- 9 - Sự giận dữ của ông Jones
Terry gọi điện thoại cho Bob Wilkinson vào giữa trưa thứ hai.
“Ngôi nhà đó có giấy nợ đấy,” Bob nói. “Tên người chủ là bà Peters. Nhưng tháng mười vừa rồi bà ta đã chuyển nhượng cho chồng bà ta, ông Henry Jones, làm chủ hộ. Vì vậy người chủ hiện nay là ông Jones.”
“Cám ơn cậu nhiều nha Bob. Tớ sẽ không quên sự giúp đỡ của cậu đâu.”
Sau đó Terry liền kể cho Sheila nghe những gì Bob Wilkinson đã thông báo.
“Thật là lạ,” Terry nói. “Ông Jones nói với cậu là ông ta không cưới vợ. Thế thì bà Peters bây giờ đang ở đâu ta?”
“Hay là bị nhốt ờ phòng ngủ trên lầu?” Sheila nói.
“Chuyện này ngày càng hấp dẫn đây. Có thể là cậu đúng. Có lẽ ông ta nhốt vợ trong phòng ngủ, và đang cố bán ngôi nhà rồi giông đi với số tiền.”
Chiều thứ hai, Sheila chở Terry đến ngôi nhà số 12 đại lộ Rừng Sồi. Họ có mặt ở cửa đúng ba giờ. Terry mặc quần dài và áo khoác của cha anh, trước đó anh đã rắc một ít bột trắng lên tóc. Lúc này, Terry, giờ đây là ông Smith, trông giống một người đàn ông đã quá bốn mươi.
Cửa mở ngay khi Sheila vừa gõ, có vẻ như ông Jones đã đứng sẵn sau cánh cửa chờ họ tới. Ông ta đưa họ đi xem quanh các phòng ở tầng trệt, đầu tiên là cho họ xem phòng khách.
“Hãy nhìn xem, mặt trời chiếu vào phòng khách vào buổi chiều kìa,” Sheila thốt lên. “Đây là một chiều mùa đông, vậy mà ở đây sáng sủa và ấm áp ghê.”
Terry không hề nghĩ như thế, ngược lại anh còn nghĩ là nó lạnh lẽo và tối tăm làm sao đó. Nhưng anh biết rằng Sheila đang làm công việc của cô. Cô muốn làm cho ông Jones tin là cô đang giúp ông ta bán được nhà.
“Chúng ta sẽ xem mấy căn phòng ở những tầng trên trước,” ông Jones nói với họ. “Rồi sau đó chúng ta mói xuống tầng dưới để xem nhà bếp và các hầm chứa.”
Ông Jones dẫn họ đi xem các phòng ngủ ở lầu một, tiếp theo là tầng trên cùng. Ba phòng ngủ ở trên đó đều mở toang.
“Ông tìm thấy chìa khóa phòng này rồi à?” Sheila hỏi.
“Vâng,” ông Jones đáp.
Sheila bước vào trong và nhìn quanh.
“Cánh cửa kia dẫn tới đâu vậy?” cô hỏi ông Jones.
“Buồng tắm, căn phòng này có buồng tắm riêng,” ông ta đáp.
Ông Jones mở cửa phòng tắm và Sheila theo vào. Đột nhiên ông Jones nhìn quanh.
“Ông Smith đâu mất rồi?” ông ta hỏi Sheila.
“Có lẽ ông ấy đi xem các phòng khác rồi,” Sheila đáp tỉnh khô.
Ông Jones hấp tấp chạy ra ngoài và nhìn ngó các phòng còn lại, Sheila chỉ còn lại một mình trong phòng. Cô nhanh nhẹn đến bên giường ngủ và lật tấm khăn trải giường lên. Nó còn ấm. Cô có thể cảm thấy hơi ấm của nó truyền sang tay mình.
“Ông Smith! Ông Smith!” Ông Jones giận dữ gọi to trong lúc chạy xuống lầu.
Và ông ta tìm thấy Terry đang đứng ở hành lang.
“Tôi không muốn ông tự ý đi lung tung trong nhà của tôi!” ông Jones gằn giọng.
“Tôi chỉ muốn coi lại cái phòng khách một lần nữa,” Terry đáp. “Nhưng ông đã đóng cửa mất rồi.”
“Cả hai người, ra khỏi nhà tôi ngay!” ông Jones hét lên, mặt ông ta đỏ rựng vì cơn giận. “Đây là nhà của tôi! Tôi chưa bán nó mà. Ông không được phép đi lung tung theo ý mình.”
Ông Jones đi ra phía cửa trước và mở toang cửa.
“Đi ra và đừng có trở lại nữa. Tôi sẽ không cần đến công ty của cô nữa đâu, cô Williams. Tôi sẽ đi nhờ một công ty khác bán hộ.”