- 12 - Ông Jones làm vườn
Khi Terry trở về văn phòng, không có lời nhắn nào để lại cho anh cả. Có lẽ Sheila đã nói đúng. Anh đã sai lầm. Beckenham là một nơi nhỏ bé, chẳng ai cần một thám tử tư ở đây.
Rồi Terry lại nghĩ đến ngôi nhà số 12 ở đại lộ Rừng Sồi. Có lẽ anh và Sheila đã nghĩ sai về ông Jones. Có rất nhiều người kỳ lạ trên cái thế giới này. Họ chuyên làm những việc kỳ quặc, nhưng không ai trong số họ là tội phạm cả. Có lẽ anh nên quên cái ngôi nhà đó đi.
Anh sẽ phải đợi ai đó tìm đến văn phòng hoặc gọi điện cho anh. Thật là ngu ngốc nếu tìm một người mà họ không muốn hoặc không cần đến một thám tử tư.
Khi anh sắp sửa rời văn phòng thì có tiếng bước chân vang lên ở cầu thang. Anh có hai vị khách! Bill Evans, người giao sữa, và cậu bé phát báo Tom Matthews.
“Tôi có thể giúp gì cho hai anh đây?” Terry cất tiếng hỏi.
“Tom có chuyện muốn nói với anh,” Bill đáp. “Nói đi Tom, đừng ngại gì hết. Kể cho ông Terry nghe những gì cậu đã thấy vào sáng nay đi.”
Tom bắt đầu kể: “Có một con đường nhỏ, ở phía sau những căn nhà từ đại lộ Rừng Sồi tới đường Manor Park. Con đường đó nằm cạnh khu vườn của ngôi nhà số 12 đại lộ Rừng Sồi. Hàng rào khu vườn đó có mấy chỗ bị gẫy nên rất dễ nhìn vào bên trong. Lúc cháu nhòm qua hàng rào, có một người đàn ông quát cháu. Ông ta bảo rằng khu vườn này có chủ và yêu cầu cháu đi khỏi đó.”
“Ông ta trông ra sao?”
“Một lão hơn bốn chục tuổi, với một bộ ria mép rậm, và lão ta hầu như sói đầu.”
“À,” Terry nói,“đó là ông Jones. Ông ta sống trong ngôi nhà đó.”
“Chưa hết đâu,” Bill Evans chen vào. “Nói cho Terry biết lúc đó lão ta đang làm gì đi.”
“Ông ta đang đào một cái hố sâu dưới mấy bụi cây,” Tom kể tiếp.
“Có lẽ ông ta đang làm vườn,” Terry giải thích.
“Trông ông ta không giống như đang làm vườn đâu,” Tom có vẻ quan trọng. “Ông ta đang đào một cái hố sâu, một cái hố đủ để chôn ai đó vào. Giống như ông ta đang đào một cái huyệt mộ ấy.”
“Tom đã đọc hết tất cả những câu chuyện giết người trong các tờ báo,” Bill nói. “Tôi biết anh quan tâm tới ngôi nhà số 12, vì vậy tôi nghĩ rằng tốt nhất là nên đến kể cho anh nghe những Tom đã thấy.”
Terry liền cảm ơn Tom và Bill.
“Chắc là có điều gì bất thường đang xảy ra ở ngôi nhà đó,” anh kết luận.
“Nếu cần sự giúp đỡ, anh biết phải tìm chúng tôi ở đâu rỗi chớ,” Bill nhiệt tình. “Tôi luôn ở nhà vào buổi chiều, còn Tom thì tan trường lúc bốn giờ thiếu mười lăm.”
Terry biết giờ đây anh phải hành động ra sao. Anh sẽ xem xét phòng ngủ trên lầu ngôi nhà số 12 đó, đồng thời xem cả khu vườn nữa.
Terry đóng cửa văn phòng rồi đi tìm Gordon Burgess. Gordon Burgess là bạn anh, anh ta đang làm việc cho Tòa Thị chính.