← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7 Thứ Ba
SA THẢI

Harry bước tới khu vực phía cuối cửa hàng, mở cửa kính của chiếc tủ lạnh đựng sữa và chúi người vào trong. Anh vén cái áo phông đẫm mồ hôi lên, nhắm mắt lại và cảm nhận hơi lạnh phả lên làn da mình.

Đài báo đêm nay trời oi bức và những vị khách hiếm hoi trong cửa hàng toàn chọn mua đồ nướng, bia hoặc nước khoáng.

Harry nhận ra cô gái nhờ màu tóc. Cô ta đang đứng quay lưng về phía anh ở quầy thịt. Vòng ba nở nang được chiếc quần jean ôm trọn đến hoàn hảo. Khi cô ta quay lại, anh nhận thấy cái áo in họa tiết ngựa vằn cô ta mặc cũng bó sát hệt như áo da báo hôm trước. Thế rồi Vibeke Knutsen đổi ý, trả về chỗ cũ mấy miếng thịt bò chế biến sẵn, đẩy xe tới quầy đông lạnh và chọn lấy hai túi cá tuyết phi lê.

Harry kéo áo phông xuống và đóng tủ kính lại. Anh không muốn mua sữa. Cũng chẳng thiết gì thịt thà hay cá tuyết. Nói chung anh chỉ cần một món càng đơn giản càng tốt, miễn sao ăn được, nhưng không phải vì đói mà vì cái dạ dày của anh. Đêm qua nó đã bắt đầu hành anh đôi chút rồi. Kinh nghiệm lâu năm cho biết nếu bây giờ anh không cố nuốt ít đồ ăn rắn thì đừng mong giữ được giọt rượu nào trong bụng. Trong xe đẩy của anh có một ổ bánh mì nguyên cám và cái túi giấy màu nâu đựng chai rượu mua ở cửa hàng Vinmonopol bên kia đường. Anh bỏ thêm vào đó nửa con gà, một lốc bia Hansa sáu chai, loanh quanh một hồi ở quầy hoa quả rồi ra xếp hàng chờ thanh toán, đứng ngay sau Vibeke Knutsen. Thực ra anh không cố tình, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đó có lẽ không hẳn là tình cờ.

Cô ta hơi quay người nhưng không nhìn thấy anh, mũi cô ta chun lại như thể ngửi thấy mùi khó chịu nồng nặc bốc ra từ đâu đó quanh đây, khả năng này Harry không dám bác bỏ hoàn toàn. Cô ta bảo cô nàng nhân viên thu ngân lấy cho một bao thuốc Prince loại nhẹ gồm hai mươi điếu.

“Tôi tưởng cô đang cố cai thuốc.”

Vibeke ngạc nhiên quay người lại, nhìn anh dò xét rồi nhoẻn cười với anh ba lần, mỗi lần một kiểu. Lần thứ nhất là nụ cười thoáng qua đầy máy móc. Lần thứ hai là nụ cười lúc nhận ra người quen. Và cuối cùng, sau khi trả tiền xong, là nụ cười toát lên nét hiếu kỳ.

“Còn theo như tôi thấy thì anh như sắp mở tiệc ấy.”

Cô ta bỏ đồ đã mua vào một chiếc túi nylon.

“Cũng gần như vậy,” Harry lẩm bẩm, mỉm cười đáp lễ.

Cô ta nghiêng đầu nhìn anh. Những sọc vằn trên áo cũng xê dịch.

“Có đông khách không?”

“Vài mống. Toàn không mời mà đến.”

Cô thu ngân trả lại anh tiền thừa, nhưng anh hất đầu về phía hòm quyên góp cho tổ chức Cứu Thế quân.

“Thế thì cứ việc tống khứ đi là được chứ gì?” Giờ nụ cười đã lan tỏa trong ánh mắt cô ta.

“Dĩ nhiên. Nhưng những nhân vật đặc biệt này chẳng dễ gì tống khứ được.”

Chai Jim Beam va vào lốc bia sáu chai phát ra tiếng lanh canh thật vui tai khi anh nhấc túi đồ lên.

“Ồ? Là mấy anh bạn nhậu lâu năm sao?”

Harry ném về phía cô ta cái nhìn nấn ná. Lời nói của Vibeke dường như cho thấy cô ta là người sành sỏi. Điều này lại càng khiến anh lấy làm lạ, vì cô ta đang chung sống với anh bạn trai thuộc típ cho người ta ấn tượng rằng khá là hà khắc. Hay nói đúng hơn là: thật lạ khi một kẻ hà khắc đến thế lại có thể sống cùng cô ta được.

“Làm gì có anh bạn nào,” anh nói.

“Không các anh thì nhất định là các cô rồi. Típ phụ nữ ấy không dễ dàng buông tha đâu.”

Anh định giữ cửa mở cho cô ta đi ra, ai dè đó là loại cửa tự động. Anh mới mua đồ ở đây có vài trăm lần thôi mà. Ra đến vỉa hè, hai người đứng đó nhìn nhau.

Harry không biết phải nói sao. Chắc hẳn vì thế anh mới thốt ra một câu thế này, “Đó là ba người phụ nữ. Có lẽ họ sẽ chịu buông tha cho tôi nếu tôi uống đủ say.”

“Gì cơ?”

Cô ta giơ tay che nắng.

“Không có gì. Xin lỗi cô. Vừa rồi tôi chỉ nghĩ sao nói vậy thôi. Đúng hơn là, tôi chẳng nghĩ gì đâu… nhưng miệng thì vẫn nói. Nói nhảm, chắc là vậy. Tôi…”

Anh chẳng hiểu sao đến giờ cô ta vẫn đang đứng ở đây.

“Bọn họ cứ chạy qua chạy lại như con thoi trên cầu thang nhà tôi suốt mấy ngày cuối tuần,” cô ta nói.

“Ai cơ?”

“Cảnh sát, chắc là vậy.”

Harry bắt đầu lờ mờ hiểu ra rằng lại một cuối tuần đã trôi qua kể từ hôm anh có mặt tại căn hộ của Camilla Loen. Anh cố liếc thử hình bóng mình in trên kính cửa hàng. Hẳn một kỳ nghỉ cuối tuần thật sao? Không hiểu lúc này trông anh tệ hại đến mức nào?

“Bọn họ chẳng chịu tiết lộ cho chúng tôi điều gì,” cô ta nói. “Báo chí cũng chỉ đăng là cảnh sát chưa thu được manh mối nào. Có thật vậy không?”

“Vụ này tôi không làm,” anh nói.

“Phải rồi.” Vibeke Knutsen gật gù. Sau đó cô ta nhoẻn miệng cười. “Nhưng mà, anh biết sao không?”

“Sao cơ?”

“Thực tình, không làm có khi lại là may ấy chứ.”

Phải mấy giây sau Harry mới hiểu ra ẩn ý trong lời nói ấy. Anh phá lên cười. Rồi tiếng cười chuyển thành tiếng ho rũ rượi.

“Thật lạ là tôi chưa bao giờ gặp cô trong cửa hàng này trước đây,” anh nói sau khi đã lấy lại bình tĩnh.

Vibeke nhún vai. “Chịu. Nhưng biết đâu chúng ta sẽ sớm được gặp lại nhau ở đây thì sao?”

Cô ta nở nụ cười tươi rói với anh rồi quay người rời đi. Mấy cái túi nylon theo hông cô ta lắc lư từ bên này sang bên nọ.

Ờ, cô và tôi cứ ở đây mà mơ.

Harry cáu tiết nghĩ, trong giây phút ngắn ngủi, anh sợ mình đã lớn tiếng thốt ra ý nghĩ ấy thành lời.

Một người đàn ông áo khoác vắt vai, một tay áp lên bụng, đang ngồi trên bậc tam cấp trước cổng tòa chung cư trên phố Sofies. Chiếc sơ mi ông mặc đã sẫm lại đôi chỗ vì mồ hôi thấm ra ở vạt trước và dưới hai bên nách. Trông thấy Harry, ông vội đứng dậy.

Harry hít một hơi và tự lên dây cót tinh thần. Người đang đợi anh là Bjarne Møller.

“Trời đất quỷ thần ơi, Harry.”

“Trời đất quỷ thần ơi, sếp.”

“Cậu có biết trông cậu lúc này ra sao không?”

Harry rút chùm chìa khóa ra. “Không ở đỉnh cao phong độ ư?”

“Cậu đã được giao trọng trách hỗ trợ điều tra vụ án hôm cuối tuần, vậy mà chẳng ai thấy tăm hơi cậu đâu cả. Thậm chí hôm nay cậu cũng không đi làm.”

“Ngủ quên, sếp ạ. Điều đó và sự thật không khác nhau quá xa như sếp tưởng đâu.”

“Thế chắc cái đợt mấy tuần liền cậu chỉ thò mặt đến cơ quan vào ngày thứ Sáu cũng là do ngủ quên đấy nhỉ?”

“Chắc thế. Sau tuần đầu tiên tôi đã tỉnh táo hơn chút đỉnh. Vậy là tôi gọi điện đến Sở và được báo là có người đã cho tôi vào danh sách nghỉ phép. Tôi đoán người đó là sếp.”

Harry lừ đừ lết vào hành lang với Møller nặng nhọc theo chân anh.

“Lúc đó tôi thật sự hết cách rồi,” Møller nói, khẽ rên rỉ và đặt tay lên dạ dày. “Những bốn tuần liền, Harry!”

“Chỉ là một nano giây đối với vũ trụ này chứ mấy…”

“Và cũng không thèm báo một câu cho tôi biết cậu đang ở đâu!”

Harry loay hoay tra chìa vào ổ. “Sắp rồi, sếp.”

“Cái gì sắp?”

“Một câu cho sếp biết tôi đang ở đâu ấy. Ở đây.”

Harry đẩy cửa căn hộ, xộc vào mũi họ là mùi chua gắt của bia, đầu lọc thuốc lá và mùi hôi của rác.

“Nếu biết, liệu sếp có yên tâm hơn không?”

Harry bước vào nhà, Møller chần chừ trong giây lát rồi miễn cưỡng đi theo.

“Không cần cởi giày đâu sếp,” Harry gọi vọng ra từ trong bếp.

Møller đảo tròn mắt, cố gắng bước cẩn thận để tránh giẫm vào bất cứ thứ gì trong mớ hổ lốn của những vỏ chai, gạt tàn đầy thuốc lá và đĩa than cũ vứt lăn lóc trên sàn phòng khách.

“Cậu đã ngồi đây uống suốt bốn tuần ư, Harry?”

“Có nghỉ giữa hiệp chứ, sếp. Nghỉ dài là khác. Dù sao tôi cũng đang nghỉ phép mà, đúng không? Tuần trước tôi gần như không động đến dù chỉ một giọt đấy.”

“Tôi có vài tin xấu cho cậu đây, Harry,” Møller nói lớn, tháo các chốt cửa sổ và quýnh quáng đẩy tấm cửa kính ra. Phải đến lần đẩy thứ ba cái cửa sổ mới chịu bật mở. Møller rên rỉ, nói lỏng thắt lưng và tháo cúc quần trên cùng. Khi quay lại, ông thấy Harry đang đứng ở cửa phòng khách, tay cầm chai whisky đã mở.

“Xấu đến thế cơ à,” Harry nói, nhác thấy thắt lưng của ngài Chánh thanh tra đã nới lỏng. “Sếp định cho tôi ‘ăn cháo lươn’ hay nếm mùi sung sướng đấy?”

“Chậm tiêu,” Møller giải thích.

“Ừm.” Harry đậy nắp chai whisky lại như cũ. “Cách dùng từ thật thú vị, chậm tiêu. Gần đây tôi cũng hơi có vấn đề với cái dạ dày chút nên đã tìm hiểu về nó. Toàn bộ quá trình tiêu hóa thức ăn diễn ra trong khoảng từ mười hai đến hai mươi tư tiếng đồng hồ. Với tất cả mọi người. Bất luận là ai và ăn cái gì. Có thể cơn đau vẫn còn âm ỉ nhưng ruột chỉ cần chừng ấy thời gian để tiêu hóa.”

“Harry…”

“Sếp làm một ly không? Trừ phi phải là ly sạch.”

“Tôi đến để báo cho cậu biết, tất cả kết thúc rồi, Harry.”

“Sếp từ chức à?”

“Đủ rồi đấy!”

Møller đấm xuống bàn mạnh đến nỗi mấy cái vỏ chai rỗng nẩy cả lên. Rồi ông ngồi phịch xuống chiếc ghế bành màu xanh lục, đưa tay xoa mặt.

“Không biết đã bao nhiêu lần tôi mạo hiểm cả sự nghiệp của mình để giữ công việc cho cậu, Harry. Trên đời còn nhiều người tôi gắn bó hơn cả cậu. Những người cần tôi chu cấp. Chuyện này phải kết thúc tại đây, Harry. Từ giờ trở đi, tôi không thể cứu giúp cậu được nữa.”

“Được thôi.”

Harry ngồi xuống sofa, rót whisky vào một chiếc ly.

“Chẳng ai bảo sếp phải cứu giúp tôi cả, nhưng dù sao đi nữa cũng cảm ơn sếp. Được đến đâu hay đến đấy. Cạn ly nào.”

Møller hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại.

“Cậu biết sao không, Harry? Nhiều lúc, cậu đúng là tên khốn ngạo mạn nhất, ích kỷ nhất, ngu si nhất quả đất.”

Harry nhún vai, uống một hơi cạn ly rượu.

“Tôi chuẩn bị xong giấy tờ để cậu nghỉ rồi,” Møller nói.

Harry lại rót đầy ly rượu.

“Đơn từ đã nằm sẵn trên bàn sếp tổng. Chỉ còn thiếu mỗi chữ ký của ông ấy nữa thôi. Cậu có biết điều đó có nghĩa là gì không, Harry?”

Harry gật. “Sếp thực sự không muốn làm một hơi nho nhỏ trước khi đi à?”

Møller đứng dậy. Ra đến cửa phòng khách thì ông dừng lại.

“Cậu không biết nhìn cậu thế này khiến tôi đau lòng đến mức nào đâu, Harry. Rakel và công việc là tất cả những gì cậu có. Đầu tiên cậu vứt bỏ Rakel, rồi bây giờ là vứt bỏ công việc.”

Chính xác thì tôi đã vứt bỏ cả hai từ bốn tuần trước cơ, Harry tự tuyên bố hùng hồn trong đầu.

“Tôi thực sự lấy làm tiếc, Harry ạ.”

Møller khẽ khàng khép cửa lại sau lưng khi ông rời đi.

Bốn mươi lăm phút sau, Harry thiếp đi trên ghế. Lại có người ghé thăm anh. Không phải ba người phụ nữ quen thuộc mà là sếp của Kripos. Chính xác thì chuyện xảy ra cách đây đã bốn tuần, ba ngày.

Đích thân Giám đốc Sở đã hẹn gặp anh ở Boxer, quán bar dành cho dân có tiền nằm cách Sở Cảnh sát một quãng ngắn và cách rãnh thoát nước vài bước chân sơ sẩy. Chỉ có ông ta, Harry và Roy Kvinsvik. Ông ta giải thích rằng trong lúc chưa có quyết định chính thức nào được đưa ra, tốt hơn hết là nên tiến hành mọi chuyện một cách kín đáo nhất có thể để ông ta dễ bề xử lý.

Còn về việc Harry có dễ bề xử lý hay không thì ông ta lại chẳng hề nhắc đến.

Khi Harry tới quán Boxer muộn hơn mười lăm phút so với giờ hẹn, Giám đốc Sở đã ngồi đợi sẵn với một chai bia ở bàn phía bên trong. Lúc đặt mông xuống ghế, Harry cảm thấy ông ta đang nhìn mình chằm chằm, cặp mắt xanh dương sáng quắc trong hốc mắt sâu thẳm được ngăn cách bởi sống mũi nhỏ đầy vẻ trịch thượng. Ông ta có mái tóc muối tiêu dày dặn, dáng người thẳng tắp, gọn gàng so với tuổi. Ở ông ta toát lên phong thái của những ông lão sáu mươi mà khi nhìn vào, ta thật sự khó lòng hình dung ra con người này hồi còn trẻ. Hay thậm chí khi đã già đanh cóc đế. Các sĩ quan Đội Hình sự đặt cho ông ta biệt danh Tổng thống, không chỉ vì ông ta có phòng làm việc hình bầu dục mà còn vì cách nói năng cũng y như tổng thống vậy, nhất là trong những lần xuất hiện trước công chúng. Nhưng lần này là lần xuất hiện “kín đáo nhất có thể”. Cái miệng mỏng quẹt có cũng như không của ngài Giám đốc Sở bắt đầu hoạt động.

“Cậu đến một mình.”

Harry gọi một chai nước khoáng Farris, anh cầm lấy thực đơn đặt trên bàn, chăm chú xem trang đầu và vô tư đáp như thể đó là thông tin thừa thãi, “Hắn đã nghĩ lại rồi.”

“Nhân chứng của cậu nghĩ lại ư?”

“Phải.”

Vị sếp của Kripos nhấp một ngụm bia.

“Suốt năm tháng trời qua, hắn đã hứa sẽ ra làm chứng,” Harry nói. “Lần cuối cùng hắn hứa là cách đây hai hôm. Sếp nghĩ món giò heo có ngon không?”

“Hắn đã nói gì?”

“Hắn đã đồng ý gặp tôi sau buổi họp Hội thánh Tin Lành Philadelphia ngày hôm nay. Nhưng lúc tôi đến thì hắn bảo mình đã nghĩ lại rồi, hắn đi đến kết luận rằng người hắn trông thấy trong xe cùng Sverre Olsen hôm đó không phải Tom Waaler.”

Giám đốc Sở nhìn trực diện vào Harry hồi lâu. Sau đó ông ta kéo tay áo khoác lên và nhìn đồng hồ đeo tay, hành động đó khiến Harry hiểu rằng cuộc gặp đến đây là kết thúc.

“Vậy thì chẳng còn cách nào, đành tạm kết luận nhân chứng của cậu đã nhìn thấy người khác chứ không phải Tom Waaler. Hoặc cậu nghĩ sao?”

Harry nuốt khan một cái. Rồi một cái nữa. Anh dán mắt vào thực đơn.

“Giò heo. Tôi nghĩ là giò heo.”

“Tùy cậu thôi. Tôi phải đi đây, hóa đơn cứ để tôi thanh toán.”

Harry bật cười. “Quý hóa quá, nhưng nói thật, tôi có linh cảm rất tệ rằng kiểu gì tôi cũng là người phải trả hóa đơn thôi.”

Giám đốc Sở cau mày, và khi lên tiếng, trong giọng nói của ông ta có chút khó chịu.

“Tôi nói thẳng với cậu điều này nhé, Hole? Ai cũng biết rõ cậu và thanh tra Waaler là hai kẻ không đội trời chung. Ngay từ lúc cậu đến tìm tôi để đưa ra những cáo buộc hoang đường, tôi đã nghi cậu để cho thù oán cá nhân làm lu mờ lý trí rồi. Và bây giờ, mối nghi ngờ đó của tôi là hoàn toàn chính xác.”

Giám đốc Sở gạt cốc bia chưa uống hết ra xa khỏi mép bàn, sau đó đứng dậy và cài cúc áo khoác.

“Bởi vậy tôi sẽ nói ngắn gọn thôi và hy vọng cậu hiểu rõ, Hole à. Cái chết của Ellen Gjelten đã được làm sáng tỏ, từ giờ vụ án coi như khép lại. Không một ai, kể cả cậu, đưa ra được bằng chứng mới nào đủ thuyết phục để tiếp tục cuộc điều tra. Nếu cậu còn dám đụng đến vụ này nữa, đó sẽ là hành vi trái lệnh thượng cấp và quyết định sa thải cậu do chính tay tôi ký sẽ được trình lên Ủy ban Phụ trách Nhân sự ngay tức khắc. Tôi nói thế này không phải vì muốn dung túng cho những nhân viên tha hóa, mà vì tôi có trách nhiệm duy trì nhuệ khí của lực lượng cảnh sát ở mức độ chuẩn mực. Vậy nên chúng ta không thể để sĩ quan cảnh sát tự ý dựng chuyện vô căn cứ. Tôi mà phát hiện ra cậu tiếp tục tìm cách tố cáo thanh tra Waaler dù chỉ một chút thôi, cậu sẽ lập tức bị đình chỉ công tác, vụ này sẽ được đưa ra trước Cơ quan Điều tra Đặc biệt.”

“Vụ nào?” Harry nhỏ giọng hỏi. “Waaler giết Gjelten ư?”

“Hole vu cáo Waaler.”

Sau khi Giám đốc Sở ra về, Harry ngồi đó chằm chằm nhìn cốc bia mới uống được phân nửa. Anh có thể tuân theo mệnh lệnh của vị sếp Kripos, nhưng làm thế chẳng thay đổi được gì. Với anh, giờ đây tất cả kết thúc rồi, dù cho sau này có thế nào đi chăng nữa. Anh đã thất bại và trở thành mối nguy hại của ngành. Một kẻ phản bội mắc chứng hoang tưởng, một trái bom hẹn giờ, họ sẽ tống cổ anh đi ngay khi có cơ hội. Anh chỉ việc dâng cho họ cơ hội đó mà thôi.

Người phục vụ mang cho anh chai nước Farris và hỏi anh có muốn dùng món nào không. Hay uống gì đó chẳng hạn. Harry liếm môi, những ý nghĩ mông lung trong đầu dần quy về một mối. Anh chỉ việc dâng cho họ cơ hội đó mà thôi, phần còn lại sẽ có kẻ khác lo.

Harry gạt chai nước khoáng Farris sang bên rồi trả lời câu hỏi của người phục vụ. Đó là những gì xảy ra cách đây bốn tuần và ba ngày, là thời điểm mọi chuyện bắt đầu. Và kết thúc.