- 30 -
Khi đang ăn, tôi liếc nhìn đồng hồ treo phía trên bếp. Mới có bốn giờ mười, bữa sáng sớm nhất tôi có thể nhớ được. Theo dự báo thời tiết của cha, trời hôm nay sẽ mát mẻ, trong lành, không có mây, đất mềm vừa đủ.
Cánh người lớn rất lo lắng. Vụ mùa chưa thu hoạch được nhiều, và nếu thời tiết vẫn như vậy, trang trại nhỏ bé của chúng tôi sẽ phải chịu nhiều nợ nần hơn. Mẹ và Gran rửa bát đĩa xong với thời gian kỷ lục, và chúng tôi rời khỏi nhà với đống bao tải. Đám người Mexico ngồi túm tụm về một bên thùng xe và cố ngồi sát nhau cho ấm.
Thời tiết khô ráo, trời quang đãng giờ đây trở nên hiếm hoi, và chúng tôi tranh thủ làm việc như thể đây có thể là ngày cuối cùng. Tôi thấy mệt mỏi vì ánh nắng mặt trời, nhưng việc phàn nàn sẽ chỉ khiến tôi nhận một bài học nghiêm khắc. Hiểm họa mùa màng khác đang hiện ra lờ mờ, và chúng tôi cần phải làm việc hết sức. Mong muốn được nghỉ trưa mỗi lúc một dâng cao, nhưng tôi biết cha sẽ cho no đòn nếu bắt gặp tôi ngủ.
Bữa trưa chỉ có bánh quy nguội và thịt lợn muối hun khói, chúng tôi ăn vội vàng dưới bóng toa moóc. Giữa trưa, trời ấm áp và giấc ngủ sẽ thật tuyệt vời. Thay vào đó, chúng tôi ngồi trên đống bao tải bông mềm mại, gặm bánh quy, và nhìn trời. Ngay cả khi nói chuyện, hai mắt vẫn như muốn díp lại.
Dĩ nhiên, một ngày trong lành có nghĩa là bão sắp tới nơi, vì thế sau hai mươi phút ăn trưa, cha và Pappy tuyên bố giờ nghỉ đã hết. Gran và mẹ đứng bật dậy nhanh như nam giới, sốt sắng chứng minh là họ cũng có thể làm việc chăm chỉ. Tôi là người duy nhất tỏ vẻ miễn cưỡng
Việc này có thể còn tệ hơn: nhóm Mexico thậm chí còn không nghỉ ăn trưa.
Tôi đã trải qua cả buổi chiều chán ngắt nghĩ về Tally, về Hank, rồi lại quay về Tally. Tôi cũng nghĩ về gia đình Spruill và ghen tỵ vì họ đã chạy trốn. Tôi cố tưởng tượng họ sẽ làm gì khi trở về nhà và Hank không đợi ở đó. Tôi cố tự nhủ là mình không thật sự quan tâm.
Vài tuần nay chúng tôi không nhận được thư chú Ricky. Tôi đã nghe người lớn thì thầm về việc này. Tuy nhiên, tôi cũng chưa gửi câu chuyện dài của tôi cho chú, đơn giản chỉ vì không biết gửi bằng cách nào mà tránh bị bắt gặp. Và tôi suy nghĩ về việc chất gánh nặng lên vai chú với tin tức gia đình Latcher. Chú đã có đủ việc nghĩ ngợi rồi. Nếu Ricky ở nhà, chúng tôi sẽ đi câu cá và tôi sẽ kể cho chú tất cả. Tôi sẽ bắt đầu từ vụ giết người nhà Sisco và nói rõ từng chi tiết - đứa trẻ nhà Latcher, Hank và Cowboy, và tất tật mọi chuyện. Chú Ricky sẽ biết phải làm gì. Tôi mong ước chú được trở về nhà.
Tôi không biết mình đã hái được bao nhiêu bông trong ngày hôm đó, nhưng tôi chắc nó hẳn là kỷ lục thế giới đối với một đứa trẻ bảy tuổi. Khi mặt trời khuất sau rặng cây dọc bò sông, mẹ đi tìm tôi, và chúng tôi đi bộ về nhà. Gran vẫn ở lại, tốc độ hái bông nhanh bằng cánh đàn ông.
- Mọi người sẽ làm việc trong bao lâu nữa? - Tôi hỏi mẹ. Chúng tôi đã quá mệt và việc đi bộ là một vấn đề.
- Tới tối, mẹ nghĩ vậy.
Trời đã gần tối khi chúng tôi về tới nhà. Tôi muốn lăn đùng ra ghế sofa và ngủ li bì trong một tuần, nhưng mẹ yêu cầu tôi rửa tay và giúp mẹ chuẩn bị bữa tối. Mẹ làm bánh mỳ ngô và hâm nóng đồ ăn còn lại trong khi tôi thái gọt cà chua. Chúng tôi nghe đài - không một tin tức về tình hình Triều Tiên.
Dù cả ngày mệt nhọc trên đồng, Pappy và cha vẫn luôn là những tâm hồn ngoan đạo khi chúng tôi ngồi xuống bàn ăn. Hôm nay cả hai đã hái được một nghìn một trăm pao. Mưa gần đây khiến giá bông trên thị trương Memphis tăng lên, và nếu thêm vài ngày khô ráo, chúng tôi có thể tồn tại được trong năm tới. Gran chăm chú lắng nghe từ khoảng cách xa, nhưng có lẽ không nghe thấy gì. Tôi biết tâm trí bà đang phiêu du tới tận Triều Tiên. Mẹ cũng quá mệt mỏi nên không tham gia trò chuyện.
Pappy không thích dùng thức ăn từ bữa trước, nhưng ông vẫn tạ ơn Chúa. Ông cũng cảm ơn Người vì thời tiết khô ráo và cầu xin thêm nhiều ngày khô ráo. Chúng tôi ăn chậm rãi; cuối cùng thì một ngày mệt nhọc cũng qua đi. Cuộc nói chuyện nhẹ nhàng và ngắn gọn.
Tôi nghe thấy tiếng động trước tiên. Tiếng sấm ấm, trầm, xa xa, và tôi liếc quanh bàn để xem mọi người cũng nghe thấy không. Pappy đang nói chuyện về thị trường bông. Vài phút sau, tiếng ầm ầm gần hơn, và khi ánh chớp xuất hiện ở khoảng cách xa, chúng tôi ngừng ăn. Gió thổi mạnh, mái thiếc trên hành lang sau bắt đầu khua lạch cạch. Chúng tôi không dám nhìn nhau.
Pappy đan hai bàn tay và chống tay lên bàn như có vẻ muốn cầu nguyện lại lần nữa. Ông đã cầu xin Chúa trời cho thêm thời tiết tốt. Bây giờ chúng tôi sắp sửa bị một trận mưa như trút.
Hai vai cha trĩu xuống. Cha xoa xoa trán và nhìn chằm chằm vào tường. Mưa bắt đầu rơi xuống mái nhà, kêu ầm ĩ.
- Mưa đá rồi. - Gran lên tiếng
Mưa đá có nghĩa là gió mạnh, mưa dữ dội, và có lẽ là cả một cơn bão gầm rú qua trang trại. Chúng tôi ngồi bên bàn một lúc lâu, lắng nghe tiếng sấm, tiếng mưa, và quên mất bữa tối dở dang trước mặt, tự hỏi bao nhiêu lượng nước sẽ rơi xuống và mất bao lâu chúng tôi mới có thể tiếp tục hái bông. Sông St. Francis không thể chứa thêm, và khi nước tràn ra, vụ mùa coi như kết thúc.
Cơn bão qua đi, nhưng vẫn mưa, thỉnh thoảng còn to hơn. Cuối cùng, chúng tôi rời nhà bếp. Tôi bước ra hành lang trước cùng Pappy và không thấy gì ngoài một ao nước ngăn cách giữa nhà và đường. Tôi thấy thương cho Pappy khi ông ngồi trên đu và hoài nghi nhìn làn nước Chúa trời đang gửi xuống cho chúng tôi. Sau đó, mẹ đọc cho tôi nghe chuyện Kinh Thánh. Giọng mẹ nghe rõ trong tiếng mưa rơi trên mái nhà. Câu chuyện về Noah và lụt lội không được phép nói tới. Tôi chìm vào giấc ngủ trước khi chàng David trẻ tuổi đánh bại gã khổng lồ Guliath.
Hôm sau, cha mẹ thông báo là sẽ vào thị trấn. Tôi được phép đi cùng - sẽ là quá tàn nhẫn nếu từ chối tôi chuyến đi này - nhưng Pappy và Gran không tham gia. Đây là một cuộc đi chơi của gia đình nhỏ. Kem được nói tới như một khả năng có thể. Cảm ơn Cowboy và Tally, chúng tôi có một ít xăng miễn phí, và không có việc gì để làm quanh trang trại. Nước đang ngập giữa các luống bông.
Tôi ngồi phía trước cùng cha mẹ và chú ý quan sát công tơ mét. Một khi ra tới Xa lộ, cha sẽ tăng tốc lên đến bốn mươi lăm dặm một giờ. Như tôi có thể nói, chiếc xe này luôn chạy ở tốc độ cố định ba mươi bảy, nhưng tôi không định kể điều này với Pappy.
Thật là niềm an ủi kỳ cục khi những trang trại khác cũng không làm gì được vì mưa. Không thấy ai lê bước chậm chạp hái bông trên cánh đồng. Ngay cả người Mexico cũng không thấy đâu.
Vùng đất chỗ chúng tôi thấp, thường bị ngập trước tiên. Trước kia, chúng tôi đã bị mất mùa trong khi những nông dân khác không bị ảnh hưởng gì mấy. Bây giờ có vẻ như bông của ai cũng sắp bị ướt đẫm ở mức độ như nhau.
Nửa ngày trời không làm gì ngoài chờ đợi, vì thế các gia đình đều tập trung trên hành lang, quan sát xe cộ qua lại. Phụ nữ bóc vỏ đậu. Đàn ông nói chuyện và lo lắng. Bọn trẻ ngồi trên bậc thang hoặc chơi nghịch trong bùn. Chúng tôi biết tất cả mọi người, mọi gia đình. Chúng tôi vẫy tay chào, họ đáp lại, và chúng tôi có thể gần như nghe thấy họ nói.
- Đoán xem tại sao nhà Chandler lại vào thị trấn?
Phố Main khá yên ắng. Chúng tôi đỗ xe trước cửa hàng kim khí. Trước cửa hàng Hợp tác xã, một nhóm nông dân mặc quần áo lao động đang bàn chuyện quan trọng. Cha thấy buộc phải tường thuật lại cho mọi người trước tiên, hay ít nhất phải lắng nghe suy nghĩ và ý kiến của họ về chuyện khi nào mưa có thể kết thúc. Tôi theo mẹ tới hiệu thuốc, nơi có thể mua kem tại quầy nước giải khát ở phía sau. Một cô gái thị trấn xinh xắn tên là Cindy đã làm việc tại đó từ rất lâu. Vào lúc này, Cindy không có khách, và tôi nhận được một phần kem vani ngon đặc biệt với những quả sơri bao quanh. Tôi ngồi trên ghế đẩu. Khi thấy rõ là tôi đã tìm được chỗ ngồi yên trong ba mươi phút, mẹ bỏ đi mua vài thứ khác.
Anh trai của Cindy đã chết trong một vụ tai nạn ôtô khủng khiếp, và mỗi khi nhìn chị tôi đều nghĩ về những chuyện tôi được nghe. Đã xảy ra một đám cháy, và họ không tài nào lôi được anh trai chị ra khỏi đống đổ nát. Cả một đám đông chứng kiến, và dĩ nhiên, có nghĩa là rất nhiều câu chuyện về cảnh tượng đó thật sự kinh khủng tới mức nào. Cindy khá xinh, nhưng đôi mắt rất buồn, và tôi biết đó chính là vì bi kịch kia. Chị không muốn nói chuyện, và thế cũng tốt. Tôi ăn từ từ, cố liếm từng thìa kem trong khỏang thời gian kéo dài, và quan sát chị.
Tôi đã nghe được câu chuyện thầm thì giữa cha mẹ và biết là họ dự định gọi điện cho ai đó. Vì không có điện thoại, chúng tôi sẽ phải gọi nhờ. Tôi đang nghĩ đó sẽ là điện thoại tại cửa hàng Pop & Pearl.
Phần lớn các gia đình trong thị trấn đều mắc điện thoại để giải quyết công việc. Vài nông dân sống cách thị trấn hai, ba dặm cũng có, vì đường dây có thể chạy khá xa. Mẹ có lần nói với tôi sẽ phải mất nhiều năm đường dây điện thoại mới tới được chỗ chúng tôi. Dù sao, Pappy cũng chẳng muốn. Ông nói rằng nếu có điện thoại thì sẽ phải nói chuyện với mọi người bất cứ khi nào thích hợp với họ, chứ không phải với mình. Tivi có thể còn thú vị, nhưng hãy quên chuyện điện thoại đi.
Jackie Moon bước qua cửa và vòng lại quầy giải khát.
-Chào, cậu nhỏ Chandler! - Anh xoa rối bù tóc tôi và ngồi xuống bên cạnh. - Cái gì mang em tới đây thế?
-Món kem ạ. - Tôi trả lời và anh mỉm cười.
Cindy bước tới trước mặt chúng tôi.
-Vẫn như thường lệ chứ?
-Vâng, thưa cô. - Anh nói. - Tình hình cô thế nào?
-Tôi vẫn khỏe, Jackie ạ, - chị thầm thì.
Họ nhìn nhau đăm đăm, và tôi cảm giác như có gì đó đang sắp xảy ra. Chị quay lại chuẩn bị đồ uống, và anh Jackie chăm chú quan sát chị.
-Em nghe tin gì về Ricky không? - Jackie hỏi tôi nhưng hai mắt vẫn nhìn Cindy.
-Không phải gần đây. - Tôi cũng nhìn chị chằm chằm.
-Ricky là chàng trai mạnh mẽ. Cậu ấy sẽ ổn thôi.
-Em biết. - Tôi nói.
Anh châm thuốc và rít từng hơi ngắn.
-Chỗ em bị ướt sạch phải không?
-Bị ngấm nước hết.
Cindy đặt ly kem sôcôla và tách càphê trước Jackie.
-Người ta nói có lẽ sẽ mưa trong hai tuần nữa, - anh nói. - Anh không nghi ngờ việc này.
-Mưa, mưa, mưa, - Cindy bực bội. - Đó là điều mà tất cả mọi người luôn nhắc tới trong những ngày này. Anh không thấy mệt khi nói về thời tiết sao?
-Còn đề tài nào khác nữa đâu. - Anh trả lời. - Không hề, nếu cô làm nghề trồng trọt.
-Chỉ có người ngớ ngẩn mới làm nghề này, - chị ném khăn lau tay lên mặt quầy và bước lại chỗ máy tính tiền.
Jackie xúc nốt miếng kem cuối cùng.
-Có lẽ cô ấy nói đúng.
-Có lẽ vậy.
-Cha em sẽ đi miền Bắc chứ?
-Sẽ đi đâu cơ?
-Tới miền Bắc, tới Flint. Anh nghe vài thanh niên đã gọi điện thoại, cố xin được vào hãng sản xuất ôtô Buick. Họ nói là năm nay tìm việc làm rất khó, không dễ kiếm nhiều như trước, vì thế mọi người đang tranh giành nhau để kiếm chỗ đấy. Vận may về bông tàn lụi rồi. Mưa liên miên và nước sông tràn hai bờ. Nếu ai may mắn thì vớt vát được nửa vụ. Thật ngu ngốc, phải không? Làm việc như điên suốt sáu tháng trời, rồi đánh mất mọi thứ, sau đó chạy bổ tới miền Bắc làm việc và mang về tiền mặt để chi trả nợ nần. Sau đó lại trồng vụ bông khác.
-Anh sẽ tới miền Bắc? - Tôi tò mò.
-Anh đang nghĩ tới việc đó. Anh còn quá trẻ để chết gí tại trang trại trong suốt quãng đời còn lại.
-Đúng, em cũng vậy.
Jackie nhấm nháp cà phê, và chúng tôi yên lặng, trầm ngâm nghĩ về sự ngu ngốc trong việc làm trang trại.
-Anh nghe nói thằng cha miền núi to con đã biến rồi.
May mắn là lúc đó mồm đang ngập đầy kem nên tôi chỉ gật đầu.
-Anh hy vọng người ta sẽ bắt gã. Anh muốn thấy gã phải ra tòa, nhận sự trừng phạt thích đáng. Anh mới kể cho ông Stick Powers toàn bộ sự việc đã chứng kiến. Rồi những người khác cũng sẽ làm vậy, họ sẽ nói ra sự thật. Gã không cần phải giết Sisco.
Tôi xúc thìa kem khác và lại gật đầu. Tôi biết cách ngậm miệng và trông có vẻ ngớ ngẩn khi đề cập tới chủ đề Hank Spruill.
Cindy đi đi lại lại sau quầy, lau lau chùi chùi và cố ý làm mạnh tay. Jackie quên mất chuyện về Hank.
-Khi nào em xong? - Anh nhìn ly kem của tôi.
Tôi đoán là Jackie và Cindy có chuyện gì đó muốn nói với nhau
-Một tý nữa thôi.
Chị lau mạnh, và anh nhìn tôi chằm chằm cho tới khi tôi giải quyết xong ly kem. Rồi tôi chào hai người và tới cửa hàng Pop & Pearl với hy vọng biết thêm về cuộc gọi điện. Bà Pearl đang ở một mình sau máy tính tiền, cặp kính lão nằm trên chóp mũi, ánh mắt chăm chú nhìn ngay khi tôi bước vào. Điều đó nói lên là bà biết rõ tiếng mỗi xe tải đi ngang qua phố Main và không những bà có thể phân biệt được chủ xe mà còn nói được nó đã có mặt trong thị trấn bao lâu. Bà không bỏ qua điều gì.
-Ông Eli đâu? Bà hỏi sau khi chúng tôi đã trao đổi lời nhận xét hài hước.
-Ông cháu ở nhà ạ. - Tôi đưa mắt nhìn lọ bánh Tootsie.
-Cháu lấy một cái đi. - Bà nói.
-Vâng, thưa bà. Bà thấy cha mẹ cháu không?
-Không, chưa thấy. Họ đang mua tạp hóa à?
-Vâng. Và cháu nghĩ cha cháu cần gọi nhờ điện thoại.
Câu nói khiến thái độ lạnh nhạt của bà mất hẳn khi nghĩ tới lý do cha tôi cần gọi điện. Tôi mở lọ bánh Tootssie.
-Cha cháu gọi điện cho ai? - Bà hỏi.
-Cháu không biết.
Thật đáng thương cho kẻ khốn khổ nào gọi nhờ điện thoại của bà Pearl và muốn giữ bí mật nội dung cuộc gọi. Bà còn biết nhiều hơn người ở đầu dây bên kia.
Bà liếc ra ngoài cửa sổ, chầm chậm lắc đầu khi nghĩ tới viễn cảnh vụ thu hoạch ảm đạm khác,
Tuy nhiên, tôi chưa từng chứng kiến một trận lụt - ít ra là tôi có thể nhớ được - vì thế tôi không có gì để nói. Thời tiết đã làm nản tinh thần của mọi người, bao gồm cả bà Pearl. Với những đám mây xám xịt lơ lửng trên trời, thì thật khó lạc quan được. Một mùa đông u ám nữa sắp tới.
-Cháu nghe nói vài người sẽ tới miền Bắc, - tôi nói.
Tôi biết là bà Pearl nắm được ngay thông tin nếu tin đồn dúng là có thực.
-Bà cũng nghe nói vậy. Họ đang cố tìm việc phòng trường hợp mưa vẫn tiếp tục.
-Những ai sẽ đi ạ?
-Bà chưa biết.
Nhưng tôi có thể đoán qua âm điệu giọng nói, rõ ràng là bà đã nghe được chuyện ngồi lê đôi mách gần đây nhất. Nhiều nông dân có thể đã sử dụng điện thoại nhà bà.
Tôi cảm ơn bà và rời cửa hàng. Hai bên đường vắng tanh. Thật tuyệt khi có được thị trấn cho riêng một mình. Vào các ngày thứ bảy, bạn khó có thể đi bộ vì quá đông người. Tôi thấy cha mẹ trong cửa hàng ngũ kim.
Cha mẹ đang mua sơn, rất nhiều sơn. Một dãy gồm năm thùng sơn Pittsburgh trắng xếp thẳng trên quầy, cùng hai chổi quét trong gói bọc nhựa. Người bán hàng đang tính tiền khi tôi bước vào. Cha lần lần gì đó trong ví, mẹ đứng cạnh, dáng vươn thẳng đầy vẻ tự hào. Rõ ràng đối với tôi, chính mẹ đã thúc đẩy việc mua bán này. Mẹ mỉm cười nhìn tôi với vẻ rất hài lòng.
-Mười bốn đô tám mươi xu.
Cha rút tiền và bắt đầu đếm.
-Tôi có thể ghi vào sổ gia đình. - Người bán hàng nói.
-Không, lần này không ghi vào đó, - mẹ từ chối.
Pappy sẽ lên cơn đau tim nếu nhận được bản thống kê hàng tháng cộng thêm khoản chi cho việc mua sơn.
Chúng tôi mang sơn ra xe.