- 14 - Ông Jones đến London
Chín giờ rưỡi sáng thứ ba, ông Jones rời khỏi ngôi nhà số 12 để đi làm một vụ mua bán quan trọng. Hắn dùng moóc-phin đầu độc Nancy đã hơn một tuần rồi. Hắn biết cô rất yếu nhưng chưa chết.
Jones có một rắc rối. Hắn không dám tự tay giết một phụ nữ. Nhưng họ phải chết. Rồi sẽ không ai có thể nói rằng hắn đã giết họ. Nhưng không còn moóc-phin nữa, nếu hắn ngừng cho Nancy dùng moóc-phin, cô ta sẽ khỏe lại. Hắn phải kiếm thêm moóc-phin thôi.
Trước đây hắn đã từng làm những việc tương tự như thế này. Thật đơn giản. Jones đi xe lửa đến London. Trên xe lửa, hắn vào toa lét bôi đồ hóa trang và phấn trắng lên mặt. Bây giờ thì trông hắn rất giống một con bệnh. Khi đến London, hắn ở tại một khách sạn nhỏ gần rạp xiếc Piccadilly. Hắn nói với bà quản lý rằng hắn cảm thấy không khỏe, và bà ta tin hắn vì trông hắn có vẻ rất xanh xao ốm yếu.
Jones đợi cho đến chiều, sau đó hắn uống một ly cối đầy nước muối. Mười phút sau hắn cảm thấy người bị nhược đi.
Hắn chậm chạp bước xuống cầu thang và nhờ bà quản lý giúp đỡ.
“Gọi dùm tôi bác sĩ,” hắn thều thào. “Tôi cảm thấy không khỏe và đau khủng khiếp.”
Khi nhìn hắn, người phụ nữ ấy nghĩ rằng hắn sắp chết đến noi. Bà ta liền gọi điện thoại yêu cầu bác sĩ đến ngay lập tức.
“Tôi rất yếu,” Henry thều thào với bác sĩ. “Tôi chẳng còn sống được bao lâu nữa. Tôi đau lắm.”
“Tại sao ông không đến bác sĩ riêng của ông?”
“Bác sĩ của tôi ở Bristol,” Jones đáp. “Mà tôi thì đang làm ăn ở London. Tôi sẽ trở về Bristol vào tuần tới. Tôi cần thuốc để giảm đau cho tới lúc đó.”
Ông bác sĩ ngắm nhìn Jones và nghe nhịp tim của hắn ta. Khuôn mặt Jones trắng bệch và người toát đầy mồ hôi. Bác sĩ nhận thấy hắn đang rất đau. Ông bác sĩ biết rằng ông ta nên gọi điện thoại cho bác sĩ của Jones ở Bristol, nhưng như vậy thì rất mất thời giờ, mà ông ta lại quá bận vì tối hôm đó còn có rất nhiều bệnh nhân chờ ông ta. Vậy là ông ta bèn kê một toa thuốc và đưa nó cho Jones.
Đây chính là điều mà Jones đang mong đợi. Hắn vốn biết các bác sĩ ở trung tâm London luôn luôn bận rộn, chính vì vậy mà Jones đã đến đây.
Jones nhìn toa thuốc. Đúng như hắn muốn. Trong toa thuốc có ghi chất moóc-phin.
Jones biết một hiệu thuốc ở Piccadilly mở cửa suốt đêm. Nó là một trong những hiệu thuốc đắt hàng nhất ở Anh.
Jones phải đợi một lúc lâu mới đến lượt hắn. Có rất nhiều người tới đây mua thuốc theo toa. Nhưng Jones không hề e ngại. Trong hiệu thuốc có nhiều người đến nỗi sẽ chẳng ai nhớ nổi hắn.
Bốn mươi phút sau, Jones bước ra ngoài hiệu thuốc. Bây giờ hắn đã có thứ moóc-phin mà hắn cần, dư để dùng cho Nancy Roberts. Cô ta sẽ sớm chết thôi.