← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 14 Thứ Hai
BARBARA

Dạo gần đây, Barbara Svendsen bắt đầu hay nghĩ ngại về ý nghĩa của thời gian, nhưng thực ra cô vốn không phải là kiểu người suy tư triết lý, điều đó hoàn toàn trái ngược với hình tượng của cô trong mắt phần lớn người xung quanh. Lý do chỉ đơn giản là vì xưa nay cô chẳng mảy may để tâm đến thời gian bao giờ. Cô chưa từng nghĩ rằng cái gì cũng có thời của nó và thời gian ấy cứ ngày một vơi cạn. Vài năm trước cô nhận ra mình sẽ chẳng thể chạm tới giấc mơ trở thành một người mẫu và sẽ phải bằng lòng với danh hiệu “cựu mannequin”. Từ đó nghe cũng khá hay dẫu nó bắt nguồn từ tiếng Hà Lan, nghĩa là “người đàn ông bé nhỏ”. Điều này là Petter đã nói cho cô hay. Cũng như nhiều thứ khác anh ta nói với cô vì cho rằng cô nên biết. Anh ta đã xin cho cô làm ở quán bar Head On. Và bởi những viên thuốc lắc khiến cô cảm thấy không đủ sức để đi từ chỗ làm đến thẳng Đại học Blindern, nơi cô đang theo ngành xã hội học.

Vậy nhưng, thời gian dành cho Petter, những viên thuốc cùng giấc mơ trở thành nhà xã hội học rồi cũng khép lại. Một ngày nọ cô chợt nhận ra mình hoàn toàn đơn độc, bên cạnh chỉ có khoản nợ tiền học phí của chương trình đại học dở dang và tiền thuốc cùng công việc tại quán bar chán nhất Oslo. Vậy là Barbara đã vứt bỏ tất cả, mượn tiền bố mẹ rồi lên đường tới Lisbon để làm lại cuộc đời và có lẽ là học thêm chút ít tiếng Bồ Đào Nha. Quãng thời gian ở Lisbon thật tuyệt. Ngày tháng cứ trôi vùn vụt, nhưng điều đó chẳng khiến cô phiền lòng. Thời gian chỉ đơn giản là thứ cứ đều đặn đến rồi đi, cho tới khi tiền không còn chảy vào túi, đến khi Marco không còn là “mãi mãi”, và cuộc vui đã đến hồi kết. Trở về quê hương với chút ít kinh nghiệm giắt lưng, cô đã hiểu ra được đôi điều, chẳng hạn như thuốc lắc ở Bồ Đào Nha rẻ hơn ở Na Uy nhưng một khi đã dính vào thì cuộc đời nào cũng tan nát như nhau, tiếng Bồ Đào Nha là thứ ngôn ngữ quá hóc búa, và thời gian là nguồn tài nguyên hữu hạn không thể tái sinh.

Sau đó, cô lần lượt cặp kè với Rolf, Ron, Roland và để họ làm chỗ dựa cho mình. Nghe thì có vẻ vui song thực tế lại khác, trừ mối quan hệ với Roland. Roland rất tuyệt, nhưng thời gian qua đi, và Roland cũng thế.

Chỉ đến khi cô chuyển về sống trong căn phòng cũ của mình ở nhà bố mẹ thì thế giới quanh cô mới ngừng quay và thời gian trôi chậm lại. Cô không còn chơi bời, nỗ lực cai thuốc và bắt đầu cân nhắc ý định quay trở lại học tiếp. Trong thời gian đó, cô làm việc thời vụ cho công ty Manpower. Sau khi kết thúc hợp đồng một tháng với Halle, Thune & Wetterlid, công ty luật có địa chỉ tại quảng trường Carl Berners và địa vị loại làng nhàng trong giới thu hồi nợ, cô được mời làm việc chính thức.

Từ đó đến nay đã bốn năm.

Lý do Barbara nhận lời chủ yếu là vì cô phát hiện ra rằng thời gian ở các văn phòng của Halle, Thune & Wetterlid trôi đi chậm hơn so với tất cả những nơi khác cô từng làm việc qua. Sự chậm chạp ấy bắt đầu kể từ giây phút người ta đặt chân vào tòa nhà xây bằng gạch đỏ này và nhấn nút thang máy lên tầng năm. Sau đó tiếp tục dài cổ chờ cửa khép lại và thang máy từ từ thăng thiên đến nơi mà ở đó, thời gian trôi thậm chí còn chậm hơn nữa. Từ chỗ ngồi lọt thỏm đằng sau bàn lễ tân, Barbara tha hồ theo dõi nhất cử nhất động của kim giây trên cái đồng hồ ở lối vào, đếm từng tiếng tích tắc đầy miễn cưỡng khi mỗi giây, mỗi phút, mỗi giờ trôi qua với tốc độ rùa bò. Có những ngày tưởng chừng cô chỉ cần tập trung cao độ là gần như có thể khiến thời gian hoàn toàn ngưng đọng. Điều kỳ lạ là ở chỗ, thời gian dường như trôi nhanh hơn nhiều đối với những người xung quanh cô, như thể bọn họ tồn tại trong những chiều không gian song song nào đó khác. Cái điện thoại trước mặt cô réo liên tục, kẻ đến người đi tấp nập chẳng khác nào nhân vật trong những bộ phim câm, nhưng mọi chuyện cứ như đang xảy ra tách biệt với thế giới của cô, như thể cô là một robot với những bộ phận máy móc hoạt động cũng nhanh như bao người khác, chỉ có thế giới nội tâm vận hành chậm hơn thôi.

Chỉ mới tuần trước chính là một ví dụ điển hình. Một văn phòng thu hồi nợ có quy mô tương đối lớn đã đột nhiên tuyên bố phá sản, khiến toàn thể công ty bắt đầu chạy náo loạn và nháo nhào gọi điện khắp nơi như mất trí. Wetterlid bảo cô giờ đang là mùa của những kẻ săn cổ phiếu mới trên thị trường và cũng là cơ hội vàng để đưa công ty vươn lên tầm vóc của những doanh nghiệp dẫn đầu. Lúc sáng, ông ta đã hỏi Barbara xem hôm nay cô có thể làm thêm giờ được không. Ông ta nói họ có mấy buổi họp với khách hàng của công ty bị phá sản kia đến tận sáu giờ, và hẳn ai cũng muốn mang lại cho khách hàng ấn tượng về một Halle, Thune & Wetterlid vô cùng có kỷ luật. Như thường lệ, miệng nói mà mắt Wetterlid cứ dán vào ngực cô, và cũng như thường lệ, cô mỉm cười đáp lễ rồi tự động ưỡn ngực theo lời dạy của Petter hồi cô còn làm việc tại bar Head On. Hành động đó đã trở thành phản xạ. Tốt khoe xấu che mà. Hay ít ra đó là điều Barbara Svendsen học được. Cứ xem gã nhân viên giao nhận chọn đúng lúc đó để bước vào thì biết. Cô dám cá bên dưới cái mũ bảo hiểm, cặp kính phi công và chiếc khăn bịt mặt kia chẳng có gì đáng để khoe. Có lẽ vì thế gã mới không bỏ chúng ra. Thay vì vậy, gã bảo mình tự biết bưu kiện được chuyển đến cho phòng nào và chậm rãi đi xuống hành lang trong chiếc quần soóc bó sát của dân cua rơ để cô có thể nhìn thật rõ vòng ba chắc mẩy của gã. Một ví dụ khác là cô lao công sắp hết giờ làm. Cô ta là tín đồ Phật giáo, Ấn Độ giáo hoặc gì gì đó, và theo lời dạy của Thánh Allah, cô ta phải giấu kín thân thể sau những lớp vải vóc, nhưng cô ta có hàm răng tuyệt đẹp, vậy phải làm sao? Dĩ nhiên là đi khắp nơi phô ra nụ cười hệt như cá sấu “cắn thuốc”. Phải khoe, khoe, và khoe.

Barbara đang chăm chú dõi theo chiếc kim giây trên mặt đồng hồ thì cửa văn phòng bật mở.

Người đàn ông vừa bước vào có vóc người tương đối thấp và đậm. Ông ta đang thở đầy nặng nhọc khiến cặp kính mờ cả đi, vì thế Barbara đoán ông ta đã leo cầu thang bộ. Hồi mới chân ướt chân ráo đi làm cách đây bốn năm, cô không tài nào phân biệt được một bộ đồ giá hai nghìn krone của Dressmann với hàng hiệu Prada, nhưng cứ học hỏi từ từ từng chút một và rồi giờ đây cô thừa sức đánh giá không chỉ váy vóc mà còn cả cà vạt và đặc biệt là giày - căn cứ chắc chắn nhất để cô xác định mức độ phục vụ của mình sẽ tận tình đến đâu.

Người lạ mới đến không tạo được ấn tượng đặc biệt gì cho lắm trong lúc ông ta đứng đó hì hụi lau cặp kính mắt. Thực tế, ông ta khiến cô liên tưởng đến gã mập trong chương trình hài Seinfeld mà cô không biết tên, vì thực ra cô có xem Seinfeld bao giờ đâu. Tuy nhiên, nếu dựa vào trang phục mà đoán - và chúng thực sự là căn cứ chính xác - thì bộ vét mỏng sọc tăm cùng chiếc cà vạt lụa và đôi giày khâu tay kia hứa hẹn sẽ sớm mang lại cho Halle, Thune & Wetterlid một khách hàng tiềm năng.

“Chúc buổi tối tốt lành. Tôi có thể giúp được gì cho ông?” cô nói, nở nụ cười đẹp thứ nhì của mình. Nụ cười đẹp nhất sẽ để dành cho một ngày nào đó khi người đàn ông chỉ thuộc về cô xuất hiện.

“Tôi cũng mong là vậy,” ông ta mỉm cười đáp lễ, rút khăn mùi soa trong túi áo ngực ra lau trán. “Tôi sắp có một buổi họp tại đây, nhưng có lẽ trước tiên, cảm phiền cô lấy giùm tôi một cốc nước được không?”

Barbara cảm thấy hình như giọng nói của ông ta có âm sắc ngoại quốc, nhưng cô không xác định được là ở đâu. Dù sao đi nữa, cách nói vừa lịch sự lại vừa uy quyền ấy càng làm cô tin rằng vị khách này là miếng mồi béo bở.

“Tất nhiên rồi,” cô nói. “Xin chờ một lát.”

Trong lúc bước trên hành lang, cô chợt nhớ Wetterlid từng đề cập đến một khoản thưởng tiềm năng cho toàn bộ nhân viên nếu năm nay tổng doanh thu của công ty đạt chỉ tiêu mong muốn. Biết đâu đến lúc đó công ty có thể nghĩ đến chuyện tậu một chiếc máy làm lạnh nước như cô từng nhìn thấy ở những chỗ khác thì sao. Bỗng nhiên, một điều kỳ lạ và vô cùng hiếm hoi đã xảy ra. Thời gian đột ngột tăng tốc và lao vụt về phía trước. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng có vài giây, sau đó nó lại trở về với tốc độ rùa bò. Thế nhưng, cô cảm thấy như thể có ai đó vừa tước đoạt mất mấy giây của mình vậy, thật khó hiểu.

Cô đi vào phòng vệ sinh nữ, vặn vòi nước ở một trong ba chiếc bồn rửa. Cô lấy một chiếc cốc nhựa trong tủ rồi giơ ngón tay dưới vòi nước và đứng chờ. Vẫn còn ấm. Người đàn ông đứng bên ngoài kia phải kiên nhẫn đợi thôi. Trên radio có nói nhiệt độ nước biển ở Nordmarka hôm nay vào khoảng hai mươi hai độ. Nhưng nếu chịu khó xả ra một lúc đủ lâu thì nước chảy đến từ hồ Maridal sẽ mát lạnh sảng khoái. Vừa nhìn chằm chằm ngón tay mình, cô vừa tự hỏi sao có thể như vậy được. Nước mà lạnh quá thì ngón tay cô sẽ chuyển sang trắng bệch và gần như mất hết cảm giác. Ngón đeo nhẫn ở bàn tay bên trái. Đến khi nào cô mới được đeo nhẫn cưới nhỉ? Hy vọng là trước khi trái tim cô chuyển sang trắng bệch và mất hết cảm giác. Một luồng gió ùa đến rồi tan biến rất nhanh, nên cô không buồn ngoái lại. Nước vẫn còn ấm. Thời gian cứ trôi. Trôi đi mất, giống y như dòng nước này. Lại nghĩ linh tinh rồi. Hai mươi tháng nữa cô mới tròn ba mươi tuổi kia mà. Cô vẫn còn nhiều thời gian.

Một tiếng động vang lên khiến cô ngước nhìn lên. Trong gương, cô thấy hai cánh cửa trắng của hai buồng vệ sinh. Không lẽ vừa có người vào mà cô không biết?

Dòng nước chảy ra bỗng hóa lạnh băng khiến cô suýt giật mình. Những hang nước ngầm nằm sâu trong lòng đất. Phải, đó chính là nguyên nhân, là lý do vì sao nước lại lạnh đến thế. Cô đặt chiếc cốc bên dưới vòi và chẳng mấy chốc nước đã đầy lên tới miệng. Có điều gì đó thôi thúc cô hãy nhanh lên, mau rời khỏi đây. Nhưng vừa quay người lại thì chiếc cốc tuột khỏi tay cô, rơi xuống sàn.

“Tôi làm cô sợ à?”

Giọng nói toát lên vẻ quan tâm chân thành.

“Xin lỗi,” cô đáp, quên mất phải ưỡn ngực. “Hôm nay tôi hơi yếu bóng vía.” Cô cúi xuống nhặt chiếc cốc lên và nói thêm: “Mà thực tình, anh vào nhầm phòng vệ sinh nữ rồi.”

Chiếc cốc quay tròn rồi dừng lại với tư thế đứng thẳng rất ngay ngắn. Bên trong vẫn còn sót lại một ít nước, khi đưa tay với lấy nó, cô trông thấy khuôn mặt của chính mình in bóng trên mặt nước trắng hình tròn. Bên cạnh khuôn mặt cô, ở mép ngoài của hình ảnh phản chiếu chật hẹp ấy, cô thấy thứ gì đó chuyển động. Một lần nữa thời gian dường như trôi chậm lại. Chậm đến vô cùng tận. Và một lần nữa cô bất chợt nhận ra cô đang nghĩ thời gian của mình sắp cạn rồi.