← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6 Thứ Sáu
NƯỚC

Dẫu khô hạn là thế, tôi lại trông thấy gã cảnh sát từ vũng nước mà bước ra. Nước cho kẻ khát. Nước mưa, nước sông, nước ối.

Gã không thấy tôi. Gã lảo đảo bước ra phố Ullevålsveien, cố gắng vẫy taxi. Chẳng xe nào muốn cho gã lên. Gã giống như một linh hồn bất an cứ mãi vật vờ bên bờ sông mà không có người đưa đò muốn chở. Ít nhiều tôi đã từng trải qua cảm giác ấy. Cảm giác bị phản bội bởi chính những kẻ mình phụng sự. Bị ruồng bỏ khi lần đầu tiên mình cần một bàn tay nâng đỡ. Nhận ra rằng mình bị người đời phỉ nhổ mà chẳng thể đáp trả được ai. Âm thầm suy tính xem mình phải làm gì. Dĩ nhiên, oái oăm là ở chỗ, người lái taxi đã rủ lòng thương hại anh thì chính anh lại đẩy người ta vào chỗ chết.