CHƯƠNG 43 Đêm thứ Hai
ROLEX
Tích tắc, tích tắc, tích tắc.
Harry nhắm mắt ngồi đó lắng tai nghe tiếng kim giây, vừa nghe vừa nhẩm đếm. Anh ngẫm nghĩ rằng thời gian hẳn là khá chính xác vì âm thanh tích tắc đó đang phát ra từ một chiếc đồng hồ Rolex vàng.
Tích tắc, tích tắc, tích tắc.
Nếu anh đếm đúng thì đến giờ anh đã ngồi trong thang máy được mười lăm phút rồi. Mười lăm phút. Chín trăm giây đã qua kể từ khi anh nhấn nút dừng thang máy giữa tầng trệt với tầng hầm, thông báo rằng giờ họ đã an toàn và chỉ việc đợi thôi. Suốt chín trăm giây họ ngồi đó im thin thít chờ nghe. Tiếng bước chân. Những giọng nói. Tiếng cửa đóng mở. Trong lúc ấy Harry, mắt vẫn nhắm tịt, đã đếm được chín trăm tiếng tích tắc phát ra từ chiếc đồng hồ Rolex ở cổ tay của cánh tay đầy máu trên sàn thang máy, vẫn còn đeo cái còng.
Tích tắc, tích tắc, tích tắc.
Harry mở mắt ra. Anh tháo còng tay và tự hỏi giờ làm sao mở được cốp xe khi chìa khóa đã bị anh nuốt mất rồi.
“Oleg,” anh thì thầm gọi và lay nhẹ vai cậu bé đang ngủ. “Chú cần cháu giúp chú một việc.”
Oleg đứng dậy.
“Sao lại tháo ra?” Sven hỏi, ngước nhìn Oleg đang đứng trên hai vai Harry và tháo bóng đèn tuýp trên trần thang máy.
“Cầm lấy đi,” Harry nói.
Sven giơ tay lên chỗ Oleg và đón lấy một trong hai bóng đèn.
“Thứ nhất là để mắt tôi quen dần với bóng tối trước khi tôi đi ra tầng hầm,” Harry nói. “Thứ hai là để chúng ta khỏi đứng dưới ánh sáng và chớp mắt lia lịa khi cửa thang máy mở ra.”
“Waaler á? Ở tầng hầm ư?” Giọng Sven đầy ngờ vực. “Thôi đi, bị như thế ai mà sống nổi.”
Anh ta cầm cái đèn trỏ vào cánh tay đã trở nên tái nhợt như sáp trên sàn.
“Tưởng tượng xem hắn mất bao nhiêu máu. Và lại bị sốc nữa.”
“Tôi đang cố gắng lường trước mọi tình huống có thể xảy ra thôi,” Harry đáp.
Thế rồi, bốn bề chìm vào bóng tối.
Tích tắc, tích tắc, tích tắc.
Harry bước ra khỏi thang máy, nhanh chóng di chuyển sang bên rồi ngồi thụp xuống. Anh nghe thấy tiếng cửa nhẹ nhàng khép lại phía sau lưng. Anh đợi cho tới khi nghe thấy thang máy bắt đầu chạy. Họ đã thống nhất sẽ dừng thang máy giữa tầng hầm và tầng trệt, ở đó họ sẽ được an toàn.
Harry hồi hộp lắng tai nghe. Tới giờ chưa thấy bóng ma nào xuất hiện. Anh đứng lên. Ánh sáng yếu ớt hắt vào qua ô kính trên cánh cửa ở đầu kia tầng hầm. Anh lờ mờ nhận ra hình bóng của những món đồ ngoại thất sân vườn, mấy cái tủ ngăn kéo cũ và những đầu gậy trượt tuyết sau tấm lưới kim loại. Harry mò mẫm lần đường men theo tường. Anh tìm thấy một cánh cửa và mở nó ra. Ở đây có thứ mùi ngòn ngọt của đồ phế thải. Anh đến đúng chỗ rồi. Chân anh giẫm lên những túi rác rách nát, vỏ trứng và vỏ hộp các tông đựng sữa trong lúc anh mò mẫm tìm đường trong cái nóng ngột ngạt bốc ra từ chỗ rác đang phân hủy. Khẩu súng nằm lăn lóc gần tường. Trên đó vẫn còn một trong mấy mẩu băng dính. Anh kiểm tra để chắc chắn súng có đạn trước khi quay trở ra.
Anh lom khom tiến về phía cánh cửa nơi có ánh sáng tỏa ra.
Chỉ đến khi tới gần anh mới trông thấy một bóng đen kế bên ô cửa sổ. Một khuôn mặt. Harry ngồi thụp xuống theo phản xạ trước khi nhận ra rằng người đó không thể nhìn thấy anh trong bóng tối. Anh cầm súng bằng cả hai tay, giơ ra đằng trước trong lúc rón rén tiến lên hai bước. Khuôn mặt dán chặt lên kính khiến toàn bộ ngũ quan biến dạng. Harry nhắm vào nó qua thước ngắm của khẩu súng. Đó là Tom. Cặp mắt mở lớn đang nhìn chằm chằm vào khoảng không tăm tối phía bên kia anh ta.
Tim Harry đập mạnh đến nỗi anh không thể giữ vững được thước ngắm.
Anh đợi. Mấy giây trôi qua. Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thế rồi anh hạ súng xuống và đứng thẳng lên.
Anh tiến về phía ô cửa, nhìn vào cặp mắt đờ đẫn của Tom. Trên đó đã bị phủ một lớp màng trắng xanh. Harry ngoái lại, cố nhìn xuyên qua bóng tối. Thứ Tom đang nhìn, dù là gì đi nữa, giờ cũng đã đi rồi.
Harry đứng im, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ, bền bỉ của mạch máu trong cơ thể mình. Tích tắc, tích tắc, tích tắc, nó vang lên. Anh không rõ chúng có ý nghĩa gì. Ngoài một điều là anh vẫn còn sống, vì người đàn ông phía bên kia cánh cửa đã chết rồi. Và rằng anh có thể mở cửa, đặt tay lên làn da người đó, cảm nhận hơi ấm cơ thể đang rời bỏ anh ta, cảm nhận kết cấu da thay đổi, mất dần sức sống và cứng lại.
Harry tựa trán mình lên trán Tom Waaler. Tấm kính cửa sổ lạnh lẽo chẳng khác nào khối băng buốt giá áp vào da anh.