← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 33 Đêm Chủ nhật
PHƯỚC LÀNH CỦA JOSEPH

Lúc này, bãi xe bên ngoài khu tạm giam gần như không còn xe và cũng chẳng có người.

Harry vặn chìa khóa, động cơ nấc lên tựa như người sắp chết rồi tắt ngúm.

Anh xem đồng hồ đeo tay: hai mươi ba giờ mười phút. Còn năm mươi phút nữa.

Tiếng chân anh dội lại trên những bức tường gạch bên ngoài do Telje, Torp và Aasen xây nên.

Harry hít thở sâu hai lần trước khi bước vào.

Tại khu lễ tân không có ai ngồi, căn phòng tĩnh lặng tuyệt đối. Anh phát hiện bên phải có động tĩnh. Lưng một chiếc ghế đang chậm rãi xoay tròn trong phòng trực ban. Harry nhác thấy một khuôn mặt nhìn nghiêng, vết sẹo màu đỏ bầm chạy dài như dòng lệ đang trân trối nhìn anh đầy vô cảm. Thế rồi chiếc ghế trở lại vị trí ban đầu và quay lưng về phía anh.

Groth. Ông ta trực một mình. Lạ thật. Mà cũng có thể không.

Harry tìm thấy chìa khóa buồng giam số chín ở phía sau bàn lễ tân bên trái. Sau đó anh đi vào khu giam giữ. Có những tiếng nói vọng ra từ phòng quản giáo, nhưng buồng giam số chín lại nằm ở vị trí rất thuận lại, anh không cần phải đi qua phòng quản giáo để đến được đó.

Harry tra chìa vào ổ khóa rồi xoay. Anh chờ khoảng một giây và có thể nghe thấy tiếng động phát ra từ bên trong. Rồi anh kéo cửa mở.

Người đàn ông đang ngước lên nhìn anh chằm chằm từ trên chiếc giường tầng trông không giống một kẻ giết người. Harry biết điều đó chẳng nói lên được gì. Đôi khi có thể dễ dàng trông mặt mà bắt hình dong chúng, nhưng đôi khi lại không.

Người này có ngoại hình ưa nhìn, ăn mặc gọn gàng, vóc người rắn chắc, tóc ngắn sẫm màu và cặp mắt xanh dương một thời có thể giống cặp mắt bà mẹ nhưng theo năm tháng, chúng đã trở về với đúng bản chất con người y. Harry mới chớm bốn mươi, còn Sven Sivertsen đã ngoài năm mươi, ấy thế mà anh tin rằng hầu hết người ngoài nhìn vào chắc sẽ nghĩ ngược lại.

Không hiểu sao Sivertsen lại đang mặc áo khoác và quần túi hộp màu đỏ dành cho phạm nhân.

“Chào anh, Sivertsen. Tôi là thanh tra Hole. Anh vui lòng đứng dậy và quay lưng lại.”

Sivertsen nhướn một bên lông mày. Harry đung đưa chiếc còng tay trước mặt y.

“Theo đúng quy định.”

Sivertsen lặng lẽ đứng dậy, Harry bập còng vào tay y rồi đẩy y ngồi lại xuống giường.

Trong buồng giam không có ghế ngồi. Hơn nữa cũng không có vật dụng cá nhân nào có thể dùng để gây tổn thương cho bản thân hoặc người khác. Một khi đã vào đây, quyền trừng phạt hoàn toàn nằm trong tay luật pháp. Harry dựa lưng vào tường và rút bao thuốc lá nhăn nhúm trong túi ra.

“Anh làm chuông báo cháy kêu bây giờ,” Sivertsen nói. “Chúng cực kỳ nhạy đấy.”

Giọng y cao vút đến không ngờ.

“Đúng vậy. Anh đã từng vào đây rồi, phải không?”

Harry châm thuốc, kiễng chân lên tháo nắp đậy chuông báo cháy và gỡ mấy viên pin ra.

“Thế quy định nói sao về việc đó?” Sven Sivertsen nói bằng giọng cạnh khóe.

“Không nhớ. Làm một điếu chứ?”

“Anh đang chơi trò gì vậy? Cớm tốt hả?”

“Không.” Harry mỉm cười. “Bọn tôi có quá nhiều bằng chứng định tội anh rồi nên chẳng việc gì phải bày trò diễn kịch. Chẳng việc gì phải xác minh các tình tiết. Chẳng cần đến thi thể Lisbeth Barli. Chẳng cần lời nhận tội. Đơn giản là chúng tôi chẳng cần anh giúp, Sivertsen ạ.”

“Thế sao anh còn đến đây?”

“Vì tò mò. Ở đây chúng tôi hay phải xử lý đám sinh vật dưới biển sâu và tôi muốn xem lần này chúng tôi đã câu được con gì.”

Sivertsen phá lên cười hô hố.

“Cách ví von thật thú vị, có điều anh phải thất vọng rồi, thanh tra Hole ạ. Nhìn thì tưởng to tát, nhưng tôi e lần này thứ các anh câu được chỉ là một cái ủng cũ thôi.”

“Anh làm ơn nói nhỏ chút.”

“Anh sợ có người nghe thấy chúng ta à?”

“Cứ làm theo lời tôi đi. Tôi thấy anh có vẻ hết sức bình tĩnh đối với một kẻ vừa bị bắt vì tội sát hại bốn người đấy.”

“Tôi bị oan.”

“Ừm. Để tôi tóm tắt lại ngắn gọn tình hình cho anh nghe nhé, Sivertsen. Khi khám xét va li của anh, chúng tôi tìm thấy một viên kim cương đỏ, đó chính xác không phải món vật dụng thường dùng nhưng lại được tìm thấy trên thi thể của một số nạn nhân. Ngoài ra còn một khẩu Česká Zbrojovka, thứ vũ khí tương đối hiếm ở Na Uy, nhưng cùng một loại với hung khí được dùng để sát hại Barbara Svendsen. Theo lời khai của anh, anh đã ở Praha vào những ngày xảy ra án mạng, nhưng chúng tôi đã kiểm tra lại thông tin với các hãng hàng không và hóa ra anh đã bắt chuyến bay tới Oslo trong cả năm ngày này, kể cả ngày hôm qua. Rồi còn bằng chứng ngoại phạm của anh thì sao, anh đã ở đâu vào lúc năm giờ chiều các ngày hôm đó, Sivertsen?”

Sven Sivertsen im lặng không đáp.

“Biết mà. Thế nên đừng có kêu oan với tôi, Sivertsen.”

“Cứ làm như tôi quan tâm anh nghĩ gì ấy, Hole. Anh còn gì để nói nữa không?”

Lưng vẫn dựa tường, Harry từ từ hạ mình ngồi xổm xuống.

“Còn. Anh có quen Tom Waaler không?”

“Ai cơ?”

Câu hỏi thốt ra rất nhanh. Quá nhanh là đằng khác. Harry kiên nhẫn đợi, phả khói lên trần nhà. Khuôn mặt Sven Sivertsen toát lên vẻ chán chường tột độ, có điều trước đây Harry đã từng gặp nhiều kẻ sát nhân bề ngoài có vẻ cứng cỏi lắm - nhưng bên trong lại nhũn như con chi chi. Nhưng anh cũng từng phải chạm trán với những loại trơ như đá, vững như đồng từ trong ra ngoài. Anh tự hỏi không biết thực sự tên này rắn đến mức độ nào.

“Không cần phải giả vờ không nhớ tên người đã bắt giữ và hỏi cung anh đâu, Sivertsen. Liệu có phải anh đã biết hắn từ trước rồi?”

Harry nhận thấy một thoáng do dự nhỏ xíu trong mắt Sivertsen.

“Trước đây anh đã từng bị bắt vì tội buôn lậu. Trên khẩu súng được tìm thấy trong va li của anh có dấu vết đặc biệt của một loại máy dùng để mài mòn số series. Vài năm gần đây chúng tôi phát hiện ra dấu vết tương tự có trên những khẩu súng không đăng ký đang xuất hiện ngày càng nhiều ở Oslo. Chúng tôi cho rằng những khẩu súng đó là từ một tổ chức buôn lậu mà ra.”

“Hay đấy.”

“Anh có buôn lậu vũ khí cho Waaler không, Sivertsen?”

“Chúa ơi, cảnh sát các anh mà cũng làm việc đó ư?”

Sven Sivertsen thậm chí không chớp mắt. Thế nhưng, một giọt mồ hôi nhỏ rịn ra từ đường chân tóc dày dặn của y đang từ từ chảy xuống.

“Nóng hả, Sivertsen?”

“Bình thường.”

“Ừm.”

Harry đứng dậy, bước tới chỗ bồn rửa tay và vừa quay lưng về phía Sivertsen, anh vừa lấy ra một chiếc cốc nhựa trắng trong hộp rồi vặn vòi nước to hết cỡ.

“Anh biết sao không, Sivertsen? Chỉ đến khi một đồng nghiệp kể cho tôi nghe về cái cách Waaler bắt giữ anh thì tôi mới sinh nghi. Rồi tôi nhớ lại phản ứng của Waaler khi tôi báo tin Beate Lønn đã tìm ra anh là hung thủ. Thường ngày hắn là kẻ máu lạnh, nhưng lúc đó mặt hắn bỗng trắng bệch và trong giây lát, hắn gần như chết đứng. Ban đầu tôi tưởng đấy là vì hắn nhận ra chúng tôi đã bị chơi xỏ suốt từ đầu tới giờ và có thể sẽ phải nhận thêm một xác chết nữa. Thế nhưng, khi Lønn nói với tôi về việc Waaler cầm trên tay hai khẩu súng và hắn lớn tiếng cảnh cáo anh không được bắn hắn, thì chân tướng mới lộ rõ. Hắn chấn động như thế không phải vì lo sợ một vụ giết người nữa xảy ra. Mà là vì tôi đã nhắc đến tên anh. Hắn biết anh. Thậm chí anh còn là một trong những người vận chuyển của hắn. Và dĩ nhiên Waaler biết rằng nếu anh bị kết tội giết người thì toàn bộ sự thật sẽ phơi bày. Tất cả những loại súng anh dùng, lý do anh thường xuyên lui tới Oslo, tất cả những đầu mối làm ăn của anh. Thẩm phán thậm chí có thể còn giảm án cho anh nếu anh tình nguyện hợp tác với cảnh sát. Đó là lý do hắn đã định bắn anh.”

“Bắn…”

Harry hứng nước vào cốc rồi quay lại và bước tới chỗ Sven Sivertsen. Anh đặt cốc trên sàn trước mặt y và mở còng cho y. Sivertsen xoa xoa hai cổ tay.

“Uống đi,” Harry nói. “Sau đó anh có thể hút một điếu thuốc trước khi tôi còng anh lại.”

Sven ngần ngừ. Harry nhìn đồng hồ đeo tay. Anh vẫn còn nửa tiếng nữa.

“Uống đi, Sivertsen.”

Sven cầm lấy cốc và ngửa cổ uống cạn, vừa uống vừa cảnh giác nhìn Harry.

Harry đưa một điếu thuốc lên môi, châm lửa rồi chuyển cho Sivertsen.

“Anh không tin tôi phải không?” Harry nói. “Anh đang trông chờ điều ngược lại, rằng Tom Waaler sẽ là người cứu anh thoát khỏi… gọi là gì nhỉ… tình cảnh khó chịu này, phải không? Anh nghĩ hắn sẽ liều mình cứu anh để trả công anh bấy lâu đã cúc cung tận tụy làm giàu cho hắn. Anh nghĩ mình nắm được thóp của hắn như thế, thì cùng lắm vẫn có thể đe dọa bắt hắn phải giúp anh chứ gì.”

Harry khẽ lắc đầu. “Tôi tưởng anh là người thông minh, Sivertsen ạ. Tất cả những câu đố anh đưa ra, cái cách anh dàn dựng mọi chuyện, anh luôn đi trước chúng tôi một bước. Tất cả những điều đó khiến tôi cho rằng hung thủ hẳn phải là người biết chính xác chúng tôi sẽ nghĩ gì và làm gì. Nhưng anh thậm chí còn chẳng hiểu nổi bản chất của những con cáo già như Waaler.”

“Anh nói đúng,” Sivertsen đáp, phả khói lên trần, hai mắt khép hờ. “Tôi không tin anh.”

Sivertsen gõ nhẹ điếu thuốc. Tàn thuốc rơi ra ngoài cái cốc nhựa y đang hững bên dưới.

Harry tự hỏi không biết đó có phải dấu hiệu cho thấy tinh thần của y bắt đầu rạn nứt không. Nhưng trước đây anh cũng đã từng thấy những vết rạn tương tự mà vẫn nhầm đấy thôi.

“Anh có biết đài báo trời sắp trở lạnh không?” Harry hỏi.

“Tôi không theo dõi tin tức ở Na Uy.” Sivertsen cười khẩy. Có vẻ tên này cứ tưởng mình đã thắng.

“Sẽ có mưa đấy,” Harry nói. “Mà nhân tiện, anh thấy vị nước thế nào?”

“Y như nước bình thường.”

“Vậy là Phước lành của Joseph có tác dụng đúng như mô tả.”

“Phước lành gì?”

“Của Joseph. Không mùi, không vị. Có vẻ anh cũng biết về sản phẩm này nhỉ. Thậm chí có khi anh còn buôn lậu về cho hắn nữa ấy chú. Từ Chechnya qua Praha tới Oslo?” Harry cười khẩy. “Đời thật ngang trái.”

“Anh đang nói cái gì vậy?”

Harry tung một vật lên cao để nó bay về phía Sivertsen, y bắt lấy và chăm chú quan sát.

“Rỗng không mà…” Y ném cho Harry cái nhìn dò hỏi.

“Skål”

“Sao cơ?”

“Lời chúc mừng từ sếp của chúng ta, Tom Waaler.”

Harry phì khói qua đằng mũi trong lúc quan sát Sivertsen.

Trán y vô thức co giật. Yết hầu nâng lên rồi lại hạ xuống. Những ngón tay đột nhiên muốn gãi cằm.

“Với một kẻ bị tình nghi gây ra bốn vụ án mạng, lẽ ra anh phải bị giam trong nhà tù an ninh ở mức cao mới đúng, Sivertsen à. Anh đã nghĩ đến điều đó chưa? Nhưng không, anh chỉ bị tống vào một buồng tạm giam tiêu chuẩn mà bất cứ ai có phù hiệu cảnh sát đều có thể tự do ra vào nếu muốn. Tôi có thể lấy tư cách thanh tra để đưa anh ra ngoài, báo với sĩ quan trực ban rằng tôi đang dẫn anh đi thẩm vấn, ký bừa một chữ rồi cho anh tấm vé máy bay tới Praha. Hay - trong trường hợp này là - tới địa ngục. Anh nghĩ ai đã sắp xếp để anh bị giam ở đây hả, Sivertsen? Nhân tiện, anh cảm thấy thế nào?”

Sivertsen nuốt khan. Rạn nứt rồi. Vết rạn này lớn đây.

“Anh nói với tôi những điều này để làm gì?” y thì thầm.

Harry nhún vai.

“Waaler rất hạn chế trong việc truyền đạt thông tin cho thuộc hạ, mà anh biết đấy, tính tôi vốn tò mò. Anh có muốn chiêm ngưỡng bức tranh tổng thể giống tôi không, Sivertsen? Hay anh là kiểu người tin rằng mọi sự sẽ được khai sáng khi nào anh xuống mồ? Được thôi. Với trường hợp của tôi thì chỉ có một vấn đề, đó là nếu vậy thì tôi vẫn còn phải đợi khá lâu đấy…”

Sivertsen tái mặt.

“Hút điếu nữa không?” Harry hỏi. “Hay bắt đầu thấy buồn nôn rồi?”

Sivertsen mở miệng, và có vẻ thật đúng lúc, y vội quay ngoắt đầu sang bên. Một tích tắc sau, chất nôn màu vàng bắn tung tóe trên tường gạch. Y ngồi đó thở dốc.

Harry quắc mắt nhìn những giọt bắn lên quần của mình, anh bước tới bồn rửa, xé một đoạn giấy lau rồi xé thêm một đoạn đưa cho Sivertsen. Y lau sạch miệng. Rồi đầu y gục xuống và y vùi mặt vào hai bàn tay. Giọng y ầng ậng nước khi cuối cùng y cũng chịu khai, “Khi bước vào hành lang… tôi đã rất bối rối, nhưng rồi đương nhiên tôi hiểu rằng hắn đang đóng kịch. Hắn nháy mắt với tôi và hất đầu ra sau như muốn ra hiệu những tiếng quát tháo là để che mắt ai đó. Phải mất đến mấy giây tôi mới hiểu ra được tình huống. Hay tình huống theo như tôi tưởng. Tôi tưởng… Tôi tưởng hắn cố làm ra vẻ tôi đang cầm vũ khí, và hắn sẽ có cớ thả tôi đi. Hắn cầm hai khẩu súng. Tôi tưởng một khẩu là dành cho tôi. Để tôi phòng thân trong trường hợp có người trông thấy chúng tôi. Tôi cứ đứng đấy chờ hắn đưa súng cho mình. Thế rồi mụ đàn bà chết tiệt kia xuất hiện và làm hỏng cả kế hoạch.”

Harry lại ngồi dựa lưng vào tường như cũ.

“Vậy anh thừa nhận anh biết cảnh sát đang truy tìm anh vì có liên quan đến những vụ án Sát nhân Giao hàng?”

Sivertsen lắc đầu.

“Không, không, tôi không phải sát nhân. Tôi tưởng mình bị bắt vì buôn lậu vũ khí. Và kim cương. Tôi biết Waaler là người đứng sau tất cả những việc này và đó là lý do vì sao mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ đến thế. Và vì sao hắn đang cố tìm cách thả tôi. Tôi phải…”

Lại một bãi nôn nữa trên sàn, lần này có màu xanh hơn.

Harry đưa thêm giấy cho y.

Sivertsen bắt đầu nức nở.

“Tôi còn sống được bao lâu nữa?”

“Còn tùy,” Harry nói.

“Tùy vào điều gì?”

Harry dụi điếu thuốc xuống sàn, thò tay vào túi và lấy ra con át chủ bài.

“Anh có nhìn thấy gì đây không?”

Anh giơ lên một viên thuốc màu trắng kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ. Sivertsen gật đầu.

“Nếu anh uống viên thuốc này trong vòng mười phút sau khi uống Phước lành của Joseph, anh sẽ có cơ may sống sót. Tôi đã kiếm được nó qua một người bạn sành về thuốc. Chắc anh đang thắc mắc vì sao tôi làm vậy. Ừm, đó là vì tôi muốn thỏa thuận với anh một chuyện. Tôi muốn anh ra làm chứng chống lại Tom Waaler và khai hết những gì anh biết về các phi vụ buôn lậu vũ khí của hắn.”

“Được, được. Cứ đưa viên thuốc cho tôi.”

“Nhưng liệu tôi có tin được anh không đây, Sivertsen?”

“Tôi thề.”

“Tôi cần một câu trả lời đã được cân nhắc kỹ, Sivertsen. Làm sao tôi biết được anh sẽ không lật kèo ngay khi tôi vừa đi khuất?”

“Gì cơ?”

Harry lại cất viên thuốc vào túi.

“Thời gian đang trôi đấy. Tại sao tôi phải tin anh, Sivertsen nhỉ? Hãy cho tôi một lý do thuyết phục đi.”

“Ngay lúc này ư?”

“Phước lành sẽ khiến anh ngừng thở. Cực kỳ đau đớn, theo lời kể của những người chứng kiến mấy kẻ uống phải chúng.”

Sivertsen chớp mắt hai lần trước khi bắt đầu lên tiếng, “Anh phải tin tôi vì nước đi tiếp theo đó là hoàn toàn hợp lý. Nếu đêm nay tôi không chết, Tom Waaler sẽ biết tôi đã phát hiện ra hắn định trừ khử tôi. Và như thế sẽ chẳng còn đường lui. Hắn sẽ buộc phải loại bỏ tôi trước khi tôi ra tay với hắn. Đơn giản là tôi không còn lựa chọn nào khác.”

“Tốt lắm, Sivertsen. Nói tiếp đi.”

“Ở trong này tôi chẳng có cơ hội sống sót. Đợi đến sáng sớm mai, khi họ tới đưa tôi đi thì tôi đã chết từ lâu rồi. Tôi chỉ có thể toàn mạng nếu Waaler bị lật tẩy và bắt giam càng sớm càng tốt. Và người duy nhất giúp được tôi chính là… anh.”

“Trúng phóc. Xin chúc mừng,” Harry nói và đứng dậy. “Đưa tay ra sau lưng nào, làm ơn.”

“Nhưng…”

“Cứ làm theo lời tôi. Chúng ta phải rời khỏi đây.”

“Đưa tôi viên thuốc…”

“Viên thuốc đó gọi là Flunipam và thực sự nó chỉ có tác dụng điều trị chứng mất ngủ thôi.”

Sven trố mắt kinh ngạc nhìn Harry.

“Anh…”

Harry sẵn sàng ra đòn. Anh bước sang bên, thụi mạnh một cú vào bụng dưới của y. Sivertsen bật ra tiếng kêu nghe như trái bóng bị xì hơi và cúi gập người.

Harry một tay đỡ y đứng dậy, tay kia khóa còng lại.

“Khỏi lo đi, Sivertsen. Đêm qua tôi đã đổ hết dung dịch trong ống thuốc Waaler đưa xuống bồn rồi. Nếu muốn khiếu nại chất lượng nước, anh cứ việc phản ánh với Sở Cấp nước Oslo.”

“Nhưng… tôi…”

Cả hai cùng nhìn xuống bãi nôn.

“Tại anh no bụng đói con mắt đấy mà,” Harry nói. “Tôi sẽ không nói với ai đâu.”

Lưng chiếc ghế trong phòng trực ban chậm rãi xoay. Một con mắt nhắm hờ hiện ra. Thế rồi nó đột nhiên phản ứng, lớp mí chùng nhão vén lên, để lộ con mắt mở to, trợn trừng. Groth “Mặt Sầu” nhấc tấm thân phì nộn ra khỏi ghế một cách lẹ làng đến không ngờ.

“Cái gì thế này?” ông ta quát.

“Phạm nhân ở buồng giam số chín,” Harry hất đầu về phía Sivertsen. “Chúng tôi cần thẩm vấn hắn trên tầng sáu. Tôi phải ký giấy tờ gì thay hắn?”

“Thẩm vấn? Chẳng ai báo với tôi là có thẩm vấn cả.”

Mặt Sầu đã đứng lùi lại một quãng ngắn phía sau bàn lễ tân, hai tay khoanh lại, chân giạng ra.

“Theo như tôi biết, chúng tôi không hay báo cho các ông về những việc đó, Groth,” Harry nói.

Mặt Sầu bối rối đưa mắt nhìn Harry rồi lại nhìn sang Sivertsen.

“Cứ bình tĩnh,” Harry nói. “Chỉ là vài thay đổi nhỏ trong kế hoạch thôi. Phạm nhân không chịu uống thuốc. Chúng tôi sẽ tìm cách khác.”

“Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì.”

“Dĩ nhiên rồi, và nếu không muốn phải nghe càm ràm thêm nữa thì tốt nhất ông đặt sổ đăng xuất lên bàn đi, Groth. Chúng tôi còn nhiều việc phải làm lắm.”

Mặt Sầu nhìn anh chằm chằm bằng con mắt buồn thảm trong lúc đưa tay dụi mắt bên kia.

Harry cố gắng thở đều và cầu mong trái tim đang đập thình thịch trong ngực mình không bị nhìn thấu từ bên ngoài. Lúc này đây, toàn bộ kế hoạch của anh có thể sụp đổ hệt như ngôi nhà được dựng nên từ những lá bài mỏng manh vậy. Cách ví von quả là thích hợp. Bộ bài trong tay anh thật tệ. Chẳng có nổi một quân át. Anh chỉ còn biết hy vọng bộ não đang rối ren của Groth sẽ tư duy theo chiều hướng mình mong đợi mà thôi. Sự mong đợi ấy phần nào dựa trên nguyên lý căn bản của Aune, đó là khi lợi ích cá nhân bị đe dọa, khả năng suy nghĩ sáng suốt của con người sẽ tỷ lệ nghịch với trí thông minh.

Mặt Sầu lầm bầm.

Harry hy vọng như vậy nghĩa là ông ta đã hiểu được vấn đề, nghĩa là rủi ro mà Mặt Sầu phải đối mặt sẽ thấp hơn nếu Harry ký giấy đưa phạm nhân ra ngoài theo đúng quy định. Như thế, về sau ông ta có thể thành thật khai báo với các thanh tra mọi việc y như đã xảy ra. Thay vì có nguy cơ bị phát hiện khi nói dối rằng không có ai ra vào khu tạm giam trong khoảng thời gian phạm nhân ở buồng giam số chín tử vong một cách khó hiểu. Anh hy vọng lúc này đây Groth đang nghĩ anh có thể giúp ông ta trút bỏ gánh nặng chỉ bằng vài nét bút nguệch ngoạc và như thế sẽ tốt hơn. Không có lý do gì để kiểm tra kỹ cả. Dù sao Waaler cũng đã nói giờ tên ngốc này cùng hội cùng thuyền với họ.

Mặt Sầu đằng hắng.

Harry ký tên mình trên đường chấm chấm.

“Đi mau,” anh nói và đẩy Sivertsen một cái.

Không khí ban đêm ở bãi xe bên ngoài khu tạm giam mang lại cho anh cảm giác như thể có một dòng bia mát lạnh đang chảy trong cổ họng.