← Quay lại trang sách

- 11 - Bí mật của Terry

Sheila và Terry lên xe rồi chạy đi.

“Chúng ta đi đâu đây?” Sheila hỏi.

“Đến quán Toni’s đi,” Terry đáp. “Có nhiều chuyện phải bàn đây. Tớ bảo đảm rằng có việc gì đó bất thường ở ngôi nhà số 12 đại lộ Rừng Sồi. Tớ nghĩ có lẽ đây sẽ là vụ đầu tiên của tớ.”

Toni’s là quán ăn ưa thích của họ. Họ thường ăn trưa ở đó nên mọi người đầu biết họ. Quán ăn hầu như vắng teo nhưng Terry vẫn phải nghe những trò đùa về cái chuyện thám tử tư của anh.

Mary, một nhân viên làm trong quán, tiến lại chỗ Terry.

“Tối hôm qua trên đường về nhà, có một người đàn ông dáng người cao cao và có một bộ râu dài cứ theo sau em hoài,” Cô ta nói. “Em sợ lắm. Tối nay anh về nhà cùng với em nhá?”

“Nếu Terry về cùng với cô, tôi cũng sẽ đi luôn,” Sheila nói và Mary cười phá lên.

“Cho hai cà phê,” Terry cáu kỉnh nói. “Tôi đã chán nghe các trò đùa về những thám tử tư rồi đấy.”

“À, thế cậu nghĩ sao?” Sheila trở lại câu chuyện chính.

“Ngôi nhà đó có cái gì bất thường lắm,” Terry nói. “Khi tớ thấy cánh cửa phòng khách đã bị khóa, tớ đã cúi xuống thử nhìn vào lỗ khóa. Nhưng không thể nhìn được gì vì chìa khóa vẫn nằm trong ổ. Cửa bị khóa từ bên trong, rõ ràng là có ai đó ở trong phòng khách.”

“Còn nữa. Tấm khăn trải giường ở phòng ngủ trên lầu vẫn còn ấm,” Sheila thêm vào. “Có ai đó đã nằm lên cái giường đấy.”

“Tớ biết họ làm như thế nào rồi,” Terry thốt lên. “Họ chuyển người đó từ phòng ngủ xuống bếp trước khi chúng ta tới. Rồi trong lúc chúng ta đang ở trên lầu, họ chuyển tiếp người đó từ bếp sang phòng khách và khóa cửa lại. Họ dự định sẽ lại đưa người phụ nữ ấy lên phòng ngủ trên lầu trong lúc chúng ta xuống bếp. Tớ phải xem bằng được bên trong phòng ngủ trên lầu mà không để cho lão Jones phát hiện.”

“Nhưng bằng cách nào?” Sheila hỏi. Chẳng lẽ cậu định đột nhập vào ban đêm sao? Cậu sẽ bị tóm đấy. Lúc đó thì người phạm tội sẽ là cậu chứ không phải lão Jones đâu!”

“Tớ đã có cách,” bất thình lình Terry thốt lên. “Tớ nhớ là trong một truyện trinh thám có chỉ cách nhìn vào cửa sổ của một phòng ngủ trên lầu.”

“Nhưng đây là đời sống thực mà,” Sheila nói, vẻ nghi ngờ. “Đâu phải là trong tiểu thuyết đâu. Những điều xảy ra trong đời thực không giống như trong truyện đâu.”

“Dù sao tớ cũng sẽ thử một phen,” Terry nói.

“Thế cậu sẽ làm gì?”

“Tớ không nói cho cậu biết đâu,” Terry đáp. “Cậu sẽ cười nhạo tớ mất, mà tớ thì không muốn bị cười thêm một chút nào nữa. Bây giờ tớ sẽ về văn phòng đây. Có lẽ sẽ có lời nhắn nào đó cho tớ trong máy điện thoại. Có thể ai đó đã đọc mẩu quảng cáo của tớ mà họ thì đang cần một thám tử!”

Sheila mỉm cười rồi đi lấy xe trở về công ty của cô ở đường High Street.