← Quay lại trang sách

- 10 - Sự bất đồng giữa Henry và Isobel

Ngay sau khi đóng cửa trước lại, Henry Jones liền đến gõ cửa phòng khách. Cánh cửa mở ra và Isobel ngay lập tức gắt gỏng với Henry.

“Ai đó đã cố tìm cách vào căn phòng này,” ả nói. “Và em chắc rằng họ đã nhận thấy cánh cửa bị khóa từ bên trong. Phải quên ngôi nhà này và bán căn nhà của ả ta ở Cheltenham thôi. Việc đó dễ hơn nhiều.”

“Đừng có ngu thế,” Jones giận dữ hét lên. “Chúng ta không thể để ngôi nhà này trống được. Người ta nghi ngờ mất, và họ sẽ đặt những câu hỏi về người chủ. Cô Peters đâu rồi? Cô ta đã đi đâu? Chúng ta phải bán ngôi nhà này. Trước đây chúng ta luôn làm điều đó mà. Không thể rời khỏi thị trấn này khi nào chưa bán được ngôi nhà.”

“Nhưng chúng ta không thể làm được điều đó nếu con mụ này chưa biến đi,” Isobel nói, tay chỉ vào Nancy đang nằm trên ghế sofa.

“Được rồi,” Henry đồng ý. “Đi lên lầu nào. Nhanh lên. Đứng lên!” hắn quát Nancy.

Nhưng Nancy không nghe thấy gì vì cô đang ngủ. Henry đã pha rất nhiều moóc-phin vào trong nước cam mà Isobel đưa cho cô uống.

“Có lẽ ả chết rồi,” Isobel nói. “Anh đã cho ả dùng nhiều moóc-phin quá, anh giết ả chết rồi.”

“Tao không giết ả,” Henry giận dữ quát lên. “Tao chưa bao giờ giết người. Bọn chúng chết nhưng không phải do tao giết.”

Isobel không tranh luận với Henry về điều này. Tất cả những phụ nữ trước đây đều đã chết, nhưng không phải chết do bị giết.

Isobel và Henry nhấc Nancy lên và khiêng cô lên lầu, chúng quẳng cô lên giường và khóa cửa phòng lại.

“Để ả ở đây là ổn,” Henry nói. “Có lẽ sáng mai ả sẽ chết. Sau đó chúng ta có thể bán ngôi nhà này và rời khỏi đây càng xa càng