- 35 -
Chuồng bò chứa đầy người nhà Latcher là sự kiện mà tôi chắc chắn không ngờ tới. Và khi tôi cảm thấy an ủi về lòng từ thiện của chính mình và tình hàng xóm, chúng tôi quan tâm ngay đến việc họ có thể ở đây bao lâu. Tôi khơi mào chủ đề này ngay sau bữa tối, sau cuộc bàn luận về sự kiện trong ngày.
-Mọi người đoán xem họ sẽ ở đây bao lâu?
Pappy cho rằng họ sẽ đi ngay khi nước rút. Sống trong chuồng bò của nông dân khác chỉ là bất đắc dĩ, chỉ trong tình huống cấp bách nhất, không người nào có lòng tự trọng lại ở lâu hơn mức cần thiết.
-Họ sẽ ăn gì khi quay về nhà? - Gran hỏi. - Trong nhà họ không còn lấy một mẩu thức ăn?
Bà đoán là họ sẽ ở với chúng tôi đến hết mùa xuân.
Cha suy đoán căn nhà ọp ẹp của họ không thể trụ nổi sau trận lụt, họ không còn chỗ nào để về. Thêm vào đó, họ không có xe tải, không có phương tiện giao thông. Họ đã đói rách trên mảnh đất của chính mình trong nhiều năm qua. Họ sẽ đi đâu nữa đây? Pappy dường như hơi thất vọng với ý kiến này.
Mẹ chỉ ngồi nghe, nhưng rồi mẹ nói gia đình Latcher không phải loại người xấu hổ khi sống trong chuồng bò nhà người khác. Và mẹ lo lắng về đám trẻ, không chỉ về vấn đề sức khoẻ và việc nuôi dưỡng mà còn về giáo dục và phát triển nhân cách.
Dự đoán của Pappy về chuyến đi nhanh chóng được đưa ra bàn bạc, và cuối cùng bị bác bỏ. Ba người chống một, vị chi là bốn nếu tính cả ý kiến của tôi.
-Chúng ta sẽ sống sót, - Gran nói. - Chúng ta có đủ thức ăn cho mình và cho họ trong suốt mùa đông. Họ ở lại đây, họ không còn chỗ nào để đi nữa. Và chúng ta sẽ chăm sóc họ.
Không người nào muốn cãi lại ý bà.
-Chúa trời đã cho chúng ta khu vườn thật phong phú, - bà gật đầu với mẹ. - Luke này, Chúa đã nói, hãy tiếp đón người nghèo, người tàn tật, què quặt, mù loà và bạn sẽ được ban phúc.
-Chúng ta sẽ phải giết hai con lợn thay vì một, - Pappy nói. - Và chúng ta sẽ đủ thịt cho mùa đông.
Việc mổ lợn sẽ xảy ra vào đầu tháng Mười hai, khi trời trở lạnh. Mỗi năm một con lợn bị bắn vào đầu, nhúng vào nước sôi và treo lên cây gần kho công cụ, sau đó bị moi ruột và xả thành nhiều miếng. Rồi chúng tôi làm món thịt xông khói, giăm bông, xúc xích. Mọi thứ đều được sử dụng hết - lưỡi, óc, chân giò. “Mọi thứ, ngoại trừ tiếng kêu eng éc,” là câu tôi đã nghe thấy nhiều lần. Jeter là người mổ lợn khá giỏi, ông ấy sẽ giám sát và trình diễn các thao tác giết mổ khéo léo. Và ông sẽ lấy một miếng ngon nhất thay cho tiền công.
Kỷ niệm đầu tiên về việc giết mổ lợn là tôi đã phải chạy ra sau nhà và nôn mửa. Tuy nhiên, theo thời gian, tôi dần dần mong ngóng việc này. Nếu bạn muốn xơi thịt xông khói và giăm bông, bạn cần phải mổ lợn. Nhưng sẽ phải mổ hai con lợn để nuôi nhà Latcher đến mùa xuân. Bọn họ có 11 người, gồm cả đứa bé, lúc này nó đang sống nhờ món kem vani.
Khi nói về bọn họ, tôi bắt đầu mơ tới miền Bắc. Bây giờ chuyến đi dường như hấp dẫn hơn. Tôi thấy thông cảm với gia đình Latcher và tự hào mình là người đã cứu giúp họ. Tôi biết cần phải giúp đỡ người nghèo, nhưng tôi không thể tưởng tượng được cảnh lũ trẻ nhếch nhác kia vây quanh trang trại chúng tôi suốt mùa đông. Tôi sẽ quay lại trường học, đám trẻ nhà Latcher có đi cùng tôi? Bởi chúng là học sinh mới nên tôi sẽ phải chỉ dẫn cho chúng? Đám bạn tôi sẽ nghĩ thế nào? Tôi không thấy gì ngoài tình trạng bẽ mặt.
Và bây giờ họ đang sống cùng chúng tôi, chỉ là vấn đề thời gian khi mọi chuyện được khám phá. Chú Ricky là bố đứa trẻ. Bà Pearl sẽ phát hiện ra món kem vani dành cho ai.
-Luke. Con xong việc chưa? - Cha hỏi khiến tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Đĩa thức ăn của tôi sạch trơn. Mọi người nhìn cái đĩa. Mọi người có nhiều việc của người lớn để bàn luận. Nhiệm vụ của tôi là tìm việc gì đó để làm.
-Bữa tối rất ngon, cháu xin phép ạ. - Tôi nói câu quen thuộc.
Gran gật đầu, tôi bước ra ngoài bóng tối đến bên ghế băng gần cửa bếp. Từ chỗ này tôi sẽ nghe lỏm được câu chuyện. Ông bà và cha mẹ đang lo lắng về tiền bạc. Việc sống sót qua mùa đông là quan trọng. Thức ăn không phải
vấn đề đáng bận tâm. Chúng tôi cần có tiền để chi trả nhiều khoản như xăng dầu, điện, ga và các sản phẩm khác như cà phê, đường. Liệu không may có ai ốm đau hay cần thay thế phụ tùng xe?
-Năm nay chúng ta không có gì để nộp cho nhà thờ. - Gran nói.
Pappy ước tính khoảng một phần ba số bông chưa được thu hái và bây giờ đang ngập trong nước. Nếu thời tiết khô ráo hơn, chúng tôi có thể vớt vát chút ít. Sẽ có thêm chút thu nhập, nhưng trạm tách hạt sẽ giữ phần lớn số đó.
Vấn đề là tiền mặt. Chúng tôi gần như hết sạch tiền và khó có hy vọng thu thêm. Chúng tôi cần có tiền trả tiền điện và ga cho đến Giáng sinh.
-Jimmy Dale đã giữ cho con một chỗ tại hãng sản xuất ôtô Buick. - Cha trình bày. - Nhưng anh ấy không thể đợi lâu. Việc làm hiện nay cũng khá khan hiếm. Chúng con nên tới đó, theo lời Jimmy Dale, tiền lương hiện nay là 3 đôla một giờ, 40 giờ mỗi tuần, làm thêm có thể kiếm hơn. Anh ấy nói con có thể kiếm được hai trăm đôla mỗi tuần.
-Tụi con sẽ gửi tiền về nhà. - Mẹ nói thêm.
Pappy và Gran lắng nghe những lời dò hỏi. Nhưng ai cũng biết, quyết định ra đi là điều chắc chắn. Tôi nghe thấy tiếng động xa xa, một âm thanh gần như mơ hồ. Khi nó rõ hơn, tôi co rúm người và mong là mình đang trốn ở hàng lang trước.
Đứa trẻ lại thức dậy, khó chịu và rõ ràng muốn xơi kem vani. Tôi lén rời hành lang và bước về phía chuồng bò. Trong bóng tối, tôi thấy Libby và bà Latcher đang đến gần bếp. Tôi núp cạnh chuồng gà và lắng nghe khi họ đi ngang qua. Tiếng khóc liên tục, vang khắp trang trại.
Gran và mẹ đón họ tại hành lang sau. Đèn bật sáng, tôi thấy họ túm tụm quanh thằng quỷ nhỏ rồi bế nó vào nhà. Qua ô cửa sổ tôi thấy cha và Pappy đang ngồi ở hàng lang trước.
Bốn người phụ nữ vây quanh chăm sóc, nhưng phải mất vài phút sau nó mới chịu nín. Khi mọi thứ im ắng, Libby rời bếp và bước ra ngoài. Chị ngồi trên cạnh hành lang ngay chỗ Cowboy đã ngồi vào cái ngày hắn cho tôi xem con dao bấm. Tôi bước lại gần.
-Chào chị, Libby! - Tôi lên tiếng khi chỉ cách chị vài bước chân.
Libby đứng dậy. Tinh thần cô gái đáng thương, đang lo lắng cho cơn đau bụng của đứa con.
-Luke, em đang làm gì thế?
-Không làm gì ạ.
-Đến đây ngồi đi. - Libby vỗ nhẹ vào chỗ gần bên. Tôi làm theo lời chị.
-Đứa trẻ khóc suốt ngày sao?
-Dường như vậy. Tuy nhiên, chị không bận tâm.
-Chị không ư?
-Không. Nó khiến chị nhớ tới Ricky.
-Nó sao?
-Đúng. Khi nào anh ấy về? -Em biết không, Luke?
-Không. Trong lá thư cuối cùng chú nói có thể về nhà vào khoảng Giáng sinh.
-Còn hai tháng nữa.
-Vâng, nhưng em không chắc đâu. Gran nói người lính nào cũng hứa sẽ về nhà vào Giáng sinh.
-Chị chỉ không thể đợi nổi. - Libby rõ ràng rất phấn khích với viễn cảnh tương lai.
-Điều gì sẽ xảy ra khi chú trở về? - Tôi không chắc mình muốn nghe câu trả lời.
-Bọn chị sẽ kết hôn, - Libby mỉm cười tươi tắn. Đôi mắt ánh lên niềm hy vọng.
-Hai người?
-Đúng, anh ấy đã hứa.
Tôi chắc chắn không muốn chú Ricky lấy vợ. Chú thuộc về tôi. Chúng tôi sẽ đi câu cá và chơi bóng chày, và chú sẽ kể cho tôi nghe những câu chuyện về chiến tranh. Chú sẽ là người anh trai lớn của tôi chứ không phải chồng của ai khác.
-Anh ấy là người ngọt ngào nhất. - Libby nhìn đăm đăm lên trời.
Chú Ricky là rất tốt rất nhiệt tình, nhưng tôi chưa bao giờ coi chú là ngọt ngào. Không rõ chú đã làm gì để gây ấn tuợng cho chị như vậy.
-Em đừng kể cho ai, Luke nhé. - Giọng chị nghiêm trang. - Đây là bí mật của chúng ta.
Việc này là sở trường của em mà, tôi muốn nói vậy.
-Chị đừng lo, em có thể giữ bí mật.
-Em biết đọc biết viết không, Luke?
-Có chứ. Còn chị?
-Khá tốt.
-Nhưng chị không đi học mà.
-Chị đã học hết lớp bốn, sau đó mẹ chị đẻ một loạt em bé vì vậy chị phải nghỉ học. Chị đã viết thư cho Ricky, kể cho anh ấy tất cả về đứa bé. Em có địa chỉ của anh ấy không?
Tôi không chắc chú Ricky muốn nhận thư của chị và trong một thoáng tôi nghĩ tới chuyện giả bộ không biết. Nhưng tôi không thể không yêu quý Libby. Chị say mê chú Ricky và dường như sai lầm khi không cho chị địa chỉ.
-Có, em có đây.
-Em có bì thư không?
-Có chứ.
Em có thể gửi thư hộ chị không? Làm ơn đi, Luke. Chị nghĩ Ricky chưa biết gì về đứa bé.
Có cái gì đó nói với tôi nên nhận lời. Đây là chuyện giữa hai người.
-Em nghĩ em có thể gửi được.
-Ôi, cám ơn nhé, Luke. - Libby gần như kêu lên. Chị ôm chặt cổ tôi. - Sáng mai chị sẽ đưa thư cho em. Em hứa là sẽ gửi nó giúp chị?
-Em hứa.
Tôi nghĩ về ông Thornton phụ trách bưu điện sẽ tò mò thế nào nếu thấy thư của Libby Latcher gửi cho Ricky ở tận Triều Tiên. Tôi có thể hình dung ra. Có lẽ tôi nên hỏi mẹ chuyện này.
Cánh phụ nữ bê đứa bé ra hành lang sau và Gran đu đưa khi nó ngủ. Mẹ và bà Latcher nói về chuyện thằng bé khóc liên tục khiến nó kiệt sức, vì thế khi mệt nó sẽ ngủ say. Tôi chán ngán với tất cả câu chuyện về đứa bé đó.
Mẹ đánh thức tôi ngay sau lúc bình minh, và thay vì gắt gỏng quát tôi ra khỏi giường để đối mặt với một ngày mới trong trang trại, mẹ lại ngồi xuống cạnh gối và trò chuyện với tôi.
-Sáng mai chúng ta sẽ ra đi, Luke ạ. Hôm nay mẹ sẽ sắp xếp đồ đạc. Cha sẽ giúp con sơn phía trước nhà, vì vậy con nên bắt đầu đi.
-Trời đang mưa ạ? - Tôi ngồi dậy.
-Không. Trời nhiều mây, nhưng con có thể sơn.
-Tại sao chúng ta đi vào ngày mai?
-Đến lúc phải đi rồi.
-Khi nào chúng ta quay về?
-Mẹ chưa biết. Con đi ăn sáng mau. Chúng ta sẽ có một ngày bận rộn đấy.
Tôi bắt đầu sơn vào khoảng bảy giờ, mặt trời vừa mới lên cao phía trên hàng cây phía đông. Bãi cỏ ướt và ngôi nhà cũng vậy, nhưng tôi không có sự lựa chọn. Những tấm ván khô và công việc của tôi khá trôi chảy. Cha cùng tham gia, và chúng tôi di chuyển dàn giáo để cha có thể với tới những chỗ cao. Ông Latcher xuất hiện, và quan sát chúng tôi trong vài phút.
-Tôi muốn giúp đỡ. - Ông đề nghị.
-Anh không phải làm thế. - Cha nói với xuống từ độ cao tám bộ.
-Tôi muốn làm việc để trả ơn. - Ông ta không còn có việc gì khác để làm nữa.
-Được rồi. Luke, con kiếm cái chổi khác ra đây.
Tôi chạy tới kho công cụ, thấy phấn khởi là lại lần nữa thu hút được công lao động miễn phí. Ông Latcher bắt đầu sơn với vẻ hăng say, như thể chứng minh giá trị của mình.
Đám đông tụ tập nhòm ngó. Tôi đếm được bảy đứa trẻ nhà Latcher, tất cả ngoại trừ Libby và đứa bé, ngồi đằng sau quan sát chúng tôi với những khuôn mặt đờ đẫn.
Tôi đoán chúng đang chờ bữa sáng. Tôi phớt lờ bọn chúng và tiếp tục công việc.
Tuy nhiên, việc thể hiện thái độ gặp khó khăn. Pappy bước tới rủ tôi đi kiểm tra mực nước ở nhánh sông con. Tôi nói rằng tôi thật sự cần phải sơn.
-Đi đi, Luke. - Cha dập tắt sự phản đối của tôi.
Chúng tôi lái máy kéo qua cánh đồng ngập nước cho tới khi nước gần ngập bánh trước. Khi không thể đi xa hơn nữa, Pappy tắt máy. Chúng tôi ngồi trên xe một lúc lâu, bao quanh là những cánh đồng bông ướt mà chúng tôi đã phải cực nhọc vun trồng.
-Gia đình cháu sẽ đi vào ngày mai. - Ông bỗng nói.
-Vâng ạ.
-Nhưng gia đình cháu sẽ sớm quay về thôi.
-Vâng ạ.
Là mẹ tôi, chứ không phải Pappy, sẽ quyết định khi nào chúng tôi quay về. Và nếu Pappy nghĩ là một ngày nào đó chúng tôi sẽ trở về trang trại nhỏ bé và bắt đầu một vụ bông khác thì ông đã sai lầm. Tôi cảm thấy thương ông, và ngay lúc này tôi đã thấy nhớ ông.
-Ông đã nghĩ nhiều về chuyện Hank và Cowboy, - ánh mắt ông nhìn làn nước trước mặt. - Hãy để cho nó qua đi, như chúng ta đã đồng ý. Không việc gì phải kể cho mọi người. Đây là một bí mật hai ông cháu ta sẽ chôn chặt.
Ông đưa bàn tay phải ra trước mặt tôi.
-Thoả thuận thế nhé?
-Thoả thuận vậy. - Tôi nhắc lại và nắm chặt bàn tay to chai sần.
-Cháu đừng quên là ông nội còn ở đây, nghe chưa?
-Cháu sẽ không quên.
Ông khởi động xe, cài số và quay về nhà.
Khi tôi đến trước nhà, Percy Latcher đang sử dụng cái chổi của tôi và chăm chú vào công việc. Không nói một lời, cậu ta đưa chổi cho tôi và bước tới ngồi dưới gốc cây. Tôi sơn khoảng mười phút, sau đó Gran đi ra hành lang.
-Luke, lại đây. Bà chỉ cho cháu cái này.
Bà dẫn tôi vòng ra sau, về hướng kho thóc. Những vũng bùn có ở khắp nơi, và nước đã ngập chuồng bò. Bà muốn đi dạo và trò chuyện, nhưng mọi chỗ đều đầy bùn và nước. Chúng tôi ngồi xuống gờ toa moóc.
-Bà định chỉ cho cháu cái gì? - Cuối cùng tôi hỏi.
-Ồ, không có gì. Bà chỉ muốn dành ít phút ở một mình. Ngày mai cháu đi rồi. Bà đang cố nhớ xem cháu đã từng trải qua một đêm xa nơi đây khi nào chưa.
-Cháu không nhớ. Tôi nói.
Tôi biết là mình được sinh ra trong căn phòng hiện cha mẹ đang sử dụng. Tôi biết bàn tay Gran đã chạm vào người tôi đầu tiên, bà đã đỡ tôi và chăm sóc mẹ. Không, tôi chưa bao giờ xa nhà, thậm chí chỉ một đêm.
-Gia đình cháu sẽ tới miền Bắc. - Giọng bà buồn buồn. - Nhiều người ở đây tới miền Bắc để tìm việc. Họ luôn làm tốt, và luôn trở về nhà. Cháu sẽ về nhà trước khi cháu biết điều đó.
Tôi yêu quý bà nhiều như mọi đứa trẻ có thể yêu thương bà của mình, tuy nhiên, tôi biết là mình sẽ không sống trong nhà bà và làm việc trên đồng cùng bà nữa.
Chúng tôi nói chuyện về chú Ricky một lúc, sau đó về gia đình Latcher. Bà quàng tay ôm vai và siết chặt tôi vào lòng. Bà bắt tôi phải hứa không chỉ một lần là sẽ viết thư cho bà. Tôi cũng phải hứa học hành chăm chỉ, nghe lời cha mẹ, đi lễ nhà thờ và đọc Kinh Thánh, và cần giữ giọng để không nói giống người Yankee.
Khi bà kết thúc trích dẫn tất cả lời hứa, tôi thấy mệt mỏi. Chúng tôi về nhà, cố tránh những vũng bùn.
Buổi sáng kéo dài nặng nề chán ngắt. Đám trẻ nhà Latcher giải tán sau bữa ăn sáng, rồi quay lại đúng giờ vào bữa trưa. Chúng quan sát cha tôi và cha chúng cố tô đậm ngang qua phía trước nhà.
Chúng tôi cho họ ăn ở hành lang sau. Sau khi ăn uống, Libby lôi tôi ra một góc và đưa lá thư gửi cho chú Ricky. Tôi đã giấu được một phong bì trắng trong nguồn dự trữ chúng tôi để cuối bàn bếp. Tôi đã ghi địa chỉ của chú Ricky, theo hòm thư quân đội ở San Diego, và tôi cũng dán tem lên đó. Libby khá cảm động. Chị cẩn thận nhét thư vào trong, sau đó liếm phong bì tới hai lần.
-Cảm ơn em, Luke! - Chị nói và hôn trán tôi.
Tôi giấu phong bì trong áo để không ai thấy. Tôi đã quyết định nói chuyện này với mẹ nhưng chưa có cơ hội.
Các sự kiện trôi qua nhanh. Mẹ và Gran dành cả buổi chiều giặt giũ và sắp xếp quần áo chúng tôi sẽ mang theo. Cha và ông Latcher cần mẫn sơn cho tới khi hết nhẵn sơn. Tôi muốn thời gian trôi qua chầm chậm, nhưng vì lý do nào đó, ngày dường như ngắn lại.
Chúng tôi trải qua một bữa tối yên ắng, mỗi người đều lo lắng về chuyến đi miền Bắc, vì những lý do khác nhau. Tôi buồn đến nỗi không thấy ngon miệng chút nào.
-Đây sẽ là bữa tối cuối cùng của cháu trong một thời gian ngắn, Luke ạ. - Giọng Pappy khá bụồn.
Tôi không biết tại sao ông lại nói vậy, vì điều này chắc chắn không giải quyết được chuyện gì.
- Người ta cho rằng thức ăn ở miền Bắc khá tệ. - Gran cố làm bầu không khí nhẹ bớt. Điều đó cũng đúng.
Giờ này mà ngồi trên hành lang thì rất lạnh nên chúng tôi tập trung trong phòng khách và cố trò chuyện như thể mọi việc vẫn như cũ. Nhưng dường như không có chủ đề nào thích hợp. Vấn đề nhà thờ cũng chán ngắt. Mùa bóng chày đã qua. Không ai muốn nói về chú Ricky. Thậm chí vấn đề thời tiết cũng không thu hút được sự chú ý.
Cuối cùng chúng tôi đi ngủ. Mẹ hôn chúc tôi ngủ ngon. Gran cũng hôn tôi. Pappy dừng lại nói vài câu, điều mà ông chưa từng làm trước đây.
Khi còn lại một mình, tôi thầm cầu nguyện, cố tin đây là đêm cuối cùng của mình ở trang trại.