← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 30 Thứ Bảy
BẮT GIỮ

Đoàn tàu tốc hành lướt đi trên đường ray bên ngoài, con tàu trắng bạc óng ánh lặng thinh như một con gió thổi từng hồi. Beate quan sát Olaug Sivertsen. Bà cụ đang thẳng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liên tục chớp mắt. Đôi tay nhăn nheo gân guốc đặt trên bàn ăn trông như bức tranh toàn cảnh vùng quê nhìn từ trên cao xuống. Những nếp nhăn là thung lũng trải dài, mạch máu xanh đen là dòng sông và các đốt ngón tay chẳng khác nào những ngọn núi với lớp da căng ra trên đó là những căn lều vải màu trắng xám. Beate nhìn xuống tay mình. Cô nghĩ đến những điều bàn tay con người có thể làm được trong cuộc đời. Và cả những điều chúng không thể. Hay dù cố gắng cũng không thể làm được.

Lúc hai mươi mốt giờ năm mươi sáu phút, Beate nghe thấy tiếng mở cổng và tiếng chân bước trên lối đi rải sỏi ở bên ngoài.

Cô đứng dậy, tim đập vừa nhanh vừa nhẹ bang như bộ đếm Geiger.

“Nó về đấy,” Olaug nói.

“Bà chắc chứ ạ?”

Olaug nở nụ cười u sầu. “Bà đã nghe tiếng chân nó trên lối đi từ hồi nó còn bé xíu. Khi nó đủ lớn để đi chơi vào buổi tối, bà thường bị tỉnh giấc khi nghe tới tiếng bước chân thứ hai của nó. Nó luôn bước mười hai bước. Cứ đếm là biết.”

Waaler đột ngột xuất hiện ở cửa bếp.

“Có người đang tới,” anh ta nói. “Tôi muốn hai người ở yên trong này. Dù xảy ra chuyện gì đi nữa. Được chứ?”

“Anh ta đấy,” Beate nói, hất đầu về phía Olaug.

Waaler gật nhanh một cái. Sau đó anh ta lại đi mất.

Beate áp tay lên tay bà cụ.

“Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi bà ạ,” cô nói.

“Rồi các cháu sẽ thấy đây là một sai lầm,” Olaug nói, không nhìn vào mắt cô.

Mười một, mười hai. Beate nghe thấy tiếng cửa mở ở hành lang.

Sau đó cô nghe tiếng Waaler la lên, “Cảnh sát đây! Thẻ của tôi ở trên sàn trước mặt anh. Bỏ súng xuống, không tôi bắn!”

Cô cảm thấy bàn tay Olaug giật nẩy.

“Cảnh sát đây! Bỏ súng xuống, nếu không tôi buộc phải bắn đấy!”

Anh ta cần gì phải hét to thế nhỉ? Hai người chỉ cách nhau năm, sáu mét là cùng.

“Cảnh cáo lần cuối!” Waaler hét.

Beate đứng dậy, rút khẩu súng lục cất trong bao đeo vắt qua vai.

“Beate…” Giọng Olaug run rẩy.

Beate ngước lên, bắt gặp ánh mắt khẩn cầu của bà cụ.

“Bỏ vũ khí xuống! Anh đang chĩa súng vào cảnh sát.”

Beate bước bốn bước tới cửa, mở nó ra và đặt chân lên hành lang, súng chĩa thẳng. Tom Waaler đứng trước cô hai mét, lưng quay về phía cô. Ở ngưỡng cửa là một người đàn ông mặc bộ vét màu xám. Một tay anh ta đang xách chiếc va li. Quyết định vừa rồi được đưa ra dựa trên hình dung của Beate về những gì cô sắp được chứng kiến. Chính vì vậy, cảm giác đầu tiên trong cô là ngỡ ngàng.

“Tôi bắn đấy!” Waaler nói lớn.

Beate có thể trông thấy người đàn ông mắt chữ O miệng chữ A đang đứng ngay trước cửa. Waaler vốn đã đẩy vai về phía trước để chuẩn bị cho cú giật khi bóp cò.

“Tom…”

Cô gọi khẽ, nhưng lưng Tom Waaler đột nhiên đờ ra như thể cô vừa bắn anh ta một phát từ phía sau.

“Anh ta làm gì có súng đâu, Tom.”

Beate có cảm giác như mình đang xem một bộ phim. Một phân cảnh kỳ quặc khi có người bấm nút dừng và khung hình đứng im, hóa đá; hình ảnh run rẩy, giật cục và thời gian ngừng trôi. Cô chờ nghe tiếng súng nổ, nhưng không có gì cả. Tom Waaler đâu có điên. Không phải theo nghĩa bệnh lý. Anh ta không hề mất khả năng kiểm soát trong những tình huống bột phát. Có lẽ hồi ấy, đó chính là điều khiến cô khiếp sợ hơn cả. Sự bình tĩnh đến lạnh lùng khi anh ta hành hạ cô.

“Dù sao cô cũng ở đây rồi…” cuối cùng Waaler cũng lên tiếng. Giọng nói có vẻ như đang cố kiềm chế. “… có lẽ cô nên còng tay tù nhân của chúng ta lại.”