thôi, - Pappy nói với vẻ không tin.

Tất cả chúng tôi đều kinh ngạc, không chỉ vì thấy lại chiếc xe và nó chẳng có gì thay đổi. Chúng tôi đã trải qua cả ngày lo lắng về tương lai không có xe tải, không có phương tiện đi lại. Chúng tôi sẽ giống như gia đình Latcher, bắt buộc phải đi ké bất cứ ai ngang qua để vào được thị trấn. Tôi không thể tưởng tượng ra cảnh ngộ như vậy, và bây giờ, hơn lúc nào hết, tôi cương quyết về việc sẽ sống trong thành phố, nơi mọi người đều có ôtô.

-Tôi nghĩ là chúng chỉ mượn xe thôi. - Ông Spruill gần như nói với chính mình.

-Đó chính là điều tôi đã thấy, - Stick đồng ý. - Ông vẫn muốn buộc tội chứ, Pappy?

Ông và cha nhìn nhau.

-Tôi nghĩ là không, - Pappy nói.

-Có ai thấy chúng không? - Bà Spruill hỏi nhỏ.

-Có. Chúng mua hai vé đi Chicago, sau đó lởn vởn quanh bến xe suốt năm tiếng đồng hồ. Nhân viên bán vé biết có chuyện, nhưng nghĩ không phải là việc của mình. Bỏ trốn với người Mexico không phải là chuyện khôn ngoan nhất trong cuộc sống, nhưng cũng không phải là phạm tội. Anh chàng bán vé nói đã quan sát hai đứa suốt đêm, và chúng làm bộ phớt lờ nhau như không hề quen biết. Chúng sẽ không ngồi gần nhau trên xe. Nhưng khi xe đỗ, chúng sẽ đi cùng nhau.

- Xe khách khởi hành lúc mấy giờ? - Ông Spruill hỏi.

-Sáu giờ sáng nay. - Stick lấy ra một phong bì dán kín và đưa ông Spruill. - Tôi thấy cái này ở ghế trước. Tôi nghĩ là thư Tally viết cho ông bà. Tôi chưa đọc đâu.

Ông Spruill chuyển thư cho vợ. Bà vội vàng mở thư, chăm chú đọc, và lau nước mắt. Mọi người quan sát bà, im lặng chờ đợi. Thậm chí cả Trot đang trốn sau Bo và Dale, cũng nghiêng người tới, theo dõi cảnh đọc thư.

-Đây không phải việc của tôi, thưa bà, - Stick nói. - nếu trong đó không có thông tin hữu ích mà tôi cần biết.

Bà Spruill tiếp tục đọc, và khi kết thúc, bà nhìn xuống đất.

-Nó nói nó sẽ không về nhà. Nó nói nó sẽ kết hôn với Cowboy và đến sống ở miền Bắc, chúng có thể sẽ tìm được công việc tốt.

Nước mắt và tiếng sụt sịt bỗng nhiên biến mất, lúc này bà Spruill tỏ ra giận dữ hơn bao giờ hết. Con gái bà không phải bị bắt cóc; con bé chạy trốn với một tên Mexico, và nó sẽ lấy thằng đó.

-Chúng định sống ở Chicago? - Ông Stick hỏi.

-Không nói như vậy. Chỉ nói là sẽ ở miền Bắc.

Gia đình Spruill bắt đầu tản đi, rút lui trong buồn bã. Cha cảm ơn ông Stick và nhân viên cảnh sát vì đã mang trả lại xe tải.

-Chỗ các bạn có vẻ nhiều mưa hơn những nơi khác, - Stick nhận xét khi mở cửa xe.

-Nó sẽ ướt khắp nơi thôi. - Pappy phản ứng lại.

-Sông đang dâng lên ở phía bắc. - Stick nói như thể là một chuyên gia dự báo. - Tình trạng này sẽ tiếp tục mưa nhiều đấy.

-Cảm ơn, Stick. - Pappy lặp lại.

Ông Stick và nhân viên cảnh sát chui vào xe, Stick ngồi sau tay lái. Chỉ khi định đóng cửa, ông ta chợt nhớ ra.

-Nghe này, ông Eli, tôi đã gọi điện cho cảnh sát trưởng tại Eureke Springs. Ông ấy không thấy thằng nhóc to béo, Hank. Nhẽ ra lúc này nó phải về nhà rồi chứ, ông nghĩ vậy knông?

-Đúng. Nó đã rời đây từ tuần trước.

-Ông nghĩ nó ở đâu?

-Không phải việc của tôi.

-Tôi chưa xong việc với nó đâu, ông biết rồi đấy. Khi tìm nó, tôi sẽ tống con lừa béo đó vào tù ở Jonesboro, và chúng ta sẽ có một vụ xử án.

-Cứ tự nhiên, Stick. Anh đi mà làm việc đó.

Lốp xe mòn, trơn trượt và quay tít trong bùn, nhưng cuối cùng cũng ra tới đường. Gran và mẹ quay về bếp.

Pappy lấy dụng cụ và mang lại cốp sau xe tải. Ông mở nắp và bắt đầu xem xét động cơ. Tôi ngồi trên thành cản sóc, đưa ông cờ lê, và quan sát ông làm việc.

-Tại sao cô gái dễ thương như Tally lại muốn lấy người Mexico nhỉ? - Tôi hỏi.

Pappy đang vặn chặt lại dây cua roa. Không có dấu hiệu gì chứng tỏ Cowboy đã dừng lại, mở nắp và chọc ngoáy vào động cơ khi đang chạy trốn cùng Tally, nhưng dù sao Pappy vẫn muốn điều chỉnh, xem xét và sửa chữa như thể xe đã bị làm hỏng.

-Đúng là phụ nữ, - ông lầu bầu.

-Ông định nói gì ạ?

-Phụ nữ thường làm những việc ngu ngốc.

Tôi chờ đợi lời giải thích, nhưng câu trả lời của ông đã kết thúc.

-Cháu không hiểu. - Cuối cùng tôi nói.

-Ông cũng không. Cháu sẽ càng không. Cháu không thể hiểu được phụ nữ đâu.

Ông di chuyển cái lọc khí và nhìn chăm chú bộ chế hòa khí với vẻ nghi ngờ. Trong một thoáng, có vẻ như ông đã tìm ra bằng chứng về sự sờ mó vào động cơ, nhưng sau đó ông siết lại đinh vít và dường như hài lòng.

-Ông nghĩ họ sẽ tìm ra chị ấy không? - Tôi hỏi.

-Họ sẽ không tìm. Chúng ta đã lấy lại được xe tải, vì thế không có gì phạm tội, cảnh sát không cố tìm chúng đâu. Ông nghi ngờ gia đình Spruill sẽ đi tìm họ. Tại sao phải phiền phức chứ? Nếu họ may mắn và tìm ra chúng, họ định sẽ làm gì?

-Họ không thể bắt chị ấy về sao?

-Không. Một khi con bé kết hôn, nó đã là người trưởng thành. Cháu không thể bắt người đã kết hôn làm một việc ngớ ngẩn như vậy.

Ông lắp tay quay động cơ và lắng nghe. Đối với tôi, tiếng nổ vẫn như cũ, nhưng Pappy cho là ông nghe thấy có tiếng lách cách mới.

-Chúng ta thử đi dạo một vòng. - Ông đề nghị.

Lãng phí xăng là một tội lỗi trong nguyên tắc của Pappy, nhưng ông dường như muốn dùng hết chỗ xăng miễn phí mà Tally và Cowboy đã để lại.

Chúng tôi lên xe. Tôi ngồi đúng chỗ Tally đã ngồi, nhiều giờ trước, khi họ lén bỏ trốn trong cơn bão. Tôi không nghĩ được gì ngoài chị, và tôi thấy hoang mang hơn bao giờ hết.

Đường đi ướt và lầy lội nên Pappy không thể đạt tới tốc độ lý tưởng: ba mươi bảy dặm một giờ, nhưng ông vẫn cho là có gì đó trục trặc với động cơ. Chúng tôi dừng lại bên cầu và nhìn dòng sông. Những cồn cát đã biến mất; không còn gì ngoại trừ nước giữa hai bờ - nước và những mảnh vỡ vụn từ thượng lưu. Nước chảy rất nhanh, nhanh hơn tôi đã từng thấy. Cái que - máy đo mực nước của Pappy - đã biến mất. Nó bị dòng nước đang chảy cuồn cuộn cuốn trôi. Chúng tôi không cần nó vẫn biết là sông St. Francis sắp ngập.

Pappy dường như bị thôi miên bởi dòng nước và tiếng động. Tôi không thể biết ông muốn chửi rủa hay kêu khóc. Dĩ nhiên, cả hai việc đó cũng chẳng giúp đỡ được gì, và tôi nghĩ Pappy, có lẽ lần đầu tiên, nhận ra là ông sắp bị thất thu một vụ mùa khác.

Cho dù có vấn đề gì với động cơ thì khi chúng tôi về tới nhà, nó đã trở lại bình thường. Trong bữa tối, Pappy thông báo là xe tải vẫn tốt, rồi chúng tôi bàn về chuyện Tally và Cowboy, về nơi họ có thể ở và họ có thể làm gì. Cha nghe nói rất nhiều người Mexico tới Chicago, cha đoán rằng Cowboy và cô dâu mới sẽ hòa vào cái thành phố rộng lớn đó và sẽ không bao giờ bị phát hiện.

Tôi rất lo về Tally nên không thể nuốt trôi thức ăn.

Sáng muộn hôm sau, khi ánh mặt trời le lói mờ nhạt qua đám mây, chúng tôi lại ra đồng. Chúng tôi đã thấy mệt mỏi cảnh ngồi quanh nhà quan sát trời đất. Thậm chí, bây giờ tôi muốn hái bông.

Đặc biệt, người Mexico rất mong làm việc. Họ đang ở cách xa nhà hai nghìn dặm và không được trả đồng nào.

Nhưng bông quá ướt và đất cũng quá mềm. Bùn bám thành đống trên ủng và dính chặt vào bao bông, vì vậy sau một tiếng đồng hồ tôi cảm thấy như mình đang kéo lê một thân cây. Sau hai tiếng chúng tôi dừng tay và về nhà. Một đoàn người rệu rã, chán nản.

Gia đình Spruill đã quá thất vọng. Không có gì ngạc nhiên khi thấy họ nhổ trại. Họ chậm rãi thu dọn đồ đạc, như thể chỉ miễn cưỡng chấp nhận thất bại. Ông Spruill nói với Pappy là sẽ chẳng ích gì khi họ ở lại mà không thể làm việc. Họ mệt mỏi vì mưa liên miên và chúng tôi không thể trách họ. Trong sáu tuần gia đình họ đã dựng trại ở sân trước nhà tôi. Những cái lều cũ rách tơi tả dưới sức nặng của mưa gió. Những tấm nệm sắp trơ lõi vì thời tiết và bùn bắn tung tóe. Nếu là tôi, hẳn đã bỏ đi từ lâu rồi.

Chúng tôi ngồi trên hành lang, quan sát họ đóng gói đồ đạc và vứt bừa tất cả lên xe tải, lên toa moóc. Bây giờ sẽ còn nhiều chỗ trống vì thiếu Hank và Tally.

Tôi bất chợt sợ hãi trước sự ra đi này. Họ sẽ về nhà sớm, và Hank không có ở đó. Họ sẽ chờ đợi, tìm kiếm, sau đó bắt đầu dò hỏi. Tôi không chắc nếu như và bằng cách nào sự việc này có thế ảnh hưởng tới tôi một ngày nào đó, nhưng tôi thấy hoảng sợ.

Mẹ đề nghị tôi cùng vào vườn và hái đủ thực phẩm cho hai mươi người. Chúng tôi rửa ngô, dưa chuột, khoai tây, mướp tây, và rau xanh trong bồn bếp, sau đó mẹ cẩn thận sắp xếp tất cả vào hộp cáctông. Gran thêm vào chục trứng gà, hai pao thịt lợn muối sấy khô, một pao bơ, và hai lọ mứt dâu. Gia đình Spruill sẽ không bị thiếu thức ăn trong chuyến đi.

Khoảng giữa chiều họ đã sắp xếp xong xuôi. Xe tải và toa moóc bị chất nặng - những hộp giấy và bao bì dính hai bên thành xe, buộc lỏng lẻo và trông như sắp rơi. Đến giờ họ định khởi hành, chúng tôi bước tới chia tay gia đình. Ông bà Spruill nhận và cảm ơn thực phẩm của chúng tôi. Họ xin lỗi vì đã rời đi trước khi hái xong bông, nhưng tất cả chúng tôi đều biết là vụ thu hoạch dù sao cũng gần như kết thúc. Họ cố mỉm cười hòa nhã, nhưng nỗi đau hiện rõ trên gương mặt. Quan sát họ, tôi không thể nào không nghĩ là họ sẽ luôn hối hận cái ngày họ quyết định làm việc tại trang trại của chúng tôi. Nếu hái bông cho trang trại khác, Tally sẽ không gặp Cowboy. Và Hank có thể vẫn còn sống, cho dù tính cách đầy bạo lực nhưng gã cũng không đến nỗi bị giết quá sớm. “Kẻ sống với gươm dao sẽ chết vì gươm dao,” Gran tự hào về lời trích dẫn này.

Tôi cảm thấy có tội về những suy nghĩ tội lỗi mà tôi đã từng nghĩ chống lại họ. Và tôi thấy mình giống một tên trộm vì biết rõ sự thật về Hank, còn họ thì không

Tôi chia tay với Bo và Dale, cả hai không nói gì nhiều. Trot trốn sau toa moóc. Khi cuộc chia tay đang hồi cao trào, cậu ta lê chân về chỗ tôi và lẩm bẩm gì đó tôi không thể hiểu. Sau đó cậu ta giơ bàn tay và đưa tôi cái chổi sơn. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cầm lấy.

Tất cả người lớn đều chứng kiến cảnh này, và không ai nói năng gì.

-Ờ đằng kia, - Trot lẩm bẩm, và chỉ vào xe tải của họ.

Bo theo dấu chỉ và lục lọi trong thùng xe, lôi ra một thùng sơn trắng Pittsburgh còn mới nguyên. Anh ta đặt ngay trước mặt tôi, sau đó xách ra thêm một thùng khác.

-Cái này dành cho cậu. - Trot nói.

Tôi nhìn hai thùng sơn, sau đó nhìn Pappy và Gran. Trong những ngày này, tuy việc sơn nhà chưa được bàn đến, nhưng chúng tôi cũng biết là Trot sẽ không bao giờ có thể hoàn thành nổi kế hoạch. Bây giờ cậu ta đang bàn giao công việc lại cho tôi. Tôi liếc nhìn mẹ và thấy một nụ cười khó hiểu.

-Tally đã mua nó đấy. - Dale nói thêm.

Tôi đập nhẹ chổi sơn vào chân và cuối cùng cũng thốt lên được câu.

-Xin cảm ơn.

Trot nhìn tôi cười ngớ ngẩn, khiến tất cả mọi người cũng phải mỉm cười. Lại lần nữa họ hướng về chỗ xe tải, nhưng lần này là để khởi hành. Trot một mình leo lên toa moóc. Tally đã ngồi cùng cậu khi chúng tôi thấy họ lần đầu. Trot trông rất buồn và như bị bỏ rơi.

Xe tải khởi động với vẻ miễn cưỡng. Côn kêu lạch cạch, rồi đoàn xe lắc lư tiến về phía trước. Gia đình Spruill đi khỏi, xoong chảo kêu loảng xoảng, đống hộp lắc lư từ bên này sang bên kia. Bo và Dale nhún lên nhún xuống trên nệm, còn Trot ngồi thu mình một góc toa moóc đằng sau. Chúng tôi vẫy tay cho tới khi họ đi khuất.

Mọi người không nói gì về chuyện hẹn năm sau gặp lại. Gia đình Spruill chắc chắn sẽ không quay trở lại. Chúng tôi biết sẽ không bao giờ gặp họ nữa.

Trên sân trước chỉ còn lại bãi cỏ bị phẳng dẹt, và khi quan sát những thiệt hại tôi dần dần cũng thấy mừng vì họ đã ra đi. Tôi đá tung đống tro ngay gần home-plate và một lần nữa thấy kinh ngạc vì họ không hề nhạy cảm chút nào. Vệt bánh xe và chi chít lỗ cọc cắm lều. Năm tới, tôi sẽ đặt một hàng rào để ngăn người miền núi tránh xa khu vực chơi bóng chày của tôi.

Tuy nhiên, kế hoạch lúc này của tôi là hoàn thành nốt những gì Trot đã bắt đầu. Tôi xách dần từng thùng sơn tới hành lang trước, và ngạc nhiên vì chúng rất nặng. Tôi mong đợi Pappy phát biểu ý kiến, nhưng ông không bình luận gì. Mẹ yêu cầu cha làm việc, và cha vội vàng dựng ngay một dàn giáo bên mặt phía tây. Đó là tấm ván sồi dài khoảng tám bộ với giá cưa và thùng đựng dầu rỗng chống làm trụ ở hai đầu. Nó hơi nghiêng về phía cái thùng, nhưng không thể làm cho thợ sơn mất thăng bằng. Cha mở thùng sơn đầu tiên, lấy que khuấy đều, và giúp tôi leo lên dàn giáo. Cũng có vài lời hướng dẫn ngắn gọn, nhưng vì chúng tôi không biết mấy về việc sơn nhà nên tôi được phép làm theo ý mình. Nếu Trot làm được, chắc chắn tôi cũng làm được.

Mẹ quan sát tôi từng bước và nhắc nhở vài câu ví dụ như ‘‘Đừng để sơn nhỏ xuống” và “Chú ý vào.” Bên mặt phía tây, Trot đã sơn được sáu tấm ván phía dưới, từ trước ra sau nhà, và với dàn giáo này tôi có thể với tới những nơi trên cao. Dù không biết mình sẽ sơn chỗ giáp mái bằng cách nào, nhưng tôi quyết định sẽ lo lắng tới chuyện đó sau.

Những tấm ván cũ thấm ngay ở lượt sơn đầu tiên. Lượt thứ hai tiếp tục nhẹ nhàng và trắng hơn. Sau vài phút tôi đã cảm thấy thích thú với công việc vì kết quả hiện ngay trước mặt.

-Con làm thế nào? - Tôi hỏi mà không nhìn xuống.

-Đẹp lắm, Luke! - Mẹ nhận xét. - Chỉ cần làm từ từ thôi, và chú ý nhé. Cẩn thận không ngã đấy.

-Con sẽ không ngã đâu.

Tại sao mẹ cứ luôn cảnh báo tôi trước những mối nguy hiểm quá rõ ràng vậy nhỉ?

Buổi chiều hôm đó cha phải chuyển dàn giáo hai lần, và trước bữa tối tôi đã dùng hết một thùng sơn. Dù đã rửa bằng xà phòng giặt, nhưng sơn vẫn dính trên ngón tay. Tôi cũng không thèm quan tâm. Tôi thấy tự hào vì công việc mới của mình. Tôi đang làm một việc mà chưa ai trong gia đình Chandler từng làm.

Việc sơn nhà không được đề cập tới trong bữa ăn tối. Cả nhà bàn bạc đến những vấn đề quan trọng hơn. Nhân công miền núi của chúng tôi đã rời khỏi, họ ra đi trong khi một số lượng lớn bông vẫn chưa được hái. Chưa từng có tin đồn về chuyện nhân công bỏ đi vì lý do bông ướt. Pappy không muốn mọi người biết tình trạng hiện thời của chúng tôi. Thời tiết sắp thay đổi, ông khẳng định vậy.

Chưa bao giờ nhiều mưa bão vào mấy tháng cuối năm.

Khi trời nhá nhem tối, chúng tôi bước ra hành lang trước, bây giờ có vẻ yên tĩnh hơn. Đội Cardinal là một kỷ niệm xa vời, và chúng tôi ít khi nghe tin gì khác sau bửa tối. Pappy không muốn lãng phí điện, vì thế tôi ngồi trên bậc thang nhìn ra sân trước. Yên tĩnh và trống trải. Suốt sáu tuần qua, nó bị bao quanh với đống lều trại và đồ đạc. Bây giờ thì không còn gì.

Lá rụng nằm rải rác trên sân. Đêm mát mẻ và trời khá trong. Điều này khiến cha dự đoán ngày mai sẽ là cơ hội tốt để hái bông trong suốt mười hai tiếng, Nhưng việc tôi muốn làm là sơn nhà.