← Quay lại trang sách

- 33 -

Hôm sau, sau bữa sáng muộn, thói quen mới được lặp lại. Chúng tôi bước qua bãi cỏ ướt đẫm nước mưa giữa khu nhà và chuồng bò, đứng bên bờ ruộng và nhìn nước, không phải nước mưa đọng lại trong đêm mà mực nước ngập từ nhánh sông con. Mực nước dâng lên khoảng ba insơ, dường như sắp tràn qua bên kia đồng và chảy từ từ về phía chuồng bò, kho công cụ, chuồng gà, và cuối cùng là ngôi nhà.

Bông nghiêng ngả về phía tây, cong mình bởi cơn gió đã vây hãm trang trại chúng tôi đêm qua. Những quả nang oằn xuống dưới sức nặng của nước.

-Nhà chúng ta sẽ ngập, phải không Pappy? - Tôi hỏi,.

Ông lắc đầu và vòng hai tay ôm vai tôi.

-Không, Luke ạ, nhà chúng ta sẽ không ngập. Chỉ mấp mé tý chút thôi, nhà cao hơn chỗ chúng ta đang đứng đến ba bộ cơ mà. Cháu không phải lo lắng.

-Nước đã tới chuồng bò rồi kìa. Cái năm sau năm Luke sinh cũng thế, phải không nhỉ? - Cha hỏi.

-Năm 46, - Gran không bao giờ quên ngày tháng nào. - Nhưng đó là vào tháng Năm. Hai tuần sau khi trồng bông.

Buổi sáng mát mẻ, nhiều gió, mây quang và ít có cơ hội mưa. Một ngày hoàn hảo cho việc sơn, dĩ nhiên, nếu tôi có thể tìm được sự giúp đỡ. Nhóm người Mexico kéo tới gần, nhưng không quá gần để nói chuyện.

Họ sắp rời khỏi đây, có lẽ chỉ vài giờ nữa. Chúng tôi sẽ đưa họ tới cửa hàng Hợp tác xã và họ sẽ được nông dân khác thu nhận tới vùng đất khô ráo hơn. Tôi nghe người lớn tranh luận về chuyện này khi uống cà phê trước bình minh, và tôi gần như thấy hoang mang. Chín người Mexico có thể sơn mặt phía tây chỉ trong gần một ngày. Việc đó tôi sẽ phải làm mất cả tháng trời. Không còn thời gian để rụt rè nữa rồi.

Khi tất cả vào nhà, tôi lén tới gần nhóm người Mexico.

-Buenos días, - tôi nói với cả nhóm. - Cómo está?

Mỗi người trả lời tôi theo cách riêng. Họ sẽ quay lại chuồng bò sau một ngày ngồi không nữa. Tôi đi cùng họ tới khi thấy đủ xa để cha mẹ không thể nghe thấy.

-Các chú muốn sơn một chút không? - Tôi hỏi.

Miguel dịch lại một câu dài, và cả nhóm dường như mỉm cười.

Mười phút sau ba thùng sơn được mở ra và vài người Mexico đang lơ lửng trên mặt phía tây. Họ tranh nhau ba cái chổi. Một nhóm khác đang dựng dàn giáo. Tôi chỉ chỏ chỗ này chỗ kia, đưa ra lời chỉ dẫn mà dường như chẳng ai thèm nghe. Miguel và Roberto oang oang ra lệnh bằng tiếng Tây Ban Nha.

Mẹ và Gran hé nhìn chúng tôi qua cửa sổ bếp khi đang rửa bát đĩa. Pappy tới kho công cụ để sửa chữa máy kéo. Cha ra ngoài đi bộ, có lẽ quan sát thiệt hại mùa màng và tự hỏi nên làm gì tiếp theo.

Một hoạt động khẩn trương. Nhóm người Mexico cười nói, vui đùa và phê bình lẫn nhau, nhưng họ làm việc nhanh gấp đôi hai ngày trước. Không một giây nào bỏ lãng phí. Ba cái chổi chuyền từ người này sang người kia cứ nửa tiếng một lần. Sự tiếp sức đầy dẻo dai. Khoảng giữa sáng, họ đã hoàn thành xong nửa hành lang trước. Ngôi nhà cũng không rộng lắm.

Tôi hài lòng rút ra phía sau và tránh đường. Họ làm việc nhanh nên dường như đối với tôi, rõ ràng không hiệu quả khi cầm chổi và trì hoãn tốc độ. Ngoài ra, sức lao động miễn phí chỉ là tạm thời. Đợt tới, tôi lại phải một mình hoàn thành công việc.

Mẹ bưng ra khay trà đá và bánh quy, nhưng công việc vẫn tiếp tục. Một số người ngồi dưới bóng cây cùng tôi ăn uống trước, sau đó ba người ra thay chỗ cho các thợ sơn.

-Con đủ sơn không? - Mẹ thầm thì hỏi.

-Chưa đâu ạ.

Mẹ quay lại bếp.

Trước bữa trưa, mặt nhà phía tây đã hoàn thành xong, một cái áo khoác dầy, sáng bóng đang lấp lánh dưới ánh mặt trời lúc có lúc không. Còn lại một thùng sơn. Tôi dẫn Miguel tới mặt nhà phía đông, nơi Trot đã bắt đầu một tháng trước, và chỉ lên những vạch chưa sơn do tôi không thể với tới. Chú hét to vài câu mệnh lệnh, và cả nhóm lại di chuyển tới mặt nhà đối diện.

Một phương pháp mới được triển khai. Thay vì dùng dàn tạm thời, Pepe và Luis, hai người nhỏ hơn, giữ thăng bằng trên vai Pablo và Roberto, hai người to con nhất, và bắt đầu sơn chỉ đoạn phía dưới đường mái. Việc này, dĩ nhiên, gây ra một loạt lời nhận xét bất tận và đùa giỡn từ những người còn lại.

Khi sơn hết, cũng đến giờ ăn. Tôi bắt tay tất cả và vô cùng cảm ơn họ. Họ cười đùa và tán phét trên đường quay lại chuồng bò. Đã là giữa trưa, mặt trời biến mất, và nhiệt độ đang tăng lên. Khi dõi theo bước họ, tôi nhìn ra cánh đồng cạnh chuồng bò. Mực nước đang trong tầm nhìn. Dường như khá kỳ quặc bởi nước lụt có thể dâng lên trong khi vẫn có ánh mặt trời.

Tôi quay lại và xem xét kết quả công việc. Các mặt trước và sau nhà, trông hầu như mới. Chỉ phía mặt trước vẫn còn chỗ chưa sơn, và kể từ bây giờ tôi là thợ lành nghề. Tôi biết mình có thể hoàn thành nốt công việc mà không cần sự giúp đỡ từ những người Mexico.

Mẹ bước ra ngoài.

-Đến giờ ăn trưa rồi, Luke. - Tôi lưỡng lự vài giây, chiêm ngưỡng thành quả. Mẹ bước tới chỗ tôi đang đứng và cùng tôi nhìn ngắm ngôi nhà. - Làm việc tốt đấy, Luke.

-Cảm ơn mẹ.

-Còn sơn không?

-Không. Hết sạch rồi ạ.

-Con cần bao nhiêu để sơn nốt phía trước?

Phía mặt trước cũng không dài bằng mặt phía tây và đông, nhưng có thêm hành lang, giống như đằng sau.

-Con đoán khoảng bốn hoặc năm thùng nữa, - tôi nói như thể đã từng sơn nhà trong nhiều thập kỷ.

-Mẹ không muốn con dùng tiền của con để mua sơn.

-Đó là tiền của con. Cha mẹ đều nói con có thể tiêu vào việc gì tùy thích.

- Đúng, nhưng con không nên dùng vào việc này.

-Con không ngại đâu. Con muốn giúp đỡ.

-Còn áo jacket thì sao?

Tôi đã mất ngủ vì lo lắng về chuyện áo jacket đội Cardinal, nhưng bây giờ nó dường như không quan trọng. Thêm vào đó, tôi đã nghĩ ra cách khác để có được nó.

-Có lẽ Ông già Tuyết sẽ mang tới.

Mẹ mỉm cười.

-Có lẽ vậy. Chúng ta đi ăn nào.

Chỉ sau khi Pappy tạ ơn Đức chúa vì có được thức ăn, không lời nào về thời tiết và vụ mùa, cha buồn bã thông báo là nước bắt đầu tràn từ từ qua con đường đồng chính vào bốn mươi mẫu phía sau. Không ai bình luận gì về thông tin này. Tất cả chúng tôi đều chết lặng.

Nhóm người Mexico tập trung quanh xe tải và đợi Pappy. Mỗi người xách một bao nhỏ cùng đồ đạc, y như lúc họ đến đây sáu tuần trước. Tôi bắt tay từng người và nói lời chia tay. Như thường lệ, tôi mong được vào thị trấn, mặc dù chuyến đi này không phải là dễ chịu.

-Luke, vào vườn giúp mẹ đi, - cha nói khi mọi người trèo lên thùng xe.

-Con nghĩ là con sẽ được ra thị trấn. - Tôi phản đối.

-Đừng để cha phải nhắc lại. - Giọng cha nghiêm khắc.

Tôi nhìn theo những người Mexico, tất cả vẫy tay buồn bã khi nhìn trang trại của chúng tôi lần cuối. Theo như lời cha, họ sẽ đến trang trại rộng ở phía bắc Blytheville, cách xa hai tiếng, và họ sẽ làm việc trong khoảng ba hoặc bốn tuần, nếu thời tiết cho phép, sau đó trở về Mexico. Mẹ đã hỏi họ sẽ được đưa về nhà bằng phương tiện gì, xe tải chở gia súc hay xe khách, nhưng mẹ không nhấn mạnh vấn đề này. Chúng tôi không thể điều khiển được việc đó, và chúng dường như ít quan trọng hơn nhiều so với tình trạng nước ngập đang bò quanh cánh đồng.

Thực phẩm là điều quan trọng. Tuy nhiên, thực phẩm cho mùa đông dài sau vụ mùa thất bát đều xuất phát từ khu vườn. Không có gì bất bình thường về chuyện này, ngoài việc sẽ không có một xu lẻ để mua gì khác ngoài bột mỳ, đường, và cà phê. Vụ mùa bội thu có nghĩa là sẽ có một ít tiền giấu dưới nệm, một chút tiền tiết kiệm và thỉnh thoảng được dùng cho những thứ xa xỉ như coca cola, kem, và bánh mỳ trắng. Vụ mùa thất thu có nghĩa là nếu không trồng được, chúng tôi sẽ không có ăn.

Vào mùa thu chúng tôi thường thu hoạch các loại rau xanh, củ cải, và đậu, đã được trồng từ tháng Năm, tháng Sáu. Cũng còn lại ít khoai tây, nhưng không nhiều.

Khu vườn thay đổi theo từng mùa, ngoại trừ vào mùa đông được tạm nghỉ, rồi lại trồng bổ sung trong những tháng sau.

Trong bếp Gran đang luộc đậu vỏ tía và đóng hộp ngay khi có thể. Mẹ ở trong vườn chờ tôi.

-Con muốn ra thị trấn. - Tôi nói.

-Xin lỗi, Luke. Chúng ta cần phải khẩn trương. Sẽ còn mưa nhiều và các loại rau xanh sẽ thối rữa mất. Nếu nước ngập cả vườn thì sao?

-Họ sẽ không mua sơn, đúng không ạ?

-Mẹ không biết.

-Con muốn đi mua thêm ít sơn.

-Có lẽ ngày mai vậy. Bây giờ chúng ta phải nhổ hết chỗ củ cải này. - Váy mẹ xắn lên tới đầu gối.

Mẹ đi chân trần và bùn dính đầy tới mắt cá chân. Tôi chưa bao giờ thấy mẹ trong tình trạng bẩn như vậy. Tôi ngồi xuống và tấn công luống củ cải. Chỉ vài phút sau tôi bị dính bùn từ đầu tới chân.

Tôi hái rau củ suốt hai tiếng, sau đó rửa sạch tại vòi ở hành lang sau. Gran mang hết vào bếp, sau đó đun lên, rồi đóng vào lọ.

Trang trại im ắng - không tiếng sấm hay gió, không có gia đình Spruill ở sân trước hay người Mexico ở chuồng bò. Chúng tôi chỉ còn lại một mình, mỗi gia đình Chandler chúng tôi. Ở lại để chiến đấu với các rắc rối và gắng sống trên nước. Tôi tiếp tục tự nhủ là cuộc sống sẽ tốt hơn khi chú Ricky về nhà bởi vì tôi sẽ có người cùng chơi đùa và trò chuyện.

Mẹ xách thêm làn rau nữa tới hành lang. Mẹ mệt mỏi, ướt đẫm, và bắt đầu lau rửa chân tay. Mẹ không chịu được bẩn, tính cách mà mẹ cố truyền lại cho tôi.

-Chúng ta tới chuồng bò nào, - mẹ nói. Tôi đã không lên căn gác xép đó suốt sáu tuần kể từ khi nhóm người Mexico đến.

-Vâng ạ.

Chúng tôi trò chuyện với con bò sữa Isabel, sau đó trèo lên gác xép cỏ khô. Mẹ đã làm việc miệt mài để chuẩn bị nơi ở sạch sẽ cho họ. Mẹ mang tới đây cái quạt, một vật dụng nhiều năm liền luôn đặt tại hành lang trước. Mẹ đòi cha bắt đường dây điện từ nhà ra tận chuồng bò.

-Họ cũng là con người, cho dù vài người quanh đây nghĩ thế nào. - Tôi nghe mẹ nói như vậy không chỉ một lần.

Gác xép vẫn sạch sẽ và ngăn nắp như trước. Gối chăn được xếp gần quạt. Sàn đã được quét. Không một mẩu tàn thuốc hay tàn lửa. Mẹ khá hài lòng về những người Mexico. Mẹ cư xử với họ bằng sự tôn trọng, và họ cũng đã đáp lại ơn huệ đó.

Chúng tôi đẩy ô cửa gác xép, chính ô cửa Luis đã ló đầu qua khi Hank khủng bố họ bằng đá và đất. Chúng tôi ngồi trên gờ cửa, hai chân thả xuống đung đưa. Từ độ cao ba mươi bộ, chúng tôi có được tầm nhìn tốt nhất so với bất cứ chỗ nào trong trang trại. Hàng cây xa xa phía tây là sông St. Francis, và thẳng trước mặt, ngang qua cánh đồng phía sau, là nước từ nhánh sông con Siler.

Ở nhiều chỗ, nước gần như ngập đến ngọn bông. Từ đây, chúng tôi có thể đánh giá rõ hơn tình trạng mực nước đang dâng lên. Chúng tôi có thể nhìn thấy rõ nước giữa những luống bông chạy thẳng về phía chuồng bò, và nước đã vượt qua con đường đồng chính, đang chảy vào bốn mươi mẫu phía sau.

Nếu nước sông St. Francis tràn bờ, nhà chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm.

-Con nghĩ chúng ta đã xong việc hái bông. - Tôi nói.

-Có vẻ thế. - Mẹ chỉ hơi buồn một chút.

-Tại sao vùng đất của chúng ta bị ngập nhanh vậy?

-Bởi vì nó thấp và gần sông. Đây không phải là vùng đất tốt, Luke ạ, sẽ không bao giờ. Đó là một nguyên nhân chúng ta rời khỏi đây. Sẽ không có nhiều tương lai.

-Chúng ta sẽ đi đâu?

-Miền Bắc. Ở đó có nhiều việc.

-Bao lâu...?

-Không lâu đâu. Cho tới khi tiết kiệm được một số tiền. Cha con sẽ làm việc tại công ty Buick với bác Jimmy Dale. Nguời ta trả ba đôla mỗi giờ. Cha mẹ sẽ làm việc, tiết kiệm, con sẽ được đi học, một trường học tốt.

-Con không muốn đi học ở trường mới đâu.

-Ở đó sẽ rất vui, Luke ạ.

Việc đó nghe không có gì vui vẻ. Bạn bè tôi đều ở Black Oak. Ngoại trừ bác Jimmy Dale và Stacy, tôi không biết ai ở miền Bắc. Mẹ đặt tay lên đầu gối tôi và xoa xoa, như thể cử chỉ này làm cho tôi cảm thấy dễ chịu hơn.

-Việc thay đổi luôn luôn khó khăn, Luke, nhưng có thể cũng rất thú vị. Hãy nghĩ như đây là một cuộc phiêu lưu. Con muốn chơi bóng chày cho đội Cardinal thì con sẽ phải rời gia đình và tới miền Bắc, sống trong ngôi nhà mới, kết bạn mới, tới nhà thờ mới. Sẽ rất vui, phải không?

-Con nghĩ vậy.

Những bàn chân trần đang nhẹ nhàng đu đưa lên xuống. Mặt trời lấp sau đám mây, và một cơn gió thổi vào mặt chúng tôi. Dãy bông dọc bờ ruộng chuyển dần từ màu vàng sang đỏ thẫm, và lá đang rụng.

-Chúng ta không thể ở đây, Luke. - Mẹ nhẹ nhàng nói, như thể tâm trí đã tới tận miền Bắc.

-Khi quay về chúng ta sẽ làm gì?

-Chúng ta sẽ không trồng trọt nữa. Chúng ta sẽ tìm việc tại Memphis hay Little Rock, sẽ mua một căn nhà có tivi và điện thoại. Chúng ta sẽ có ôtô đẹp, và con có thể chơi bóng chày trong đội bóng có đồng phục thật sự. Việc đó nghe thế nào?

-Nghe có vẻ khá hay ạ.

-Chúng ta sẽ thường xuyên quay về thăm Pappy,

Gran và chú Ricky. Đó sẽ là cuộc sống mới, Luke, một cuộc sống tốt hơn nhiều so với cái kia. - Mẹ hất đầu về phía cánh đổng, về phía đám bông đang ngập nước.

Tôi nghĩ tới đám anh em họ ở Memphis, con của các bác gái. Họ hiếm khi về Black Oak, chỉ vào những dịp đám tang, hoặc vào Lễ Tạ ơn, và điều này là tốt với tôi bởi vì họ là dân thành phố với những bộ quần áo đẹp và giọng nói nhanh hơn. Tôi không thích họ lắm, nhưng cảm thấy ghen tỵ. Họ không mất lịch sự hay hợm hĩnh, nhưng phong cách họ khác biệt khiến tôi phát ốm. Tôi quyết định sau này, khi sống ở Memphis hay Little Rock tôi sẽ không, dù bất cứ tình huống nào, hành động hay tỏ vẻ mình tốt đẹp hơn người khác.

-Mẹ có một bí mật, Luke.

Mong là không phải một bí mật mới. Tâm trí rối rắm của tôi không thể giữ thêm bí mật nào khác nữa.

-Gì vậy ạ?

-Mẹ sắp có em bé. - Mẹ mỉm cười với tôi.

Tôi không thể không mỉm cười đáp lại. Tôi thích được là đứa con duy nhất, nhưng thực sự, tôi cũng muốn có ai đó chơi cùng.

-Mẹ á?

-Ừ. Vào hè tới.

-Có thể là con trai phải không?

-Mẹ sẽ cố, nhưng không hứa gì đâu nhé.

-Nếu mẹ sinh em bé, con thích có em trai.

-Con thích không?

-Có ạ. Cha biết việc này chưa?

-Rồi, cha đã biết.

-Cha cũng hạnh phúc chứ?

-Rất vui.

-Thế thì tốt.

Phải mất chút thời gian để suy nghĩ kỹ chuyện này, nhưng tôi biết ngay đó là điều tốt đẹp. Tất cả đám bạn tôi đều có anh chị em.

Một ý tưởng xuất hiện trong tâm trí khiến tôi không thể dứt bỏ được. Từ lúc nói về chuyện sẽ có em bé, tôi đã cố vượt qua mong muốn mạnh mẽ được thố lộ một trong những bí mật của mình. Bây giờ, bí mật này dường như vô hại. Có quá nhiều việc xảy ra kể từ khi Tally và tôi lén tới nhà Latcher mà tình tiết đó bây giờ thành thú vị.

-Con biết tất cả chuyện đứa trẻ được sinh ra thế nào.

- Tôi nói, thái độ hơi phòng thủ.

-Con biết?

-Vâng ạ.

-Bằng cách nào?

-Mẹ cũng có thể giữ bí mật?

-Chắc chắn rồi.

Tôi bắt đầu câu chuyện, đổ trách nhiệm lên Tally trong những chuyện có thể khiến tôi bị rắc rối. Chị ấy đã có kế hoạch về việc đó. Chị ấy năn nỉ tôi đi. Chi ấy thách thức tôi. Chị ấy đã làm việc này, việc kia. Khi nhận ra câu chuyện dẫn tới đâu, hai mắt mẹ long lên.

-Luke, con không được làm vậy!

Tôi đã thổ lộ. Tôi thêm thắt chỗ này chỗ kia, để câu chuyện thêm căng thẳng, nhưng phần lớn tôi kể sự thực.

-Con đã thấy mẹ trong cửa sổ? - Mẹ hỏi với vẻ không hài lòng.

-Vâng. Cả Gran và bà Latcher.

-Con đã thấy Libby?

-Không ạ, nhưng chúng con chắc là đã nghe thấy tiếng chị ấy. Việc đó luôn đau như thế sao?

-Ồ, không phải luôn luôn. Tiếp tục đi.

Tôi không bỏ sót chi tiết nào. Khi Tally và tôi quay trở lại trang trại, ánh đèn pha ôtô đuổi theo sau, mẹ túm chặt khuỷu tay tôi như muốn làm gẫy.

-Vậy mà mọi người không biết!

-Dĩ nhiên không. Con lén chuồn vào nhà. Pappy vẫn đang ngáy. Con sợ mẹ sẽ ghé qua phòng và nhìn thấy người con đầy mồ hôi, bụi bẩn.

-Cha mẹ và bà quá mệt.

-Đó là một việc tốt. Con ngủ khoảng hai tiếng, sau đó Pappy đánh thức con để ra đồng. Con chưa bao giờ buồn ngủ như vậy cả.

-Luke, mẹ không tin con đã làm vậy.

-Việc đó thật buồn cười.

-Con không nên làm thế.

-Tally bắt con làm vậy mà.

-Đừng đổ lỗi cho Tally.

-Con sẽ không bao giờ làm vậy nếu không có chị ấy.

-Mẹ không thể tin là hai đứa đã làm chuyện đó.

Tôi có thể nói mẹ bị ấn tượng với câu chuyện. Mẹ cười và lắc đầu kinh ngạc.

-Con đã chạy rông bao nhiêu lần vào ban đêm?

-Con nghĩ mỗi lần đó thôi.

-Con thích Tally, đúng không?

-Vâng ạ. Chị ấy là bạn con.

-Mẹ hy vọng nó được hạnh phúc.

-Con cũng vậy.

Tôi nhớ Tally, song tôi ghét phải thú nhận điều này.

-Mẹ, mẹ nghĩ chúng ta sẽ gặp Tally ở miền Bắc không?

Mẹ mỉm cười.

-Không, mẹ không nghĩ thế. Nhiều thành phố ở đó - St. Louis, Chicago, Cleveland, Cincinnati - với mấy triệu dân. Chúng ta sẽ không bao giờ gặp được nó đâu.

Tôi nghĩ về đội Cardinal, đội Cub và đội Red. Tôi nghĩ về Stan Musial chạy quanh các góc, ngay trước ba mươi nghìn fan hâm mộ tại Sportsman’s Park. Bởi vì đội bóng ở miền Bắc, dù sao đó cũng là nơi tôi sẽ đến. Tại sao không bỏ đi sớm vài năm?

-Con nghĩ con sẽ đi.

Việc đó sẽ rất vui, Luke ạ. Mẹ lại nói.

Khi trở về từ thị trấn, trông Pappy và cha có vẻ thất vọng. Tôi nghĩ tâm trạng họ đang như vậy. Nhân công thì bỏ đi, bông thì ngập nước. Nếu mặt trời mọc và nước rút, họ sẽ không có đủ nhân công làm việc trên đồng. Và không biết bông sẽ khô được không. Lần này, mặt trời không thấy đâu, và nước vẫn đang dâng lên.

Sau khi Pappy vào trong nhà, cha xách hai thùng sơn xuống và để trên hành lang trước. Cha lẳng lặng làm không nói một lời, dù tôi đang nhìn theo mỗi cử động của cha. Rồi cha tới thẳng chuồng bò.

Hai thùng sơn sẽ không đủ cho phía trước nhà. Tôi thấy bực mình vì điều này, sau đó tôi nhận ra lý do cha không mua nhiều hơn. Cha không có tiền. Cha và Pappy đã trả tiền cho đám người Mexico, và không còn đồng nào.

Tôi chợt cảm thấy rất khó chịu vì mình vẫn tiếp tục

sơn nhà sau khi Trot ra đi. Tôi đã thúc đẩy kế hoạch, và vì việc này đã buộc cha phải tiêu đi số tiền ít ỏi cha có được.

Tôi nhìn chằm chằm vào hai thùng sơn đặt cạnh nhau, và nước mắt trào ra. Tôi đã không nhận thấy chúng tôi bị túng quẩn đến mức nào.

Cha đã làm việc hết sức cực nhọc trong suốt sáu tháng trời, và bây giờ không thu lại gì. Khi mưa đến, tôi, vì lý do nào đó, đã quyết định là ngôi nhà nên được sơn.

Nhưng mục đích của tôi là tốt, tôi nghĩ. Vậy tại sao tâm trạng tôi lại thấy quá khủng khiếp thế này?

Tôi cầm chổi, mở thùng sơn, và bắt đầu công đoạn cuối cùng. Khi chậm rãi sơn những đường ngắn bằng tay phải, tôi lau nước mắt bằng tay trái.