← Quay lại trang sách

- 8 - Terry thu thập thông tin

Chiều thứ bảy, lại một lần nữa Terry phải dầm mưa ngoài trời. Hôm đó anh làm trọng tài cho trận đá bóng của đội Thanh Niên Beckenham. Anh hết chạy ngược rồi lại chạy xuôi trên sân bóng, người ngày càng ướt đẫm, và anh chỉ cảm thấy sung sướng khi đã đến giờ thổi còi kết thúc trận đấu.

Trong lúc đang tắm nước nóng trong nhà tắm công cộng, anh lại phải nghe những lời đùa cợt của mọi người.

“Đã bắt được tên gián điệp nào chưa?” một thanh niên hỏi anh, trong lúc những người xung quanh thì cười khúc khích.

Những trò đùa đấy vẫn không tha cho anh vào lúc chiều tối ở quán rượu Tám Quả Chuông.

“Cái tẩu của anh đâu rồi, Sherlock Holems?” ai đó hét to. Thế là mọi người cười phá lên.

Terry lẳng lặng ngồi xuống nói chuyện thì thầm với Sheila. Anh kể cho cô nghe những gì Bill Evans, người bán sữa, đã cho anh biết.

“Thú vị quá!” Sheila thốt lên. “Nếu bà Peters là chủ nhà, thì tại sao người bán lại là ông Jones nhỉ? Ông ta nói là chưa có vợ và đang sống với em gái mà.”

“Chắc không?” Terry gặng hỏi. “Cậu gặp em gái ông ta chưa?”

“Tớ chả thấy ai trong ngôi nhà đó ngoài ông Jones cả, nhưng rõ ràng tớ nghe thấy tiếng đập cửa và giọng nói vọng xuống từ phòng ngủ tầng trên mà.”

“Không biết là ngôi nhà đó có giấy nợ không nhỉ?” Terry trầm ngâm. “Nếu có, chúng ta sẽ có thể tìm ra ai là chủ ngôi nhà. Có lẽ Bob Wilkinson sẽ giúp được chúng ta.”

Bob Wilkinson là bạn của Terry, hai người từng là đồng nghiệp với nhau ở công ty Đầu tư Địa ốc miền Đông Nam, nơi Terry làm việc trước đây. Bob đang đứng nhấm rượu ở quầy bar. Terry liền gọi anh ta lại.

“Cậu có thể giúp tớ không?” Terry hỏi Bob. “Tớ cần chút thông tin về ngôi nhà số 12 đại lộ Rừng Sồi. Cậu có cách nào tìm ra giấy nợ của ngôi nhà đó nếu có không?”

“Nếu có giấy nợ với công ty chúng tôi thì dễ thôi,” Bob đáp. “Nhưng cậu cũng biết đấy, những thông tin như thế phải được giữ kín, tớ không được tiết lộ cho ai biết cả.”

“Cậu giúp được tớ mà, phải không?” Terry nài nỉ. Thế là Bob đành hứa sẽ giúp Terry nếu có cơ hội.