- 31 -
Thùng sơn được xếp hàng dọc hành lang sau, giống như những người lính ở tư thế sẵn sàng cho trận phục kích. Dưới sự giám sát của mẹ, dàn giao tạm thời được cha dời sang góc nhà phía đông nam, giúp tôi sơn có thể sơn từ dưới lên gần hết đường mái. Tôi đã trở lại góc đầu tiên. Trot hẳn sẽ rất tự hào.
Một thùng sơn nữa được mở ra. Tôi xé bao chổi mới và đập đập cho lông mềm lại. Nó rộng khoảng 5 insơ và nặng hơn so với cái chổi Trot đã đưa tôi.
- Cha mẹ sẽ làm việc trong vườn, - mẹ nói. - Cha mẹ sẽ quay trở lại ngay.
Mẹ rời đi và theo sau là cha, tay xách ba cái làn to nhất trong trang trại. Gran ở trong bếp làm món mứt dâu. Pappy đã ra ngoài lo lắng ở đâu đó. Tôi còn lại một mình.
Việc đầu tư của cha mẹ trong kế hoạch này gây thêm sức nặng cho nhiệm vụ của tôi. Ngôi nhà bây giờ sẽ được sơn toàn bộ cho dù Pappy có thích hay không. Và công lao này sẽ thuộc về tôi. Tuy nhiên, cũng không cần vội vã. Nếu trận lũ tới, tôi sẽ sơn khi trời không mưa. Nếu kết thúc vụ mùa, tôi sẽ có cả một mùa đông để hoàn thành kiệt tác của mình. Ngôi nhà chưa bao giờ được sơn trong suốt năm mươi năm. Tại sao phải cấp bách?
Sau ba mươi phút làm việc tôi bắt đầu thấy mệt, tôi có thể nghe thấy tiếng cha mẹ đang nói chuyện trong vườn. Hai chổi quét sơn - một cái mới và cả cái cũ của Trot - nằm cạnh những thùng sơn trên hành lang. Tại sao cha mẹ không sử dụng chúng và cùng làm việc với tôi? Nhẽ ra họ nên có kế hoạch giúp đỡ.
Chổi quét sơn khá nặng. Tôi tiếp tục những đường sơn ngắn, chậm và rất khéo. Mẹ đã cảnh báo tôi không được lấy sơn nhiều ngay một lúc. “Đừng để sơn nhỏ xuống”... “Không được để sơn chảy.”
Sau một tiếng làm việc, tôi cần nghỉ giải lao. Lạc trong thế giới của chính mình, đối mặt với một kế hoạch to tát, tôi bắt đầu bực mình với Trot khi đẩy việc này lên vai tôi. Cậu ta sơn được một phần ba bên mặt phía đông rồi bỏ chạy mất hút. Có lẽ Pappy nói đúng, tôi chợt nghĩ, nhà này chẳng cần thiết phải sơn.
Hank là một nguyên nhân. Gã đã cười tôi và sỉ nhục gia đình chúng tôi vì ngôi nhà không sơn. Trot đã đứng ra bảo vệ tôi. Cậu ấy và Tally đã chung sức thực hiện kế hoạch này, không biết là sức nặng của nó sẽ đổ xuống hai vai tôi.
Tôi nghe thấy những giọng nói phía sau. Miguel, Luis, và Rico bước tới và chăm chú nhìn với vẻ tò mò. Tôi mỉm cười và chúng tôi chào hỏi nhau. Họ tiến tới gần hơn. Rõ ràng, họ rất kinh ngạc không hiểu tại sao thành viên nhỏ nhất trong gia đình Chandler lại được giao nhiệm vụ nặng nề này. Trong vài phút, tôi tập trung vào công việc và nhích dần từng bước. Miguel đứng trên hành lang quan sát những thùng sơn đậy kín và hai cái chổi.
- Chúng tôi có thể tham gia không?
Một ý kiến thật tuyệt!
Hai thùng sơn được mở ra. Tôi đưa Miguel cái chổi của tôi, và chỉ vài giây sau, Luis và Rico ngồi trên dàn giáo, hai chân trần buông thõng, miệt mài sơn. Miguel bắt đầu trên hành lang sau. Dưới bóng cây, sáu người còn lại đang ngồi trên bãi cỏ và quan sát chúng tôi.
Nghe thấy tiếng ồn, Gran vừa lau tay vừa bước ra ngoài. Bà mỉm cười nhìn tôi, sau đó lại quay vào với món mứt dâu.
Nhóm người Mexico rất thích thú khi có việc làm. Mưa khiến họ phải ngồi không suốt ngày dài trong và quanh chuồng bò. Họ không có xe tải để ra thị trấn, không có radio để nghe tin tức, không có sách báo để đọc. (Thậm chí chúng tôi không chắc họ có biết đọc hay không) Đôi khi họ chơi súc sắc, nhưng sẽ ngừng lại ngay khi một người trong số chúng tôi đến gần.
Với niềm say mê thật sự, họ xông vào tấn công ngôi nhà chưa bao giờ được sơn. Sáu người không tham gia liên tục đưa ra những lời khuyên và ý kiến góp ý cho người cầm chổi. Rõ ràng, một vài đề xuất của họ khá vui nhộn vì thỉnh thoảng ba thợ sơn lại phá lên cười rất to. Tiếng Tây Ban Nha khá nhanh, tất cả chín người đều cười nói ầm ĩ. Vấn đề là phải thuyết phục người đang cầm chổi nhường công việc thú vị này và cho phép người mới tham gia công việc. Roberto nổi bật như một chuyên gia. Với sự tinh mắt đầy ấn tượng, anh chỉ dẩn cho những người chưa có kinh nghiệm, đặc biệt là Pablo và Pepe, kỹ thuật sơn chính xác. Anh đứng phía sau họ, nhanh chóng đưa ra lời khuyên, nói đùa hay quở trách. Ba cái chổi chuyền nhau, cùng những lời bông đùa và trách cứ. Một đội quân làm việc có hệ thông đã xuất hiện.
Tôi ngồi dưới gốc cây cùng họ, quan sát sự biến đổi của hành lang sau. Pappy lái máy kéo về nhà. Ông đỗ ngay trước kho công cụ và quan sát quanh cảnh từ xa. Sau đó ông đi vòng ra trước nhà. Tôi không biết ông có tán thành không, và tôi không rõ việc này có gây ra vấn đề gì không. Pappy chỉ là một nông dân nản chí khi sắp bị mất vụ bông nữa.
Cha mẹ ra khỏi vườn với ba làn đầy rau củ.
-Ồ, nếu đó không phải là Tom Sawyer, - mẹ nói với tôi.
-Anh ta là ai? - Tôi hỏi.
-Mẹ sẽ kể cho con chuyện đó tối nay.
Cha mẹ đặt làn lên hành lang, cẩn thận tránh những chỗ mới sơn, và vào trong nhà. Tất cả người lớn đều tập trung trong bếp, và tôi tự hỏi không rõ họ có nói chuyện về tôi và nhóm người Mexico. Gran xuất hiện với bình trà đá và khay ly. Dấu hiệu tốt rồi. Mọi người nghỉ ngơi và thưởng thức trà đá. Họ cảm ơn Gran, ngay sau đó lại bắt đầu cãi nhau với ba thợ sơn.
Khi chiều qua đi, mặt trời xua tan những đám mây. Thỉnh thoảng, ánh mặt trời sáng chói, liên tục và bầu không khí ấm áp, gần giống mùa hè. Chắc chắn, chúng tôi sẽ nhìn lên trời với hy vọng mây đen cuối cùng cũng rời khỏi Arkansas, không bao giờ quay trở lại, ít nhất cho tôi mùa xuân. Một lúc sau, trời hơi sầm xuống, và không khí mát hơn.
Mây đen đang chiếm ưu thế, và tất cả chúng tôi biết điều đó. Rồi nhóm người Mexico sẽ sớm rời khỏi trang trại, cũng như gia đình Spruill. Chúng tôi không thể để mọi người ngồi không cả ngày, quan sát trời đất, cố mong trời khô ráo, và để được trả tiền công lao động.
Khoảng chiều tối sơn hết nhẵn. Phía sau nhà, cả đoạn hành lang, đã hoàn thành xong, và sự khác nhau thật đáng sửng sốt. Những tấm ván sáng loáng, đẹp đẽ tương phản hoàn toàn với chỗ chưa được sơn ở góc. Ngày mai chúng tôi sẽ xử lý tiếp mặt phía tây, nếu như tôi có thể, bằng cách nào đó thương lượng để có thêm sơn.
Tôi cảm ơn những người Mexico. Trên đường quay về chuồng bò, họ vừa đi vừa cười nói ầm ĩ. Họ sẽ tập trung lại, ăn món bánh ngô, rồi ngủ sớm, và hy vọng có thể được hái bông vào ngày mai.
Tôi ngồi trên bãi cỏ, chiêm ngưỡng công việc của họ, chưa muốn vào nhà bởi ông bà và cha mẹ đang trong tâm trạng không vui vẻ. Họ sẽ buộc phải mỉm cười với tôi và cố nói gì đó khôi hài, trong khi đang lo đến phát bệnh.
Tôi mơ ước mình có em trai - anh hay em gì cũng được. Cha mẹ muốn sanh thêm, nhưng còn vài vấn đề. Tôi cần một người bạn, một đứa trẻ khác để cùng trò chuyện, cùng chơi, cùng chung sức. Tôi mệt mỏi khi mình là đứa trẻ duy nhất trong trang trại.
Và thấy nhớ Tally. Tôi cố ghét chị, nhưng không thể.
Pappy bước quanh góc nhà và xem xét cái áo khoác sơn mới. Tôi không rõ ông có bất ngờ không.
- Chúng ta làm một vòng tới nhánh sông đi! - Ông rủ tôi.
Tôi lẳng lặng trèo lên máy kéo không nói câu nào. Ông khởi động, và chúng tôi theo những vết bánh xe cũ trên đường đồng. Mực nước đang xấp xỉ bánh xe. Hai bánh trước làm bùn bắn tung khi xe đi qua. Hai bánh sau nghiến trên mặt đất và làm cho vết bánh xe càng lún sâu. Chúng tôi ì ạch đi qua cánh đồng, giờ như một đầm lầy.
Bông trông thật đáng thương. Quả trĩu xuống vì mưa rào. Hàng loạt thân cây oằn mình trong gió. Một tuần với ánh mặt trời chiếu sáng có thể làm khô đất lẫn bông khô và cho phép chúng tôi hoàn thành việc thu hái, nhưng thời tiết này có vẻ kéo dài còn lâu.
Chúng tôi rẽ về phía bắc và đi dọc con đường sũng nước, giống con đường mà tôi và Tally đã đi bộ vài lần. Nhánh sông con ở trước mặt.
Tôi đứng ngay sau lưng Pappy, nắm chặt cái ô và quan sát vẻ mặt ông. Hai hàm răng nghiến chặt, mắt nhíu lại. Hiếm khi ông thể hiện tâm trạng tức giận, vì ông không phải là người dễ để lộ cảm xúc. Tôi chưa bao giờ thấy ông gào khóc hay gần gần như thế. Ông lo lắng vì ông là nông dân, nhưng ông không than phiền. Nếu mưa bão cuốn sạch mùa màng, vậy thì phải có một lý do về việc đó. Chúa trời sẽ bảo vệ và cung cấp cho chúng tôi đủ thức ăn cho dù được hay mất mùa. Là tín đồ Cơ đốc, chúng tôi tin là Chúa trời có thể điều khiển được mọi việc.
Tôi chắc chắn là có lý do khiến đội Cardinal bị mất cờ hiệu, nhưng tôi không hiểu tại sao Chúa trời lại đứng về phía đó. Tại sao Chúa trời cho phép hai đội đến từ New York chơi ở giải World New York? Việc này khiến tôi hoàn toàn thất vọng.
Mực nước trước mặt đột nhiên sâu hơn, dâng lên trên bánh trước khoảng sáu insơ. Đường đã bị ngập, và trong một lúc tôi thấy kinh ngạc vì cảnh tượng này. Chúng tôi đang ở gần nhánh sông con. Pappy dừng máy và chỉ.
-Nước tràn bờ rồi. - Giọng ông đầy thất vọng.
Nước đang dần dâng lên qua bụi cây ngay phía trên bờ sông. Làn nước mát, trong vắt, nơi Tally đã từng tắm lần trước, giờ hoàn toàn biến mất.
-Sông bị ngập rồi. - Ông tắt máy.
Chúng tôi nghe thấy âm thanh dòng nước khi nó tràn qua hai bên bờ sông con Siler và chảy vào khu đất trũng có cả bốn mươi mẫu bông của chúng tôi. Nước ngập giữa các luống rồi lan dần tới đoạn vũng nông. Nó sẽ dừng lại ở giữa đồng, chỗ dốc thoai thoải hơn. Sau đó, nước sẽ tích tụ lại, dần dần dâng lên rồi lan, sang phía tây và bao trùm toàn bộ diện tích đất của chúng tôi.
Cuối cùng, tôi cũng được chứng kiến một trận lụt. Đã từng xảy ra nhiều trận lụt nhưng lúc đó tôi còn quá nhỏ nên không thể nhớ được. Trong suốt thời thơ ấu, tôi đã nghe chuyện về những nhánh sông con thoát khỏi tầm kiểm soát và các vụ mùa bị nhận chìm. Bây giờ, chính tôi đang được chứng kiến, dường như là lần đầu tiên. Thật kinh khủng vì một khi lũ bắt đầu không ai biết đến bao giờ sẽ kết thúc. Không gì có thể giữ được với nước; nó chảy tràn khắp nơi. Nước sẽ ngập tới nhà chúng tôi? Sông St. Francis sẽ tràn ra và cuốn trôi mọi người? Trời sẽ mưa trong bốn mươi ngày đêm và gây ra chết chóc giống trận lũ Noah?
Có lẽ là không. Trong chuyện Kinh Thánh có nói về cầu vồng hy vọng vì Chúa trời đã hứa sẽ không bao giờ làm lụt trái đất lần nữa.
Bây giờ chắc chắn là nó đang ngập rồi. Cảnh tượng cầu vồng gần như là điều linh thiêng trong cuộc sống, nhưng chúng tôi đã không được thấy trong nhiều tuần rồi. Tôi không hiểu tại sao Chúa trời có thể cho phép điều này xảy ra.
Cả ngày Pappy đã ra xem xét dòng sông ít nhất ba lần, quan sát, chờ đợi và có lẽ là cầu nguyện.
-Nó bắt đầu khi nào? - Tôi hỏi.
-Ông đoán là một tiếng trước. Ông không biết chắc.
Tôi muốn hỏi khi nào nó sẽ ngừng, nhưng tôi đã biết câu trả lời.
-Nước cuộn ngược kìa, - ông chỉ. Sông St. Francis quá đầy, không còn chỗ nào để thoát nữa.
Chúng tôi quan sát dòng nước. Nó chảy ào ào về phía chúng tôi, dâng lên vài insơ trên bánh trước. Sau đó tôi mong muốn được quay về nhà. Tuy nhiên, Pappy lại chưa muốn. Trong ông đang đang hình thành một nỗi sợ hãi, và ông như bị thôi miên bởi quang cảnh trước mặt.
Từ cuối tháng Ba, tôi và cha bắt đầu cày ruộng, xới đất, chôn thân cây, rễ và lá từ vụ trước. Lúc đó mọi người rất vui, hài lòng được ở ngoài trời sau một thời gian dài không làm việc. Họ quan sát thời tiết và nghiên cứu lịch vạn niên, và bắt đầu tụ tập quanh cửa hàng Hợp tác xã để nghe ngóng tình hình. Đầu tháng Năm, họ bắt đầu trồng trọt nếu thời tiết đẹp. Ngày mười lăm tháng Năm là thời hạn cuối cùng cho việc gieo hạt. Trong cả quá trình, công sức đóng góp của tôi bắt đầu vào đầu tháng Sáu, khi trường học được nghỉ và cỏ dại mọc nhiều. Mọi người đưa tôi cái cuốc, chỉ tôi chỗ cần làm, và mỗi ngày trong nhiều giờ liền tôi nhổ cỏ, nhiệm vụ nặng nhọc gần bằng việc hái bông. Suốt mùa hè khi bông và cỏ dại cùng phát triển, chúng tôi phải diệt cỏ. Nếu bông ra hoa vào ngày mồng bốn tháng Tư, vậy là sắp sửa có một vụ mùa bội thu. Khoảng cuối tháng Tám chúng tôi chuẩn bị gặt hái. Đầu tháng Chín chúng tôi tìm thuê dân miền núi và người Mexico.
Và bây giờ là giữa tháng Mười, chúng tôi phải đứng nhìn cảnh vụ mùa bị cuốn trôi. Tất cả sức lao động, mồ hôi, cơ bắp mỏi mệt, tiền bạc đầu tư vào hạt giống, phân bón, chất đốt, mọi hy vọng và kế hoạch dường như đang mất dần vào dòng nước cuộn ngược trên sông St. Francis.
Chúng tôi chờ đợi, nhưng nước không dừng lại. Thực tế là hai bánh xe trước đã ngập một nửa khi Pappy bắt đầu khởi động máy. Con đường bị nước bao phủ, và với tốc độ này lũ sẽ dâng nhanh và chúng tôi sẽ mất toàn bộ bốn mươi mẫu đất thấp vào lúc bình minh.
Tôi chưa bao giờ chứng kiến bầu không khí im lặng, u ám trong suốt bữa ăn tối. Thậm chí, Gran cũng không thể tìm ra điều gì dễ chịu để nói. Tôi nghịch nghịch món đậu bơ và cố tưởng tượng cha mẹ đang nghĩ gì. Cha có lẽ lo lắng về tiền vay vụ mùa, món nợ bây giờ sẽ khó có thể trả nổi. Mẹ thì nghĩ tới việc thoát khỏi đồng bông. Mẹ gần như không thất vọng giống ba người còn lại. Một vụ mùa thảm khốc, theo sau mùa xuân và mùa hè đầy hứa hẹn, tạo cho mẹ một kho chứa vũ khí đạn dược để sử dụng chống lại cha.
Cơn lũ khiến tâm trí tôi thoát khỏi những vấn đề nặng nề hơn - cái chết của Hank, vụ bỏ trốn của Tally và Cowboy. Nhưng tôi vẫn im lặng.
Trường học sẽ mở cửa sớm, và mẹ quyết định là tôi nên bắt đầu tập đọc, tập viết mỗi tối. Tôi mong sớm được trở lại lớp, điều sẽ không bao giờ tôi muốn thú nhận, và vì thế tôi thích làm bài tập. Mẹ phê bình nét chữ quá tệ và tuyên bố tôi cần phải rèn luyện nhiều. Cách đọc không trôi chảy.
-Mẹ cũng biết là việc hái bông sẽ ảnh hưởng thế nào chứ? - Tôi phân bua.
Hai mẹ con ở trong phòng chú Ricky, đọc đi đọc lại trước khi tôi lên giường.
-Mẹ có một bí mật dành cho con, - mẹ thì thầm. - Con có thể giữ kín không?
Giá mà mẹ biết được, tội nghĩ.
-Chắc chắn ạ. Gì thế mẹ?
Mẹ cúi người xuống sát bên tôi.
-Cha mẹ đang nghĩ tới việc đi miền Bắc.
-Vậy còn con?
-Con cũng sẽ đi.
Thật là một niềm an ủi.
-Cha mẹ định làm việc giống bác Jimmy Dale?
-Đúng vậy. Cha con đã nói chuyện với Jimmy Dale, và bác ấy có thể kiếm giúp cha một việc tại hãng Buick ở Flint, Michigan. Lương bổng khá. Chúng ta sẽ không ở đó mãi mãi, nhưng cha con cần tìm công việc ổn định.
-Còn Pappy và Gran?
-Ồ, ông bà sẽ không rời khỏi đây đâu.
-Ông bà vẫn tiếp tục trồng bông?
-Mẹ nghĩ vậy. Mẹ không biết ông bà sẽ muốn làm gì khác nữa.
-Làm sao ông bà có thể trồng bông mà không có chúng ta?
-Ông bà sẽ thu xếp được. Nghe này, Luke, chúng ta không thể ngồi đây sau một năm mất mát tiền bạc trong khi phải vay mượn nhiều hơn. Cha mẹ sẽ thử việc gì đó.
Trong tôi diễn ra cảm giác lẫn lộn. Tôi muốn cha mẹ vui vẻ, mẹ sẽ không bao giờ mãn nguyện khi sống ở trang trại, đặc biệt là bắt buộc sống cùng mẹ chồng. Tôi chắc chắn không muốn trở thành nông dân, tương lai của tôi là đội Cardinal. Nhưng ý nghĩ rời khỏi nơi duy nhất mình đã từng sống khiến tôi bối rối không yên. Tôi không thể tưởng tượng nổi cuộc sống không có Pappy và Gran bên cạnh.
-Việc đó sẽ rất thú vị, Luke ạ. Hãy tin mẹ.
-Con nghĩ vậy. Ở đó lạnh không?
-Mùa đông có tuyết, nhưng mẹ nghĩ thế sẽ rất vui. Chúng ta sẽ đắp người tuyết và kem tuyết, chúng ta sẽ có cây thông Noel trắng toát.
Tôi nhớ bác Jimmy Dale đã kể về chuyện xem đội Detroit Tigers chơi và mọi người có việc làm ổn định, có tivi và trường học ở đó cũng tốt hơn. Sau đó, tôi nhớ tới cô vợ Stacy đáng ghét của bác với giọng mũi the thé, và tôi
đã dọa bác ta sợ hãi thế nào trong nhà vệ sinh.
-Ở đó họ không nói giọng buồn cười chứ?
-Đúng, nhưng chúng ta sẽ quen thôi. Một cuộc phiêu lưu đấy, Luke, và nếu không thích, chúng ta sẽ quay về.
-Chúng ta sẽ quay về đây?
-Chúng ta sẽ quay về Arkansas, hay nơi nào đó ở miền Nam.
-Con không muốn gặp bác Stacy.
-Mẹ cũng vậy. Nhìn này, con hãy lên giường và nghĩ về chuyện đó nhé. Hãy nhớ, đây là bí mật của chúng ta.
-Vâng, thưa mẹ.
Mẹ vén chăn cho tôi rồi tắt đèn.