CHƯƠNG 42 Thứ Hai
NGÔI SAO CỦA QUỶ
Cần gạt nước phát ra tiếng động khe khẽ và các lốp xe rít lên chói tai.
Chiếc Escort trượt đi trên mặt đường ướt ở ngã tư. Harry lái với tốc độ nhanh nhất có thể, nhưng mưa đang trút rào rào như tên bắn xuống mặt đường nhựa phía trước, anh biết thực tình những rãnh còn lại trên lốp xe có cũng như không.
Anh cho xe tăng tốc, phóng qua ngã tư tiếp theo khi đèn chuyển vàng. May mà trên phố không có xe qua lại. Anh liếc nhanh đồng hồ đeo tay.
Còn mười hai phút. Đã tám phút trôi qua kể từ khi anh đứng trên khoảnh sân trung tâm ở Sannergata, tay cầm điện thoại di động và nhập số máy anh buộc phải gọi đến. Tám phút kể từ khi giọng nói đó thì thầm vào tai anh, “Đợi mãi.”
Harry nói tất cả những gì cần nói, nhưng không nhịn được mà thêm vào một câu, “Mày mà chạm vào thằng bé, tao sẽ giết mày.”
“Chà chà. Anh và Sivertsen đang ở đâu?”
“Không biết,” Harry nói, mắt nhìn chằm chằm cái giá phơi đồ xoay 360 độ. “Mày muốn gì?”
“Chỉ muốn gặp anh thôi. Để hỏi xem vì sao anh lại phá bỏ thỏa thuận giữa chúng ta. Xem anh có điều gì bất mãn chúng ta có thể thương lượng không, vẫn chưa quá muộn đâu, Harry. Tôi sẵn lòng làm tất cả để mời được anh về đội.”
“Được thôi,” Harry đáp. “Gặp thì gặp. Tao sẽ đến chỗ mày.”
Tom Waaler khẽ cười.
“Tôi còn muốn gặp cả Sven Sivertsen nữa. Và tốt hơn hết là tôi đến chỗ anh. Vì vậy, anh đọc địa chỉ đi. Nhanh lên.”
Harry chần chừ.
“Anh đã bao giờ nghe thấy âm thanh khi cắt cổ một người chưa, Harry? Đầu tiên là tiếng kin kít khi lưỡi dao thép cứa vào da và sụn, sau đó đến tiếng khò khè như máy hút dãi ở phòng khám nha khoa. Âm thanh đó là do khí quản bị cắt đứt. Hay là thực quản nhỉ? Tôi chẳng bao giờ phân biệt được hai thứ đó với nhau.”
“Ký túc xá sinh viên. Phòng 406.”
“Chúa ơi. Hiện trường gây án ư? Đáng lẽ tôi phải đoán ra chứ.”
“Đúng thế.”
“Được rồi, nhưng nếu anh đang tính gọi cho ai đó hoặc giăng bẫy tôi, thì quên đi, Harry. Tôi sẽ đem thằng nhóc theo.”
“Không! Đừng… Tom… làm ơn!”
“Làm ơn? Có phải anh vừa nói ‘làm ơn’ không?”
Harry không đáp.
“Tôi đã vực anh dậy từ vũng bùn, trao cho anh một cơ hội. Thế mà anh lại âm thầm đâm sau lưng tôi, làm ơn đi. Những việc tôi làm không phải lỗi của tôi. Mà là tại anh. Hãy nhớ lấy điều đó, Harry.”
“Nghe này…”
“Hai mươi phút nữa. Để cửa mở, ngồi trên sàn ở vị trí tôi có thể trông thấy và giơ hai tay lên trên đầu.”
“Tom!”
Waaler cúp máy mất rồi.
Harry xoay mạnh vô lăng và cảm thấy các lốp xe trượt đi. Chúng trôi bồng bềnh trên mặt nước, nghiêng về một bên. Trong giây lát, anh tưởng như mình và cái xe đang lơ lửng trong một giấc mơ mà tại đó, mọi quy luật vật lý đều không hề tồn tại. Tất cả chỉ diễn ra trong một giây, nhưng chừng đó là đủ để mang lại cho Harry cảm giác được giải thoát khi mọi chuyện đã kết thúc, có muốn làm gì cũng đã muộn. Thế rồi các lốp xe lại bám xuống đường, đưa anh trở về thực tại.
Xe rẽ ngoặt vào con đường bên ngoài ký túc xá sinh viên và đỗ xịch trước cửa thoát hiểm. Harry tắt máy. Còn chín phút. Anh bước ra, đi vòng qua chiếc xe. Rồi anh mở cốp và vứt mấy chai dung dịch vệ sinh kính chắn gió vẫn còn phân nửa cùng mớ giẻ bẩn thỉu đi. Vớ lấy cuộn băng dính cách điện màu đen. Vừa đi lên cầu thang, anh vừa rút khẩu súng giắt ở cạp quần và tháo ống giảm thanh ra. Tuy chưa kiểm tra nhưng anh cho rằng một khẩu súng sản xuất tại Séc chắc sẽ chịu được cú rơi hi hữu từ trên sân thượng ở độ cao mười lăm mét xuống đất. Anh dừng lại trước cửa thang máy tầng bốn. Phần tay nắm vẫn hệt như trong trí nhớ của anh: bằng kim loại, một đầu được bịt nút gỗ đặc tròn. Chỉ đủ rộng để giấu khẩu súng không gắn ống giảm thanh nếu nó được dán băng dính vào bên trong. Anh lắp đạn vào và dùng hai đoạn băng dính để cố định khẩu súng. Nếu mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch ngay từ đầu thì anh sẽ chẳng cần dùng đến nó. Bản lề kêu cót két khi anh mở nắp ống đổ rác bên cạnh thang máy, nhưng ống giảm thanh rơi xuống khoảng không tối đen mà không hề gây ra tiếng động nào. Còn bốn phút.
Anh mở cửa phòng 406.
Có tiếng lanh canh của sắt va vào máy sưởi.
“Tin tức tốt lành chứ?”
Giọng Sven gần như khẩn cầu. Hơi thở anh ta tỏa ra mùi hôi khi Harry tháo còng tay.
“Không,” Harry đáp.
“Không ư?”
“Hắn đang trên đường tới đây cùng với Oleg.”
Harry và Sven ngồi bệt trên sàn hành lang, cùng nhau đợi.
“Hắn đến muộn,” Sven nói.
“Phải.”
Cả hai cùng im lặng.
“Kể tên các bài hát của Iggy Pop bắt đầu bằng chữ C,” Sven nói. “Anh trước.”
“Anh thôi đi.”
“China Girl.”
“Giờ không phải lúc.”
“Việc đó có ích đây. Candy.”
“Cry For Love.”
“China Girl.”
“Bài này anh vừa kể rồi, Sivertsen.”
“Có hai phiên bản mà.”
“Cold Metal.”
“Anh có sợ không, Harry?”
“Sợ muốn chết.”
“Tôi cũng vậy.”
“Tốt. Như thế cơ may sống sót của chúng ta sẽ cao hơn.”
“Cao hơn được bao nhiêu? Mười phần trăm? Hay hai mươi…”
“Suỵt.”
“Có phải cái thang máy…?” Sivertsen thì thào.
“Nó đang đi lên. Hãy hít thở chậm rãi và thật sâu.”
Họ nghe thấy thang máy khựng lại với một tiếng rên rỉ khẽ. Hai giây trôi qua. Sau đó là tiếng lạch cạch của cửa lưới. Tiếng cót két kéo dài nói với Harry rằng Waaler đang thận trọng mở cửa thang máy. Tiếng lầm bầm khe khẽ. Tiếng nắp ống đổ rác mở ra. Sven ném cho Harry cái nhìn dò hỏi.
“Giơ tay lên để hắn có thể nhìn thấy,” Harry thì thào.
Hai đầu còng va vào nhau lạch cạch khi họ đồng loạt giơ tay. Thế rồi cánh cửa kính đằng trước dẫn vào hành lang bật mở.
Oleg đang đi dép trong nhà, mặc áo khoác thể thao bên ngoài bộ đồ ngủ, và những hình ảnh vụt qua tâm trí của Harry. Hành lang. Đồ ngủ. Tiếng dép loẹt quẹt. Mẹ anh. Bệnh viện.
Tom Waaler đang đi ngay sau Oleg. Hai tay anh ta đút trong túi áo khoác ngắn, nhưng Harry vẫn thấy được họng súng hằn lên lớp áo da màu đen.
“Dừng lại,” Waaler nói khi họ chỉ còn cách Harry và Sven khoảng năm mét.
Oleg đăm đăm nhìn Harry bằng cặp mắt viền đen, đỏ hoe. Harry trao cho thằng bé ánh nhìn anh hy vọng là sẽ toát lên vẻ kiên định, trấn an.
“Sao hai anh lại còng tay nhau vào thế kia, hả các chàng trai? Mới đó mà đã dính như sam rồi sao?”
Giọng Waaler vang vọng khắp hành lang đầy sắc lạnh. Harry nhận ra rằng Waaler đã xem qua bản danh sách họ lập trước khi triển khai chiến dịch và phát hiện được điều Harry biết từ trước. Tất cả các phòng ở tầng bốn đều không có người ở.
“Bọn tao đi đến kết luận là cả hai giờ đang cùng ngồi chung một thuyền,” Harry đáp.
“Mà sao anh không ngồi trong phòng như tôi bảo?”
Waaler đảm bảo để Oleg đứng chắn giữa hai bên.
“Mày bắt bọn tao ngồi trong phòng làm gì?” Harry hỏi.
“Giờ anh không có tư cách đặt câu hỏi nữa đâu, Hole. Đi vào. Mau.”
“Xin lỗi nhé, Tom.”
Harry lật bàn tay bên kia không bị còng với Sven. Trong tay anh là hai chiếc chìa khóa. Một chìa của ổ khóa Yale và một chìa khác nhỏ hơn.
“Khóa cửa và khóa còng,” anh nói.
Sau đó anh há to miệng, đặt hai cái chìa lên lưỡi rồi ngậm miệng lại. Anh nháy mắt với Oleg và nuốt.
Tom Waaler trố mắt kinh ngạc nhìn yết hầu của Harry đi lên rồi lại đi xuống.
“Mày sẽ phải thay đổi kế hoạch thôi, Tom ạ,” Harry hổn hển nói.
“Và kế hoạch gì mới được?”
Harry thu chân về bên dưới cơ thể, lưng vẫn dựa vào tường, anh nhổm người lên gần như đang ở tư thế đứng. Waaler rút tay ra khỏi túi áo khoác. Khẩu súng đang chĩa thẳng vào Harry. Anh nhăn mặt và vỗ hai cái lên ngực trước khi nói.
“Nhớ không, tao đã theo dõi mày mấy năm nay rồi, Tom ạ. Dần dà tao cũng hiểu ra đôi chút về cách làm việc của mày. Cách mày giết Sverre Olsen trong phòng ở nhà hắn và bố trí như thể mày làm vậy để tự vệ. Cả cách mày tái diễn điều đó trong cái lần ở những nhà kho tại bến cảng. Vì vậy tao đoán mày đã lên kế hoạch bắn cả tao và Sivertsen trong phòng, rồi dàn dựng để người khác tưởng tao đã bắn Sivertsen trước khi tao tự sát. Mày sẽ bốc hơi khỏi hiện trường, để các đồng nghiệp tìm ra tao. Chắc hẳn sẽ có mật báo vô danh cho biết có người nghe thấy tiếng súng nổ trong khu ký túc xá sinh viên chăng?”
Tom Waaler sốt ruột đưa mắt nhìn trái nhìn phải trên hành lang.
Harry tiếp tục nói, “Và lời giải thích thì quá rõ ràng rồi, đúng không? Rốt cuộc, mọi chuyện đã trở nên quá sức chịu đựng đối với Harry Hole, gã cảnh sát loạn thần nát rượu. Bị bồ đá, bị sa thải khỏi ngành, hắn bèn đi bắt cóc phạm nhân. Cơn giận thôi thúc hắn tự hủy hoại mình dẫn đến hậu quả thảm khốc. Đúng là bi kịch của một con người. Gần như - nhưng chỉ gần như thôi - khó ai có thể hiểu nổi. Chẳng phải đó là điều mày đang nghĩ tới sao?”
Waaler thoáng mỉm cười.
“Cũng không tệ, nhưng anh đã quên mất một chi tiết nhỏ về mình, đó là vì suy sụp khi bị người yêu bỏ nên nửa đêm anh đã lái xe tới nhà tình cũ, lẻn vào nhà và bắt cóc con trai cô ta. Khi tìm thấy thì thằng nhóc đã chết bên cạnh anh rồi.”
Harry cố gắng tập trung hít thở như bình thường.
“Mày thực sự cho rằng những người khác sẽ chịu tin câu chuyện đó ư? Møller? Sếp Kripos? Giới truyền thông?”
“Đương nhiên,” Waaler nói. “Anh không đọc báo sao? Cũng chẳng xem ti vi hả? Vụ này sẽ nổi như cồn trong vài ngày, cùng lắm là một tuần. Đây là nếu như trong khoảng thời gian đó không xảy ra chuyện gì khác. Một chuyện thật khó tin.”
Harry không đáp.
Waaler mỉm cười. “Chuyện khó tin duy nhất ở đây là anh tưởng tôi sẽ không tìm được anh.”
“Mày có chắc không?”
“Chắc cái gì?”
“Chắc rằng tao không biết mày sẽ mò ra được chỗ này.”
“Nếu vậy, là anh thì tôi đã cao chạy xa bay từ lâu rồi. Chứ bây giờ thì làm gì còn đường mà lui nữa, hả Hole.”
“Đúng thế,” Harry đáp, thò một tay vào túi áo khoác.
Waaler giương súng lên. Nhưng Harry chỉ lôi ra bao thuốc lá ướt nhẹp.
“Lúc này tao đang ở trong một cái bẫy. Vấn đề là: cái bẫy đó dành cho ai?”
Anh rút một điếu thuốc ra khỏi bao.
Cặp mắt Waaler nheo lại. “Anh nói vậy là có ý gì?”
“Hừm,” Harry nói, bứt đôi điếu thuốc và đưa phần đầu lọc lên môi, “những kỳ quốc lễ thật đáng ghét, đúng không? Chẳng bao giờ kiếm đâu ra người làm, thế nên việc gì cũng chậm trễ. Tỷ như lắp camera theo dõi tại một khu ký túc xá sinh viên. Hoặc gỡ chúng xuống chẳng hạn.”
Harry nhận thấy mí mắt gã đồng nghiệp khẽ giật. Anh ngoắc ngón cái về phía sau. “Nhìn lên góc tường bên tay phải đi Tom. Mày có trông thấy không?”
Waaler ngẩng phắt lên nhìn về phía Harry đang chỉ, rồi lại cụp mắt xuống.
“Như tao đã nói, tao biết điều gì có thể tác động đến mày, Tom ạ. Tao biết sớm muộn gì mày cũng tìm được bọn tao ở đây. Tao chỉ việc gây chút khó khăn đủ để mày không nhận ra rằng mình đang chui đầu vào bẫy. Tao đã nói chuyện rất lâu với một người quen của mày vào sáng hôm Chủ nhật. Anh ta đã ngồi lì trong xe buýt suốt từ bấy đến giờ hòng ghi lại cảnh tượng này. Vẫy chào Otto Tangen đi.”
“Anh nói láo, Harry. Tôi biết tính Tangen, và hắn chắc chắn sẽ không bao giờ có gan làm chuyện gì như thế này.”
“Tao đã bảo anh ta có toàn quyền rao bán đoạn băng. Mày cứ thử nghĩ mà xem, Tom. Đoạn băng ghi lại màn đối đầu đầy kịch tính, với sự góp mặt của kẻ được cho là Sát nhân Giao hàng, gã điều tra viên điên khùng, và tên thanh tra cảnh sát tha hóa. Các công ty truyền hình trên khắp thế giới nhất định sẽ xếp hàng mua ấy chứ.”
Harry tiến lên một bước.
“Có lẽ tốt nhất mày nên đưa tao khẩu súng trước khi khiến mọi việc thêm tồi tệ, Tom ạ.”
“Đứng yên đó, Harry,” Waaler khẽ nói, và Harry thấy họng súng quay ngoắt, chĩa vào lưng Oleg. Anh khựng lại. Tom Waaler không còn chớp mắt nữa. Cơ hàm anh ta đang đanh lại vì tập trung. Không một ai nhúc nhích. Tòa nhà tĩnh lặng đến nỗi Harry tưởng như mình có thể nghe thấy cả âm thanh phát ra từ bốn bức tường: một dao động với bước sóng dài gần như không thể phát hiện ra nhưng lại được đôi tai anh nắm bắt dưới dạng những thay đổi rất nhỏ trong áp suất không khí. Mười giây trôi đi cùng giai điệu ngân nga của những bức tường ấy. Mười giây ngỡ như dài vô tận, trong lúc đó Waaler không hề chớp mắt lấy một lần. Có lần Øystein từng cho Harry biết lượng thông tin bộ não con người có thể xử lý trong một giây là bao nhiêu. Anh không thể nhớ được con số cụ thể, nhưng Øystein giải thích rằng điều đó đồng nghĩa một người có thể dễ dàng lướt qua toàn bộ nội dung những cuốn sách có trong thư viện với quy mô trung bình chỉ trong vòng mười giây.
Cuối cùng Waaler cũng chớp mắt và Harry nhận thấy dường như sự bình thản đã bao phủ lấy anh ta. Anh không chắc điều này nghĩa là gì, chỉ biết rằng đó có thể là điềm xấu.
“Có một điều khá thú vị trong những vụ giết người,” Waaler nói, “đó là mọi người đều vô tội cho tới khi bị chứng minh là có tội. Mà tính đến thời điểm này, tôi không nghĩ có bất kỳ camera nào ở đây ghi lại được hình ảnh tôi đang làm chuyện gì phi pháp.”
Anh ta bước tới chỗ Harry và Sven, kéo giật cái còng tay để Sven đứng lên. Waaler lục soát cả hai bằng cách dùng tay rảnh lần bên ngoài áo khoác và quần họ, đồng thời ánh mắt anh ta vẫn dán chặt vào Harry.
“Ngược lại, tôi chỉ đang thi hành nghĩa vụ của một cảnh sát. Đó là bắt giữ một cảnh sát vì tội bắt cóc phạm nhân trong khu tạm giam.”
“Mày vừa thú tội trước camera đấy,” Harry nói.
“Trước mặt anh thôi, phải,” Waaler mỉm cười. “Nhưng theo như tôi nhớ, những camera này chỉ có thể ghi hình chứ không thu được tiếng. Đây là một cuộc bắt giữ bình thường. Bắt đầu đi ra thang máy đi.”
“Vậy còn tội bắt cóc một đứa bé mười tuổi thì sao?” Harry nói. “Tangen đã chụp lại được cảnh mày gí súng vào đứa trẻ?”
“À, thằng nhóc này hả,” Waaler nói, đẩy Harry một cái mạnh đến nỗi anh loạng choạng tiến lên phía trước, lôi theo cả Sven.
“Hiển nhiên là nó đã thức dậy giữa đêm hôm khuya khoắt, lặn lội tìm đến Sở Cảnh sát mà không nói bất cứ lời nào với bà mẹ. Trước đây nó cũng từng làm vậy còn gì, đúng không? Cứ cho rằng tôi tình cờ trông thấy nó bên ngoài Sở khi đang trên đường đi tìm anh và Sven. Thằng nhóc rõ ràng cảm nhận được có chuyện không ổn. Sau khi nghe tôi giải thích, nó đã bảo muốn giúp tôi một tay. Đúng ra là chính nó đã đề nghị tôi dùng nó làm con tin để anh không dám làm chuyện gì ngu ngốc rồi hại đến chính mình, Harry ạ.”
“Một đứa con nít mười tuổi ư?” Harry rên lên. “Mày thực sự nghĩ sẽ có người tin vào điều đó hay sao?”
“Để rồi xem,” Waaler đáp. “Nào, tất cả ra đây và dừng lại trước cửa thang máy. Bất cứ ai manh động sẽ được ăn phát đạn đầu tiên.”
Waaler bước tới cửa thang máy và nhấn nút. Có tiếng ầm ì vang lên từ phía sâu bên dưới lồng thang máy.
“Ký túc xá sinh viên vắng lặng thế này trong kỳ nghỉ thật lạ, đúng không?”
Waaler mỉm cười với Sven.
“Chẳng khác gì nhà ma.”
“Thôi trò đó đi, Tom.”
Harry phải tập trung lắm mới thốt được nên lời, miệng anh như chứa toàn cát vậy.
“Quá muộn rồi. Mày phải hiểu rằng sẽ chẳng ai tin mày đâu.”
“Anh đang bắt đầu nhai lại những điều đã nói kìa, đồng nghiệp thân mến,” Harry nói, liếc về phía cây kim chỉ số tầng nghiêng nghiêng khi nó quay, rề rề hệt như kim la bàn, phía sau nắp kính.
“Họ sẽ tin, Harry ạ. Vì lý do đơn giản” - Anh ta lướt một ngón tay lên môi trên - “là sẽ chẳng ai có thể phản bác được tôi.”
Giờ Harry đã hiểu ra kế hoạch của Waaler. Thang máy. Trong thang máy không có camera. Đây sẽ là nơi mọi chuyện xảy ra. Anh không biết sau đó Waaler định sẽ giải trình thế nào - một đầu còng bung ra và Harry đã cướp lấy súng ư - nhưng anh hoàn toàn không nghi ngờ gì rằng: tất cả bọn họ đều sẽ bỏ mạng tại đây, trong thang máy này.
“Bố ơi…” Oleg ngập ngừng gọi.
“Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, con trai,” Harry nói, gắng gượng mỉm cười.
“Đúng thế,” Waaler nói. “Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”
Có tiếng lách cách vang lên, tiếng kim loại va chạm. Thang máy đang lên. Harry nhìn tay nắm bằng gỗ hình tròn ở cửa thang. Anh đã dán khẩu súng sao cho có thể luồn tay qua báng súng, đặt ngón tay lên cò và bóp, tất cả diễn ra chỉ trong vòng một động tác.
Thang máy dừng lại trước mặt họ đánh thịch, khẽ nghiêng ngả.
Harry hít một hơi và vươn tay ra. Những ngón tay anh khum lại, luồn xuống dưới bề mặt tay nắm bằng gỗ. Anh mong chờ được cảm nhận khối thép lạnh lẽo, cứng đanh nơi đầu ngón tay mình. Nhưng không thấy gì. Hoàn toàn không gì hết. Chỉ toàn gỗ. Và một mẩu băng dính bị bung.
Tom Waaler thở dài.
“E rằng tôi đã ném nó xuống ống đổ rác rồi, Harry. Anh thực sự cho rằng tôi sẽ không kiểm tra trước xem có vũ khí được giấu ở đâu không à?”
Một tay Waaler mở cánh cửa sắt, tay kia vẫn đang chĩa súng vào họ.
“Thằng nhóc vào trước.”
Harry tránh ánh mắt Oleg đang hướng về phía mình. Anh không thể đáp lại khi thằng bé nhìn anh đầy dò hỏi, hy vọng được nghe thêm lời trấn an. Thay vào đó, Harry chỉ im lặng hất đầu về phía cửa. Oleg đi vào và đứng ở trong cùng. Ánh sáng tù mù tỏa ra từ trần thang máy hắt lên những bức tường nâu giả gỗ hồng mộc, trên đó khắc chi chít những tuyên ngôn tình yêu, slogan, bộ phận nhạy cảm và cả những câu chào hỏi.
Hai chữ “Mẹ mày” hằn rõ phía trên đầu Oleg.
Phòng mai táng, Harry nghĩ thầm. Thang máy này chính là một căn phòng mai táng.
Anh đút tay không bị còng vào trong túi áo khoác. Như anh đã tỏ rõ từ trước, anh không thích thang máy. Harry giật mạnh bàn tay trái và rồi hành động đột ngột ấy khiến Sven ngã nhào về phía Waaler. Waaler quay sang Sven cùng lúc Harry giơ tay phải qua đầu. Anh nhắm chuẩn hệt như một dũng sĩ đấu bò với thanh kiếm trong tay. Anh biết mình chỉ có một nhát đâm duy nhất, và độ chuẩn xác còn quan trọng hơn cả lực đâm.
Anh bổ mạnh tay xuống.
Mũi đục xuyên qua áo khoác da với một tiếng rách toạc. Đầu kim loại cắm ngập trong lớp cơ mềm phía trên xương quai xanh bên phải, chọc thủng tĩnh mạch cảnh và đâm vào mạng lưới thần kinh ở đám rối cánh tay, làm tê liệt các nơron vận động nối với cẳng tay. Tiếng cạch vang lên khi khẩu súng rơi xuống sàn đá và lăn xuống cầu thang. Waaler cúi nhìn vai bên phải với vẻ ngỡ ngàng. Dưới phần cán đục ngắn màu xanh lá đang nhô ra, cánh tay anh ta buông thõng xuôi theo thân người.
Hôm nay quả là một ngày vừa dài vừa khốn nạn đối với Tom Waaler. Cái sự khốn nạn ấy bắt đầu kể từ lúc anh ta thức dậy và nhận được tin Harry đã bắt cóc Sivertsen rồi chuồn mất. Và nó tiếp tục khi anh ta nhận ra truy tìm Harry không ngờ lại khó khăn hơn dự tính. Tom đã giải thích với những người khác trong nhóm rằng họ sẽ buộc phải lợi dụng thằng nhóc. Bọn họ đã từ chối với lý do việc đó quá mạo hiểm. Trong thâm tâm, anh ta luôn biết mình sẽ phải tự giải quyết nốt mấy công đoạn cuối cùng. Xưa nay vẫn vậy. Sẽ chẳng ai ngăn cản, cũng không ai chịu giúp đỡ anh ta. Lòng trung thành được đo bằng những lợi ích thu về; ở đời, ai cũng vì bản thân mình trước. Và sự khốn nạn vẫn không ngừng bám riết. Anh ta đã mất cảm giác ở cánh tay rồi. Điều duy nhất anh ta cảm nhận được là dòng chất lỏng nóng ấm chảy xuống ngực, nói với anh ta rằng có thứ gì đó chứa rất nhiều máu vừa bị chọc thủng.
Anh ta lại quay sang phía Harry, vừa kịp trông thấy khuôn mặt hắn trở nên to hơn, và ngay sau đó, trong đầu anh ta vang lên một tiếng “rắc” khi cái sọ gắn lò xo của Harry nện vào sống mũi anh ta. Harry vung tay phải lên đấm, nhưng Waaler đã xoay xở né được. Harry lao theo anh ta nhưng bị cánh tay trái của Sven Sivertsen kéo lại. Tom há miệng hít lấy hít để không khí khi anh ta cảm nhận được sự đau đớn đã giải phóng xiềng xích cho con giận điên cuồng, sục sôi truyền vào huyết mạch mình. Anh ta lấy lại cân bằng. Theo mọi nghĩa. Anh ta áng chừng khoảng cách, ngồi thụp xuống, dùng một chân làm trụ và bật lên, xoay người tung ra cú đá thật cao bằng chân kia. Một đòn O’ou tek hoàn hảo, trúng thái dương Harry. Hắn ngã nghiêng về một bên, lôi cả Sven Sivertsen theo cùng.
Tom quay lại tìm súng. Nó đang nằm trên chiếu nghỉ dưới kia. Anh ta bám vào lan can và chỉ cần hai cú nhảy là đã xuống tới nơi. Cánh tay phải vẫn không chịu nghe lời anh ta. Anh ta chửi thề, nhặt súng bằng tay trái rồi chạy ngược lên trên.
Harry và Sven đã biến mất.
Anh ta quay người, vừa kịp thấy cửa thang máy đóng lại. Tom cắn chặt khẩu súng giữa hai hàm răng, giữ chặt tay nắm thang máy bằng tay trái rồi giật mạnh. Cánh tay anh ta tưởng như muốn rụng ra khỏi ổ khớp. Bị khóa mất rồi. Tom dán mặt vào ô cửa sổ hình tròn trên thang máy. Ba kẻ đó đã đóng tấm lưới lại, anh ta có thể nghe thấy những tiếng nói đầy phấn khích bên trong.
Một ngày hoàn toàn khốn nạn. Nhưng giờ tất cả sắp kết thúc rồi. Thời cơ đã chín muồi. Tom giương súng lên.
Harry thở không ra hơi và dựa lưng vào bức tường trong cùng, chờ thang máy chạy. Anh vừa đóng được cửa lưới và nhấn nút TẦNG HẦM thì cửa thang máy bắt đầu rung lên và họ nghe tiếng Waaler chửi thề phía bên kia.
“Cái thang máy chết tiệt không chịu chạy!” Sven khò khè nói. Anh ta đã khuỵu xuống bên cạnh Harry.
Thang máy giật một cái, chẳng khác gì cú nấc cụt rất to, nhưng không chạy.
“Nếu thứ đáng nguyền rủa này di chuyển với tốc độ rùa bò như thế, hắn có thể chạy xuống theo cầu thang bộ và nói ‘lại gặp nhau rồi’ khi chúng ta đến nơi cũng nên!”
“Còn lâu!” Harry lầm bầm. “Cánh cửa chắn giữa cầu thang và tầng hầm bị khóa rồi.”
Anh nhác thấy một cái bóng vụt qua ô cửa sổ tròn.
“Cẩn thận!” anh hét lớn, đẩy Oleg về phía cửa lưới.
Một tiếng động vang lên hệt như tiếng bật nút chai rượu khi viên đạn bay vút tới, găm vào lớp ván ốp giả gỗ hồng mộc phía trên đầu Harry. Anh kéo Sven lại chỗ Oleg.
Đúng lúc đó thang máy lại giật mạnh và sau một tràng cót két, nó bắt đầu chạy.
“Mẹ kiếp,” Sven thì thào.
“Chú Harry…” Oleg lên tiếng.
Choang một cái. Harry chỉ kịp nhác thấy một bàn tay siết lại thành nắm đấm giữa những khe hở của tấm lưới và ngay trên đầu Oleg trước khi anh nhắm nghiền mắt theo phản xạ trong lúc những mảnh kính vỡ rơi như mưa xuống người anh.
“Harry!”
Tiếng thét của Oleg đi xuyên qua anh. Qua tai, mũi, miệng và họng, anh đắm chìm trong âm thanh ấy. Rồi anh lại mở mắt, nhìn thẳng vào cặp mắt đang mở lớn của Oleg, miệng nó há hốc, méo xệch vì đau đớn và hoảng sợ, mái tóc đen dài của thằng bé đang bị một bàn tay lón trắng trẻo túm chặt. Oleg đang bị nhấc bổng khỏi sàn.
“Chú Harry!”
Hai mắt Harry đã mù. Anh mở choàng mắt nhưng không thể nhìn thấy gì cả. Chỉ thấy một màu trắng toát của nỗi hoảng sợ. Nhưng tai anh vẫn có thể nghe được. Nghe thấy tiếng thét của Sis.
“Chú Harry!”
Anh có thể nghe thấy tiếng thét của Ellen. Tiếng thét của Rakel. Tất cả mọi người đều đang hét gọi tên anh.
“Chú Harry!”
Anh nhìn vào khoảng không vô tận màu trắng khi nó từ từ chuyển mình sang màu đen. Anh bất tỉnh rồi sao? Những tiếng thét lắng dịu, tựa như những tiếng vọng xa dần. Anh bồng bềnh trôi đi. Họ nói đúng. Những lúc quan trọng thì chẳng bao giờ thấy anh đâu. Anh luôn tìm cách trốn tránh. Thu xếp va li. Mở rượu. Khóa cửa. Sợ hãi. Hóa mù. Họ lúc nào cũng đúng. Mà nếu trước đây chưa đúng thì bây giờ sẽ đúng.
“Bố ơi!”
Một bàn chân đạp trúng ngực anh. Anh lại có thể nhìn được rồi. Oleg đang bị nhấc bổng trước mặt anh, hai chân đá loạn xạ; đầu nó bị bàn tay Waaler giữ chặt. Nhưng thang máy đã ngừng chạy. Anh lập tức hiểu ra nguyên nhân. Cánh cửa lưới đã bị gạt sang bên. Harry quay sang phía Sven, người đang ngồi trên sàn cạnh anh, mắt nhìn chằm chằm như hóa đá.
“Harry!” Giọng Waaler vang lên từ bên ngoài. “Cho thang máy đi lên, nếu không tao sẽ bắn thằng nhóc.”
Harry nhổm dậy, rồi lại thụp xuống ngay tức thì. Anh đã thấy được những gì cần thấy. Cửa hành lang tầng bốn nằm cao hơn thang máy khoảng nửa mét.
“Mày mà bắn bọn tao từ chỗ đó, Tangen nhất định sẽ ghi lại được cảnh mày giết người,” Harry nói.
Anh nghe thấy tiếng cười trầm của Waaler.
“Nói xem, Harry. Nếu viện binh của bọn mày thực sự có tồn tại thì giờ này chúng đã phải xông vào lâu rồi chứ?”
“Bố ơi…” Oleg rên rỉ.
Harry nhắm mắt lại.
“Nghe này, Tom. Thang máy sẽ không chạy chừng nào cửa lưới chưa đóng hẳn. Tay mày đang thò qua khe hở, vì thế tốt nhất mày nên thả Oleg ra, như vậy chúng tao mới có thể đóng cửa lại được.”
Waaler lại cười.
“Mày tưởng tao ngu sao, Harry? Cái cửa lưới chỉ cần xê dịch vài xentimet là đủ. Mày thừa sức làm được việc đó mà không cần tao phải thả thằng nhóc.”
Harry nhìn Sven, nhưng chỉ nhận được ánh mắt đờ đẫn, ngơ ngác đáp lại.
“Được rồi,” Harry nói. “Nhưng tay tao còn đang bị còng, nên tao sẽ cần Sven giúp. Mà lúc này hắn trông như sợ mất mật rồi.”
“Sven!” Waaler gọi lớn. “Mày có nghe thấy gì không?”
Sven chỉ hơi ngẩng đầu lên.
“Mày còn nhớ Lodin không, Sven? Thằng cha tiền nhiệm của mày ở Praha ấy?”
Tiếng vọng âm vang khắp cầu thang. Sven nuốt khan.
“Mất đầu trong máy tiện, Sven ạ. Mày có muốn thử cảm giác đó không?”
Sven lảo đảo đứng dậy. Harry túm lấy cổ áo anh ta và kéo gần về phía mình.
“Anh có biết việc anh cần làm là gì không, Sven?” anh quát vào bộ mặt tái nhợt, thất thần, đồng thời thò tay vào túi quần sau và lấy ra một chiếc chìa khóa.
“Phải kéo cửa lưới vào đúng vị trí. Anh có nghe thấy không? Giữ chặt lấy nó khi chúng ta bắt đầu hành động.”
Harry chỉ vào một trong mấy nút bấm tròn màu đen cũ mèm trên bảng điều khiển.
Sven chăm chú nhìn Harry khi anh tra chìa vào ổ khóa của chiếc còng và xoay. Sau đó anh ta gật đầu.
“Được rồi,” Harry nói lớn. “Sẵn sàng rồi. Chúng tao sẽ kéo cửa lưới vào vị trí.”
Sven đứng áp lưng vào cửa lưới. Anh ta dùng cả hai tay và đẩy sang bên phải. Waaler rên lên khi khe hở trên tấm lưới kéo theo cánh tay của anh ta. Một tiếng “cạch” khẽ vang lên khi hai tiếp điểm nằm trên sàn và cửa lưới khớp với nhau.
“Xong!” Harry la lên.
Họ chờ đợi. Harry tiến một bước qua bên kia thang máy và ngước nhìn lên. Qua khe hở hẹp giữa ô cửa sổ tròn và vai Waaler, có hai con mắt đang trừng trừng nhìn anh. Con mắt thứ nhất là mắt Waaler đang mở lớn đầy vẻ giận dữ, con mắt thứ hai là họng súng đen ngòm vô hồn.
“Cho thang máy đi lên,” Waaler nói.
“Nếu mày tha cho thằng bé,” Harry nói.
“Thỏa thuận thế đi.”
Harry chậm rãi gật đầu. Rồi anh nhấn nút.
“Tao biết rốt cuộc mày sẽ làm điều đúng đắn mà, Harry.”
“Ai cũng vậy thôi,” Harry đáp.
Anh trông thấy một bên lông mày của Waaler đột ngột cau lại. Có thể là vì anh ta vừa phát hiện ra cái còng đang treo lủng lẳng ở một bên cổ tay Harry. Có thể là vì một điều gì đó ẩn chứa trong giọng điệu của Harry. Hoặc có thể là vì anh ta cũng cảm thấy như vậy. Rằng thời cơ đã chín muồi.
Tiếng rít đáng sợ vang lên từ những sợi cáp bằng thép khi thang máy giật mạnh và bắt đầu di chuyển. Cùng lúc đó, Harry tiến nhanh về phía trước một bước và kiễng chân. “Cạch” một tiếng khô khốc, chiếc còng khóa chặt quanh cổ tay Waaler.
“Khốn…” Waaler nói.
Harry co một chân lên. Hai đầu còng bấu vào da thịt trên cổ tay họ khi cơ thể nặng chín mươi lăm cân của Harry đang kéo Waaler xuống. Waaler gồng lên cố chịu đựng, nhưng cánh tay anh ta vẫn bị kéo qua ô cửa sổ cho tới khi nó bị vai chặn lại.
Một ngày thật khốn nạn.
“Thả tao ra, mẹ kiếp!” Tom hét lên khi cằm anh ta áp chặt lên cánh cửa sắt. Anh ta cố rút cánh tay về nhưng nặng quá. Anh ta điên cuồng gào thét, nện súng rầm rầm vào cửa sắt. Mọi chuyện đúng ra không thể như thế được. Bọn chúng đang khiến mọi thứ của anh ta tan tành mây khói. Bọn chúng đã phá hủy tòa lâu đài cát, đá cho nó nát vụn ra từng mảnh rồi giờ thì đang đứng đó cười. Nhưng chúng sẽ thấy, một ngày kia chúng sẽ thấy. Đó là lúc anh ta nhận ra. Rằng những chấn song của cánh cửa lưới đang chạm vào cẳng tay anh ta, rằng thang máy đang chạy. Nhưng không đúng chiều. Nó đi xuống. Anh ta cảm thấy cổ mình nghẹn lại khi nhận ra. Rằng anh ta sắp bị nghiền nát. Rằng thang máy giờ chẳng khác nào cái máy chém từ từ sập xuống. Rằng anh ta cũng sắp tận số rồi.
“Giữ chặt lấy cửa lưới, Sven!” Harry la lên.
Waaler buông Oleg ra, cố rút cánh tay về. Nhưng Harry nặng quá. Waaler đâm hoảng loạn. Một lần nữa anh ta cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng hòng thoát ra. Và lại một lần nữa. Hai bàn chân anh ta trượt đi trên sàn trơn. Anh ta cảm thấy mặt trần bên trong buồng thang máy chạm vào vai mình. Tất cả lý trí đã rời bỏ anh ta.
“Đừng, Harry. Dừng lại.”
Anh ta định hét lên, nhưng những tiếng nấc đã khiến lời nói của anh ta nghẹn lại.
“Xin rủ lòng thương…”