← Quay lại trang sách

- 7 - Terry bắt tay vào việc

Sáng hôm sau, Sheila viết một bức thư và gửi tới nhà số 12 đại lộ Rừng Sồi.

Bedford và Company

621 High Street

Beckenham

Kent

Thưa ông Jones,

Ông Smith đã gọi điện thoại cho chúng tôi. Ông ta có ý muốn mua ngôi nhà của ông. Xin vui lòng cho biết khi nào tôi có thể đưa ông Smith đến xem nhà.

Kính thư,

Sheila Williams

Sheila nhận được thư hồi đáp vào thứ sáu: Ông Jones sẵn sàng gặp cô Williams và ông Smith vào ba giờ chiều thứ hai tới. Xin cô Williams vui lòng bảo đảm rằng đến chính xác giờ như đã hẹn.

Chiều tối thứ sáu, Sheila và Terry gặp nhau ở quán Tám Quả Chuông. “Ngài có một cái hẹn vào chiều thứ hai đấy, thưa ngài Smith,” Sheila vừa nói vừa tủm tỉm cười. “Ông Jones sẵn sàng gặp chúng ta vào lúc ba giờ chiều, nhưng phải tuyệt đối chính xác lúc ba giờ đó!”

Ngày hôm sau, thứ bảy, khí hậu lạnh lẽo và ẩm ướt, nhưng Terry thức dậy rất sớm và rời khỏi nhà trong bộ quần áo ấm và đôi giày thể thao. Anh vừa đi vừa chạy theo những con đường ẩm ướt tới đại lộ Rừng Sồi. Những giọt nước mưa rơi lác đác từ các hàng cây trước mấy ngôi nhà.

Terry dừng lại trước ngôi nhà số 12. Anh quì xuống và giả vờ thắt lại dây giày. Ngôi nhà này có vẻ vắng lặng. Trước nhà có nhiều bụi cây rậm rạp, cỏ mọc lan lên cả lối đi đến cửa trước. Tất cả cửa sổ đều bị che kín bởi những tấm màn màu sẫm.

Terry chậm rãi chạy tiếp. Anh nhìn thấy Bill Evans, người giao sữa, đang đứng bên chiếc xe chở sữa của anh ta.

“Chào buổi sáng, Bill,” Terry lên tiếng.

“Chào buổi sáng,Terry.” Bill đáp lại. “Anh làm gì ngoài đây trong cái buổi sáng ẩm ướt như thế này vậy? Tìm một kẻ sát nhân à?”

Terry mỉm cười. Mọi người ở Beckenham đều biết về anh, họ đã đọc mẩu quảng cáo của anh trên báo.

“Anh có biết ai đang sống ở ngôi nhà số 12 không?” Terry hỏi Bill.

“Không biết nữa. Tôi chẳng thấy ai ra vào đó mấy tháng nay rồi. Trước đây bà Peters sống ở đó, nhưng mùa hè năm ngoái bà ấy đi đâu đó để nghỉ ngơi. Hastings, tôi đoán thế. Cũng có thể là Eastbourne? Tôi cũng không chắc lắm. Tôi nghe nói bà ta đã lấy chồng, và rồi không quay về nữa. Ngôi nhà hoang vắng từ đó.”

“Thế cái bà Peters ấy đã bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ồ, khoảng bốn mươi, tôi nghĩ thế. Nhưng bà ta trông được lắm, tôi không hề ngạc nhiên khi nghe nói bà ta lấy chồng đâu. Về ngôi nhà đó tôi chỉ biết thế thôi. À, Tom Matthews đây rồi. Cậu ta hay giao báo ở quanh đây. Có lẽ cậu ta có thể cho anh biết thêm gì đấy.”

Nhưng Tom Matthews cũng chẳng cho anh biết được gì hơn về ngôi nhà số 12 đó cả. Tom chưa bao giờ giao báo cho ngôi nhà đó và cũng chưa từng thấy ai ra vào đấy, cậu bé cho rằng ngôi nhà này bị bỏ hoang.

Terry chạy từ từ về nhà. Anh chỉ biết được rất ít về ông Jones ở nhà số 12. Thế nhưng có một điểm đáng chú ý là Sheila đã từng nói rằng ông Jones không cưới vợ, ông ta sống với em gái. Thế thì điều gì đã xảy ra với bà Peters? Bà ta đã từng sống ở đó cho đến mùa hè năm ngoái. Điều gì đã xảy ra với bà ta nhỉ?