CHƯƠNG 39 Thứ Hai
CUỘC GẶP
Roger Gjendem dừng chân bên ngoài cửa sổ quán Underwater, đăm đăm nhìn làn nước sủi tăm trong bể thủy sinh. Một hình ảnh bỗng vụt qua trước mắt. Một cậu bé bảy tuổi đang cuống cuồng bơi về phía anh ta, những sải bơi điên cuồng và vẻ hốt hoảng hiện rõ trên khuôn mặt của nó, như thể anh ta, Roger, cũng là anh trai thằng bé, là người duy nhất trên đời có thể cứu được nó vậy. Roger vừa cười vừa gọi to thằng bé, nhưng Thomas vốn không nhận ra rằng mình đang ở vùng nước nông và chỉ cần hạ chân xuống là sẽ chạm tới đáy. Có đôi lúc Roger nghĩ mình đã dạy em cách bơi trong dòng nước, nhưng dòng đời mới chính là thứ đã nhấn chìm nó.
Anh ta đứng ở cửa quán Underwater vài giây cho mắt quen dần với bóng tối. Ngoài nhân viên phục vụ quầy bar, anh ta có thể thấy trong phòng chỉ có đúng một người, một cô gái tóc đỏ đang ngồi hơi quay lưng về phía mình cùng cốc bia còn phân nửa trước mặt và điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay. Roger đi ra cầu thang để xuống tầng dưới và ngó nhìn. Cũng chẳng có ai. Anh ta quyết định đợi ở quầy bar tại tầng trệt. Ván sàn kêu cọt kẹt dưới chân anh ta, khiến cô gái tóc đỏ ngước nhìn. Gương mặt cô tuy sấp bóng nhưng có điều gì đó trong dáng ngồi và điệu bộ của cô khiến anh ta cho rằng cô có diện mạo ưa nhìn. Hoặc đã từng như thế. Anh ta để ý thấy cô đặt một chiếc túi cạnh bàn. Có thể cô cũng đang đợi người nào đó.
Anh ta gọi một cốc bia rồi liếc đồng hồ đeo tay.
Anh ta đã phải đi lòng vòng quanh khu này vài lần để không có mặt trước năm giờ, như đã hẹn. Anh ta không muốn cho đối phương cảm giác anh ta quá sốt sắng - như thế sẽ dễ bị sinh nghi. Dù vậy thì ai có thể nghi ngờ một nhà báo quá sốt sắng muốn được biết thông tin biết đâu sẽ khiến cục diện vụ án chấn động nhất mùa hè thay đổi hoàn toàn cơ chứ? Nếu quả thực cuộc hẹn này là để nói về chuyện đó.
Roger đã chú ý quan sát xung quanh trong lúc lang thang trên phố. Để xem có thấy chiếc ô tô nào đỗ sai vị trí, ai đó đứng đọc báo ở góc phố hoặc một kẻ vô gia cư lăn ra ngủ trên ghế băng hay không, có lẽ vậy. Thế nhưng anh ta chẳng phát hiện được bất cứ điều gì. Bọn họ dĩ nhiên là dân chuyên nghiệp rồi. Đó là điều khiến anh ta sợ nhất. Một điều chắc chắn là họ có thể ra tay đúng như lời đe dọa mà vẫn thoát được tội. Anh ta từng nghe một đồng nghiệp trong lúc quá chén lẩm bẩm rằng nội bộ Sở Cảnh sát đang xảy ra những chuyện mà dư luận sẽ chẳng đời nào tin, dù chuyện đó có được đăng tải trên báo đi nữa, nhưng chính Roger cũng đồng tình với dư luận.
Anh ta lại xem đồng hồ đeo tay lần nữa. Bảy phút đã trôi qua.
Liệu họ có xông vào ngay khi Harry Hole xuất hiện? Họ chẳng nói gì với Roger mà chỉ yêu cầu anh ta có mặt tại chỗ hẹn và cư xử tự nhiên như thể bàn chuyện công việc bình thường. Roger uống một ngụm bia lớn nữa với hy vọng chất cồn sẽ giúp anh ta bình tĩnh lại.
Đã được mười phút rồi. Người phục vụ quầy bar đang ngồi trong góc quầy đọc cuốn tập san du lịch.
“Anh làm ơn cho hỏi,” Roger nói.
Người phục vụ chỉ hơi ngước nhìn.
“Nãy giờ chưa có người đàn ông nào vào đây đúng không? Cao, tóc vàng và…”
“Xin lỗi,” người phục vụ nói, liếm ngón tay cái và lật sang trang. “Tôi vừa nhận ca thì anh đến. Anh hỏi cái cô ngồi kia kìa.”
Roger do dự. Anh ta uống đến khi bia chạm tới logo Ringes trên cốc thì đứng dậy.
“Xin lỗi cô…”
Người phụ nữ ngẩng lên nhìn anh ta với nụ cười gượng gạo.
“Vâng?”
Đến lúc này anh ta mới nhận ra. Khoảng tối trên khuôn mặt cô không phải do sấp bóng. Mà là những vết bầm tím. Trên trán. Trên hai gò má. Và cả trên cổ cô.
“Tôi có hẹn với một anh bạn ở đây, nhưng e rằng anh ta lại đi đâu mất rồi. Cao tầm một mét chín mươi, tóc vàng húi cua.”
“Ồ? Anh ta có trẻ không?”
“À. Khoảng ba mươi lăm tuổi, tôi nghĩ vậy. Diện mạo hơi tiều tụy.”
“Mũi đỏ ửng, mắt xanh lơ, trông vừa trẻ lại vừa già?”
Cô vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười kín đáo đến nỗi anh ta cảm nhận được rằng nó không dành cho mình.
“Chắc là đúng anh ta đấy,” Roger ngập ngừng nói. “Anh ta…”
“Không thấy đến, chính tôi cũng đang đợi anh ta đây.”
Roger nhìn cô từ đầu đến chân. Cô cùng hội với những kẻ đó sao? Một phụ nữ khoảng ba mươi lăm tuổi, tương đối hấp dẫn, mặt mũi bầm tím? Giả thuyết này xem chừng khó có khả năng.
“Cô nghĩ anh ta có đến không?” Roger hỏi.
“Không.” Cô cầm cốc bia lên. “Người cần đến thì chẳng bao giờ đến. Còn những người khác lại cứ đến.”
Roger quay lại quầy bar. Cốc bia của anh ta đã được dọn đi. Anh ta gọi thêm cốc nữa.
Người phục vụ quầy bar bật nhạc lên. Glueciter đã cố gắng hết sức làm dịu đi phần nào bầu không khí u uất.
??? Anh đang có chiến tranh, em à. Chiến tranh với em đó. ???
Anh ta không đến. Harry Hole không đến. Thế nghĩa là sao? Chắc chắn không phải là lỗi của Roger.
Đến năm rưỡi thì cửa mở.
Anh ta ngước lên nhìn, khấp khởi hy vọng.
Một người đàn ông mặc áo khoác da đứng đó, trợn tròn mắt nhìn anh ta chằm chằm.
Roger lắc đầu.
Người đàn ông liếc nhanh quầy bar một lượt. Gã đưa bàn tay ra dấu ngang cổ họng. Sau đó lại biến mất.
Thoạt tiên, Roger đã định chạy theo gã. Hỏi xem cử chỉ ấy của gã có nghĩa gì. Rằng vụ này tạm dừng ở đây? Hay là Thomas…? Di động của anh ta đổ chuông. Anh ta lấy máy trong túi ra nghe.
“Không đến à?” một giọng nói cất lên.
Người này không phải gã đàn ông mặc áo khoác da, lại càng chẳng phải Harry. Nhưng giọng nói nghe quen quen.
“Giờ tôi phải làm sao?” Roger khẽ hỏi.
“Cứ ở đấy đến tám giờ,” giọng nói đáp. “Nếu hắn đến thì gọi vào số đã cho. Chúng ta phải kiên nhẫn.”
“Thomas…”
“Em trai anh sẽ bình an vô sự nếu anh làm theo yêu cầu của chúng tôi. Và không được để lộ bất cứ điều gì.”
“Tất nhiên rồi. Tôi…”
“Chúc buổi tối tốt lành, Gjendem.”
Roger cất điện thoại vào túi rồi cầm cốc bia lên uống một mạch. Khi bỏ cốc xuống, anh ta thở hổn hển. Tám giờ. Hai tiếng rưỡi nữa.
“Anh thấy tôi nói có đúng không?”
Roger ngoái nhìn. Cô gái đang đứng ngay phía sau anh ta, giơ ngón trỏ ra hiệu với nhân viên phục vụ quầy bar, khiến người đó đành miễn cưỡng đứng dậy.
“Vừa rồi cô bảo ‘những người khác’ là có ý gì?” Roger hỏi.
“Những người nào cơ?”
“Cô chẳng bảo những người khác lại cứ đến đấy thôi.”
“Đó là những người chúng ta buộc phải chấp nhận, anh bạn ạ.”
“Họ là ai?”
“Là người như anh và tôi ấy mà.”
Roger quay hẳn lại. Cách nói của cô có gì đó thật lạ. Giọng nói không cường điệu, không thành khẩn, chỉ có chút cam chịu. Qua đó anh ta còn nhận ra một điều, kiểu như sự đồng cảm. Giờ đây anh ta có thể thấy được cả những đặc điểm khác ở cô. Cặp mắt. Đôi môi đỏ. Cô gái này một thời hẳn là cũng có nhan sắc.
“Bạn trai đánh cô à?” anh ta hỏi.
Cô ngẩng đầu và vênh mặt lên. Cô nhìn người phục vụ quầy bar đang rót bia vào cốc cho mình.
“Tôi không nghĩ việc đó có liên quan gì đến anh, anh bạn.”
Roger nhắm mắt lại một giây. Ngày hôm nay quả là lạ lùng. Một trong những ngày lạ lùng nhất. Chẳng có lý do gì để điều đó chấm dứt tại đây.
“Có thể có đấy,” anh ta đáp.
Cô quay lại, ném cho anh ta ánh mắt sắc lẻm.
Anh ta hất đầu về phía bàn của cô.
“Nhìn kích cỡ chiếc túi cô mang theo, tôi đoán anh chàng kia giờ đã thành dĩ vãng rồi. Nếu cô cần một nơi để tá túc qua đêm thì nhà tôi rất rộng và vẫn còn dư một phòng ngủ.”
“Ô, thế à?”
Giọng điệu có vẻ hờ hững nhưng anh ta lại thấy nét mặt cô thay đổi. Trở nên tò mò, dò hỏi.
“Kể từ mùa đông vừa rồi, căn nhà bỗng thành ra rộng hơn hẳn,” anh ta nói. “Tôi rất sẵn lòng mời cô uống bia nếu cô chịu bầu bạn với tôi. Tôi phải ngồi đây một lúc nữa.”
“Ừm,” cô nói. “Cùng nhau đợi thêm một lát có bao giờ sao đâu chứ.”
“Đợi một người không đến ư?”
Tiếng cười của cô nghe thật buồn, nhưng ít nhất cô cũng đã cười rồi.
Sven đang ngồi trên ghế, dõi mắt nhìn ra bãi cỏ ngoài cửa sổ.
“Lẽ ra anh nên đến thì hơn,” y nói. “Biết đâu gã nhà báo lại đưa ra quyết định trong vô thức.”
“Tôi không nghĩ vậy,” Harry nói.
Anh đang nằm trên sofa, trầm ngâm nhìn làn khói thuốc khi nó cuộn xoáy bay lên trần phòng xám xịt trên đầu họ.
“Tôi tin rằng, trong vô thức, anh ta đang cảnh báo cho tôi.”
“Chỉ vì anh gọi Waaler là ‘sĩ quan cảnh sát đứng đầu cuộc điều tra’ còn anh ta gọi hắn là ‘thanh tra’ không có nghĩa anh ta đã biết kẻ đó là Waaler. Có thể anh ta chỉ đang đoán mà thôi.”
“Anh ta lỡ lời đấy. Hoặc là điện thoại của anh ta bị theo dõi và anh ta đang cố tìm cách cảnh báo cho tôi.”
“Anh đúng là hoang tưởng, Harry.”
“Có thể, nhưng như vậy không có nghĩa…”
“… bọn chúng không truy tìm anh. Điều đó thì đúng. Chắc phải còn nhà báo nào khác anh có thể trông cậy chứ, đúng không?”
“Không ai tin được cả. Vả lại, tôi không nghĩ chúng ta nên tiếp tục gọi điện bằng chiếc di động này. Thực ra, tôi nghĩ mình nên tắt đi thì hơn. Tín hiệu điện thoại có thể bị lợi dụng để lần ra chúng ta.”
“Gì cơ? Waaler làm sao biết được anh đang dùng máy nào.”
Ánh sáng xanh trên màn hình của chiếc điện thoại di động Ericsson vụt tắt, Harry cất nó vào trong túi áo khoác của mình.
“Rõ ràng anh chưa hình dung ra Tom Waaler có thể hay không thể làm được những gì rồi, Sivertsen. Tôi và cậu bạn tài xế taxi có thỏa thuận cậu ta sẽ gọi điện cho tôi trong khoảng từ năm tới sáu giờ nếu mọi chuyện vẫn ổn. Nhưng lúc này đã là sáu giờ mười. Anh có nghe thấy chuông điện thoại reo không?”
“Không.”
“Thế thì có thể chúng biết hết về cái máy này rồi. Hắn đang mỗi lúc một tới gần.”
Sven rên lên.
“Đã ai bảo với anh rằng anh có thói quen nhắc lại những điều chính mình đã nói chưa, Harry? Mà này, tôi thấy anh chẳng làm được gì đáng kể để cứu chúng ta thoát khỏi đống hỗn độn này cả.”
Harry thổi một bụm khói hình chữ o to tướng về phía trần nhà thay cho lời đáp.
“Tôi có cảm giác hình như anh muốn hắn tìm ra chúng ta thì phải. Và tất cả những chuyện bên lề khác chỉ là đang ‘diễn sâu’ mà thôi. Phải làm sao cho giống như chúng ta đang cố trốn thật kỹ để anh có thể đảm bảo hắn sẽ mắc bẫy và săn đuổi chúng ta chứ.”
“Giả thuyết thú vị đấy,” Harry lẩm bẩm.
“Chuyên gia ở Norske Møller đã xác thực mối nghi ngờ của anh,” Beate nói vào điện thoại, vẫy tay ra hiệu bảo Bjørn Holm rời khỏi phòng.
Những tiếng lách cách vọng vào khiến cô đoán Harry đang gọi bằng điện thoại công cộng.
“Cảm ơn cô đã giúp tôi,” anh nói. “Đó chính xác là điều tôi cần đấy.”
“Thật chứ?”
“Hy vọng thế.”
“Tôi vừa gọi cho Olaug Sivertsen, Harry ạ. Bà ấy lo lắm.”
“Ừm.”
“Không chỉ vì anh con trai. Bà ấy lo cho cả người khách trọ đi du lịch trên núi từ cuối tuần mà đến giờ vẫn chưa thấy về. Tôi không biết phải nói gì với bà ấy.”
“Càng ít càng tốt. Mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi.”
“Anh có thể hứa chứ?”
Tràng cười của Harry nghe như tiếng lục khục khô khốc của khẩu súng máy, “Đó chính xác là điều tôi có thể hứa, đúng vậy.”
Có tiếng lạch cạch phát ra từ hệ thống điện thoại nội bộ.
“Cô có khách,” giọng mũi của nhân viên lễ tân thông báo. Mà thực ra, vì đã hơn bốn giờ rồi, vậy nên đó chắc hẳn là nữ nhân viên của công ty bảo vệ Securitas, nhưng Beate đã phát hiện ra rằng ngay cả nhân viên của Securitas cũng học được cách nói giọng mũi chỉ sau một thời gian trực ở khu lễ tân.
Beate nhấn một nút trên chiếc hộp hơi lỗi thời phía trước mặt cô.
“Cô sẽ phải bảo khách chờ một lúc đấy. Tôi đang bận.”
“Vâng, nhưng anh ta…”
Beate tắt điện thoại nội bộ đi.
“Chỉ là mấy chuyện vặt vãnh ấy mà,” cô nói.
Ngoài tiếng thở của Harry trong điện thoại vang lên lẹt xẹt, Beate còn nghe thấy được một chiếc ô tô dừng lại rồi tắt máy. Đúng lúc đó, cô chợt thấy ánh sáng chiếu vào phòng bỗng trở nên khác lạ.
“Tôi phải cúp máy đây,” Harry nói. “Thời gian ngày càng ít ỏi. Tôi có thể gọi lại cho cô sau. Nếu tình hình diễn ra đúng như tôi hy vọng. Được chứ? Beate?”
Beate đặt ống nghe xuống. Cô đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào.
“Sao thế?” Tom Waaler nói. “Không chào tạm biệt bạn tốt à?”
“Lễ tân không bảo anh chờ à?”
“Có, cô ta có bảo.”
Tom Waaler đóng cửa lại và kéo sợi dây để tấm rèm trắng hạ xuống trước ô cửa sổ trông ra khu văn phòng không gian mở. Sau đó anh ta đi vòng qua bàn, tới đứng cạnh ghế của cô và nhìn xuống bàn làm việc.
“Cái gì kia?” anh ta hỏi, trỏ hai mảnh lam kính bằng thủy tinh đựng mẫu vật úp vào nhau.
Hơi thở của Beate bắt đầu trở nên gấp gáp.
“Theo như phòng thí nghiệm thì đó là hạt cây.”
Anh ta đặt hờ bàn tay lên cổ cô. Cô đờ người.
“Vừa rồi có phải cô đang nói chuyện với Harry không?”
Anh ta đưa ngón tay vuốt ve da thịt cô.
“Thôi đi,” cô nói, cố hết sức để kiềm chế. “Bỏ tay ra.”
“Ô kìa. Tôi làm gì sai sao?” Waaler mỉm cười và giơ hai tay đầu hàng. “Trước đây cô từng thích thế mà, Lønn.”
“Anh muốn gì?”
“Cho cô một cơ hội. Tôi nghĩ tôi nợ cô điều đó.”
“Thế à? Cơ hội để làm gì?”
Cô nghiêng đầu sang bên, nhìn anh ta chằm chằm. Anh ta liếm môi rồi cúi xuống gần cô.
“Để cô hầu hạ. Và phục tùng. Và dâng hiến cái khe lạnh ngắt, khít khao kia.”
Cô vung tay đánh, nhưng anh ta tóm được cổ tay cô rồi bẻ ngoặt cánh tay ra sau lưng và đẩy nó lên cao, tất cả chỉ bằng một động tác. Cô thở dốc, đổ chúi về phía trước trên ghế, trán đập vào bàn. Giọng anh ta khò khè vang lên bên tai cô, “Tôi sẽ cho cô cơ hội giữ được công việc này, Lønn. Bọn tôi biết Harry đã gọi cho cô bằng điện thoại của gã tài xế taxi bạn hắn. Hắn đang ở đâu?”
Cô rên rỉ. Waaler đẩy cánh tay cô lên cao hơn.
“Tôi biết là đau,” anh ta nói. “Và tôi cũng biết cô sẽ không khai dù tôi có làm cô đau đến mức nào. Vì vậy, cái này là để thỏa mãn ham muốn của chính tôi. Và cả của cô nữa.”
Anh ta thúc háng vào mạng sườn cô. Tiếng máu chảy rần rần vang lên bên tai cô. Beate nhắm chuẩn và nhào người tới trước. Đầu cô đập vào hộp điện thoại nội bộ bằng nhựa cùng với một tiếng “rắc”.
“A lô?” một giọng mũi vang lên.
“Gọi Holm vào đây ngay,” Beate rên rỉ, má áp lên tấm lót tay.
“Được.”
Waaler ngần ngừ giây lát, rồi buông cánh tay cô ra. Beate đứng thẳng người lên.
“Đồ khốn nạn,” cô nói. “Tôi không biết anh ấy đang ở đâu. Anh ấy thậm chí còn không bao giờ vô tâm để tôi rơi vào tình thế khó khăn như thế này.”
Tom Waaler trân trân nhìn cô. Quan sát cô. Trong lúc đó, Beate chợt nhận ra một điều thật lạ. Cô không còn sợ anh ta nữa rồi. Lý trí nói với cô rằng giờ là lúc anh ta nguy hiểm hơn bao giờ hết, thế nhưng trong mắt anh ta toát lên điều gì đó khác thường, một vẻ bất an cô chưa từng thấy trước đây. Không những thế, vừa rồi anh ta còn trở nên mất tự chủ. Điều đó chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, nhưng đây là lần đầu tiên cô được chứng kiến anh ta mất tự chủ.
“Tôi sẽ quay lại xử lý cô sau,” anh ta thì thào. “Tôi đảm bảo. Mà cô biết tôi luôn giữ lời rồi đấy.”
“Chuyện gì thế này…?” Bjørn Holm lên tiếng rồi vội vã tránh sang một bên khi Tom Waaler lao vụt qua anh ta ra khỏi cửa.