- 15 - 16 - Kế hoạch của Terry
Giờ đây Terry đã chắc rằng người đàn bà trong phòng ngủ trên lầu ngôi nhà số 12 đại lộ Rừng Sồi đang cần giúp đỡ, anh liền lên một kế hoạch để giải thoát cô ta.
Anh đến một cửa hiệu cho thuê trang phục hóa trang. Terry hiểu điều anh sắp phải làm. Anh cần một bộ đồ lính cứu hỏa và vài trái bom khói để đột nhập vào ngôi nhà số 12.
Terry đón xe lửa tới London mua đồ. Khi anh trở về Beckenham thì đã ba giờ rưỡi. Anh để lại văn phòng một cái hộp và cái túi to rồi đi tìm Bill Evans.
“Tôi cần anh và Tom giúp đỡ,” anh nói với người giao sữa. “Anh có thể tìm Tom và đưa cậu ta tới văn phòng của tôi không?”
Bill liền hứa đúng một tiếng rưỡi nữa sẽ có mặt ở văn phòng của Terry.
16.Đám cháy ở ngôi nhà số 12
Bảy giờ rưỡi sáng thứ tư, Tom có mặt ở văn phòng của Terry. Cậu lấy ra tất cả số báo trong túi đụng báo của cậu ra và để chúng lên bàn, rồi lấy một cái hộp bỏ vào trong túi của cậu. Sau đó cậu đạp xe tới đại lộ Rừng Sồi.
Bill đang đợi ở đó. Anh ta đã dừng chiếc xe đựng sữa bên cạnh hộp điện thoại công cộng ở cuối đường. Đến đúng tám giờ, anh ta vào hộp điện thoại nhấn số 999 gọi cho lực lượng giúp đỡ khẩn cấp. Một giọng phụ nữ vang lên đầu dây bên kia: “Ông cần cảnh sát, cứu hỏa hay là xe cứu thương?”
“Cứu hỏa,” Bill đáp gọn.
Liền đó giọng một người đàn ông vang lên trong điện thoại.
“Anh đang gọi từ đâu tới vậy?”
“Tôi gọi ở hộp điện thoại cuối đại lộ Rừng Sồi, gần đường Manor Park,” Bill trả lời. “Có một đám cháy ở ngôi nhà số 12. Tôi thấy có rất nhiều khói bốc lên từ ngôi nhà đó.”
“Số 12 đại lộ Rừng Sồi,” người đàn ông lặp lại. “Được rồi. Anh cứ đứng đợi ở đó, chúng tôi sẽ có mặt trong hai phút nữa.”
Bill không đợi. Anh lái chiếc xe chở sữa lên phía ngôi nhà số 12 và dừng lại đó. Một phút sau, anh nhấn còi xe.
Đột nhiên khói bốc lên trong khu vườn ngôi nhà số 12. Tom ẩn mình trong khói và bước rón rén tới cửa trước của ngôi nhà, cậu bé đẩy một trái bom khói qua thùng thư rồi thêm một trái nữa. Khói bắt đầu mù mịt bốc từ bên trong nhà ra ngoài giống hệt như ngôi nhà đang bị cháy.
Vài phút sau, xe cứu hỏa đến. Những người lính cứu hỏa chạy đến cửa ngôi nhà số 12 và bắt đầu đập cửa. Một lính cứu hỏa chạy ra từ bên hông nhà, có lẽ anh ta đã đứng đợi sẵn ở đó.
Sau giây lát, một người đàn bà ra mở cửa, cô ta đứng ho sù sụ ngay lối ra vào. Hai người lính cứu hỏa liền chen qua cô ta và bước vào trong nhà. Liền đó một lính cứu hỏa thứ ba cũng chạy lên bậc tam cấp và chen qua cô ta, tay anh ta cầm theo một cây rìu bén.
Khi vào được trong nhà, Terry biết nơi anh phải đến. Anh chạy lên phòng ngủ ở tầng trên cùng và nhận thấy cửa phòng đã bị khóa. Terry vung cây rìu lên rồi dùng hết sức lực bổ vào cánh cửa, thế là nó bị phá tung ra. Kia rồi, một người đàn bà đang nằm trên giường. Terry liền bế cô ta lên và chạy xuống lầu. Anh phải đưa cô ta ra khỏi ngôi nhà này sớm chừng nào hay chừng nấy.
Khi khói đã bay đi hết, những người lính cứu hỏa nhận ra rằng không hề có một đám cháy nào cả.
“Ai đó đã đặt một chiếc bom khói ở đây,” một người lính la lên. “Cảnh sát sẽ đến ngay bây giờ. Chắc họ rất muốn kiểm tra việc này đây.”
Ngay lúc đó, Terry bước ra ngoài từ hành lang, trên tay là một người đàn bà. Hai người lính cứu hỏa ngạc nhiên nhìn anh.
“Đợi một chút! Anh là ai?” một trong hai người lính cứu hỏa kêu lên.
“Đứng lại! Đứng lại!” Isobel la lên. “Cô ấy đang bị ốm. Không được đưa cô ta đi đâu hết.”
“Đừng! Đừng!” người đàn bà ấy rên rỉ. “Tôi phải ra khỏi đây. Họ đã giam tôi. Họ sắp sửa giết tôi đấy.”
Những người lính cứu hỏa không thể tin được những gì họ đã nghe thấy. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Terry cởi bộ trang phục lính cứu hỏa ra.
“Là tôi đây, Terry Mason,” anh lên tiếng. “Còn đây là bà Peters. Bà ta đã bị giam giữ ở đây như một tù nhân trong chính ngôi nhà của bà ta. Bà ta rất yếu nên phải đưa bà ấy đến bệnh viện càng sớm càng tốt.”
“Terry Mason,” một người lính cứu hỏa thốt lên. “Thám tử tư! Anh đang làm gì ở đây vậy? Tại sao anh lại giả dạng làm một lính cứu hỏa? Như thế là vi phạm pháp luật đấy!”
Bill rẽ mọi người ra và tiến lên phía trước cổng ngôi nhà số 12. Anh ta bước về phía Terry và nhìn vào khuôn mặt người đàn bà.
“Đây đâu phải là bà Peters!” Bill ngạc nhiên thốt lên. “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy người đàn bà này.”
Khi Terry nghe thấy câu “không phải bà Peters” thì anh đâm lo lắng. Vậy người đàn bà này là ai? Anh đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp chăng? Đây có phải là vợ của ông Jones không?
Nhưng đối với Isobel thì khác, vừa nghe thấy mấy tiếng “bà Peters” thì ả liền phóng ra cửa và chạy bay ra ngoài đường.
Ả lao thẳng vào một cảnh sát đang đi tới.
“Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?” anh ta hỏi.
“Anh nên hỏi người đàn ông kia kìa,” Terry vừa nói vừa chỉ về phía sau anh cảnh sát.
Anh ta liền quay người lại và nhìn thấy Jones.
Jones rất ngạc nhiên khi thấy một đám đông đứng trước ngôi nhà số 12. Hắn muốn tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra nên chen ra trước đám đông. Đến lúc thấy Isobel đang chạy trốn, hắn bèn quay ngoắt người lại chạy luôn.
Một chiếc xe cảnh sát vừa vặn chạy vào đại lộ Rừng Sồi. Nó thắng gấp khi người lái xe nhìn thấy một người đang chạy trốn khỏi chỗ đó. Một cảnh sát từ trên xe nhảy xuống túm lấy Jones và giữ hắn lại.
Trong lúc mọi người đang chăm chú nhìn sự việc xảy ra trên đường thì Terry vội vã tháo bỏ và giấu bộ đồng phục của lính cứu hỏa ra sau lưng.
“Người đàn bà đang trong tình trạng không tốt đâu,” Terry nói với viên cảnh sát. “Chúng ta phải đưa cô ấy tới bệnh viện thôi!”
Một cảnh sát liền nói vài câu vào điện đàm.
“Một xe cứu thương đang tới đây,” anh ta nói với Terry. “Bây giờ thì ông Mason, ngài Thám tử tư, ông có thể nói cho chúng tôi biết ông đang làm gì ở đây không?”
“Gã đàn ông và ả đàn bà kia sẽ nói cho quí vị biết tất cả,” Terry đáp và chỉ vào Jones cùng với em gái của hắn ta.