← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 34 Đêm Chủ nhật
TỐI HẬU THƯ

Rakel chợt tỉnh giấc.

Vừa rồi cô nghe thấy tiếng cửa chính ở tầng dưới mở ra.

Cô lật người trên giường và nhìn đồng hồ: mười hai giờ bốn mươi lăm phút.

Cô duỗi người rồi nằm im, lắng tai nghe. Cảm giác khoan khoái sau một giấc ngủ ngon nhường chỗ cho niềm háo hức đang dần nhen nhóm. Cô sẽ vờ như đang ngủ khi anh trèo lên giường. Trò này dẫu thật trẻ con nhưng cô vẫn cứ thích chơi. Anh sẽ chỉ nằm đó thở đều. Rồi khi cô trở mình trong giấc ngủ và bàn tay cô làm như vô tình chạm vào bụng anh, cô sẽ nghe thấy tiếng thở của anh trở nên gấp gáp hơn, sâu hơn. Hai người sẽ nằm im đó để xem ai trụ được lâu nhất, như một kiểu thi thố vậy. Và anh sẽ là người đầu hàng trước.

Có thể.

Cô nhắm mắt lại.

Lát sau, cô mở mắt ra lần nữa. Một nỗi sợ dai dẳng đã len lỏi vào tâm trí cô tự bao giờ.

Cô rời khỏi giường, mở cửa phòng ngủ và nghe ngóng.

Không một tiếng động.

Cô bước tới đầu cầu thang.

“Harry?”

Giọng cô nghe có vẻ bất an và điều đó càng khiến cô thêm sợ hãi. Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi đi xuống cầu thang.

Không có ai dưới đó cả.

Vậy là cô kết luận rằng cửa ra vào không khóa chắc chưa đóng hẳn hơi và vừa rồi tiếng cửa bật mở do gió thổi đã khiến cô tỉnh giấc.

Khóa cửa xong, cô đi vào bếp ngồi nhâm nhi một ly sữa, lắng nghe tiếng cót két của căn nhà gỗ. Những bức tường cũ kỹ như đang rì rầm trò chuyện.

Đến một rưỡi thì cô đứng lên. Harry hẳn đã về căn hộ của anh rồi. Và anh sẽ chẳng bao giờ biết được lẽ ra đêm nay phần thắng có thể thuộc về anh.

Trên đường về phòng ngủ, một ý nghĩ bất chợt nảy ra khiến cô nhất thời hoảng hốt. Cô quay lại. Rồi thở phào nhẹ nhõm khi từ chỗ đang đứng trước cửa phòng Oleg, cô trông thấy thằng bé đang nằm ngủ trên giường.

Dẫu vậy, một tiếng sau cô lại tỉnh giấc vì gặp phải ác mộng và cứ thế nằm thao thức cả đêm.

Chiếc Ford Escort màu trắng lao đi trong đêm hè chẳng khác nào một cái tàu ngầm cũ kỹ, không ngừng phát ra tiếng ầm ì.

“Phố Økernveien,” Harry lẩm bẩm. “Phố Sons.”

“Gì cơ?” Sivertsen hỏi.

“Tôi đang nhẩm tính.”

“Về chuyện gì?”

“Đi đường nào thì ngắn nhất.”

“Tới đâu?”

“Anh sẽ sớm biết thôi.”

Xe đỗ lại trên một con đường nhỏ một chiều, nơi vài ngôi nhà biệt lập đã dần nhường chỗ cho khu chung cư cao tầng. Harry nhoài người sang chỗ Sivertsen và mở cửa bên ghế phụ. Nhiều năm trước có kẻ đã đột nhập vào trong xe của anh nên cửa bên ghế phụ không còn mở được từ bên ngoài nữa. Rakel đã đem chuyện đó ra bông đùa, về những chiếc ô tô và cá tính của chủ xe. Anh không chắc mình có hiểu được ẩn ý của cô hay không. Harry đi vòng qua đầu xe để sang bên ghế phụ, lôi Sivertsen ra và bảo y đứng quay lưng về phía mình.

“Anh có thuận tay chiêu không?” Harry vừa hỏi vừa tháo còng tay.

“Cái gì?”

“Anh đấm bằng tay nào tốt hơn, trái hay phải?”

“À, ra vậy. Tôi không đấm ai bao giờ.”

“Hay lắm.”

Harry tra một đầu còng vào cổ tay phải của Sivertsen, đầu còn lại bắt vào cổ tay trái của anh. Sivertsen nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên.

“Không muốn ông chạy mất, ông già ạ.”

“Cứ chĩa súng vào tôi có phải dễ hơn không?”

“Tất nhiên, nhưng tôi buộc phải ngoan ngoãn giao nộp khẩu súng từ mấy tuần trước rồi. Giờ thì đi thôi.”

Hai người băng qua bãi cỏ, tiến về phía hình bóng của những tòa nhà cao tầng đồ sộ tối đen, sừng sững vươn lên bầu trời đêm.

“Được trở về lãnh địa quen thuộc cũ có thích không?” Harry hỏi khi họ dừng lại trước cổng ký túc xá sinh viên.

Sivertsen nhún vai.

Khi vào trong, Harry bỗng nghe thấy một âm thanh không mong muốn. Những tiếng chân bước trên cầu thang. Anh vội vã đưa mắt nhìn quanh và trông thấy ánh sáng tỏa ra từ ô cửa hình tròn trên cửa thang máy rồi vội bước sang một bên vào trong đó, lôi cả Sivertsen theo. Cái thang máy rung rinh dưới sức nặng của họ.

“Đoán xem chúng ta sẽ lên tầng mấy!” Harry nói.

Sivertsen đảo tròn mắt khi Harry đung đưa trước mặt y chùm chìa khóa có móc hình đầu lâu bằng nhựa.

“Không có tâm trạng chơi đùa hả? Được thôi, vậy đưa chúng ta lên tầng bốn đi.”

Sivertsen nhấn nút tầng bốn và ngẩng lên, chờ thang máy chuyển động. Harry chăm chú quan sát khuôn mặt Sivertsen. Tên này quả là diễn viên đại tài, điều đó anh buộc phải công nhận.

“Cửa lưới,” Harry nói.

“Gì cơ?”

“Thang máy sẽ không chạy nếu cửa lưới không đóng. Anh biết mà.”

“Cái này ấy à?”

Harry gật đầu. Tấm kim loại kêu lạch cạch khi Sivertsen kéo cửa lưới sang phải. Thang máy vẫn không nhúc nhích.

Harry cảm thấy một giọt mồ hôi rịn ra trên trán.

“Kéo hết cỡ đi,” Harry nói.

“Như thế này hả?”

“Đừng đóng kịch nữa,” Harry nói, nuốt khan. “Phải kéo cửa sang hết cỡ. Nếu nó không chạm vào tiếp điểm trên sàn cạnh khung cửa thì thang máy sẽ không chạy.”

Sivertsen mỉm cười.

Harry nắm chặt bàn tay phải.

Thang máy giật một cái, rồi bức tường gạch màu trắng bắt đầu dịch chuyển phía sau cánh cửa lưới sắt đen sì óng ánh. Thang chạy qua một tầng, qua ô cửa tròn, Harry trông thấy phía sau đầu của một người đang xuống tầng dưới. Anh hy vọng người đó là sinh viên. Dù sao thì, Bjørn Holm đã nói với anh rằng Đội Giám định Pháp y đã xong việc ở đây rồi.

“Anh không thích thang máy phải không?”

Harry không đáp, anh chỉ lặng im nhìn bức tường trôi qua.

“Có chút xíu sợ hả?”

Thang máy đột ngột dừng lại và Harry bước sang bên một bước để giữ thăng bằng. Sàn thang máy rung lắc dưới chân họ, bức tường đã hiện ra phía sau ô cửa tròn.

“Anh làm cái trò gì thế hả?” Harry thì thào.

“Người anh ướt đẫm mồ hôi rồi kìa, thanh tra Hole. Tôi cho rằng giờ là lúc thích hợp để nói rõ với anh một chuyện.”

“Giờ chả phải lúc thích hợp để làm gì hết. Tránh ra, không thì đừng trách…”

Sivertsen đã đứng chắn trước dãy nút bấm thang máy, xem chừng không có bất kỳ ý định nhúc nhích nào. Harry giơ bàn tay phải lên. Lúc này anh mới trông thấy nó. Tay trái của Sivertsen đang cầm cái đục. Cái đục có cán màu xanh lục.

“Tôi đã tìm thấy nó trên ghế sau,” Sivertsen nói kèm theo một nụ cười gần như hối lỗi. “Anh nên dọn dẹp vệ sinh xe mình đi. Giờ anh chịu nghe tôi nói rồi chứ.”

Ánh thép lóe lên. Harry cố gắng nghĩ. Cố gắng kiềm chế cơn hốt hoảng.

“Tôi đang nghe đây.”

“Tốt, vì tôi cần anh phải tập trung một chút để lắng nghe những điều tôi sắp nói. Tôi vô tội. Ừ thì đúng là tôi buôn lậu vũ khí và kim cương. Tôi đã làm nghề này từ lâu. Nhưng tôi không giết hại ai cả.”

Sivertsen giơ cái đục lên khi Harry manh nha động thủ. Anh lại hạ tay xuống.

“Đường dây buôn lậu vũ khí phải thông qua một kẻ có biệt danh Hoàng Tử, hay chính là thanh tra Tom Waaler, điều này tôi mới phát hiện ra cách đây ít lâu. Và thậm chí còn thú vị hơn nữa là tôi có thể chứng minh được rằng đó chính là Tom Waaler. Đồng thời, nếu quả thực tôi hiểu đúng tình huống, thì anh phải dựa vào lời khai và bằng chứng của tôi mới có thể tóm được Tom Waaler. Nếu anh không xử hắn thì hắn sẽ xử anh. Đúng chứ?”

Ánh mắt Harry đang dán vào cái đục.

“Hole?”

Anh gật đầu.

Tiếng cười của Sivertsen vang lên the thé, như tiếng cười phụ nữ.

“Thật là một nghịch lý tuyệt vời đúng không Hole? Hai chúng ta, một kẻ buôn lậu vũ khí và một tên cớm, bị ràng buộc với nhau, hoàn toàn dựa vào nhau, ấy thế mà vẫn cứ âm thầm tính cách trừ khử nhau sao?”

“Trên đời không tồn tại nghịch lý thực sự,” Harry nói. “Rốt cuộc anh muốn gì?”

“Tôi muốn,” Sivertsen nói, giơ cái đục lên không trung và chĩa phần cán về phía Harry, “anh tìm ra kẻ đã dàn dựng mọi chuyện để đổ tội giết bốn mạng người cho tôi. Nếu làm được điều đó, anh chỉ việc ngồi chờ mà nhận thủ cấp của Waaler. Có đi có lại mới toại lòng nhau mà.”

Harry trừng mắt nhìn Sivertsen. Chiếc còng của họ cọ vào nhau.

“Được,” Harry nói. “Nhưng việc gì cũng phải theo thứ tự. Trước hết phải tống Waaler vào tù cái đã. Xong xuôi rồi ta mới có thể yên tâm làm việc và tôi mới có thể giúp được anh.”

Sivertsen lắc đầu.

“Tôi hiểu rõ tình hình của mình hiện giờ. Tôi đã dành cả ngày để suy nghĩ về nó, Hole ạ. Thứ duy nhất tôi có thể đem ra thương lượng là bằng chứng chống lại Waaler, và người duy nhất tôi có thể thương lượng là anh. Cảnh sát đã nhận hoa mừng chiến thắng, thế nên sẽ chẳng ai chịu điều tra lại từ đầu để rồi đối diện với nguy cơ khiến thắng lợi thế kỷ trở thành sai lầm thế kỷ cả. Thằng điên đã giết những phụ nữ đó muốn đổ tội cho tôi. Tôi bị oan. Và nếu tôi không được giúp đỡ thì đừng mong minh oan.”

“Anh có biết rằng ngay lúc này đây Tom Waaler và các cộng sự của hắn đang ráo riết săn lùng chúng ta không? Cứ mỗi giờ trôi qua, họ sẽ càng tới gần hơn. Và khi - khi chứ không phải nếu - họ tìm được chúng ta thì đời chúng ta coi như xong, cả hai ta ấy?”

“Tôi hiểu.”

“Vậy sao anh còn mạo hiểm? Cứ cho rằng những gì anh vừa nói về cảnh sát là đúng đi, rằng họ sẽ không đời nào chịu lãng phí thời gian để điều tra lại ấy, vậy hai mươi năm ngồi tù chẳng tốt hơn là mất mạng hay sao?”

“Hai mươi năm tù không còn là lựa chọn của tôi nữa rồi, Hole ạ.”

“Vì sao?”

“Vì tôi vừa biết được một chuyện sẽ khiến cuộc đời tôi thay đổi mãi mãi.”

“Chuyện gì?”

“Tôi sắp được làm bố, thanh tra Hole ạ.”

Harry chớp mắt hai lần.

“Anh nhất định phải tìm được kẻ giết người thực sự trước khi Waaler tìm ra chúng ta, Hole ạ. Đơn giản vậy thôi.”

Sivertsen đưa cái đục cho Harry.

“Anh có tin tôi không?”

“Tin,” Harry nói dối, nhét cái đục vào túi áo khoác.

Những sợi dây cáp bằng thép rít lên khi thang máy lại bắt đầu chuyển động.